Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tạp
Ghi
Chủ đề:
quảng trị 1973
Tác giả:
MĐ Phan Nhật Nam
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Định
mệnh, phải gọi sức mạnh bí ẩn và linh thiêng đó thêm một lần.
Phải, chỉ định mệnh mới có thể xếp đặt, dàn xếp tất cả tai ương,
hạnh phúc, địa ngục, thiên đàng cho con người. Những sự kiện kinh
hoàng nhất đã xảy đến, những thống khổ đọa đày nhất đã hiển
hiện, tất cả tàn khốc chất ngất chiến tranh đã ào xuống trên
Quảng Trị, kéo dài qua Đại Lộ Kinh Hoàng trong mùa hè trước thì
năm nay 1973, bắt đầu cho những ngày hè mới trên thành phố tan
nát nhỏ bé này.
Thành phố, chữ viết đến quá ngại
ngùng... Vì đống gạch đá vĩ đại kia có phải là một thành phố
không? Trên đoạn đường số 1 mà chỉ 365 ngày trước đây, hàng ngàn
người đã nằm xuống với hiện thực của một địa ngục trần thế... 365
ngày đi qua, trên bụi cỏ còn vương dấu mảnh áo quần cháy nám của
người chết, trên lớp cát xám lạnh theo cơn gió đôi khi thoang
thoảng mùi thịt da chưa tan biến hết và hằng ngày, hằng giờ trên
Quảng Trị, “thành phố” không tiếng nói, không nóc nhà, lũ chó
hoang sục sạo tung hoành tìm kiếm mùi chủ cũ...
Trên dấu vết mới tinh của mùa hè khốc
liệt vừa qua, những ngày hôm nay, mùa Hè 1973 là sân khấu để diễn
ra một tấn kịch khác – kịch Hòa Bình – Bờ sông Thạch Hãn, nơi
trao đổi tù vĩ đại của một nền hòa bình lạnh buốt sống lưng –
Định mệnh, chỉ có sức mạnh siêu hình này mới giải thích được.
Máy bay đi qua An Lỗ, qua Phong Điền,
qua Mỹ Chánh, trời mù sương nên trực thăng bay sát mặt đường...
Tôi lại thấy cầu Dài, cầu Ngắn, thấy hỗn độn trên cát trắng cảnh
chết của toàn thể con người mà dấu vết sau một năm dài vẫn còn
hằng hằng trên màn mắt... Nhưng trước mặt, hai bên, trên chiếc
trực thăng bây giờ tôi đang bị vây quanh bởi nón ông soa, nón
cối, áo đại quân, áo tác chiến vải ka–ki Nam định và thuốc lá
Điện Biên bay mùi khét...
Thượng Đế ơi, phải chăng người muốn ném
tôi vào một cơn đùa!!? Hằng ngày đi bộ từ nơi của Nghiêm (Tiểu
Đoàn Phó TĐ! TQLC), căn nhà lầu có lò gạch mà mùa Xuân Mậu Thân
tôi đã đến ở và chiến đấu... Trí nhớ vận dụng tối đa cũng không
thể xác định được nơi chốn đã một lần trú ngụ... Và Quốc Lộ 1,
đường Nguyễn Hoàng, đường Gia Long, trạm xăng xưa tôi và Mễ mua
xăng theo lối “ủng hộ”, quán sách đối diện Cổ Thành, quán bún bò
ở bờ sông... Tất cả chốn xưa mỗi ngày mỗi giờ đi qua vẫn không
thể tìm ra dấu tích...
Quảng Trị ơi, trái tim muốn vỡ tan dưới
tiếng than im lặng. Và tôi lại đến ngồi ở bến sông, nơi tọa độ
YD3... Lịch sự, hòa nhã, kiềm chế hết phẫn nộ, đè xuống hết tức
tưởi... Thông báo cùng quý vị, thể hiện tinh thần hòa giải, thi
hành nghiêm chỉnh Nghị Định Thư... Tôi phải đối mặt với một kẻ
thù vẫn còn rất mới. Ngày này, tại đây, mùa hè năm trước. Trước
mặt, Quảng Trị tan vỡ chập chùng qua lớp nước mắt vô hình.
Thương thân, thương bè bạn, thương
người, thương thành phố. Nỗi thương mến mênh mông nhưng dày đặc,
thương mến rộn rã đau đớn, thương mến ngất bồn chồn... Mỗi lần
ngồi xuống chiếc ca–nô chạy qua bờ bắc Thạch Hãn, thấy lá cờ vàng
phất phới trên điêu tàn – lòng trùng xuống, độ phiền muộn sâu như
hố thẳm... Đêm khuya, sương mù mịt, trăng lạnh dọi xuống dòng
sông đang lách tách con nước về biển xa, nhìn phia núi nơi bạn
thân đang co mình dưới hầm để qua cơn pháo tập trung từ Gio Linh
đổ xuống... Đêm qua dần dần, ngày đến, trăng lặn vào nơi xa, màu
vàng đục phiền muộn như nỗi uất ức... Ngày hết hẳn, trời sáng,
lính và dân tập họp đầy ở bờ sông để đón “anh em mình” về và
chứng kiến những phương thức biểu lộ “đấu tranh cách mạng” hạ
cấp, cố chấp và bỉ ổi của lũ tù được trả về bên kia – Nơi không
có con người... Đứng trong đêm, nghĩ chuyện trong ngày để thấy
bội phục vô vàn lòng cao cả và sức chịu đựng siêu đẳng của Người
Việt Miền Nam – Những người lính vừa qua đêm dài dưới pháo nổ và
người dân còn hằn vết dấu kinh hoàng – Quảng Trị, nơi họ chứng
kiến lũ tù Cộng sản đi qua thoảng tiếng tru của lũ chó hoang đi
tìm chủ.
Lòng
cố chấp và sự căm hờn, những khuyết điểm mà người viết dù ở hoàn
cảnh nào cũng phải nên chối bỏ. Nhưng trong hoàn cảnh đau đớn
này, phải cho tôi quyền phẫn nộ – Tính chất cần thiết để bảo vệ
con người trước bạo lực. Cuốn sách đã hình thành trong cơn đau
đớn, lần in thứ hai này người viết xin được gởi kèm theo một tình
ý mới – Xin được coi như một vũ khí bảo vệ con người. Lời nói
không phải mang tính chất kệch cỡm của một đại ngôn láo xược
nhưng xin được nghĩ là sự cầu khẩn phát xuất từ một người Việt
Nam trong hoàn cảnh bi thiết hào hùng – Hoàn cảnh của chính quê
hương Việt Nam.
Một năm qua, những người lính được kể
đến đã có nhiều biến đổi. Rất nhiều người thay cấp bậc và chức
vụ, nhiều người tạm biệt chiến trường và những người đã... chết.
Bên cạnh đó, có những người sống lại, những người trở về và hỏa
ngục Cộng sản đã được xác nhận là một thực thể. Đồng thời những
chuyến đi kế tiếp còn cho biết có rất nhiều trận lớn đã không
được ghi nhận, như trận “Quận Triệu Phong” của Tiểu Đoàn 1 TQLC,
trận đánh mấu chốt mở đường cho chiến dịch tái chiếm Quảng Trị –
Quận đường Triệu Phong, chốt chận đường tiếp vận của Bắc quân từ
phía bắc theo sông Thạch Hãn vào Quảng Trị. Thế nên, phải xin
lặp lại một lần câu tạ lỗi. Một cá nhân trong thời gian giữa các
chuyến đi không thể nào có khả năng ghi nhận đủ toàn thể một cuộc
chiến vĩ đại. Cuộc chiến vượt hết cả cuộc chiến lịch sử chiến
tranh loài người.
Quảng Trị, Tháng 3/1973
Phan Nhật Nam
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by tony nguyen chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu, October 4,
2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang