Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy
Bút
Chủ đề:
Tiễn Ba
Tác giả:
Huỳnh Văn Của
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Tuy không nổi tiếng
bằng những đồng đội – như “lưỡng thủ vạn năng” Phạm Văn Rạng, hay
“đầu sói” Đỗ Thới Vinh, tả biên Nguyễn Văn Ngôn (Ngôn I) hoặc
“bức tường thành” Phạm Huỳnh Tam Lang và những “mũi tên vàng” bao
gồm trung phong Nguyễn Văn Chiêu của đội tuyển VNCH vô địch
Merdeka 1966, hay Nguyễn Ngọc Thanh của năm 1959 tại giải Vô Địch
Túc Cầu Đông Nam Á – nhưng tài nghệ của ông cũng đủ để được tuyển
vào đội Thanh Niên Sài Gòn cuối thập niên 50 và đầu thập niên 60
của thế kỷ trước. Đồng thời, ông cũng được hai ký giả kỳ cựu của
làng báo thể thao Sài Gòn là Thiệu Võ trên tờ Đuốc Thiêng và
Huyền Vũ, trên tờ tuần báo Nguồn Sống, nêu tên hàng tuần, mỗi khi
ông ra sân trong màu áo của đội Thương Khẩu và sau đó là Quan
Thuế.
Ngay sau
khi giúp đội Quan Thuế đoạt Vô Địch Quốc Gia Hạng Danh Dự mùa
1962–1963, ông nhận được lời mời gia nhập Đội Tuyển Quốc Gia của
Tổng Cục Túc Cầu VNCH. Nhưng cái duyên của ông với đội tuyển Việt
Nam chỉ được đúng... 1 ngày! Vì trước đó không lâu, ông đã nhận
lệnh gọi nhập ngũ để thụ huấn Khóa 14 Sĩ Quan Trừ Bị tại Liên
Trường Võ Khoa Thủ Đức. Khóa 14 SQTB/Thủ Đức có tới hơn 2,200
SVSQ, bao gồm đủ mọi tầng lớp trong xã hội, đặc biệt là giới trí
thức và quân nhân tái ngũ theo lệnh đôn quân của chính phủ Đệ I
Cộng Hòa.
Trong thời gian theo học, ông đã được Đại tá Sội – nhà dìu dắt
của đội cầu Tổng Tham Mưu – hứa sẽ đưa ông về đá cho Tổng Tham
Mưu là đội cầu đương kim vô địch quốc gia (hạng Danh Dự) lúc đó.
Nhưng do Đại tá Lam Sơn, Chỉ Huy Trưởng đương nhiệm của quân
trường Thủ Đức dành nhiều ưu ái cho ông, nên sau khi mãn khóa,
ông nhận lời ở lại Trường làm Huấn Luyện Viên khoa Vũ–tác–Mìn (Vũ
Khí–Tác Xạ–Mìn Bẫy) thuộc Khối Huấn Luyện của Trường Võ Khoa Thủ
Đức. Ngoài thì giờ huấn luyện, ông còn tham gia vào đội túc cầu
của quân trường Thủ Đức, lúc đó đang tranh giải vô địch các đội
Hạng Nhứt. Vừa khoác áo nhà binh, lại vừa có cơ hội giữ gìn phong
độ trong bộ môn thể thao mình ưa thích, mấy ai được như ông?
“Cần
gì phải nổi danh mới thấy sung sướng hay khoái trá! Chỉ cần mỗi
lần gặp nhau, mấy tay cựu tuyển thủ còn nhớ và gọi ba là ‘ông
giáo Phát’ cũng đủ vui rồi! Đa số trong bọn họ nổi tiếng hơn ba
nhiều. Nhưng ba ra sân trước họ. Đặc biệt là ba đã có thành tích
không giống ai, mà cũng không ai có được. Đó là được ký giả Huyền
Vũ ủng hộ trong việc ‘đầu tư’ Mẹ của tụi con. Hồi đó ổng cưng Mẹ
lắm! Đồng nghiệp của ổng trong đài Phát Thanh Sài Gòn mà! Có trận
nào ba ra sân mà thiếu bóng Mẹ tụi con trên khán đài đâu!? Ổng
làm công tác trực tiếp truyền thanh các trận túc cầu trên Đài
Phát Thanh Sài Gòn, lại thường hay đi lấy tin để tường thuật trên
tuần báo Nguồn Sống, nên luôn kéo Mẹ tụi con đi theo để vỗ tay
ủng hộ ba!...”
Người Mẹ mà ông đề cập tới, là Xướng
Ngôn Viên Song Hạnh của Đài Phát Thanh Sài Gòn, đồng thời cũng là
người (cùng với Xướng Ngôn Viên Đào Hiếu Thảo) phụ trách trực
tiếp truyền thanh cuộc xổ số Kiến Thiết mỗi Thứ Ba hàng tuần tại
rạp Thống Nhứt. Chắc chắn người dân miền Nam vẫn chưa quên giọng
đọc như có chất “mật ong” – mà một vị thân hữu kiêm nhà văn đã
đặt cho bà – qua những lần đọc tin tức hay trong câu giới thiệu
chương trình, cùng những lời gọi mời, đại loại như “Sau đây là lô
trúng độc đắc 1,000,000 đồng. Lô này sẽ được quay 6 lồng cầu và
quay 1 lần. Mời các em ra quay số...” Tiếc thay, vào cuối năm
2012, cơn biến chứng của Parkinson’s Disease đã cướp đi người bạn
đời của ông sau đúng 50 năm chia ngọt, xẻ bùi.
Trong những năm cuối đời của bà, một
tay ông lo lắng và chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ. Công việc mà
ông nhứt định chỉ làm một mình, không cần các con phụ giúp hay
mướn người săn sóc, chăm lo. “Tụi con đứa nào cũng có gia đình
riêng. Thêm bận bịu để lo cho Mẹ sẽ ảnh hưởng không ít tới sinh
hoạt gia đình và công việc. Để ba lo cho mẹ. Ba còn khỏe và biết
cách. Chỉ có ba mới hiểu ý và biết rõ bệnh tình của mẹ. Đừng lo
cho ba!”
Người
ta thường nói “Uyên ương liền cánh như cây liền cành! Cây giờ đã
khô và chim cũng ‘mồ côi’”. Vì vậy, nỗi cô đơn đã làm ông thấy vô
vị trong cuộc sống dù các con nài nỉ ông cứ xoay vòng mà đến ở
từng nhà, để sống chung với con cháu. Nhưng vốn cầm tinh “con
Chuột đồng”, ông thích an nhiên, tự tại và thường nói là “Ba
thích tự do sống với thiên nhiên, ruộng rẫy...” Ông cũng không
muốn làm phiền con cái, nên sau khi vượt qua cơn cám dỗ của
“tiếng gọi về nguồn”, ông chọn qua California, an hưởng tuổi già
ở quận Cam để tha hồ ăn uống và gặp bạn bè, đa số là những đồng
đội cũ trên sân cỏ, thay vì về Việt Nam sống cho hết đời như
nhiều người cùng hoàn cảnh và tuổi tác như ông đã làm.
Lúc đầu ông định qua quận Cam sống thử
chừng một, hai tháng xem sao. Nhưng chỉ mới vài tuần lễ là đã
nghe cô chủ của căn nhà mà ông mướn phòng súyt xoa “Ối giời! Ông
cụ vui thích lắm! Sáng nào cũng ‘đóng thùng’ thật bảnh bao với áo
gió, kính đen và nón, gậy đường hoàng. Cứ thế mà cụ tà tà qua bên
kia đường, ngồi quán cà phê tán chuyện với bạn cho tới trưa. Thần
thái cứ như là điệp viên...’00 Thấy’ vậy đó!” Tuy nhiên, cô chủ
nhà cũng không quên lưu ý con cháu bên miền Đông là “... Ông cụ
ăn uống không có giờ giấc nhất định. Lại còn hay ăn vặt lắm! Mà
toàn là thứ chiên, xào, nhiều dầu mỡ, cùng với ba mớ bánh kẹo và
đồ ngọt không hà!...”
Hậu quả tất yếu của việc ăn uống xả
láng, cộng thêm quan niệm “... Ăn gà bỏ da, ăn thịt heo quay
không có mỡ thì đâu có ngon miệng?!”, là sau đúng 8 tháng tận
hưởng hạnh phúc được sống tự do, ăn uống thoải mái, thì cơn suy
thận vì tiểu đường, trụy tim vì cao huyết áp và bệnh thống phong
(gout) đã vật ông ngã cùng một lúc. Khi Ambulance đưa vào bệnh
viện thì tim của ông chỉ còn khả năng hoạt động có 5% và thận thì
đã hoàn toàn suy sụp. Có nghĩa là... “đứt bóng” bất cứ lúc nào!
Hôm đó là thứ bảy 28/5/2016.
Thận suy (Acute Kidney Failure) nên
phải lọc máu một tuần 3 lần. Trụy tim (Congested Heart Failure)
thì có thuốc uống và máy trợ tim tạm thời để bấm nút báo động cho
y tá biết mỗi khi tim đập loạn nhịp. Nhờ sự tận tâm của các bác
sĩ trong bệnh viện, ông dần dà “khấm khá” trở lại. Cho đến
02/06/2016, khi tim hoạt động được chừng 55% và sức khỏe đã tương
đối khả quan, thì bác sĩ cho chuyển ông về Dưỡng Đường
Convalescent Hospital ở Garden Grove để được chăm sóc thường
xuyên và dài hạn. Chuỗi ngày cô đơn của ông trên giường bệnh bắt
đầu!
Niềm vui
của ông là những lúc được ngồi trên xe lăn, và cùng với những
bệnh nhân khác vừa nhâm nhi cà phê, vừa nghe những người yêu
thích văn nghệ tình nguyện vào ca hát giúp vui. Họ, những tấm
lòng từ ái pha lẫn đam mê nghệ thuật, đã bỏ thì giờ tới các Trung
Tâm Điều Dưỡng và Viện Dưỡng Lão để mang lại chút hào hứng và an
ủi tinh thần cho những người “mộ điệu” như ông. Họ đàn với cả tâm
tình và hát bằng trái tim hành thiện cho dù đa số khán giả trong
thính phòng không còn đủ “tỉnh táo” để thưởng thức, mà chỉ lan
man giữa hư và thực bởi những bệnh tình của họ.
Xen kẽ với những niềm vui nho nhỏ có
được trong Viện Dưỡng Lão đó, là hạnh phúc được xem những trận
túc cầu nội địa lẫn quốc tế, được phát hình trên làn sóng TV.
Ngoài ra, ông còn được một người quen biết thời thanh niên trên
sân cỏ, thường xuyên ghé qua thăm tại phòng, để cùng kể lại cho
nhau nghe những trận tranh tài thuở xưa mà hai người từng đối
diện trên sân cỏ. “Hồi đó tui giữ gôn. Bị ổng đá lọt lưới hoài...
Ổng có cú xỉa chân phải độc đáo lắm!...”. Những câu chuyện về bộ
môn túc cầu của thập niên 50 và 60 của thế kỷ trước là liều thuốc
an thần mang đến sinh lực nội tại cho ông.
Lời kể của người cựu cầu thủ, một thời
giữ khung thành cho đội banh trường Đạt Đức, trước khi tình
nguyện nhập ngũ và trở thành thủ môn gạo cội của Khóa 19 VBĐL,
làm ông càng thêm nhớ sân cỏ của thuở thanh niên lẫn lúc sau này,
khi cùng với những cựu tuyển thủ như Võ Thành Sơn, Quang Kim
Phụng, Quang Đức Vĩnh, Nguyễn Văn Ngôn và vài người khác, ra sức
huấn luyện hoặc tổ chức các giải vô địch Vùng, Miền cho các đội
banh thanh niên, sinh viên–học sinh ở miền Đông và miền Tây Hoa
Kỳ.
“Chỉ có
khi nào nằm một chỗ, người ta mới có thể dễ dàng nghiền ngẫm lại
đời mình. Bằng không thì chỉ biết loay hoay với công việc, với
hoàn cảnh, rồi lu bu với sinh hoạt gia đình nên nhiều khi mình
chẳng có chút suy nghĩ nào dành cho mình. Nói thật với con, ba
không có mơ ước cao xa. Chỉ mong cuối đời có được một miếng đất,
hay mảnh vườn đủ rộng để có ao thả cá, có sân trồng cây, bón
cảnh. Ba không thực hiện được ước mơ của mình nhưng bù lại, ba có
Mẹ, có mấy đứa tụi con. Đứa nào cũng đã ổn định cuộc sống. Vậy
cũng đủ gọi là có phước lắm rồi!”
Trong 2 năm đầu gặm nhấm cô đơn trong
Garden Grove Convalescent Hospital, thỉnh thoảng ông được một
người cháu vợ ghé vào hỏi han, giúp mua vài món ăn ông ưa thích,
còn con cái thì vì bận mưu sinh và lo cho các cháu đi học nên chỉ
qua thăm mỗi năm 2 lần vào dịp hè và lúc cuối năm. Gia đình cũng
có nhờ vài nhân viên trong Viện Dưỡng Lão, cũng như thân nhân của
những bệnh nhân khác, giúp chăm sóc ông lúc ăn uống. Nhưng vì họ
cần phải chu toàn bổn phận và trách nhiệm riêng, nên không đủ
thời gian cần thiết để đáp ứng được nhu cầu vì ông ăn rất chậm,
mà hầu như bữa ăn nào cũng chỉ nuốt được tối đa chừng 40%.
Ăn ít, nên sức khỏe sa sút. Cho dù mỗi
ngày được cho thêm sữa đặc trị (Nepro) để có sức đi lọc máu, bệnh
trạng của ông cũng lần hồi suy giảm trầm trọng. Ông thường bị
nhiễm trùng máu và hay sưng phổi nên cứ phải ra vào bệnh viện
“như đi chợ!”. Vị bác sĩ Giám Đốc Y Tế của Viện Dưỡng Lão và cả
người bác sĩ tim của ông đã nói đùa như vậy, khi cứ cách một, hai
tháng là ông phải vào phòng cấp cứu! Có thể nói ông là bệnh nhân
quen thuộc của cả 6 bệnh viện tại quận Cam, mà “thường trực” hơn
hết là Garden Grove Hospital! Đến mức mà các bác sĩ, y tá và nhân
viên đều quen mặt, biết tên không chỉ một mình ông, mà cả thân
nhân từ miền Đông qua nuôi bệnh.
Tháng 10/2018, sau gần 2 tuần bỏ ăn,
rồi lần hồi bỏ cả uống sữa Nepro, ông được đưa vào Garden Grove
cấp cứu rồi nằm trong phòng săn sóc đặc biệt (ICU) Đến lúc đó bác
sĩ mới khám phá ra ông bị viêm túi mật, đồng thời ống lọc máu
trên cánh tay phải (Permacath, còn gọi là Central line) đã bị
nghẹt. Bác sĩ trưởng của khu vực ICU quyết định cho gắn ống lọc
máu mới ngay chân phải (Femoral Catheter) ngay dưới háng, đồng
thời tăng thuốc kháng sinh để chống nhiễm trùng. Ngay khi vừa lọc
máu xong, là ông được đưa xuống phòng mổ để cắt túi mật. Quyết
định táo bạo nhưng vẫn phải làm, vì phải chạy đua với thời gian
do mức độ nhiễm trùng tại túi mật đã khá trầm trọng.
Sau 4 tiếng giải phẫu và nằm chờ hồi
sinh dưới phòng mổ, ông được đưa trở lên ICU, nhưng không bao lâu
sau là tim yếu dần rồi ngưng đập. Mạch không có và hơi thở chỉ là
do máy (ventilator) trợ giúp. Cả dãy lầu 4, tức khu vực ICU được
đặt trong tình trạng báo động (Code Blue Alert). Sau 2 lần làm
CPR không có kết quả, bác sĩ quyết định cho dùng máy chập điện
(Defibrillator) để kích thích cho tim đập trở lại và kích động
luôn máy trợ tim trong ngực (Pacemaker). Ông được cứu sống, nhưng
sức khỏe sa sút trầm trọng và chỉ vài tuần sau là phải trở vào
bệnh viện. Lần này cũng là vì bị nhiễm trùng máu và do đó dẫn đến
viêm gan (Liver Abscess). Ngoài ra còn có một cục bướu 10cm
(cyst) tích tụ từ máu bầm lúc giải phẫu cắt bỏ túi mật.
Ngần ấy bệnh làm ông thường bị sốt cao
và mê hoảng (confused/delirious). Lần này nhóm bác sĩ điều trị
quyết định đưa ông vào một dưỡng đường chuyên trị về nhiễm trùng.
Đó là Kindred Hospital ở Santa Ana. Dưỡng đường này có đầy đủ
phương tiện như một bệnh viện với bác sĩ thường trực, phòng tiểu
giải phẫu, ngân hàng máu, phòng săn sóc đặc biệt, v.v. Chỉ khác
với bệnh viện là nơi này không có phòng cấp cứu (ER) mà thôi.
Việc điều trị bằng kháng sinh được ước tính là 4 tuần lễ, nhưng
nhiễm trùng máu rồi sưng phổi cứ tái đi, tái lại hoài nên thay vì
4 tuần, ông đã phải nằm lại Kindred đúng 4 tháng.
Lúc rời Garden Grove Hospital, tháng
11/2018 để qua Kindred, bác sĩ chuyên khoa về Thận đã cho biết là
ống lọc máu gắn bên đùi trái (Dialysis Femoral Catheter) là lần
lắp đặt sau cùng vì các nơi trên ngực, trên 2 cánh tay và bên đùi
phải đã xài qua cả rồi. Chuyên viên lọc máu rất sợ gắn máy vào
ống lọc đặt dưới háng vì nơi đó rất dễ bị nhiễm trùng, nhứt là
với những bệnh nhân đã không còn làm chủ được khả năng bài tiết
như ông. Biết vậy, nên bác sĩ Thận của Trung Tâm Kindred đã gắn
một ống lọc máu trên ngực phải (Arteriovenous Graft, còn gọi là
Arteriovenous Fistula), nơi mà 2 năm trước đó đã có đặt ống lọc.
Nhưng chỉ 2 tháng sau, ống lọc trên ngực bị nghẹt nên lại chuyển
xuống đùi phải. Cũng là nơi đã có đặt ống 3 tháng trước đó.
Có thể nói đội ngũ nhân viên y tế của
Kindred Hospital – từ bác sĩ đến y tá và nhân viên phục vụ – đều
rất tận tâm và yêu nghề. Nhưng họ cũng không làm sao ngăn chận
được sự nhiễm trùng do việc lọc máu một tuần 3 lần, cộng thêm
kháng lực trong cơ thể của ông đã mỗi ngày một suy yếu. Sau 4
tháng điều trị, khi thấy tạm ổn, bác sĩ cho ông rời Kindred để
trở lại Viện Dưỡng Lão. Nhưng chỉ được 4 tuần là ông lại phải vào
Garden Grove Hospital rồi trở qua Kindred lần nữa cũng vì bị sưng
phổi (Pneumonia) và hụt đường huyết một cách bất thường đến mức
phải đục thẳng vào xương ống quyển (intraosseous infusion) để lập
tức bơm thuốc vào tủy cho kịp hòa tan trong máu. Hôm đó lượng
đường trong người ông chỉ còn 26% lúc cấp cứu và 16% khi đang nằm
trong phòng ICU của bệnh viện. “Chỉ có thể là phép lạ!” Bác sĩ
của ICU đã nói như vậy khi chuyển ông trở lại Kindred Hospital để
trị bệnh viêm phổi trong hai tuần lễ.
Sau đúng 3 năm vật vã vì cơn bạo bệnh,
ông lần hồi trở nên trầm ngâm, chỉ nhìn mà không nói. Ông không
muốn nói, có lẽ vì muốn giữ cho mình những gì sâu lắng nhứt trong
tâm khảm. Người ta chỉ cần bị ngẹt mũi, nhức đầu cũng thấy khó
chịu. Huống chi ông có cả mấy thứ bệnh “hạng nặng” bắt phải giữ
giường triền miên là suy thận, trụy tim, cao máu, thống phong, xơ
gan, lở lưng, loét mông. Mỗi lần đi cầu hay tiểu tiện là cả một
cực hình. Là người có tánh tự lập, ông không muốn ai phải lo cho
mình. Nhưng vì bệnh tình trầm trọng, nên ông phải trân mình chịu
đựng cảnh nằm một chỗ, để y tá hoặc y công thay tã, rửa ráy, thay
áo quần, cùng những công việc khác liên quan đến việc điều dưỡng.
“Nhiều lúc đau đớn quá, ba muốn chết
cho rồi để khỏi làm phiền ai săn sóc mình. Nhứt là các con phải
bỏ hết mọi chuyện để qua đây lo cho ba.” Ông thường buồn bã than
van với con cái, nhứt là vợ chồng người con gái lớn khi cả hai vợ
chồng thay phiên nhau từ Pennsylvania qua túc trực bên giường
bệnh. Có họ bên cạnh ông thấy đỡ cô đơn, bớt muộn phiền, nhưng
ông cũng biết rõ tình trạng sức khỏe của mình mỗi ngày một suy
yếu và chẳng thấy tha thiết với bất cứ một thứ gì, khi lúc nào
cũng cảm thấy đau nhức toàn thân và mệt mỏi, bần thần sau mỗi lần
lọc máu.
Những
câu chuyện trao đổi với bệnh nhân trong dưỡng viện, hay với thân
nhân của họ cũng dần dà trở nên nhạt nhẽo. Ông càng buồn thêm khi
không còn đủ sức ngồi xe lăn để xem ca nhạc và nhâm nhi cà phê
như trước. Cả tờ báo biếu mỗi ngày cũng không được ông ghé mắt
tới. Câu đối thoại chỉ quanh quẩn trong vài tiếng “Cám ơn” hay
câu trả lời “Tôi thấy khỏe” khi có ai hỏi thăm, an ủi, hoặc sau
khi được săn sóc. Tuy vậy, cũng không thiếu vắng những nụ cười
đây đó, khi mấy cô y tá cố ý làm trò cho ông vui, hoặc những lúc
có điện thoại facetime của con cháu từ miền đông gọi qua thăm.
Câu nói dài nhứt sau gần 2 tháng “tịnh khẩu” và trước khi vào
phòng cấp cứu lần sau cùng là “Trời ơi! Yếu như vậy mà cũng ráng
chống gậy vô đây thăm tui!”
Đó là khi vị cựu Huấn Luyện Viên môn
Địa Hình ở Thủ Đức và cũng là đơn vị trưởng của Liên Đoàn 1 BĐQ
vào thăm, khi ông vừa từ Kindred Hospital trở lại Viện Dưỡng Lão.
Vị Đại tá BĐQ này thường vào thăm ông mỗi khi đi tập thể dục ở
một phòng Gym gần đó. Nhưng điều làm ông thêm có cảm tình với
người thầy kiêm “đồng nghiệp” trong Khối Huấn Luyện này là ngay
ngày đầu tiên, khi vị đại tá ghé thăm, đã tự giới thiệu mình là
bạn cùng đơn vị với con rể của ông ấy. Sự khiêm nhường và chân
tình của vị Liên Đoàn Trưởng BĐQ càng làm ông thêm cảm động khi
Đại tá Trần Kim Đại luôn ngỏ ý: “Anh cố gắng bớt bệnh để tôi còn
mời về nhà ngắm vườn rau và cây trái rồi ăn với tôi một bữa thanh
đạm...”
Lời
mời ấy đã không có cơ hội trở thành hiện thực, vì sáng ngày Thứ
Hai 16/9/2019, đang lúc lọc máu thì huyết áp của ông tăng giảm
bất thường rồi tuột xuống tới mức báo động, nên Trung Tâm lọc máu
Da Vita ở Westminster cho chuyển ngay vào Orange Coast Hospital.
Trong phòng cấp cứu, ông không ngớt “Cám ơn mọi người đã lo lắng
cho tôi bấy lâu nay. Ba cám ơn con đã lo cho ba mọi thứ. Có con
bên cạnh, ba thấy yên tâm lắm! Cầu Trời, cầu Phật, cầu Chúa cho
con lành bệnh. Không thì cho con ‘đi’ sớm để không còn làm phiền
ai nữa!” Câu nói nghe như được “thâu băng” ở đâu đó trong đầu nên
ông lập đi lập lại liên tục không ngừng nghĩ trong suốt gần 2
tiếng đồng hồ lúc nằm trong phòng cấp cứu. Câu nói rõ ràng là từ
tâm thức, không phải từ một bộ não còn sinh khí phát ra. Sau đó,
khi đang nói nửa chừng thì ông tắt tiếng và tim yếu dần, mạch đột
nhiên biến mất trên biểu đồ.
Ông lại được chập điện và đưa ngay lên
phòng săn sóc đặc biệt để tiếp tục cuộc chiến đấu với Tử Thần.
Nhưng tất cả đều vô vọng vì cơ thể của ông đã suy sụp hoàn toàn.
Hai bịch máu sau cùng để tiếp sức cho ông đều bị cơ thể thải ra
ngay lập tức nên việc lọc máu và khử trùng không thể thực hiện
được. Người ông lạnh dần do hoại tử bắt đầu tàn phá cơ thể, đặc
biệt là từ dưới chân lạnh dần lên. Do đó, để giữ cho thân nhiệt
được ấm, y tá cho bơm khí ấm vào một loại “áo phao” choàng quanh
mình (Forced air warmer) sau khi những mũi kim và ống truyền dịch
hay nước muối ấm (IV/Foley Catheter/warm salt water) đều không
được mạch máu tiếp nhận để đưa vào buồng phổi, vùng bụng
(abdominal/peritoneal cavity) và bàng quang (Bladder).
Mọi phương thức cứu chữa để níu kéo ông
đều vô vọng. Sau hơn hai ngày bất động trên giường bệnh và sau
những cố gắng chớp mắt, nhướng mày, để hồi đáp lời của người con
rể kề tận tai han hỏi, ông lìa đời một cách êm thắm. Phút cuối
của ông được ghi nhận bằng những dấu hiệu “vẫy vùng” của chiếc
pacemaker – khi nó không nhận được tín hiệu hoạt động từ trái tim
đã ngừng đập – và qua những lằn ngang trên biểu đồ (Monitor)
trước sự chứng kiến của người con rể và cô y tá đồng hương tận
tụy với nghề nghiệp và hết lòng với bệnh nhân. Lúc đó là 20h 06’
(PST) tối ngày thứ Tư 18/9/2019.
HUỲNH VĂN CỦA
Để nhớ Nhạc Phụ TRƯƠNG PHÁT, Pháp
Danh THIỆN TẤN.
–Cựu cầu thủ đội Quan
Thuế và Thương Khẩu,
–Cựu tuyển thủ Đội
Tuyển Thanh Niên Sài Gòn thập niên 1950,
–Cựu Sinh Viên Sĩ Quan Khóa 14 Liên Trường Võ Khoa Thủ Đức (Khóa
Nhân–Trí–Dũng Nguyễn Ngọc Điệp),
–Cựu
Đại úy, Sĩ quan Quan thuế (Sở Kiểm Nã Toàn Quốc/Tổng Nha Quan
Thuế/Bộ Tài Chánh–VNCH).
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: phong cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Huỳnh Văn Của chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu, September 18, 2020
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang