Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện
ngắn
Chủ đề:
Một mối Tình
Tác giả:
Lê Phi Ô
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Chiều
xuống thật nhanh, không gian tím ngắt một mầu... tôi ngồi trước
mộ Hồng–Nhung không biết bao lâu, có lẽ là lâu lắm. Đóm lửa từ bó
nhang thỉnh thoảng lập loè theo từng cơn gió thoảng, những nấm mồ
quanh đây bắt đầu mờ dần trong ánh sáng giao thoa giữa ngày và
đêm.
Tôi cúi
xuống tấm bia mộ hôn nhẹ lên di ảnh Hồng–Nhung... thì thầm “Nhung
ơi, em có nhớ lần đầu anh hôn em là lúc nào không... nụ hôn lén
lút trong một chiều hè nơi biển vắng, trong ánh sáng nhạt nhòa
của hoàng hôn mà anh vẫn nhìn thấy thật rõ đôi má em ửng hồng!”
Một bàn tay con gái đặt nhẹ lên vai...
tôi nắm lấy... mười ngón đan vào nhau, giọng nói nghe như gió
thoảng: “anh... anh còn thương chị Nhung nhiều như vậy... sao?!”
Tôi quay lại thảng thốt: “Tiểu–Thúy!”, T. Thúy vội rút tay lại,
Tôi nói thật khẽ: “Anh xin lỗi em, anh ngỡ... Hồng–Gấm!”, T. Thúy
ngồi xuống cạnh tôi, gió chiều thổi mái tóc em tung bay, tôi nghe
hơi thở em và cả mùi thơm của tóc.
“Mình về chưa anh!” – “Chưa, anh muốn
ngồi thêm chút nữa, mai anh đi rồi... biết có ngày nào mình gặp
lại nhau”. Không hiểu tôi nói câu này với Hồng–Nhung hay
Tiểu–Thúy. Một tiếng thở dài nhẹ như gió thoảng, tôi ôm chặt vai
em mà nghe tim mình như đập sai nhịp. tôi lo sợ một điều... rồi
đây...!
Hồng–Nhung của tôi chết vì một tai nạn khi tôi và em đang toan
tính làm đám cưới. Tử thần đã cướp em từ tay tôi một cách tàn
nhẫn, sự mất mát to lớn này tưởng chừng như tôi không chịu đựng
nổi. Tội nhất là Hồng–Gấm, cô bé khóc sưng cả mắt. Tôi dành hết
thời gian còn lại của mấy ngày nghỉ phép để vỗ về an ủi em. Đôi
mắt đẫm lệ của em ngước nhìn, tôi thấy lòng mình xao xuyến, mắt
em đẹp và giống Hồng–Nhung quá, đôi mắt ướt vì lệ ánh lên một tia
đẹp não nùng! Bây giờ thì Hồng–Gấm đã áo cưới may xong với người
khác, người mà nàng không hề yêu. Hồng–Gấm không phản bội tôi,
nàng nhận lời lấy người đó với trường hợp bất khả kháng... dù bất
cứ lý do nào đi nữa thì tôi và em cũng vẫn đã xa nhau!
Cô bé ngày
xưa ở đối diện nhà người bà con nơi tôi trọ học bây giờ đã lớn,
thấy tôi loay hoay đang nghĩ cách nào để đi thăm mộ Hồng–Nhung
cho tiện, nàng bước đến khẽ hỏi:
– Anh về phép... hồi nào vậy?
Tôi xoay người lại bỡ ngỡ nhìn cô gái:
– Xin lỗi, cô... vừa hỏi tôi?
– Dạ, em hỏi anh đó!
Tôi nhìn cô gái và đang định nói thì...
– Anh không nhớ em hả, em là Tiểu–Thúy
đây.
–
Tiểu–Thúy... Tiểu–Thúy?! Cái cô bé ngày xưa mỗi lần đi học về
thấy tôi đứng nhìn cứ cúi gầm mặt xuống đất mà đi suýt nữa đụng
vào người đi đường... phải không?
– Dạ...
Mặt cô gái ửng hồng sau tiếng dạ khẽ,
thời gian qua mau thật... ngày nào cô bé 14, 15 tuổi nay đã là
thiếu nữ. Nhìn nàng lòng tôi không khỏi xao xuyến...!
Trước đây mỗi lần về phép, muốn thăm mộ
Hồng–Nhung đã có Hồng Gấm... hai anh em chở nhau trên chiếc velo
solex của nàng. Giờ đây đã là dĩ vãng, ông trời đã ban cho tôi
hạnh phúc quá lớn khi cho Hồng–Gấm đến với tôi, hai chị em giống
nhau như khuôn đúc, như thế tôi không mất Hồng–Nhung, nàng vẫn
hiện hữu với tôi bên đời qua cô em Hồng–Gấm... nhưng cay nghiệt
biết bao ông trời lại bắt tôi và Hồng–Gấm phải xa nhau.
Hồng–Gấm sắp sửa lên xe hoa với người
nàng không yêu, một sự đổi trao đầy cay nghiệt. Nàng cần phải lấy
chồng giầu để nhờ của hồi môn bên chồng để có phương tiện tài
chánh chữa bệnh nan y cho mẹ! Chả lẽ ông trời bất công như thế
hay sao. Tôi là người lính đem thân giúp nước xem tánh mạng như
cỏ cây, tôi có làm gì sai...?!
Một ý nghĩ chợt đến, tôi muốn nhân cơ
hội này sống lại những giây phút hạnh phúc nhất trong đời cho dù
nó ngắn ngủi, tôi muốn lập lại những giây phút “thiên thần” một
lần nữa... rồi thôi... rồi xa cho dù ngàn thu mãi mãi là nhung
nhớ! những giây phút tôi và Hồng–Gấm khi mới yêu nhau.
Tiểu–Thúy hỏi khẽ:
– Anh định đi đâu vậy?
– Đi thăm mộ Hồng Nhung...
– Hồng–Nhung là... ai vậy?
– Người tình... thiên thu của anh!
Tiểu–Thúy định hỏi nhưng thấy gương mặt
tôi thoáng buồn, nàng nói thật khẽ:
– Xin lỗi anh, em chỉ vô tình...!
– Không... sao... đâu em!
Nghe giọng nói của tôi không được tự
nhiên, Tiểu–Thúy một thoáng bối rối, nàng hơi cúi xuống. Giây lát
chừng như lắng dịu, nàng hỏi thật khẽ:
– Anh... đi một mình hay... với ai?
– Một mình...
– Bây giờ đến tối em không đi đâu cả,
anh lấy xe của em đi cho tiện.
Tôi hỏi Tiểu–Thúy một cách bất ngờ,
chính tôi cũng không ngờ trước:
– Em muốn đi với anh... không?
Tiểu–Thúy ngần ngừ giây lát...
– Anh muốn em cùng đi... anh phải vào
xin phép chị Hai của em trước, chị Hai cho phép em mới dám...!
Xxx
Những tháng ngày xưa cũ, tuy chỉ xảy
đến với tôi mới hơn hai năm nhưng đối với tôi chừng như thế kỷ,
ngày... tôi và Hồng–Gấm âm thầm chia tay. Trước kia, mỗi lần về
phép, mỗi lần thăm mộ Hồng–Nhung không bao giờ thiếu Hồng–Gấm,
bây giờ tôi sợ phải đi một mình... không có Hồng–Gấm tôi như rơi
vào khoảng không vô tận của cô đơn, giá buốt. Với Tiểu–Thúy đi
cùng, tôi sẽ cảm thấy như tôi vẫn chưa mất Hồng–Gấm, vẫn còn có
em bên đời... cho dù trong giây lát... một lần... rồi thôi!
Sau khi thăm
mộ Hồng–Nhung về, tôi và Tiểu–Thúy đưa nhau vào quán Mì Cây Nhãn
ở Đa Kao, ngồi vào đúng chiếc bàn ngày xưa tôi và Hồng–Gấm thường
ngồi. Ăn xong chúng tôi chạy ra Lê Lợi vào Mai Hương để ngắm nam
thanh nữ tú dìu nhau trên đường phố Sài Gòn khi phố đã lên đèn.
Mỗi chỗ tôi và Hồng–Gấm ghé vào tôi đều kể cho Tiểu–Thúy nghe kể
cả những nụ hôn bất chợt, lén lút... với Hồng–Gấm làm Tiểu–Thúy
đỏ bừng đôi má. Tôi phải kềm lòng mấy lần... nếu không, những lúc
bất ngờ nhất tôi định hôn lén Tiểu–Thúy như đã từng với Hồng–Gấm
năm xưa! Nhưng tôi phải kềm lòng. Đã hai lần tan vỡ, tôi như chim
bị tên bắn nên khi thấy cành cây cong cũng hoảng sợ!
Gần 9 giờ đêm tôi đưa Tiểu–Thúy về,
chúc nàng ngủ ngon... nhưng tôi biết làm sao ngủ ngon được... kể
cả tôi.
7 giờ
30 sáng Tiểu–Thúy tiễn tôi ra bến xe, nàng nhắc tôi nhớ viết thư
cho nàng kể chuyện đời lính. Lính thì có chuyện gì vui để kể
ngoài đồng ruộng sình lầy, núi non, đèo cao vực thẳm đầy rắn rết
với những cuộc giao tranh đầy máu và chết chóc! Tôi hôn nhẹ lên
tay em... và hẹn tái ngộ vào một dịp nào đó. Xe đi rồi mà
Tiểu–Thúy vẫn còn đứng đó trông theo như hình ảnh hòn vọng phu
tôi đã từng đọc trong sách.
Xxx
Lần nghỉ phép này mục đích chánh là chỉ
để thăm mộ Hồng–Nhung, có thể là lần thăm mộ sau cùng. Tôi muốn
để yên cho Hồng–Nhung thanh thản nơi thế giới nàng đang “sống”,
nơi không còn thù hận, chiến tranh và tiếng súng, nơi không còn
người giết người cùng mầu da và chủng tộc vì một học thuyết ngoại
lai nào đó.
Nhưng tôi không thể thăm mộ nàng một mình được vì lâu nay mỗi lần
thăm mộ đều có Hồng–Gấm đi theo. Bây giờ thì Hồng–Gấm cũng bỏ tôi
mà đi, tuy tôi với nàng cùng sống chung một bầu trời mà như cách
xa... mấy đời. Đám cưới của Hồng–Gấm cũng đã qua mấy tuần, người
tôi cứ lửng lơ như con thuyền vô định mất phương hướng. Tiểu–Thúy
như là cái phao để tôi bám víu trong lúc tận cùng cô đơn, cám ơn
em đã giúp tôi trong cơn nguy cấp và... tôi tưởng mình đã qua
được cơn nguy khốn. Nhưng không, chỉ những phút giây ngắn ngủi
của ngày hôm qua, của buổi tiễn đưa sáng nay nơi bến xe tôi lại
như con thuyền tìm không ra phương hướng. Chiếc xe tôi ngồi cứ
lao về phía trước nhưng lòng tôi cứ mong quay về nơi tiễn đưa có
em một mình đang ngóng trông theo!
Trên
sông bao la, thuyền mơ bến... nơi đâu.
Biết bao buồn thương, thuyền mơ trôi xuôi dòng,
Bến mơ dù thiết tha, thuyền ơi... đừng chờ mong!
(*)
Lê Phi Ô
(*)
Con thuyền không bến (ĐTP)
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Lê Phi Ô chuyển
Đăng ngày Thứ Bảy, January 29, 2022
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang