Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện
Ngắn
Chủ đề:
valentine
Tác giả:
phamphanlang
bấm vào đây để in ra giấy (print pdf)
Trời tháng Hai vẫn mang cái lạnh khe khẽ, như một lời nhắc nhở
về những ngày Lễ Tình Nhân đã qua. Ngồi bên cửa sổ, nhìn những đôi
tình nhân dắt nhau trên đường, tôi không thể ngăn được cảm giác nhớ
thương người đã xa.
Ngày 14/2/1985, đúng 40 năm trước, tôi có
ca trực làm AOD (Administrative Officer of the Day) từ 4 giờ chiều
đến 8 giờ sáng hôm sau tại bệnh viện quân đội Hoa Kỳ, Moncrief Army
Medical Activity (MAMA), Fort Jackson, SC. Khi ấy, tôi đã gia nhập
ngành Y của Lục quân Hoa Kỳ được 5 năm và mang cấp bậc đại úy. MAMA
cũng là nhiệm sở đầu tiên của tôi sau khi hoàn thành khóa huấn luyện
quân sự và khóa Thực tập Dinh dưỡng gần hai năm.
Hôm đó, tôi tranh thủ hoàn thành công việc
sớm hơn thường lệ và xin phép về nhà lúc 2:00g chiều để có thể trở
lại bệnh viện nhận ca trực AOD lúc 4:00g chiều. Nhà tôi nằm trong
khu cư xá sĩ quan, cách bệnh viện chỉ một dặm, nên tôi nhanh chóng
về nhà chăm sóc mẹ chồng đang bị cảm (mẹ chồng tôi bị bệnh tiểu
đường, áp huyết cao, bệnh tim, và bệnh thận), giúp bà uống thuốc và
tiêm insulin. Sau đó, tôi nấu sẵn bữa cơm chiều cho bố mẹ chồng và
chồng con, rồi vội vã trở lại bệnh viện nhận ca trực trước khi chồng
và con tôi đi làm và đi học về.
Đêm hôm đó, tôi rất bận rộn với trách
nhiệm AOD. Ngoài những công việc thường trực, tôi còn lo thủ tục
hành chính cho một binh sĩ tự tử bằng thuốc độc cần cấp cứu và hai
bệnh nhân qua đời. Mãi đến gần 11 giờ đêm tôi mới có cơ hội trở về
phòng trực để nghỉ ngơi, người mệt nhoài và bụng đói meo vì từ trưa
đến giờ chưa được ăn gì. Khi mở cửa phòng, tôi sững sờ ngạc nhiên
khi thấy chồng tôi đã ngồi đó từ bao giờ. Bên cạnh anh là một lọ hoa
với 12 đóa hồng nhung đỏ thắm, một hộp kẹo chocolate và bữa cơm
chiều tôi đã nấu sẵn ở nhà. Anh đứng dậy, dịu dàng ôm tôi vào lòng,
nhẹ nhàng hôn tôi và nói: “Happy Valentine vợ yêu của anh, chắc em
mệt lắm. Anh đã mang hoa và cơm tối đến cho em đây. Anh đã đợi em từ
lúc 7:00g tối để mình cùng ăn cơm với nhau...”
Tôi ngồi ăn cơm với chàng mà nước mắt cứ
ứa ra vì lòng cảm động nghẹn ngào và hạnh phúc. Chúng tôi đã lấy
nhau được 16 năm, có với nhau ba con 11, 13, và 15 tuổi, đã định cư
ở Mỹ được 10 năm sau ngày miền Nam Việt Nam bị mất vào tay Cộng sản.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhận được hoa hồng trong ngày Lễ Tình
Nhân từ chàng. Tôi biết không phải vì anh không yêu tôi – trái lại
anh thương yêu tôi tha thiết – mà vì phong tục Việt Nam không có
ngày lễ này, anh luôn cho rằng lòng yêu thương chân thành từ trái
tim mới là điều đáng quý. Tôi cũng đã quen tính anh, không vì điều
này mà buồn giận, cũng không mong nhận hoa hồng vào ngày Valentine.
Nhưng tôi nào ngờ đó là lần đầu tiên và
cũng là lần cuối cùng anh tặng hoa hồng cho tôi vào ngày Lễ Tình
Nhân. Chỉ vài tháng sau đó, định mệnh cướp anh ra khỏi đời tôi vào
ngày Lễ Độc Lập Hoa Kỳ 4/7/1985, khi anh cố gắng cứu bốn đứa bé
(trong đó có con gái út của tôi) bị sóng ngầm cuốn xa trong lần
picnic cùng bạn bè bên bờ biển Folly Beach, Charleston, SC.
Sau khi chàng mất đi, trong ngày Lễ Tình
Nhân năm sau, tôi đã mua 12 đóa hồng nhung đặt trên bàn thờ và mộ
chàng. Đêm ấy, lần đầu tiên chàng hiện về trong giấc mơ...
CHIÊM BAO
Trong giấc mơ anh trở về mờ ảo
Dáng anh gầy
tóc rối mắt hư hao
Anh nhìn em không nói
một lời nào
Và cứ thế anh dần dần tan
biến...
Trong
khói sương dáng anh mờ ẩn hiện
Em nghẹn
ngào níu kéo bóng hình anh
Một tí thôi tí
nữa đừng đi nhanh
Xin anh đó xin anh đừng
đi vội...
Anh mờ
dần tia mắt anh bối rối
Lẫn ngậm ngùi chua
xót và yêu thương
Anh đi rồi em ôm lấy mùi
hương
Đừng tan mất xin hương đừng tan
mất...
–phamphanlang
CHIÊM
BAO
– Thơ PhamPhanLang
– Nhạc Mộc Thiêng
– Ca sĩ Hương Giang
Đã 40 năm qua rồi, nhưng mỗi năm vào ngày
Lễ Tình Nhân, tôi lại hồi tưởng ký ức xưa và lòng dạt dào tưởng nhớ
đến người chồng yêu quý với nụ hôn dịu dàng, vòng tay ôm thắm thiết,
và những đóa hồng nhung đỏ thắm chàng tặng tôi trong ngày Valentine.
phamphanlang
14/2/2025
Bản Anh ngữ
The Last Valentine’s
Gift
The
chilly air of February still lingers, a subtle reminder of past
Valentine’s Days. Sitting by the window, watching couples
strolling down the street, I can’t help but be overwhelmed with
memories of the one I lost.
On February 14, 1985, exactly forty
years ago, I was on duty as the Administrative Officer of the Day
(AOD) from 4:00 PM until 8:00 AM the next day at the Moncrief
Army Medical Activity (MAMA) hospital at Fort Jackson, SC. At
that time, I had been serving in the U.S. Army Medical Corps for
five years and held the rank of Captain. MAMA was my first
assignment after completing Army Basic Officer Training and Army
Dietetic Internship for almost two years.
That
day, I finished my patient care duties earlier than usual and was
granted permission to go home at 2:00 PM so I could return to the
hospital in time for my AOD shift at 4:00 PM. My house was
located in the officers’ housing area, just a mile from the
hospital, allowing me to quickly return home to tend to my
mother–in–law, who was ill. I gave her medication, administered
her insulin shots (she had diabetes, high blood pressure, heart,
and kidney disease), and prepared dinner for my in–laws, husband,
and children. Then, I hurried back to the hospital before my
husband and children returned home from work and school.
That night, I was extremely busy with
my AOD responsibilities. Besides routine duties, I had to handle
the administrative procedures for a soldier who attempted suicide
by poisoning and required emergency care, as well as two patients
who passed away. It wasn’t until nearly 11:00 PM that I finally
had a chance to return to the on–call room to rest. I was utterly
exhausted and starving, having not eaten since noon. When I
opened the door, I was stunned to see my husband sitting there,
waiting for me. Beside him was a vase with twelve vibrant red
roses, a box of chocolates, and the dinner I had prepared
earlier. He stood up, gently embraced me, kissed me softly, and
said, “Happy Valentine’s Day, my love. You must be exhausted. I
brought you flowers and dinner. I’ve been waiting since 7:00 PM
so we could eat together.”
Tears streamed down my face as I ate
with him, overwhelmed by emotion and happiness. We had been
married for sixteen years, had three children aged 11, 13, and
15, and had been living in the U.S. for ten years after the fall
of South Vietnam to the Communists. This was the first time he
had ever given me roses on Valentine’s Day. It wasn’t that he
didn’t love me—on the contrary, he loved me deeply. However, in
Vietnamese culture, Valentine’s Day was not a common tradition,
and he always believed that genuine love from the heart mattered
more than gifts. I had long understood this about him and never
felt upset about not receiving flowers on Valentine’s Day.
But little did I know that this would
be the first and last time he would ever give me roses on
Valentine’s Day. Just a few months later, fate took him away from
me on July 4, 1985. He lost his life trying to save four children
(including our youngest daughter) who were swept away by an
undertow during a beach picnic with friends at Folly Beach,
Charleston, SC.
The following Valentine’s Day, I bought
twelve red roses and placed them on his altar and grave. That
night, for the first time, he appeared in my dreams...
A Dream
In my dream, you return in misty glow
Thin and frail, your hair unkempt, eyes full of woe
You gazed at me, yet spoke no word
And
slowly, you faded, like a drifting bird...
Through misty haze, your form appears
so slight
I reach for you but you drift
out of sight
Just a moment, don’t step
so far, so fast
Please, my love, don’t
let this moment pass...
Your tender eyes, so full of love and
pain
A touch of sorrow, a longing deep,
ingrained
You fade away, just fragrance
left behind
Oh, dearest scent, please
linger for all time...
–phamphanlang
Forty years have passed, but every
Valentine’s Day, I find myself reliving that memory, my heart
swelling with remembrance of my beloved husband—the gentle
kisses, the warm embrace, and the deep red roses he gave me on
that one unforgettable Valentine’s Day.
bấm vào đây để in ra giấy (print pdf)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by ppl chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu, February 14,
2025
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang