Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy
Bút
Chủ đề:
lính
Tác giả:
Đinh Yên Thảo
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Từ đảo Guam, gia đình cựu Trung tướng Ngô Quang
Trưởng được đưa sang Mỹ như những người di tản khác. Đến trại
Fort Chaffee, sau đôi tháng, gia đình ông được Trung tướng John
Cushman, Chỉ huy trưởng trường Huấn Luyện Sĩ Quan Tham Mưu Fort
Leavenworth tại Kansas, từng là cố vấn cho Tướng Trưởng tại Việt
Nam, bảo trợ về nhà.
Trước khi bắt đầu cuộc sống của gia
đình Tướng Trưởng trên xứ người, hãy bắt đầu bằng câu chuyện khá
thú vị về đời sống các vị Tướng Mỹ đương nhiệm.
Theo bà Nguyễn Tường Nhung kể lại, dù
được ông bà Tướng Cushman đối xử tử tế và thân tình, nhưng các
bữa ăn thường khá đạm bạc như bất cứ gia đình bình dân nào, chỉ
cereal với sữa buổi sáng, trưa ăn hot dog hay pizza và tối ăn dăm
món ăn đơn giản, có thứ bà chưa quen nên nhịn đói và khá tủi
thân. Đến khi Đại tướng Richard Stilwell, cấp phó của Tướng
Westmoreland trong chiến tranh Việt Nam ghé thăm vì cũng quen
biết ông bà bên Việt Nam thì ông bà Trung tướng Cushman cũng dọn
đĩa cà–ri gà với đĩa salad nhỏ cùng bánh mì sandwich, bà Nhung
mới hiểu đời sống các vị Tướng Mỹ thanh bạch và đơn giản như vậy.
Chính vì vậy mà các vị Tướng cũng không
giao du nhiều với thế giới dân sự để có thể tìm việc thích hợp
hay gởi gắm Tướng Trưởng. Cuối cùng Tướng Cushman cũng tìm được
việc cho cha con Tướng Trưởng: tới nông trại học và làm nghề
nông. Từ một Trung tướng tư lệnh điều binh khiển tướng cả vạn
binh sĩ, Tướng Trưởng ngày ngày ra ruộng làm việc và tối về nhà
lấm lem, mỏi mệt. Liệu có ai có thể nghĩ mình đã vất vả và kém
may mắn hơn thế trong những ngày đầu tiên trên xứ người?
Bà Nhung viết riêng cả một tùy bút với
tựa đề “Cái ấm đun nước bằng điện” để kể về những tháng ngày đầu
tiên như trên tại Mỹ. Lý do cái ấm điện còn trong ký ức của bà
gần nửa thế kỷ là, nhờ vợ của một Đại tá Mỹ là người Việt Nam cho
cái ấm nước điện tí xíu và chưa tân kỳ như hiện nay, mỗi lần chỉ
đủ nấu một gói mì, mà cả nhà bà được bữa ăn “Việt” ngon và nhớ
suốt đời.
May
mắn cho ông bà là sau một thời gian, Bộ Quốc Phòng Hoa Kỳ đã mời
ông tham gia viết về kinh nghiệm của quân đội VNCH cho trung tâm
quân sử tại Virginia. Đây cũng là tiểu bang mà Tướng Trưởng đã
sống cho đến cuối đời và bà Nguyễn Tường Nhung hiện vẫn đang an
hưởng tuổi già cùng con gái và các cháu tại đây.
Đến Mỹ tay trắng nên khi gia đình Tướng
Trưởng dọn sang Virginia nhận việc, các tướng tá Mỹ quen biết đã
gom góp tặng cho ông bà được năm ngàn đô để làm chi phí bước đầu.
Về Virginia mướn chung cư, ông đi làm
với mức lương một ngàn mỗi tháng, tức khoảng gần sáu ngàn đô la
theo thời giá hiện nay và mỗi tối vào đại học cộng đồng để học
thêm. Còn bà đi học [hớt] tóc theo những người quen đã sang
Virginia trước gợi ý, vì trong số đó cũng có vợ của các cấp
tướng, tá VNCH cùng đi học. Học đủ hai ngàn giờ, bà Nhung trở
thành một thợ cắt tóc với mức bao lương $75.00 Mỹ kim một tuần.
Làm vài năm có đủ kinh nghiệm, bà nghe
lời khuyên vài người bạn và gom góp vay mượn, sang một tiệm tóc
nho nhỏ có hai thợ. Làm mấy năm vẫn không khá, lại bận rộn suốt
tuần, bà sang tiệm rồi lại đi làm thợ cho người khác. Cũng gặp
khách khó tính hay có chuyện đụng chạm, thợ tranh giành khách.
Tưởng tượng phu nhân một vị tướng cấp cao một thời và xuất thân
từ một gia thế tiếng tăm, từng được Tổng thống Park Chung Hee
[Phác Chính Hy] của Nam Hàn thết đãi quốc yến khi bà theo Tướng
Trưởng dẫn đầu phái đoàn tướng tá VNCH công du sang Hán Thành vào
năm 1974, rồi phải trải qua cuộc đổi đời dâu bể, buộc phải mưu
sinh như bất cứ người tị nạn nào. Những vị tướng tá tác chiến làm
gì có và mang theo cả va–ly tiền vàng như dăm người nghĩ.
Về phần Tướng Trưởng cũng chẳng khá
hơn. Việc làm ở trung tâm quân sử Hoa Kỳ cũng không kéo dài, viết
xong kinh nghiệm chiến trường là hết việc. Vậy là Tướng Trưởng
phải tìm việc làm mới. Kiếm việc thì trung tâm việc làm giới
thiệu làm công việc đếm xe tại ngã ba đường. Cũng chỉ được thời
gian ngắn. Rồi qua lời giới thiệu của một vị tướng Mỹ khác, ông
đi làm vườn, chăm sóc, cắt tỉa cây cảnh. Nhưng rốt cục chủ vườn
lại bảo ông cũng không thích hợp với công việc vì phải cần khuân
vác nặng nề.
Cuối cùng ông đi học nghề, học về điện toán ngắn hạn được trả
lương qua chương trình giúp đỡ cho người tị nạn. Học xong, ông
tìm được việc làm với hãng đường sắt chính phủ trong Washington,
D.C. Ngày ngày ông đón xe buýt đi làm, làm một công chức bình
thường cho đến tuổi nghỉ hưu.
Chắc những đồng nghiệp người Mỹ của ông
không biết rằng người nhân viên Á Đông nhỏ con này từng là một vị
tư lệnh lừng lẫy, là tác giả 3 cuốn sách về chiến tranh được Bộ
Quốc Phòng lưu trữ và hiện có bán trên Amazon là:
– The Easter Offensive of 1972 (1983)
(Trận chiến tái chiếm cổ thành Quảng Trị năm 1972)
,
– The Territorial Forces (1984)
(Các lực lượng quân sự),
và
– RVNAF and US Operational Cooperation and Coordination (1984)
(Việc phối hợp tác chiến giữa quân đội
VNCH và lính Mỹ trong chiến tranh Việt Nam).
Về hưu, con cái đã lớn, ăn học xong,
ông bà bắt đầu thảnh thơi hơn, có dịp cùng nhau đi du lịch đó đây
như đời sống người hưu trí bình thường khác. Bà sang Pháp, Anh
rồi vài nước Châu Âu. Bà kể khi sang Anh, ông bà có gặp cựu Tổng
thống Nguyễn Văn Thiệu, lúc Tổng thống Thiệu còn sống tại London,
được ông mời và chở ra phố Tàu ăn tối.
Nhưng. Chữ “nhưng” bất toàn và vô lường
có thể đến với bất cứ ai và lúc nào.
Tướng Trưởng bị chẩn đoán ung thư phổi.
Bác sĩ bảo bệnh đã ở giai đoạn 3 và ông chỉ còn 6 tháng cuối
cùng. Ông bình thản đón nhận hung tin và từ chối chữa trị. Vậy mà
sự chăm sóc và yêu thương của bà Nguyễn Tường Nhung cùng người
thân gia đình đã giúp ông sống thêm được 2 năm, trước khi qua đời
vào đầu năm 2007 ở tuổi 77.
Ông
để lại di huấn cho các con: không báo tin và không làm tang lễ
sau khi mất. Dù sau đó các đồng đội xưa và gia đình có tổ chức
tang lễ cho ông vì không thể để ông ra đi quá lặng lẽ, như ông đã
chọn suốt những năm tháng trên xứ người.
“Bại
binh chi Tướng bất khả ngôn dũng”.
Tạm dịch: “Bại Tướng
không thể nói mình là dũng.”
Có lẽ đó là lý do cho chọn lựa đầy tự
trọng của ông.
Tro cốt của ông mang về rải trên đèo
Hải Vân, vùng đất mà biết bao người lính, kể cả những người lính
Mỹ, những đồng đội của ông đã ngã xuống trong cuộc chiến tương
tàn mà một thời ông đã sống và chiến đấu cho lý tưởng của mình.
Và mang theo nỗi lòng, có thể cả sự dằn vặt đã không bảo vệ được
quê hương. Nhưng có là Tướng, cuối cùng thì ông cũng chỉ là một
quân nhân đã cống hiến cho quốc gia bằng danh dự và trách nhiệm,
đâu có quyền quyết định về một cuộc chiến đã có sự dàn xếp chung
cuộc.
Gấp lại
cuốn hồi ức “Tháng Ngày
Qua” của bà Nguyễn
Tường Nhung mà tôi đã giở tìm đọc lại dăm trang không ít lần, mỗi
đoạn mang cho tôi những suy nghĩ và cảm xúc khác nhau. Cuộc đời
mỗi người ai chẳng có những thăng trầm, thách đố nhưng sự thay
đổi quá cách biệt và quá nghiệt ngã ở một số người, như gia đình
cựu Trung tướng Ngô Quang Trưởng kham được và đủ nghị lực vượt
lên số phận cũng giúp tôi chiêm nghiệm hơn về đời sống.
Tôi vẫn thích đọc những đoạn bà kể về
hoa, về tường vi, bằng lăng tím hay những mùa sim tím miền trung,
về những mùa ve sầu gọi tình trên xứ người, những ngày sinh nhật
hay mùa lễ Tạ Ơn đáng nhớ của bà, trong đó ghi lại kỷ niệm lúc
thiếu thời hay với ông. Tôi nghĩ lòng phải thật bình yên sau
những đổi thay đầy khắc nghiệt đó mới cảm nhận và hồi tưởng lại
những điều nho nhỏ hiện hữu giữa thiên nhiên đất trời như vậy. Có
lẽ vậy mà phần viết cuối cùng của bà là “Lòng
chợt bình yên”, viết về
những tháng ngày bình yên hiện nay.
Còn cựu Trung tướng Ngô Quang Trưởng,
tro cốt ông được quy về cố quận và rải xuống biển từ một con dốc
nào đó trên đỉnh đèo Hải Vân chập chùng mây nước. Người con kiêu
hùng của quê hương cuối cùng đã về với đất Mẹ. Về để nghe tiếng
gió lộng giữa đèo cao hay bềnh bồng trong tiếng sóng biển vỗ bờ.
“Mờ
trong bóng chiều,
một đoàn quân thấp
thoáng,
núi cây rừng...”
–nhạc sĩ Phạm Duy
Tiếng gió rừng lao xao những tàn lá.
Chiều đã buông. Một cánh chim xoải cánh bay vào màn đêm. Không
còn để lại vệt gì.
Đinh Yên Thảo
May 24th, 2024
Phụ lục
Gia đình Tướng Ngô Quang Trưởng
mang tro cốt của
ông về với quê hương
Với
biết bao đồng hương và cựu chiến sĩ cùng đồng đội đã đến dự tang
lễ của cố Trung tướng VNCH Ngô Quang Trưởng, được long trọng cử
hành vào ngày 25 Tháng Giêng, năm 2007, tại Falls Church
Virginia, miền Ðông Hoa Kỳ, sự tiễn đưa vị tướng nổi danh là “tài
và thanh bạch” đã hoàn tất sau lễ di quan cùng ngày.
Nhưng, nhân một chuyến viếng thăm tòa
soạn, bà quả phụ Ngô Quang Trưởng tâm sự với phóng viên Người
Việt rằng, việc tiễn đưa chồng và cha về nơi yên nghỉ cuối cùng,
chỉ được bà và 4 người con thực hiện một năm sau đó, khi tro cốt
của ông được đưa về rải trên ngọn đèo Hải Vân, Việt Nam, theo ước
nguyện cuối cùng của ông.
Bà Trưởng tâm sự rằng thuở ông còn sinh
thời, hai người đã “mua sẵn hai lô đất cạnh nhau,” nhưng một hôm
Tướng Trưởng lại nói với bà rằng có lẽ sau khi qua đời, ông muốn
“được thiêu và mang về Việt Nam.”
“Về Việt Nam? Thế anh không muốn ở cạnh
bên em sao?” Bà Trưởng kể đã hỏi chồng như thế.
Tướng Trưởng lúc đó đã trầm ngâm không
nói, rồi thấy vợ buồn buồn, ông an ủi, “Thôi thế anh sẽ ở lại đây
cạnh em.”
Ðã
yên trí như thế, nhưng sau khi ông nằm xuống, bà Trưởng vẫn không
ngạc nhiên, khi Mai Trinh, cô con gái đầu lòng bảo rằng “bố dặn
kỹ là mang tro cốt bố về rải trên đèo Hải Vân.”
Thì ra, sợ vợ buồn, Tướng Trưởng đã
không tâm sự với bà mà chia sẻ tâm tư với cô con gái lớn.
Không chỉ tâm sự, ông còn tả tỉ mỉ về
ngọn đèo ấy, tả rõ, sống động và đầy ấn tượng đến nỗi, theo lời
bà Trưởng, một người bạn thân của Mai Trinh đã nhờ lời tả của ông
mà vẽ lên bức tường đằng sau bàn thờ và hài cốt của ông, một bức
tranh về cảnh đèo ngoạn mục này.
“Lạ lắm,” người họa sĩ “nghiệp dư” này
chưa bao giờ đặt chân đến đèo Hải Vân, mà không hiểu làm sao lại
vẽ ra cảnh đèo “hình dáng rất giống chỗ rải tro sau này.” Bà
Trưởng kể.
Khi
xe đi đến Huế thì trời mưa tầm tã, bà Trưởng đã lo là “thế này
thì làm sao mà trải được” rồi lâm râm cầu nguyện.
Bỗng dưng trời tạnh mây quang.
Thoạt tiên bà Trưởng chỉ cho rằng lý do
Tướng Trưởng muốn được nằm rải rác trên ngọn Hải Vân là vì ông
gắn bó với dân chúng ở miền Trung, nhưng khi xe leo lên đến đỉnh
đèo, bà mới thấy là cảnh ở đây hùng vĩ quá, ngoạn mục quá, không
hổ danh là nơi đã được vua Lê Thánh Tông đặt cho tên “Ðệ Nhất
Hùng Quan,” và nếu muốn ở tại quê hương thì có lẽ khó chọn nơi
nào lý tưởng hơn.
Nằm cheo leo trên dãy Trường Sơn, bên
là núi, bên là biển, gió mạnh và mây lúc nào cũng bay là đà, đèo
Hải Vân dài 21km, là ranh giới giữa tỉnh Thừa Thiên–Huế ở phía
Bắc, và thành phố Ðà Nẵng phía Nam. Với đỉnh cao nhất là 496 mét
so với mực nước biển.
Ði qua một vùng biển với những chiếc
tầu nhỏ nằm yên trên ven bờ, qua một rừng thông cao che khuất
những rặng núi xa mời, ông Tín, người tài xế rất thân quen với
Tướng Trưởng ngày xưa, cho biết bắt đầu ra cửa biển Ðà Nẵng.
Chiếc xe tiếp tục chạy ngoằn ngoèo trên
ngọn đèo vừa đẹp vừa nguy hiểm. Biển không xanh lơ mà là màu xanh
lá non của những ngày không có nắng, trên bầu trời, xen lẫn tầng
mây trong xanh lẫn những làn mây xám, một bên đường vài cây lau
đùa trong gió vật vờ, sóng biển vỗ vào bờ ném lên những làn sóng
trắng.
“Ðúng
chỗ này rồi anh!” Một người con gái của bà kêu lên.
“Có con sông nữa nè.” Người con khác
nói.
Sao giống
chỗ vẽ trong bức tranh quá, bà Trưởng nghĩ thầm, có cảm tưởng ông
đang ở quanh đây, rất gần.
Xe dừng bên một cái miếu bên đường.
Trời lạnh, và gió phần phật. Bà Trưởng tay cầm bó hoa huệ, tay
cầm bó nhang, đứng co ro trước ngôi miếu. Bốn người con, và cả
ông tài xế chia nhau hoa, nhang rồi lâm râm khấn vái. Một người
con trai tay run run mở bọc tro, bà và những người con mỗi người
một nắm tro, đứng tựa vào thành sắt trên đường đèo, rồi thay
phiên nhau mở rộng tay ra.
Nhưng kìa, sao gió mạnh thế mà tro vẫn
vón lại thành một khối vấn vương rồi mới tan ra, tung bay theo
gió.
Trên đèo
Hải Vân, gió mạnh thế mà từ tay bà Trưởng, tro vẫn vón lại thành
một khối vấn vương rồi mới tan ra, tung bay theo gió.
“OK, con đưa ba về.” Một người con gái
nói trong tiếng thở dài.
“Ba happy rồi đó, thôi goodbye nhe ba,
lâu lâu ba về thăm gia đình.” Người con khác dặn dò.
Rải tro xong, bà Trưởng tần ngần nhìn
cảnh đèo. Những hạt tro như còn vướng vất trên tóc trên áo bà.
Gió thổi vi vu, những gì còn lại của thể phách của cố Trung tướng
Ngô Quang Trưởng đã được bay vào thinh không, rơi xuống từng ngọn
đồi, bám vào từng lá cây, hòa tan trong lòng biển Thái Bình
Dương, mãi mãi quấn quýt với đất nước Việt Nam, bên cạnh những
người dân miền Trung nghèo nàn, và mảnh đất mà ông và bao chiến
sĩ đã xả thân bảo vệ.
Bà hơi buồn nhưng nhẹ nhàng, như đã làm
xong được một việc canh cánh bên lòng.
“Tôi thấy anh đã quyết định đúng, và
thấy thanh thản cho anh ấy!” Bà chia sẻ.
Rồi bà mơ màng như nói cho một mình
nghe:
“Chế độ
nào thì rồi cũng phải qua đi, nhưng đất nước muôn đời vẫn là đất
nước mình. Cuối cùng anh đã về được với quê hương.”
Hà Giang
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by nghiêm nguyễn chuyển
Đăng ngày Chúa Nhật, July 21, 2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang