Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện ngắn
Chủ đề:
con chó săn
Tác giả: S. Thomas
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Trên
dải đất mênh mông tiếp giáp miền Bắc Cực hoang vắng, có
những vùng dân cư thưa thớt tới độ đi cả tuần chẳng gặp ai.
Thảng có gặp cũng chỉ là một
trong hai loại người ưa nếp sống tự do ngoài trời: dân bẫy
thú và dân tìm vàng.
Cuộc sống dân chuyên nghiệp đặt
bẫy thú rừng có vẻ nhàn nhã đôi chút: họ chờ tới đầu mùa
Đông, khi tuyết bắt đầu rơi, bộ lông xơ xác của những loại
thú rừng như chồn hương, chồn mướp, hải ly, cáo xanh, cáo
bạc... trở nên mịn màng tới mức chót, là bắt đầu đi đặt bẫy
trên các lối mòn trong rừng thông hay ngách núi.
Thường thường mỗi người có căn
nhà gỗ cất ngay ven rừng, bên suối, cho tiện việc lột da
thú; những tấm da mướt như nhung này được đem tới các tiệm
buôn miền biên giới vào dịp đầu Xuân. Dân tìm vàng, trái
lại, chỉ làm ăn vào mùa Hè. Trời vừa trở rét, họ đã kéo về
thành phố gần nhất, nghỉ ngơi cho qua mùa Đông. Mức sống của
mỗi người rộng hẹp tùy theo túi vàng nặng hay nhẹ đeo bên
mình.
Thời tiết cuối Xuân ấm áp làm tan lớp tuyết
trên mặt đất, lớp băng đóng trên sông hồ, làm xanh mướt cánh
rừng bạt ngàn miền cao nguyên, cũng là lúc nhóm tìm vàng sắm
sửa hành trang lên đường. Đa số chất lương thực, dụng cụ tìm
vàng lên chiếc thuyền con, thong thả ngược dòng sông. Họ
không mang theo lều vải chăn nệm làm gì, những thứ này trở
nên vô dụng dưới cái nắng cháy da mùa hè. Súng đạn chỉ cần
đủ dùng, đem nhiều thêm nặng. Đôi khi có những người mang
theo con chó để bầu bạn trong những ngày dài quạnh hiu... Họ
kiếm gì đây? Thường thường là một khoảng đất trống ven sông
để cắm thuyền, rồi suốt ngày cặm cụi đãi cát trong chiếc rổ
thép, thứ cát đen, lẫn sỏi đá, nhưng có cả những hạt vàng li
ti. Đôi khi gặp may cũng kiếm được dăm bảy quặng vàng sống
bằng quả trứng chim câu. Vài ba người chịu khó hơn, đào
ngạch trên vách đá, tìm mạch vàng. Chỗ nào tốt, họ ở lâu
hơn, chờ đến cuối thu mới quay về với chiếc túi da căng
phồng vàng cốm. Bằng không, công việc đào bới, đãi cát cứ
tiếp tục cho hết mùa đẹp trời, với hy vọng một nhát cuốc
tình cờ đặc biệt nào khiến họ trở nên giàu có mau chóng.
Biên là một trong những người đó. Đã 4 năm nay, anh
ngược xuôi trên khoảng đất mầu mỡ, có tiếng nhiều mạch vàng
của vùng sơn khê hoang vu này. Bạn đồng hành trung thành của
anh, không rời anh nửa bước, trong những ngày vất vả, là
Hùng. Hùng không phải là người mà là một con chó lài, cao
lớn, khỏe như một thứ gấu rừng. Biên gọi nó là Hùng vì theo
chữ Hán có nghĩa là con gấu. Mỗi khi băng qua cánh rừng hay
triền núi nào, dù có súng trong tay, anh cũng không thấy yên
tâm bằng có Hùng bên cạnh. Đã có lần con chó gan dạ này dám
đương đầu với báo núi, loài dữ dằn nhất, khỏe như beo, nhanh
như cắt, chẳng biết sợ người cũng chẳng kiêng nể bất cứ thứ
thú rừng nào. Con báo toan vồ Biên, nhưng bị Hùng lăn xả vào
cắn, nên phóng vội lên cây. Biên kịp thì giờ trở ngọn súng,
nổ 2 phát liền, con ác thú rớt xuống như trái mít rụng. Bữa
đó, Biên nghỉ việc 2 ngày để lột da, ướp thịt rừng và cũng
để con chó can đảm nghỉ ngơi cho vết thương chóng lành. Tội
nghiệp con vật bị báo cào nát khoảng da bụng! Biên đã tưởng
nó chết, ngồi ôm nó, khóc nức nở. Nhờ sức lực trời cho, con
chó thoát nạn; từ ngày ấy, chẳng bao giờ nó rời Biên.
Đây là lần thứ nhất, con chó lài thấy Biên ở lỳ một nơi.
Chủ nó chẳng bao giờ chịu dừng chân tại ngách sông, vách núi
nào tới hơn một tuần, thế mà lần này vào tiết cuối thu rồi,
Biên vẫn mải miết, đào xới ngày đêm... Con vật biết đâu
triền sông cạn để lộ một mạch vàng hiếm có: Biên may mắn là
người đầu tiên khám phá ra. Mỗi nhát cuốc hạ xuống, mỗi ngày
vất vả qua đi, chiếc túi da của Biên lại lớn thêm đôi chút.
Cứ đà này, chắc anh không đủ sức vác nó trên vai, khi trở về
mất! Cũng vì vậy, Biên nún nán cho tới trung tuần tháng 10
chưa buồn về. Nhưng mạch vàng giàu đến đâu rồi cũng cạn,
Biên nhổ trại vào lúc gió bấc bắt đầu thổi mạnh. Hy vọng
được hưởng những ngày dài nhàn nhã tại một thành phố lớn,
với túi vàng nặng trĩu, khiến Biên quên đi phần nào nỗi vất
vả dọc đường. Anh phải mất nhiều ngày mới tới được chỗ cắm
thuyền, và phải vội vã lắm để quanh khỏi ngách sông. Cũng
còn xa lắm mới tới được nơi có bóng người! Lúc khởi hành,
Biên không đem theo áo lông, lều vải nên đành ngủ ngoài trời
bên đống lửa trại đốt thâu đêm. Cho tới một bữa, anh bừng
thức giấc với cảm giác chìm ngập trong hồ nước. Mở mắt ra,
anh thấy tuyết bắt đầu rơi. Những bông tuyết đầu tiên lất
phất bay xuống cổ, xuống mặt anh, và làm tắt ngấm từ hồi nào
đống lửa đang sưởi ấm thân hình mỏi mệt của hai thầy tớ. Sau
đêm đó, là những ngày rét lạnh mỗi lúc một giá buốt thêm.
Mùa Đông Bắc Cực có cái đặc biệt đó: tới thực mau cũng như
chấm dứt đột ngột chẳng ai đoán trước được.
Chỉ trong
vài bữa, hàn thử biểu xuống nhiều độ dưới số không, mặt đất
phủ làn tuyết dày, dòng nước êm đềm trên sông bắt đầu đóng
băng. Biên nhìn thấy sự nguy hiểm trước mắt. Anh cố gắng
vượt thực nhiều đường đất, nhưng con đường thủy thuận tiện
trước đây không sử dụng được nữa rồi, anh đành bỏ thuyền lên
bộ. Cuộc hành trình vất vả vô ngần: Biên không bao giờ nghĩ
tới chuyện mang theo đôi vợt đi trên tuyết, nên lúc này,
đành lóp ngóp bước một, trong lớp tuyết ngập tới gối. Đã
vậy, lương thực cũng cạn dần.
Thú rừng biến đâu mất:
những con trĩ lông sặc sỡ, đàn gà gô béo nục, hay lũ cun cút
vẫn nghếch đầu trên ngọn cỏ nhìn anh trước kia, bây giờ đã
núp kín trong xó rừng, hay di trú tận phương trời ấm áp nào
rồi! Biên thất thểu trong làn tuyết phơi phới, có độc nhất
chiếc chăn dạ choàng trên lưng. Anh phải mất cả buổi để vượt
quãng đường, trước đây đi trong vài giờ. Con chó trung thành
lẽo đẽo bên chân Biên, chịu kham khổ với chút thịt ướp anh
chia sớt mỗi ngày. Nhưng tới một bữa, con người gan góc này
không dám mạo hiểm nữa. Anh không thể dại dột xông pha trong
cơn bão tuyết để rồi gục ngã, biến thành thứ tượng đá cho
tới đầu mùa Xuân. Biên đành tạm trú trong cánh rừng thông
gần nhất. Anh đủ thì giờ cất túp lều đơn sơ tránh tuyết và
kiếm khá nhiều cành khô để sưởi. Anh không dám dùng tới
lương khô, chỉ săn bắn bầy cáo, vài thứ chim rừng gầy guộc
để sống. Biên hy vọng làn khói bốc lên từ đống lửa đốt ngày
đêm trước cửa lều, sẽ làm vài tay bẫy thú hay nhóm nhân viên
kiểm lâm đi qua chú ý tới và giúp đỡ anh chăng! Nhưng hy
vọng đó mong manh quá. Cả tuần lễ trôi qua, chẳng thấy bóng
ai ghé vào rừng.
Biên và con chó Lài mỗi ngày một mệt
mỏi, ốm o thêm; đôi lúc Biên nghĩ mình kiệt lực tới nơi mất!
Cho tới sáng hôm đó, anh ngẩn ngơ như người mất trí khi thấy
bì đạn không còn một viên, túi lương khô cũng cạn sạch. Biên
ngán ngẩm thở dài: Vàng bạc ích gì. Mình phơi xương góc
rừng, cũng vì cả chục cân vàng vô dụng này! Bỗng anh phá lên
cười: Anh đâu phải hạng người ngồi yên chờ chết! Ít ra anh
cũng phải hành động quyết liệt trước khi đầu hàng chứ! Anh
phải tiếp tục cuộc hành trình dở dang, dù có gục ngã giữa
đường chăng nữa. Xưa nay anh tự hào là người chiến đấu tới
cùng kia mà! Biên đứng phắt dậy, khoác túi vàng lên vai, ra
khỏi lều với cái liều lĩnh của kẻ bị đưa dần tới bước cùng.
Anh đi được vài bước, bỗng con Hùng trước đây vẫn ngoan
ngoãn theo sau, chợt trở chứng chạy lên chắn ngang đường,
gầm gừ một cách đáng sợ... Vành môi con vật cong lên, để lộ
hàng nanh nhọn hoắt, ghê rợn. Dúm lông trên cổ đã xác xơ lúc
này dựng đứng, khiến nó giống thứ chó sói đói mồi. Thêm vào
đó, tiếng gầm gừ thoát ra từ cuống họng cũng khác hẳn lúc
thường, chẳng còn chút dấu vết gì của sự ngoan ngoãn trung
thành trước đây! Kể cũng lạ! Biên cố gượng bước lại gần nó,
đưa tay ra:
– Hùng! Ngoan nào!... Hùng!... Tao đây
mà! Hùng!... Ngoan nào!... Hùng!... Tao đây mà!
Con
chó tưởng chừng quên đứt “tao” là ai. Nó há miệng, đớp thực
mạnh. Giá Biên không kịp rút tay lại, thể nào cũng đứt tiện
mấy ngón! Ngán chưa! Như vậy là con vật không nhớ chủ nữa
rồi! Biên rùng mình: Rất có thể đói rét, kham khổ khiến nó
hóa dại, hay trở về nếp sống rừng rú không chừng. Như vậy
làm sao Biên chống cự nổi đây? Anh không lạ gì chuyện chó
sói ăn thịt người. Con chó lài trung thành của anh lúc này
đã hóa sói rồi đó! Liệu nó có nỡ xé xác anh chăng? Để
coi!... Biên vừa toan bước thêm bước nữa, con chó hộc lên,
chồm vào người anh, đôi chân rắn chắc của nó đè trĩu trên
vai Biên. Anh mất thăng bằng, loạng choạng ngã khuỵu xuống
đống tuyết. Chiếc miệng đỏ lòm, đầy răng nhọn ghé sát vào
họng anh. Biên thét lên rồi không biết gì nữa!...
Khi
tỉnh dậy, anh thấy mình nằm trong tay 2 nhân viên kiểm lâm,
một người xoa bóp anh, một người đổ vào miệng anh chút rượu
mạnh. Biên thều thào:
– Cám ơn! Hai ông giết giùm tôi
con chó chưa?
Có tiếng cười nhẹ của người đứng tuổi
đang cầm chai rượu:
– Sao lại giết! Nó chạy tới kiếm
chúng tôi mà! Chính nó cứu anh đó! Anh ngất đi là may, vì đi
theo hướng đó, chắc anh chết rét dọc đường, chẳng bao giờ
gặp chúng tôi hết!
Bây giờ Biên mới hiểu. Thì ra con
chó khôn ngoan có linh tính, đã ngăn Biên lại đúng lúc, để
đi tìm người tới cứu anh. Biên ôm ghì lấy con vật, lúc này
lại hiền lành như con cừu non.
(Theo S. THOMAS)
Nguyễn Mạnh Tuân phóng tác
thiên sứ micae – thánh bổn mạng sđnd qlvnch
|
hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
nguồn: internet eMail by cathy chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu, June 6, 2025
tkd. Khoá 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH