Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Trang
Gia chánh
Chủ đề:
phở VN
Tác giả:
BS Phan Giang
Sang
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Nghe nói tới phở là
đứa cháu 3 tuổi mau mau kéo bàn, kéo ghế lót gối, leo lên ngồi
khoanh tay, chờ tô phở. Thật ra nó rất kén ăn, chỉ thích nước
tương, nên được mệnh danh là xì dầu chảy (đứa bé chỉ thích ăn
nước tương). Thấy nó ăn hết, bà nó cho thêm chút bánh phở là nó
“thank you bà nội”, thêm chút nước là “thank you bà nội”, thêm
chút tương hồi sinh là cám ơn bà nội. Như vậy đủ thấy con trẻ
Việt Nam ngày nay cũng thích ăn phở chớ không chỉ người sành
điệu. Phở trở nên món ăn quốc hồn, quốc túy Việt Nam.
Đi du lịch bên Tây, bên Tàu, bên Mỹ,
bên Nhựt... đâu đâu cũng có tiệm phở rất đông khách. Bà con sui
gia, bạn thân Tây, Tàu, Singapore, Mã Lai, tới Úc thăm chúng tôi
cũng muốn tới Bankstown hay Cabramatta ăn phở An, phở Việt. Tại
sao có hiện tượng này mà trước đây không có?
Phở bỏ xa cái hương vị cổ truyền Việt
Nam, là món chả giò, gỏi cuốn trong những năm đầu của người Việt
hải ngoại. Tại sao phở trở nên ăn khách, thịnh hành, đặt lên trên
tất cả món ngon tuyệt vời của người Việt khắp nơi trên thế giới?
Mùi thơm ngon ngây ngất của tô phở như bóng dáng yêu kiều của
người phụ nữ Việt Nam.
Vì là thầy thuốc, nên tôi chỉ nhìn phở
qua nhãn quan của người y sĩ nhiều hơn người đầu bếp, nhà sành
điệu ăn phở như các nhà văn, nhà báo như: Tú mỡ, Vũ Bằng, Nguyễn
Tuân, v.v.
Tôi
thành thật hết lòng cám ơn các bà nội trợ đảm đang việc nhà, nấu
nướng khéo léo, đã đưa tô phở thành hương vị Việt Nam đậm đà, trở
nên vang danh khắp khắp nơi trên thế giới từ ngày di cư!
Nguồn gốc tô phở
Thời xưa, cả tỉnh Vĩnh Long của tôi
không hề có tiệm phở nào hết. Dượng tôi là người Hà Nội, đến đây
lập nghiệp tại tiệm chụp hình duy nhứt là Photo Hà Nội trước
1930, vậy mà không nghe nói tới phở là gì. Hồi nhỏ, tôi đã từng
lên Sài Gòn nhiều lần, mà cũng không biết tiệm phở ở đâu cả.
Ðến năm 1954, lên Sài Gòn học, cùng lúc
với phong trào di cư và biểu tình của Bà Cố Vấn Ngô Ðình Nhu, tôi
mới thấy vài tiệm phở. Khi đi thực tập ở Bịnh Viện Nhi Ðồng, thì
bắt đầu mê phở Tàu Bay. Khách đứng chờ đông nghẹt, nên phải đứng
xắp hàng chờ để chỗ ngồi.
Có chỗ ngồi, gọi phở, khi được tô phở
nóng, mắt sáng lên, nhìn khói bốc lên nghi ngút, mùi phở bay ra,
hương thơm ngào ngạt làm phát thèm chảy nước miếng ngay. Sau khi
bỏ chút rau quế, ngò gai, nhứt là giá sống, cùng chanh ớt, vừa
ăn, vừa húp nước canh nóng, chua cay, mặn nồng, ngon ngọt dễ
chịu. Mồ hôi nước mắt, nước mũi cũng tuôn theo... ngon quá là
ngon, cho nên cũng muốn xơi thêm tô nữa. Nhưng đời sinh viên thì
làm sao đủ sức xơi thêm.
Còn phía trước BV lại có tiệm phở hơi
kỳ “Phở vú bò”, nghe mê ly mùi mẫn, thích lắm, rất mơ ước được
thử cho biết mùi vị, nhưng còn mắc cỡ, ngượng ngùng không dám
vô. Nhưng rồi cũng phải vào ăn thử, cũng may là ăn vô thử, cảm
thấy nó làm sao đó, không ngon miệng chút nào cả. Nếu không, chắc
cũng mê luôn rồi.
Bắt đầu từ đó có rất nhiều tiệm phở nổi
lên nhưng cũng không bằng bây giờ khắp nơi trên thế giới. Ở đâu
có người Việt là có tiệm phở.
Trong lịch sử nước ta có nói tới bánh
chưng bánh dày, chớ không có nói tới mì, hủ tiếu, nhứt là phở.
Nhiều người cho phở có nguồn gốc từ món ăn của Pháp. Những người
đầu bếp Tây đã có sáng kiến biến chế từ món thịt bò hầm có tên
“pot au feu”, rồi đọc trại ra là phở. Người Tây ăn bánh mì chấm
pot au feu, người mình ăn cơm, người Tàu ăn hủ tiếu hay mì. Để
dung hòa, bỏ vô loại bánh như bánh cuốn ăn nó ngon đậm đà nhờ có
nước mắm. Cái hay của người mình là biết biến cải, chế biến chớ
không thần phục copy. Nhờ vậy mà ngày nay các tân đầu bếp nổi
tiếng thế giới lãnh giải nấu ăn phần nhiều là người Việt (Thanh
Bình, The Red Lantern, phở cây dù), nhờ bí quyết là nước mắm
nhĩ. Mấy ngàn năm nay, Pháp, Hy Lap... vẫn không thay đổi pot au
feu hay caserol, giống như nồi thịt bò kho của ta.
Thành phần nồi phở
Muốn có nồi phở ngon, nồi phở phải hội
đủ các thành phần đặc biệt như:
Củ hành Tiều
[hành đỏ], đỏ và nhỏ
(shallot) được nướng bằng lửa than;
Gừng
cũng được nướng;
Nhục đầu khấu;
Định hương pernot (?);
Thảo hỏa (tsao
ko);
Quế chi cũng được nướng;
Anista (star anise);
Nước mắm nhĩ cho
nó đậm đà, mặn mòi hấp dẫn;
Xương ống
trụng nước sôi, hầm thật lâu;
Thịt bò
hay gà...
Gia
vị là phần trình diễn làm cho tô phở hấp dẫn, thơm ngon:
Mấy lát hành đỏ, lá hành hương xắt nhỏ,
rau quế (tím của Việt Nam thơm ngon hơn loại xanh basil của Greek
hay Ý), ngò gai, ngò thơm, tiêu ớt, tương ớt (chilli sauce), và
tương hồi sin (tương đen).
Không quên miếng chanh. Tại sao? Bởi vì
chanh rất cần thiết, nếu có chanh xúc tác với thịt bò thì chất
sắt mới được hấp thụ. Nó giúp cho bổ máu là vậy.
(xin thưa các bà các cô, tôi xin miễn
bàn cách nấu phở, nếu có chi sơ suất, xin thứ lỗi và chỉ giáo, vì
bình sinh tôi là dân nhà quê lục tỉnh, háo ăn, chỉ biết xơi phở
mà thôi).
Tôi
cũng lấy làm lạ là nồi phở chỉ có thế thôi, nhưng tại sao già trẻ
bé lớn, Tây, Mỹ, Tàu... gì cũng đều ưa thích mới lạ nhỉ?
Chắc chắn phải có cái gì đó, làm nó mới
ngon bát ngát như vậy. Tuy vậy các bà mà nghe nói tới phở là “bái
bai” chào lia lịa, vì nói tới phở là nói tới cholesterol, kẻ thù
của sức khỏe, là hung thần phì lủ. Nó tàn phá dung nhan nữ giới.
Thật ra nó không đáng sợ như ta tưởng,
tránh né phở quá là phí phạm một phần dung nhan. Muốn biết rõ vai
trò của mỡ dầu xin xem bài “Ăn gì cho khôn” của BS Phan Giang
Sang.
Muốn rõ
mọi việc, ta hãy thử phân chất từng thành phần của nồi phở:
GỪNG (Zingiber officinale. Ginger.
Gingembre, zingiberaceae)
Gừng được biết từ lâu ở bên Trung Hoa,
Việt Nam, Ấn Độ, và cả bên Greek
[Hy Lạp] và Roma
[La Mã]. Gừng
thuộc loại củ, rất dễ trồng. Nó có vị cay thơm, nồng và rất nóng.
Trong dân gian, gừng là thuốc dân tộc.
Nó rất thông dụng từ thành thị tới thôn quê. Lúc nào, nhà nào
cũng có sẵn vài củ gừng phòng khi tối lửa tắt đèn, có mà dùng để
trị bịnh. Làm gì có BS, cán sự y tá, nhà thương mà trị bịnh cấp
cứu ở thôn quê?
Gừng rất đa dụng bởi vì nó giúp tiêu
hóa và ngăn ngừa: Nôn/ói mửa, tiêu chảy, trị chứng ăn không
tiêu, ho đờm.
Theo tập quán, đồ ăn thức uống của sản phụ thường có gừng. Má tôi
luôn luôn nhắc, con vợ mầy mới sanh, nhớ cho ăn gà xào gừng, cá
hấp hành gừng... Bởi vì gừng kích thích tiêu hóa cho ăn ngon, dễ
tiêu.
Ấm lòng:
Có gừng như có thuốc tiên, trị bá chứng như: Nhức đầu, cảm cúm,
đau khớp xương, chống ngộ độc.
Sở dĩ gừng có công dụng nhờ nó làm ruột
bớt co thắt, dung hòa độc tố, gia tăng bài tiết dịch đường tiêu
hóa, kể cả nước miếng và mật.
Nó rất an toàn, tuy nhiên nó có thể gây
ngầy ngật và hoa mắt. Phụ nữ mang thai nên cẩn thận không được
lạm dụng, không tốt.
Có mắc cảm cúm gì cũng phải lấy gừng mà
trị, vì nó cũng giải nhiệt làm xuất mồ hôi để giải cảm, thông
phổi, thông đàm.
Hồi nhỏ hễ bị cảm, má tôi nấu cho nồi
cháo thương hàn (cháo có gừng xắt nhỏ như sợi, đọt lá chanh, ngò,
tiêu, hành hương...), ăn là hết ngay. Bây giờ tại Úc các con tôi
cũng nhờ nấu cho chúng ăn giải cảm, chớ không có dùng thuốc Tây
hay trụ sinh.
Tro gừng dùng để trị tiêu chảy và cầm ho ra máu.
Gừng được dùng như gia vị để nấu ăn,
làm mứt, làm dưa để dành, để nhậu rượu đế. Ngày Tết ăn xong nhâm
nhi tách trà với miếng mứt gừng, mứt gừng dẻo (gừng xắt trộn với
đu đủ) thì số dách. Ở nhà quê, có như vậy cứ chuyện trò sáng đêm
mà không hay. Gần đây Tây có làm loại kẹo chocolate có gừng để
ngậm sau khi ăn cơm xong.
HÀNH (Allium fistulosum L: hành ta;
Allium cepa: hành Tây...)
Hành là đồ gia vị rất được ưa thích
khắp mọi nơi. Nó có từ thời xa xưa. Nó được dùng như thuốc và gia
vị ở Ai Cập, La Mã, Hy Lạp, bên Tàu, Việt Nam...
Tô phở mà không có hành thì không phải
là phở. Hành dùng để ướp, nấu nướng, và bỏ vô như gia vị. Hành củ
non được ngâm dấm làm dưa để nhậu, khai vị.
Khi xắt hành nên tránh đừng để mùi nó
bốc lên vô mắt rất cay, làm chảy nước mắt.
Hành có nhều loại, tựu trung là loại củ
và loại ăn lá. Loại củ màu trắng rẻ tiền, màu vàng và đỏ mắc hơn.
Hành đỏ nhỏ củ, thơm ngon hơn gọi là
hành Tiều
[hành đỏ] (shallot).
Hành lá có loại to không thơm ngon bằng
loại nhỏ gọi là hành hương (welsh spring onion).
Hành có công hiệu như tỏi nhưng thua
tỏi một bực. Nó làm hạ huyết áp, hạ cholesterol tốt nhứt là gia
tăng loại cholesterol tốt (high density lipoproteins), trị cảm
cúm, kháng sinh (antibacterial properties), kháng siêu vi
(antiviral properties), phòng ngừa máu đông đặc, nghẽn mạch máu
và giúp sự hưng phấn (aphrodisiac properties). Tốt nhứt là
shallot vì nó có chứa nhiều chất phenol và flavonoids.
Hành còn chứa một chất nữa là
quercetin, nó có tính chất antioxidants và anticancer.
Tốt nhứt vẫn củ hành đỏ và nhứt là ăn
sống. Mấy anh Phú Lang Sa (French) đi chơi hay ăn sáng, thích cạp
củ hành với khúc bánh mì baguette, tối thích ăn canh hành là vậy
đó (?).
QUẾ
(Cinnamon, cinamomum loureirii Thanh Hóa, cascia blume Trung
Quốc, zeylanicum Sri Lanka)
Quế rất thông dụng trong việc nấu ăn,
bánh mứt... nhờ mùi thơm của nó. Ăn quế da ngửi cũng có mùi quế.
Nó cũng được dùng để chế dầu thơm, dầu ngửi. Nó là loại vỏ cây
cao 9m. Nó được biết từ xa xưa ở cổ thành Babylon, sau đó ở Bồ
Đào Nha rồi ở Sri Lanka. Thật ra nó có rất nhiều ở Ấn Độ, Ba Tây,
và rừng nhiệt đới như Việt Nam. Quế VN rất tốt, được sản xuất ra
ngoài lấy ngoại tệ.
Quế rất quí vì nó được dùng trong nấu
ăn và làm thuốc. Bánh kẹo, trà cũng có quế cho ấm và ngừa bịnh.
Người ta gói cất kỹ, khi cần đem ra sử
dụng để trị phong hàn, ăn không tiêu, lạnh bụng, nôn ói. Nó cũng
kháng sinh, kháng nấm, viêm đường hô hấp, thông đàm, yếu thận,
nhức khớp xương...
TSAO KO Đầu khấu (amomum tsao ko)
Nó dùng trong nấu ăn của người Việt. Nó
có trồng ở Việt Nam. Nó được dùng vì có chất alpinoidease, kháng
oxidants, giúp các diêu tố đường ruột.
STAR ANISE
[Tây hồi] (Illium verum)
Star anise có mùi thơm anise, trái có
hình ngôi sao cho nên được gọi là star anise. Nó có rất nhiều ở
vùng phía Nam nước Tàu, Việt Nam, Nam NSW. Riêng loại anise của
Nhật rất độc cho thận và đường tiêu hóa. Nên nó được dùng làm
nhang thơm.
Anise dùng để làm ngũ vị hương (five spice powder). Star anise là
thành phần chánh của nồi phở...
Star anise có chứa chất anethole, gây
mùi thơm ngào ngạt, làm tâm hồn nó lâng lâng bởi vì nó chính là
absinthe đấy.
Nhiều người còn cho phở ngon nhờ thơm
[mùi] hành. Thật ra không
đúng, phải nói là thơm mùi anise, nó nhẹ nhàng dễ thương.
Làm lạp xưởng, dồi trường (cháo lòng)
mà không có absinthe thì làm sao ngon thơm được quí vị! Nhờ có nó
để bán mùi và để ngăn ngừa trúng thực.
Anise bỏ vào bánh Pastis, rượu mùi
Galliano thì tuyệt diệu. Say ngất cần câu lúc nào không hay. Các
bà coi chừng! Vì đây là rượu dành cho phụ nữ.
Anise dùng để trị đau khớp xương, ăn
không tiêu. Trong Đông Y (TCM Traditional Chinese Medicine) nó
được dùng trị cảm cúm.
Nó có chứa chất Shikinic acid dùng để
bào chế thuốc Tamiflu để trị cúm gà năm 2005. Cho nên mấy anh ba
Tàu ở China town biết, hốt thuốc $20 một thang để trục lợi!
Mùa thu hoạch vào tháng Ba tới tháng
Năm 2009 không đủ. Hãng Bào Chế Roche mới tìm cách nghiên cứu
dùng vi trùng E.coli để chế Tamiflu, còn các hãng khác dùng cách
khác làm thuốc chống cúm heo.
Trong lúc dịch bịnh cúm heo 2009 đang
leo thang, mà thuốc chủng ngừa chưa có, phải chờ tới tháng tám
hay chín mới có, làm mọi người hoang mang không biết làm sao
phòng ngừa. Vì thành phần nồi phở như nồi tả pín lù, hầm bà lằng
đủ thứ như thang thuốc Nam, dư thừa để ngừa và trị bịnh cảm cúm
gà, heo, và SARS.
Như vậy còn chờ gì nữa mà không xơi Phở
tái rất tốt để ngừa chống bịnh cúm heo đó quý vị!
Nhưng xin hãy thận trọng, đừng quá lợi
dụng ăn nhiều không tốt, vì cách nấu không có phân lượng, mà xơi
cho đã thèm cũng không có lường được cái bụng tham ăn... Nhứt là
các bà bầu hay bà mẹ cho con bú cần phải thận trọng hơn.
Nói vậy chớ mấy ngày nay, lu bù cảm
cúm nặng, cúm heo (thử nghiệm swine flu có phát hiện {detected}
hết mấy người rồi)... làm tôi nhừ tử, ấy vậy có mấy cô gốc Bắc
cho gia đình cô có truyền thống xơi phở trị cảm nên không sợ (?).
Riêng tôi thì ai rút máu thử xong là khuyên đi ăn phở để lấy lại
sức. Vậy một lần nữa tôi lại phản bác khoa học vì phở là
cholesterol.
Xin đọc bài “Phở Gà, Nước Béo” rất hóm hỉnh của BS Nguyễn Ý Đức
sẽ rõ.
NƯỚC
MẮM NHĨ
Như
ai ai cũng biết nước mắm là món ăn quốc hồn quốc túy của dân tộc
ta. Ngày xưa GS sinh hóa học ĐH NYD Sài gòn, Trương Văn Chôm
nghiên cứu về nước mắm, cho nó không những thơm ngon kỳ lạ, mà
còn bổ dưỡng nữa. Nó chứa rất nhiều chất đạm, nhờ đó mà nó nuôi
dưỡng dân tộc ta từ ngàn xưa. Người Bắc chỉ cần có chén nước mắm
nhĩ và miếng chả lụa là đủ. Người Nam ăn canh chua phải có dĩa
nước mắm dầm tỏi ớt. Còn nghèo ăn nước mắm kho quẹt, lại ngon đáo
để.
Còn các đồ
gia vị dùng để trang trí tô phở cho hoa mỹ, tăng thêm phần hấp
dẫn, thèm thuồng, nước miếng chảy ra càng nhiều mới thấy ngon
miệng như:
Thịt bò tái bổ máu, còn chín, gầu, nạm, gân, vò viên, lá sách bổ
cho cơ thể để có sức làm việc. Thịt gà có thêm trứng non, chỉ có
tròng đỏ thôi càng bổ. Đặc biệt nhứt là tại Cabramatta, NSW, có
quán Phở Phùng chế cách lấy nước huyết của thịt bò làm chén nước
tiết (huyết) thơm ngon mà không béo độc hại như tô nước béo. Nó
rất ngon, chỉ có trông đỏ thôi, tốt cho người bị thiếu máu, thiếu
chất sắt. Nó như thịt bò ép lấy huyết làm thuốc bổ gan bò tươi
của Tây.
Thịt,
huyết, trứng gà đem lại sinh lực, năng lực để làm mọi việc. Đâu
cần tới phở ngầu pín hay ngầu pín hầm thuốc Bắc. Tên phở được đặt
tùy theo loại thịt bỏ vô như phở gà.
Hành xắt lát trắng hay vàng coi không
sang trọng và đẹp bằng hành đỏ.
Hành lá xắt nhỏ, loại to coi ô dề và
không đẹp tỉ mỉ như hành hương.
Ngò (coriander) thì thơm đáo để mà còn
có tánh chất aphrodiasic tuyệt diệu. Mấy anh carry nị
[cà–ri–nị] không bao giờ quên. Mấy ảnh còn bỏ cả đống hột ngò
nữa mới sanh con đẻ cái đầy đàn, dân số bùng nổ trên cả tỷ ba
người, gần bằng mấy anh ba Tàu rồi.
Ngò gai (saw grass/saw leaf herb) cho
thơm.
Rau quế
(basil) xanh (Ý, Hy Lạp) không thơm bằng rau quế tím của Việt
Nam. Nó có mùi anise. Nó có tác dụng:
– anti oxidants;
– kháng vi trùng, siêu vi;
– kháng ung
thư;
– kháng máu đông đặc;
– bịnh tiểu đường ở Ấn Độ, bịnh suyễn, stress.
Người Miền Nam không bao giờ quên cọng
giá sống.
Ớt
làm ăn ngon, nóng, giúp trị đau xương, tương ớt cay lơ lớ;
Tiêu cho thơm ngon, cho ấm...;
Tương Hồi Sin cho mặn ngọt làm ngon
thêm;
Chanh
cho nhiều sinh lực và chống cảm nhờ sinh tố C. Tô phở tái mà
không có chanh, kể như phí của trời, vì chanh là vật xúc tác để
hấp thụ chất sắt của máu bò.
Tóm lại, ông cha ta đã khổ công biến
chế ra nồi phở với những thành phần trên. Nó tuyệt hảo còn hơn
đơn thuốc “Nhứt Dạ Lục Giao Sanh Ngũ Tử” gì đó của Vua Minh Mạng!
Xin bái phục tài năng của ông cha ta đã
để lại cho hậu thế chúng ta một bài thuốc độc đáo! Nhưng có điều
là cho tới giờ này chưa thấy ai nói tới, khám phá giá trị của
thần dược phở?
Chính vì vậy mà tôi say mê Phở hơn cơm,
cơm là món ăn chánh của người Việt chúng ta. Phở thơm, thâm thúy
tuyệt vời là hương vị quốc hồn quốc túy. Đương nhiên Phở phải
ngon hơn cơm, cơm ăn suốt đời... còn phở, lâu lâu thèm ăn một tô
thôi, cho nó sướng, cho đời lên hương một chút, phải không quý
vị?
Vì với
thành phần trên đương nhiên là già trẻ bé lớn, Tây, Tàu gì cũng
hảo tô phở. Hảo phở để rồi hảo ngọt bởi món nào cũng đưa lên tột
đỉnh vu sơn lúc nào mà không hay.
“You are what you eat”
Hoan hô phở ngừa và trị cảm cúm, SARS,
cúm gà và cúm heo, cũng dễ thành con heo, Trư Bát Dái.
Xin quý vị hãy Hoan hô PHỞ, vì Phở là
THẦN DƯỢC VIAGRA!
“Nam Dược Trị Nam Nhân”.
–Danh ngôn của
Thiền Sư Tuệ Tỉnh.
Tài liệu tham khảo
– The Encyclopedia of popular herbs. Robert S. McCaleb, Evelyn Leigh, and Krista Morien;
– Encyclopedie practice, Les plantes medicinales;
– The Kitchen & Garden Book of HERBS, Jessica Houdret & Joanna Farrow;
– The Recipes of the Red Lantern;
– Những cây thuốc và vị thuốc Việt Nam, Đỗ Tất Lợi.
BS Phan Giang Sang
Nguồn:
blog người phương nam
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by kb chuyển
Đăng ngày Thứ Bảy, August 31, 2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang