Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Sưu Tầm
Chủ đề: Rượu Đế Tây
Tác giả:
Nhật Vy
Bài 2
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Đầu
tiên, vào thế kỷ thứ 13 tại Saintonge, các tàu buôn Hà Lan chạy
dọc theo bờ biển để mua muối và mang theo rượu nho tới Bắc âu.
Lúc bấy giờ rượu nho Poitoux rất được hâm mộ và ngành thương mại
phát triển nhanh chóng. Khoảng thế kỷ XVI người ta nhận thấy rằng
rượu nho không giữ được lâu nên các thương gia Hà Lan bắt đầu
biến đổi rượu thành “rượu nho đốt”. Đây là bước đầu của sự chưng
cất.
Vào thế
kỷ XVII, rượu được chứa trong các thùng fût bằng gỗ chêne, sau
một thời gian, người ta khám phá ra rằng rượu biến ra màu hổ
phách. Và rượu Cognac được ra đời. Phải chờ đến thế kỷ thứ XIX
Cognac mới được chiết ra chai bán chớ không bán bằng thùng fût
như trước nữa (Vietsciences chú thích).
Hằng năm, đến mùa Noël (lễ Giáng sinh,
Christmas) là tất cả đồng loạt những gian hàng lũ lượt chưng bày
những món hàng dành để biếu xén và chưng bày trong tủ kính, khi
khách đến viếng thì thường thường gia chủ trịnh trọng khui nó ra
mà đãi khách. Đó là rượu. Cho dù đồng tiền thiếu hoài... kinh
niên kiếm tiền muốn mờ con mắt, gia chủ cũng phải ráng mua cho
được vài chai rượu, trước là biếu sếp, hai là mời khách một chút
rượu uống cho ấm bao tử, chẳng lẽ mời khách uống nước đá chanh
chua lè?
Rượu
không gì quý hơn là rượu ngoại
[quốc],
còn rượu nội [địa]
nghĩa là rượu đế cho những ông nhà quê vừa uống vừa khà với con
khô mực dai nhách bất chấp hàm răng của mình đếm không còn được
bao nhiêu để cười cho ăn ảnh, cười để lấy le với bà con cô bác ta
đây còn bảnh lắm.
Đàn bà con gái thì đủ những món áo quần
chưng diện, giày dép, bóp đầm đủ kiểu, áo dài sắm hoài cho đến
khi treo vào tủ áo chừng vài cái nữa là... sập tủ mà vẫn thấy
chưa đủ, ra đường vẫn còn thấy... trống trơn.
Còn đàn ông thì sao? Vẫn một bộ đồ vét
mặc đi mặc lại hoài nhưng không được thiếu rượu à nghen. Bất chấp
bà xã giảng nghĩa: “Uống chi ba thứ đó vừa tốn tiền vừa nói
chuyện... nhừa nhựa nghe thấy mà phát ghét, sao không tập uống
sữa... bò cho vợ con nhờ vì nó bổ khỏe?”
•VS=Very Superior
•VSOP=Very Superior Old Pale
•VVSOP=Very, Very Superior Old Pale
•Giá khoảng 300 euros trở xuống cho
rượu khoảng 22 năm tuổi. Giả sử Hennessy XO giá một chai là 230
euros (750ml, 1.5 kg).
Mỗi năm đồng tiền lên giá (nói theo
nghĩa kinh tế ngân hàng là tiền mất giá), nhìn
giá dán tiền của những chai rượu ngoại về nhà thấy mà ớn lạnh,
nhưng không có nó thì ớn lạnh thiệt tình, nhà gì nhìn thấy mà
trống trơn, chai rượu nào giá cũng cao quá, chai nào cũng mắc
tiền, cũng thấy nhãn dán toàn là những chữ viết hoa như: V.S.O.P
hay V.S.P hay O.P, nào là chữ Martell, Napoleon, Remy-Martin,
Hennessy, Bisquit-Dubouche, Camus, Courvoisier... thiệt là đúng,
phàm những ai khoái uống rượu ngoại trước sau gì cũng sạch tiền
áo quần trống trơn, có người đang ngồi dựa cột đèn quần xà lỏn
đang ngó mặt trăng mà cười cười. Còn bà xã thì ghét thiệt tình.
Uống chi ba thứ quỷ đó hôi rình về nhà hành tội người ta nữa chứ?
Nhưng cũng chính mấy bà cũng khoái tủ kiếng của mình được chưng
những chai rượu ngoại đắt tiền để bà con lối xóm nể chơi, chẳng
lẽ chưng mấy cái bóp đầm hay dép guốc kiểu trong tủ kính, bộ mở
tiệm bán bóp đầm hay sao? Đàn ông nghĩ tội nghiệp: mua vài chai
rượu về chưng tủ kính cho gia đình thấy oai, chớ mấy bả mua mấy
cái bóp đầm cất chi mà kín mít vậy nè? Như giấu đồ quốc cấm vậy?
Chai rượu càng để lâu càng đắt tiền chứ
mấy cái bóp đầm của mấy bà để lâu có môn vất vô viện bảo tàng cho
nó gọn ghẽ.
Rượu có nhiều sách cho rằng nó xuất hiện trước thời Ai Cập xây
kim Tự Tháp, có người cho rằng rượu được làm ra trước thời kỳ xây
Tháp Babylon, nhưng mấy bà đâu có tin mấy ông uống rượu rồi viết
sách ca tụng về rượu? Nhưng nói thiệt trên vách tường Kim Tự Tháp
Ai Cập có vẽ những bức hình người ta tế lễ trời đất bằng rượu, và
vị vua Pharaon uống rượu mặt mũi đỏ ké, còn mặt Trời Thần Rhah
nhậu rượu mặt mũi cũng đỏ ké luôn.
Có nghĩa là:
“Ta
say, Trời cũng say luôn...
Trời say,
Trời cũng lăn quay với mình...”
Câu thơ nghe đã thiệt.
Bên Pháp người ta vừa khám phá một cái
động đá, vẽ những loài thú như nai và gấu, nhưng có hình quan
trọng là mấy tay bợm uống cái chi mà đang lăn bò càng, nên nhớ
lúc đó văn minh loài người chưa làm được cái ly, nhưng họ làm ra
cái gì uống để mà lăn quay đây? Chẳng lẽ họa sĩ vẽ những ông
đang... trúng gió? Nhưng trúng gió vì rượu hay trúng gió vì gió
cũng đồng nghĩa như nhau.
Nhưng theo sự suy nghĩ từ Thiền định mà
ra hay từ lúc suy nghĩ do cơn ngật ngừ vì rượu mà biết được, thì
rượu có lẽ được làm từ lúc Tạo Thiên Lập Địa do sư tổ là Adam làm
ra. Adam làm ra trong lúc tình cờ. Số là sau khi nghe lời vợ là
cô nàng Eva, chọc giận “landlord” mà ăn trái táo. Landlord đi
vacation về thấy mất trái táo, nổi giận mà đuổi vợ chồng son ra
khỏi thiên đàng. Adam và Eva xuống xã hội trần gian, tứ cố vô
thân, tiền bạc không có, nghề nghiệp cũng không thành thử ai dám
mướn? Vả lại bị “bad credit” với landlord rồi, thì mọi chuyện bắt
đầu cực là cái chắc. Trước đó Adam làm công tử đã quen, cái gì
cũng free cũng có người lo kể cả kiếm vợ cho cũng người khác lo
dùm. Nay mọi chuyện cực quá xá. Rồi thời gian trôi qua, ngồi buồn
một mình trong căn apartment vắng người, vợ thì đi làm xa. Khát
quá, mới thấy một ly nước mà mình lú lẫn để chỗ nào tìm hoài
không thấy. Nước đó là nước trái cây, để ở một góc tường. Nay
uống thử một miếng, chết sớm càng tốt để khỏi gặp bà Eva đâu có
hiền gì? Không dè nước trái cây để qua đêm ngày trở thành rượu.
Khà một cái sao thấy... đời vui quá. Nước gì uống vô thấy ấm cả
tấm lòng. Đời lên hương từ đây, bà xã rầy thì kệ bả, nhậu xong là
mình ngủ rất ngon. Còn trước đó uống toàn là sữa dê của bà Eve
bắt uống hoài ớn muốn chết. Đó rượu bắt đầu từ đó mà xuất phát
ra.
Cái câu
người xưa nói không sai chút nào: “Nam vô tửu như kỳ vô
phong” (nghĩa là đàn ông mà không có chút rượu ấm lòng thì như
cây cờ không gặp được gió vậy). Còn nhớ Quan Vân Trường
trước khi trảm Văn Xú ngoài trận tiền về được chủ soái Tào Tháo
thưởng cho một ly rượu nóng ấm lòng đó sao?
Hát bội ngày xưa thường giắt cờ sau
lưng, tướng càng cao lớn thì cờ càng nhiều, trước khi đào kép ra
đóng tuồng thường thường kép chính xin tổ cho phép uống một chút
rượu cúng tại bàn thờ, rượu vào thì múa gươm đao mới linh nghiệm.
Bên địch cũng cờ giắt lưng bên ta cũng cờ giắt lưng, đường đường
quang minh chính đại, thà là bị địch chém chết tại trận tiền chớ
không chịu bỏ chạy trước ba quân tướng sĩ. Ước gì mấy tướng tá
của mình trước khi ra trận thì lưng nên giắt những lá cờ như vậy,
để khỏi bỏ dân chúng mà chạy lên phi cơ tàu chiến ra ngoại quốc,
bỏ lại ba quân lính tráng... ở tù hết cả chục năm trời.
Bây giờ trở lại rượu sướng hơn. Nhiều
người thường thắc mắc tại sao rượu mạnh có chữ tên là V.S.O.P hay
V.S.P. Những chữ này sẽ định giá tuổi rượu, mặc dầu lò rượu tung
ra thị trường ghi là già đến vài chục tuổi, nhưng ai tin? Phải có
một ban thẩm định viên nếm rượu quốc tế có bằng cấp đàng hoàng.
Hàng năm lễ hội người ta đến nếm và ghi điểm vào những giấy niêm
phong. Lò rượu nào mà ăn gian thì kể như thân bại danh liệt trọn
đời. Những lò có danh tửu không thèm làm vậy, con nít nó cười. Bỏ
qua vụ nếm rượu định giá trị đi. Nói chuyện sau này.
Thật sự rượu mạnh có nhiều danh hiệu
nghe quái dị vô cùng, càng lên cao càng thấy ớn, chớ không phải
chạy ra chợ Tàu mà mua là xong. Tên nghe rùng rợn sau đây:
Triomphe, Vieille Reserve, XO, Extra Anniversary, Cordon Bleu...
được in màu vàng ngân rõ ràng của những danh tửu sau đây:
Courvoisier, Hennessy, Martel, Remy Martin, Bisquit, Hine, Camus,
Denie Mounie, Monnet, Otard, Augier, Comandon, Delamain, Exshaw,
Gautier Freres, Prunier, Salignac... Còn nếu bạn chỉ biết lèo tèo
vài tên giống như anh hàng xóm sát vách thì đích thị anh thuộc
loại đi mua rượu của mấy tiệm ba tàu rồi. Cùng chưởng hết lấy gì
làm vui? Còn dở hơn anh nông phu miệt lục tỉnh, biết phân biệt
loại rượu đế nào tên là Bà Quẹo, rượu đế Cả Cần, Mỹ Tho hay rượu
đế hiệu 2 Cây Cầu ở Vĩnh Bình (riêng loại rượu đế này tôi có
hỏi nhà làm rượu đế danh tửu này, hỏi đúng một tay bợm nhậu đứng
xớ rớ gần đó. Anh ta nói “uống thứ rượu này xong thì một
cây cầu đi không vững té xuống sông là cái chắc, nên phải có 2
cây cầu, té cây này còn cây kia!” Chịu phép Thày rồi).
Còn nữa nói chưa hết. Riêng tại Pháp họ
kỳ thị người ngoại quốc lắm, miệng họ cười cười vậy đó chứ họ khi
dể mình lúc nào mình không hay cho mà coi, họ kỵ mấy anh American
trọc phú lắm. Họ thường nói “Tụi Mỹ nó biết gì, miệng nhai
hotdog, tay cầm lon bia, mắt ngó trừng trừng tụi đá banh cà na
football, lâu lâu ra ngoài đường gây sự với Mỹ đen là tụi nó vui
rồi”. Họ có những loại rượu chỉ bán tại Pháp mà thôi, không có dư
để mà xuất cảng như: Jean Danflou Grande Champagne, Madame Gaston
Grand Fine Champagne, Croizet Age Inconnu và Frapin Château de
Fontpinot. Riêng 2 loại sau cùng Croizet Inconnu và Frapin
Chateaude Fontpoint đều dành riêng cho chủ lò uống riêng mà thôi,
chẳng lẽ chủ lò danh tửu lại phải chạy ra ngoài chợ mà mua rượu
của mình về đãi bạn bè? Đôi khi mừng sinh nhật hay đứa cháu ra
đời họ mới bày ra bán đấu giá cho thiên hạ ớn chơi, mua vé vào
cửa để rồi tiếc nuối ra về vì nghe đồn có ông nào điện thoại từ
Madrid mua hết cả thùng sáng nay rồi, nghe đồn là chủ hãng xe
Ferrari bên Ý ghé qua Madrid mần ăn nghe đệ tử báo cáo, hết hồn
mua cấp tốc, kẻo mấy thằng “dân ngu khu đen” mua trước thì tức
ngàn năm vương hận. Danh từ Âge Inconnu: có nghĩa là không biết
tuổi, muốn đoán ra sao thì đoán, y như tuổi của mấy cô ca sĩ Sài
Gòn vậy, lần nào hỏi em cũng nói đôi mươi cách đây gần 25 năm rồi
cũng nói... em đôi mươi. Thiệt là Âge Inconnu, đừng hỏi tuổi em
là bao nhiêu?
Vậy rượu Cognac là gì?
Tiếng Mỹ gọi là Brandy, tiếng Pháp gọi
là Cognac. Cognac là một loại rượu mạnh tại Pháp, vang danh thiên
hạ, như bên Tàu có rượu Ngũ gia Bì và Mai Quế Lộ. Chính rượu Mai
Quế Lộ này mà tướng Quan Công chém rớt đầu Nhan Lương Văn Xú vào
một mùa đông tuyết rơi miền cực Bắc nước Tàu.
Brandy là một loại rượu được cất từ
rượu chát mà ra, Cognac cũng vậy, họ dùng champagne cất ra. Xứ
nào cũng có Brandy, nhưng Brandy là Brandy còn Cognac là Cognac.
Cognac [là]
tên một làng của Pháp chuyên môn cất chế ra rượu mạnh, tên làng
nổi danh thành ra tên riêng luôn. Như ta có Bát Tràng nghĩa là đồ
gốm Bát Tràng (nay tại Hà Nội). Cognac nằm ở miền Nam nước Pháp,
rộng khoảng 250 ngàn acres (Acre = mẫu Anh = 0.4 hectare =
4,000m²).
Bản đồ Thành phố Cognac, Pháp
Bên
ngoài là biển Atlantic, còn trong thì có dòng sông Charente.
Cognac chỉ là một tỉnh lỵ nhỏ nằm trong 3 tỉnh lớn: Angoumois,
Saintonge và Aunis. Trong thời gian bị trị bởi La Mã, thì những
tỉnh lỵ này ngoài sự làm rượu nho họ còn làm muối biển rất ngon,
cung cấp cho toàn vùng Châu Âu. La Mã có tiền nhiều nhờ những
công nghệ này. Riêng con sông lớn Charente là nơi ghe xuồng tấp
nập mua bán, xuôi ngược Bắc Nam. Nếu không nhờ một lái buôn,
người Hòa Lan gốc Đức, tên là Den Helkenwijk thì chúng ta sẽ
không có loại Cognac ngon mà uống đâu. Ông lái rượu này chuyên
mua rượu Pháp chở bằng ghe xuồng sang Hòa Lan, ngày kia ông tính
toán thấy càng chở càng lỗ vốn, thùng tô-nô rượu chát quá cồng
kềnh, khiêng vác tốn nhiều tiền công sức. Chẳng lẽ dẹp nghề của
ông cha mình để lại? Mà rượu chát đỏ hay trắng toàn là nước là
nước rất nhiều, tại sao mình không làm cách nào ít nước để dễ
chuyên chở, rồi về đến bển thì pha thêm nước vào tiện lợi đôi bề.
Nghĩ là làm, ông nhờ một lò rượu tìm cách chưng rượu chát dùm
ông. Dĩ nhiên chủ lò nghĩ trong bụng: bộ cha này khùng sao đây?
Nhưng cũng nghe lời, đem thùng rượu chát đỏ mà chưng cách thủy.
Tiếng Hòa Lan gọi là Brandewijin (nghĩa
là burned-wine = đốt rượu) Thành thử ngày nay thế giới xài danh
từ Brandy thì không lấy gì làm lạ.
Đun nóng đến một nhiệt độ vừa đến 173°
F (tương đương 78.3 độ C) thì rượu chát bốc thành ethyl-alcohol.
Hơi nóng được đông lạnh lại thành một chất rượu mạnh, chính ông
lái rượu và chủ lò cất rượu uống ly rượu đầu tiên thì té chỏng
gọng, ngủ khò nguyên đêm. Thức dậy cả hai lấy làm hoan hỉ vô
cùng. Nhưng muốn trở thành Brandy thì phải chưng cất thêm một lần
nữa, uống vài ly rồi thì khà vào lò, lò phựt lửa thì thành công.
Còn Brandy tại California thì độ mạnh
của rượu lấy ra được 85% alcohol. Tại Pháp người ta dùng loại cân
rượu tên là Gay-Lussac, độ ghi là 40° G.L nghĩa là chứa 40%
alcohol. Còn những xứ thuộc ảnh hưởng của Anh Quốc (Great
Britain) thì người ta dùng danh từ Proof, nhưng qua đến Mỹ thì
Proof được hiểu theo nghĩa khác rồi. Nói thì hơi kỳ cục, bên Anh
Quốc họ dùng chữ Proof nghĩa là rượu mạnh đến độ nào đó, được pha
thêm chút thuốc diêm sinh (loại dùng trong thuốc súng, gốc là
Sulfur.) Dĩ nhiên khi pha loại thuốc súng đó vào rượu thì xin
đừng uống nghen, uống vào chết ráng chịu. Mà họ tính đúng cân
lượng của họ rồi bật diêm lên, hỗn hợp đó nổ cái ùm... Đó là
proof của Anh Quốc đấy. Và 100 British Proof có nghĩa là chứa đến
57.1% alcohol. Còn qua Mỹ thì Proof họ nhồi lên gấp 2 lần. Ví dụ
như độ rượu bên Pháp người ta ghi là 40° G.L thì tại Anh Quốc
người ta ghi là 70 proof British, còn qua bên Mỹ thì người ta ghi
là 80 proof U.S.A. Proof hay không proof dân nhậu không cần, mà
chỉ cần uống vào một cái là thấy lửa cháy rần rần trong người,
thêm một miếng mồi nhậu, rồi thêm một ly nữa... thì cho dù ngày
mai sa địa ngục ta cũng không sợ, phải không?
Brandy khi cất xong thì chỉ có một chất
lỏng trắng trong, có vị cay vị say. Nhưng nhờ dân Cognac cất loại
này trong một thùng tô-nô (tonneau) thì ra màu vàng nâu sẫm.
Thùng tô-nô này chứa được khoảng 350 lít (157 gallons). Bên Pháp
nhờ một loại cây đặc biệt là cây sồi mọc ở rừng Limousin Forest
(hướng Bắc trên núi của vùng Cognac). Loại cây này rất cao lớn,
thớ gỗ rất mịn không rỉ nước, nhiều chất tannin (chất đăng đắng
của cây). Chính chất này tạo hương vị của Cognac mà không nơi nào
trên thế giới làm được. Muốn dùng cây này phải lựa cây thọ đến
100 tuổi sắp lên [thì]
cây mới sử dụng được, trước đó cây còn non, thì hương rượu vị
cognac cũng còn non tay luôn. Khi cây Limousine Oak này hạ xuống
thì phải có thợ chuyên đóng thùng tô-nô bắt tay vào việc mới
được. Họ cưa ra từng miếng dọc dài hình chữ nhật, chất ra ngoài
sân có chút bóng mát, vì quá nắng cây sẽ nứt rạn ra. Để chừng
khoảng 3 năm mưa nắng thì xài được rồi, từ đó họ mới đóng thùng
tô-nô để bán cho lò rượu. Hãng đóng thùng fût nổi tiếng tại làng
Taransaud thường mở lớp dạy học trò chuyên môn đóng thùng rượu mà
làm sinh kế. Học khoảng trên 4 năm thì hạ sơn được rồi .Khi bạn
ghé đến lò rượu Cognac thì đừng quên ghé đến làng Taransaud này.
Nhiều lò rượu danh tửu như Camus hay
Delamain thường thích chứa rượu trong thùng tô-nô cũ mua lại, vì
sẽ làm mùi rượu thơm hơn thùng mới toanh.
Mỗi loại Cognac làm ra cho một mùa nho,
thường thường người ta chứa trong một
hầm sâu, gọi là Chais. Lý do sâu dưới đất thì không khí không bị
thay đổi nhiều như trên mặt đất, càng sâu càng tốt, dưới sâu thì
không khí oxygen không nhiều, không làm cho rượu chua, như vậy
mới tốt cho rượu. Rồi người ta đóng số, và năm cất dưới hầm. Rồi
chờ vài chục năm thì khui hầm ra bán, mỗi hầm rượu bán ra thì con
cháu 3 đời ăn không hết số tiền lời đó. Cho dù thùng kín đến mấy,
không một giọt nào chảy ra được, nhưng khi khui ra thì rượu đã
mất từ 3 đến 4% trong lượng thể tích, mà chủ lò thường nhún vai
gọi là phần của ThiênThần giữ cửa “à la part des anges”. Như vậy
toàn tỉnh Cognac hàng năm Thiên Thần đã nhậu mất lên đến khoảng
15 triệu chai lít. Xuống những hầm rượu sâu thấy vách tường đá có
những lớp rêu đen nghịt bởi nấm fungus (khoa học gọi là:
Torulacompniacencis fungus). Đó là bằng chứng rượu được thiên
nhiên thời gian nhúng tay vào. Khoảng 5 năm đầu tiên trong thùng
tô-nô chất tannin của cây sồi tác dụng với chất acid của Cognac
rượu, rồi giảm lần lần theo thời gian. Sau 5 năm nữa thì màu vàng
nhạt sẽ biến thành màu vàng hổ phách, thì vị chi rượu đã 10 tuổi
rồi. Nhưng không phải để quá lâu, nếu để quá lâu thì coi chừng
Thiên Thần nhậu sạch bách chỉ còn thùng không mà thôi. Nhưng tại
sao chai rượu Cognac lại ghi 50 năm tuổi thọ? Là vì họ chờ đến
năm thứ 10 thì họ khui thùng tô-nô rồi sớt ra chai cất vào chỗ
khác.
CÁCH MUA RƯỢU VÀ ĐÁNH GIÁ RƯỢU BIẾU:
Danh hạng rượu:
1. 3 Stars (***) (đôi
khi ghi là V.S.) là loại rượu trẻ non tay nhất. Nhưng được tiêu
thụ nhiều nhất, đem lợi nhuận nhiều nhất, vì giá phổ thông cho
dân ghiền, bạn bè nhiều đếm không hết thì nên mua loại này mà mời
tụi nó lại nhậu. Tụi nó cũng vui rồi. Tuổi rượu từ 3 đến 5 tuổi.
2. V.S.O.P (Very Special Old
Pale): Có người cho là Very Special Old Product, gọi như
vậy không đúng sách vở. Mà cũng không phải chữ Pale là mặt xanh
lè của những tay ghiền rượu khi đụng thứ quá mắc tiền, mua thì
hết tiền mà không mua thì lại tiếc. Pale đây là màu lợt của màu
rượu thứ hảo hạng. Uống vào thấy khoái cả cần cổ. Nó ngọt như mía
lùi vậy. Dân có treo cờ sau lưng “Nam hảo tửu như kỳ hữu...
phong” rất khoái bợ chai này về nhà mà... ngó ngày lẫn đêm. Tuồi
già của nó từ 7 tuổi đến 10 tuổi đời.
3. Napoleon: là loại
Hoàng đế, Ngài Ngự của những lò làm rượu. Chủ lò nâng niu loại
này nhất. Đây là con gà quý dùng để cáp độ với chư hầu ngoại bang
đây. Được khen thua cũng là loại này. Danh từ Napoleon thật sự
không ăn nhậu gì đến tên của Hoàng Đế Pháp đâu. Hoàng Đế Pháp
Napoleon là dân đau bao tử mà, không thấy ông lúc nào cũng thọt
tay vào rờ bao tử hay sao? Dân đau bao tử làm sao nhậu được? Chữ
Napoleon được in long trọng kế cần cổ chai rượu. Còn những loại
rượu nào mà in nguyên cái hình Hoàng Đế Napoleon đầu đội nón vành
như nón cối vậy thì là thứ giả, họ in hình Napoleon để cho “dân
ngu khu đen” đem về hù vợ con mà thôi. Chớ gặp tay nhậu 6, 7 sao
cần cổ rồi sau ót nó cười chạy không kịp. In hình là trật sách vỡ
rồi. Thật sự có nhiều lò rượu không thèm dùng chữ Napoleon làm
chi mà họ xài danh từ Cordon Blue cũng đủ bảnh rồi.
4.Cordon Blue: tương
tự như chữ Napoleon vậy. Lò Martell hay Bras d’Or của lò Hennessy
hay lò Monnet chọn chữ Anniversary nghe lạ tai hơn. Đặc biệt lò
Poli Gnac xài danh từ nghe ứa gan cho “dân ngu khu đen” là
“Reserve Prince Hubert”. Dân nhậu thường hỏi nhau là: “Hubert” là
ông nào vậy? Vua xứ nào vậy cà? Bộ nó biết uống rượu. Còn mình
chỉ biết uống sữa bò hay sao? Mua hết đem về cho nó biết tay
mình.
5. Extra, hay Extra Vieiille hay Grande Reserve: Đây mới
là thứ quý của trần gian hoa lệ. Nhiều người nghe nói đến chứ
chưa thấy bao giờ, huống chi được rờ nó. Kẻ viết bài này nghe đâu
đây có vài người trên trần gian này có được mà thôi, hình như họ
chết chôn theo nó rồi không chừng. Tuổi già của nó sơ sơ là 45
tuổi sắp lên. Nghe đồn tín đồ hảo tửu phải đến thánh địa mỗi năm
vài lần để chủ lò quen mặt rồi mới chui xuống hầm đem lên bán cho
tín đồ làm phước. Dĩ nhiên tín đồ thỉnh nó đem về thì nghèo gần
chết luôn. Rồi mua về loại rượu cực quý trần gian này để đem vào
tủ kính chưng nó một cách trịnh trọng. Mỗi lần ăn cơm xong, chạy
lên ngó nó rồi mới chịu đi ngủ ngon. Để rồi vào một đêm tối trời
nào đó thằng con cưng độc nhất trong nhà chạy dỡn như ma đuổi,
chạy đến tủ kính... đổ một cái ầm chai rượu thờ bể theo thì tín
đồ ghiền rượu đó kể như từ rày về sau gặp rượu nào ngon cách mấy
uống vào cũng như nước ốc luộc vậy. Đúng là Thần Kinh thương nhớ
mà mang bệnh tâm thần luôn.
Nhằm bảo vệ thanh danh nước Pháp về
rượu Cognac không bị những con buôn lưu manh làm mất mặt danh
tửu, nên nước Pháp năm 1921 ra một luật lệ rất nghiêm khắc trừng
phạt nặng những chủ lò mất lương tâm pha chế rượu tầm bậy tầm bạ.
Không được phép pha thêm chất caramen (nước đường thắng màu vàng
nâu) vào rượu để nhìn tưởng rượu lâu
[nhiều]
tuổi, khi khui hầm rượu không được quyền sửa đổi năm sanh tháng
đẻ của rượu, nghĩa là không được tráo giấy khai sanh.
Khi vào chai dán nhãn thì phải đúng
tuổi tác của rượu, nếu gian lận thì bị mất môn bài vĩnh viễn.
Nhưng từ trước tới nay những danh tửu của những lò vang danh
thiên hạ chưa bao giờ làm chuyện này, vì họ quá giàu rồi, nhiều
khi họ không muốn bán rượu ngon của họ nữa mà nhượng lại cho bạn
bè hay những đại danh nhân nước Pháp mà thôi.
Tại Anh Quốc người ta thường uống rượu
trung bình (như 3 sao chẳng hạn, 3 stars) họ pha thêm soda cho
bớt tốn rượu, đó là loại V.S khoảng 3 tuổi thâm niên. Còn loại
V.S.O.P chỉ cần một ly rất nhỏ là đủ hương vị thơm ngon của đất
trời tụ vào, chất ấm của lửa, chất lạnh của hầm sâu, thâm niên
công vụ vài chục năm làm cho rượu không còn vẻ loắt choắt con nít
như V.S nữa. Chất này không thể dùng ly cối hay tô đá được. Loại
ly cối hay tô đá là dành cho tụi “lông nách một nạm, trà tàu một
hơi”, loại phó thường dân uống trà kiểu ngưu ẩm (ngưu ẩm là uống
ồng ộc như trâu rừng vậy). Loại rượu này chỉ được rót trong cái
ly chân dài có bụng nhỏ như trứng ngỗng vậy. Nhờ sức ấm của lòng
bàn tay sốc sốc rượu vài lần trong ly, rồi vừa chiêu một ngụm nhỏ
và hít một hơi nhẹ của mùi rượu vào phổi để thấm vào tứ chi. Còn
rượu chảy vào trong ruột ấm thấm vào đầu mình tay chân.
Dân Mỹ mặc dầu mua rượu nhiều nhất của
Pháp, nhưng vẫn không được Pháp trọng vọng, thử nhìn hình quảng
cáo từ bên Mỹ về rượu ngon của Pháp thì biết. Một tay chủ ngân
hàng bụng bự sói đầu, tay cầm ly rượu to bự Cognac V.S.O.P còn
tay kia cầm điếu xì gà bằng bắp vế gà lôi, như vậy giống như anh
chàng Al Capone rồi còn gì? Rượu ta làm cực khổ hết sức, dành để
cho Công, Hầu, Bá, Tử, Nam chứ đâu để cho dân ăn cướp mà dòng họ
tên Don Corleon, Maraconi uống xong rồi đi ăn cướp? Mất uy hết
rồi còn gì?
Bạn còn nhớ vào năm 1960 Pháp và Mỹ có một trận giặc mà sử sách
gọi là “Chicken War” (gọi là gà mái chiến tranh). Chiến tranh
xong rồi thì biết bao nhiêu dân nhậu bỏ mạng vì nó? Gà Mỹ rất rẻ
và to con được nhập ào ào vào Pháp tuy thịt không ngon nhưng dân
nghèo rất no bụng. Nhìn thử con gà Pháp thì biết nhỏ con, gọn ghẽ
(poule deluxe). Còn nhìn con gà Mỹ thấy mất hứng liền, to con sồ
xề mà du côn nữa. Nhưng nhờ rẻ quá, gà Mỹ đánh bại gà Pháp.
Chợ nào cũng thấy gà Mỹ bày bán rần
rần, quá rẻ. Nông dân nuôi gà Pháp biểu tình phản đối gà Mỹ làm
cho trại họ thua lỗ sặc gạch. Chính phủ Pháp liền nhúng tay vào,
đánh thuế gấp đôi gà nhập cảng. Mỹ thua lấy làm nóng mũi liền
đánh vào rượu Pháp nên Trâu Bò húc nhau... dân nhậu chết ngắc,
không rượu, không gà, không bia, chết sướng hơn...
Lò Rượu Cognac:
Không có chữ A đầu tiên, chữ A là để
cho dân nhậu xỉn gần quắt cần câu rồi, nên lò rượu Pháp kỵ chữ A
xếp đầu.
BISQUIT DUBOUCHE:
Tại Janac vào thời kỳ vua Napoleon thua
trận. Lập năm 1819, nó là một trong Tứ Đại Thiên Vương làng rượu.
Số lượng sản xuất khá nhiều và ngon. Có 3 hầm rượu chứa đến 20
triệu gallons rượu này. Năm 1966 chủ lò đành phải chịu thua với
số tiền chất đầy sân của nhà Ricard (nhà chuyên rượu ngọt danh
tiếng), nên giao lò cho đại công ty này. Có 3 hạng trong kho được
ghi như sau: 3 Stars, V.S, rồi V.S.O.P kế đó là Napoleon, rồi
Fine Champagne, sau đó là Extra Vieille. Nhưng trần thế ít khi
gặp loại Extra Vieille, chỉ thường thấy loại Napoleon mà thôi.
Nhưng mua loại Napoleon thì uống hết chai mình cũng buồn y như
Đại Đế Napoleon, người buồn vì mất nước, người buồn vì hết tiền
mua chai nữa!
CAMUS:
Trước đó là do nhóm hùn hạp với nhau
tên là “LaGrande Marque” lập từ năm
1863 cho đến 1930 thì đổi tên là Camus. Bán mạnh qua những xứ
Đông Âu như Anh quốc và Nga. Cầm đầu tổ hợp này là dòng họ Jean
Batiste Camus. Họ có nhiều lâu đài đẹp như chuyện thần tiên vậy,
có rừng thông xanh mát, và nhiều hồ rộng lớn để hàng năm ngỗng
trời về đây nghỉ mát chơi nghe thử tên là biết: Château du
Plessis, Château d’Uffaut. Lịch treo tường phong cảnh thường chụp
lâu đài này hoài.
Lò này mỗi năm tung ra trần gian trên 8
triệu chai Cognac mang tên Camus. Cũng đánh hạng rượu như trên
là: 3 Stars, V.S., V.S.O.P rồi Napoleon. Nhưng vào năm 1963 họ
tung ra một loại rượu quý đánh giá 100 năm lập quốc của triều
đình Camus tên là Celebration. Đắt tiền nhất hạng tên là Hors
d’Age hay Reserve Extra Vieille, chỉ xuất hiện quanh vùng Cognac,
Paris chưa thấy bóng dáng nó huống chi Los Angeles hay New York.
Đây xứng đáng danh hiệu là Liệt Lão Anh Hùng còn tụi Nhóc Con
đừng rớ tới nghen? Còn một loại mà ta gọi là: Đại Lão Cái Thế Anh
Hùng mang phù hiệu cái thế quần hùng là: Chateau DUffaut Grande
Fine Cognac. Hàng năm chủ lò Camus chỉ tung ra trần gian hạ giới
độ 2,000 chai mà thôi, mà trong khi đó đã có trên 10 ngàn người
xếp hàng rồi, thì làm sao tới bạn. Đặc biệt chủ lò không nhận bán
qua điện thoại và không bán nguyên thùng, chỉ bán lẻ từng chai mà
thôi, như vậy trọc phú ngân hàng Mỹ Quốc hay chúa trùm Mafia cũng
chịu thua luôn, còn muốn thì cho đệ tử đứng xếp hàng cả ngày như
bên Xã Hội Chũ Nghĩa bên Nga dạo nào thì cứ việc.
Nhưng chủ lò vẫn dấu tuyệt chiêu trấn
sơn ngự thủy mang tên là: Chateau Plessis Extra Fine cần cổ màu
vàng chói. Chủ lò dùng để biếu tặng những vị nguyên thủ quốc gia
lên núi thăm lò Camus. Chai này được đánh số thứ tự khi ra khỏi
trấn sơn ngự thủy lâu đài Camus. Họ đã cho 1 chai cho Hitler vì
nếu không cho bị ăn bom là cái chắc, họ cho Tổng thống Charles de
Gaulle khi Paris được giải phóng, còn anh hùng Thế Chiến Tướng 4
sao Eiseinhower được họ tặng chai Chateaud’Uffaut Extra Fine mà
thôi, Tây già mũi lõ khôn thiệt.
COURVOISIER:
Đặc biệt hãng này không có ruộng nho và
cũng không có hầm riêng chứa rượu nho
của mình, nhưng công ty này hàng năm lại bán đến 25 triệu chai
courvoisier. Lập ra năm 1899 họ nổi tiếng nhờ mua trữ những hầm
rượu mới khui hầm ra, rồi mua thêm những hầm rượu ngon khác mà
đem về pha chế theo cách riêng của họ. Đúng ra là năm 1790, Mr.
Courvoirsier là lái buôn rượu, ông mua từ những hầm rượu rồi bán
lẻ ra thị trường từng chai một. Nhưng đến lúc nào đó thị trường
quá nhiều rượu nên hãng ông bị chậm lại, rượu ngon thì quá đắt
bình dân mua không nổi, còn rượu dở thì quá nhiều bán không lời,
cho nên Mr. Courvoirsier nghĩ ra cách riêng của mình. Ông mua
những hầm rượu đắt tiền, rồi pha trộn với những rượu rẻ tiền
thành ra một loại rượu của ông đứng vào hạng B gần hạng A, nhưng
bán rất nhiều, ngon hơn rượu dở, lời quá mong ước. Làm giàu rồi
thì khoái quen lớn, lúc đó Mr. Courvoisier cứ nằng nặc mình là
bạn thân của Vua Napoleon lúc còn trẻ khi Napoleon làm Trung úy
Pháo Binh. Không hiểu lúc đó Napoleon có biết uống rượu hay không
đây? Chẳng lẽ ra đảo St Helene mà hỏi đại đế Napoleon? Dân Pháp
rất thích quen những tay to mặt lớn cho oai, đình đám rượu chè
liên miên mới khoái.
Công ty Courvoirsier đến năm 1900 bán
cho gia đình cự phú Simon bên Anh (chuyên môn rượu nặng), rồi đến
năm 1960 thì lọt vào dòng họ Canada chuyên về rượu mạnh là họ
Hiram Walker, trứ danh Johnny Walker nhãn đỏ hay nhãn đen (mà dân
Sài Gòn thường gọi là thằng Johnny đi bộ. Đi xe hơi mà uống rượu
thì tù là cái chắc, đi bộ chắc ăn hơn). Courvoirsier đánh thứ
hạng là: 3 Stars, V.S.O.P, rồi đến Napoleon, cao cấp nhất là
Extra Vieille.
DELAMAIN:
Do gia đình De la Main, người Anh gốc
Pháp. Sir William Delamain được phong
tước là Marshall of Dublin (bên Anh), đất đai rộng vô cùng. Ngày
kia đời cháu giàu có về Pháp vinh quy bái tổ, năm1759 lập ra hãng
rượu để hưởng nhàn và phong lưu tột bực. Năm 1824 đổi tên thành
Roullet & Dalamain. Năm 1935 cháu chắt là Robert Delamain lập ra
một từ điển nói về Cognac, cách phân loại... mà những bợm nhậu
biết đọc biết viết nên có để khỏi mua lầm rượu Chợ Lớn. Delamain
xếp hạng rượu của mình: 3 Stars, Liquid Gold, V.S.O.P, Long Drink
Filano (dân nhậu nghe chữ Long Drink là khoái rồi vì nhậu tới
sáng bò càng về nhà mới sướng), cao cấp nữa là Pale and Dry
Grande Delamain (30 tuổi), cao nữa là Vesper Tres Vieille, rồi
tột cùng là Tres Vieux Cognac de Grande Delamain (không hiểu bao
nhiêu tuổi đời đây?).
DENIS-MOUNIE:
Dân Anh thích uống nhiều hơn dân Mỹ, vì
Anh mua gần hết rồi làm sao đến New York hay Los Angeles được?
Năm 1838 dòng họ lập ra công ty xuất nhập rượu rồi lập lò rượu
luôn. Hàng năm họ bán trên 2 triệu chai. Danh hạng gồm: 3 Stars,
Gold Leaf, VSOP, Vieille Cognac, cao cấp là Grande Reserve
Edouard VII để tưởng niệm vua Anh King Edward VII lên ngôi từ năm
1901 - 1910, đẳng cấp cao nhất là: Grande Champagne Extra, chưa
thấy tung ra ngoài trần gian từ hơn 25 năm nay (1972).
HENNESSY:
Cánh tay sắt cầm búa rìu tung hoành
thiên hạ, chưa gặp đối thủ vừa ý. Một trong
Tứ Đại Thiên Vương trong thiên triều hảo từu. Gốc người Anh, Sir
Corkman Richard Hennessy, năm 1865, rời Anh đem một gia sàn kếch
sù lập lò rượu cho bạn bè mình uống cho phỉ chí bình sanh. Ngày
nay hãng rượu hạng trung MOET và CHANDON xin gia nhập đại bang
Hennessy. Tích sản công ty tự phụ là có đến 200 ngàn thùng tô-nô
(toneaux) (tương đương 60 triệu chai). Dân Mỹ lại khoái hiệu này,
nên hơn 4/5 được xuất cảng sang Hoa Kỳ. Nhưng đặc biệt hãng này
lại có nơi chuyên làm thùng tô-nô bằng gỗ limousine oak cho những
lò cognac nổi danh tại Cognac xứ Pháp.
Danh hạng như sau: Bras Arme (Cánh tay
Bạc = tương đương 3 Stars), loại VSOP, loại Brasd’Or (cánh tay
Vàng = tương đương VS.) Mỹ rất thích loại này. Loại XO có mùi
thơm nhẹ như bông trái plum (đào tím) (tương đương VSOP). Còn
loại Extra ít khi thấy tại thị trường lưu linh bên Mỹ, bên Pháp
còn ít nói chi Mỹ. Hennessy thu lợi nhiều nhờ bán sang Hoa Kỳ,
nhưng họ không xem trọng Hoa Kỳ, họ cho là dân thuộc loại ngưu
ẩm.
HINE:
Do Thomas Hine làm chủ gốc người Anh,
trước đó anh làm nhân công cho lò rượu
Ranson & Delamain (năm 1792). Nhờ cần cù và đẹp trai như Ăng-lê
nên con gái độc nhất chủ lò rượu Delamain phải lòng. Cha vợ chia
một phần lò rượu cho con rể, năm 1817 lò này mang tên Thomas
Hine. Anh phò mã này thêm một mớ công thức riêng nên chất rượu
khác lò chính và ngon hơn. Năm 1971 thì công ty Anh mua mất theo
stock thị trường. Lò Hine này không có vườn nho riêng, nhưng họ
mua về trữ những lò khác bán tống bán tháo, rồi pha trộn và thêm
công thức riêng. Hàng năm lò này bán đến trên 2 triệu chai. Mỹ bợ
về nhà hết 90%.
Danh hạng gồm: 3 Stars
(bán tại Pháp và Anh, nhưng sang Hoa Kỳ thì đổi tên ra Sceptre,
không có VS, còn VSOP không bán tại Hoa Kỳ bao giờ. Tại sao? Bù
lại họ bán riêng cho Mỹ loại VSOP Fine Champagne không bán tại Âu
Châu, loại Antique Vieille Fine Cognac bán tại Pháp không tại Anh
Quốc, còn qua bên Mỹ họ cho thêm Triomphe Grande Cognac. Loại cực
hiếm bán tại tỉnh Cognac là loại Tres Vieille Grande Cognac không
bán trên Paris. Dân ghiền muốn có phải thường xuyên đọc báo tỉnh
Cognac, rồi sớm hôm sớm mai âm thầm khăn gói về quê Cognac đừng
nói cho bạn bè biết, nhưng cũng lỡ chuyến đò vì dân quê Cognac
xếp hàng từ hôm trước rồi, trễ thì đợi năm sau vậy.
MARTELL:
Đây là
[thứ mà]
dân Việt nam khoái nhất, vì Pháp đô hộ đem qua, tàu bè chuyên chở
cả tháng nên phải mua rượu rẻ bán cho An-Nam mới có lời, trước đó
thì uống rượu đế hay rượu Tàu Mai Quế Lộ là mừng rồi. Lập năm
1715 vẫn cha truyền con nối, không được bán hãng cho tụi Anh và
tụi Mỹ nghen. Di chúc vẫn còn ghi rõ ràng vậy. Đến nay là đời thứ
9 rồi, phẩm chất ngon hơn Hennessy. Dòng họ này chăm sóc cẩn thận
từng gốc cây nho của đồi nho trùng điệp miền Nam nước Pháp, làm
chủ một phần rừng núi cây sồi limousine oak để đóng thùng, họ rất
kỵ thuốc sát trùng phun lên cây nho. Vài năm trước nghe lời xúi
dại của Hoa Kỳ mà phun loại thuốc trừ sâu mới chế thay thế DDT,
làm họ đổ xuống sông gần 2 triệu lít. Lúc đó... Hà Bá say gần
chết. Nho có mùi thuốc sát trùng, dân nhậu đâu có ngu, họ có lỗ
mũi thính nhất trần gian.
Lúc đồng minh Hoa Kỳ còn ở VN, nhiều PX
của Mỹ mua loại này bán cho GI Mỹ rất nhiều, GI mua ra và bán lại
cho dân nhậu Sài Gòn. Mấy anh Ba Tàu Chợ Lớn cũng sản xuất được
rượu Martell, nhưng chất nước thì nghe câu chuyện sau đây: Anh
lính Mỹ được vợ Việt giới thiệu có 5 thùng Martell mới thảy xuống
từ kho 5 bến tàu, trời ơi, giá sao mà rẻ quá. Đồ ăn cắp mà. Xỉa
đô-la đỏ ra không cần thối lại. Đãi khách thì đông phải biết.
Khách khứa tới rần rần, cười nói như bắp rang, uống vào một hớp
rượu Martell, khách phun ra phèo phèo. Móc súng đòi bắn chủ nhà,
rượu gì mà khai quá, hình như tụi nó lấy nước đái ngựa đổ vào cho
cùng màu, cho đỡ pha thuốc màu. Vỏ trái cây măng cụt cũng màu
vàng tương tự như vậy nhưng rất khai, khách không giận sao được?
Danh hạng rượu: Dry Pale (bán tại Anh),
VS tương đương 3 Stars, cao hơn là Medaillon VSOP bán cho nhà
hàng loại cao cấp Paris, loại Cordon Blue, loại này nếu mua về
thì cất riêng trong tủ hay che lại, vì mấy thằng bạn quen nó
thường uống rượu như uống nước lạnh vậy, rất uổng, cho nó uống
thứ VS đủ rồi, còn mình uống Cordon Blue một mình khi trăng lên
thì sướng biết mấy. Còn Cordon d’Argent chỉ xuất hiện quanh thủ
đô Paris mà thôi (tuổi trên 35). Còn Extra Vieille Martell thì
chỉ có thượng lưu quý tộc được phép mua từ lò Martell mà thôi
(tuổi không dưới 45). Còn muốn có loại trên 50 năm thì vô làm rể
lò Martell đi.
MONNET:
Do công ty hỗn hợp bởi nhóm ruộng nho
và 3 lò rượu hạng trung, vì năm đó nho trúng mùa nhưng không ai
chịu mua nho làm rượu, vì quá nhiều, nên 3 chủ lò rượu thấy thế
hợp nhau mà ký hợp dồng tương trợ với nhau, nếu lúc nho hiếm thì
3 lò này phải được ưu tiên có nho trước thiên hạ. Năm đó là năm
1838. Bán rất mạnh tại Thụy Điển, đôi khi thấy rải rác một vài
tiệm rượu ở New York. Nhưng thùng đựng rượu thay vì dùng cây sồi
tại rừng limousine, họ dùng cây sồi tại rừngTroncais.
Xếp hạng: 3 Stars (qua Mỹ đổi tên là
Regal). Kế đó là VSOP (khá ngon). Loại Anniversaire Fine Cognac
thì kể như quỷ kiếm sầu, quỷ uống vô cũng sầu bi lập tức. Còn
loại này mà nếu Hoàng đế Napoleon còn sống cũng mặt rồng hoan hỉ
vô cùng tận, tên là Josephine Tres Vieille Fine Cognac, tên nào
cũng thấy ngon hết, nào là Josephine, nào là Tres Vieille, nào là
Fine, uống một ngụm nhỏ rồi mai lên pháp trường vĩnh biệt cũng
OK.
OTARD:
Không hãng làm rượu nào lâu đời bằng
công ty này. Lập năm 1494 trước đó chỉ dành cho nhà thờ và giáo
sĩ cao cấp trong Giáo Hội Thiên Chúa. Mấy vị Giáo Hoàng rất thích
loại rượu nho của hãng này, vì những ruộng nho năm nào cũng được
mấy giám mục thành Ba-lê đến ban phép lành, uống vào lên thiên
đàng là cái chắc. Năm 1795 thì bá tước Baron Otard hậu duệ với
vua Stuart KingJames II bên Anh quốc, nên nhớ lúc đó ảnh hưởng
quyền lực triều đình Anh quốc rất mạnh lên nước Pháp. Họ có nhiều
hạm đội hùng mạnh nhất thế giới, còn Pháp có nhiều ruộng nho nhất
thế giới. Vua King James II bị truất phế bởi vua William of
Orange vào năm 1690. Đại gia đình quý tộc Ramford có cổ phần
trong lò rượu này. Thật sự Otard bán rất mạnh tại Ấn Độ rồi lan
qua Viễn Đông (Anh chiếm Ấn Độ trước rồi Pháp sau). Xếp hạng:
Stars, VS bán mạnh tại Mỹ, loại Baron Otard VSOP Fine Cognac dành
cho đơn đặt hàng 5 năm trước đó, trả tiền trước tính sau. Loại
Prince de Cognac tuổi trên 25 năm, dân mua thường lái xe
Roll-Royce xếp hàng chờ đầy núi đồi của lâu đài này. Loại Charles
X chỉ thấy trình bày tại hội chợ triển lãm rượu quốc tế, không
ghi giá bán thì đừng thắc mắc ai biết trả lời. Lính canh gác chai
này rất kỹ trong lúc chợ phiên, sợ tay ma men nào làm ẩu thì sao?
POLIGNAC-UNIOOP:
Nội nghe tên cũng thấy nực rồi hai chữ
oop oop y chang như mấy tay bợm nhậu ợ ợ vì hơi rượu quá nhiều
trong bụng. Đọc âm thanh đúng dân nhậu là: Poli ợ ợ nhắc ợ ợ uni
ợ ợï... oop... oop mới đúng. Lúc đó xỉn quá, trời sầu đất thảm
rồi, nhướng mắt hết lên rồi, đọc cà lăm là cái chắc. Thật sự tên
nó oai lắm: The Union Cooperative de Viticulteurs Charentais
(UNIOOP) lập năm 1929. Nó rất mạnh, không ngon lắm nhưng rất rẻ
ngang rượu đế Bà Quẹo vậy, nên dân nhậu nghèo tiền nghèo bạc cũng
ủng hộ lắm, tương tự như tôm hùm rất ngon nhưng không có tiền ăn
tép cũng được rồi. Năm 1949 hoàng tử không ngai Prince Hubert de
Polignac, thuộc họ gia đình vương giả Le Puy (bên Pháp). Còn nhớ
giặc cờ đen giết ai không? Một trong những hoàng tử họ Le Puy đó,
ai biểu không ở Pháp mà uống rượu mà lặn lội qua Hà Nội làm gì?
Lúc đó Hà Nội đâu có 36 phố phường? Giặc cờ đen xơi tái là phải
rồi, tại Ô Cầu Giấy đấy. Nhờ “dân ngu khu đen” nghèo mà ham uống
rượu nên hãng này chiếm gần 10% thị trường Pháp. Năm 1969 bán lên
đến 2 triệu chai hơn. Danh hạng: 3 Stars bán khắp hang cùng ngõ
hẽm, loại VS tầm thường nhưng mang tên là Courone, loại VSOP Fine
Cognac uống cũng tàm tạm, loại cao cấp nhất là Dynaste Grande
Fine Cognac bán rất hạn chế tại Pháp, bùa hộ mạng của họ mà.
REMY MARTIN:
Đây là thứ dữ trong làng rượu, thuộc
một trong Tứ Đại Thiên Vương không thua gì
Martell quốc hồn quốc túy rặt giống dòng Gaulois Pháp. Lập năm
1724, hiện nay do 2 đại gia kiểm soát: Max Cointreau (hãng làm
rượu mùi có tiếng nhất của Pháp) và Martin Remy G. Remy Martin
không có nhãn 3 Stars, nhưng ra liền VSOP (đúng trên 5 năm). Hàng
năm bán trên 8 triệu chai, dân Giao Chỉ và mấy công chức đời Pháp
tại Sài Gòn rất thích nhậu với tôm càng xanh nhảy lói xói nướng
trên than hồng rồi chết luôn cũng không ân hận gì trần thế đầy
giả dối ô trược. Hạng Lancetd’Or (Mỹ mua nhiều), loại Grande
Reserve bán tại siêu thị phi trường quốc tế miễn thuế nhập cảng,
mỗi người được l chai thôi, loại Vieille Reserve bán tại bar rượu
hạng sang, loại Âge Inconnu (đừng hỏi tuổi mà chi, không biết
đâu) không bán mà tặng cho những chiến sĩ có công cho đất Pháp?
Chắc công uống rượu quá? Napoleon và Fine Cognac nếu được uống
một ly là bệnh gì cũng khỏi chỉ trừ bệnh “ghiền” không trị được
mà thôi. Loại Lancet d’Or Grande Cognac nghe như huyền thoại của
dân Gaulois? Loại chót Louis XII Grande Cognac (tuổi không dưới
25) được đãi trong những yến tiệc quốc khách. Vua Á Rập, tuy kinh
Koran cấm uống rượu, nhưng thích mua tặng cho đại sứ quen của Á
Rập, còn dư cất trong tủ sắt chung với hột xoàn lớn nhất nhì thế
giới.
Còn lại
những lò nhỏ sau đây: A.E d’Or, M.Rangeau, Augier, Brillet,
Comandon, Exshaw, Gaston de Lagrande, Marnier Lapostelle,
P.Frapin. Những lò này nếu bạn thiếu một vài chai rượu cũng không
đáng lo lắm.
Là một vùng núi cao, cách Charete độ 80 miles (trên 100 cây số).
Nơi dây cũng làm Brandy nhưng gọi là Armagnac (rượu mạnh ngang
Cognac). Vì những đàn anh giàu có, văn minh dành hết những lò
rượu ngon rồi, nên xứ Phù Tang Nhật Bản đành chạy qua tỉnh kế bên
Cognac là Armagnac vậy. Dân Nhật uống rượu đế sake hoài đâm chán
nên phải bắt chước văn minh thiên hạ chớ, mua rất nhiều những
chất lỏng màu vàng, uống vào là hồn du địa phủ còn hơn nước trăng
trắng hôi mùi gạo rượu sake.
Vì tỉnh này chuyên dùng loại cây sồi
chất gỗ màu đen black oak, nên chất rượu chứa trong thùng chuyển
màu vàng sẫm hơn Cognac, mùi cay nồng hơn cognac vì chất tannin
của gỗ cây sồi đen chừng 8 năm thì màu đậm như 25 năm của Martell
rồi. Khó phân biệt lắm, muốn phân biệt thì phải tu luyện trong
làng lưu linh khoảng trên 20 năm, và có lẽ tại Mỹ thì bằng lái xe
của bạn bị treo ít nhất chục lần, có khi bị cúp luôn cho đi xe
buýt thì mới phân biệt được.
Hảo tửu của Armagnac: Marquic de
Montesqiuo, Lafontan, Malliac, J. Gauvin, Iles des Ducs,
Larressingle, Kressmann, Domains Boingneres, SanGil, Condom,
Pacherene.
Nấu rượu:
Phòng chưng cất rượu
Thường
thường đến tháng 11 là những lò nấu rượu rất bận rộn vì mùa nho
chín rộ. Lò nấu liên tiếp không được tắt củi lửa ròng rã đến 8
tháng, ngày đêm lửa củi phải đúng lửa vì nếu yếu lửa thì rượu sẽ
không ngon y như người ta làm đồ gốm vậy, lò cứ phải đun ngày đêm
lửa huyền diệu mới biến hóa chất được. Những người nấu lò ăn và
ngủ kế lò nấu rượu luôn. Mùi rượu nồng nặc hầm nấu nóng hừng hực
không uống cũng xỉn từ lâu, lúc này chủ lò đừng chọc thợ nấu
rượu, ông Trời họ cũng không sợ huống chi chủ mập mà giàu. Canh
không kỹ lưỡng, nồi xúp de quá ép mạnh lò rượu nổ là thường, chủ
và thợ lên gặp thần ma men ở thượng giới dễ dàng.
Chính phủ thường cử nhân viên đến kiểm
soát lò rượu thường xuyên, và những đợt rượu vào thùng tô-nô
thường có chữ ký của kiểm soát viên. Chữ ký này rất quan trọng
khi trình làng cho công chúng xem. Đâu phải dân nhậu nào cũng
biết chất rượu? Có dân chỉ biết nhậu rồi lủi dưới gầm giường cho
tới ngày mai có biết gì ngon dở đâu?
Rượu nấu xong, để nguội 3 tuần, rồi vào
thùng rồi lăn xuống hầm đá của những lâu đài cổ xưa đợi ít nhất 3
năm mới lăn lên mặt đất, rồi vô chai, rồi lên xe ngựa hay xe bò
hay xe lửa. Có loại rượu mà chủ lò biết là mùa nho năm nay quá
ngon họ đóng dấu để trên 10 năm rồi vào chai, rồi cất dưới hầm
sâu thêm 20 năm nữa như vậy là trên dưới 30 năm rồi.
Có lần họ nhớ một chuyện một nhà thờ
vùng Chateaubernard có nhiều hầm rượu ngon, ngày kia bị bom sập
thời đệ nhị thế chiến người ta quên lãng vì quá lâu đời, khi thợ
khui hầm rượu ra thì thấy quá nhiều chai rượu ngon nhưng không có
giấy tờ chứng minh tuổi tác. Họ mời những chuyên gia nếm rượu
danh tiếng trên thế giới đến nếm được ghi là tuyệt diệu. Và nhãn
hiệu được dán ghi chữ là Âge Inconnu (không biết tuổi). Lúc đó
mỗi chai bán đấu giá cả chục ngàn dollars là thường. Dân nghèo
đừng hỏi kẻo đau khổ thêm. Có lần vào năm nào đó, hàng trăm ngàn
gốc nho của Pháp bị bệnh dịch chết rụi lá hết, đó là vi khuẩn tên
là Phylloxera Vastatrix, không có thuốc trị, chỉ còn cách đào gốc
lên rồi đốt. Nhiều chủ ruộng nho thấy cây nho mình chết héo lá
rồi đốt lửa phừng phừng, ông buồn rơi lệ. Tuy ghét Mỹ thậm tệ,
cái gì nó cũng không biết nhưng nó có quá nhiều dollars nên ghét
nó chơi cho hả tức. Vụ này Pháp đành phải xuống nước mua hàng
trăm ngàn gốc nho giống từ California mà đem về Pháp trồng, chứ
nếu không có gốc giống của Mỹ thì bây giờ “nhà nho” (xin lỗi lầm
chữ làm ruộng thì gọi là nhà nông làm nho thì gọi là nhà gì bây
giờ?) trồng khoai mì hay sao?
Vì rượu Cognac đặc biệt như vậy nên mỗi
mùa Giáng Sinh, Tết Lễ đến là thiên hạ sốt vó đi tìm rượu về gói
lại trịnh trọng dâng sếp như vậy sếp mới vui lòng. Chẳng lẽ biếu
sếp bằng một chai sữa bò và cười khè khè và nói thêm sữa bổ dưỡng
hơn rượu? Chỉ có nước cho Sếp nguyên 3 lon sữa bò hiệu hai Trái
Núi thấy ngon mắt hơn sữa ông Già. Nhìn hai trái Núi thì cơn giận
của Sếp hạ hỏa liền. Trái núi này khó nói lắm. Ngó hoài coi chừng
bà xã cho ăn bạt tai rồi la lớn đồ cha già dê không nên nết, ngó
gì dữ vậy?
Hơn
380 triệu đồng cho 1 chai whisky thượng hạng! (tương đương
$24,000 USD)
Vừa rồi chai rượu whiskey được bán với
giá 24 nghìn USD một chai. Dân Hongkong thật sự có tiền, biết xài
sang. Hình như đây là nhóm Shaw Brothers, đại công ty chuyên đóng
phim mà Châu nhuận Phát, Lưu đức Hoà... từng là nhân viên dưới
quyển của họ. Chủ tịch công ty này là một ông lão già gân... có
đến4 xe Rolls-Royce loại Special Edition.
Đại gia sản xuất và phân phối rượu nổi
tiếng của Anh là Diageo đang mở chiến dịch bán những chai rượu
whisky thượng hạng Johnnie Walker với giá 24,000 USD/chai nhân kỷ
niệm 200 năm ngày sinh người đã sáng lập ra nhãn hiệu này.
Trong số những người đầu tiên mua được
sản phẩm sành điệu này, thật bất ngờ lại là một người Tàu cộng
nhân dịp tổ chức lễ hội Johnnie Walker tại Thượng Hải. Một chai
khác cũng đã được mua với giá tương tự do chính một chuyên gia
pha chế rượu của Diageo và bật nắp trong buổi giới thiệu hôm
17/11 tại Luân-đôn.
Tất cả các chai Johnnie Walker Scotland
được chọn lần này đều có tuổi đời từ 30 tới 70 năm. Dự định có
khoảng 200 chai như vậy được mua trong dịp kỷ niệm này, kéo dài
cho tới lễ Giáng Sinh. Diageo cũng chính là chủ nhân của những
thương hiệu nổi tiếng như rượu Vodka Smirnoff hay Bia Guinness.
Đây là lần đầu tiên rượu Johnnie Walker
được bán với giá cao tới như vậy (tương đương 381,780,000 đồng
Việt Nam). Đó là chưa kể để uống nó, rất có thể người thưởng thức
còn phải trả thêm chút tiền boa cho người phục vụ mình. Trước
đây, một chai vang thượng hạng của Italia đã được bán với giá
$16,000 USD vào năm 2000.
Từ tối 14/11 vừa qua, lễ hội whisky
thượng hạng Johnnie Walker cũng đã được tổ chức tại Thủ đô Hà Nội
của Việt Nam.
Nhật Vy (Theo AFP)
Nguồn:
http://vietsciences.free.fr/timhieu/tramhoa/cognac-brandy.htm
Bài 1:
Thưởng thức rượu đế cà-nhắc (Cognac)
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Những
bài liên quan
Bài 1:
Thưởng thức rượu đế cà-nhắc (Cognac)
Bài 2:
Rượu Cognac - Brandy
Tản mạn về BIA
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: Bộ Huy Hiệu SĐND-QLVNCH. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by MĐ Trịnh
Tường Vân chuyển
http://vietsciences.free.fr/timhieu/tramhoa/cognac-brandy.htm
Đăng ngày Chúa Nhât. September 2, 2018
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang