Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tản
mạn mùa Đại dịch
Chủ đề:
cúm tầu
Tác giả:
Bùi Đức Tính
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Khu
bến tàu Steveston, Richmond, đang trong mùa đại dịch nên vắng người,
vắng xe. Gần như muốn đậu xe gần nơi nào mình muốn, đều tìm được chỗ
vừa ý ngay. Tôi đậu vào một góc đường, gần lối đi xuống cầu tàu. Mùa
này, thường thấy giống chim Robin. Như đã quen thuộc với loài người
hiền hòa nơi đây, con chim Robin (có người gọi là chim Oanh Mỹ) vẫn
thản nhiên nhún nhảy tìm mồi, dưới hàng cây bên trong lề đường.
Robin có dáng nhỏ nhắn, thanh lịch, với sắc lông trên ngực màu nâu
cam; trông đẹp mắt hơn mấy con hải âu dềnh dàng, hay đám quạ đen
đủi. Loài chim này có mặt trên khắp các vùng của Bắc Mỹ, Đông Nam
Canada, từ Florida đến Mexico và dọc theo bờ biển Thái Bình Dương.
Robin cùng một loài chim biết hót với các giống Hoàng Yến. Quanh
đây, chưa thấy chim Hoàng Yến. Loài chim Yến này có nhiều sắc lông
khác nhau, trắng, xanh, đỏ, vàng... Tôi thấy Hoàng Yến màu vàng, tự
dưng có cảm tình hơn. Nói chung, các giống chim Yến được nhiều người
Việt chuyên nuôi chim biết đến, và thích nuôi. Những con được dạy
cho hót giỏi, giọng hay, có giá mua bán đến cả 3 triệu đồng VN.
Bây giờ là đầu mùa xuân trên đất nước
Canada.
Tùy theo
mùa và thời tiết, có hôm mới từ 9 giờ sáng, bến tàu Steveston, ở
Richmond đã đông đầy người. Quang cảnh nhà hàng, tiệm quán, đầy màu
sắc, tươi vui. Dọc hai bên cây cầu nổi dài, các tàu đánh cá đậu san
sát nhau, trưng bày các loại hải sản mà họ đánh bắt được. Họ được
buôn bán tự do, như thời miền Nam mình còn tự do. Họ không bị bắt
buộc phải bán tôm cá của mình đánh bắt được, cho các tổ hợp hay trạm
thu mua của “nhà nước”. Nơi đây, dân địa phương cùng du khách nhộn
nhịp. Tiếng nhạc, tiếng cười, tiếng nói với nhiều ngôn ngữ khác
nhau. Người mua, người bán tấp nập, vui vẻ.
Hôm nay, trời có nắng. Ánh nắng làm khung
cảnh mùa xuân ngó chừng ấm áp, thấy đời đáng yêu hơn. Nhưng gió biển
của những ngày đầu xuân không ấm áp như mình thấy. Hãy còn lạnh và
lạnh hơn khi có gió mạnh. Tấm bạt, cột từ ghe phủ lên bên trên cầu
tàu, bị sút một góc. Nó lộng gió, đập phần phật, như muốn bay vuột
khỏi tay người cầm giữ nó. Tôi dừng lại chờ anh chủ tàu cột lại cho
xong. Trông anh giống người Việt mình, tôi thử nói vài tiếng Việt:
– Gió mạnh quá!
Nghe tiếng Việt, anh quay lại nhìn tôi,
cười thân thiện góp lời:
– Dà! Sáng nay gió quá cỡ.
– Coi nắng vậy mà còn lạnh...
– Thì vậy, biển ở đây mà, hễ có gió thì
lạnh lắm.
Biển ở
đây, ở tận trên Bắc Mỹ. Biển bây giờ gợi nhắc biển ngày xưa, nơi
cuối phía nam của quê hương tôi. Gió biển, nước biển nơi đây lạnh
hơn biển nước bên kia bờ đại dương. Biển Đông ấm hơn nhiều lắm. Nhờ
vậy mà tôi còn sống sót khi bơi suốt đêm trong sóng nước. Bến tàu
Steveston nằm khuất bên trong. Sóng vào đến bờ lưa thưa, rì rào.
Nước nơi bến cảng, cận bờ nên không trong lắm và có màu rêu đậm.
Mảng rong đen lờ mờ dưới mặt nước... ngỡ như tóc mềm!
– Mua tôm đi anh!
Tôi không có ý đi tìm mua tôm hay cá chi
cả. Nhân có công việc phải đi đến khu Steveston. Thấy trời có nắng
tốt, tôi ghé lại, định bước xuống bến tàu, nhìn biển nước một chút
rồi về. Bây giờ gặp người cùng quê hương, nghĩ là mình cũng nên mua,
để giúp nhau. Tôi nhìn mớ tôm còn tươi nằm trên đá xay, hỏi thăm cho
có chuyện nói với nhau:
– Hôm nay anh chị bán tôm?
Người vợ của anh đứng sau sàng tôm, chào
hỏi và đỡ lời cho chồng:
– Dạ! Tại... còn hai bịch tôm, nên sáng
nay tụi em mới ráng ra đây, đó chứ! Thấy sao vắng quá!
Vắng thật. Sáng nay, ngày cuối tuần và
trời có nắng. Thế nhưng, bến tàu Steveston thưa vắng khác lạ. Vắng
chưa từng thấy. Hơn 10 giờ rồi mà bến tàu vẫn còn vắng hoe. Dãy tàu
hai bên cầu, chỉ có chừng vài ba chiếc bán hàng. Người đi mua cũng
lưa thưa. Chừng như người Á Đông nào quanh chúng tôi, cũng có mang
miếng vải che bịt mũi miệng. Người ta nhìn nhau ái ngại, nói chuyện
e dè. Thường chỉ nghe mấp máy ngắn ngủn năm ba chữ, sau miếng “khẩu
trang”. Người ta thường hỏi hay trả lời vừa đủ mà thôi. Giống như
thời mà cộng sản mới chiếm miền Nam. Người ta ngại tiếp xúc, ngại
nhìn nhau, ngại hỏi, ngại phải trả lời. Tôi chợt nhớ một đoạn trong
truyện ngắn “Xuân Quê Hương”, trên Thời Báo; tác giả có kể lại: “Xã
hội cộng sản gông cùm đời sống, trói buộc tư tưởng người dân. Người
quen, và người chưa từng biết nhau, cùng giống nhau ánh mắt tránh
né, đầy e dè, sợ sệt. Người ta trông như đang mang những mặt nạ.
Những mặt nạ có cùng một khuôn mẫu; giống y nhau nét u uất với mệt
mỏi, mất niềm tin, hết hy vọng ở tương lai, có cùng nụ cười gượng
gạo, cười chào lấy có.”
Chị ngó quanh bến, lo lắng:
– Ráng bán cho hết, tụi em ở nhà nghỉ...
chớ hỏng ra ngoài này bán nửa đâu! Tụi em hỏng dám ở đây lâu. Thấy
sao... ớn quá hà!
– Tôi chỉ còn bốn chục.
– Vậy thì em cân 5 pounds nghen?
– Được chị... chị cứ cân sao cho chẵn
tiền!
Cái nạn đại
dịch, xuất phát thành phố Wuhan (Vũ Hán) của nước Tàu. Bây giờ tràn
lan, coi như khắp thế giới. Loại vi trùng mới này đã lây bệnh tại
Wuhan, từ nhiều tháng trước Tết âm lịch. Ít nhất là đã có bệnh và
lan truyền từ hôm 6 tháng Mười Hai, khi một phụ nữ ở đây bị “cúm
nặng” phải vào nhà thương khẩn cấp. Ngay cả, chính bác sĩ Li
Wenliang (Lý Văn Lượng) phát hiện mình bị nhiễm loại vi trùng lạ
này, khi làm việc tại Wuhan Central Hospital. Ông đã báo động cho
các đồng nghiệp vào hôm 30 tháng 12. Thế nhưng, ông đã bị nhà cầm
quyền Trung cộng bắt. Sau đó, họ buộc ông phải ký bản cam kết, phải
chấm dứt “loan tin thất thiệt”, để được họ thả cho về. Trong suốt cả
tháng, Trung cộng tiếp tục loan tin liên quan đến bệnh cúm mới là do
ăn thịt dơi và rắn; nhưng không trầm trọng, không lây lan, và không
có ai chết.
Đã
thế, vào ngày hôm sau, 31 tháng 12, “Tổ chức Y tế Thế giới”, tức là
(WHO), vẫn còn tin theo lập luận của Trung cộng. Họ ra thông báo để
trấn an dư luận, cho là có một loại cảm cúm lạ, đã gây bệnh cho
khoảng vài lố người dân tại Vũ Hán. Hầu hết những người đã bị lây
nhiễm bệnh cúm mới này, vì họ đã đến khu chợ bán thịt sống ở Vũ Hán.
Đồng thời, các viên chức có trách nhiệm cũng đã tuyên bố rằng: “loại
vi trùng cúm mới này, không thể truyền bệnh từ người sang người”.
Thông báo ấy làm mọi người cứ an tâm, tin là chỉ có những con thú,
trong chợ thịt sống, mới có thể truyền bệnh sang người. Sau đó, ngày
1 tháng Giêng, nhà cầm quyền Trung cộng ra lệnh đóng cửa chợ bán
thịt sống, được biết đến với tên “Huanan Seafood Wholesale Market”,
tại thành phố Vũ Hán. “Tổ chức Y tế Thế giới” đã ca tụng Trung cộng,
đã mau mắn tìm ra vi khuẩn là cùng loại corona với bệnh dịch SARS
trước đây; xác nhận lại: bệnh này không truyền nhiễm, không ai chết.
Mãi đến ngày 11 tháng Giêng, Trung cộng
mới cho công bố là có người chết vì bệnh cúm mới và chỉ có một người
duy nhất. Đó là một người già, 61 tuổi, đã có đến chợ thịt sống tại
Vũ Hán. Thế nhưng, khoảng hai tuần sau, vào ngày 23 tháng Giêng, thì
Trung cộng chánh thức ban hành lệnh ngăn cấm mọi di chuyển ra vào
thành phố Vũ Hán.
Ba hôm sau đó, Chủ Nhật, 26 tháng Giêng,
Thị trưởng của Vũ Hán là Zhou Xianwang, cho biết là: chính phủ trung
ương đã chậm trễ ban hành quyết định phòng chống dịch bệnh. Từ trước
khi có lệnh phong tỏa Vũ Hán, có khoảng 5 triệu người đã rời khỏi
thành phố của ông ta. Dĩ nhiên, Zhou Xianwang đã phải theo lệnh đảng
mà từ chức. Tuyên bố của Zhou Xianwang đã tiết lộ thêm sự thật là:
gần phân nửa của 11 triệu dân số Vũ Hán, đã tản mác khắp mọi nơi
trên thế giới. Sự kiện này cho thấy rõ thêm rằng: cả thế giới, không
thể biết được những gì đã thật sự xảy ra, tại Vũ Hán, trong hơn cả
tháng nay và về sau này. Không ai biết được sự thật, bao nhiêu người
đã nhiễm bệnh và đã chết, chỉ tại Vũ Hán. Nhất là, bao nhiêu người
đã mang vi trùng bệnh, trong số 5 triệu người đã thoải mái rời Vũ
Hán, như thế này. Cũng không ai biết được, họ đã du hành và truyền
lây bệnh cho dân chúng trong các tỉnh thành và tại các quốc gia khác
trên thế giới, như thế nào.
Và rồi, chỉ cách một ngày, tức là ngày thứ
Hai, 27 tháng Giêng, Trung cộng nhìn nhận là có 2,744 người bị nhiễm
bệnh và 81 người chết vì vi trùng Vũ Hán. Dĩ nhiên, không ai tin vào
những con số từ nhà cầm quyền Trung cộng. Ba ngày sau, vào ngày 30
tháng Giêng; cuối cùng thì “Tổ chức Y tế Thế giới”, mới được tuyên
bố “Tình trạng y tế khẩn cấp toàn cầu”.
Như thế, cả thế giới đã thấy rõ được: Sau
khi không thể che dấu lâu thêm, nhà cầm quyền Trung cộng bắt buộc
nhìn nhận tình trạng nhiễm bệnh và lây truyền nhanh chóng từ người
sang người, của loại vi trùng cúm lạ. Loại vi trùng lạ này được
truyền thông thế giới gán đặt cho đủ thứ tên khác nhau như: “cúm Vũ
Hán”, “virus corona Vũ Hán”, “coronavirus”, “nCoV–2019”... và thậm
chí cả một cái tên thật dài: “virus viêm phổi chợ hải sản Vũ Hán”.
Riêng cái tên “nCoV–2019”, là do chính Trung cộng đã đặt, hôm 7
tháng Giêng. Và các chữ viết tắt “nCoV–2019”, của tên gọi này, đã bị
diễn nghĩa là “new China of virus – 2019”. Cách thức diễn nghĩa mang
tính đùa cợt và mỉa mai ấy, đã nhanh chóng lan tràn khắp thế giới,
qua mạng truyền thông; giống như loài vi trùng mới của Trung cộng.
Sau đó ít hôm, vào ngày 11 tháng Giêng, “Tổ chức Y tế Thế giới” có
ra tuyên bố, gọi cái loại vi trùng mới ấy là “COVID–19”.
Ngày hôm nay, cơn đại dịch vì vi trùng từ
Vũ Hán đã và đang lan tràn khắp thế giới; có hơn hai triệu người bị
nhiễm bệnh và gần hai trăm ngàn người chết. Tại Canada, có hơn ba
chục ngàn người nhiễm bệnh, hơn một ngàn người chết.
Ngày hôm nay, khi nhắc đến tiến trình của
loại vi trùng lạ, xuất phát và lây nhiễm từ Vũ Hán, tạo thành cơn
đại dịch toàn cầu, với cái tên COVID–19, hay các tên gọi phổ thông
khác như “cúm Vũ Hán”, hay “nCoV–2019”... người ta không thể không
nhắc đến bác sĩ Li Wenliang (Lý Quang Lượng). Nhất là, đoạn video
Bác sĩ Li nằm trên giường bệnh, nói về cơn bịnh, do loại vi trùng mà
ông đã cảnh báo và đang chống trả với cái chết gần kề. Và sau cùng,
Bác sĩ Li cũng đã phải chết vì loại vi trùng mà nhà nước của đảng
cộng sản Trung cộng, đã ngăn cấm ông tiết lộ. Cho đến nay, người ta
vẫn chưa biết chính xác về cái chết của Bác sĩ Li, sau khi bị nhiễm
loại vi trùng mới lạ này. Theo tin từ nhà cầm quyền Trung cộng, qua
tờ báo đảng People’s Daily, thì Bác sĩ Li Wenliang đã chết lúc 2 giờ
58 phút sáng thứ Sáu ngày 7 tháng Hai, 2020. Ông đã phải chết trong
lúc mới 34 tuổi. Thế giới đã càng xúc động hơn khi biết ông đã phải
chết, trước khi được nhìn thấy đứa con thứ hai mà vợ mình đang mang
thai. Bác sĩ Li Wenliang đã chết vì cơn bệnh truyền nhiễm độc hại,
do loại vi trùng lạ mà ông đã khuyến cáo và bị nhà cầm quyền cộng
sản Trung cộng bắt với tội “loan tin thất thiệt”.
Sau khi Bác sĩ Li Wenliang qua đời. Trên
YouTube, có đoạn phim tài liệu ngắn “The Story Of Coronavirus
Whistleblower: Dr Li Wenliang”. Từ 17 tháng Ba đến nay, đã có
4,732,307 lượt xem. Gần 5 triệu người đã biết thêm về bản chất cố
hữu xảo trá, bất nhân, không thể thay đổi của chế độ cộng sản.
Cái chết, cùng hình ảnh của vị bác sĩ trẻ,
mang bảng tên Li Wenliang trên y phục, với miếng vải che ngang mũi
miệng, đã gây xúc động và căm phẫn cho nhân loại trên khắp thế giới.
Đồng thời cũng đã trở thành biểu tượng của đấu tranh cho nhân quyền,
cho quyền Tự Do Ngôn Luận tại Trung cộng, cùng các quốc gia còn dưới
ách cai trị của cộng sản như Việt Nam.
Ma Tianje là phó chủ biên của trang China
Dialogue. Trước đó, ông là giám đốc chương trình Greenpeace ở đại
lục châu Á. Trong bài viết “Vũ Hán: Câu chuyện về thất bại của hệ
thống miễn dịch và sức mạnh xã hội”, tác giả Ma Tianje đã mượn hình
ảnh những con chim Hoàng Yến trong mỏ than, để viết về chuyện bác sĩ
Li Wenliang, cùng các đồng viện, bị khiển trách, vì lên tiếng báo
động về bệnh dịch. Ông đã than trách:
“Hoàng Yến dưới hầm đã chết
thật rồi!”
“Chính quyền Vũ Hán đã chủ
động giết chết những con chim Hoàng Yến trong mỏ than của mình.”
Chim Yến như Hoàng Yến, rất nhạy cảm với
môi trường chung quanh. Nó có nhịp tim đập nhanh đến 1000 nhịp trong
một phút. Nên rất dễ chết khi trong không khí có thán khí (carbon
monoxide). Đây là loại khí rất độc hại, không màu, không mùi. Các
công nhân làm trong các hầm mỏ, mang theo cặp chim Yến trong lồng,
để sớm phát hiện khí độc mà thoát thân kịp thời.
Cách so sánh này bắt nguồn từ thành ngữ
“Hoàng Yến dưới hầm” (the canary in the coal mine). Có nghĩa bóng
là, dấu hiệu báo trước mối nguy sắp xảy đến. Thành ngữ này xuất phát
từ việc các công nhân phương Tây ngày xưa, thường mang theo một cặp
chim Hoàng Yến xuống hầm mỏ. Nếu có lượng thán khí độc hại trong
hầm, thì Hoàng Yến sẽ chết trước và họ kịp thời thoát thân.
Khi bịt miệng các bác sĩ, nhà cầm quyền
Trung cộng đã tự hủy diệt tín hiệu cảnh báo sớm sống còn của mình.
Một trong những con chim Hoàng Yến ấy, bác sĩ Li Wenliang (Lý Văn
Lượng) đã chết. Cái chết của Bác sĩ Li như một cơn đại dịch buồn
thảm tràn lan trong dư luận hiện nay ở khắp thế giới. Ma Tianje kết
luận: “Khi Bác sĩ Li còn sống, hệ thống độc tài của cộng sản đã
từng bịt miệng ông. Và nay, ngay cả khi ông đã qua đời, họ một lần
nữa bịt miệng người khác về cái chết của ông. Hệ thống ấy không thể
tự sửa chữa!”
Như quan thầy Trung cộng, tại Việt nam,
những con Hoàng Yến biết hót theo lời đảng dạy, biết ca tụng ngày 30
tháng Tư là “đại thắng mùa xuân”, thì còn tung tăng trong các lồng
chim cảnh của đảng. Dân chúng người Việt mình vẫn tiếp tục bị xua
lùa xuống hầm, mà không được mang theo những đôi chim Hoàng Yến. Họa
diệt vong tất khó mà tránh thoát!
“Hoàng Yến dưới hầm đã chết
thật rồi!”
Việt
Nam nước tôi vẫn buồn tênh!
Bùi Đức Tính
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Batkhuat Nguyen chuyển
Đăng ngày Thứ Ba,
April 21, 2020
Ban kỹ thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang