Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện
phiếm
Chủ đề:
vui xuân
Tác giả:
Chu Sa Lan
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Năm nay nhà ông hội đồng Chữ ăn
cái tết linh đình nhất từ xưa tới giờ. Lý do khiến cho ông hội
đồng Chữ ăn tết lớn chính là sự hiện diện của ông quan tư Lầu,
chủ quận Giồng Trôm. Làm hội đồng mấy năm nay rồi, tiếng tăm cũng
có chút đỉnh song ông hội đồng Chữ vẫn chưa mãn nguyện. Làm hội
đồng cũng có tiếng và có quyền lắm nhưng chưa bằng cai tổng, coi
được năm ba ông hội đồng. Bởi vậy năm nay hội đồng Chữ mới bấm
bụng bỏ tiền ra ăn tết lớn để mời quan tư chủ quận vào nhậu nhẹt.
Quan tư mà chịu nhậu nhẹt thời sớm muộn gì ông ta cũng bắt được
cái chức cai tổng. Tết, ngoài cái vụ ăn nhậu, chè chén linh đình
còn phải có hai mục khác mới vui vẻ, xôm tụ và nổi đình đám là
đánh võ đài và múa lân. Thuở bấy giờ, chính phủ Phú Lang Sa đã
thiết lập nền đô hộ vững chắc lắm rồi nên cũng không còn cấm đoán
chuyện dân chúng tập võ cũng như mở võ đài đánh võ nữa. Huống chi
chuyện mở lôi đài lại do ông hội đồng và được sự chấp thuận của
ông chủ quận thì có thằng nào dám théc méc. Để khoe sự sang giàu
cũng như lấy điểm với sếp, hội đồng Chữ sai đầy tớ lên tận trên
tỉnh mướn một đoàn múa lân giỏi nhất và nổi tiếng nhất để đúng
ngày mồng một tết sẽ múa biểu diễn cho ngài quan tư và bần dân
trong làng xem đã con mắt luôn. Đoàn múa lân này sẽ trổ tài để
giật giải thưởng 100 đồng. Ở những năm 1920 xưa như trái đất đó
thì 100 đồng có giá trị lớn lắm. Riêng về phần đánh võ đài thì
giải nhất 50 đồng, giải nhì 30 đồng và giải ba 20 đồng. Ông hội
đồng Chữ đã cho bố cáo trong toàn thể chục làng, năm tổng của
quận Giồng Trôm nên người ta đoán sẽ có đông võ sĩ của toàn tỉnh
Bến Tre tham dự. Những điều đó cộng thêm tiệc tùng sẽ khiến cho
không khí trong ba ngày tết nơi nhà của hội đồng Chữ thêm phần
sôi động và hấp dẫn.
Chí Nhè ngồi nhâm nhi xị đế một mình
trong quán hủ tiếu của chú ba Hương tại chợ Bến Tre. Gần tháng
nay y hầu như bị thất nghiệp không làm ra xu teng nào hết. Mà y
nào có phải hạng làm biếng đâu. Y rất siêng năng làm lụng nhưng
thời buổi gạo châu củi quế này thiên hạ đâu có làm ra đồng nào
đâu mà có dư tiền của để đưa cho y. Người ta bảo “Nhất nghệ tinh,
nhất thân vinh”. Làm nghề nào cũng vinh quang hết kể cả nghề ăn
trộm. Rất ít người biết Chí Nhè là tay ăn trộm nổi tiếng ở Sài
Gòn. Trong một vụ ăn trộm lớn đổ bể, y bị mật thám tây truy lùng
ráo riết. Không đất dung thân và để tránh bị túm cổ y phải tạm
thời chạy xuống Bến Tre lánh nạn. Vùng này dân cư ít lại thêm
nghèo khổ nên cả tháng nay y chẳng làm ăn được vố nào hết. Tiền
dành dụm xài gần cạn rồi. Trong vòng 1 tháng nữa nếu không chôm
chĩa được ai thì kể như y phải xách bị đi ăn mày. Là tay trộm nổi
danh, y đâu có chịu hạ mình đi ăn xin. Y có cái kiêu hãnh của
riêng y. Ăn xin đâu có bảnh bằng ăn trộm mặc dù cả hai đều có chữ
ăn đằng trước. Ăn xin thì phải hạ mình xin xỏ, lạy lục để người
ta bố thí cho mình. Như thế hổng có bảnh. Trong khi ăn trộm thì
mình hổng có xin mà lấy của người ta. Người ta hổng cho mà mình
lấy mới bảnh, nhất là người ta hổng làm gì được mình. Bảnh là
bảnh ở chỗ đó. Huống hồ gì Chí Nhè chuyên ăn trộm của nhà giàu.
Như thế còn bảnh hơn nữa vì nhà giàu có đầy tớ, tá điền, nhà năm
từng cửa cài then, bảy lớp khóa mà mình vào được rồi ung dung đi
ra thì mới bảnh. Nội cái chuyện đường hoàng mở khóa đi vào nhà
lấy cái gì mình muốn lấy rồi ung dung chuồn mà thiên hạ chẳng làm
gì mình được như thế mới gọi là đại bảnh.
Đang ngồi lai rai Chí Nhè thấy hai
thanh niên bước vào. Nhìn lướt qua bộ tịch y biết hai người này
thuộc dân bản địa.
– Anh làm ba chung thôi rồi đi nghen
anh hai. Anh mà uống nhiều quá hư bột hư đường hết trơn hết trọi.
Mình còn phải đi xa lắm. Từ đây mà lội xuống tới chợ quận Giồng
Trôm cũng phải mất ngày đường rồi.
Nghe thanh niên nhỏ tuổi nói, Chí Nhè
đâm ra tò mò nên giả vờ vừa nhậu vừa ngó mong ra đường mà tai thì
lắng nghe câu chuyện.
– Tao nghe nói hội đồng Chữ giàu lắm hả
mậy?
– Hết
biết luôn anh Hai. Ổng giàu từ đời ông nội, ông cố ông sơ ông sờ
ông sẩm giàu ra. Đất vườn của ổng thì chó chạy le lưỡi ra cũng
chưa giáp. Đất ruộng thì ngựa chạy què giò luôn. Tiền của ông đốt
tui với anh cháy thành than.
Nghe thanh niên nói một hơi thật dài,
Chí Nhè khoái trá ngồi rung đùi, nhủ thầm không ngờ vận của mình
chưa tới nỗi mạt. Giàu cỡ hội đồng Chữ nếu y vào được nhà thì tha
hồ chôm chĩa tiền bạc, vòng vàng và nữ trang quí giá. Một đêm ăn
trộm bằng ba năm làm mà lị. Ông bà mình nói đâu có sai trật.
– Anh hai biết hông... chỉ cần anh với
tôi lên múa may vài thế võ là mình cũng được ổng đãi ăn nhậu no
nê ba bữa rồi. Nếu chó ngáp phải ruồi, mình đoạt giải nhất, nhì
hoặc ba cũng có vài chục bạc xài chơi.
Thanh niên được gọi là anh Hai nghe nói
cười ha hả đoạn cất giọng ồm ồm.
– Chú ba mày nói phải đó. Vậy mình ăn
lẹ lẹ rồi đi. Tao uống vài chung cho đỡ ghiền thôi.
Hai thanh niên ăn uống, trả tiền xong
mới vội vàng lên đường. Chí Nhè còn ngồi lại ung dung nhậu. Chỉ
cần nghe được câu chuyện thôi đủ rồi. Dù ở Sài Gòn song là tay ăn
trộm nổi danh, y tất phải mò ra đường để tới nhà hội đồng Chữ.
Uống cạn xị đế, Chí Nhè trả tiền rồi trở về nhà trọ lấy gói đồ
nghề xong theo đường cái đi Giồng Trôm. Vừa ra khỏi xóm nhà đông
đúc dân cư, y cắm đầu chạy một mạch để bắt kịp hai thanh niên mà
y đã gặp trong quán rượu. Làm ăn trộm không cần phải giỏi võ mà
cần phải có cặp giò dài thước tám để lỡ bị bể mánh thì dọt cho
lẹ. Lúc còn nhỏ y đã được ông già tía truyền thụ hết mánh khoé
trong nghề ăn trộm, mà quan trọng nhất là chạy cho lẹ. Muốn chạy
cho lẹ thì người ta phải biết cách làm cho thân hình của mình nhẹ
bâng. Nói theo con nhà võ chính cống thì phải học thuật khinh
thân đề khí. Trước thì học cách thức biến thân thể của mình nhẹ
đi. Sau đó thì học cách bước nhanh, bước đều, bước xa và bước
dai, bước hoài hổng mệt. Chí Nhè nổi tiếng là tay ăn trộm nhờ vào
tài leo trèo và chạy nhảy của mình. Ngoài ra y còn có tánh kiên
nhẫn, mưu mô và sáng dạ nữa.
Chạy một đỗi, Chí Nhè thấy dạng hai
người thấp thoáng đằng trước mặt mình không xa lắm. Mừng thầm y
bước nhanh hơn nữa. Khi tới rạch Giẹt Sậy thì y bắt kịp hai người
kia. Cả ba ngồi đò qua con rạch lớn.
– Hai anh đi đâu vậy?
Chí Nhè gợi chuyện. Thanh niên nhỏ thó
và còn trẻ hơn mau mắn trả lời.
– Tụi này đi Giồng Trôm.
Chí Nhè cười mỉm chi.
– Chắc hai anh đi coi đánh võ đài ở nhà
ông hội đồng Chữ hả?
Thanh niên cao lớn nhìn y chăm chú giây
lát rồi mới gật đầu trả lời.
– Tụi này đi đánh chứ hổng phải đi coi.
Còn chú mày?
Chí Nhè chưa kịp thốt, y mau mắn nói tiếp.
– Ta coi tướng của chú mày chắc đi ăn
chực chứ đánh võ gì.
Dứt câu y cười hề hề. Không những không
giận vì câu nói xỏ của thanh niên cao lớn mà Chí Nhè còn cười hắc
hắc như thích thú.
– Anh nói đúng đó. Tôi ở bên Mỹ Tho
lận. Nghe thiên hạ đồn ông hội đồng Chữ ăn tết lớn có múa lân và
đánh võ nên tôi cuốc bộ xuống coi cho biết. Tướng của tôi mà đánh
võ gì. Có gì là tôi xách đít chạy trước. Nghề của tôi là nghề
chạy chứ hổng phải đánh nhau.
Hai thanh niên lạ cười sằng sặc vì câu
nói giỡn của Chí Nhè. Họ xưng tên họ với nhau. Thanh niên cao lớn
là Hai Nhịn, còn người kia tên Nhục. Đường xa nhưng vừa đi vừa
nói chuyện nên đường thành ngắn.
– Nói thật với hai anh. Tía má tôi
nghèo quá. Tay làm hàm nhai mà nhiều khi hổng có cái gì để nhai.
Nghe ông hội đồng Chữ ăn tết lớn nên tôi tới, trước là coi đánh
võ cho vui sau là ăn chực được bữa nào đỡ bữa đó. Hai ngày nay
tôi có hột cơm nào vào bụng đâu.
Nghe Chí Nhè than thở, Hai Nhịn, dù
hổng có ưa cái bản mặt của Chí Nhè cũng phải động lòng thương xót
bèn vỗ vai cái bụp rồi cười ha hả.
– Chú mày nói nghe cũng tội nghiệp. Vậy
thì đi theo tụi này tới nhà hội đồng Chữ kiếm bữa cơm.
Chí Nhè mừng rỡ nhập bọn liền. Hai Nhịn
hỏi khi họ dừng lại ở Lương Quới uống chén trà giải khát.
– Hôm nay hai mươi chín Tết rồi. Mình
tới Giồng Trôm kịp không Nhục?
– Kịp chứ anh hai. Mình đi hơn hai phần
ba đường rồi. Ráng cuốc một hơi nữa là phẻ re. Tới nhà ông hội
đồng Chữ là được ăn nhậu thả giàn. Hè... hè...
– Anh làm tôi bị kiến cắn bụng.
Ực cạn chén trà âm ấm, Chí Nhè xen vào.
Hai Nhịn quay mặt đi chỗ khác để giấu vẻ khó chịu của mình. Hổng
biết tại sao mà anh ta hổng ưa được cái bản mặt của Chí Nhè. Anh
ta cảm thấy từ cử chỉ, lời ăn tiếng nói của cái “thằng có tướng
học trò mà bộ giò ăn trộm” này có cái gì hổng thành thật và đãi
bôi. Có lẽ cũng biết điều đó hay muốn lấy lòng hai người bạn đồng
hành nên Chí Nhè nhanh nhẩu móc túi trả tiền luôn cho ba người.
Ra tới đường cả ba cắm đầu bước một mạch. Khi dừng lại bên bờ con
rạch Bình Chánh họ mới thở phào cảm thấy mỏi mệt và đói bụng.
Băng qua cây cầu ván họ thấy nhà cửa nhiều hơn. Dân làng cất nhà
dọc theo hai bên đường. Họ hỏi thăm đường tới nhà hội đồng Chữ.
Đi một đỗi họ thấy xa xa trong khu vườn dừa xanh um nổi lên toà
nhà thắp đèn sáng trưng mặc dù trời chưa tối lắm.
– Chà ông hội đồng Chữ chơi nổi à
nghen. Đèn măng xông sáng trưng hổng thua gì đèn điện.
Chí Nhè buột miệng khen. Cười hềnh
hệch, Nhục nói thêm vào như cố tình làm thân với người quen mới.
– Ổng giàu nhất trong số mấy ông hội
đồng của quận Giồng Trôm đó. Ngặt là ổng cũng bần tiện nhất.
– Bởi vậy ổng mới giàu.
Hai Nhịn xen vô. Như để khoe với Chí
Nhè là mình biết nhiều, y cười khành khạch nói tiếp.
– Tao nghe đồn năm nay vì muốn bắt cái
chức cai tổng nên ổng mới chịu bỏ tiền ra ăn tết lớn để lấy lòng
ông chủ quận. Ổng mời đội múa lân và treo giải thưởng một trăm
đồng. Còn mở võ đài thì cũng có giải thưởng. Ổng còn mổ heo vật
bò mời bà con lối xóm tới ăn nhậu thả cửa. Chú mày cứ việc ăn
chơi.
Chí Nhè
cười hì hì.
–
Hai anh có cần phụ gì tôi phụ cho.
Liếc nhanh Nhục một cái Hai Nhịn lắc
đầu.
– Tao
đánh võ thì có thằng Nhịn cho nước rồi. Chú mày cứ đứng coi hoặc
đi lòng vòng chơi cũng được.
– Anh Hai dạy đúng lắm. Tôi sẽ đi lòng
vòng cho biết nhà cửa của ông hội đồng rộng lớn cỡ nào.
Vừa đi vừa tán dóc một lúc thì tới nhà.
Họ được mời ăn uống rồi về chỗ nghỉ ngơi chờ ngày mai mới bắt đầu
đánh võ đài và xem múa lân.
Cô năm Thơm đứng nhìn mình trong gương
giây lát rồi mỉm cười sung sướng. Năm nay ông già tía của cô ăn
tết lớn vì muốn làm vui lòng quan tư để bắt cái chức cai tổng,
song bên trong ông còn có một ý ngầm khác mà chỉ có gia đình cô
biết mà thôi. Đó là chọn cho cô một ông chồng trong số đám thanh
niên tụ về đây. Không kể trai tráng chửa vợ trong làng và luôn cả
các làng lân cận, sẽ có nhiều chàng trai ở trên tỉnh đổ về, trước
là ăn nhậu chùa sau coi múa lân và đánh võ đài. Đây là dịp cho cô
chấm một anh nào tài kiêm văn võ. Con gái cùng trang lứa với cô
trong làng vừa tới tuổi trăng tròn thì đã có người rước rồi;
trong khi cô tuổi không những trăng tròn mà qua trăng khuyết rồi
trăng méo xẹo cũng chưa có ai rước về. Hổng chừng tới lúc trăng
lặn mất cô cũng chưa có chồng nữa. Mà cô đâu có xấu, tật nguyền,
chanh chua đanh đá gì. Ông hội đồng Chữ bằng lòng gả con cho bất
cứ chàng trai trẻ nào coi vừa ý mình và họ phải ở rể. Ngặt là ở
chỗ đó. Vừa ý ông ta tức phải môn đăng hộ đối, phải danh giá và
giàu có. Vì vậy mà năm nay ở cái tuổi trăng rụng xuống cầu rồi mà
cô năm Thơm vẫn còn cu ky. Đêm đêm trong phòng riêng cô đơn vò
võ, cô mơ màng tới một một người chồng, ai cũng được miễn là cô
thương người đó và người đó thương cô. Tiền bạc cô hổng cần bởi
vì tiền của ông già tía cô xài mãn đời cũng chưa hết. Mở cửa bước
ra ngoài lan can, cô nhìn xuống gian nhà lá thắp đèn sáng trưng.
Từ đó tiếng cười nói của khách vọng lại nghe rõ mồn một khiến cho
cô năm Thơm mỉm cười. Cô ước gì trong số người lạ này có một
chàng thanh niên hổng cần đẹp trai, học giỏi, giàu sang gì hết.
Mấy thứ đó cô ba hổng cần. Cô chỉ cần có người nào rớt vào đôi
mắt chim chích chòe của cô mà thôi.
Ăn uống no bụng xong, thấy trời còn
sáng Chí Nhè bèn rảo một vòng quanh nhà ông hội đồng Chữ để dọ
đường đi nước bước. Đi ăn trộm là phải biết rõ đường đi lối về để
vào thì êm rơ mà ra cũng êm ru bà rù. Hoặc giả nếu bị chủ nhà
phát giác thì mình cũng biết đường mà chạy thoát thân. Tay chấp
đít, miệng phì phèo điếu thuốc vấn, anh ta đảo đôi mắt chuyên
nghề chôm chĩa để ghi nhớ không bỏ sót chỗ nào đầy tớ canh gác,
bao nhiêu cửa, giờ nào ngủ thức. Chỉ mới dạo sơ một vòng thôi mà
Chí Nhè đã nhận ra cái khó của mình nếu muốn lẻn vào nhà hội đồng
Chữ để trổ tài đạo chích. Cái chuyện cửa đóng then gài đối với y
hổng đáng kể bởi vì y có thể đục tường khoét vách, trổ nóc nhà
xuống hay cùng lắm chui theo lỗ chó để vào nhà. Cái mà y ngại
nhất chính là đông người quá. Chưa kể hai vợ chồng và con cái,
nội kẻ hầu người hạ, đầy tớ, tá điền không cũng đã hai chục mạng
rồi. Đó là chưa kể nhà hội đồng Chữ, đêm mai tức đêm ba mươi sẽ
có thêm ông quan tư nữa. Ông chủ quận đi đâu cũng có lính theo
bảo vệ với súng dài súng ngắn đủ loại. Đi lạng quạng, đám lính
này tưởng y là Việt Minh, nó phàng cho một phát là bỏ mạng. Đảo
tới đảo lui, lượn qua lượn lại hai vòng, Chí Nhè chú ý tới một
địa điểm mà y nghĩ mình có thể dùng nó để đột nhập vào trong nhà
của hội đồng Chữ. Đó là căn gác lửng thắp đèn sang sáng, có ban
công de ra ngoài rồi có một cây bông sứ cành lá rườm rà. Leo lên
cây này, chuyền ra nhánh, y có thể nhảy xuống ban công rồi theo
đó mở cửa căn gác vào trong nhà. Chỗ này hơi khuất và tối hơn các
chỗ khác cho nên y nghĩ mình có thể vào nhà mà người bên trong
căn gác không hề hay biết. Y tính chờ tới ban ngày sẽ xem xét cẩn
thận hơn rồi tối mai tức đêm ba mươi sẽ bí mật lẻn vào nhà của
hội đồng Chữ.
Vừa chậm rãi bước vừa quan sát đường đi nước bước, Chí Nhè trở về
chỗ ngủ của mình. Ngang qua một gian nhà y nghe giọng nói khàn
khàn vang ra.
– Tổ cha cái thằng Tư. Bịnh gì hổng bịnh mà nó đợi tới ngày mần
ăn lớn lại bịnh. Ăn nhậu tầm bậy tầm bạ rồi bây giờ ói mửa tùm
lùm. Hổng có nó rồi lấy ai thế đây. Múa lân mà thiếu người thì
làm sao ăn giải được.
Nghe người này nói như vậy, chắc được
ông tổ ăn trộm nhập vào làm cho Chí Nhè bật ra ý kiến hay ho. Mỉm
cười y bước vào căn lều dựng bằng lá dừa.
– Chú mày đi đâu dậy?
Một người đàn ông tạc ngoài bốn mươi,
mặc bộ bà ba trắng, tóc búi củ hành hất hàm hỏi. Chí Nhè cười hì
hì.
– Dạ chào
bác... Tui tên Chí. Tôi đi dạo ngoài kia nghe bác than thở nên
vào đây xem có giúp gì được cho bác hông.
Người đàn ông trọng tuổi nhìn chăm bẳm
Chí Nhè như muốn coi giò coi cẳng. Lát sau ông ta chắt lưỡi.
– Tướng của chú em ta coi cũng được,
ngặt vì cái vai này hổng phải ai cũng làm được. Chú em có coi múa
lân lần nào chưa?
Chí Nhè cười hì hì.
– Gì chứ múa lân tui coi hoài. Tui
khoái coi múa lân mà múa lân tui cũng biết chút đỉnh.
Ra dấu cho Chí Nhè ngồi xuống cái ghế
đẩu, xong người đàn ông chậm rãi vấn điếu thuốc. Đốt lửa bập bập
mấy cái, hít hơi dài, ông ta từ từ nói.
– Chẳng giấu gì chú em. Tui tên Tám
Bền, là chủ đội múa lân nổi tiếng của tỉnh Bến Tre. Năm nay tui
được ông hội đồng mời xuống đây trổ tài cho bà con coi và cũng để
giật cái giải thưởng 100 đồng của ông hội đồng Chữ. Lấy được giải
không những tiếng tăm lên mà còn có trăm bạc xài chơi.
Chí Nhè gật đầu cười nhưng không nói gì
hết. Y đợi cho ông chủ đội múa lân phun ra rồi lúc đó mới tương
kế tựu kế.
–
Thường thì các đội múa lân khác chỉ có 5 thôi nhưng kỳ này tui
đem theo 6 đứa lận. Kỳ này ông hội đồng treo giải 100 đồng nên
tôi biết giải phải treo thật cao. Bởi vậy tôi tính cho 6 đứa lên
thì mới ăn giải được. Ngặt nỗi thằng cháu bên vợ của tui nó nhậu
bậy bạ rồi ói mửa tùm lum nên thiếu mất một đứa. Có 5 thì làm sao
mà ăn giải được.
Dù chỉ hiểu lơ mơ về chuyện múa lân
song vốn có đầu óc lươn lẹo, Chí Nhè cười hì hì.
– Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó dễ ợt.
Tui thế chỗ anh gì đó cho bác.
Tám Bền nhìn chăm bẳm Chí Nhè như quan
sát tướng tá xong mới hỏi.
– Chú em biết võ hông?
Thấy Chí Nhè dụ dự chưa trả lời, Tám
Bền cười lên tiếng.
– Hổng biết võ thì hổng có múa lân
được.
– Võ gì
cũng được hả bác?
– Ừ. Thiếu Lâm, Bình Định, võ ta, võ
tiều gì cũng được miễn đừng có vỏ cua vỏ còng thôi.
Nghe Tám Bền giễu, Chí Nhè cười khành
khạch. Anh ta chưa kịp nói gì, Tám Bền ứng tiếng liền.
– Đâu chú em đứng tấn cho qua coi.
Bảo múa quyền, múa kiếm hay đao thương
thì Chí Nhè còn e dè chứ đứng tấn thì dễ ợt. Nạt tiếng nhỏ, anh
ta đạp tấn đinh. Vốn con nhà võ làm gì Tám Bền không nhận ra Chí
Nhè có học võ, ít nhất cũng hơn chục năm. Gật gù, Tám Bền cười hà
hà vỗ vai Chí Nhè.
– Được rồi. Qua nhận chú em vào thế chỗ
cho thằng Miễn. Mỗi ngày qua trả cho chú em một đồng. Nếu giật
được giải nhất thì qua thưởng chú em 5 đồng.
Chí Nhè nhận lời không do dự. Bình
thường y sẽ chê tiền công của Tám Bền. Mấy đồng bạc lẻ đó nhằm
nhò gì đối với tay ăn trộm nghề. Nhưng vì có chủ ý riêng nên y
tạm ẩn thân trong đội múa lân để chờ giờ hành sự. Núp dưới bóng
đội múa lân thì hổng có ai nghi ngờ y hết.
Tám Bền và đám trai tráng của ông ta
trong đó có Chí Nhè đứng dưới đất nhìn lên lan can của căn gác
lửng nơi mà hội đồng Chữ sẽ treo cái phong bì đỏ đựng 100 đồng.
Đội múa lân phải đủ sức chồng người cao tới chỗ đó sẽ giật được
giải thưởng. Im lặng đứng ngắm nghía cái lan can cao vòi vọi, Tám
Bền chắt lưỡi.
– Ông hội đồng Chữ chơi bứt gân thiên
hạ. Cao như vầy thì tao dám cá trăm ăn một chẳng có đội nào giật
được giải.
Quay qua Tư Trật Búa, phó đội múa lân của mình, ông ta cười hỏi.
– Thằng Tư, mày coi mình lên nổi không?
– Tui hổng biết anh Tám. Từ nào tới giờ
mình đâu có lên cao dữ dậy.
Lẩm nhẩm tính giây lát, Tư Trật Búa gật
gật cái đầu chơm bơm. Quay sang Chí Nhè, anh ta cười nói với Tám
Bền.
– Chú Chí
dù có võ song vì mới dô nghề vả lại ốm yếu nhỏ con nên tôi cho
chú đứng trên cùng. Anh Tám thấy đặng hông?
Rít hơi thuốc rê, Tám Bền gật đầu cười.
– Thằng Tư mày tính coi bộ hạp ý tao.
Nhưng mà chú phải dạy thêm nghề cho thằng Chí múa đúng bài bản để
làm đẹp mắt ông hội đồng.
– Cái đó anh Tám đừng có lo. Trưa nay
sau khi ăn cơm xong tui sẽ chỉ cho chú Chí vài cú lắc là xong
liền. Với lại khi chồng lên cao thì chú hổng cần múa nữa mà lo
giật tiền rồi xuống cho lẹ.
Hổng biết nghĩ cái gì mà Chí Nhè xen
vào chuyện bằng câu hỏi.
– Chỗ đó cao thật. Hổng biết họ cất làm
chi căn gác cao trật ót luôn. Cao cỡ đó té là dập lá lách. Ai ở
chi mà cao vậy?
Quay nhìn Chí Nhè, Tám Bền cười cười.
– Đó là phòng ngủ của cô năm Thơm, con
gái út của ông hội đồng. Chú rán lên tới đó múa lân cho cổ coi,
biết đâu chú em lại lọt vào mắt của cô năm.
Chí Nhè cười hề hề như khoái chí về lời
nói đùa của Tám Bền. Trưa hôm đó ăn cơm xong, Tư Trật Búa lôi Chí
Nhè ra chỗ vắng dạy tập múa lân. Học chữ nghĩa, tiếng tây tiếng u
thì Chí Nhè tối dạ, chứ học múa lân thì y sáng dạ lắm. Chỉ cần
múa may một hồi là y múa gọn hơ và coi bộ thuộc bài bản lắm.
Đêm ba mươi tết trời tối ngửa bàn tay
hổng thấy. Tuy chưa tới canh ba mà mọi người đều say ngủ trừ Chí
Nhè. Ngồi trên nhánh cây bông sứ de tới gần lan can của căn gác
lửng mà cũng là phòng ngủ của cô năm Thơm, y ngó vào căn phòng
thắp đèn mờ mờ. Chốc chốc y lại thấy bóng người đi đi lại lại.
Ngồi một hồi tê chân y lầm bầm.
– Con nhỏ này hổng biết ăn cái giống gì
mà thức khuya quá.
Y vừa lầm bầm mấy tiếng là đèn trong
phòng cô năm Thơm tắt phụt. Chờ một lát, đoán chừng cô năm Thơm
đã ngủ rồi, Chí Nhè nhanh nhẹn trổ tài. Đầu tiên y quăng sợi dây
thừng ra. Sợi dây này bện bằng tơ tằm mềm mại và chắc chắn lắm,
có sức chịu hai ba người đeo cũng hổng đứt. Một đầu của sợi dây
tơ có móc sắt để móc chặt vào lan can. Ghì mạnh vài lần thấy
không bị tuột, y mới buộc sợi dây vào nhánh cây làm thành chiếc
thang dây để trèo vào phòng ngủ của cô năm Thơm. Nhanh hơn sóc,
Chí Nhè đã đứng yên nơi ban công rồi sau đó bò về cánh cửa. Hên
quá. Cô năm đi ngủ mà hổng có khoá cánh cửa mở ra ban công. Có lẽ
cô nghĩ đâu có ai trèo lên cao để vào phòng của mình được. Lẻn
vào trong phòng, Chí Nhè đứng im cho mắt quen với bóng tối xong
mới bắt đầu quan sát cảnh vật. Trên chiếc giường rộng mùng buông
trắng tinh, có dáng cô năm Thơm nằm ngửa ngủ mê mệt. Bước tới
chiếc tủ đứng kê ở góc phòng, Chí Nhè bắt đầu lục lọi để kiếm
vòng vàng nữ trang. Y biết con gái nhà giàu như cô năm Thơm thì
thiếu gì vòng vàng, dây chuyền, cà rá, kiềng vàng. Rảo một vòng y
tìm được mớ nữ trang. Tuy nhiên bao nhiêu đó chưa làm y vừa ý vì
hổng lẽ vào nhà một ông hội đồng giàu nứt vách đổ tường mà chỉ
lấy có chút nữ trang à. Đã lỡ ăn trộm rồi thì phải ăn cho no chứ.
Nghĩ như thế nên Chí Nhè nhè nhẹ rút cái then cài cửa phòng cô
năm rồi mở cánh cửa ra. Trong nhà tối thui do đó phải lần mò hồi
lâu y mới mò ra cái cầu thang dẫn xuống dưới nhà. Vì tối quá y
giẵm lên con chó đang nằm tại đầu cầu thang. Bị đau con chó sủa
gâu gâu.
– Ăn
trộm... trộm... ăn trộm... tụi bây...
Ông hội đồng Chữ la lớn báo động cho
người nhà và đầy tớ. Hoảng hồn Chí Nhè vọt trở lên lầu. Vào trong
phòng cô năm Thơm, khoá cửa chặt cứng, y bước ra ngoài ban công.
Dưới đất, ngoài sân đuốc cháy sáng loà. Lính chạy rần rật khiến
cho Chí Nhè biết mình không thể thoát thân trong lúc này. Lẹ bước
trở vào trong phòng cô năm, y đứng im suy nghĩ. Phen này lành ít
dữ nhiều rồi. Có lẽ nhờ ông thần ăn trộm mách nước nên y vỗ trán
mình cái bạch rồi à tiếng nhỏ. “Tam thập lục kế chun dô mùng là
thượng sách...”
Ý nghĩ vừa bật lên, y vén mùng chui vào
giường cô năm Thơm.
– Ai vậy? Ai chui dô giường của tui
dậy?
Cô năm
hỏi bằng giọng ngái ngủ. Lanh trí, Chí Nhè vung tay mặt bịt miệng
cô năm không cho la làng còn tay trái chẹn ngay ngực. Sợ cô năm
vùng vẫy, y leo nằm đè lên người của cô ta.
– Cô mà la lên là tui đâm đổ ruột...
Cô năm Thơm sợ cứng người vì câu hăm
doạ của thằng ăn trộm. Hắn dám làm lắm à, vì cô biết hắn một tay
đang bịt miệng mình, một tay chận lên ngực, ngoài ra còn nằm đè
lên làm cho cô không nhúc nhích gì được. Chưa hết cô cảm thấy có
cái gì giống như con dao cứng và nóng hổi đang chĩa ngay bụng.
Con dao này mà đâm một cái là trào máu liền.
– Thơm ơi? Con ngủ hay thức dậy con? Ăn
trộm vào nhàn mình con ơi... con có thấy ăn trộm hông con?
Tiếng ông hội đồng Chữ vang ngoài cửa.
Thúc mạnh con dao nhọn đang chĩa vào bụng, Chí Nhè thì thầm vào
tai cô năm.
–
Nói cô hổng thấy ăn trộm...
Giọng của cô năm Thơm cất lên như còn
ngái ngủ.
– Dạ
con mới thức... con đâu có thấy ăn trộm, ăn cắp gì đâu ba. Con
cài cửa chặt cứng mà ba.
– Vậy hả con? Chắc nó sợ chạy mất rồi,
thôi ngủ tiếp đi con.
Đợi cho tiếng bước chân mất hẳn, Chí
Nhè mới thôi bịt miệng song vẫn còn nằm đè lên người cô năm.
– Anh đè lên người tui làm tui nghẹt
thở.
– Im! Cô
lạng quạng tui đâm lũng ruột!
– Tui có làm gì đâu mà anh đòi đâm tui?
Cô năm mếu máo. Hết sợ bị bắt vì tội ăn
trộm thì Chí Nhè lại nghĩ chuyện bậy bạ. Mũi ngửi mùi thơm thơm
bốc ra từ da thịt của cô gái chưa chồng, tay thì đang đè lên
ngực, người thì nằm đè với con dao nhọn lễu chĩa ngay bụng, Chí
Nhè cảm thấy lòng lâng lâng vì đang nằm ở cái thế thượng phong.
– Cô tên gì?
– Dạ em tên Thơm...
Cô năm xưng em và giọng cô nghe ngọt
ngào làm sao. Chí Nhè hít hít mũi.
– Hèn chi em thơm quá. Em cho anh ngửi
chút nghen?
–
Ngửi cái gì? Có gì đâu mà ngửi.
Chí Nhè cười hề hề. Vốn dân giang hồ
hắn thừa kinh nghiệm để biết những cô gái quê như cô năm Thơm còn
ngây thơ và thật thà lắm. Chỉ cần chút mánh khoé là y sẽ có dịp
may để ăn trộm.
– Em mà hổng cho anh ngửi là anh đâm em
lũng ruột chết liền...
Vừa nói Chí Nhè vừa thúc mạnh con dao
cứng ngắt và nhọn lễu của mình vào ngay tử huyệt của cô năm. Xanh
mặt cô năm lắp bắp.
– Anh muốn ngửi thì ngửi đi mà anh đừng
có đâm em tội nghiệp em lắm anh ơi.
Cô năm ngưng nói khi bàn tay của Chí
Nhè mở nhanh mấy cái nút áo và sợi dây lưng quần. Cô cắn răng hít
hà, rên rỉ, nằm im để mặc cho thằng ăn trộm hổng có ăn trộm vòng
vàng nữ trang gì hết mà lại ăn trộm cái ngàn vàng của cô. Suốt
đêm hôm đó, không biết bao nhiêu lần thằng ăn trộm tha hồ ăn trộm
mà cô chủ nhà chẳng có “bớ làng nước ơi ăn trộm...” gì hết. Tờ mờ
sáng, thằng ăn trộm bỏ đi mà cô năm Thơm vẫn nằm im nhìn theo với
ánh mắt buồn buồn.
Trưa mồng một tết. Giờ múa lân bắt đầu.
Đúng theo chương trình thì trước nhất đội múa lân sẽ biểu diễn
cho khán giả coi rồi sau đó trổ tài chồng người lên trời để giật
cái giải thưởng một trăm đồng đựng trong cái phong bì đỏ được
treo nơi ban công phòng của cô năm Thơm. Thiên hạ ngồi đứng, chen
chúc nhau để được coi đội múa lân của ông Tám Bền, một đội múa
lân nổi tiếng nhất của tỉnh Bến Tre. Múa lân là một nghệ thuật.
Chỉ cần nhìn thoáng qua con lân của Tám Bền, người có óc thưởng
thức và chút hiểu biết về thuật múa lân đều phải nhìn nhận ông ta
quả đã luyện tập được một đội múa lân tuyệt diệu. Khi cái đầu
chuyển động là khúc mình và cái đuôi cũng phải chuyển theo, nhưng
chuyển động như thế nào để làm cho con lân giống như sống dưới
mắt nhìn của khán giả. Ngoài ra sự chuyển động đó còn phải ăn
nhịp với tiếng trống và tiếng đàn nữa. Không biết Tám Bền tìm đâu
ra một người làm ông địa, mà dân làng phải cười ra nước mắt khi
nhìn cái bụng bự của y lắc lư theo nhịp chuyển động của con lân.
Chắc bị ma nhập nên Chí Nhè múa cái đầu con lân lanh lẹ, nhịp
nhàng, và đúng điệu khiến cho mấy anh em trong đoàn thở hổng kịp.
Nghe thiên hạ hò la vỗ tay ầm ĩ Tám Bền khoái chí. Dạo đủ ba
vòng, con lân dừng lại tại chỗ mà trên cao kia là phòng ngủ của
cô năm Thơm. Đây là phút giây mà mọi người chờ đợi và đây cũng
chính là phút giây ăn tiền nhất của đội múa lân. Họ phải chồng
người lên cao để lấy cái phong bì đỏ treo lơ lửng trên lan can.
Hổng chồng lên cao được là hổng có tiền. Chồng lên cao mà một
người chân không vững thì có cơ ngã lăn ra đất làm trò cười cho
thiên hạ. Khó hơn nữa là trong lúc chồng người lên cao họ vẫn
phải múa chứ không được ngừng nghỉ. Hét tiếng trợ oai, Tư Trật
Búa đạp tấn rùn người đứng làm trụ. Ăn tiền hay không phần lớn do
ở y, bởi vì tất cả sức nặng của nguyên con lân năm người đều chịu
trên thân thể của y. Cái đuôi là Tư Trật Búa, còn cái đầu con lân
là Chí Nhè. Y là người chồng sau cùng và là người đứng trên cao
nhất để lấy phong bì.
Năm người lần lượt đứng trên vai nhau
thành một cây người cao nghều nghệu song vẫn còn một khoảng cách
khá xa mới tới chỗ treo phong bì. Tới phiên Chí Nhè trổ tài. Hét
tiếng trong trẻo, y chỏi mạnh chân xuống đất lấy đà. Là tay trộm
nổi danh, nên tài leo trèo và chạy nhảy của y có hạng lắm. Thân
hình cao thước sáu, nặng 40 ký–lô vọt lên trời cao ngang tầm của
đồng bạn và bằng cái chao mình, y đứng thẳng trên vai của người
này. Thiên hạ la thiếu điều bể nhà khi thấy đầu con lân trổ tài.
Ngay cả Tám Bền còn phải đứng tim khi chứng kiến Chí Nhè bay
người lên đứng trên vai của đồng bạn. Tiếng trống nổi ầm ầm. Đứng
trên cao, như có ý định thầm kín nào đó, Chí Nhè bắt đầu chuyển
động cái đầu lân chứ chưa chịu nhảy lên lấy phong bì. Hễ y động
thì năm người làm thân và đuôi con lân cũng phải chuyển theo tạo
ra con lân cao ngất ngưỡng trên trời. Thiên hạ khoái quá hò hét
vang lừng. Ngay lúc đó mọi người nghe tiếng hét trong trẻo của
Chí Nhè vang lên rồi thân hình y vọt lên cao hơn chút nữa vừa đủ
để cho y đỡ nhẹ cái phong bì màu đỏ rồi tà tà rơi xuống đất, còn
năm người kia cũng lần lượt nhảy xuống. Thiên hạ vỗ tay rần rần
hoan hô cho đội múa lân đã lấy được giải thưởng của chủ nhà. Theo
thông lệ thì đội múa lân sẽ trình diện với chủ nhà và khán giả.
Ngồi trên khán đài sau lưng ba của mình, cô năm Thơm nhìn trân
trân người thủ vai cái đầu con lân. Trong bộ võ phục màu đen,
thắt lưng trắng, chân mang hài xão, người vừa trổ tài giật giải
thưởng không ai khác hơn là cái bản mặt đáng ghét của thằng ăn
trộm mà đêm hôm qua đã ăn trộm cái ngàn vàng của cô. Bây giờ hắn
đang đứng với nụ cười và ánh mắt nhìn làm cho cô đỏ mặt, run rẩy
tay chân và hơi thở rộn ràng.
Đêm mồng năm thật im vắng. Tết đã qua
và sinh hoạt trong nhà của hội đồng Chữ cũng trở lại bình thường.
Chỉ có cô năm Thơm là không được bình thường. Cô thờ thẫn như
người mất hồn. Tên ăn trộm bỏ đi mất biệt, mang theo số vòng vàng
nữ trang của cô. Điều đó chẳng làm cô bận tâm. Điều khiến cho cô
buồn là hắn đi không có lời từ biệt. Ngồi im lặng trước gương, cô
thở dài lấy cái lược đồi mồi chải nhè nhẹ mái tóc huyền của mình.
Nghe có tiếng cửa mở cô quay lại. Trước mặt cô là tên ăn trộm. Gã
không có gì khác lạ. Nếu có là nụ cười thân thiện và ánh mắt nhìn
âu yếm.
– Anh
trở lại đây làm gì?
Cô năm thờ ơ hỏi. Tên ăn trộm cười nhẹ.
– Anh trả lại em mấy món nữ trang mà
anh đã lấy.
Đặt cái túi vải đựng vòng vàng và nữ trang lên giường, tên ăn
trộm cười tiếp.
– Em có muốn anh trở lại nữa không?
Mắt ươn ướt lệ, cô năm Thơm khẽ gật
đầu. Tên ăn trộm bước tới thì thầm vào tai cô những gì mà chỉ
thấy cô cười gật đầu lia lịa. Ba tháng sau, dân trong làng kéo
nhau đi ăn đám cưới của cô năm Thơm. Chàng rể của ông hội đồng
tên Chí, nhà cửa ở Sài Gòn. Không ưng ý chàng rể lắm song ông hội
đồng Chữ cũng phải gả con vì cái bụng của cô năm Thơm bắt đầu u
lên rồi. Trễ thì cái bụng sẽ còn lớn hơn nữa. Vì cô năm Thơm
không muốn sống xa cha mẹ đã già nên Chí bằng lòng ở rể. Lâu ngày
sống gần nhau, ông hội đồng Chữ đâm ra thương thằng rể biết chí
thú làm lụng mà hổng có ăn chơi đàn đùm.
Chu Sa Lan
Nguồn: Blog Người Phương Nam
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by kimban chuyển
Đăng ngày Thứ Năm, January 25, 2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang