Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Trang Thi–Văn
Chủ đề:
đông & kỷ niệm
Tác giả:
Cao Nguyên
Mỗi
năm khi Mùa Đông đến, tôi lại nhớ mùa Đông xưa. Mùa Đông có lắm
gian truân bởi những buồn đau của mỗi gia đình có người cha hay
người chồng đang ở trong trại tù cộng sản và người mẹ hay người
vợ phải lo lắng mọi điều. Từ việc nuôi dạy các con đến việc đi
thăm chồng.
Bài thơ “Nhớ
Đông Xưa” không là tâm
trạng riêng của gia đình chúng tôi, mà là tâm trạng của mỗi gia
đình chiến hữu VNCH.
Có thể đây cũng là một điển hình của
một người đàn bà Việt Nam có chồng là một người lính trong quân
đội Việt Nam Cộng Hòa. Trong thời kỳ chiến tranh, người vợ thường
sống bên chồng trên những vùng đất tiếp cận với chiến trường đầy
những nỗi lo khi người chồng đang trực tiếp hành quân chống quân
phương Bắc xâm chiếm miền Nam. Những nỗi lo càng tăng lên sau
chiến tranh, khi người chiến binh trở thành người tù binh, có
những khoảng thời gian biệt tích trong các trại tù cộng sản.
Khi nhận được tin chồng đang sống trong một trại tù nào đó,
ngoài nỗi lo về sinh mạng người chồng trước sự ngược đãi khắc
nghiệt của kẻ thù hung bạo. Người vợ còn phải lo làm việc vượt
sức của mình, mong gom góp được chút tiền mua lương thực và vật
dụng, thuốc chữa bệnh cần thiết để đi thăm nuôi chồng.
Trong thời điểm mọi người dân Việt Nam phải sống trong những điều
kiện khó khăn về kinh tế, ăn đủ no mặc đủ ấm đã là hạnh phúc. Thì
việc phải chia sự ấm no đó cho người chồng ở trong tù, người vợ
nào không cùng tâm trạng gian nan và tủi nhục đó.
“hai
tay em đập vỡ vụn quan tài
anh lại vào đời từ nơi hỏa ngục”.
Sự thăm nuôi, tiếp tế thức ăn, thuốc uống là sự duy trì cần
thiết cho sự sống của người chồng. Bởi trong hoàn cảnh thù hận và
khắc nghiệt của bọn cai tù, người chồng có thể gục chết bất cứ
lúc nào. Người vợ đến thăm nuôi như một cứu tinh, đập vỡ quan tài
để đưa chồng từ hỏa ngục trở về với cuộc sống.
Các con của
những người tù binh như tôi trong những hoàn cảnh ấy, cần phải
nhớ ơn người Mẹ của mình. Người Mẹ đã suốt đời vào sinh ra tử
cùng chồng.
Cao Nguyên
(trích trong tác phẩm “Hành Trình Nhân Ái”)
đang
ở giữa những ngày Đông lướt qua
trời buốt lạnh lại nhớ mùa cơ
cực
mắt muốn ngủ mà trái tim vẫn thức
canh chừng em trên bờ
vực lầm than
gồng gánh gian nan qua cầu tủi nhục
gọi tên
Chồng, xé giữa ngực lời đau
giọt nước mắt đang rơi mà chảy
ngược
uống cạn lời thổn thức giữa tim nhau
thắp sáng tin
yêu trong huyệt sầu hun hút
hai tay em đập vỡ vụn quan tài
anh lại vào đời từ nơi hỏa ngục
hăm hở đi, quên tiếng nấc bi
ai
nhớ Đông xưa, lòng anh buồn ray rứt
nhìn chân em xuyên
suốt nỗi cơ hàn
bàn chân bám đời đau cùng với đất
da tím
bầm chưa hở một lời than
em mải miết đi, chẳng cần nhìn lại
vì Chồng, Con – Thế giới bỗng nhiệm mầu
thuở yêu anh, em uống
lời bùa ngải
nhủ đời vui, mặc khải chữ cơ cầu!
*
Xuân lại đến, cuộc đời đi cũng vội
mừng tuổi mình, tóc bạc
lại trao nhau
nụ hôn quen sao mãi còn bối rối
như thuở anh
vừa dạm hỏi trầu cau!
Cao Nguyên
o0o
Hồng Vân
diễn ngâm
trang thơ cao nguyên
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by nguyễn vân tùng chuyển
Đăng ngày Thứ Tư, November 26,
2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang