Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tản mạn Lính
Chủ đề:
Quân trang
Tác giả:
Lê văn Phúc
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Bất cứ ai đã một thời
ca bài “Ta đi tòng quân” đều không thể nào quên được đời lính.
Trong đời lính, dù là lính già hay lính trẻ đều mặc bộ đồ trận,
vui buồn theo tiếng kèn đồng đếm nhịp thời gian. Và một trong
những món hành trang cần thiết thân yêu của người lính ngoài cây
súng nhân tình, phải kể đến thành phần quân dụng này: Ấy là chiếc
Poncho. Nhà binh gọi là “Pông–sô”.
Về hình thức, nó lớn bằng chiếc chiếu,
mầu xanh cứt ngựa, làm bằng vải pha nylon gọi là vải ngụy trang,
bốn cạnh chung quanh có lỗ, có khuy bấm bằng sắt.Chính giữa có
một cái lỗ chui đầu làm thành cái mũ che, có giây buộc đàng
hoàng.
Về nội
dung, Poncho có công dụng chính là làm cái áo đi mưa. Khi trời
bắt đầu nổi cơn mưa gió, người lính chỉ việc mở chiếc Poncho ra
chui đầu vào giữa, đội nón là xong. Phần còn lại của Poncho nó
lùng tùng xòe quanh cổ, quanh vai, quanh người che chở từ súng
đạn đến ba–lô rất ư kín đáo an toàn.
Nó dản dị đơn sơ như thế nhưng công
dụng thì lại vô cùng đa diện. Đến ngay người sáng chế ra nó cũng
không thể nào ngờ rằng Poncho được dùng trong nhiều việc như thế.
Với chiếc áo đi mưa nhà binh – Poncho –
mắc vào cành cây có thể làm chỗ che nắng che mưa khi canh gác một
mình. Với hai chiếc Poncho ghép lại có thể thành một lều cho hai
quân nhân tá túc. Với 4, 6 hoặc 8, 10 Poncho, dùng cọc dã chiến
nối lại cho dài, dùng giây ghép Poncho cho kín là có một lều cho
cấp tiểu đội, nom rất tư cách.
Khi quân
ta sang sông trong một chiều hành quân, Poncho có công dụng như
phép lạ. Nếu không có chuyến đò vĩ tuyến chuyển quân, nếu không
có giây đu bắc ngang dòng nước ngược, nếu không có chiếc cầu khỉ,
cầu treo... thì nhất định người chiến sĩ phải dùng đến chiếc
Poncho làm phao di chuyển.
Mở rộng chiếc Poncho ra, túm chặt lỗ
chui đầu lại, bao nhiêu ba–lô đạn dược tập trung vào đó. Xong bỏ
vài cành cây khô cho cồng kềnh, gấp Poncho lại theo kỹ thuật nhà
binh làm sao cho kín mít, nước không lọt, thắt giây xong là
Poncho chẳng khác gì một chiếc phao. Thả Poncho xuống nước, gác
súng trên Poncho, người lính ôm cái phao cá nhân tà tà sang sông
rất là đẹp mắt.
Ngoài công dụng che nắng che mưa, làm
phao nổi, lều cá nhân, lều tập thể, Poncho còn dùng làm chiếu,
làm nệm, có khi làm võng.
Trong các trại gia binh, anh em ở dưới
mái nhà tôn nóng như lò bánh mì thì lại có sáng kiến dùng Poncho
làm trần làm vách cho vợ con đỡ được đôi ba phần nắng nôi gió
máy.
Còn các
cấp chỉ huy ở nhà gạch mái ngói không cần đến Poncho làm trần
nhưng nhiều vị có sáng kiến lấy Poncho may thành chiếc bạt phủ xe
nhà cho khỏi bụi bậm, đỡ trầy nước sơn.
Những nhà dân giả, nhà binh, nhà quê
thiếu ống máng hứng nước mưa thì Poncho là cái phễu vĩ đại, hết
sẩy!
Poncho
cũng lan tràn đến cả chợ búa. Từ xa trông cảnh chợ, xanh xanh một
mầu cả trăm chiếc Poncho giăng mắc la liệt khắp nơi, nom tưởng
như một tiểu đoàn đóng quân vậy. Lại gần mới thấy Poncho làm mái
che cho hàng cá, hàng thịt, hàng rau, hàng quà, quán nhậu, hủ tíu
bò viên, bún riêu bún ốc.
Poncho cũng di chuyển cùng chiều với
các bạn đạp xích lô, kéo xe thồ, lái xích lô máy. Một chiếc
Poncho thôi là đủ may chiếc áo mưa, vừa che đầu, che thân tới nửa
người, gọn gàng và bền bỉ.
Poncho được chiếu cố tận tình như thế
cho nên mức độ tiếp liệu dù cao, dù đúng hạn, dù mau lẹ vẫn không
thỏa mãn được nhu cầu của quân đội và dân sự.
Các binh đoàn tiếp nhận xong, nhập kho,
phân phối là Poncho đã chuẩn bị tan hàng. Một phần về đơn vị, một
phần vào các khu dân sinh, chợ Kim Biên, chợ cũ, chợ Ông Tạ...
Tại các tỉnh, các quận, tình trạng
Poncho cũng tương tự như rứa.
Poncho chẳng những phổ biến rộng rãi,
đa dụng trong tình quân dân cá nước mà còn đóng một vai trò quan
trọng tại các quân trường.
Ai đã một thời nhập trại Quang Trung,
Đồng Đế, Thủ Đức mà không nhớ những kỷ niệm quân trường những
ngày gió mưa tầm tã. Buổi sáng tinh mơ tập họp trung đội, đại
đội, tiểu đoàn mà nhằm ngày trời mây u ám gió cuốn tả tơi hoa lá
thì anh em rất là một sự lục xục, lộn xộn, lạo xạo. Ai cũng nón
sắt đội đầu Poncho trùm thân, đi đứng lù đù.
Khi anh em đi bãi về trong buổi chiều
mưa, từng trung đội lạch bạch bùn đất, hàng ngũ trật tự nhưng
không mấy chỉnh tề. Nếu có người yêu nào đó đứng chờ, tìm kiếm
người tình giữa chốn ba quân thì có mà như đá vọng phu vẫn hoài
công đứng đợi. Bởi cả trăm người lính xùm xụp Poncho trong hàng
quân như thế, làm sao nhận ra được ai là người yêu của lính? Thế
là hoa lạc giữa rừng gươm.
Nhưng bù vào những cái bất tiện như
rứa, Poncho cũng có lúc trở thành một nguời bạn tâm phúc, đắc
dụng.
Vào
những ngày nghỉ cuối tuần, quân trường nào cũng đầy ắp thân nhân
bạn bè vào thăm tân binh, sinh viên sĩ quan. Ngoại trừ những ai
được đi phép đặc biệt như chim sổ lồng, còn thì đa số nằm trong
trại chờ người nhà đến thăm viếng.
Cái cảnh đồng bào ta lái xe nhà, đi xe
đò, chạy Honda, Vespa, Lambretta, gắn máy đi thăm lính thật là ồn
ào náo nhiệt.
Quà bánh thì nào là bánh mì, bánh bao, bánh ngọt, lạp xưởng xúc
xích, cam táo chôm chôm ổi mận trái cóc, sữa Guigoz, Similac...
Có người đem khăn mặt, bàn chải đánh răng, xà bông, thuốc lá, dầu
cù là, dầu thơm... Tất cả cho lính!
Rồi người ta kéo nhau tấp nập vào cổng
trường, ghi tên lấy thẻ, qua trạm kiểm soát rồi là coi như thong
thả tới địa điểm dành cho từng đơn vị.
Về phía lính thì cả tuần tập tành,
“quân trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu”, chỉ rình mong
đến cuối tuần để được đón gia đình, bè bạn vào thăm viếng nên
chuẩn bị rất ư là kỹ lưỡng. Có điều giống nhau, chả ai bảo ai, ai
cũng cặp kè chiếc Poncho ra khu tiếp tân ngóng đợi thân nhân.
Thành phần thân nhân được phân định làm
nhiều giới.
Giới cổ điển là các ông bô bà bô đi thăm con thì được ngay anh
tân binh hay sinh viên sĩ quan mời các cụ vào câu lạc bộ nghỉ đỡ
chân. Nếu câu lạc bộ hết chỗ thì mời hai cụ quá bộ ra cạnh quán,
trải chiếc Poncho là tạm xong phần nghênh tiếp. Bố con, mẹ con rủ
rỉ chuyện trò, ăn uống lai rai cho đến hết giờ thăm viếng.
Giới thứ nhì là giới bán cổ điển với
bầu đoàn thê tử đi thăm chồng vào lính trễ. Giới này thường trải
Poncho dưới tàn cây cao bóng mát hoặc ở trong các khu tiếp tân
tập thể, vợ chồng con cái đìu íu, chuyện nhà chuyện cửa, chuyện
con cái học hành, chuyện làm ăn buôn bán, chuyện hàng xóm láng
tỏi, ồn ào như chợ Bến Thành hay chợ Cầu Ông Lãnh.
Giới thứ ba là giới độc thân, toàn đàn
ông con trai đi thăm con trai mà thôi. Giới này thường tụ tập tại
câu lạc bộ nhậu nhẹt tán róc. Xong cái màn đó, các cậu lại rủ
nhau ra lề đường, ngồi trên Poncho ngắm các em gái hậu phương đi
thăm chiến sĩ, với lời bàn Mao Tôn Cương rất ác liệt.
Giới thứ tư là giới cô đơn, gồm những
anh không có người nhà đến thăm, ôm chiếc Poncho đi lòng vòng
khắp khu tiếp tân, ngong ngóng một chuyện gì như thể sắp xảy ra
mà lại mơ hồ như có như không mới khổ!
Giới thứ năm là giới chiến thuật mà mỗi
người là một chiến thuật gia. Giới này thường chuẩn bị rất kỹ,
nghiên cứu địa hình địa vật và lựa chọn điểm đóng quân thật sớm.
Thông thường, các vị trí này cách xa khu tiếp tân, xa các khu ồn
ào nhiều kẻ qua người lại. Họ lựa chọn chỗ vắng vẻ kín đáo, có tí
mô đất, có tí cành cây để giăng chiếc Poncho hững hờ lơ lửng. Tuy
chiếc Poncho nom ra vẻ lụp xụp, thiếu mỹ thuật thật đấy nhưng lại
chứa đựng tất cả những gì gọi là nghệ thuật tinh vi và khoa học
hiện đại. Giới chiến thuật này thường có đối tượng là người yêu
của lính!
Khi
những chiếc Poncho xanh mầu lá cây rừng rải rác vô trật tự họp
lại mí nhau thành một chiến tuyến thì dưới những mái Poncho là
những cặp tình nhân đang tỉ tê quyến luyến, thề non hẹn biển...
Thời gian lặng lẽ một dòng tưởng chừng
buồn tênh mà hóa ra sống động, vùn vụt như ma đuổi. Cho đến khi
lá hoa về chiều, lạnh lùng mềm đưa trong nắng lưa thưa, các đôi
lứa lại càng quyến luyến xoắn xuýt lấy nhau như sam, như chẳng
muốn rời.
Nhất là vào những buổi chiều có tí gió mưa thì
lại càng làm cho lòng người thêm mưa gió. Mây trời hạ thấp, những
giọt mưa nho nhỏ rơi đều trên Poncho trong làn gió thoảng, đủ làm
cho Poncho hạ thấp xuống một chút xíu nữa, như che gió che mưa
cho cặp tình nhân tạm quên đi thế giới bên ngoài. Chỉ thấy những
mái Poncho lay động, bập bềnh, ngả nghiêng vội vã, trong khi
ngoài kia tiếng kèn thu quân đang giục giã liên hồi... Cuộc hẹn hò nào rồi cũng chia xa.
Giới chiến thuật là đơn vị giải tán
thành phần cơ hữu sau cùng, vơ vội ôm quàng chiếc Poncho ù té
chạy về doanh trại. Để rồi người lính quân trường lại có những
ngày chờ ngày đợi ngày mong. Mong sao cho chóng đến cuối tuần,
cặp kè chiếc Poncho với nỗi lòng nao nức, rạo rực thương yêu của
tuổi hoa niên thời chinh chiến.
Như thế, quả nhiên chiếc Poncho đa dụng
đa năng cho cả hai phía quân dân. Nó lại còn là một biểu tượng
của đồng lõa, cho đời vẫn còn mầu hồng, còn một chút gì gọi chút
dễ thương. Và rõ ràng cụ thể nhất, nó chính là kỷ vật cho em.
Nghĩ thế, một hôm nhớ về quân trường
cũ, kẻ này gặp một cựu nữ sinh hoa khôi, mới khẽ hỏi xem nàng
nghĩ thế nào về chiếc Poncho đối với tuổi trẻ ngày xưa? Người đẹp
bỗng nhiên má đỏ hồng hồng, mắt sáng trong trong, thỏ thẻ đáp
rằng:
–Poncho!
Poncho! Ồ, thật là kỳ diệu...
Lê văn Phúc
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Những bài
viết về chiếc áo mưa của Lính:
mưa trên poncho
tấm poncho trong đời lính chiến
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by tat thang vu chuyển
Đăng ngày Thứ Năm, February 25, 2021
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang