Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tản mạn Xuân
Chủ đề:
Phong tục ngày Xuân
Tác giả:
Huệ Quang
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Tết
Nguyên Đán hàng năm, phật tử hay gọi cho tôi, hỏi về tuổi tác của
họ trong năm mới. Các câu hỏi đều xoay chung quanh chủ đề về sao
chiếu mạng. Họ muốn biết dựa vào tuổi của họ, năm nay họ chịu hạn
tốt hay hạn xấu. Nếu nghe sao xấu họ muốn biết phải cúng sao giải
hạn ra sao. Tóm lại, phật tử mong cầu chùa sẽ đứng ra giúp cho họ
cúng sao giải hạn để năm hết Tết đến, họ gặp vận may, cuộc sống
hanh thông, gia đình bình an, công ăn việc làm được ổn định, buôn
may bán đắt, con cháu tránh được bệnh tật, vợ chồng ít gây gỗ,
v.v.
Trên mặt
tâm lý, là con người, ai cũng lo sợ bất hạnh sẽ xảy đến cho chính
mình. Chính những ẩn số của tương lai khiến cho họ tò mò muốn đi
tìm những câu giải đáp. Nếu phòng hờ được thì phòng hờ, còn không
được thì tin vào cúng kiếng, xin sự che chở của thánh, thần,
trời, Phật. Xa hơn nữa, họ tin vào mỗi con người có một sao chiếu
mạng nên nếu sao xấu hạn xấu thì cúng sao giải hạn cho được bình
yên. Như tôi đã nói ở trên, về mặt tâm lý, sự sợ hãi của con
người về những ẩn số trong tương lai là chuyện bình thường. Khi
có bệnh ai lại không muốn đi tìm thầy thuốc để được sự giúp đỡ?
Vậy người thầy thuốc là ai mà mình nên
tìm đến? Chắc chắn không thể là một ông thầy hay một ông sư tu
tại một ngôi chùa nào đó. Là người phật tử chúng ta phải khôn
ngoan nhận xét và hiểu bằng trí tuệ. Là một người xuất gia từ lúc
8 tuổi, được theo học với nhiều vị thầy giỏi, được đào tạo từ các
phật học viện như Hải Đức Nha Trang, tôi muốn chia sẻ với quý
Phật tử về việc cúng sao giải hạn qua cái nhìn riêng của tôi.
Chúng ta hãy tin vào nhân quả. Gieo
nhân nào thì gặt quả ấy. Sống hiền lành, làm điều thiện từ hành
động, lời nói và ý nghĩ thì quả tốt, điều lành chắc chắn sẽ đến.
Làm điều ác, hung dữ từ hành động, lời nói và ý nghĩ thì quả xấu
trước sau gì cũng đến. Một ông thầy không thể là một người bói
toán, giúp cho phật tử thoát khỏi cảnh tai ương nhờ vào cúng sao
giải hạn được. Nếu có vị tu sĩ nào hứa hẹn sẽ giúp phật tử làm
điều đó, chúng ta phải cẩn thận và nhận xét thật kỹ lưỡng.
Trong kinh Di giáo, trước khi Phật mất
(tôi tránh dùng những danh từ khó hiểu như Niết Bàn, Tịnh độ,
v.v. khiến làm cho chúng ta và Phật trở thành xa cách nhau), ngài
để lại những lời giáo huấn cuối cùng cho các tu sĩ đệ tử đang vây
chung quanh đức Phật lúc ấy. Ngài nói “Giữ
tịnh giới thì các thầy không được buôn, bán, đổi chác, sắm sửa
đất nhà, nuôi người, tôi tớ và súc vật, lo việc gieo trồng, kinh
doanh tài bảo. Tất cả việc này, hãy tránh như tránh hố lửa. Kể cả
việc chặt phá cỏ cây và đào cuốc đất đai. Những việc chế thuốc
thang, coi bói tướng, coi thiên văn, đoán thời tiết, tính lịch
số, đều không thích hợp với các thầy. Các thầy hãy tiết chế cơ
thể, ăn đúng thì giờ, sống bằng cách sống trong sạch, không được
tham dự thế sự, lãnh sứ mạng liên lạc. Chú thuật, thuốc tiên,
giao hảo quyền quý, và thân thiết với họ, rồi hèn hạ, ngạo mạn,
tất cả đều không được làm. Phải tự đoan tâm, chánh niệm cầu độ.
Không được che dấu lầm lỗi, tỏ ra kỳ dị để mê hoặc quần chúng.
Đối với bốn sự hiến cúng thì phải biết tự lượng và biết vừa đủ.
Hễ được hiến cúng thì không nên tích trữ.”
Dựa vào lời giáo huấn trên, thì một vị
tu sĩ không nên làm những việc như coi bói tướng, coi thiên văn,
đoán thời tiết, tính lịch số. Nếu là một tu sĩ chân chánh thì
không có lý do gì lại xem sao giải hạn cho phật tử cả. Ngài còn
nói thêm rằng “không được che dấu
lầm lỗi, tỏ ra kỳ dị để mê hoặc quần chúng.” (Kinh
Lời dạy cuối cùng do Hòa thượng Thích Trí Quang dịch). Một vị
thầy khi nhận thấy phật tử lo âu cho tương lai không nên lợi dụng
hoàn cảnh để làm cho người phật tử ấy mang thêm lo âu, hoặc làm
ra vẻ như tương lai huyền bí của người ấy đang nằm trong tay
mình. Là một tu sĩ chân chánh phải hết lòng khuyên và chỉ bày cho
phật tử những gì gọi là chánh kiến và những gì được Đức Phật xem
là tà kiến. Chúng ta không thể ghét hay thù một người nào đó, rồi
xem ngày xem giờ tốt trước khi đến đánh chửi người đó rồi mong
cầu thoát khỏi nhân quả được.
Là người Phật tử, chúng ta phải thực
hành lời Phật dạy. Chúng ta phải thể nghiệm cho được định luật vô
thường, hiểu được nhân quả. Tất cả những gì chúng ta có thể tiếp
xúc được, thấy được đều chịu chung một định luật vô thường, hủy
diệt, không thể trường tồn hay còn hoài được. Hiện tại là kết quả
của nhân quá khứ cũng như tương lai là quả của hiện tại.
Trong kinh Dhannmapada, hay được gọi là
kinh Pháp cú, phẩm Song Yếu, câu 20 Phật nói “tuy
tụng ít kinh mà thường y giáo hành trì, hiểu biết chân chánh, từ
bỏ tham sân, si, tâm hiền lành, thanh tịnh, giải thoát, xa bỏ thế
dục, thì dù ở cõi này hay cõi khác, người kia vẫn hưởng phần ích
lợi.” Có thể mỗi chúng ta có hoàn cảnh khác nhau.
Người thích đi chùa, kẻ bộn bề công chuyện. Kẻ tin nhiều người
tin ít. Điều đó không quan trọng. Không nhất thiết chúng ta phải
tụng kinh trì chú hàng ngày, vì “tụng
nhiều kinh mà buông lung không thực hành thì chẳng hưởng được
phần ích lợi của Sa môn, khác nào kẻ chăn bò thuê, lo đếm bò cho
người,” như Đức Phật đã dạy trong câu số 19 cùng
phẩm. Chúng ta cứ sống đúng, hiểu biết một cách đúng đắn, làm
điều lành từ lời nói, ý nghĩ, sống biết đủ, không lệ thuộc quá
nhiều vào vật chất, tránh tham lam, sân hận ghét người này thù
người kia, thì không những ngay thực tế trước mắt mà kinh gọi là
đời này, chúng ta sẽ cảm thấy an vui, mà ngay cả đời sau, nếu có,
chúng ta cũng sẽ có sự an vui ấy.
Tại sao chúng ta không lo ngay đời này,
sống thật bình an, sống có ý nghĩa, tha thứ cho những người đã
làm phiền lòng mình cho dù họ vô tình hay cố ý, mà lại bỏ cả công
sức để lo cho một cuộc sống mà chính chúng ta cũng không biết ở
đâu, ra sao, sau khi chúng ta từ giã cõi đời. Đức Phật nói rất
rõ, “thì dù ở cõi này hay cõi
khác,” có nghĩa là đời này hay đời khác, chúng ta
cũng sẽ cảm thấy an lạc. Như trong tâm lý học nhờ vào nhiều khảo
cứu, các nhà tâm lý đã nói, khi chúng ta sống vui chúng ta sẽ
chết vui; nếu chúng ta sống trong đau khổ, chúng ta cũng sẽ chết
trong đau khổ.
Năm hết, Tết đến, thành tâm chúc chiến
hữu và gia đình thân tâm an lạc. Không gì bên ngoài có thể giúp
mình vui hay buồn. Tất cả đều do chính mình tạo tác. Khi lòng
mình mà buồn thì cảnh có vui cũng bằng thừa. Khi lòng mình vui và
an lạc, cảnh có bất như ý mấy mình cũng sẽ dễ dàng chấp nhận và
tha thứ. Đó chính là chìa khóa then chốt của những người tin và
thực hành con đường của Đức Phật.
Huệ Quang (Ngô Nhật Tân) |
Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Trung tâm lưu trữ các Ngày lễ mừng Bổn mạng BCND/QLVNCH...
|
Hình nền: Xuân Kỷ Hợi. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by MĐ Huỳnh Lương Thọ chuyển
Đăng ngày Thứ Hai,
February 4, 2019
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang