Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tự
truyện
Chủ đề:
chiến trận thường đức – cao điểm 1062
Tác giả:
Phạm Bạch Dương
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Hi Dõng! Đọc tin của mày mà nghe ngậm ngùi.
Xa
xa trong sương mù mờ ảo, có những cánh dù lẻ loi mờ nhạt. Nghe
những đ/t (Đích Thân) Tường, Phúc, và thằng Thắng đã ra đi mà lòng
buồn man mác phải không mày? Mày có thể cho biết thêm chi tiết và
cụ thể hơn về hai đ/t trên, trong khả năng và phạm vi cho phép
được không? Thằng Thắng thì tao chưa hề gặp lại từ khi nó xếp
chiến y, lấy dù bọc cái chân, cũng như tương lai của nó. Nó mất
một giò, có lẽ vì tao, chuyện như thế này:
Tiếng rè rè trong máy truyền tin PRC25
gọi:
– Biển cả
đây Đại tây Dương gọi.
– Đại tây dương đây Biển cả, nghe rõ,
trả lời.
– 09
muốn gặp 09 alpha.
– 09 alpha tôi nghe.
– 09 alpha cho tăng cường ngay thằng
quai chảo Delta lên ngay trên đây cho tôi.
Alpha là đ/t Phúc, lúc đó còn là 1
bông, 09 là đ/t Tường cũng vừa lên 2 bông được vài tháng... Cuộc
điện đàm ngắn gọn đã quyết định và phủ lên tao những cát bụi kinh
hoàng, những mùi vị khét cháy của chiến trường, những dữ tợn và
kinh hoàng của từng trái pháo đang từng đợt nổ bùng trên đỉnh đồi
1062 thuở đó.
Tao theo chân thằng hạ sĩ xuống tận chốt để dẫn tao lên đỉnh đồi,
khoác ba–lô, nạp băng đạn, rồi kéo sụp nón sắt xuống, tao dợm
bước lao ra khỏi hầm trú ẩn.
– Khoan, gượm chút đã.
Tiếng đ/t Phúc như cây gậy thọc ngang
vào bánh xe đang ngon trớn, tao quay người lại, xốc cái ba–lô
trên lưng:
–
Có gì không anh Phúc?
Ánh mắt ngại ngùng, thương cảm của đàn
anh quét trên mặt tao lúc bấy giờ, không bao giờ tao quên, nó như
thương xót, như dặn dò, và cũng như an ủi thằng đàn em mới toanh,
lao đầu vào cõi chết, trong tiếng đạn pháo đang điên cuồng chụp
xuống.
Mặc dù,
lúc đó 1062 vẫn còn đang mệt mỏi, khá bình lặng, 2 bên còn đang
củng cố lại lực lượng, bổ sung thêm quân số, đào lại các chiến
hào tan hoang, các hầm hố bị sụp, các giao thông hào được đào cho
sâu thêm, các hàm Ếch được móc sâu vào lòng đất, các hầm chữ A
được chấn chỉnh bồi đắp thêm, để rồi vài ngày sau đó là bắt đầu
một địa ngục kinh hoàng, một trận thư hùng dữ dội, điên cuồng
trên đỉnh đồi, một bên là những thiên thần được bơm thổi, ca tụng
trong những lời văn, điệu nhạc ở chốn bình yên... đang rúc mình
sâu trong lòng đất để trấn thủ đỉnh cao chiến thuật, người ngợm
thê lương, ướt sũng trong cơn mưa phùn rả rích, lê thê của miền
Trung nghèo khổ. Một bên là Sư đoàn 304, có lúc lại nghe xưng
danh là sư đoàn đã từng tham dự Điện Biên Phủ 320, trong tầm hiểu
biết nhỏ của một sĩ quan cầm đơn vị nhỏ nhất, tao chỉ cần biết là
phải thọc súng lên, bắn từng 3 phát một, hay hò hét gào thét cho
lính biết là mình còn sống để còn tinh thần giữ vững vị trí chiến
đấu.
Ngày đó
trận phản công tái chiếm đỉnh đồi 1062 của Cộng quân đã mang tổn
thất cho cả hai bên vô số nhân mạng, bên địch, tao không thể xác
định được bao nhiêu nhưng trong tầm mắt của một Trung đội trưởng,
ngay trước hầm của tao là 3 xác người không còn nguyên vẹn, quần
đùi, xà cạp vắt vai, cái chân văng đi đâu mất, mắt đang trợn
trừng, bên khoé miệng còn rỉ dòng máu tuôn trào uất hận cho cái
chết còn quá trẻ của người “Sinh Bắc Tử Nam”... Bên ta, tao giờ
đây là Trung đội trưởng... không quân, vì lính và hạ sĩ quan lớp
thì nằm đó trong lớp Poncho quấn chặt chờ khiêng, đang hít thở
hương vị lòng đất, trộn lẫn máu, và đang được mẹ hiền ôm vào
lòng, ru nhỏ những điệp khúc quê hương... Lớp thì được băng bó
cho lui về tuyến sau chờ trực thăng bốc ra khỏi chiến trường;
điểm danh lại chỉ còn đúng 4 thằng, kể cả tao, cô quạnh, ướt sũng
mồ hôi với 2 cây đại liên M60, 4 cây M79, vài bao cát lựu đạn.
8 cặp mắt trợn trừng, mệt mỏi canh
chừng một vùng tuyến, giao thông hào rộng bao la, phải rải vũ
khí, lựu đạn cách nhau chừng 10m, phải ôm súng, cứ 5 phút chạy
qua vị trí mới để quan sát, để canh gác không ngưng, cứ thế tụi
tao 4 thằng, phải trải qua thêm 1 đêm không ngủ nữa, phập phồng,
căng thẳng dưới ánh sáng lập lòe của hỏa châu được thắp sáng bởi
pháo binh, xa tít dưới chân đồi Đại Lộc. Có ai tin, có ai ngờ?
Thiên Thần trên giấy bút, bây giờ là những thằng áo quần loang
lổ, rách nát, nhầy nhụa đất cát, sình lầy, lem luốc như những con
sâu, chui rúc vào lòng đất ướt đẫm nước mưa, và máu của đồng
đội... và trung đội của một binh chủng tổng trừ bị hào hùng, cấp
số lý thuyết là 42 mạng, mà thực tế giờ đây đang nghênh chiến,
đối diện với tử thần chiến tranh chỉ đơn thuần có 4 thằng mệt
mỏi, quên cả ăn uống đã 2 ngày.
Chuyện đó, hồi sau tao sẽ kể tiếp, bây
giờ, trở lại với đ/t Phúc...
Anh nhìn tao, đôi mắt đăm chiêu, xa
vắng, và nghẹn ngào, có lẽ anh đang tự xót xa sẽ tới phiên anh
được điều động vào 1 lúc nào đó, khi chiến trường sục sôi.
– Đi bình yên và cẩn thận, nhớ kỹ những
lời chỉ dẫn tôi đã dặn.
Chỉ có thế, tao chào kính anh một cái,
rồi lao mình theo thằng lính, sau một cái bắt tay thật chặt của
anh. Tình đồng đội, tình chiến hữu lúc đó không có gì tả xiết khi
tiễn biệt một thằng em, một thằng bạn đi vào cõi tử sinh, có khi
chỉ gặp mặt khi đã yên giấc ngủ ngàn thu, chỉ bằng một ánh mắt,
một nụ cười an ủi, hay một cái bắt tay, biết đâu đó là lần cuối
cùng... Tao còn nhớ cái kỷ niệm này với anh suốt đời.
Lên tới được hầm chỉ huy đại đội, cũng
phải cả một tiếng, vì tụi tao phải lao qua một sườn dốc thẳng,
đạn pháo địch xì xụp rớt vào đó, cả một mảng đồi trơ đất đá đỏ
lòm, chỉ còn lại những tảng đá nứt nẻ, không còn nguyên vẹn, sau
tiếng nổ “xịt... ùm” là nguyên một cột đất, khói phụt lên cao rồi
sau đó là tiếng lạo xạo của mảnh đất đá rơi xuống trên nón sắt,
trên người lả tả như những giọt mưa. Tao cắm đầu cắm cổ, lúc
phóng lên, khi nhào xuống theo từng chập pháo binh nổ, cứ nhẩm
đếm từ 1 đến 20 là phải bỏ vị trí cũ, để nhào lên vị trí mới, cho
dù chỗ nấp có an toàn và kiên cố tới đâu (chỉ là mấy gốc cây cổ
thụ già bị pháo xé tan hoang, hay là một tảng đá chơ vơ phơi mình
cùng sương gió). Mắt cứ căng ra, nhìn theo bóng dáng thằng lính
hướng đạo, lòng cứ sợ bị lạc đường thì không biết đâu mà mò, bản
đồ thì không có, vì lúc đó đã là cấp chỉ huy đâu! Thấp thỏm như
đứa trẻ lên 3, đi chợ với mẹ, sợ bị lạc mẹ mìn bắt ăn thịt...
Nhưng ở đây, đâu có bàn tay người mẹ hiền nào cho mình nắm chặt
ngoài vòng tay đầy gai góc, ác hiểm của đạn bom, sẵn sàng ôm vào
lòng, nếu định mệnh đã được an bài và số mạng quá ngắn, được đưa
vào lòng đất khi tuổi đời chớm đôi mươi. Tao thầm buông tiếng
chửi thề mỗi lần bị trượt ngã, vì chân còn mang đôi botte de saut
khi còn ở Thủ Đức, được đánh bóng kỹ lưỡng, còn mới toanh, xấp
ngửa, bì bạch, và khốn khổ vì đôi giày này, lòng rủa thầm ra trận
mà mang giày bảnh tỏn, áo quần lượt là như hoàng tử đi dự dạ tiệc
liên hoan ở hoàng cung, lòng thầm mong ước gì được lột bỏ nó, và
thay thế bằng đôi giày bố tầm thuờng. Vậy mà nhờ nó, tao thoát
chết trong đường tơ kẽ tóc, tao sẽ phải tức tưởi, nghẹn ngào khi
chưa bắn được 1 phát đạn nào, và lãng xẹt như chết đuối ở lỗ chân
trâu.
Sau
tiếng nổ “ùm” của viên đạn đại bác, tao nhủ thầm, mình có 20 giây
để lao lên vị trí mới, là một gốc cây to, nằm chỏng trơ giữa
trời, lúc đó là vị trí lý tưởng, là chốn an toàn để nương thân,
cũng êm đềm như vòng tay mẹ hiền. Tao xốc lại ba–lô, nắm chặt cây
M16 (làm đếch gì có Colt?) vọt mình về phía trước... “Phạch”,
tiếng kêu gọn, nhem nhép vật tao nằm xấp tại chỗ, mặt chúi xuống
đất, chụp nguyên con ếch về nấu canh, tao vừa kịp buông tiếng
chửi thề, chửi mình chậm chạp, chửi đôi giày khốn nạn dưới chân,
thì ngay trước mặt, ngay đúng vào vị trí mà tao dự định nhào tới.
Một cột đất, khói, bụi miểng vọt lên cao, kèm thêm tiếng nổ chát
chúa, đinh tai “ầm”... Phải diễn tả bằng tiếng “ĐM nó”, mới diễn
tả được tâm trạng tao khi đó, suýt chút nữa là tao nát như tương
bần, kiếm một lóng xương không ra. Bỗng hiện về bóng quân trường
Thủ Đức với ông huấn luyên viên dạy súng cối, hay pháo binh gì đó
mà lời của ông còn văng vẳng trên tai:
“KHÔNG BAO GIỜ MỘT QUẢ ĐẠN
LẠI RƠI VÀO MỘT CHỖ 2 LẦN...”
Cái gì kia? cái gì mà một chút xíu nữa,
tao thành một bãi cứt trâu nhầy nhụa kia? Tao muốn được trở về
lại lớp học, để được cười ha hả, chọc quê đàn anh huấn luyện viên
một phát:
“ĐÚNG ĐÓ HLV, NÓ KHÔNG RƠI MỘT CHỖ 2 LẦN, NHƯNG 3, 4
LẦN THÌ CÓ”.
Loay hoay xì xụp với đôi giày, với hành trang trên vai, và cây
súng chưa xài tới, tao và thằng lính hướng đạo, lúc đó mạnh thằng
nào lo mưu sinh thoát hiểm thằng đó, thằng lính thì thông thuộc
đường, chỉ lo cắm cổ chạy cho mau lên chỗ bắt đầu có giao thông
hào, tao thì cũng quên mất mẹ nó là phải chạy theo thằng lính, mà
chỉ lo đếm từ 1 đến 20 mà đ/t Phúc dạy, rồi lao về phía trước,
tới khi tao thấy được nó, thì là lần cuối cùng và cũng là lần đầu
tiên tao nhìn thấy một cái chết trước mặt thật lạnh lùng, khốc
liệt... Thằng lính vừa nằm xuống sau một chặng dài đổi vị trí,
thì đúng ngay chỗ nó vừa tới, bộ mặt tử thần nhô lên, đầy nham
nhở, cau có, và ác liệt, tung thằng nhỏ lên cao, rồi vật xuống,
một tiếng “bịch” khô khan. Nó đi mẹ vào vùng quên lãng mà không
nói với tao một lời, bỏ lại tao một mình, chơ vơ, lạc lõng giữa
chiến trường, thân thể nó còn co lên, giật giật một hồi... Tao
bắt đầu làm dấu thánh giá, bao nhiêu ông thánh, bà thần đều được
kính cẩn lôi ra cầu khẩn xin... hộ mạng. Bây giờ chung quanh là
hoang vắng, vị trí phe ta ở đâu? Có mỗi thằng hướng đạo, thì từ
giã tao không một lời. Mẹ nó, bây giờ đi về đâu hỡi anh? Đang
hoang mang, chới với kèm lẫn kinh hoàng khiếp đảm, bỗng tao thấy
lấp ló cái nón sắt và một bộ đồ hoa ngụy trang. Mừng hết lớn, tao
nhào lên miệng la chói lói:
– Tôi, tôi đây, đừng bắn, đừng bắn!
Sau này tao mới biết, chỗ thằng lính bị
nạn là mục tiêu cố định của địch cắm chỉ ở đó, thằng nào lấp điểm
mù, lập tức thằng xạ thủ sẽ bấm cò, là chắc ăn có một mạng sẽ
tiêu diêu.
Bài
học ngày nào trong quân trường có bao giờ nói những vụ bắn sẻ
bằng đại bác không giật đâu? Sách vở nào dạy ta tránh né những
viên đạn đại bác 57ly? Và những mồ hôi đổ trên thao trường có làm
vơi đi những giọt máu vương vãi nơi chiến địa?
Sau này, chúng tao học được bài học
xương máu mới toanh từ những phối hợp thần sầu của 12.8mm với SKZ
đã làm Tiểu đoàn mất 2 kiện tướng đại đội trưởng là Đại úy Ngụy
văn Đàng, từ 30 chuyển qua 33, đang bàn giao Trung úy Tống Thanh
Thư 34 khóa 26 Đà Lạt, mà sơ ý để cần antenna lấp ló ngoài miệng
hầm, địch quan sát được, đoán biết là hầm chỉ huy, tràng đạn đại
liên từ một ngọn đồi cao hơn 1062 lên những tiếng giòn tan, cày
lằn đạn sát miệng hầm tạo thành những tiếng “dzụt dzụt”, phe ta
còn đang ngơ ngác và đang tiến hành thay thế vị trí chiến đấu,
không thèm để ý, vì tưởng rằng đó chỉ là tràng đạn bắn vu vơ như
bao lần “hưởng thụ” khác. Tiếng oanh vàng của 12.8mm vừa dứt là
nhịp đàn dữ dội của đại bác 57ly lên tiếng ngay theo, đúng ngay
vào chỗ những viên đạn 12.8mm vừa để lại, ngay chóc miệng hầm,
sụp cả một mảng giao thông hào đào sâu gần 2m...
Máy truyền tin của Tiểu đoàn gọi tới
tấp, tiếng Tiểu đoàn phó, Thiếu tá Nguyễn thanh Vân gọi giục
giã, rồi sĩ quan ban 3, rồi tần số của Trung tá Đồng, Tiểu đoàn
trưởng quát tháo om sòm. Hoàn toàn im lặng vô tuyến, không một âm
thanh trả lời, ngoài những giọt mưa sụt sùi, tiếng xào xạc của
những tấm Poncho... Bà mẹ quê hương đã buông tiếng thở dài, ngậm
ngùi cúi xuống bên hai đứa con thân yêu không còn oán hờn, bỏ
quên chiến bào, buông rơi vũ khí, để lại anh em và đồng đội, rũ
sạch bụi trần, khoác lấy chiếc cánh dù, bay lên, cao mãi, cao mãi
và cao mãi...
*****
Trở về
với chuyến tăng cường của tao, bằng hết sức bình sinh và bằng ý
thức sinh tồn, tao phóng người về phía trước. Cuối cùng, tao cũng
nhào vào được chiến hào, mệt nhoài, kiệt sức, tao nằm vật xuống
khoảng trống được bao quanh bởi 2 bờ đất cao ngút, mắt vô thần
nhìn xác thằng lính dẫn tao lên, tiếng xôn xao trong giao thông
hào cũng không làm tao nhúc nhích... Có tiếng chân bước lại gần,
rồi một cái đá nhẹ vào chân:
– ĐM dậy đi cha nội, nằm hoài sao?
Cha nội, vì thằng lính không biết là
thằng nào còn ngắm ánh mặt trời ngoài kia, thằng nào đang thở dốc
như bò rống ở đây? Tụi nó chỉ biết có một thằng bị 57ly cho đi
đái, còn một thằng đang nằm mà coi thằng kia đái, trông tức cười
quá.
– Hết chỗ
chơi, nhè ngay thằng 57ly mà giỡn mặt. Ê! mày thuộc Trung đội
mấy?
Tao lồm
cồm bò dậy, thằng lính ngờ ngợ, cùi bắp đâu có thằng nào mang
botte de saut da vậy cà? Nó nhìn kỹ tao lần nữa, ánh mắt lần
xuống cổ áo, rồi chụm 2 chân cái cộp, tay đưa lên vành nón, miệng
cười cầu tài... ĐM, giờ này, vị thế này mà còn chào với kính. Tao
nghĩ thầm rồi đưa tay chào lại:
– Anh làm ơn chỉ đường, hay dẫn tôi lên
gặp Đích Thân đại đội trưởng, tôi là Chuẩn úy Dương.
– Dạ, Đích Thân theo tôi.
Dứt lời, thằng lính lom khom chạy trong
khoảng giao thông hào hẹp, tao cũng lum khum chạy theo, mặc dù
giao thông hào cao quá đầu người gần một cánh tay, vừa chạy, vừa
tò mò đưa mắt nhìn xung quanh, đoạn giao thông hào chia thành
nhiều nhánh, ngoằn ngoèo, chằng chịt, cứ vài thước là một khúc
cua gắt, ở mỗi khúc cua là một cái hầm cho thằng lính, miệng hầm
thấp tủn chỉ vừa cho một thằng lùn chui lọt, giữa những khúc
quanh khoét những bệ nhô ra ngoài như bậc thang, là chỗ cho lính
leo lên, thò cái đầu lên quan sát vài giây rồi thụp xuống, vì lơ
mơ và lạng quạng là nghe tiếng “cắc bù” của những tay thợ săn, mà
con mồi là con người bên kia ý thức hệ, bên kia chiến tuyến, biết
cục cựa, có linh hồn, và có tên trong cuốn sổ tay của Nam Tào Bắc
Đẩu. Lính cũng có nhiều thằng tinh nghịch, treo nón vào đầu nòng
súng, giơ lên cao, quơ qua, quơ lại chơi cho đến khi cái nón văng
ra, hay nghe một tiếng “xoảng” là lại cười lên ha hả: “tao có đồ
chơi rồi” rồi lò mò leo lên, ra nhặt lại nón sắt, nhảy xuống hầm,
kiếm cục đá, hay cục gạch, đập lại cái lỗ đạn xoi rồi lại đội ra
ngoài nón nhựa, coi như một kiểu trang sức thời trang hết biết,
nhiều khi viên đan xé rách một đường dài, không thể tái chế lại
được, là lại xổ cả tràng chửi thề vu vơ tục tĩu... Lính là thế,
trong chiến trường đầy gian khổ và nguy nan, họ không còn cách
nào khác, là vui chơi, đùa giỡn vô tư, bạt mạng, không biết vì
khí chất anh hùng, coi thường sinh tử, hay chỉ là cách để giải
tỏa âu lo khắc khoải đang đè nặng tâm tư. Nếu mày có gặp nhiều
thằng tưng tửng, ngông nghênh, lúc nào cũng ăn nói bạt mạng,
không kiêng nể quỷ thần, không rào đón lễ nghi... có phần chắc,
là thằng đó từng chui qua lò lửa chiến chinh, đã từng sống sót
trở về từ mịt mù khói súng, và đã từng ngậm đắng nuốt cay một
khoảnh đời... Ngang qua một khúc cua, tao thấy một cái hầm lớn
hơn mọi cái mà tao đã đi qua, có tiếng nói vọng ra:
– Phải Chuẩn úy Dương không? Dô đây.
Thằng lính nói:
– Ông Phước đó Đích thân.
Tao cúi người, chui vào, đang ở ngoài
sáng, chui vào chỗ tối, mắt đách nhìn thấy gì, nhưng theo phản
xạ, tao chụm chân chào, trình diện đúng bài bản:
– Chuẩn úy PBD, số quân... ĐĐ 31
trình diện Đích thân...
Thằng Chuẩn úy Phước khóa 6/72 khăn
nâu, mày có nhớ? Con bà nó, ra trường trước có mấy tháng chứ bao
nhiêu, vẫn ngồi trên ghế đẩu, trước cái bàn nhỏ xinh xinh do lính
làm cho, chào lại tao, đách thèm mời ngồi, làm tao nghĩ thầm
trong bụng “thằng này khá quan liêu”, khinh khỉnh nói:
– Tôi có lịnh, bố trí vị trí cho anh
đêm nay, anh chờ một chút sẽ có người đưa anh ra chốt.
Nhảy Dù là vậy, đàn anh là đàn anh,
không có nhập nhèm mày tao chi tớ khi mới sơ giao được... nhưng
chỉ hơn một tuần sau, tao với nó đã mày tao như đã quen nhau từ
thuở nào, trong đêm tao đem quân lên tiếp viện giữa đường, kéo
theo được vài thằng đang co ro trong 1 hốc đá, cả Trung đội 3 của
mày, ôm trọn 1 tràng pháo, tan hoang, xơ xác, dọc đường tao còn
đá thằng xạ thủ đại liên đang nằm một đống ngáng lối đi miệng la
lớn:
– ĐM dậy,
phải chạy qua khúc này cho mau, không thôi chết mẹ cả lũ bây giờ!
Thằng lính nằm yên, tao co chân đá thêm
một cái nữa, miệng vừa “Đù...” chưa hết chữ thì bóng hỏa châu
xuyên qua kẽ lá, soi vào mặt. Không, soi vào một cái mặt nạ da
người, nhăn nheo, méo mó, không còn mảng tóc... mảnh đạn đã sớt
ngọt một nửa đầu, óc trắng văng tung tóe, nhầy nhụa và máu đang
tuôn có vòi từ cổ áo. Tao quay đi, nuốt ực ngụm nước miếng để
trôi đi cảm giác buồn nôn đang lăm le chực trào lên miệng, lại
hét to lên như để tự trấn tĩnh chính mình:
– Đi! Đi mau lên, thằng nào nhát ở lại
chết rán chịu.
Rồi băng mình trong đêm tối, vớ một
khúc dây leo, đạp mạnh chân leo lên một khoảng dốc, rồi quay lại
đưa tay cho thằng đằng sau nắm, kéo nó lên.
Có tiếng kêu thốt từ miệng thằng tao
đang kéo:
–
Dương!
Tao
chớm giật mình, có thằng lính nào trong đơn vị tác chiến gọi tụi
mình bằng cấp bậc đâu? Huống hồ thằng này lại gọi tên tục của
mình ra nữa, chưa hết thắc mắc, thì cũng giọng nói ấy nhẹ nhàng:
– Tao 36 đây!
(Sau này Phước nắm Trung đội 3 của
mày).
– 36 hả?
Tôi tưởng đ/t đi lâu rồi chứ?
– ĐM ăn nguyên một tràng pháo vào giữa
trung đội khi đang tới khúc hồi nãy, banh xà rông ráo trọi rồi!
Tao chui vào hốc đá trốn, tắt luôn máy PRC25 để ông Tường (đ/t)
không gọi được, nằm im chờ trời sáng mới mò lên, hay chờ nó ngớt
pháo mới lên ai dè gặp mày tới.
Giọng Phước còn run, chân bước còn ngập
ngừng. ĐM nó, tao hay mày, hoặc bất cứ tay chơi nào khác đang di
chuyển bình thường, đột nhiên có tiếng nổ ngang tai chát chúa, ầm
trời, khói bụi mù mịt, mấy thằng chung quanh đâu mất tiêu. Nhìn
quanh thì thấy thằng thì đu đưa tòn teng trên nhánh cây, thằng
lủi đầu vào bụi rậm, thằng nằm tại chỗ một đống, đưa cái mặt mất
một nửa đầu về mình, nhe răng cười... Đếch có thằng nào la được
một tiếng, dù là tiếng má ơi, chết con... còn đi được như nó là
hay quá rồi còn gì nữa, không đái trong quần là còn may.
– Mày đừng nói cho ông Tường cái gì
nhé, nhất là chuyện tao chui núp trong hang.
Tao nhìn sâu vào mắt Phước quắc mắt,
giọng cáu kỉnh:
– ĐM mày coi tao là thằng gì? Lo mà
chạy khỏi chỗ này đã, không chết mẹ nó cả nút bây giờ, mọi chuyện
khác tính sau!
3 ngày sau, nó vĩnh viễn chào quốc kỳ,
quay mặt ra đi và không bao giờ trở lại.
Và trong đêm đó, trên người chỉ có dây
ba chạc, 2 cấp số đạn cùng một bao cát lựu đạn, một lần nữa tao
lại trở lên vùng địa ngục với trọng trách... nạp mạng cho tử thần
xơi thịt, với bữa tiệc hừng hực lửa âm ty... ba–lô, đồ cá nhân bỏ
lại chốt, theo lệnh trang bị nhẹ hỏa tốc lên tuyến đầu, bắt tay
cùng 18 Lâm Quốc Hùng vừa bổ sung ưu tiên hành quân sau đợt nghỉ
phép, trải tuyến phòng thủ mong manh, chờ địch đến.
Bịch gạo sấy không màng ngó đến, bụng
tóp teo như vòng eo hoa hậu toàn quốc, sống bằng hơi thở và sương
trời, toàn thân mệt mỏi rã rời, căng thẳng mà chớ hề dám ngả lưng
tìm giấc ngủ, dù chỉ một phút giây. Tao và Hùng thân thương nhau
từ dạo đó, không còn khoảng cách đàn anh đàn em và lính của nó đã
bắt đầu nhìn tao với cặp mắt khác, chứa đựng trong đó sự tin
tưởng và thương yêu được vun đầy.
Lại ngược về cái hôm được gọi tăng
cường lên tuyến, tao được một thằng trung sĩ dẫn tuốt luốt đi đâu
xa cả cây số, chỉ cho cái hầm chữ A, đã có 2 thằng lính đứng chờ,
mắt nhìn trân trân dò xét, lính Trung đội 2 của thằng Thắng 27 có
vẻ coi thường thằng chuẩn úy chưa một ngày cầm quân, chưa có
trung đội chính thức, chỉ đi theo tập sự với các Trung đội
trưởng, ngác ngác ngơ ngơ, tụi nó không buồn phục vụ như đối với
các quan khác.
Một thằng buông tiếng hỏi:
– Chuẩn úy, đêm nay mình gác ra sao?
Mẹ nó, thay vì hỏi “tụi tui”, thì nó
trớ ra “tụi mình”, có nghĩa là có luôn cả tao trong đó, tao ngây
thơ:
– Thì
chia ra mỗi thằng gác 2 tiếng, ngủ 4 tiếng, rồi lại thay phiên
gác cho tới sáng chớ sao!
Hình như tao linh tính tụi nó quay lưng
đi giấu nụ cười, nháy mắt với nhau, con bà mấy thằng láu cá láu
tôm. Thế là đêm đó tao chong mắt gác và nghe trong hầm tiếng thở
đều đặn của 2 thằng mà không hề thắc mắc, vả lại có canh gác thì
mới biết chắc là mình đang còn sống, chứ còn... ngủ, thì biết đâu
khi thức giấc mới biết là mình mất mẹ nó cái đầu!
Một tiếng “bịch” khô khan ngoài tuyến,
tao căng mắt, mở chốt an toàn khẩu M16, gờm gờm, rồi, có chuyện
rồi, xuyên qua bóng đêm vạn vật vẫn im vắng, gió thổi bụi cây
trước mặt lao xao, tao căng thẳng chờ, tay đặt vào cò, tay nâng
súng đặt vào vai, mắt nhắm vào lỗ chiếu môn xuyên qua đỉnh đầu
ruồi... 1 phút, 2 phút... thời gian như ngưng lại, chỉ nghe tiếng
thở mình phì phò, căng thẳng, dập dồn... vẫn không có gì.
Có tiếng động nhẹ dưới giao thông hào,
tao giật mình chuyển tầm quan sát xéo xuống, từ từ hạ nòng súng,
không lẽ địch đã xâm nhập sát sườn? Có tiếng tằng hắng, rồi một
giọng nói tiếp sau:
– Ê, thằng nào đó? Tao đây đừng có mà
nổ bậy nghe mày!
Tao thở phào, người nhẹ hẫng như trút
được gánh nặng ngàn cân!
– ĐM thằng nào, giờ này làm cái c)on
c)ặc gì mà mò mẫm tới đây?
– Tao chọi cục đất cho mày tỉnh ngủ,
thèm điếu thuốc, có cho tao vài điếu.
Tao móc túi, lấy gói Capstan đưa ra,
một vi phạm tiêu lệnh canh gác trầm trọng, nhưng biết làm sao
hơn! Trong cô đơn tĩnh mịch, còn người bạn thân thiết nào sát
cánh hơn là điếu thuốc, vả lại biết đâu ngày mai, hay chỉ một lát
nữa thôi, là đách còn hơi thở để mà hút với sách! Chỉ có điều là
làm ơn chụm lại giấu đốm lửa trong lòng bàn tay khi rít một hơi
thuốc.
– ĐM
sang thiệt, chơi Capstan lựng, mày mới được tăng cường, sao mặt
mũi lạ quắc, tên gì mày?
Lại một hiểu lầm, tao khoái khoái,
không muốn cho thằng ba trợn này biết mình “là chuẩn úy của quân
lực VNCH”.
–
Tôi là D, mới tăng cường hồi chiều.
– Gác cho đàng hoàng nghe mậy, đừng có
ngủ gục là bị thiến dái. Có sẵn lựu đạn để bên cạnh không? Có
chuyện, đừng nổ súng bậy bạ, cứ trương lựu đạn ra, mày mà bắn,
lửa khè ra khỏi nòng súng là ăn B40 chết mẹ nhe con. Thôi tao về
chỗ gác đây.
Không cần cám ơn, không cần biết thằng mình nói chuyện là thằng
nào, không cần quen hay biết, mẹ bà, thằng hảo hớn này thiệt
ngang tàng khí khái thiệt; thằng lính quay lưng, để lại một bệt
khói phủ kín một khoảng giao thông hào, và cũng để lại cho tao
một bài học mới trên chiến trường: súng là để cầm chơi, cho tay
chân đỡ trống trải thôi, còn thì cứ chơi lựu đạn cho nó chắc,
không bị lộ vị trí mà tiếng nổ lại còn làm mình yên tâm, bình
tĩnh hơn.
Từ
lúc đó, tao có trò chơi mới, thỉnh thoảng móc cục đất vo tròn,
ném qua mấy ổ gác kế cận, chọc phá nhau suốt đêm, thử hỏi có trò
chơi nào ngu ngốc, liều lĩnh, cũng như đầy nguy hiểm hơn thế? Đó,
cuộc sống về đêm của lính là như vậy, tỉnh bơ bỏ chỗ gác qua
chuyện gẫu vài câu, thuốc hút như khói tàu, lập lòe như đom đóm
suốt đêm, thằng bắn sẻ nào dại dột mà cắc bùm là còn ngu hơn
thằng đốt điếu thuốc, cả một vệt lửa dài thòng phát ra từ nòng
súng là chứng cớ tai hại làm mồi cho M79, M72 làm thịt nát xương.
Mà trên đời, chưa chắc thằng nào ngu hay khôn hơn thằng nào, mày
nhỉ!
Cái chết
một chiến hữu:
Đang mơ màng, miên man với những suy
nghĩ, tiếng thằng máy gọi giật:
– Đích thân 09 gọi ông nè 27.
– Thái Bình nghe Đại Tây Dương, đây
27...
– Đã gặp
27 alpha chưa?
– Nó đang đứng cạnh tôi đây đích thân.
– Tốt, bây giờ anh chuẩn bị con cái
phối hợp thằng 36 sẽ qua trong 10 phút nữa, bung về phía trước đi
làm ăn, lượm củi về xài, ba–lô để tại chỗ, trang bị nhẹ, để lại
vài thằng coi nhà, thằng 27 alpha phụ trách, cho mấy thằng con
tháo gỡ đồ chơi phía trước, bao giờ gặp 36 báo cáo.
– Nghe rõ!
Quay sang tao, Thắng nói:
– Không có thì giờ dẫn ông đi một vòng
rồi, theo lệnh, ông ở lại coi nhà, tính dẫn ông theo chơi cho vui
mà không được.
Trời đất, đi tapis súng đạn nổ ào ào mà
còn rủ nhau đi cho vui, cha nội này thiệt mang dòng máu nghệ sĩ!
Đếch nghĩ tới chuyện thương vong hay đổ máu, coi như dẫn lính đi
nhảy đầm, ra piste lượn vài vòng bebop lả lướt, thiệt tình!
Tiếng xôn xao, cùng những tiếng “bịch
bịch” làm tao quay lại, cả một toán quân nai nịt đang nhảy xuống
giao thông hào, mấy thằng lính gặp nhau, cười giỡn chí chóe,
tiếng chửi thề um cả một góc trời.
Đích thân Phước 36 tới, chào Thắng
27... tao chụm chân, chào trước hết, Phước hỏi:
– Xong chưa? Đi!
Thắng cầm ống liên hợp, báo cáo lên 09
đại đội trưởng, nó đi xa một chút để nhận lệnh, Phước ngoắc tao
lại gần, cởi ba–lô, lôi ra một gói nylon:
– Ê Dương, tao nhờ mày giữ dùm tao cái
này được không?
– Được quá đi chứ, mà cái gì đó?
Phước trầm giọng, như linh tính một
điều gì:
–
Trong đó tao có ghi địa chỉ, 12 cái thư tao viết sẵn, một vài đồ
lặt vặt, nếu tao có gì, mày cứ mỗi tháng gởi về cho má tao một lá
thư...
Tao rợn
người, mẹ bà thằng này ăn nói quái gở, xui thấy mẹ, lão thần chết
nghe được lần theo thì bỏ bu!
– Mẹ, mày nói gì kỳ cục, tao đách nhận
đâu, mày cất vô ba–lô đi, lát về gặp lại, tao qua hầm mày nói
chuyện.
Đôi
mắt Phước thật buồn, đỏ ngầu vì thiếu ngủ, dáng điệu phờ phạc,
thất thần, xuống sắc thấy rõ. Có tiếng xè xè trong máy, thằng máy
nghe rồi đưa cho Phước, nó cầm đưa lên tai:
– 36 tôi nghe.
– Con cái sẵn sàng chưa? Phối hợp cùng
27, chia làm 2 cánh, sườn bên phải là dốc đứng có 12.8ly đặt trên
đó, cẩn thận, bên trái là dốc xoai xoải, nương theo đó làm bàn
đạp, chia mấy đứa con làm tổ tam tam, anh đảo một vòng kiểm tra
súng đạn đầy đủ rồi lên đường, liên lạc và báo cáo thuờng xuyên,
nghe rõ trả lời...
– Nghe rõ 5 trên 5 đích thân.
Phước trả ống liên hợp cho thằng máy,
cầm bịch nylon lúc nãy trao cho tao, đặt ba–lô xuống, mở nắp nhét
vào trong rồi nói:
– Tao để lại chỗ mày, coi cho tao, lát
nữa tao về lấy, thôi tao đi.
Chống tay trên miệng giao thông hào,
Phước nhảy lên, tay ngoắc lính:
– Lên!
Những bóng người lần lượt lao qua tuyến
xuất kích, súng cầm tay, mỗi thằng lính đều mang theo một bao cát
nặng chịch, tao ngó theo không biết là tụi này làm cái đách gì, ở
đây đâu có cần bao cát che hầm, đâu có cần che chắn làm tuồng như
mấy cái hình hầm chiến đấu như trong phim ảnh thấy trên báo chí
hậu phương? Sau đó, mới biết đó là đồ chơi chiến tranh của lính
Nhảy Dù: toàn là lựu đạn và lựu đạn...
Tiếng súng nổ kéo tao về với hiện tại,
đang mơ màng với triết lý vu vơ. Đụng rồi! những tiếng nổ ì ầm
chát chúa, tiếng đạn giòn giã lạnh lùng của AK, tiếng ào ạt xé
gió của M16. Tiếng trung liên nồi RPD của địch như điên cuồng,
như phẫn nộ kéo dài liên miên, ầm ầm... tì tạch tì tạch... Cả một
đất trời xôn xao, cả một vùng rực sáng, khói lửa, cát bụi mịt mù
phía trước, con bà nó mới xuất quân chưa đầy 10 phút! Thấp thoáng
lờ mờ trong ánh nắng xuyên qua cành lá, 2 thằng lính đang tất tả
chạy về, một thằng khoác tay lên vai thằng kia, bước loạng
choạng, thằng lính thả bạn ngồi bệt, dựa vào gốc cây thở hổn hển,
trỏ tay thằng đang chân co, chân duỗi, nửa nằm, nửa ngồi:
– Trung sĩ Chánh... bị rồi Chuẩn úy.
Tao trố mắt, ngây người nhìn thằng bị
thương một tay đang bụm cổ, một tay đang lần xuống dây ba chạc
tìm băng cứu thương, máu đang trào ra thấm đỏ, len qua kẽ tay
chảy ròng ròng thấm đầy cả áo, có giọt rơi vãi trên đất, chỗ nó
đang ngồi!
–
Chuẩn... úy!
Máu lại phọt ra theo từng tiếng mà thằng trung sĩ đang cố gắng
nói, âm thanh khè khè, nghèn nghẹn trong cuống họng, thằng này bị
thương nặng quá. Tao khoát tay cho nó không nói nữa, bị thương mà
còn lắm mồm! Kêu 2 thằng tải thương Trung đội 4 cho nó lên băng
ca tải về tuyến sau, chỗ đại đội đang trú đóng, chờ toán tải
thương đi xa, thằng lính cõng đồng bọn bị thương về, nhớm bước
quay mình định chạy trở lại vùng chiến đấu. Tao chộp vào lưng,
níu nó lại hỏi thăm tình hình.
– Trung sĩ Chánh dẫn đầu toán khinh
binh, đang phạt dao vào một bụi rậm, rẽ đường tiến, em cách xa
ổng khoảng 1m, nghe một tiếng ầm dữ dội, nhào mình qua một bên,
chỉa súng về phía trước bóp cò, Trung sĩ Chánh quay lại, tay trái
khoát tay về phía trước, tay phải ria một tràng mở miệng đốc thúc
anh em lên... em thấy âm thanh ổng kỳ kỳ, nghẹt nghẹt, nhìn kỹ
máu đang xịt ra từ cổ, em chỉ tay vào ổng xỉa xỉa. Ổng đưa tay
lên quẹt cổ đưa trước mặt ngó rồi... xụm xuống, em lao lên xốc
nách ổng rồi lui về.
Tiếng nổ vẫn rộn ràng phía trước nhưng
lần này không còn nghe tiếng súng nhỏ cắc ké của cá nhân nữa,
thay vào đó dường như là tiếng nổ trầm và buồn của lựu đạn.
– Ông đích thân 27 mày đâu? Có sao
không?
– Lúc
em kè Trung sĩ Chánh, ổng ở xế xế bên trái xua tay biểu em đi
cho gấp!
– Có
ai bị sao nữa không?
– Em cũng hổng có biết nữa.
Giọng Nam rặc của thằng lính còn trẻ
măng, cho tao biết là không còn có thể khai thác được gì nữa nên
nói:
– Thôi,
mày lên đi.
Bồn chồn nóng ruột như gái phải... địt, tao xàng qua xàng lại
trong giao thông hào, tìm những vị trí tốt có thể quan sát được,
mà có thấy con mẹ gì đâu, cả một rừng cây còn hoang sơ trước mặt,
có chăng là thấy những giọt nắng xen qua cành lá, là những bụi
cây lao xao, rung rinh trước mặt, điểm những đốm sáng lung linh
và những điệu múa lả lơi trên chiến trường, tao nhảy đại ra khỏi
giao thông hào, chạy về phía trước tìm một gốc cây cao định trèo
lên mà ngó. Thằng lính chạy theo, níu áo tao lại la lớn:
– Ông làm gì vậy? Trở về ngay, lệnh
không cho ông rời tuyến!
Mẹ con bà nó, cha đại đội trưởng Lê Bá
Tường, đích thân 09 quá kỹ, cắt hẳn một điệp viên theo dõi, dòm
chừng, và bảo vệ, mà tao đâu có biết! Tao tiu nghỉu xìu như củ
cải khi xong việc:
– Thì tui muốn leo lên coi cho thấy...
– Cái gì, giỡn sao ông? Tên bay, đạn
réo, leo lên chỉ tổ tụi nó cho ông rụng như trái mít.
Vẫn ì ầm phía trước, vẫn sục sôi rực
lửa ngoài kia, ở phía sau này, tao như thằng mù nghe gió kiếm,
có gì đâu mà nóng nảy, lát nữa thôi, chỉ một lát nữa thôi là tao
được hân hạnh quăng thẳng vào lỗ lửa đỏ lòm thôi, rán chờ một
chút! Ngây thơ và hồn nhiên như thuở nhỏ, trèo lên cao coi múa
lân, làm như đánh giặc là màn trình diễn ông địa với kỳ lân nuốt
pháo tùng tùng xèng! Lại một thằng lính chạy ngược về, hớt hơ hớt
hải, hộc tốc hào hển nói không ra hơi, tao nhào lại:
– Cái gì?
– Chuẩn úy, ông Phước 36 ổng...
– Ổng ra sao? ĐM mày cà lăm nóng ruột
chết mẹ được!
– Ổng ngủ hay sao đó, ngồi 1 đống chả nói gì, cả trung đội nằm im
chờ lịnh mà ổng tỉnh bơ, ngồi bó gối ngủ, tụi tui chờ thấy mẹ
không thấy ổng nhúc nhích gì hết, nên Trung sĩ Duy, Trung đội phó
kêu tôi về xin chỉ thị.
Tao linh tính có chuyện gì kỳ cục, quên
cả mệnh lệnh phải nằm tại chỗ, quên cả thằng lính theo dõi mình,
túm cổ lôi xềnh xệch thằng lính mới chạy về:
– Đâu, đâu, ổng ở đâu? Mày dẫn đường
cho tao mau lên.
Chạy một hồi lên phía trước, gặp lổn
nhổn mấy thằng lính núp sau gốc cây, tao mặc kệ lao về trước,
thằng lính kéo lưng làm tao chúi nhủi vào một gốc cây khác:
– Đó, đó, ổng kia kìa Chuẩn úy, đang
ngồi kia kìa!
Thấy 36, vâng, đích thân Phước đang ngồi bó gối gục đầu trên cánh
tay mà ngủ, y hệt như hồi ở quân trường, ngồi ngủ gục ngon lành
trên bãi tập. Tao trườn lên dè dặt từng centimet. Một tràng đạn
xé không gian, cày đất bụi tung tóe trước mặt và bên hông, hú hồn
hú vía, đạn né người hay người né đạn? Viên đạn không có mắt hay
tao... né tránh giỏi tài tình? Tao bò tới gần, 0.5m, rồi 1m, lấy
tay chụm miệng tao la:
– 36! 36! Phước, Phước!
Thằng con pà huynh trưởng Phước vẫn im
ru, không thèm trả lời, không thèm quay lại, thằng cà chớn. Tao
bò lại gần hơn nữa, lấy tay đặt trên vai lay nó. Tấm bản đồ rơi
ra trên tay, Phước nghiêng người đổ xóng xoài trên mặt đất, mắt
vẫn mở, miệng mím chặt, nhìn vào cõi xa xôi... Tao quì gối, lay
lay mãi miệng gọi tên nó liên hồi, thấy vô ích, tao xốc nách tì
người, kéo nó về phía sau. Bàn tay nhơm nhớp nhầy nhụa, tao chùi
vội vào ống quần, rồi đưa lên xem, máu, lại máu... Nó trúng một
viên đạn trổ từ hông sườn phải lên tới bả vai, chết tự lúc nào.
Đích thân 27 lâm nạn:
Cái áo giáp vô dụng, chỉ có tác dụng
cản miểng pháo, chứ đạn bắn thẳng, trực xạ là xuyên tuốt luốt, vả
lại, viên đạn xeo xéo, lựa cái chỗ mà 2 mảnh giáp được nối với
nhau bằng 1 lớp vải nylon mà chui mẹ nó vào. Tao vuốt mắt nó,
miệng làu bàu chửi đổng:
– Mẹ bà mày, xúi quẩy, nói toàn chuyện
xui tận mạng, chưa gì đã trăng trối con c... gì, ra trận còn bày
đặt dở bản đồ ra xem như là ngồi nhà đọc báo, chết đéo gì mà chồm
hổm như ngồi gãi háng. ĐM mày, ĐM mày Phước!
Nước mắt tao nhỏ dài trên gương mặt
buồn xo của nó, bàn tay mum múp, mượt mà như con gái của nó buông
xuôi, không biết có bao giờ bàn tay này được một lần vuốt dài
trên một mái tóc thề, có bao giờ nó được vân vê những chiếc lá...
diêu bông trong quần phụ nữ, có bao giờ nó ve vuốt trên bầu ngực
căng tròn sức sống của đàn bà? Hết rồi, không còn nữa, trực thăng
đã chở mày về sơn màu tang trắng, đất trời đã đảo lộn tiễn đưa
một linh hồn. Vĩnh biệt mày, thằng con c... đích thân 36 của đại
đội 31, Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù. Vĩnh biệt... mày!
Bài điếu văn của tao có hay, có dài
cách mấy cũng đếch làm nó sống lại được, chỉ làm lòng mình chùng
xuống, chỉ làm hồn mình thêm bâng khuâng... Tao thẫn thờ lê bước
về tuyến mà hồn rỗng tuếch, chơi vơi...
Thằng máy khều khều, đưa tao ống liên
hợp, tao ngạc nhiên, làm đếch gì có lính, làm đếch gì cầm quân mà
có ai gọi?
–
09 gọi ông nè Chuẩn úy.
– 27 alpha tôi nghe...
Một tràng những tiếng không hay ho gì
được xổ tràn lan trên máy, xối xả, tràn lan và tới tấp:
– Đù mẹ anh nghe, ai cho anh rời bỏ
tuyến, ĐM ai cho anh lên trên đó, ai cho anh?
Ôi thôi cả một đống tiếng nước ngoài,
tiếng Đức, tiếng Đan mạch, cả những con chim bồ câu (bú c...)
được thả ra, bay vô tội vạ trong không gian.
– ĐM, tôi cho anh ký củ về cái tội
không tuân lệnh thượng cấp.
Tao nóng máu:
– Ê, xin lỗi ông nghe, chị hai tôi còn
đáng tuổi má của ông, ông không có chửi nghe. ĐM ông, có ngon thì
lên trên này coi thằng 36 chết, ĐM rúc dưới hầm, la lối mà chỉ
huy như cái con c... tôi nè, củ gì thì củ, có cái củ c... tôi nè
lấy không?
Tao
quăng ống liên hợp cái cạch, thằng máy trố mắt chết trân, cả bầy
lính nhìn tao như quái vật, ái ngại. Từ đó, cha nội Tường ghim
tao, chuyên nhè tao vào những chỗ sinh tử nhất, gian lao nhất và
đì tao đi xa đại đội nhất.
Chiều hôm đó rút quân, tao về lục ba–lô
thằng Phước, lấy ra bọc nylon cho vào ba–lô mình, chiếc áo len
sặc sỡ, chắc của má nó đan còn thơm phức, quyển sổ nhật ký còn
dang dở, mẹ thằng này, ra trận còn nhật với ký! Ký thế đách nào,
lại nhè sổ của Diêm Vương mà múa bút! Một bộ đồ trận, vài đôi vớ,
ngoài ra không còn gì, tao đóng nắp, trả tất cả về đại đội. Cả
gia tài một đời người của thằng lính trận thật nhẹ hẫng, thật
buồn tênh.
Thắng bảo đệ tử pha cà phê, bếp là 1 trái lựu đạn được bỏ chốt.
Tiếng lửa khè nghe phát khiếp, thằng lính hơ ca bi đông vài phút
thì nước sôi, đổ vào chiếc vớ đựng cà phê, còn bao nhiêu đổ vào
bịch gạo sấy rồi lại cặm cụi âm thầm nấu ca nước khác trên cùng
trái lựu đạn đang xì lửa. Nó nói:
– Mẹ bà nó, không hiểu địch chơi loại
vũ khí gì lạ lắm, bắn không có tiếng động như M79, nổ như tạc
đạn, mà chuyên môn nhảy trên đầu mà nổ, chắc chắn không phải
B40, vì tầm sát hại không ghê gớm bằng, vả lại B40 đách gì mà
nhiều thế, cứ vãi ra đều đều, mẹ, từ lúc đụng tới giờ, nghe AK
rất ít, chỉ toàn là RPD trung liên nồi và loại vũ khí này không
à!
Không biết
ngày mai có nhích lên được chút nào không, chứ hôm nay thì kẹt
cứng! Ngày mai, Trung sĩ Duy cầm quân bên cánh Trung đội 3, mắc
công tao, thế nào ổng (09) cũng kêu tao coi cả 2 trung đội
(Thiếu úy 18 Lâm Quốc Hùng đang còn đi phép Sài Gòn), đêm nay
mày ngủ hầm của tao. Đã quá, lần đầu tiên trong đời quân ngũ, tao
thẳng cẳng đánh một giấc dài, không phải gác, không phải có trách
nhiệm gì lôi thôi, ngủ êm đềm, ngủ có người canh cho mình như một
ông tướng! Ngủ ngon lành, ngủ hồn nhiên không mộng mị, tạm quên
đi khói lửa của trần gian. Mở mắt ra, trời còn sẫm tối, nhìn đồng
hồ 6:30g sáng, Thắng đi đâu đó, kiểm soát tuyến, thằng máy hỏi
tao muốn uống cà phê, nó pha cho tao và Thắng chung một ca bi
đông nóng hổi. Khi Thắng trở về, tao đang ngồi co ro, bó gối
trước miệng hầm đang phì phò điếu thuốc lá đầu ngày, nó nhìn tao,
ái ngại rồi nói:
– Mày có chuyện rồi đó Dương, lên TOC
(hầm chỉ huy) đại đội trình diện đi, ông Tường kêu mày đó!
Tao mường tượng ngay cuộc đối thoại hôm
qua trên máy, chép miệng thở dài:
– Mẹ nó ra sao thì ra, chốn này là cuối
tầng địa ngục rồi, còn cái lỗ chó nào mà chui nữa.
Khoác dây ba chạc, cầm vội cây súng,
tao đi về hầm chỉ huy, sẵn sàng ký dăm ba củ đầu đời.
Tiếng rít của đạn pháo nổ ầm gần phòng
tuyến, tao chao người, không phải là lúc nghĩ tới củ với kiếc gì
nữa, vấn đề là phải làm sao phóng lên cái hầm của đoạn giao thông
hào đầu tiên, nối liền với tuyến đầu xuất phát, mọi dây thần kinh
đều căng thẳng, mọi cơ bắp đều sẵn sàng để nhào tới, nằm xuống,
rồi lại nhổm dậy mà đi tiếp cho trọn quãng đường trần... Cuối
cùng, cũng lên được tới nơi, tao chui vào hầm, chào rồi đứng trân
người đợi chờ giờ phán xét.
– Anh chuẩn bị, hôm nay đi tapis, coi
tạm Trung đội 1 của 18, danh hiệu đài là Bắc Băng Dương, từ giờ
trở đi, tôi gọi anh là 18 alpha, đây bản đồ, trên đó tôi đã đánh
dấu vị trí phòng tuyến mình, anh có thấy cái chữ thập ở đây
không? Nó là vị trí chuẩn, từ đó anh gọi về, hay báo cáo vị trí
thì cứ từ đó mà cho tọa độ, chứ không như bài bản của quân
trường, còn gì thắc mắc không?
Cứ tưởng là sẽ ăn bồ câu, hay được xòe
ra cái giấy ký vài ba củ, tao thở phào, muốn chuồn cho lẹ khỏi vị
trí không chút nào thoải mái này, nên trả lời như máy:
– Dạ không, đích thân.
– Thôi, anh ra chuẩn bị con cái, rẽ bên
phải, Trung sĩ Hạnh sẽ đón anh, tụi nó chắc cũng sẵn sàng rồi, 5
phút nữa sẽ xuất phát.
Xốc lại dây ba chạc, kéo nón sắt sụp
xuống, tao bước ra khỏi hầm, lòng thơ thới, lâng lâng.
Trung sĩ Hạnh nói:
– Đi chưa Chuẩn úy? Con cái xong xuôi
hết rồi.
Tao
khoát tay:
–
Đi!
Pháo của
địch đã im, không gian lặng như tờ, chỉ còn nghe những tiếng lạch
cạch của thép súng va chạm vào dây ba chạc, những bóng người lúp
xúp, rồi phóng vọt vào đoạn giao thông hào của tuyến xuất phát,
nơi Trung đội 2 của Thắng đang chờ.
Thắng ngoắc tao lại, giở bản đồ rồi chỉ
ra ngoài tuyến:
– Chỗ này là vị trí mình đang đứng, hôm
qua chạm địch ở chỗ này, bây giờ mình chia làm 2 cánh, sau khi
rời khỏi đây tao bên trái, chính diện, mày bên đó, nhớ giữ liên
lạc thường xuyên.
2 trung đội chia thành nhiều tổ, tiến
quân theo thế chân vạc, nhóm này ổn đinh vị trí thì khoát tay,
gờm súng cho nhóm khác lên, cứ thế tụi tao lần lượt, thằng này
lên, tìm chỗ núp, rồi lại chờ thằng khác lên, máy truyền tin được
chuyển qua nấc “squelch”, lâu lâu lại xè xè lên một tiếng. Ầm
ầm... chóc chóc chóc... Ầm ầm... Đạn bay tua tủa, bất chợt xé
toang không gian, tiếng nổ chụp trên đầu, nhá lửa như khi mày
trông pháo đốt, mẹ bà, đạn đếch gì mà nổ dữ dằn thế! Lại còn nhá
lửa, như những con mắt của một quái thú đỏ lòm, dữ tợn.
– Địa Trung hải đây Thái Bình, tụi tui
đụng rồi, hỏa lực địch đang dữ dội chụp trên đầu tui, nghe rõ trả
lời, chưa thấy bóng dáng địch đâu hết.
– 27 đây 09 có sao không? 18 alpha đâu,
nghe rõ trả lời.
– Tôi đây, 18 alpha đây, tụi tui bên
này, chỉ nghe đạn xẹt trên đầu, lâu lâu mới có đạn nổ trên cao,
con cái đều bình yên.
– Thái Bình nằm im, lo bố trí con cái,
Bắc Băng nương thế, tiến lên trên, nghe rõ trả lời.
Tao trả lời:
– Rõ, tôi đang cho tụi nó lên, đích
thân.
Những
toán quân nhích lần, nhích lần lên, tao vọt theo toán thứ 2, đạn
vẫn nổ ì ầm bên cánh trái của Thắng, càng lúc càng dữ dội, lính
Trung đội 2 chỉa súng bắn tràn về phía trước, không nhúc nhích
được nửa bước, không ngóc đầu lên quan sát được chút nào, thỉnh
thoảng nghe tiếng nổ ầm của lựu đạn mà lính của Thắng tung ra.
Bên phải, cánh quân của tao vẫn trườn lên, trườn lên... Tiếng nổ
và đạn vẫn tới tấp nổ giòn, dường như kèm vào đó, có tiếng ào ào
của súng cộng đồng!
– 09 đây 27, tôi bị 2 con rồi, nhẹ
thôi, vẫn không ngóc đầu lên nổi, đích thân gọi 18 alpha giải tỏa
áp lực cho tôi, sao tôi nghe bên nó im re, không một tiếng nổ gì.
– 18 alpha đây 27, mày ở đâu? Kẹp qua
mau, chịu bớt đòn cho tao, nổ súng ào ạt để làm giảm áp lực bên
tao, nghe rõ trả lời.
Thằng Nam mang máy còn nằm lại phía sau
với ông Duy Trung đội phó, chạy tràn lên đưa ống liên hợp cho
tao:
– 18
alpha tôi nghe, tôi đang nằm ngang với 27 đây đích thân.
– ĐM anh nghe, nãy giờ tôi chỉ nghe 27
trên này, bên nó đụng nặng anh có nghe không? Sao không nhúc
nhích gì hết vậy, ĐM anh nghe, muốn chém vè phải không? Tôi cho
súng cối dập chết mẹ anh bây giờ. 27 đây 09, anh cho tôi tọa độ,
tôi sẽ cho cối dập mục tiêu, nghe rõ trả lời.
Thắng cho tọa độ, tao bắt đầu nghe
tiếng départ của súng cối cọc, cọc, cọc... sau lưng.
– 18 alpha đây 27, mày cho thằng lính
nào đó cho tao dấu hiệu xác định vị trí của mày. ĐM mày đâu, sao
không thấy bóng dáng gì hết. ĐM mày.
Thắng bắt đầu mất bình tĩnh, văng tục
chửi tao tơi bời, lão Tường cũng hùa theo, xỉ vả hò hét om xòm
trên máy, thằng Nam, mang máy nhăn mặt nhăn mày, vò đầu bứt tóc,
chỉ chực lăm le xáp gần, quăng ống liên hợp cho tao, mỗi lần thấy
nó nhổm lên, chạy về phía trước, là tao lại xua cho mấy thằng
khinh binh lủi lên các bụi rậm trước mặt, rồi bò theo.
– Đích thân, đích thân.
Nó quơ quơ ống liên hợp về phía tao,
nhăn nhó một cách thảm hại tội nghiệp, tao đành phải bò về phía
nó, tai vẫn nghe đạn reo, tiếng nổ ì ầm liên tục xeo xéo ở phía
trước, bên trái và nhất là phía sau chỗ trung đội Thắng nằm chịu
trận.
– 09 gọi
ông nãy giờ, ổng chửi nhức cái đầu, ông làm ơn đi gần tôi một
chút để còn nghe máy, tui chịu hết muốn nổi.
Cầm ống liên hợp, tao thì thào trong
máy:
– 18
alpha đây, tôi nghe 09.
Ầm, ầm, ầm..., tiếng bích kích pháo
60ly bắt đầu rơi xuống sau những tiếng xịt xịt, xì xì rồi nổ đùng
phía trước, mẹ nó ghê quá, nổ thì nổ đại 1 cái đùng đi, đàng này
còn xịt xịt, đe dọa 1 lúc ngay trên đầu rồi mới... ầm cho một
phát, ghê thấy mẹ! Lúc nào cũng thấy nó như đang nhè đỉnh đầu
mình mà bủa xuống.
– ĐM mày, sao 27 gọi, mày không trả
lời?
Lão Tường
đã đổi giọng, trong giọng nói có gì hằn học và cáu kỉnh pha lẫn 1
chút căm hờn, không biết sao, tao không thấy cách cầm quân này có
chút gì đởm lược, có chút gì bình tĩnh, có chút gì khuyến khích
hay khích lệ của một người đàn anh khi đàn em đang đối đầu với
địch, với hỏa lực nặng nề đang ép xuống, với đạn réo, bom rơi, nó
làm cho thằng trực tiếp địa đầu thêm rối trí, thêm căng thẳng
thần kinh, thêm quyết đoán một cách vội vàng, nhiều khi sai lầm
tai hại đưa cả một đoàn quân, hay cả một đạo quân xuống hố thẳm
diệt vong.
–
Tôi đang ở phía trước, điều động mấy đứa con đánh bọc sườn, vị
trí của tôi không thuận lợi lắm, dốc thẳng, cây cối rậm rạp, tiến
lên hơi khó.
–
18 alpha đây 27, tao không thấy mày đâu hết, mấy thằng con tao
nói mày đang ở phía sau... đích thân, đừng nghe nó, nó chém vè,
ĐM mày Dương, ĐM mày 18 alpha!
– ĐM mày 18 alpha, tôi ra lệnh cho anh
phải làm sao giải tỏa áp lực cho thằng 27, cho con cái lên cho
mau, ngang với thằng 27 rồi yểm trợ cho nhau, nghe rõ trả lời.
Tao bắt đầu nóng mặt, vị trí tao đang
nằm thực ra đã bứt khá xa trung đội Thắng, dưới chân là dốc khá
thẳng đứng, sơ sẩy trượt chân, là lăn cù gần như là xuống vực,
phải bám vào dây leo chằng chịt mà đu, mà trườn về phía trước đầy
chông gai...; cái nóng mặt thứ hai là cả hai tên đàn anh đều cho
là tao chết nhát, trốn chui trốn nhủi ở phía sau, không dám lên;
cái nóng mặt thứ ba là luôn cả thằng máy, đều lên án tao không
chịu cầm ống liên hợp mà nghe, mà điều động binh sĩ...
Thực sự, tao áp dụng bài học thứ nhất
đã được dặn dò của đ/t Phúc, trước khi tăng cường lên chiến
trường:
– Mày
có muốn tiêu tùng cả đám, cả thầy lẫn trò, rồi làm tanh bành
phòng tuyến cả trung đội, thì cứ cho thằng mang máy bám sát, mẹ
nó địch chỉ nhắm vào chỗ nào có cần antenna quơ quơ, là nó sẵn
sàng tọng cả chùm, thậm chí cả mưa B40 vào đó, liệu mà hai thầy
trò mày phải tránh xa nhau, lỡ thằng máy đi đái thì còn thằng chỉ
huy kéo con cái về, lỡ thằng chỉ huy xụm bà chè thì thằng máy còn
liên lạc được với cấp trên, dẫn dắt hay đem quân lên cứu, chứ tụi
mày chụm lại với nhau, chết một chùm, lính sẽ bỏ chạy tan tác tức
thì vì rắn đã mất đầu. Vả lại tao biết lão Tường này, mày cứ nghe
máy hoài, thế nào cũng ăn chửi văng tí mẹt, hắn sẽ thúc đít mày,
khích tướng mày cho mày nóng đít, quên cả nguy hiểm và thực tế
chiến trường mà thúc quân lên là đời mày tàn trong ngõ hẹp, càng
ít cầm ống liên hợp chừng nào, càng tốt chừng nấy, càng bình tĩnh
và khôn ngoan chừng nấy, có cái gì quan trong lắm, cực kỳ quan
trọng thì mới bốc máy, còn không mày lắm lời, mày hết báo cáo tới
nhận lệnh, mày càng báo cho địch chỗ thầy trò mày đang muốn tự
sát bằng B40, phải khôn mới được.
Đạn và tiếng rít của súng cối rót ra từ
đại đội có vẻ như đang tiến gần lại vị trí tụi tao đang nằm, mẹ
nó có quả rơi xuống vực, nghe cái xè ngang mặt rồi nổ toang phía
dưới, cộng hưởng với vách sườn núi dốc bên phải tạo thành âm
thanh tăng trưởng gấp 2, 3 lần làm lùng bùng lỗ tai, tao chụp máy
gào lên:
– 09
đây 18 alpha, ông cho súng cối bắn xa ra, 27 đây 18 alpha, điều
chỉnh xa ra, không thôi rớt vào đầu tôi, nghe rõ trả lời.
Lão Tường không trả lời, Thắng cũng im
re, ngầm đồng lõa trừng trị tao bằng cái chết vì chính hỏa lực
phe mình, tình thế gay go, nguy ngập, cần tao phải có quyết định
cấp tốc để cứu nguy cho chính bản thân mình cũng như cho những
thằng lính thuộc cấp.
Tao thúc tổ khinh binh hướng về trước
cho mau, ngoắc tay làm hiệu cho trung đội tạo thành đội hình hàng
dọc, rồi bất ngờ, tạt ngang về bên trái, căng hàng ngang, chuẩn
bị xông tràn lên, đàng nào cũng chết, chết đàng hoàng vì đạn địch
găm vào người, xé toang buồng phổi, hay phạt văng cha nó chỗ đội
nón, còn hơn là tức tưởi, kinh hoàng, ấm ách nằm im chờ tử thần
cười khằng khặc xòe lưỡi hái, sớt dần từng thằng một.
Tao chợt thoáng nhớ về quá khứ, lúc còn
học ở trường dòng Lasan, mỗi sáng chủ nhật, các sư huynh thường
cho chơi 1 trò chơi tập thể “Citadelle” hay còn gọi là trò chơi
cướp cờ. Bọn tao, Thảo, Cảnh, Thu, Lịch, Công, v.v. được chia
thành 2 nhóm, mỗi nhóm khoảng 3, 4 chục thằng; để phân biệt, có 4
màu khăn: vàng, xanh, nâu, đỏ; màu vàng thì khắc màu nâu, nâu
khắc xanh, xanh khắc đỏ, đỏ khắc vàng. Thằng nào đeo màu khăn gì,
chạm được vào đối thủ thì bắt được thằng đó làm tù binh, bắt mang
về giam gần trại của mình, làm sao mà tấn công được vào thành
trì đối phương, cướp cây cờ của đối phương, mang về tới thành trì
mình được thì chiến thắng.
Thành trì (citadelle) có 2 cửa, 1 bên
là cửa tù lọt được vào thì có quyền cứu một thằng phe ta đang bị
nhốt; còn 1 cửa trong đó là cây cờ của đối phương cần phải được
cướp về. Hai bên dàn trận đối diện nhau cứ hai thằng là một cặp,
đối diện thủ thế, thằng nào nhanh nhẹn, vồ được màu khăn mình
khắc chế, là thằng bạn mình sẽ rượt thằng kia chạy vắt khói, tạo
một lỗ thủng cho đại quân ào ạt tấn công.
Tao khi thì cùng với Cảnh, Lịch đối đầu
với bên kia là Thảo, Thu, Công... và là một tay chơi có hạng
thường làm thủ lãnh, cùng một số thằng bọc bên hông, đánh tạt
sườn cánh quân địch, rồi thừa thắng xông vào cướp thành trì, bên
kia cũng đâu có kém, tụi nó cũng có một số thằng cảm tử quân,
cũng chuyên môn đánh bọc hông, và thế là 2 cánh quân chạm trán
nhau, thường đối thủ nặng ký của tao là thằng Thảo và thằng Cảnh.
Trò chơi phảng phất mùi chiến chinh
này, không gây đổ máu, nhưng cũng có nhiều đam mê, hứng thú, tụi
tao chơi với nhau suốt cả mấy năm trời, cũng reo hò inh ỏi, cũng
buồn xo khi mất cờ... cũng đã tác động lên tâm trí tao ở hiện
tại. Đang dẫn 1 trung đội, với vũ khí giết chết người thật sự,
cũng tìm cách đoạt được thành trì đối phương, cũng làm sao để
thắng được đối thủ khác màu cờ, khác lý tưởng... chỉ có điều khác
nhau tính khốc liệt và tàn nhẫn, anh không chết, tôi chết... và
ngược lại! Chết quay cu lơ, chết thẳng cẳng, chết khốc liệt...
phải làm sao xông lên thật nhanh, thật tàn bạo mới có hy vọng
chiến thắng, đúng ra là còn hy vọng sống sót trở về. Thằng khinh
binh phía trước đưa tay làm hiệu, chỉ về phía trước, tao trườn
lên bò về phía nó hỏi:
– Có cái gì?
Nó làm hiệu:
– Có địch!
Vừa ngay lúc đó một quả súng cối nổ sau
lưng tao, ba thằng tổ đại liên bật ngửa, đồng thời địch cũng phát
hiện có tụi tao, chúng dồn hỏa lực tập trung về bên hông, nghe rõ
tiếng thằng chỉ huy đang điều động, lập tức những tiếng nổ ập lên
đầu ầm ầm ầm...
Tao móc trái lựu đạn, làm hiệu cho tất
cả làm theo, chỉ về phía trước, ra hiệu bằng bàn tay bằng 3 ngón
dứ dứ, rồi bắt đầu thả từng ngón tay, 1, 2, 3! Tao tung quả lựu
đạn về trước, tụi lính nhất tề làm theo. Một loạt tiếng nổ bùng
bùng reo lên cùng 1 lúc, tao tiếp tục lấy trái lựu đạn khác, rút
chốt an toàn rồi cả trung đội lại cùng ném. Không còn nghe phản
ứng địch nữa! Nhưng... lại nghe tiếng súng cối rớt lên đầu, ngay
chóc giữa trung đội, không được rồi! Phải thoát khỏi chỗ này ngay
mới được, tao quơ súng khoát tay, miệng gào to:
– Xung Phong... Xung Phong...
Rồi vọt về phía trước, lính hô vang rồi
nhào theo tao.
Điều sai lầm chết người và ngu ngốc
nhất của tao là xông lên mà không có định điểm đến, xung phong mà
chưa biết mục tiêu ở đâu, quả tình đạn súng cối 60 của lão Tường
truy rát quá, tao chỉ biết làm sao thoát được điểm bắn này, gọi
điều chỉnh thì không được, biết làm sao hơn, phải lao về trước để
tìm cái sống trong cõi chết, may ra tìm được một hốc đá, hay một
gốc cây cùng lắm là một cái hố đủ để che chắn đỉnh đầu! Thoáng
trông thấy một bờ đất trước mặt, tao phóng người tới như một vận
động viên nhảy xa. Bịch, chợt nghe rát xót ở đùi trái, và dưới
chân đau nhói sau cú nhảy, chưa kịp định thần, tao vội vàng nhìn
sang 2 bên để tìm những thằng lính và yên tâm khi thấy tụi nó
cũng tìm được chỗ núp, nhưng sao lạ quá cà? Thằng nào vừa nhào
lên là mất hút, không còn thấy tăm hơi... đạn cối cũng vơi dần
rồi dứt hẳn... nhìn xuống chân, con pà nó, một cành cây đã xé
rách một khoảng quần sau bắp vế, lật bàn chân thì một mảnh kim
khí cỡ một gang tay đang cắm chặt vào đôi botte de saut.
Mẹ kiếp, bị thuơng đách gì mà bị đạn AK
chê, nhằm ngay cái miểng bom to tổ bố mà nhảy ngay vào, thiệt
là... cà chớn! Tao suýt xoa cắn răng rút mảnh bom ra, quẳng đi.
Xem nào, lại còn cái quần rách nữa, không lẽ lại khai là bị địch
đánh cho rách cả quần? Tao nhổm người dậy, định quan sát một
vòng, cảm giác đau nhói ở gan bàn chân cho tao biết không ổn...
nhưng kia, lạ quá, một cọng dây cao su treo lòng thòng trước mặt,
đầu kia, cột chặt vào một chảng ba... tao với tay, giật cành cây
ra xem, đúng là một cái “giàn ná” nhưng bự hơn của con nít giắt
cạp quần đi bắn chim sẻ mà thuở nào khi còn bé, mình hay trốn học
đi rình mò, bắn trộm những trái xoài, trái vú sữa, hay những con
chim vô tình lọt vào cặp mắt những thằng oắt con tinh nghịch.
Chân dưới được cắm xuống đất, và bên cạnh còn trái lựu đạn chưa
rút chốt. Tao chợt hiểu, con pà nó, cái vũ khí bí mật, hủy diệt
hàng loạt, mà thằng Thắng nói, nó lạ lùng, không gây tiếng động,
mà chỉ nhảy trên đầu, tóe lửa, tóe khói là đây, nổ cả chùm, nổ
điếc tai, nổ kinh hoàng là đây... Địch cho nguyên chùm vào giàn
ná, căng hai sợi cao su, rồi nhắm vào mấy con ó mắc lưới (huy
hiệu Nhảy Dù, con ó bay ngang cánh dù) tụi mình mà rải, con cháu
bác Hồ tài tình thiệt! Chất liệu sẵn có là quai dép râu cắt từ
những vỏ xe, chặt một cái chảng ba nào đó trong bụi rậm, họ chế
tạo ra vũ khí thời trung cổ, chơi chọi với chiến tranh thời hiện
đại. Hèn chi, họ dám bảo họ là đỉnh cao trí tuệ loài người có
khác! Mà thiệt, nó bắn xa hơn, chính xác hơn, liên tục hơn, lại
không lộ mục tiêu... đáng phục, chứ không giỡn.
Định thần một hồi, tao phát giác ra,
chỗ mình vừa phi thân vào là một khoảng giao thông hào, được ngụy
trang rất khéo, cành lá phủ bên trên, che lấp hoàn toàn những đất
cát được đào lên để che bờ, nay xơ xác, trơ lòi ra màu đất đỏ.
Vội vàng, hờm súng, tao bắt đầu biết mình đã lọt vào chiến hào
địch, lại một hiểm nguy bất ngờ ập đến, mẹ bà vậy là phải cận
chiến tới nơi, lựu đạn thì không chơi được, vì mày chơi ngon, thì
có nước banh xác! Chỉ còn có nước căng mắt, căng mũi ra, gặp cái
gì nhúc nhích là phải lập tức bóp cò, nếu không thì đi thăm ông
bà ông vải sớm! Nhích dần từng bước, khập khiễng với cái chân
đau, tao lần theo địa đạo. Chợt nghe tiếng động phía trước mặt,
tao hụp xuống, chỉa nòng súng, ngón tay đặt vào cò sẵn sàng nhả
đạn.
– Đù mẹ,
lụm được cây AK rồi!
– Ah, tao được bịch lựu đạn nữa! Chắc
ăn, có thêm đồ chơi!
Giọng miền Nam, làm tao thở phào, địch
thì làm gì có “Đù” mà chỉ có “Địt”, vả lại, làm sao không phân
biệt được âm thanh nheo nhéo của quê huơng hát cô đầu và giọng hò
ca dao hay vọng cổ mượt mà tình tự được.
Tao la lớn để tụi nó khỏi ló đầu ra,
bóp cò bậy:
–
Thằng nào bên đó? Tao 18 alpha đây.
– Đích thân, ông qua đây coi nè.
Tao nhảy lên, lần về chỗ thằng lính,
nó nhìn tao:
–
Ông bị thuơng hả? Sao đi cà nhắc vậy?
Không lẽ khai là mình bị rách quần và
bị thuơng vì nhảy vào lỗ chân trâu, tao bụm bụm miếng vải quần
bị rách, rồi nói:
– Không, lúc nãy nhảy xuống, lọt vô cái
hố, tao hơi bị ê giò.
Thằng lính trỏ vào một xác chết, nằm úp
mặt, tay chân xóng xoài:
– Thằng này chắc là thằng sĩ quan,
không thấy có cây AK nào bên cạnh nó, đích thân, để em lục túi nó
xem sao.
Cúi
xuống, nó mở túi của tử thi, từ nắp áo, rơi ra 2 mảnh lon màu đỏ,
có 2 sao và 1 vạch.
– Đù mẹ, mình bắn chết tươi thằng thiếu
tướng của nó rồi đích thân! Tướng con c... gì mà mò ra tới tận
đây? “dô lý”!
Nó lật ngang xác chết, úp dưới lồng ngực là một cây súng lục. Tao
nói:
– Đưa
tôi.
Rồi không
chờ thằng lính có ý kiến, tao giật lấy, nhét vội vào túi quần,
phen này, vớ được của quí, sức mấy mà thèm báo cáo đại đội, đem
về Sài Gòn, vừa có đồ nghề thủ thân, vừa có đồ khoe mẽ với bạn
bè, với gái.
Vì với tay lấy cây súng, tao quên là mình phải bụm quần, thằng
lính chợt thấy khoảng thịt phơi bày của tao, nó la lớn, giọng hốt
hoảng:
– Ông
bị thương rồi, đích thân, máu chảy kìa!
Nhìn xuống, tao thấy đỏ lòm một khoảng
thịt, nhưng tao biết, mình chỉ bị cành cây quẹt, cho nên tỉnh bơ:
– Ăn nhằm gì! Có chút xíu à, làm đách
gì mà mày quýnh lên vậy?
Lại một giọng nói khác ở một góc khác
gọi tao:
–
Đích thân! Ông qua đây.
Tao quay qua, nhác thấy một đống sắt
cong queo, nhăn nhúm đen thùi đang chổng vó trên miệng giao thông
hào, dây đạn còn lòng thòng, lòi ra từ hộp súng tròn vo, và biết
rằng, đó chính là cây trung liên nồi RPD, đã có hơn một lần được
thấy trong bài “vũ khí khối cộng” trong quân trường. Đang ngất
ngây từ chiến thắng bất ngờ, bỗng... Ầm! Ầm! Hai tiếng nổ phát
ra khá gần, tao nhoài ngay người xuống, miệng hô:
– Trở về vị trí cũ ngay tụi bây.
Rồi vội vã chuồi người về chỗ sườn núi
lúc ban đầu, tao tập kích bọc sườn đối phương, tay chụp ống liên
hợp, miêng nói:
– Thái Bình đây Bắc Băng, cho tôi gặp
27.
Từ vị trí
của trung đội Thắng, tao không nghe tiếng súng nổ nào nãy giờ,
nhưng tao biết, tụi nó đang bò lên, khai quang trước mặt bằng lựu
đạn, và sẵn sàng “thịt” ngay khi thấy bóng dáng bất kỳ sinh vật
nào, cho nên, không dại gì ở lại chỗ phòng tuyến địch, đã bị chùm
lựu đạn đồng loạt của tụi tao 2 lần quét trơ cành lá, phơi ra cả
một tuyến giao thông hào. Và lúc này, khi biết địch đã bị triệt
tiêu, tao không cần phải im lặng nữa.
– Mày hả 18 alpha? Cái gì nổ dữ dội
phía trước nghe như B52 dội vậy? Mày đang ở đâu?
– 27 lên gặp tôi đi, tôi đang trước mặt
ông đó, bên phải của cánh quân ông, coi chừng mấy thằng con đừng
có chơi ẩu vô tụi tui nghe cha nội, xong rồi, lên lụm củi về mà
xài.
Một bóng
người, hai bóng người thấp thoáng, thế là trung đội Thắng đã lần
tới nơi. Tao nghe tiếng reo hò hân hoan ơi ới, và những bước chân
thình thịch chạy nhào vào những gốc cây.
– 18 alpha, mày đâu? Tụi tao hốt được
quá trời đồ chơi. A! Tao thấy thằng đại liên của mày rồi!
Lúc này, nghe ngoài rõ hơn nghe trong
máy, mẹ bà thằng 27 Thắng này, nhỏ con mà to mồm thiệt, chưa biết
là phía trước còn cái đếch gì chờ đợi, mà cứ oang oang như chỗ
không người, thiệt hết biết! Tao nhô người ra khỏi chỗ núp, ngoắc
tay:
– Tui đây
27.
Thắng nhào
ngay lại hỏi:
– Hồi nãy tao nghe nổ rền trời, tưởng là cái gì, đang ngơ ngác,
định hỏi 09 có kêu pháo binh bắn đạn gì mà nổ hàng loạt vậy, thì
nghe mày kêu, tao đâu có nghĩ là mày đang ở trên này?
Mẹ cái thằng, miệng ngọt sớt như đang
bán hàng, như không có chuyện gì xảy ra khi tao phải mang cả
thúng ra mà đựng những rủa xả của nó và lão Tường.
Tao chơi xỏ:
– Tụi tui im re, chơi hai chùm chứ ai
vào đây, nãy giờ, đàn anh thọc đít bằng cối 60, phải chạy qua mặt
rồi báo cáo cho đàn anh biết đó chớ! Bây giờ tính sao, chơi tiếp
không? Tới luôn chớ? Đích thân báo về đại đội chưa? Xin chỉ thị
đi. Tôi ra đàng kia chờ, mà chưa cho đích thân biết, tôi chỉ còn
có 7 thằng, 3 thằng tổ đại liên, 2 thằng khinh binh, tôi, và
thằng máy thôi đó nghe!
Một thằng lính xen vào:
– 27, ổng bị thuơng rồi kìa. Nó chỉ vào
tao.
Tao muốn
đá cho nó một cái quá, thằng tài lanh, tao quắc mắt:
– Không có gì, chỉ xây xát xoàng, không
có gì cần báo cáo hết.
Thắng quay đi về phía thằng máy Trung
đội 2 xì xào gì đó một hồi lâu, tao trở về chỗ cũ ngồi, châm điếu
thuốc, thả hồn trong mây khói, tận huởng phút giây mong manh được
thoải mái trong trận chiến, để rồi sẽ phải tiếp tục lao về phía
trước, đón nhận những bất trắc và hiểm nguy bất ngờ của đời lính
trận, phó thác mạng sống mình cho hai chữ định mệnh, dám cười cợt
trong đạn bom, dám ôm tuổi đời xòe ra, rồi nắm lại, và cũng dám
chấp nhận trở về, một mai là một đống thịt lầy nhầy nát bét như
bãi cứt trâu mà không biết, có một ai đỏ khóe mắt ngoài bà mẹ già
và vài anh chị em ruột thịt. Chỉ để bảo vệ một đẻo đất trên đỉnh
cao này, một mảnh đất lạ hoắc, không phải nơi mình chôn rau cắt
rốn. Chỉ để giữ gìn, chứ không đi chiếm đoạt, hay giật giành,
khoa trương cho một chủ nghĩa tuyệt vời nào hết. Chỉ vì lời thề
son sắt với non sông, với trách nhiệm của người trai trong thời
ly loạn, phải rời xa trường cũ, thầy cô, để cầm súng thay cho bạn
bè còn bút nghiên, còn giường êm, nệm ấm, có áo lụa lượt là phủ
thân, có nhung gấm trải đường đi tương lai, có ánh sáng chói lòa
trên sự nghiệp đón chào... Và chỉ nghĩ đến hai chữ thật cao vời,
thật trang trọng, thật cao quí: Tổ Quốc mà mình đã mang ơn, biết
đâu cũng có một ngày, mình sẽ mang thân ra mà đền nợ nước, mà
không cần được nhớ đến, hay đáp đền, ghi công, chỉ là một quan
tài giá lạnh trong nghĩa trang buồn tênh, có người lính ủ dột,
tiếc thương cho đồng đội, ngậm ngùi và cay đắng, đắng cay...
Một hồi, Thắng trở lại hân hoan:
– Tao báo cáo về đại đội rồi, mấy cái
đồ chơi, cho mấy thằng con đem về rồi, đích thân tiểu đoàn phó
Vân kêu tụi mình chơi tiếp, ổng khen ngợi, thưởng cho một thùng
bia và củ kiệu. Bây giờ cứ như vậy, mày cứ chơi ngọt bên hông đi,
tao chịu chính diện cho.
– Hay là mình đổi vị trí đi 27, ông dẫn
quân bên này, còn tui chịu chính diện cho, để ông với 09 cứ nói
là tôi chém vè!
– Thôi mà, tao không biết mới nói vậy,
chứ ai dè mày dám liều mạng bò tuốt lên trên này đâu! Thôi, mình
đi tiếp đi!
Nghĩ là mình đã xỏ ngọt đàn anh bấy nhiêu cũng đủ rồi, tao quay
gót trở về với trung đội, không, đúng ra là về với 6 thằng lính
còn lại để tiến lên một đỉnh cao 8 vòng cao độ, và khoảng cách
chừng 200m. Nghe Thắng điều động tổ đại liên bố trí, tổ khinh
binh phát xuất, và cả 2 nhóm bắt đầu tiến.
Ầm! Một tiếng nổ long trời, cũng bên
trung đội Thắng, bên này tao loay hoay với đám dây rừng chằng
chịt, chả bận tâm cho lắm. Tới khi, trước mặt là một trảng tranh,
một giải dốc trống trơ, tao kêu thằng khinh binh dừng lại, bố trí
cây đại liên M60 bên triền dốc, rồi bò sang, quan sát tình hình
bên cánh trái, chỗ trung đội Thắng đang giàn quân. Tai nghe rõ
mồn một:
–
Dương ơi! Tao bị rồi! Cứu tao!
Tao nhổm người, nhóm lên cao, không
nhìn thấy Thắng đâu, chỉ thấy 2 thằng lính đang hờm súng về phía
trước, đạn địch bắt đầu khai hỏa những tràng kinh cầu bất tận, và
bên kia, tổ đại liên tao cũng bắt đầu lên tiếng giòn giã. Mẹ nó,
phải đá cho thằng này mấy cái mới được, chưa gì đã bắn om sòm, lộ
cha nó vị trí rồi còn gì!
Đang định trườn về chỗ thằng đại liên
đá 1 đạp, tao lại nghe:
– Dương ơi, đừng bỏ tao, cứu tao.
Tao ngưng lại, vẫn không thấy Thắng
đâu, tao trỏ thằng nấp sau gốc cây la lớn:
– Đích thân mày đâu?
Thằng lính trỏ xuống:
– Ổng nằm kia kìa!
Tao nhoài người ra nhìn, vẫn không thấy
gì hết nhưng gào lên:
– Ra kéo đích thân mày vào, lẹ lên.
Thấy thằng lính lao ra khỏi chỗ núp,
tao yên tâm, định quay về, thì lại Ầm... một tiếng nữa, chỉ thấy
bụi đất tỏa lên mịt mù, tao ngoác mồm về bên đó hỏi:
– Cái gì vậy?
Hai thằng lính khác, vừa lách mình vào
gốc cây, vừa chọc súng ra ngoài bắn, miệng hô:
– 27 bị rồi, đích thân, thằng Lam ra
kéo... bị luôn rồi!
– Mày, mày coi bò ra kéo họ vô, để đó
ăn 57ly chết mẹ hết bây giờ.
– Để từ từ, đích thân, tụi nó còn đang
bắn dữ quá.
Cây đại liên M60 bên tao cứ khạc từng hồi đạn, ruột nóng như lửa
đốt, một bên là đồng đội đang bị thương kêu cứu, một bên là dấu
hiệu chạm địch của cánh quân bên tao, mà thằng đại liên ngu quá,
bắn thế này, thế nào cũng ăn B40 sớm, mẹ nó, ăn cái gì mà ngu như
vậy không biết. Ngó qua bên kia, thằng lính thấy êm êm, rón rén
rời gốc cây bò ra, tao thấy nó mất hút một hồi rồi nghe nó hào
hển:
– Rồi,
tôi cõng được 27 rồi đích thân.
Mừng quá tao thở phào, quay qua thằng
máy, lúc đó đang ở gần, tao nói:
– Mày báo cáo về Địa trung Hải (danh
xưng Đại Đội 31) là 27 bị thương rồi, cho người xuống tải thương
ngay.
Ngay lúc
đó, lại một tiếng ầm vang lên, một lúc tao lại nghe tiếng thằng
lính lúc nãy rón rén ra cõng Thắng vào:
– Em bị rồi đích thân ơi.
Kinh hoàng, khốc liệt, hãi hùng, tao
chợt nhớ tới lúc ban đầu, khi lên tăng cường, cái chết thằng hạ
sĩ xuống đón tao lên, ăn nguyên trái 57ly giẫy đành đạch, không
la được một tiếng. Tóc dựng đứng, nổi da gà, tao nghĩ ngay đến
việc mình đã lọt vào bẫy của địch, dùng Thắng làm mồi, chờ thằng
nào ra kéo là xịt cho chết chùm chứ còn gì nữa, hai thằng ra rồi,
bị cả hai. Đù mẹ, xỉa thằng nào ra thêm nữa là nướng thêm thằng
nấy, chứ còn gì?
Bốc máy, tao gọi:
– 09 đây 18 alpha bên Trung đội 2 mất
đầu, 27 bị rồi, cho người lên thay thế gấp.
– 18 alpha đây 09, anh nói sao? Cái gì
mà bị với bịch?
– Tôi nói là 27 bị thương rồi, đích
thân cho người lên tăng cường và yểm trợ gấp.
Vừa lúc đó, tao nghe rành rành, giọng
Bắc kỳ lanh lảnh, sắc gọn như ma tru, quỷ hờn:
– Xung Phong... Hàng Sống Chống Chết...
Xung Phong...
Chết mẹ thằng con rồi má ơi, hèn chi, thằng đại liên sủa liên hồi
kỳ trận, được rồi lên đi, chơi nhau một trận cho thỏa chí. Chắc
là tiếp viện của địch quân nhào lên để chiếm lại chốt, nhưng vừa
lú đầu lên, thì thằng đại liên quạt cho một tràng, rụng cũng đâu
5, 7 con. Tao ước tính tình hình:
1. Vị trí tụi tao nằm hoàn toàn thất
thế, có rất ít chướng ngại vật che chắn.
2. Thằng Thắng đang bị thương, chưa kéo
được.
3. Nếu
địch tấn công với quân số áp đảo, buộc lòng ta phải lui, mà lui
quân, không lẽ bỏ thằng Thắng lại? Bằng mọi giá phải kéo nó về
mới được.
– 09
đây 18 alpha, địch đang phản công, nó đang điều động và tập
trung, ông cho tôi vài loạt 60 ở tọa độ Bình Minh qua phải 2, lên
6, nghe rõ trả lời.
– 18 alpha đây 09, mày chịu nổi không?
Rán gồng, tao sẽ cho 18 tăng cường xuống, đừng rút lui và bỏ
thằng 27. Tao sẽ giã cối theo yêu cầu.
Loạt pháo xì đùng, vèo đùng... làm tao
rụng rời, mẹ nó, lão Tường này chắc có phép tiên hay sao mà mới
gọi, chưa nghe départ mà đạn đã tới? Bắn như con c... cứ nhè ngay
chỗ phe ta mà bủa nghĩa là làm sao? Tao lại gào lên:
– Đích thân, đích thân, điều chỉnh xa
ra 04, bắn gì sát rạt vậy?
– Tao đã có bắn đâu? Đù mẹ pháo của tụi
nó đó!
Loạt
đạn địch bắn công nhận có hiệu quả, hai thằng con tao lại chổng
vó, thằng đại liên ôm vai nhăn nhó định chạy về phía sau băng bó,
tao la lớn:
–
Đừng bỏ vị trí, nó tràn lên chạy cũng không kịp đâu mà chạy, rán
chống cự.
Dĩ
nhiên là phải có tràng tiếng “đù” thân yêu kèm theo, nhưng tao
phải tự kiểm duyệt. Trong giờ phút này, tao thấy lố nhố bóng quân
địch đang lúp xúp tiến gần, sở trường của chàng là tiền pháo hậu
xung mà, chắc chắn chúng sẽ pháo tơi bời rồi xung phong quyết
liệt.
– 09 đây
18 alpha, ông chơi liền cho tôi đi, nguy ngập lắm rồi, lẹ lên, lẹ
lên.
Cọc cọc
cọc cọc... tiếng súng cối nổi lên rồi, xuịt xịt, đùng đùng... Mới
cách đây vài giờ, khi nó rượt theo đít, tao quắn giò mà chạy, sao
nghe đầy đe dọa và hãi hùng, bây giờ nó cứu nguy, sao nghe như
những nốt nhạc thánh thót du dương quá đỗi, cát bụi tung mịt mù,
kèm với mùi hăng hắc, khét lẹt của thuốc súng bao phủ cả một
vùng, tao điều chỉnh gần lại thêm một chút. Công nhận thằng đại
đội chơi cú này ngon! Địch dạt ra, rồi hình như họ đang lui quân,
không còn thấy bóng dáng chiếc nón cối nào, không lẽ dễ ăn vậy
sao?
– Đích
thân, ông coi kìa, cái gì lấp lánh trên ngọn cây kìa, sao chói
mắt quá.
Thằng
máy báo cho tao biết, tao nhìn theo, thì quả thật, có cái gì lóng
lánh, phản chiếu ánh sáng mặt trời, soi thẳng vào mắt, khó chịu
vô cùng.
Tao
vỗ vỗ vào vai thằng xạ thủ đại liên la lớn:
– Mày chơi nguyên tràng vào chỗ đó cho
tao, chơi cho chính xác, coi cái gì.
Tạch tạch tạch tạch, cành cành cành...
từng chùm đạn, ba viên một, được nhả ra một cách điệu nghệ, những
viên đạn lửa vạch đường, rẽ thẳng vào ngọn cây như làn roi, xỉa
ngay chóc vào mục tiêu. Thằng máy la lớn:
– Nhào, nó nhào rồi đích thân, tui thấy
có thằng rơi xuống như mít rụng, đích thân.
Mẹ pà, công nhận thằng này tinh mắt
thật, tao có thấy con pà gì đâu? Thằng xạ thủ đại liên cũng vậy,
cứ lầm lì chơi hết cả thùng đạn, rồi lặng lẽ với tay kêu thằng
phụ xạ thủ nạp đạn cho vào 1 dây nữa, đóng nắp, ghé mặt vào báng
súng, định chơi tiếp, tao vỗ vỗ vào nón sắt nó:
– Thôi, nó rụng rồi, mày còn chơi gì
nữa?
Tiếng
pháo lơi dần, rồi lạc tuốt đi đâu, thì ra, đề lô của địch chơi
trò khỉ, đu mình trên cây cao điều chỉnh pháo, xui cho nó, lại
đối diện với mặt trời, tạo phản chiếu từ đôi kính ống dòm, làm
mồi cho đại liên. Không nghe hàng sống, chống chết nữa, chiến
trường bên địch êm ru, cối 60ly rót đều đều coi sướng mắt, đã lỗ
tai, và ấm lòng chiến sĩ.
Hình như Thắng đã được kéo lên rồi, tao
không còn nghe nó la. Sau này, nghe thằng Hùng 18 nhào xuống ẵm
nó lên, mà may mắn, không đạp nhằm trái nào nữa.
Tao chợt nghĩ, mình phải ít nhất tạo
một khoảng cách an toàn, nếu không, đách có thằng nào dám ra mà
kéo thằng 27 Thắng vào, nhưng mà làm sao đây với vỏn vẹn vài
thằng, lại còn không lành lặn nữa? Bốc máy lần nữa, tao gọi:
– 09 đây 18 alpha nghe rõ trả lời.
– 09 nghe, anh có muốn điều chỉnh tác
xạ không? Hiệu quả chứ, kéo được 27 chưa? Tôi đang cho 18 Lâm
Quốc Hùng vơ vét lính, đm, tao chơi xả láng canh bạc này, rồi tới
đâu thì tới, sẽ tăng cường thêm cho tụi mày quân số, rán lên.
– 09 đây 18 alpha, làm ơn kéo ngang tác
xạ, tôi sẽ dắt mấy thằng con lên, tạo khoảng cách an toàn. Ông
cho mấy thằng Trung đội 4 mang băng ca xuống khiêng 27, à, tôi
cần thêm lựu đạn và đạn dược, nếu có thể cho mấy thằng Trung đội
4 mang xuống luôn.
– Được, sẽ đáp ứng theo nhu cầu.
Châm điếu thuốc, rồi đưa cho thằng xạ
thủ đại liên, tao chợt thấy trên vai nó ướt đẫm mồ hôi, và máu;
quét ánh mắt nhìn xung quanh, vài thằng đang xé băng cá nhân ra
quấn, thằng thì ở tay, thằng thì ngang bắp vế; nếu bây giờ, cho
tụi nó lui ra sau để tản thương, thì còn lại được mấy thằng, đừng
nói tới tiến lên thêm vài chục thước, chứ nằm lại cầm cự cũng
thiệt khó nghĩ, điên cái đầu, điên cái đầu... nhưng nằm lại có
nguy cơ ăn pháo, địch im tiếng, có nghĩa là chúng đang âm mưu một
cuộc tấn công khác; chi bằng, liều chết, xông lên, bám chặt lấy
chúng thì đỡ bị ăn đòn vì pháo; VC đâu có dám chơi cái trò của
Nhảy Dù, là gọi pháo binh bắn ngay trên đầu, ngay trên phòng
tuyến, dám chấp nhận hy sinh để cùng “lưỡng bại câu thương” với
địch.
– Chuẩn
úy, tôi, Trung sĩ Ẩn được lệnh tăng cường.
Tiếng một thằng lính cắt ngang dòng suy
nghĩ, tao quay lại, trên vai áo trận, cái cánh gà (lon trung sĩ)
lộ ra vắt ngang cánh tay, mừng quá, tao hỏi:
– Anh mang theo được mấy thằng?
– Dạ 7, có 5 thùng đạn đại liên, 3 bao
cát lựu đạn, cùng khoảng 10 cấp số đạn M16.
– Đủ rồi, đủ chơi rồi!
Tao phân công:
– Bây giờ, tụi mình sẽ tiến lên phía
tảng đá phía trước, xế bên trái, là một tổ còn phía bên dốc đồi,
là một tổ, tổ đại liên nằm lại cùng với những thằng bị thương nhẹ
yểm trợ cho mình tiến, làm sao tạo thành hàng ngang, để mấy thằng
tải thương làm nhiệm vụ.
Rồi bốc máy, tao gọi 09:
– 09 đây 18 alpha, tôi cần gặp đích
thân, nghe rõ trả lời.
– 09 nghe!
– Bây giờ, tôi sẽ lên phía trước, điều
chỉnh ngưng tác xạ giùm tôi, cho mấy thằng con bám theo để tạo
thành hàng ngang, coi chừng và yểm trợ tôi bên cánh trái, bên đó
bây giờ ai lo vậy?
– Thằng 18, nhưng nó đã bị thương nhẹ,
anh liệu có cáng đáng nổi, và chắc rằng không bị kẹt khi bám sát
tụi nó không? Trên này không còn bao nhiêu thằng trấn giữ, tôi đã
dốc hết lính cho tăng cường xuống dưới đó, bị thiệt hại lần nữa,
tụi nó tràn lên là có nước hốt xác cả đám tụi mình!
Không còn đường nào, hết cách lựa chọn,
thời gian cũng không cho phép, nếu không muốn ôm đầu máu chịu
trận chờ cho địch lên thiến ráo trọi, tao phải nhào về phía trước
bằng mọi giá.
Khoát tay cho tổ 1 chạy về phía trước, đợi họ ổn định, tao hô tổ
2, gồm cả tao, ôm súng lao lên, chạy vắt giò... đã tạo nên một
hàng ngang cách xa bãi mìn mà thằng Thắng sa vào khoảng 20m, tao
ra hiệu cho tổ 3 của Trung sĩ Ẩn nhào tới, súng địch bắt đầu nổ
dữ dội, như mưa rào, tổ 3 hơi bị khựng lại, tao gào cho hai tổ
lên trước khai hỏa trả đũa, tổ đại liên nằm lại ở phía sau, trên
cao cũng bắt đầu bắn từng tràng, cuối cùng thì họ cũng tới được
vị trí.
Nhận
ra rằng, chỉ xếch về bên phải là có hỏa lực địch, còn bên tay
trái tao thì vẫn còn im lặng, tao định làm lại chiêu bọc sườn cũ,
lần này là bọc bên trái, nên ra hiệu cho tổ 1 lần lên từ từ, rồi
tới phiên tổ của tao, tạo thành một hình nấc thang trái, kẹp
hông, rồi thanh toán theo phương sách cũ.
Ầm, ầm, ầm... bụi mịt trời bên cánh
trái, chưa kịp hoàn hồn, thì một loạt nữa nhắm ngay vào tổ tụi
tao, lần này nghe rõ tiếng xé gió của quả đạn trực xạ, kèm thêm
cả triệu tiếng chóc chóc chóc của súng cá nhân AK địch xen kẽ,
tao ôm chặt súng vào người, lăn nhào vào một chỗ trũng, hy vọng
may mắn là nó đủ sâu để những viên đạn có thể trượt trên đầu, cái
khổ của thằng chỉ huy là không những mày phải tự lo an toàn cho
bản thân, mà còn phải đôn đốc, dòm chừng cho những thằng lính, để
còn đủ tay súng mà chơi trò lửa đạn. Vừa lọt vào được một chỗ
trũng, tao phải ngóc đầu lên, nhìn dáo dác tìm xung quanh, coi
lính tráng thế nào. Bên kia, không núp né gì hết, một thằng nằm
ngay đơ giữa đàng, xong! Xa hơn một chút, một thằng đang bò,
không, đang cố gắng lết vào một gốc cây, nhìn vào cách di chuyển
nặng nhọc, tao biết ngay là tiêu rồi, tổ 1 bị đòn quá nặng, không
thấy thằng thứ ba đâu hết.
Tổ 2 của tao cũng không khá hơn, một
thằng đang ôm vai nhăn nhó cách tao vài bước, miệng thều thào:
– Em bị rồi đích thân!
Còn một thằng nữa, đâu mất tiêu, không
thấy, chắc là lại nằm thẳng cẳng đâu đó rồi!
Nhìn qua tổ 3 của Ẩn, cách tao chừng 1
thước, thằng trung sĩ đang thò chân ra ngoài một cách khó hiểu,
tao nghĩ là thằng này giỡn mặt, chỉ cần che phần trên không cần
đến cặp chân, ơ, nhưng mà 2 chân cơ mà, sao nhìn kỹ lại, tao thấy
chân còn lại của Ẩn đã nát bét, trơ ra mấy cọng gân trắng hếu...
Tao la lớn:
–
Ẩn, Trung sĩ Ẩn! Anh có nghe tôi không?
– Kéo tôi với
đích thân, tôi không nhúc nhích nổi nữa rồi!
Nhúc nhích cái gì nữa, cái giò thì nát
bét tới ngang đùi, chỉ vài phút nữa là hôn mê và lần vào cửa địa
ngục giã từ cuộc chơi mà còn rán nói!
Tổ
3 còn 2 thằng, 1 thằng đang chọc súng ra ngoài bắn trả, còn thằng
máy, đang cầm ống liên hợp áp vào tai, tay kia, đang ngoắc ngoắc
tao và dứ dứ ra hiệu tao nghe máy. Nghe con mẹ gì nữa, ngóc đầu
lên là bể gáo.
Tiếng Trung sĩ Ẩn thảm thiết và yếu
dần, không được, nó nằm phơi chân lộ liễu quá, phải làm sao kéo
nó vào sâu một chút đỡ phần nào, ngó quanh, không còn thằng nào,
mà chỗ tao thì gần nó nhất, tao quyết định nhào qua, kéo nó. Rời
chỗ núp, tao bắn vọt qua hốc đá, chụp tay vào cổ áo nó tao cong
người vận sức kéo... mẹ bà, nó nặng quá, bình thường, thì nó cũng
không to cho lắm, người dong dỏng cao, sao bây giờ nặng như xe
tăng! Quăng cây súng qua một bên, tao thò tay xuống, sốc vào nách
thằng trung sĩ.
Trời đất bỗng tối sầm, tao không nghe
thấy gì hết nữa, nghe mình như chơi vơi, bập bùng, chung quanh là
bóng tối, và mọi âm thanh đều như không có. Tao không còn biết gì
nữa, quả đạn hất tung Trung sĩ Ẩn lên cao, hơi ép tạt mạnh cũng
quăng tao vào vách đá.
Lời phi lộ:
Tôi không còn viết thư nữa, bây giờ mới
là canh bạc của tử thần, tôi nghiêng mình trước những hy sinh của
chiến hữu, và tôi đang nhớ lại hình ảnh của 37 năm về trước, có
quá nhiều máu và thân thể của anh em Mũ Đỏ chúng tôi cũng như của
địch.
*****
Thằng máy thấy khói bốc lên sau tảng
đá, mũi ngửi mùi khen khét, hăng hăng, nơi mà mới đó, nó còn thấy
18 alpha còn lui cui kéo ông Trung sĩ Ẩn... vị trí nó cách đó
khoảng 5m, ló đầu ra, nó kêu lớn:
– Đích thân, đích thân!
Không nghe tiếng trả lời lẫn dấu hiệu
của một sự sống đàng sau hốc đá phía trước, nó bắt đầu trườn, bò
về tảng đá đó, chung quanh nó không còn ai, một tay lôi cái
PRC25, quàng khẩu M16 lên cổ, từ từ, nó nhích từng thước một về
phía trước.
Cảnh tượng trước mắt thật hãi hùng, một thây người không còn toàn
vẹn nằm vắt ngang trên bụi cây gần đó, những mảnh vải te tua đang
phất phơ trong gió, chiếc botte de saut há miệng nằm chơ vơ, một
hố sâu lõm đục sâu vào lòng đất còn vương mùi thuốc súng, nó lại
gọi:
– Đích
thân, đích thân, 18 alpha, ông nghe tôi không?
Hoàn toàn im lặng, cần phải xem rõ ai
đã bỏ cuộc đàng kia, nó lại dò dẫm lần mò sâu hơn một chút, cho
tới khi nó thấy một thây người nằm thẳng cẳng, bất động nằm vùi
mặt xuống đất, cây súng nằm chỏng chơ bên cạnh... nó bò lại, lật
thây người lên... 18 alpha, mắt nhắm tịt, một dòng máu rỉ ra nơi
khóe miệng và 2 hốc mũi.
Thôi rồi, linh hồn trung đội đã gục
ngã, vậy là cái xác ngoài kia là của ông Trung sĩ Ẩn, mới đi học
CC2 về, và cái lon trung sĩ còn mới toanh chưa kịp rửa, đã vội
nhảy lên bàn thờ ngồi. Hoảng quá, nó lay tôi dữ dội:
– Đích thân, đích thân!
Đôi mắt đảo toàn châu thân: còn nguyên
con, không sứt mẻ gì hết, mà sao như khúc gỗ vô tri? Ngoại trừ
một chút máu trên gương mặt non choẹt, đen sì vì nắng nóng miền
Trung... nó lui cui đặt tôi nằm ngay ngắn, tay lôi PRC lại gần,
cầm ống liên hợp lên, gọi liên hồi:
– Đại Tây Dương (danh hiệu đài Trung
đội 1) đây Thái Bình Dương (Trung đội 2 do tôi đang dẫn đi
tapis), nghe rõ trả lời.
Đầu dây bên kia:
– Thái Bình đây Bắc Băng, 18 đây, nghe
rõ trả lời.
–
18 đích thân, tôi, Nam đây, đích thân nghe tôi rõ không?
– Anh nghe em rõ 5/5. (Trong đại đội,
18 là thằng duy nhất gọi lính bằng em, và lính Trung đội 1 gọi nó
là anh Ba). Sao rồi? 18 alpha đâu? Trên đó, tụi mày sao im re hết
trơn vậy?
– 18
alpha... tiêu rồi, tôi đang ngồi gần ổng đây, nằm một đống, không
cục cựa, Trung sĩ Ẩn và ổng xơi nguyên trái 57ly, bây giờ, tôi
phải làm sao?
– Hả? Hả? Cái gì, mày nói sao? 18 alpha làm sao? Tụi mày còn
thằng nào trên đó không? ĐM, bằng mọi giá, phải mang cho bằng
được 18 alpha về, không được bỏ vị trí, tao sẽ lên ngay lập tức.
– Có còn thằng nào đâu đích thân, còn
có mình tôi thôi.
– Mày bình tĩnh, nằm yên, bảo vệ cho 18
alpha, ổng có sao không? Ngó chung quanh xem còn thằng nào không?
Hiện thời mày đang ở đâu?
– Tôi đang ở sau một tảng đá lớn.
– ĐM, cả tỷ tảng đá, nói như mày, làm
sao tao biết chỗ mà lên, chờ chút, để anh lấy ống dòm ra coi.
– Tảng đá ở gần bìa rừng nhất đó đích
thân, phía bên trái là một cái hào sâu, đàng sau, xếch về bên
phải phía sau, có một cái gốc cây lớn.
– Ah! Tao thấy rồi, cha mẹ ơi, thầy trò
tụi bây làm sao mà chui xuống tuốt luốt phía dưới vậy? Mới đây,
tao còn nghe là tụi mày nhào lên chừng 20m, tại sao lại đi xa
vậy?
– Em đâu
biết, 18 alpha thúc nhào lên, tụi em phải theo ổng... bây giờ,
làm sao về đích thân, ló đầu ra, là nó nẹt tối tăm mặt mũi, tụi
nó chơi toàn súng lớn, M16 chơi không lại, đích thân.
Cách xa khoảng 20m, trong các bụi cây
sát mé rừng, thấp thoáng vài cái áo xanh đang sục sạo, thằng máy
nghe rõ tiếng gọi nhau ơi ới:
– Địt mẹ, cẩn thận các đồng chí, tiến
lên lục soát, tụi nó cháy hết rồi, bọn Dù này dữ tợn lắm, gặp
thằng nào là bắn bỏ thằng đó ngay, đừng tha.
Luồng gió lạnh luồn từ đỉnh đầu xuống
tới gót chân, điệu này, khó lòng mà toàn thây trở về, nếu cứ nằm
đây nổ súng... thì lạy ông, tôi ở bụi này, địch sẽ tràn lên ngay
tức khắc khi nhận ra chỉ có một tay súng, một mình nó, làm sao mà
chống cự! Vả lại, còn xác của 18 alpha không thể bỏ đi đâu đuợc,
nó lần tay xuống dây ba chạc, lấy 1 quả lựu đạn, nắm chặt, xem
nào, còn được 3 trái, trên người 18 alpha còn 2 trái, thôi thì
nếu địch tiến lại gần, đành chơi xả láng vậy, để dành một trái
cho mình và 18 alpha. Thôi, vĩnh biệt Sài Gòn, vĩnh biệt ánh
đèn đô thị.
–
18 đây Thái bình, tụi nó đang tiến lên cách khoảng tôi chừng 20m,
ông có thấy tụi nó không? Phía trảng tranh có mấy bụi cây sát mé
rừng.
Thần
kinh căng thẳng, mắt đăm đăm nhìn về phía trước, tay nắm chặt quả
lựu đạn, một tay rút chốt an toàn, thằng máy quyết định chơi trận
cuối cùng trong cuộc đời một cách đơn độc và lẻ loi bất đắc dĩ
của thằng Thiên Thần gãy cánh còn sót lại bên ngưỡng cửa tử sinh.
Mải quan sát phía trước, nó không ngờ,
bên cạnh nó, cái xác 18 alpha đang cục cựa, đang ngọ ngoạy lừ
đừ...
Tai vẫn
còn ù ù, mắt chỉ thấy ngàn ngôi sao đang vỡ tung tóe, toàn thân ê
ẩm như vừa ăn một trận đòn hội đồng, nhưng đầu óc và chút ý thức
của bản năng sinh tồn đã đánh thức tôi đầu tiên mơ hồ, tôi chợt
nhớ rằng tôi đang ở một chốn hiểm nguy ngặt nghèo, tôi cố gắng
chống hai khuỷu tay để ngồi dậy, cả ngàn cân đè nặng trên người.
Sao thế này? Toàn thân ê nhức ghê gớm... sao mắt mình không thấy
gì hết đây trời?
Hai bài học để đời:
Tiếng PRC25 xè xè giục giã của Hùng, 18
như quýnh quáng:
– Thái Bình đây bắc Băng, nghe rõ trả
lời.
Thằng máy
hoảng hồn bạt vía, địch đang truy sát phía trước, mà máy truyền
tin lại lên tiếng, lấy gì không như cục đường thu hút đàn kiến bu
lại? Nó quay lại, chụp ống liên hợp, bịt vội đầu phát âm, chợt,
con mắt tròn xoe, rõ ràng, nó nhìn thấy 18 alpha đang cục cựa, nó
dụi dụi con mắt lần nữa, đích thật rồi, mừng quýnh, quên cả hiểm
nguy, nó lao nguời vào tôi, miệng ú ớ:
– Đích thân, đích thân, ông còn sống
hả? Tụi nó đang lùng tìm mình ông ơi, làm sao bây giờ, ông làm
cái gì đi chứ!
Mẹ pà con nhà nó, vừa mới chu du duới
mấy tầng địa ngục trở về, có biết đách gì mà làm với liếc, tai
vẫn còn lùng bùng, mắt vẫn còn lù mù, mờ nhoẹt, chỉ nghe loáng
thoáng tiếng nguời bên cạnh mình, nhưng tâm thức đã đánh động
ngay tôi hiện hữu tại chiến trường, có nghĩa là mình phải sống
sót, phải tồn vong bằng mọi giá, tôi gắng gượng thều thào:
– Thằng nào vậy? Còn bao nhiêu thằng
còn cầm súng ngoài kia?
– Em, Nam, mang máy đây đích thân, ông
còn đi được không? Mình rút về phía sau, VC đang lùng tìm mình dữ
dội, phải tìm chỗ ẩn trốn, nó mà tóm được là chết mẹ cả lũ ông
ơi, để em dìu đích thân đi.
Tôi loạng choạng đứng dậy, người như
đeo cùm, chợt thoáng nghĩ, ĐM, làm như nhảy đầm hay sao mà dìu
với dắt, thân mày còn lo chưa xong nữa là! Mình bước nổi không
đây? Tôi không dám nhìn xuống phía dưới thân, hình ảnh của Trung
sĩ Ẩn mới đây với cái giò nát bét còn in dấu, nếu mình mà như
vậy, thì tiêu, tôi phải tự đánh lừa và trốn chạy chính mình bằng
cách không kiểm soát mình có bị thương hay không để còn được hy
vọng bình an!
Mẹ pà, 10 cây số việt dã lúc bắt đầu học Nhảy Dù, bây giờ mới tác
dụng cho bản thân tôi, hồi đó, trước khi nhập khóa học đi mây về
gió, thằng lính nào, từ sĩ quan đến đơ dèm cùi bắp, đều phải làm
một cú “cố gắng” bằng cách phải nuốt trọn vòng đai chung quanh
phi trường Tân Sơn Nhứt, khoảng chừng 10 cây số, ba–lô phải căng
phồng, súng đạn phải đầy đủ, làm sao thì làm, miễn là giáp một
vòng, về đến điểm tập trung là được, HLV cỡi Honda tà tà đi kiểm
soát, xe cứu thương rề rề chạy theo coi có thằng nào xụm bà chè
thì lôi vào cấp cứu, cho uống một ngụm nước, rồi tống cho một đạp
xuống xe, cho chạy tiếp, kèm theo câu: RÁN ĐI CON... Nhảy Dù mà,
phải cố gắng chứ!
Ba–lô tôi căng phồng, trong nhét toàn
là giẻ rách lẫn mấy miếng bìa carton, chứng tỏ là mình cũng mang
đầy đủ theo qui định, những bước đầu của hành trình “cố gắng”
thật hùng dũng oai phong, chạy được vài cây số, mắt cứ nhìn hoài
về cái château d’eau (tháp nước) mà sao nó cứ mãi xa vời vợi, chả
chịu nhích gần lại chút nào! Đã bắt đầu oải, bước chân chậm dần
và nghe như nằng nặng, tôi bắt đầu đổi nhịp chạy, sang nhịp bước,
mồ hôi vã ra như tắm, lúc khởi hành, có hẹn với mấy thằng cùng
khóa Thủ Đức như Lưu, Bổn, Bành, Quí, Hùng, Sơn... cùng chạy
thành một tốp cho vui, ai dè, bây giờ, nhìn lại, đâu mất bà tụi
nó hết, thôi thì đành một mình trong sương gió vậy! Được đâu cây
số nữa, tôi bắt đầu lết, những bước chân âm thầm, lưỡi thè ra gần
tới rốn, chân tay nhấc không muốn nổi! Đường còn xa, xa lắm...
Thằng hạ sĩ quan HLV chạy Honda rề rề phía sau, hét lớn:
– Đù mẹ, chạy đi mày, ai cho mày vừa
bò, vừa lết vậy? Tao cho một đạp chết mẹ mày bây giờ.
Tôi rán nhích thân tàn được vài bước,
rồi lại khựng người, lết tiếp. Hắn chạy lên, nẹt roi vào bình
xăng độp độp, miệng làu nhàu:
– Đù...
Chợt hắn nhìn ra cổ áo tôi ló ra cái
quai chảo đen sì, hắn đổi giọng:
– Hề hề, chuẩn úy, rán lên đi chứ ông,
sao bết vậy? Bộ hôm qua không chịu ăn chay, mà mò vào ngã năm với
mấy chị em sao, mà hôm nay chạy không nổi vậy ông? Thôi, ông leo
lên đây, tôi chở cho một đoạn, gần tới đích đến, tôi sẽ thả ông
xuống.
Mẹ pà,
may mà mình có cái mác Thủ Đức, không thôi cũng ăn vài roi điện
và vài cú đạp của thằng trung sĩ này rồi. Lời đề nghị của thằng
này nghe quá hấp dẫn! Còn gì hơn là leo lên con ngựa sắt phi một
đoạn cho đỡ tấm thân? Tôi định phóc người lên yên ngựa, thì chợt
hình ảnh một anh chàng sĩ quan trong truyện của Nguyên Vũ, chỉ vì
không dám nhảy khỏi chuồng cu, bị HLV cho một đạp văng khỏi đài,
về sau, ra trận địa, lính tráng coi thường, mang mặc cảm suốt
đời, làm tôi khựng lại, và đi đến quyết định:
– Thôi, Trung sĩ, để tôi tự lo liệu,
thế nào cũng tới mà!
– Cũng được, ông rán nuốt cái gân cẳng
gà này đi nhé.
Nói xong, hắn rồ ga, đi tuốt, tôi nhìn
theo, tiếc ngẩn ngơ nhưng cũng tự an ủi:
– Mẹ pà, thôi đành hy sinh một chút, để
dành cho tương lai, nếu mình leo lên cho nó chở, biết đâu, mai
mốt cả Sư Đoàn biết, làm sao ra mặt trận mà chỉ huy lính? Làm gì
thì làm, không để mất tư cách được!
Thế đó, cuộc đời! Những thằng thanh
niên mang lý tưởng cao vời, và hy vọng tương lai rực sáng như
tôi, chắc là đầy dẫy trong bầy đàn khóa Bất Khuất 8/72 B+C của
tôi!
Tôi có
hai bài học khốn đốn buồn cười trong đời quân ngũ, lần đầu, học
làm lính ở Quang Trung, ăn cá mối, sáng chà láng một đoạn giao
thông hào, sương gió dãi dầu, TAB quân đội chích, đã thấm vào máu
thư sinh thuở từ giã học đường, 3 tháng quân trường đã làm chúng
tôi dầy dạn sương gió, không còn yếu xìu, gà chết, làn da xanh
xao yếu ớt đã lột hẳn, thay vào đó những cột nhà cháy của nắng
thao trường. Nếu chúng tôi chuyển tiếp ngay vào quân trường Thủ
Đức thì sức mấy mà ngán mấy thằng ông nội huynh trưởng dàn chào
quát tháo inh trời, chưa chắc thằng nào “trâu” hơn thằng nào,
huynh trưởng phạt một hít đất, dám tặng thêm cho huynh trưởng một
cái nữa, huynh trưởng phạt nhảy xổm, dám tặng thêm cho ngài hai
cái nữa chứ chẳng chơi! Chưa chắc thằng nào chết.
Nào dè, đúng ngay vào dịp Hiệp định
Paris được ký kết, chúng tôi được chỉ định đi chiến dịch đợt
ngưng bắn đó. Pà mẹ, alpha giả định được vội vàng gắn lên cổ áo,
cứ một tổ 3, 4 thằng, hay 6 thằng bốc thăm vào chiến dịch, có
thằng sướng như tiên, về ngay chóc Thủ Đô, tha hồ mà hú hí với
ánh đèn màu, có thằng bốc nhằm... cứt chó, chui đầu vào Bình
Long, An Lộc coi trận địa đã tàn, và những hoang tàn ác nghiệt
của chiến tranh... có thằng lủi thân vào chốn sình lầy, ruộng
nương trù phú của vùng 3 Chiến thuật. Ngu ngơ, ngáo ngáo, vậy
chứ, gặp dân quê, họ cứ gọi một điều ông chuẩn úy, hai điều ông
sĩ quan! Súng thì được phát cho cây Carbine M1 để đuổi ruồi, đi
đâu cũng được quí mến của nông dân thật thà chất phác miền Nam,
họ mời tham dự đám giỗ, đám cưới, ngồi chễm chệ với đám chức sắc
xã, ấp trưởng, nhậu nhẹt tưng bừng, mút mùa Lệ Thủy. Đúng ra, tụi
tôi chỉ đi làm kiểng và làm mồi thịt người, nhử cho VC thèm đỏ
nước miếng nếu may mắn vớ được một thằng mà làm thịt, dù sao,
cũng “đoàng” được một thằng sĩ quan Quân Lực VNCH, tô điểm thêm
cho thành tích phá hoại non sông kính dâng lên Đảng. May mắn là
cả khóa, không có thằng nào đi đái, có thằng bất đắc dĩ làm anh
hùng, được khen thưởng lòng gan dạ khi một đêm, VC tấn công đồn,
mặc cho đạn bay, tên réo ì ầm, cu cậu cứ sõng người, đi qua đi
lại, đôi lúc lại... khum khum, xông xáo hết chỗ này tới chỗ khác.
Cả tiểu khu, ai cũng ngán ông sĩ quan chưa ra trường này, ghê
quá, không biết sợ là gì, bèn tuyên dương anh dũng. Ai dè, sau
này, cu cậu mới tiết lộ cái bí mật của lòng gan dạ, thì ra tối đi
ngủ, anh chàng cởi giày cho thoải mái, lúc súng nổ, chàng lo tìm
để mang, vì đi chân đất, làm sao mà chạy?
Đi chiến dịch 60 ngày, thì hết 20 ngày
chuồn về thành phố đi dạo mát, còn lại bao nhiêu ngày, thì toàn
là ăn nhậu, thịt rùa, thịt rắn, thịt chuột... đều nếm qua, hết la
de rồi rượu đế quắc cần câu!
Ôi! còn đâu những bắp thịt săn chắc,
còn đâu những bước chân đi mà đá cũng phải mềm dưới gót chân? Bởi
vậy, khi vào trường Bộ Binh Thủ Đức, tụi tôi mới chết pà! Alpha
đeo trên cổ áo, được ông tướng ở Quang Trung gắn đàng hoàng chứ
đâu phải giỡn? Thế mà mấy huynh trưởng lột ngon ơ. Quá trình phơi
nắng thao trường, dù sao cũng 3 tháng, mòn cả đôi giày, bạc cả lá
cờ của từng đại đội, mồm miệng cũng đã bắt đầu chửi thề như bất
cứ thằng lính bạt mạng ngang tàng nào!
Chỉ một vòng Vũ Đình Trường thôi, sac
marin (túi quân trang) trên vai cứ “dộng” thình thịch vào lưng
như búa tạ! Lúp xúp, lặc lè... Một lát đã thấy cả đống thằng rụng
rơi như lá mùa thu, như bầy nai ngơ ngác trước đàn sói hung hăng.
Chúng tôi lạc hết cả đại đội cũ ở Quang Trung, quên cả tên cha mẹ
đặt, mồ hôi tưới ướt đẫm quần áo trận, có thằng làm bộ xỉu, thế
là cả đám huynh trưởng xúm vào la hét, lột quần, dí thuốc lá vào
bắp vế non, cu cậu nhảy nhổm dậy, la vang trời, lòi cái đuôi láu
cá, và tha hồ một chuỗi hít đất, nhảy xổm tơi bời. Bầy nai vàng
ngơ ngác bỗng chốc thành đàn vịt lao xao, thành bầy ếch lạch bạch
xác xơ.
Đó là
bài học thứ nhất trong đời lính mới tò te.
Bài học thứ hai cũng tương tự không
kém, là lần vào trại Hoàng Hoa Thám nhập khóa học Nhảy Dù, thủ
tục muôn đời, là phải qua một kỳ sát hạch về thể lực, gọi nôm na
là 10 món ăn chơi trước khi nhập tiệc, gồ chạy việt dã, hít đất,
nhảy xổm, đeo xà ngang, nhảy xa, nhảy cao, v.v. Toàn những trò
mèo, những món này, “anh cả” nuốt như ăn cơm sườn, dù gì cái quai
chảo trên cổ áo cũng chứng minh thành tích của vài ngàn cái hít
đất, cả triệu cái nhảy xổm và cả tỷ lần bò lê bò càng đo đất của
những lần bị phạt dã chiến, hay những bài huấn luyện của trò chơi
chiến tranh.
Nào ngờ, khóa 8 SQTB của tôi, lại được chỉ định đi diễn hành ngày
quân lực 19/6/1973, thế là lại ngưng mọi học tập, rèn luyện thể
xác để tập trung đi đều bước sao cho đẹp, cho hùng dũng, cho oai
phong.
Suốt 2
tháng trời, chỉ ăn, rồi lại ra Vũ Đình Trường tập ắc ê, khổ thân
tôi, vai 5 tấc rộng, thân 10 thước cao, lại được chỉ định ở nhà,
coi cái đám tạp dịch, gồm những anh lùn, thiếu thước tấc, người
ta thì vác súng ra sân tập đi đều bước, tôi thì... vác xẻng! Cuối
cùng một đám vịt đẹt đi làm cỏ về cùng khắp, khi thì khu Hòa
Bình, khi thì cổng số 9, lúc thì khu tiếp tân, tiếng là đi làm
cỏ, chứ chỉ quẹt quẹt qua loa như gà bới, rồi lủi vào lùm cây có
bóng mát, ngồi đấu láo phè cánh nhạn, có thằng còn ca vọng cổ
vang trời! Hết giờ, thì vác xẻng, xếp hàng về đại đội, và cứ thế,
một ngày như mọi ngày. Do đó, chúng tôi làm “siêu huynh trưởng”
lâu nhất trong quân trường, chứng kiến những khóa đàn em lần lượt
qua mặt, ra trường rời bỏ kiếp sinh viên sĩ quan mà dấn thân vào
gió bụi. Chúng tôi chỉ biết phạt khóa đàn em, chứ có ai vào đây
mà bắt lỗi chúng tôi, những sĩ quan cán bộ đại đội cũng lơi dần
khắt khe, phải nói, là trên ông trời, dưới là sĩ quan cán bộ, còn
ở giữa lòng thoòng là chúng tôi, đám chửa trâu của quân trường
Thủ Đức!
Vì
vậy, khi ra trường nhập khóa Dù, tôi mới lãnh đủ!
20 thằng về Nhảy Dù 20 thằng... gà
chết trong lần đọ sức thể lực của binh chủng! 15 ngày phép trước
khi trình diện đơn vị là cả 2 tuần lễ tiêu hoang, nhậu nhẹt tơi
bời, ăn uống phủ phê căng rốn, thăm chị em ta ở những ngã ba, ngã
năm, ngã bảy... cho thỏa những ngày nhọc nhằn huấn luyện.
Hít đất, thì dán nửa thân người phía
dưới xuống đất, chỏi 2 tay, chống người lên xuống, miệng đếm thật
to cho HLV biết là mình đang hít đất, nhảy xổm cà quẹt tại chỗ,
cũng ăn gian, kéo xà ngang cũng thì thụt... Thế rồi mọi chuyện
cũng qua, thực ra những món ăn chơi này chỉ là trò mèo, đang đi
mà AK nẹt sát sườn, thì không những 10, mà đến cả trăm cây số,
cũng chơi marathon tuốt luốt! Khỏi có lê lết gì hết trơn hết
trọi, đã chui vào Nhảy Dù, có thằng nào bị loại vì ba cái mớ vớ
va vớ vẩn này bao giờ? Chỉ có thằng teo chim, không dám nhảy khỏi
chuồng cu, bị HLV tống cho một đạp vào đít, cùng lắm, ra đơn vị
bị lính đồn ầm là chết nhát, thì mới hơi quê, chứ ai đời, có
thằng nào thoát khỏi kiếp Nhảy Dù, khi đã được tuyển lọc kỹ, từ
khi chưa ra trường, khi đã dám nhảy nhào ra khoảng không gian
300m mà bất cần thi thể.
Trở lại với bài học thứ ba trong đời.
Mà lần này, là thứ thiệt, súng đạn tìm mình mà xơi tái cũng thiệt
luôn, địch mà vớ được một thằng sĩ quan rằn ri là mừng còn hơn
được vàng, sống cũng dở mà chết cũng không hay! Bỏ cuộc, hay lạng
quạng lần chạy việt dã này là toi mạng, nên dù có rã rời thân xác
đến đâu, chân có nặng chịch ngàn cân cũng phải rán mà bước!
Tôi nghe nằng nặng trong lồng ngực,
ngứa khan trong cuống họng, bất chợt ho lên một cái, ruột gan
nóng cháy cồn cào như khi uống rượu quá chén, muốn cho chó ăn
chè. Một dòng máu phọt ra từ cửa miệng thành vòi.
Thằng lính đỡ lấy vai tôi:
– Đích thân, ông có sao không?
Tôi đưa tay áo quẹt vội mặt mũi, phải
nói là chỗ nào cũng có máu! Sức ép của trái 57ly tạo một áp suất
trong người và thoát ra chỗ nào có lỗ: mắt, tai, mũi, miệng...
Vậy mà, nhờ vậy tôi cảm thấy nhẹ bớt cả người, lên giọng trấn an
thằng lính:
–
Đi, rút về phía sau, mày gọi 18 cho tao.
– Đây, đích thân, 18 đầu kia...
– 18, đây 18 alpha, tụi nó truy tao hơi
kỹ, bây giờ tao phải rút, mày yểm trợ cho tao. Ở đây toàn đá sỏi,
tụi mày ở đâu cho tao biết, để biết đường mò về.
– Nghe đây 18 alpha, tao sẽ tung một
trái khói, mày cứ lần theo hướng đó mà đi, tụi tao sẽ yểm trợ, và
nhào lên nếu cần để vớt mày về, yên tâm!
Mặt trời đã khuất sau rặng núi, chiều
đang tàn.
Ráng
chiều đỏ ối quét những tia nắng cuối cùng sau rặng cây trên đỉnh
núi như những móng vuốt sắc bén, như luỡi hái long lanh ngời ánh
thép của tử thần, bóng tối đang chụp xuống, đầy những vẻ đe dọa
nặng nề.
Lính
Trung đội 1 bắt đầu tràn xuống sườn đồi, từ lũng sâu, tôi nhìn
thấy những vệt bụi mù, bốc như sương khói, họ chạy zic zac để
tránh đạn, súng bắn tràn về phía trước, miệng la xung phong inh
ỏi vang trời.
– 18 alpha đây 18, mày tìm chỗ ẩn núp cho kỹ, tụi tao tapis tràn,
đừng ló đầu lên, bể gáo dừa chết mẹ mày. Bao giờ gặp thằng lính
đầu tiên, mày ra hiệu cho tụi nó đừng chạy lên quá trớn, chủ yếu
là “dzớt” được mày “dìa”, nghe rõ trả lời.
– Nghe rõ, ĐM, lên làm cái đách gì,
dính lại cả chùm là bỏ bu! Tao lần mò, nương theo đường thông
thủy, lợi dụng chiều tàn cũng được mà.
Nói thì nghe ngon lành lắm, nhưng bụng
thì... tôi khoái... chết mẹ, bớt cô đơn và cũng đỡ lạnh cẳng!
Toán lục soát của địch cũng hoang mang
và bắt đầu rét, tự nhiên khi không, lính Nhảy Dù lại mở đợt xung
phong ác liệt, hay là trúng kế, bị dụ ra khỏi chốt, rồi chúng
nhào lên, hốt trọn ổ?
Chúng vội vàng nẹt vài tràng AK trả
đũa, rồi tháo lui im lìm. Chúng đâu ngờ, chỉ vài buớc nữa, là có
thịt... dê trắng (Bạch Dương) về làm lẩu nhậu ngon lành, và còn
đâu nữa, 37 năm sau có tên Hắc xì Dầu do bạn bè yêu quí tặng để
đối lại cái tên cúng cơm ngồi kể lại chuyện chiến trường, tán
phét chuyện con pà? Và cũng trúng kế thằng 18, chơi màn nghi
binh, tung một trái khói phía sau, rồi nhào lên, chỉ cốt cứu mạng
thằng đàn em khờ khạo, trót dấn thân vào... lỗ lửa? Nhờ vậy, quân
địch mới tháo lui, về lại vị trí trấn đóng cũ, để có chỗ ẩn núp
an toàn hơn là lang thang, ăn đạn đồng nơi khoảng trống.
Tôi nhoài người sau một tảng đá, nâng
cây M16, khạc đạn cầm chừng về phía địch, thằng máy cũng đã hoàn
hồn, thò súng ra, bóp cò lia lịa. Trên cao, tổ đại liên do tôi bố
trí lúc đầu, cũng bắt đầu nhả đạn tưng bừng, cả một khoảng không
gian bỗng dưng hồi sinh, ồn ào, rộn ràng như pháo tết; tinh thần
hồi phục, tôi định nương theo đà phấn kích, mẹ pà, quên cả mình
đang bị chấn thương chới với, nhào lên chiếm cái chốt khó nhai,
đã làm tổn thương bao xương máu và sinh mạng biết bao chiến hữu
đồng đội, biết đâu đó, ngáp phải ruồi, lại tóm được cây 57ly chết
pà, trả thù cho phát đạn mà một chút nữa đã cho tôi về chầu diêm
vương... Mày chết với bà, phen này, bà lên hỏi tội chúng mày!
Có tiếng kêu hối hả, gấp rút:
– 18 Alpha, ông ở đâu? Tôi, Trung sĩ
Hạnh đây...
–
Ê, tao đây, lên luôn, chơi tới luôn mày, tụi mình khiêng cây 57ly
về, chẻ làm củi chơi!
– Thôi, ông ơi, bộ ông tưởng mình có
nhiều người lắm sao? 18 nói tôi gặp được ông, là lập tức án ngữ
để ông rút về, nhào lên là kẹt lại cả đám ông ơi, trời tối rồi!
Mất mẹ nó hứng! Tôi chợt nghe hơi thốn
trong lồng ngực, và một chút bải hoải nặng nề khắp châu thân.
Chiều tối xuống thật nhanh, mẹ pà, thời gian là một thứ quái đản
khật khùng, khi mình chờ đợi, thì nó cứ đủng đa đủng đỉnh, từ từ
tốn tốn nhích một khoảng cách nhỏ xíu trên đồng hồ như cả ngàn
cây số! Khi mình quên nó đi, là như ngựa trời tung vó, nó nhảy
như bò tót, ào ào bạt gió phi công cẳng, thẳng đuôi... Xa xa, cột
khói thằng 18 tạo ra cũng dần dần chìm vào bóng tối đang phủ dần,
mờ nhạt, mờ nhạt...
Cuối cùng tôi cũng về được điểm khởi
hành, buổi sáng, khi xuất quân, lính còn lố nhố, lăng xăng, súng
ống đạn dược lạch cạch rộn ràng, bây giờ, vỏn vẹn chỉ còn 5 tráng
sĩ bơ phờ, hốc hác, chiến bào đẫm máu, bụng đói mốc meo, thân thể
rã rời: tổ đại liên 3 thằng, thằng máy, và tôi, ôm một cái chốt
làm điểm xuất phát tấn công mông mênh. Tôi ngồi phịch xuống đất
trong lòng giao thông hào, lấy bidon nước ra uống, nghe từng ngụm
đắng chát cay nồng của chiến trường len lỏi vào hồn của Thiên
Thần Mũ Đỏ không làm xong nhiệm vụ, và cảm nhận mơ màng những ánh
mắt, những u hoài xen lẫn vào những hào hùng khí tiết của những
Kinh Kha không hẹn ngày về, để làm trọn lời thề bảo vệ tấc đất mẹ
cha.
Đang mơ
màng, mệt mỏi trong một thoáng chút bi quan, thằng máy khều khều,
đưa ống liên hợp cho tôi:
– Thái Bình đây Địa Trung hải (danh
hiệu đài của Đại đội trưởng).
– Thái Bình đây 18 alpha tôi nghe, 09
(danh hiệu Đại đội truởng).
– Anh lên TOC (hầm chỉ huy Đại Đội) của
tôi, họp gấp.
– Ngay bây giờ hả đích thân? Đang mệt chết mẹ, cho tôi nghỉ ngơi,
thở một chút chứ!
– ĐM, nghỉ, thở cái con c... lên đây
làm một chút, có cơm sấy, thịt hộp, và một chút nước mắt quê
hương, bố trí anh em cẩn thận, tôi muốn gặp mặt anh để xác định.
Rồi, không biết xác định cái con pà gì
đây, không biết ông này nghe ngóng được cái gì, mới về tới chốt,
chưa kịp ngả lưng, lại phải bò lên đỉnh 1062 để trình diện. Nhiều
khi, một lời nói vu vơ của thượng cấp cũng là một quân lệnh phải
tuân theo nơi chiến trường, không giỡn chơi được. Tôi tháo dây ba
chạc, quăng cây súng cho thằng máy sau khi lấy tay làm dấu hiệu
chỉ cho mỗi thằng lính một chỗ, trải dài trong giao thông hào,
dặn dò họ ra tuyến ngoài gài mìn và lựu đạn, nhờ thằng máy nạp
cho đầy băng đạn, rồi quơ vội cái đèn pin, cuộn bản đồ nhét vào
túi ngang đùi, rồi băng mình, đơn độc lần dò lên đỉnh tử thần,
khỏi cần chia ca gác, mẹ pà, thằng đách nào dám lơ là khi tuyến
vắng tanh, đêm tối đầy đe dọa và rình rập, con mắt nào cũng trợn
trừng quét dọc quét ngang, tay luôn đặt trên cò súng hờm sẵn vào
khoảng không, chờ đợi, và sẵn sàng...
Lính cũng như quan... thằng đách nào
lại ngủ được khi không muốn ngủ giấc ngàn thu cô tịch?
CSVSQ Phạm Bạch Dương
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by cathy chuyển
Đăng ngày Thứ Hai, December 2, 2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang