Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện
ngắn
Chủ đề:
Tha La Xóm đạo
Tác giả:
Nguyễn Trọng Hoàn
Bấm vào đây để in ra giấy(Print PDF)
Tôi không biết có phải qua bài thơ
dài tới 93 câu của Vũ Anh Khanh mà từ một vùng đất “đèo heo hút
gió” của xã An Hòa, quận Trảng Bàng, đã khiến nơi này biến thành
1 địa danh rất trữ tình của thi ca và âm nhạc. Nhưng, với tôi hay
nói xa hơn một chút nữa, với Tiểu đoàn 2/46/25
[TĐ2/Trung Đoàn
46/SĐ25BB], nơi ấy, vâng, chính nơi phía “lắm Công giáo, nhiều Ma
Việt cộng” ấy (theo 1 con đường trải nhựa, đến Quốc lộ 1, rẽ phải
đi về Quận lỵ Trảng Bàng, rồi rẽ trái theo con lộ đá đỏ chạy miết
đến một nhánh sông Sài Gòn... Có 1 căn cứ là nơi đóng Bộ Chỉ Huy
của Trung đoàn “Ông Cường”. Ông Cường là Đại tá Lều Thọ Cường,
Trung đoàn trưởng Trung đoàn 46), đã để lại cho tôi những kỷ niệm
khó phai.
Tiểu
đoàn 2/46 được trực thăng vận xuống vùng Lưỡi Câu rồi xuất phát,
ngược xuống các mục tiêu ở phía Tây Nam và các mục tiêu chót nằm
dọc theo con sông Vàm Cỏ Đông, xanh ngắt bóng dừa nước. Nơi ấy,
bên kia, phần đất Việt Nam là 1 đơn vị Thủy quân lục chiến đang
làm tuyến án ngữ.
Ngày 23 tháng 12.
Những cơn gió se lạnh hắt lên hơi nước
ngầy ngậy mùi phèn, có văng vẳng từ thinh không xa tít tiếng
chuông nhà thờ.
– Mẹ kiếp! Còn 2 ngày nữa là Noel rồi,
mà vẫn phải “chân lấm tay bùn” như thế này. “Thằng” Tiểu đoàn phó
Dương Kim Mãng, có gốc đạo Cao Đài này, có con bồ ngay quận Hiếu
Thiện này, thế mà “thiêng” ra phết. Hiệu thính viên vội mang
combiné đến cho tôi:
– Ông Thầy ơi, có 173 gặp.
(Thời kỳ ấy, mã số truyền tin đã cấm
không cho dùng những đại danh như Đại Bàng, Sao Lớn, Mặt Trời, kể
cả những Đích Thân, Thẩm quyền rồi...) 173 là ám danh của “Ông
Cường có dáng dấp thư sinh, ăn nói nhỏ nhẹ nhưng cương quyết”.
– 173... 169 tôi nghe đây.
– 169 cho ngay cả gia đình anh, “zu lu”
đến tọa độ XT.
Nghe số XT69, tôi sướng run lên. Bên
kia sông là Tha La Xóm Đạo.
– Trình 173. Rồi có vượt sông không?
– Sẽ có 1 đơn vị “Cải cách Bắc bình”
(Công Binh) đón.
Mãng tung cây gậy lên trời. Bộ Chỉ Huy
của tôi sang sông vào những chuyến hobo áp chót. Đại tá Cường
cùng Ban tham mưu nhẹ với những chiếc jeep có ăng–ten tua tủa
đứng chờ:
–
Mệt không? Nào... “toa” được đặc ân của Sư Đoàn đấy nhé. Ông
Tướng cho “toa” dưỡng quân ít ngày, rồi... (rồi... mấy “bố” này
chẳng tốt lành gì, sau này tôi mới biết, đơn vị tôi là TĐ tăng
phái đầu tiên cho mặt trận An Lộc). Nhưng, đây là 1 xóm Đạo...
Đừng cho “chúng nó” quậy phá, và lệnh cấm phép chỉ “xả ra” sau
tết Dương lịch đấy nhá.
– Nhưng, thưa đại tá, tôi có nghe đài
BBC, thấy mình với Việt cộng có hưu chiến mà?
Tự nhiên tôi thấy gương mặt vốn xám
ngoét của Đại tá Cường ửng đỏ:
– Cậu không nhớ đêm Giáng Sinh hưu
chiến ở Trảng Lớn năm ngoái à? Mà mình cũng mong năm nay, chúng
nó tôn trọng, nhưng phải cẩn thận. Cậu nên vào thăm Cha Nghị.
Bộ Chỉ Huy Tiểu đoàn tôi đóng quân ở
nhà ông Ba Tít, tôi không biết tại sao dân ở đây gọi tên ông như
vậy. Tôi cũng không nhớ tôi quen với gia đình ông lúc nào, nhưng
cứ mỗi khi đơn vị đi ngang tôi đều ghé vào thăm ông ít phút. Xởi
lởi, sống độc thân với 2 cô con gái đang học ở Sài Gòn, chỉ Chủ
nhật mới về thăm cha.
Từ ngày vợ ông chết thảm, khi VC chiếm
ấp An Hội, nơi có cái lò gạch, mà từ ngày Tết Mậu Thân não nùng
năm ấy, đã cướp đi người vợ tấm mẳn của ông, những cột ống khói
của hầm nung gạch ngun ngút mùi đất nung ngày nào, không còn nhảy
múa, đùa bỡn với tiếng chuông chiều, với những đợt gió quyện theo
hơi nước của con sông Vàm này nữa.
Từ đó, cứ mỗi buổi chiều, Ba Tít thường
phễnh bụng trên bộ chõng tre, dưới bóng cây mít già (ấy, già thế,
trông cằn cỗi là thế mà hoa trái quanh năm đấy, lại do ông nhạc
của goa trồng đấy, ôi, bà ơi, bà nó ơi!), với cút rượu Gò Đen,
với những câu nguyền rủa: “Bọn vô thần vô thánh chúng bây... Goa
mà bắt (?) được 1 đứa, thì goa giết 1 đứa, bắt được 2 đứa... Goa
giết 2 đứa”... cho đến khi ông “bắt được” đứa thứ 100, 101...
Rồi ông lăn quay ra ngủ.
Chiều 24.
Tôi đang đứng ngắm hàng cây cam quýt
thẳng tắp mới được vun gốc, thì có tiếng xe lam đậu trước cổng,
có thấp thoáng bóng áo dài tím... A...
– Chào cô Dược sĩ! Cô mà là VC thì tụi
tôi chết cả nút.
– Thiếu tá cứ giỡn em hoài, ấy là vì em
mới đến thăm chị em. Gặp ông Tướng mới biết anh Đáng về đây, đã
mấy hôm rồi. Em vội lên... Đại đội anh Đáng đóng gần đây không,
Thiếu tá?
Đáng
là 1 Trung đội trưởng Trinh sát 46 khi tôi qua TĐ 2 này. Tôi có
xin Đáng về theo, anh đang làm Đại đội trưởng Đại đội 3. Trong 1
lần Ủy lạo, một “em gái Hậu phương” có cái tên ngồ ngộ, lãng mạn,
bay bổng thi ca Ngô Thị Chiều Tím đã phải lòng ngay anh chàng ăn
nói bạt mạng, gan lì, hay lôi cả dòng họ Đỗ Đình ra “khoe”.
Tình yêu của họ tưởng vỡ tan khi Chiều
Tím lỡ lời khoe với bà chị họ, lại là người nhà của Chuẩn tướng
Tư Lệnh. Đáng được gọi thẳng lên gặp Đại tá Tích, Trưởng phòng
Tổng quản trị Sư Đoàn.
Ra khỏi cửa phòng “ông Tích”, Đáng văng
tục liên hồi rồi phóng xe về thẳng Tiệm Thuốc Tây ở Ngã tư Trung
Chánh nơi có bố của cô Chiều Tím làm chủ.
Trong lúc Đáng bước lên xe jeep trở về
Chà Rầy là lúc Chiều Tím bị ông bố đay nghiến:
– Cái thứ lính tráng mất dạy này, con
“nhặt” nó ở đâu ra vậy? Từ nay bố cấm con! Quen với thằng xích lô
xe kéo cũng được... Trừ thứ mục hạ vô nhân này!
– Không đâu bố ạ. Anh ấy có dòng Đỗ
Đình... Có...
– Không có với không gì hết... từ nay, cấm!
Chẳng biết ông cấm thế nào mà từ đó
Đáng ít nói hơn. Họ lại càng khắng khít hơn.
Mãng xòe lòng bàn tay, nói với 3 Đại
đội trưởng:
–
Trong này có 3 cái thăm. Ông nào bắt được số 2 thì trở về ấp 2
(An Hòa 2), ông nào bắt được số 3 thì đóng quân ở đây làm thành
phần trừ bị. Còn không may, ông nào bắt trúng số 1 thì ở lại gặp
Tiểu đoàn trưởng.
Đáng bắt số 1. Tôi chỉ vào khu vực mênh
mông những nước ở phía Nam của cầu Quan:
– Khu từ cầu đến sát bờ sông này là khu
vực hoạt động của cậu. Những mục tiêu có số lẻ là chỗ Việt cộng
thường đặt súng cối pháo kích vào đây, vào Quận lỵ. Tôi vừa gặp
Cha Chánh Xứ. 2 khẩu đại liên ở trên gác chuông sẽ yểm trợ trực
tiếp cho cậu. (Hồi ấy chưa có gác chuông giống lồng chim như sau
này). Cuộc hành quân này sẽ chấm dứt vào 1 giờ đêm. Sau đó, cậu
sẽ về đóng quân tại XT.
Đáng, như có vật gì chặn cứng cổ họng:
– Nhưng...
Tôi cố làm vẻ tự nhiên:
– Còn... “Ngàn Thu Áo Tím” của cậu thì
sao? Hay để thằng Bắc dẫn đại đội đi vậy?
Đáng đứng bật dậy, gấp tấm bản đồ bỏ
vào túi áo:
–
Cô ấy sẽ ở đây, sẽ vào Nhà thờ lễ. Rồi sau lễ nửa đêm, rồi 1 giờ
đêm, bên hang đá, tôi sẽ trao cho cổ cái nhẫn đính hôn này.
(Đáng vỗ vỗ vào cái túi nhỏ bên cánh
tay).
“Máu
nhuộm sân... Nhà thờ”:
Tôi nói với Dương Kim Mãng:
– Ông ở Bộ chỉ huy coi “nhà”, tôi vào
trong nhà thờ làm... Đạo vòng.
Bộ Chỉ huy nhẹ của tôi vừa đi ra khỏi
cổng lò gạch, bỗng nghe 1 tiếng súng cối, kế tiếp 1 tiếng nữa.
“Vào ngay nhà thờ rồi”. 1 sĩ quan la
lớn. Tiếp đến là những tràng đạn đại liên từ gác chuông. Tôi quay
lại lò gạch, rồi vỗ vào vai Sĩ quan Tiền sát pháo binh:
– Ông cho thằng Chà Rầy, Trảng Bàng, cả
thằng Củ Chi nữa, TOT vào những mục tiêu tiên liệu đi.
Những tiếng phản pháo rung chuyển mặt
đất nhưng không át được tiếng Mãng:
– Thằng 3 đụng địch... Rồi... có chiếu
sáng cho mày rồi đấy. Rồi, rồi... Bảo nhà thờ ngừng bắn thế hả?
Mấy đứa?
Một
hiệu thính viên của 1 trung đội đóng trong nhà thờ báo cáo thẳng
cho Bộ chỉ huy. Tôi nghe xong, buông máy rồi kéo Bộ chỉ huy nhẹ
“chất” lên chiếc jeep chạy thẳng vào Nhà thờ.
Quái lạ, không có 1 giáo dân nào chạy
từ Nhà thờ ra cả, vẫn tiếng hát vang vang: “Mẹ ơi, đoái thương
cho nước Việt Nam... Trời u ám chiến tranh điêu tàn...”
2 quả pháo súng cối đang ghì kéo âm
vang thánh ca cao vút kia, xuống cùng với làn khói đạn mịt mù,
đang vây quay hang đá. Có nhiều người nằm la liệt. Có cả một vạt
áo dài màu tím hất lên che khuất 1 gương mặt.
Mắt tôi cay cay (... tôi sẽ trao cho cổ
cái nhẫn đính hôn này...). Có tiếng Cha chánh xứ:
– Nhanh lên các con, chuyển hết về Bệnh
viện Trảng Bàng.
Tiếng chuông nhà thờ lại đổ dồn...
tiếng hát... tiếng cầu kinh...
Tôi đến bên chiếc jeep, ở đấy mấy chiếc
máy truyền tin PRC–25 đang ồn ào truyền, nhận lệnh. Có tiếng Mãng
đang như càng lúc càng gay gắt, bên kia là tiếng của Đáng.
– Họ gom hết đưa ra bệnh viện Trảng
Bàng rồi... sống chết làm sao, tôi chưa biết. Khoan... khoan...
Không được làm bậy...
Tôi chộp lấy combiné:
– 169 gọi Đống Đa.
Tiếng Đáng sắc như gươm:
– Tôi sẽ lên 169 nhận tội. Tôi, chính
tôi đã “xử” thằng Việt Cộng trưởng toán này rồi. Còn 2 thằng tôi
đang tính cho nó về chầu Diêm vương. Vâng vâng, tôi sẽ giải chúng
về.
Sáng 25.
Trên chiếc chõng tre, mấy chú “tà loọt”
đã hâm lại phần “tiệc” Lễ nửa đêm do cha Chánh xứ gửi biếu. Tôi
kết thúc buổi họp, nhìn về phía Đáng:
– Tôi nghiêm khắc cảnh cáo Đại úy Đại
đội trưởng Đại đội 3, vì lý do gì, chắc Đại úy đã hiểu. Cũng may,
lúc này không còn “bọn” cố vấn Mỹ, chứ không, hành động giặc cỏ
kiểu Lương Sơn Bạc của đại úy sẽ gây ra rắc rối to cho đơn vị.
Đại úy nghe rõ chưa?
Có tiếng giày máp, có tiếng nghẹn ngào
của Đáng:
–
Nghe rõ!
Tôi
ra hiệu cho mọi người “nhập tiệc”, rồi bảo Thượng sĩ Hùng Ban 1:
– Ông viết cho Đại úy Đáng 1 sự vụ lệnh
về Bệnh viện Cộng hòa thăm thương bệnh binh. Sau đó, Đáng được
nghỉ 48 giờ để...
Tôi chỉ vào cái gói Đáng cứ kẹp mãi
trong nách:
–
Cậu đưa ngay cái gói chiến lợi phẩm kia cho tôi.
Đáng nói như khóc:
– Xin thiếu tá cho tôi cái này, tôi sẽ
đốt trước linh cữu...
Tôi nói to như cố ý cho các sĩ quan có
mặt cùng nghe:
– Cái gì linh cữu? Sáng nay, Cha Nghị
đã từ bệnh viện Trảng Bàng về qua đây báo tôi 1 tin vui. Trong 13
người mang đến bệnh viện ngày hôm qua, chỉ có 1 nạn nhân còn phải
nằm lại. Tất cả đã xuất viện, kể cả cô nàng “Ngàn Thu Áo Tím” của
ông đấy. Còn cái áo “Đẫm máu cháu Bác Hồ” này tôi sẽ biếu cho chú
Ba làm mồi. Nghe nói hôm nay, chú đốt lại cái lò gạch.
Đáng vui mừng nhảy lên nhảy xuống như
một đứa trẻ con.
Tiếng Chuông nhà thờ ngất ngây, thánh
thót...
Nguyễn Trọng Hoàn
Bài viết này cũng để tặng:
– Hương hồn Cố Thiếu tá Dương Kim Mãng,
Tiểu đoàn Phó TĐ 2/46/25 BB.
– NT Bùi
Văn Ngô (K16) Quận trưởng & Chi khu trưởng Trảng Bàng.
– Đồng Môn, Đồng Khóa, Đồng đơn vị: Trần Như Xuyên.
Bấm vào đây để in ra giấy(Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by CATHY chuyển
Đăng ngày Thứ Tư, December 27, 2023
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang