Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tản
mạn đó đây
Chủ đề:
Thời sự
Tác giả:
Huy Vũ
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Hầu hết những người
Việt Nam phải bỏ quê cha đất tổ cùng thân nhân trốn chạy ra nước
ngoài trước hay sau ngày cộng sản chiếm miền Nam vào tháng Tư năm
1975 đều được quốc tế coi là người tỵ nạn chính trị, vì họ không
muốn sống hay không thể sống dưới sự cai trị hà khắc và độc tài
của đảng cộng sản Việt Nam. Do đó, khi đã trốn chạy ra khỏi lãnh
thổ và lãnh hải Việt Nam họ được Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc
cũng như các nước trong thế giới tự do giúp đỡ và đón nhận. Tuy
bản thân họ không còn sống ở Việt Nam nữa, song thân nhân của họ
hiện vẫn còn đang sống đói khổ lầm than dưới sự cai trị tàn bạo
của đảng cộng sản Việt Nam. Vì thế, mối liên hệ giữa họ và thân
nhân của họ ở Việt Nam không dễ dàng gì để có thể cắt đứt hoàn
toàn được.
Nói
thế có nghĩa là người Việt tỵ nạn cộng sản ở nước ngoài vẫn còn
có một trách nhiệm nào đó đối với thân nhân và đồng bào cùa họ
nơi quê nhà. Vì thế việc khuyên bảo hay yêu cầu họ ngưng thăm
viếng, ngưng gửi tiền về giúp đỡ thân nhân, v.v. ở Việt Nam có
thể bị coi như là trái với luân thường và đạo lý cùa người Việt
Nam.
Nguyên là
một người lính trẻ của VNCH và nay là một công dân già của Hiệp
Chủng Quốc, tôi nghĩ là sự đòi hỏi này có lẽ là hơi quá đáng.
Thậm chí còn có một vài người tỏ ra nặng lời với những người tỵ
nạn Việt Nam này là phản bội, là Việt gian, là tay sai đang thực
thi nghị quyết số 36 của bộ Chính Trị đảng CSVN, v.v.
Song sau khi suy nghĩ kỹ một chút, rồi
tham khảo thêm ý kiến của một số vị tỵ nạn cộng sản khác đã phát
biểu tản mạn trên mạng internet về đề tài này, tôi lại thấy nó
cũng có lý đấy. Bây giờ tôi xin phép trình bày sơ lược về những
lời phát biểu của một số vị tỵ nạn mang tính chất hỗ trợ cho lời
yêu cầu này để quý vị nghe xem có lọt lỗ tai không?
Trong một bài viết có tựa đề là “Thư
gửi con cháu” ngày 01/05/2011 tác giả Nguyễn Văn Phú, giáo sư
toán nổi tiếng của trường trung học công lập Chu Văn An và cũng
là hiệu trường trung học tư thục Hưng Đạo ở Sài Gòn trước năm
1975. Trong lá thư này có một đoạn ngắn ông Phú đề cập đến việc
về thăm Việt Nam với lời lẽ như sau:
“Có vài vị hỏi bố mẹ đã về thăm Việt
Nam chưa. Câu trả lời là chưa, vì lý do sức khỏe. Đã có rất nhiều
người về Việt Nam, mỗi người có một lý do, mỗi người có một mục
đích, mỗi người có một cách nhìn! Về để săn sóc cha già mẹ yếu,
thăm nuôi người thân, về để sửa sang phần mộ tổ tiên, về để giảng
dạy cho sinh viên, để nhìn lại quê hương, những điều ấy là chính
đáng. Về để cứu trợ nạn nhân của các thiên tai, giúp đỡ đồng bào
nghèo túng mà không vì danh lợi cũng là việc tốt. Về để ăn chơi,
để du lịch rẻ tiền, để cầu danh lợi, để xin vài tấm bằng khen,
thì không nên.”
Trong một bài viết có tựa đề là “Lời
Dặn Con” trên mạng internet,
Bác sĩ Trần Mộng Lâm đã nêu ra 10 lý
do để khuyên bảo các con và cháu của ông không nên về Việt Nam để
thăm viếng hay du lịch. Những lý đo mà Bác sĩ Lâm nêu trong bài
viết này có lẽ không được nhẹ nhàng, bóng bảy như những định lý
hình học phẳng hay không gian cùa giáo sư Phú mà chúng lại như
những mũi kim chích sâu thẳm vào da thịt của bệnh nhân.
Dưới đây là 10 lý do Bác sĩ Lâm khuyên
trực tiếp các con của ông nói riêng và gián tiếp tất cả người
Việt tỵ nạn ở hại ngoại nói chung:
1) Các con đừng bao giờ về Việt Nam du
lịch: Gia đình chúng ta bỏ nước ra đi vào năm 1978, khi đó các
con chưa ra đời. Ngày 30 tháng 4 năm1975, Bố mất nước, đại gia
đình chúng ta khánh tận, sau đó bố vào tù.
Ngày 30 tháng tư rõ ràng là một ngày
đen tối cho người Miền Nam, ngày Quốc Hận, Tổ Quốc mất vào tay
một nước láng giềng hiếu chiến là Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, một
nước cộng sản. Mới đây, tại Canada có một đạo luật gọi ngày 30
tháng tư là Ngày Tìm Về Tự Do. Đó là một đạo luật không thể nào
chấp nhận được đối với đại đa số dân Miền Nam. Các con phải biết
điều đó và đừng bị chi phối bởi những bào chữa khôn khéo đánh lạc
dư luận. Ngày 30/04 là ngày Miền Nam mất nước, chỉ có thế mà
thôi.
2) Các
con đừng về thăm Sài Gòn, thành phố mà bố đã trải qua suốt đời
niên thiếu. Thành phố này ngày nay mang tên một kẻ ấu dâm, tội mà
cả thế giới lên án và kẻ phạm tội phải ngồi tù, dù chúng là người
có chức sắc cao đến thế nào, ngay cả các ông linh mục, các ông
Tổng Thống.
3)
Các con đừng về Viêt Nam du lịch, vì các con sẽ mang tiền của
đóng góp cho một chế độ tệ hại.
4) Các con đừng về Việt Nam du lịch, vì
với đô la các con có, các con có thể mua tất cả, từ mũi kim, sợi
chỉ, đến thân thể một người đàn bà, nhưng đừng làm thế, tội lắm.
5) Các con đừng về Việt Nam du lịch, vì
ở đó bây giờ toàn những chuyện giả dối, người ta có thể vu oan
giá họa cho các con về bất cứ tội gì.
6) Các con đừng về Việt Nam du lịch, vì
khi trở về, các con có thể bị ảnh hưởng và nói năng thô lỗ, chửi
thề tục tĩu.
7) Các con đừng về Việt Nam du lịch, vì ở Việt Nam bây giờ có 2
loại người bị dân chúng ghê tởm là công an và bác sĩ. Công an thì
không nói làm gì nhưng bố là bác sĩ. Bố không muốn khi trở về,
các con nhìn bố với một ánh mắt khác.
8) Các con đừng về Việt Nam du lịch, vì
các con có thể chết oan khi sang đường, với cách mà người ta lái
xe, lái mô tô, không tuân hành luật lệ đi đường nào hết.
9) Các con đừng bao giờ về Việt Nam du
lịch, vì các con sẽ bị sốc nặng giữa các khoảng cách giầu nghèo,
trong các tiệm ăn, các con sẽ thấy bọn tham nhũng khoe của lố
lăng, ngoài đường phố, các con sẽ bị quấy rầy với những kẻ ăn
xin, các em bé bán vé số, các người không nhà không cửa nằm lềnh
khênh trên các lề đường, và các cụ già vẫn phải lê lết kiếm ăn
giữa các phố phường bụi bậm.
10) Các con đừng về Việt Nam du lịch,
vì ở đất nước đó, đâu đâu cũng có hình, có tượng Hồ Chí Minh, kẻ
bán nước cho Tầu. Phải cúi đầu tôn kính tên ấu dâm này, thà chết
còn hơn.
Trong
một bài viết trên mạng khác có tựa đề là “Đã Quên Sao?” tác giả
Người Phương Nam đã kể một câu chuyện mà tác giả đã nghe được
trong khi chờ đến lượt mua bánh mì, giữa hai phụ nữ Việt Nam tại
Úc hỏi thăm nhau sau dịp Tết Bính Thân 2016. Bà này hỏi bà nọ:
“Lâu quá không thấy bà đi chợ, bộ đi
Việt Nam hả?”
“Ờ, tui về VN trước tết cả tháng lận. Đáng lẽ chưa trở qua đâu
nhưng mới đây con nó kêu về nói bộ An Sinh Xã Hội gởi giấy ‘hỏi
thăm sức khỏe’. Tui về ló cái mặt ra cho nó thấy rồi vài bữa trở
qua bển nữa. Ở đây buồn quá, về bển chơi cho vui cái tuổi già.
Việt Nam bây giờ tiến bộ lắm, nhà cửa đầy đủ tiện nghi, xe cộ có
máy lạnh, khách sạn 5 sao, sang còn hơn ở ngọai quốc, cái gì bên
Úc có là ở bển cũng có. Ăn uống cũng vậy, nhà hàng lềnh khênh, đồ
Tây, đồ Tầu, Mỹ, Úc, Hàn, Nhật, Thái, Ấn, v.v. không thiếu nước
nào. Đặc biệt đồ biển tươi trong, tôm cá nhảy soi sói chớ không
phải đông đá như bên này.”
Sau khi nghe hết câu chuyện của hai bà
tỵ nạn cộng sản tại Úc trao đổi với nhau, tác giả Người Phương
Nam đã có những nhận định cay nghiệt như sau:
“Nghe bà ta nói mà tôi cảm thấy bất mãn
lẫn chua xót dùm cho chính phủ Úc ân nhân, đã làm ơn còn mắc oán.
Tôi không hiểu sao bà lại có thể hiu hiu tự đắc nói như vậy mà
không chút áy náy ngượng miệng.
Chẳng lẽ bà đã quên là bà từ đâu chạy
tới đây rồi hay sao?
Chẳng lẽ bà không còn nhớ tại vì sao,
nguyên do nào bà có mặt ở nước Úc này?
Chẳng lẽ bà đã quên hết những kinh
nghiệm xương máu dưới chế độ cộng sản phi nhân, những thống khổ
đọa đày, những áp bức kềm kẹp, bóc lột tận cùng xương tủy của bọn
độc tài đảng trị khiến bà không chịu đựng nổi nên phải liều mình
vượt thoát ra đi bất kể sống chết thế nào.
Chẳng lẽ bà không còn nhớ gì đến chuyến
vượt biển kinh hoàng, những ngày đêm đói khát lênh đênh trên biển
cả bao la mịt mùng vô tận, giữa bao hiểm nguy rình rập bủa vây,
nào là sóng gió bão bùng, nào là hải tặc cướp bóc hết lần này đến
lần nọ tưởng chừng như không còn mạng tới bờ.
Nhưng may mắn thay cho bà, cuối cùng bà
đã cặp bến tự do.
Nước Úc đã nhân đạo mở rộng vòng tay
đón tiếp bà, đã cưu mang bà, cho bà hưởng mọi quyền lợi như người
dân bản xứ, cho con cái bà có cơ hội phát triển, vươn lên và
thành đạt như tất cả những con dân được sinh ra và lớn lên trong
một thế giới tự do, một xã hội có luật pháp, có nhân quyền.
Và giờ đây khi bà tới tuổi hưu trí,
chính phủ Úc lại còn tử tế phụng dưỡng bà trọn đạo như bà là mẹ
già của họ bất kể bà có đóng góp gì cho nước Úc này hay không
trong đời tỵ nạn của bà.
Quê hương ai chẳng nhớ chẳng muốn về,
nhưng nếu về thăm thân nhân, bằng hữu, cảnh cũ làng xưa vì tình
quê nung nấu trong lòng thì còn có thể hiểu được, thì còn ráng
dầy mặt bấm bụng mà về một vài lần cho thỏa lòng thương nhớ đất
tổ quê cha. Nhưng đàng này bà cứ đi đi về về như đi chợ, ở Việt
Nam nhiều hơn ở Úc chỉ vì muốn du hí muốn hưởng thụ, vô hình
chung bà đã tiếp tay làm đầy thêm túi tiền cho bọn chóp bu cộng
sản vốn không thể đội trời chung với bà. Mỉa mai thay! Một nơi mà
ngày xưa bà cho là địa ngục trần gian không thể sống, bất cứ giá
nào cũng phải cao bay xa chạy thì giờ đây bà lại hớn hở quay đầu
về ca tụng, coi đó là thiên đường. Dĩ nhiên là thiên đường vì bà
đang có đồng đô Úc trong tay. Nếu như chính phủ Úc cúp trợ cấp
cho bà thì bà sẽ ra sao? Ở xứ này, bệnh hoạn vô nhà thương không
tốn một đồng xu từ A tới Z. Còn thiên đường cộng sản từ A tới Z
đều phải nộp thủ tục đầu tiên. Tội cho dân nghèo, tiền đâu mà làm
thủ tục đầu tiên để được cứu chữa! Ngay cả bà, không khéo bà đổ
bệnh thình lình, chắc chắn bà phải chạy bay về đây chữa bệnh thôi
chớ ở đó chịu tiền sao cho thấu.
Nếu bà cho là Việt Nam ngày nay đáng
cho bà sinh sống thì bà hãy ở hẳn bên đó đi và đừng lợi dụng quốc
tịch Úc, dùng đồng tiền cấp dưỡng của chính phủ Úc để thủ lợi mua
vui cho bà. Như vậy mới không hổ mặt bà và công bằng cho nước Úc.
Bà chỉ thấy cái vỏ hào nhoáng mị dân bề
ngoài chớ có biết đâu thực chất bên trong trống rỗng. Cả một bè
lũ gọi là chính quyền, lãnh đạo chỉ giỏi đàn áp, tham nhũng vơ
vét làm của riêng, mạnh ai nấy đầu tư ở nước ngoài thủ thân dọn
đường chạy. Dân đói mặc dân. Chẳng ai có lòng thương nước thương
dân, đặt lợi ích của toàn dân trên hết để cải thiện công bằng
trật tự xã hội, ổn định đời sống cho dân nhờ. Dân giầu thì nước
mới mạnh. Đàng này, cái nghèo đói đã khiến con người chỉ nghĩ đến
làm sao kiếm miếng ăn, từ chỗ đó sinh ra lươn lẹo mánh mung, trộm
cướp, giựt dọc, giết người một cách ác độc vô cảm vô nhân tính.
Xã hội càng ngày càng loạn, luân thường đạo lý càng xuống dốc thì
đất nước càng sớm đi đến chỗ diệt vong nhứt là từ vua tới dân,
mạnh ai có tiền cũng chỉ biết ăn chơi hưởng thụ mà không biết xây
dựng, củng cố hay bảo vệ giữ gìn thì sớm muộn gì cũng vào tay
ngoại bang thôi.
Người trong nước đã thấy vận mạt của
Việt Nam cho nên ai có khả năng cũng tìm đủ mọi cách để ra khỏi
nước thì tại sao bà lại lội ngược dòng. Cái vị thế của bà, một
công dân Úc ai thấy cũng ao ước thèm thuồng nhưng sao bà không
biết quý, có phải là nghịch lý lắm hay không?
Mỗi người có quyền tự do riêng, muốn
làm gì thì làm nhưng cũng nên lựa chọn, lựa chọn đạo lý làm người
hay lựa chọn vong ân bội nghĩa, vô ý thức!”
Cũng trên mạng internet, tôi còn đọc
được một số các bài viết về nhận định khá chua chát của một vài
người Mỹ đối với việc người Việt tỵ nạn trên đất Mỹ gửi tiền về
Việt Nam:
Trong một bài viết trên mạng vào ngảy 3/11/2012, tác giả Tiến
Nguyễn có thuật lại một cuộc đối thoại của ông với một ông hàng
xóm người Mỹ:
“Hôm qua ông hàng xóm của chúng tôi, Dr, George (PhD) nhân viên
chính phủ liên bang làm ở GAO
[1] nói với tôi ‘Cơ quan GAO chúng
tôi ước tính mỗi năm người Việt các anh (you, Vietnamese) đổ tiền
về Vietnam khoảng 18 tỷ dollars, qua các ngả du lịch, chuyển ngân
và đầu tư...’
Những số tiền mặt (cash, pocket money các anh đem về chánh phủ
tôi (my government, not yours) không kiểm soát được. Ông nói
tiếp: ‘Vài ngày trước đây một số người Việt các anh thỉnh cầu
(petition) chính phủ tôi (my government) dùng áp lực tài chánh và
kinh tế đối với nước Việt Nam để đòi hỏi một vài điều cho các
anh, mà các anh có thể, nhưng không thể tự mình làm lấy. Các anh
ươn hèn (You coward rats). Tại sao suốt lịch sử các anh cứ phải ỷ
lại vào người ngoài. Cho tôi biết các anh là loại người gì? (Tell
me what kind of people are you?’”
Trong một bài viết khác được post lên
mạng vào ngày 18/02/2014 có tựa đề là: “Hãy mở mắt to mà đọc!!!
Sự thật mất lòng”.
Trong bài viết này tác giả Hải Nguyên
cho hay là vào dịp vợ chồng ông tham dự buổi
“Monthly–Neighborhood–Get–Together–Buffet–Dinner” một nhân viên
chánh phủ liên bang cao cấp người Mỹ da trắng nói với ông rằng:
“Một mặt các người Mỹ gốc Việt hợp tác
khắng khít (closely co–operate) về kinh tế và tài chánh với chế
độ ‘kẻ thù’ của các anh qua việc các anh đổ 18 tỷ đô la về
Vietnam hàng năm qua ngả du lịch, chuyển ngân, du hí, và đầu tư
(Note: Wells Fargo Bank có đủ tài liệu cấp cho GAO).
Mặt khác, một số tổ chức cộng đồng (a
certain number of your community organizations) các anh nộp thỉnh
cầu (petition) chánh phủ Mỹ xin dùng áp lực kinh tế với Vietnam
để đòi cho các anh vài điều mà các anh có thể tự làm lấy, nhưng
chính hành động của các anh (hợp tác kinh tế với chế độ thù
nghịch) rồi các anh phản lại thỉnh cầu của các anh. Các anh là lũ
hề (you, bunch of comedians).”
Cũng trong dịp
Monthly–Neighborhood–Get–Together–Buffet Dinner này, ông Hải
Nguyễn còn nói có một bà bác sĩ Sue (OB GYN) da màu chĩa vô rằng:
“Chính BS Martin Luther King là người
đã đấu tranh cho chúng tôi có nhân quyền, tự do, bình đẳng. Chúng
tôi phải tự giành lấy bằng mạng sống. Chúng tôi không nộp thỉnh
cầu tới chánh phủ như bản chất ỷ lại của các anh vừa làm. Các anh
biết việc làm nào bẩn thỉu, các anh muốn người khác làm cho mình
(Your dirty job you want somebody else doing it for you). Nếu
không có BS King, người Mỹ gốc Việt các anh ngày nay chẳng khác
gì người Tầu qua đây lao động đường xe lửa hoặc giặt ủi. Ai muốn
có gì, phải tự tranh đấu giành lấy.
Ở Mỹ có câu nói không ai cho ai ăn cơm
thí (there is no free lunch). Những người dân ở Việt Nam ươn hèn
(coward rats) không dám tự mình giành lấy bình đẳng, tự do, nhân
quyền. Nước Mỹ không thể cứu giúp một dân tộc ươn hèn (a nation
full of coward rats) nếu họ không tự cứu họ trước (we only help
those who help themselves).”
Ông Hải còn cho biết thêm rằng, cũng
vào bữa cơm chung để tỏ tình láng giềng với nhau hôm ấy, Ông Tom
chủ văn phòng bất động sản Century 21, còn phân tích mang tính
chất vừa ca tụng mạt sát người Việt tỵ nạn trên đất Mỹ rằng:
“Cũng như mọi cộng đồng thiểu số khác.
Họ (người Việt) có 3 loại người:
*Loại 1 cực kỳ thông minh đóng góp rất
nhiều cho xứ sở này (their adopted land). Tôi biết có tới hàng
ngàn người Việt là quân đội Mỹ cấp tá, BS, Kỹ sư, Giáo sư, Bác
học. Điển hình (a case in point) cách nay 6–7 năm tôi đã đọc
Newsweek Magazine, ký giả lão thành (renowned journalist) George
Wills viết 1 bài dài về 1 bà bác học Vietnam (ý ông nói Mrs.
Dương Nguyệt Ánh). Nói rằng món nợ của bà đã trả cho nước Mỹ hoàn
toàn đầy đủ, kể cả tiền lời (Your debt to America has been paid
in full, with interest).
*Loại 2 là bọn ích kỷ, cơ hội chủ nghĩa
(selfish opportunists) những người dễ ghét –đáng khinh bỉ –
(despicable folks). Loại người này sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ
dữ (they are ready to sell their souls to devils) trục lợi cá
nhân. 18 tỷ dollars Dr. George vừa nói là từ loại người này đổ
vào Vietnam. Họ là những con cừu đen.
*Loại 3 là loại ngu xuẩn nói nhiều làm
ít (All–talk idiots). Họ ngu xuẩn tới nỗi không có lý trí. Họ nhu
nhược ươn hèn, ỷ lại, lạm dụng quyền công dân. Họ ngu xuẩn đến
nỗi không biết được rằng chánh phủ và nhân dân Mỹ chỉ hành động
việc gì có lợi chung cho đất nước và nhân dân Mỹ (common interest
of America and the American people). Các thỉnh cầu của loại người
này, nếu là tôi (Ông Tom) tôi ném ngay vào thùng rác.”
Vào cuối bữa cơm chung này, vợ chồng
ông Hải tâm sự với nhau một cách đau đớn rằng:
“Ờ nhỉ. Người mình ngu thật đấy. Dinner
Buffet đầu tháng 4 ni, mình không nên góp đồ ăn đến dự nữa. Làm
người Việt nhục lắm. Chỉ muốn độn thổ thôi...”
“Ta là người chịu ơn chánh phủ và nhân
dân quá nhân đạo cưu mang chúng ta qua đây, gíúp đỡ ta bước đầu,
tìm nơi ăn chốn ở, làm ăn gây dựng sự nghiệp. Khi có đủ lông cánh
ta đem tiền bạc về bơm cho những kẻ mà do chính chúng đã gây ra
cho chúng ta phải bỏ nước ra đi. Giờ đây ta còn để cho những
người (Mỹ bình thường) nhìn ta như những con vật ghẻ lở, loài sâu
bọ.”
Là một
người tỵ nạn bình thường, kẻ viết bài này nghĩ là những lời phát
biểu nói trên của một số vị tỵ nạn cũng như của một vài người Mỹ
về việc người Việt tỵ nạn ở nước ngoài thăm viếng, du lịch, làm
từ thiện, đầu tư và gửi tiền về VN có thể là những lời nói thật
và những lời nói thật thì thường nghe chói tai.
Cũng qua những bài viết trên mạng,
người ta còn tìm thấy những lý do sâu xa của lời yêu cầu này là
việc thăm viếng, du lịch, làm thiện nguyện, đầu tư và gửi tiền về
Việt Nam của người tỵ nạn, tuy bề ngoài chỉ có ý nghĩa là chúng
ta giúp đỡ cho người thân hay cho một nhóm người ở trong nước
đang lúc gặp khó khăn, song cũng có nghĩa là chúng ta đã giúp cho
đảng CSVN và chế độ cộng sản ở VN vững mạnh và tồn tại lâu dài
trên đất nước thân yêu của chúng ta.
Khi du lịch, thăm viếng, làm từ thiện
hay gửi tiền về VN với bất kỳ hình thức nào và lý do nào ta phải
dùng Mỹ kim và khi khoản Mỹ kim này tới VN tất phải đổi ra tiền
CHXHCN/VN để chi dùng. Do đó những đồng MK này trở thành ngoại tệ
mạnh nằm trong tay đảng CSVN và chính phủ CSVN. Bằng cách này hay
cách khác bọn chóp bu CSVN biến một phần khoản ngoại tệ này vào
túi riêng và một phần được dùng vào việc duy trì lâu dài chế độ
cộng sản độc tài của chúng trên đất nước Việt Nam.
Nói khác đi khoản ngoại tệ này giúp
đảng CSVN và bạo quyền CSVN ngày càng thêm giầu mạnh để tiếp tục
công việc cưỡi đầu, cưỡi cổ nhân dân trong nước. Như thế có thể
nói là việc du lịch, chuyển ngân, đầu tư và làm từ thiện ở Việt
Nam là hành động kéo dài sự “dẫy chết” của đảng CSVN và cũng là
hành động kéo dài sự đau khổ của gần một 100 triệu người Việt Nam
khác.
Mặt khác
quý vị cũng nên hiểu thêm rằng trong một nước dân chủ và đa
nguyên ở Phương Đông cũng như Phương Tây, nếu người dân không
bằng lòng đối với đường lối điều hành đất nước của một đảng hay
của một vị tổng thống thuộc đảng nào đó, thì sau nhiệm kỳ cầm
quyền của đảng ấy hay vị tổng thống ấy dân chúng sẽ sử dụng lá
phiếu của mình để bầu cho một đảng khác hay một vị TT khác. Song
ở Việt Nam hiện nay dân chúng không có quyền này, nếu muốn thay
đổi sự lãnh đạo đất nước hiện nay của đảng CS, người Việt ở trong
nước không có một sự chọn nào khác hơn là vùng dậy lật đổ chế độ
CS độc tài. Do đó mọi khoản tiền người tỵ nạn gửi vể Việt Nam
dưới bất kỳ hình thức nào đều có nghĩa là kìm hãm tiến trình lật
đổ đảng CS và bạo quyền cộng sản ở Việt Nam hiện nay.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà trong
bài viết: “Hãy Mở Mắt To Mà Đọc...” ông Nguyễn Hải đã trích dẫn
lời nói của một nhân viên cao cấp của chính phủ liên bang, Dr.
George, đã nói trực tiếp với tác giả, tôi xin được phép lập lại
một lần nữa ở đây để chúng cùng suy nghĩ:
“Một mặt các người Mỹ gốc Việt hợp tác
khắng khít (closely co–operate) về kinh tế và tài chánh với chế
độ ‘kẻ thù’ của các anh qua việc các anh đổ 18 tỷ đô la về
Vietnam hàng năm qua ngả du lịch, chuyển ngân, du hí, và đầu tư
(Note: Wells Fargo Bank có đủ tài liệu cấp cho GAO).
Mặt khác, một số tổ chức cộng đồng (a
certain number of your community organizations) các anh nộp thỉnh
cầu (petition) chánh phủ Mỹ xin dùng áp lực kinh tế với Vietnam
để đòi cho các anh vài điều mà các anh có thể tự làm lấy, nhưng
chính hành động của các anh (hợp tác kinh tế với chế độ thù
nghich) rồi các anh phản lại thỉnh cầu của các anh. Các anh là lũ
hề (you, bunch of comedians).”
Theo thiển ý của kẻ viết bài này, thì
những lời yêu cầu và phê phán về việc người Việt tỵ nạn ở nước
ngoài gửi tiền về nước, thăm viếng, du lịch, làm từ thiện, kinh
doanh, v.v. ở Việt Nam, đã trích dẫn trên đây có thể bị cho là
thái quá, vì phần lớn những người Việt phải bỏ nước ra đi không
phải là vì họ ghét bỏ quê hương đất nước của họ, mà vì họ ghét bỏ
cái chế độ cộng sản thối nát đang ngự trị trên đất nước của họ mà
thôi. Do đó, giữa họ và quê hương của họ vẫn còn những mối liên
hệ hữu hình cũng như vô hình không thể một sớm một chiều cắt bỏ
đi được. Vì lẽ đó người Việt tỵ nạn cần phải cân nhắc kỹ lưỡng
sao cho ta có thể không thiếu sót bổn phận đối với thân nhân, đối
với quê cha đất tổ và đối với đất nước đã cưu mang chúng ta.
Qua những bài viết trên mạng về đề tài
này ta có thể rút ra một số ý kiến tương đối trung dung như sau:
– Về thăm thân nhân: Phần lớn người
Việt tỵ nạn ở nước ngoài đều có thân nhân hoặc bà con xa gần còn
ở VN, nên việc về thăm những người này là điều khó tránh, song ta
nên hạn chế việc về thăm thân nhân ở VN vào những trường hợp cần
thiết như về để chăm sóc cha mẹ già yếu hay thăm viếng anh chị em
ruột trong lúc ốm đau chứ không nên về thăm bà con họ hàng thuộc
loại bắn canon không tới.
– Gửi tiền giúp thân nhân: Một khi biết
rõ thân nhân của ta đang trong hoàn cảnh đói khó chúng ta không
thể không gửi tiền để giúp đỡ là một điều bất nhân, song việc gởi
tiền về giúp đỡ thân nhân chỉ nên giới hạn ở mức độ xóa đói thôi
chứ không nên gửi ở mức độ giảm nghèo. Còn việc gửi tiền về cho
anh em hay bà con của ta xây nhà cao cửa rộng thì không nên. Vì
như thế cũng có nghĩa là chúng ta vì chỉ muốn một số rất ít bà
con của ta sống sung túc, song chúng ta đã vô tình kéo dài cuộc
sống nghèo đói và khổ đau của gần 100 triệu người Việt khác.
– Về Việt Nam du lịch, ăn chơi, ăn tết,
làm đám cưới, v.v.: Những việc này đều có nghĩa là gián tiếp giúp
cho chế độ CS kéo dài mãi mãi trên đất nước ta. Do đó ta cũng nên
hạn chế tối đa, chứ không nên vì ham du lịch rẻ tiền, vì hội
chứng “áo gấm về làng”, vì được tâng bốc là “Việt Kiều Yêu Nước”
hay “Khúc Ruột Ngàn Dặm” mà quên đi lý do nào chúng ta phải bỏ
nước ra đi. Chúng ta cũng không nên để ngưới bản xứ như ông Tom,
chủ văn phòng bất động sản Century 21, gọi người Việt đang sống
trên đất Mỹ là bọn: “ích kỷ, cơ hội chủ nghĩa (selfish
opportunists) những người dễ ghét – đáng khinh bỉ – (despicable
folks). Loại người này sẵn sàng bán linh hồn cho quỷ dữ (they are
ready to sell their souls to devils) trục lợi cá nhân. 18 tỷ
dollars Dr. George vừa nói là từ loại người này đổ vào Vietnam.
Họ là những con cừu đen.”
– Về và mang tiền về Việt Nam để làm từ
thiện: Việc giúp đỡ dân nghèo, cứu chữa người khuyết tật, xây
trường học, xây bệnh xá, v.v. nếu không vì danh lợi cá nhân, thì
không ai có thể phủ nhận được lòng vị tha hay lòng từ thiện của
quý vị cả; song quý vị cũng nên cân nhắc một chút trước khi làm
việc này. Theo nhiều người thì việc về và mang tiền về VN làm từ
thiện là quý vị đã chọn đúng đối tượng nhưng sai lầm về không
gian và thời gian bởi vì hiện thời ở VN đang bị cai trị bởi đảng
CS và hiện nay đảng này không hề lo hay chỉ lo lấy lệ đến việc
cải thiện đời sống vật chất và tinh thân của dân chúng trong
nước, mà chỉ lo việc bảo vệ đảng và bảo vệ đặc quyền đặc lợi cho
các đảng viên của nó. Do đó dịch vụ và ngân khoản từ thiện mà quý
vị đã, đang và sẽ làm ở VN, có nghĩa là quý vị đã thay thế bổn
phận của nhà cầm quyền CSVN hầu giúp chúng rảnh tay đàn áp dân
chúng, và tập trung vào việc sử dụng ngân sách nhà nước vào việc
xây cất tượng đài Hồ Chí Minh, xây tượng đài mẹ Liệt Sĩ, xây bệnh
viện và nghĩa trang hàng ngàn tỷ cho các cán bộ cao cấp cộng sản.
Một khi có sẵn lòng vị tha thì quý vị
không nên thu hẹp vào đối tượng phải là người VN ở trong nước mới
thỏa mãn lòng mong ước của quý vị, mà phải đặt lòng vị tha ấy
trên một bình diện rộng lớn hơn là nhân loại.
Do đó quý vị có thể làm từ thiện bất cứ
nước nào trên thế giới mà nơi đó dân chúng còn lạc hậu và chậm
tiến. Quý vị cũng có thể theo gương linh mục Nguyễn Bá Thông, một
tu sĩ trẻ, chánh xứ giáo sứ Thánh Teresa, hạt Grovetown, bang
Georgia, đã tổ chức một chương trình có tên là “One Body Village”
nhằm giúp đỡ các trẻ em Việt Nam bị dụ dỗ hay bị bắt cóc làm nô
lệ tình dục tại Campuchia và các nước lân cận.
Còn việc gửi tiền về giúp đỡ thương phế
binh VNCH để trả món nợ ân tình mà họ đã cho chúng ta vay trước
năm 1975; hay việc giúp đỡ cho nạn nhân nhà máy thép Formosa ở Hà
Tĩnh để họ có đủ sức tiếp tục tranh đấu đòi quyền lợi chính của
họ; hoặc việc hỗ trợ các tổ chức cũng như các nhà tranh đấu cho
dân oan, cho tự do nghiệp đoàn, cho tự do dân chủ và nhân quyền,
v.v. ở VN là điều vô cùng cần thiết, vì những sự hỗ trợ này có
tác dụng rút ngắn tiến trình lật đổ đảng CSVN.
Ngoài những lý do đã nêu ra trên đây để
yêu cầu quý vị không nên về VN hay mang tiền về VN dưới bất kỳ
hình thức nào, còn một lý do khác nữa là sự an toàn cho bản thân
quý vị, vì rất nhiều điều tệ hại có thể xảy ra cho quý vị bất cứ
lúc nào. Khi tạm trú trên lãnh thổ Việt Nam, quý vị là đối tượng
của những vụ làm tiền, cướp giật, lường gạt, vu oan, giáng họa,
v.v. Dưới đây là những dẫn chứng cụ thể về nhưng tệ hại này:
Một Việt Kiều ở Đức bị cướp giật 6,000
Euros:
Theo
Công an phường Phạm Ngũ Lão, ông Phạm Hoàn Dương bị hai đối tượng
đi trên xe máy phối hợp giật túi xách trước nhà số 20 đường Đỗ
Quang Đẩu vào chiều 21/2/2018. Sau khi bị cướp tài sản, ông Dương
đến công an phường trình báo. Đại diện Công an phường Phạm Ngũ
Lão TP/HCM cho biết trong túi xách có 2,300 euro, máy tính xách
tay, máy tính bảng và giấy tờ đi máy bay. Hộ chiếu của du khách
vẫn còn. Ngay sau khi nhận thông tin, đơn vị đã chuyển hồ sơ vụ
cướp lên Đội Điều tra tổng hợp của Công an Quận 1 TP.HCM thụ lý.
Ước tính tài sản trong túi xách anh Dương bị cướp khoảng 6,000
euro, tương đương 160 triệu đồng.
Nữ Việt Kiều ở Úc bị lường gạt ái tình:
Chiều 1/2/2018, Tòa án nhân dân thành
phố Cần Thơ sau nhiều ngày xét xử sơ thẩm đã tuyên phạt Võ Thanh
Hải (39 tuổi) 20 năm tù, Huỳnh Kim Anh (em dâu của Hải) bốn năm
tù cùng về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản; Lê Văn Lộc (em họ của
Hải) hai năm tù treo về tội che giấu tội phạm.
Theo cáo trạng, Võ Thanh Hải (tự Hải
bác sĩ) dùng lời nói gian dối và nhiều thủ đoạn khác nhau để
lường gạt nhiều người, một trong những người bị lường gạt là một
nữ Việt Kiều ở Úc tên L, Hải đã tạo dựng một mối tình cảm giả tạo
và hứa hẹn sẽ kết hôn với nữ Việt Kiều này để mượn tiền làm vốn
kinh doanh bất động sản và tổng số tiền mà Hải đã lừa đảo lấy của
Việt Kiều này lên tới gần 3 tỷ.
Nữ Việt Kiều ở Canada, Cathy Huỳnh và
người bạn Mỹ Kari Bowerman chết vì ngộ độc tại Việt Nam:
Cô Cathy Huỳnh, 28 tuổi, Việt Kiều
Canada và người bạn Mỹ của cô tên là Kari Bowerman, 27 tuổi cư
dân tiểu bang Wisconsin cùng dạy Anh Văn tại Nam Hàn, và họ bay
sang Nha Trang nghỉ Hè vào ngày 29 Tháng Bảy, 2012, nhưng ngày
hôm sau được đưa vào bệnh viện Khánh Hòa trong tình trạng “ói
mửa, khó thở, và có dấu hiệu mất nước trầm trọng”.
Khoảng 3 giờ sau khi nhập viện, cô Kari
qua đời; cô Cathy được cho về, tuy nhiên hai ngày sau cô Cathy
cũng từ trần.
Cathy Huỳnh, 26 tuổi, Việt kiều Canada, chết tại Nha Trang với
nguyên nhân chết: “Choáng không hồi phục chưa rõ nguyên nhân”.
Gia đình và bạn bè của cô Kari
Bowerman, nêu ra giả thiết là hai cô có thể chết vì trúng chất
độc của thuốc trừ sâu.
Trả lời phỏng vấn của đài CNN, cô
Jennifer Jaques, chị của Kari cho biết, “Thật là ác mộng khi cố
đi tìm thông tin về cái chết của em tôi. Không có báo cáo của
bệnh viện. Không có báo cáo của công an. Không có cái gì hết. Bất
cứ điều gì đã xảy ra cho em tôi, tôi muốn chắc là nó không xảy ra
cho ai khác hết.”
Bà Huỳnh Thị Hương, mẹ của Cathy Huỳnh,
từ Ontario, Canada bay về Việt Nam lo hậu sự cho con gái, tỏ ra
tức giận khi phát biểu với báo chí, “Tôi thật sự tức giận về sự
vô trách nhiệm của đội ngũ nhân viên y tế trong bệnh viện. Con
tôi chết bởi nó không nhận được sự chăm sóc, điều trị cần thiết
khi được đưa vào bệnh viện.”
Một Việt kiều Pháp bị đâm chết tại Vũng
Tầu:
Ngày
7/10, Tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TP/HCM xử phúc thẩm đã bác
kháng cáo của bị cáo, tuyên y án tù chung thân với Danh Chơn (SN
1989, ngụ Kiên Giang, tạm trú TP Vũng Tàu) về tội “Giết người”.
Theo bản án sơ thẩm, tối ngày
19/7/2013, anh Lê Quốc Bảo lấy xe máy chở bạn là Liên Quốc Vinh
(SN 1977, Việt kiều Pháp) đến thuê phòng tại nhà nghỉ Thanh Hoa
(số 17A, đường Yên Bái, TP Vũng Tàu) do anh Phạm Đăng Quang quản
lý.
Lúc này,
anh Quang, Danh Chơn cùng 3 người bạn đang ngồi nhậu nên Vinh
cũng sà vào nhậu chung, còn anh Bảo quay xe ra về. Nhậu được một
lúc thì anh Quang nói vị khách Việt kiều đưa giấy tờ để ra công
an phường làm đăng ký tạm trú. Nhưng Vinh trả lời không mang theo
giấy tờ tùy thân, chỉ có một đăng ký xe máy nhưng đứng tên người
khác nên anh Quang không cho thuê phòng. Vinh liền nói: “Không
cho thì đi chỗ khác, có tiền thuê đâu chẳng được”.
Lúc này, Chơn đang ngồi nhậu nghe Vinh
nói thế nghĩ là anh này cậy có tiền hách dịch nên nảy sinh ý định
dạy cho vị khách Việt kiều “một bài học”. Nghĩ là làm, Chơn cầm
dao bấm rồi chạy xe máy đuổi theo anh Vinh. Khi gần tới số nhà 47
Yên Bái, thấy anh Vinh đang đi bộ trên đường, Chơn xuống xe cầm
dao đâm một nhát vào hông nạn nhân rồi bỏ chạy. Mặc dù được người
dân đưa đi cấp cứu kịp thời nhưng anh Vinh đã tử vong do vết
thương quá nặng.
Việt Kiều Mỹ về nước đầu tư ôm đầu máu
bỏ của chạy lấy người:
VietPress USA ngày 12/6/2016 có đăng
một bài báo nguyên văn như sau: “Nhà ‘đại Việt kiều Yêu nước’ có
nhiều bằng cấp do Chủ tịch nước Trương Tấn Sang, Thủ tướng Chính
phủ CSVN Nguyễn Tấn Dũng; Phó Thủ tướng kiêm Bộ trưởng Ngoại giao
CSVN Phạm Bình Minh trao tặng; có ‘vinh dự’ đọc diễn văn ca ngợi
đảng CSVN và Nhà nước CHXHCNVN trong Đại hội Họp Mặt Kiều Bào
Mừng Xuân Quê Hương Ất Mùi 2015; có công thu xếp các phái đoàn
CSVN qua kết nghĩa ‘Sister Cities’ với nhiều thành phố ở Hoa Kỳ,
hôm nay được chính thức ôm đầu máu bỏ của chạy lấy người.”
Bài báo còn thêm rằng: “Tin từ Hà Nội
vừa tiết lộ rằng văn phòng Trung ương đảng CSVN và Thủ tướng CSVN
Nguyễn Xuân Phúc đã ra quyết định theo yêu cầu của liên Bộ Tài
Chánh và Bộ Tài Nguyên Môi trường cho thanh tra thuế vụ; thanh
tra vi phạm môi trường, truy thu trốn thuế và xử lý các vi phạm
của ‘Kiều bào Yêu nước của ta’ là ‘Vua rác David Dương’ liên quan
đến hoạt động đầu tư ‘công nghệ mới nhất của Mỹ’ về chôn rác tại
dự án xử lý rác thải ở Đa Phước thuộc thành phố Sài Gòn.”
Việt Kiều Hòa Lan về thăm Quê Hương bị
án 23 năm tù:
Khánh Hòa (VNN) – Một Việt Kiều từ Hòa Lan về thăm Việt Nam vào
tháng Tám năm 1999 bị truy tố và bị kết án 23 năm tù. Theo tin
của báo Người Lao Động ông Hồ Lưu 48 tuổi định cư tại Hòa Lan đã
về thăm quê ông ở tỉnh Khánh Hòa đã bị bắt để điều tra về tội
cướp ghe và tội sát nhân đã xảy ra 20 năm trước.
Cũng theo tin của nhật báo cộng sản,
ông Hồ Lưu và hai người khác từng sống tại xã Đông Tác, Phú Yên,
Tuy Hòa. Ba người này đã cướp ghe của một ngư phủ để vượt biên
cùng 12 người khác mà họ đã thu tiền và vàng bạc trước đó. Khi
ghe ra tới hải phận quốc tế, họ đã giết 12 người này và ném xác
xuống biển. Bản tin không cho biết bằng cách nào mà người địa
phương biết được ông Hồ Lưu đã lường gạt và giết người vượt biển.
Qua những trích dẫn trên đây ta có thể
rút ra được một kết luận chung rằng việc gửi tiền và chi tiêu Mỹ
kim tại Việt Nam dưới bất kỳ dưới hình thức nào cũng có nghĩa là
ta đã nuôi dưỡng và làm giầu cho đảng CSVN và nhà cầm quyền CSVN
để chúng đàn áp và bóc lột lâu dài nhân dân ta. Mặt khác, người
Việt tỵ nạn cộng sản ở nước ngoài về Việt Nam dưới bất kỳ hình
thức nào thì sinh mạng của quý vị khi sống ở VN cũng không được
an toàn. Quý vi nên “động não” một chút, trước khi quyết định về
thăm hay làm bất cứ một việc nào đó ở Việt Nam.
HUY VŨ
(huyvu1525@hotmail.com)
[1]
GAO: General
Accounting Office, một cơ quan thành lập vào 1921 bởi luật kế
toán và ngân sách để giúp QH Hoa kỳ kiểm soát các khoản chi tiêu
của chính phủ Hoa Kỳ.
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by psxh chuyển
Đăng ngày Thứ Bảy,
June 5, 2021
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang