Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Bút
ký
Chủ đề:
Hồ Chí Minh
Tác giả:
Phan Nhật Nam
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Thập niên thụ mộc. Bách niên thụ
nhân.
Quản Trọng
(723–716/TCN)
“Vì
lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải
trồng người. Chúng ta phải đào tạo ra những ‘công dân tốt và cán bộ
tốt, cho nước nhà’”.
Lớp học chính trị “cán bộ giáo dục” miền
Bắc (13/9/1958).
Hồ Chí Minh
(1890–1969)
DẪN NHẬP
Vào khoảng những năm sau 1945 đến 1950,
tôi là thằng bé chưa tới 10 tuổi sống trong chiến khu Việt Minh,
thượng nguồn tả ngạn sông Hương, ăn “nờ rờ–nước ruốc”, như thế danh
từ R có trước khi thành hình Cục R, Trung Ương Cục Miền Nam rất lâu,
20/12/1960. Cũng như ngàn đứa nhỏ thuộc thế hệ sinh năm 1940’s, tôi
được dạy vỗ tay, tập hát bài “Ai yêu bác Hồ Chí Minh hơn các em nhi
đồng!” Người gọi là “bác Hồ” kia là ai cho đến hôm nay, cuối đời,
bản thân chưa hề thấy, không hề gặp. Không hề có ý muốn gặp.
Không phải một mình tôi mà chắc cũng rất
nhiều người Miền Bắc, những người gọi là “Công dân VNDCCH trước
1976, hoặc CHXHCNVN sau 1976 cũng không hề thấy ra kẻ gọi là ‘bác
Hồ’ kia là ai? Như thế nào? Ở đâu? Làm gì? Nhưng nhân sự ấy có – CÓ
RẤT THẬT – nên mới xảy ra sự kiện gọi là ‘ời của Bác’ treo cùng
khắp, bày ra nơi nơi, bất cứ hóc hẻm nào nơi Miền Bắc, trước chuồng
trâu, nơi ủ phân (bắc) gây giống trước, sau 1975 đều thấy ra, dẫu
đứa bé chưa biết đọc, chưa biết viết! Và khi đủ trí khôn để bắt đầu
đi học thì cũng đến lúc thực hiện ‘Xẻ dọc Trường Sơn’ đi cứu nước –
theo lời dạy của bác chứ không ai khác! Lời dạy chí thánh của bác
không ngừng ở bờ Bắc sông Bến Hải mà chạy suốt vô Nam, đến tận Năm
Căn, U Minh khiến một chị ả nhà quê tên gọi là Út Tịch đã tuôn lên
lời nguyền sắt máu: ‘Còn một lai quần cũng đánh Mỹ xâm lược như lời
Bác dạy’”. Cả bác lẫn Mỹ chị ả chưa hề thấy, chỉ biết lai quần rách
te tua nhàu nát là “sự nghiệp Chống Mỹ/Cứu Nước” của Út.
Nhưng không chỉ chừng ấy, 45 năm sau 30
Tháng 4/1975 lời bác vẫn trường tồn, hiện hữu! Như một thứ kim cương
bất hoại bất chấp thời gian, không gian, môi trường, hoàn cảnh. Có
thật như thế không? Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng trong bài phát biểu
Ngày 12 tháng, 6, 2021 ở Hà Nội đã nêu lên chỉ đạo: “Học tập và làm
theo Bác phải bằng hành động cụ thể, thiết thực, nói đi đôi với
làm”. Nhưng nói như thế nào và làm những gì? Tổng bí thư Trọng nói
rõ: “Đẩy mạnh học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức, phong cách Hồ
Chí Minh mà sinh thời Bác đặc biệt quan tâm đến công tác giáo dục,
rèn luyện.” Đến đây chúng ta có thể thấy ra: Tất cả người, việc từ
hơn nửa thế kỷ qua từ đứa nhỏ vị thành niên ăn nước ruốc nơi chiến
khu Miền Trung, đến chị đàn bà có chiếc quần rách ở đồng ruộng Miền
Nam, và tại hôm nay với viên tổng bí thư già lão lú lẫn của Hà Nội –
Tất cả đều nhận được “sợi chỉ hồng” xuyên suốt – Đảng giáo dục do,
từ, của bác! Từ định đề này, chúng ta nhìn ra tất cả mọi vấn đề –
Bác đã thực hiện chính sách TRỒNG NGƯỢC NGƯỜI/TRỒNG NGƯỜI ĐANG SỐNG
LẪN KẺ CHẾT. Trồng rất thành công!
1. Không Sợ Trời!
Từ cuối Thế Kỷ 19, vào năm 1880 trong cuốn
Les Frèes Karamazov, Dostoievsky, đại diện tinh thần Chính Thống
Nga, dân tộc thụ nhận ân sâu Đức Tin Thiên Chúa, qua nhân vật tiểu
thuyết Ivan, đã viết lên mối băn khoăn: “Xin phải hiểu điều này.
Không phải Thiên Chúa là đấng tôi phủ nhận. Mà tôi phủ nhận cái thế
giới này. Thế giới mà Chúa đã tạo dựng – Thế Giới Của Chúa – Tôi
không chịu cái thế giới này!” Mối xung đột Đức Tin/Triết Học/Thần
Học này không chỉ với bản thân Dostoievsky, riêng của Dân tộc Nga mà
chung cho cả Châu Âu, tràn ra khỏi biên giới lãnh thổ các quốc gia,
như lời của người Đức, F. Nietzsche từ cuối Thế Kỳ 19 (1844–1900) đã
tuyên ngôn. Lời của Nietzsche vượt khỏi tầm Thế Kỷ 19, 20 vang vọng
đến tận hôm nay. “Chúa đã chết. Chúa chết thật. Và chính chúng ta ĐÃ
GIẾT CHÚA. Làm sao chúng ta có thể yên ổn được khi chính chúng ta là
KẺ SÁT NHÂN/KẺ SÁT NHÂN LỚN NHẤT TRÊN TẤT CẢ! Nhưng tất cả băn
khoăn, khắc khoải, xung đột Triết Học/Đức Tin/ Triết Học/Thần Học
của Châu Âu dẫn đến biến động xã hội, văn hóa chính trị kể cả quân
sự, kinh tế của toàn nhân loại hôm nay đồng được giải quyết, vất bỏ
một cách chóng vánh, dứt khoát và có hiệu quả từ, với Đảng cộng sản
Hà Nội do một tay Hồ Chí Minh chỉ đạo, giảng dạy, huấn luyện, điều
hành.” Hãy xem...
Trời không có thiên thần
Đất không có thánh nhân
Chỉ có NHÂN DÂN
THẦN THÁNH
Và ĐẢNG TA làm nên sức mạnh
Bay đến chân trời....
Lưu ý, Nguyễn Đình Thi, tác giả những cái
gọi là “thơ” ghê gớm trên không phải do vô tình nên không viết hoa
những từ “thiên thần, thánh nhân” mà chỉ VIẾT LỚN, NHÂN DÂN THẦN
THÁNH, ĐẢNG TA. Và Nguyễn Đình Thi không chỉ “xây dựng thơ cách
mạng” một mình, y có những đồng chí xuất sắc giỏi giang khác. Coi
chừng còn giỏi hơn y trong lãnh vực gọi là “tụng ca” mà Thánh Vịnh
của Kinh Thánh Cựu Ước e rằng cũng kém phần ngợi ca, khấn niệm – Cho
dẫu Xưng Tụng Thiên Chúa!? Tôi không dám ngoa ngôn, xin tiếp minh
chứng:
Từ ấy
trong tôi bừng nắng hạ
Mặt trời chân lý
chói qua tim
Hồn tôi là một vườn hoa lá
Rất đậm hương và rộn tiếng chim...
Hoặc,
Trái tim Anh chia ba phần tươi đỏ
Anh dành riêng cho Đảng phần nhiều
Còn nhiều nữa,
Cảm ơn Đảng của chúng ta,
Đảng làm ra ánh sáng
Người chưa đưa ta lên
được sao Kim
Nhưng Người đã cho ta một linh
hồn và một trái tim.
Và không thể có những chữ nghĩa nào sánh
cùng,
Đảng dạy
tôi biết ngẩng đầu đứng dậy
Vững hai chân
đứng thẳng làm người.
Dịp sinh nhật Đảng 3/2/1960, Tố Hữu lập kỷ
lục với “Ba mươi năm đời ta có Đảng”, dài 257 câu bằng những định
nghĩa Đảng cuối cùng, cao nhất:
Đảng ta muôn vạn công nông
Đảng ta muôn vạn tấm lòng niềm tin.
Trời, thần, thánh, danh nhân lịch sử nào
có thể tồn tại ngoài cái gọi là “cái đảng” này được? Song hành với
những thứ loại chữ nghĩa “tán tụng” siêu đẳng của Nguyễn Đình Thi,
Tố Hữu còn có rất rất nhiều. Ví dụ từ trong Nam xa xôi cũng có lời
“thơ”:
Tháp Mười
đẹp nhất bông sen.
Miền Nam đẹp nhất có tên
Bác Hồ!
Bác tên
thật là gì? Đố đứa nào biết vì bác chuyên xài “bí danh” – Vậy “hồ
chí minh” cũng là đồ giả xét ra không nên viết hoa! Cũng thế, bất cứ
ai có lương tri, nhân tính bình thường nên tự đặt ra câu hỏi: Ở đâu
“bác Hồ” dạy ra những tài thơ (khủng/Chữ của Hà Nội tăng cường vào
Nam sau 1975) đến như thế? Từ đâu nơi Miền Bắc có được những tài thơ
(hoành tráng/Cũng chữ của Miền Bắc XHCN đem giáo dục miền Nam sau
“giải phóng 1975”).
Từ những thực tế kể ra trên, lần hồi chúng
ta sẽ thấy ra nguồn gốc của đầu mối “dạy (con) người” mà bác đã (cố
tình nhưng vô phúc) nhận lãnh. Điển hình, bác được dạy như thế này:
“Tôn giáo là một hình thức của một tạo lập áp bức, trái tim của một
thế giới vô tâm. Đấy chỉ là tinh thần của một hoàn cảnh không lý
tín. Một thứ á phiện của quần chúng”. Từ Thế Kỷ 19, Karl Marx đã
“DẠY” rõ ra như thế thì một “chú Ba” (Một tên thông dụng của Nguyễn
Tất Thành, Nguyễn Sinh Côn... tiền thân của HCM) khi làm bồi trên
tàu Latouche Tréville. Năm 1911, với trí năng của một anh Annamist
21 tuổi (sinh năm 1890 trong đơn xin Học Trường Thuộc Địa của Nguyễn
Sinh Côn tức Ba), mới qua bậc tiểu học thì làm sao chú Ba có khả
năng hiểu thấu và không nghe lời dạy của Marx?! Chưa hết, “bác kính
yêu” còn được “bồi dưỡng” thêm bởi: Nếu Karl Marx đã khởi đầu “Tuyên
Ngôn cộng sản” cùng lần với Tính Vô Thần thì Stalin kế nhiệm Lenin
lãnh đạo Liên Bang Sô–Viết (1922–1953) luôn công khai áp đặt Chủ
Nghĩa Vô Thần lên quần chúng.
Từ 1928 cho đến Thế Chiến Thứ Hai
(1939–1945), để củng cố quyền lực chính trị, Stalin đã ra lệnh triệt
hạ Nhà Thờ Công Giáo, Thánh Thất Hồi Giáo, Tu Viện Chính Thống Giáo;
tàn sát, tống giam hàng ngàn tu sĩ, chức sắc lãnh đạo các tôn giáo,
quyết liệt xóa bỏ ý niệm Thượng Đế trong lòng dân Nga. Với một bậc
thầy ngoại hạng như Stalin, Thượng Đế đã bị hoàn toàn xóa bỏ trên
Liên Bang Sô Viết. “Bác Hồ” dẫu kém cỏi bao nhiêu, không học cũng
không được?! Không học là chết ngay với Stalin, cũng bởi trong giai
đoạn 1933–1938, với tên Linov, ngoài cô vợ trên giấy tờ Nguyễn Thị
Minh Khai, đồng chí Linov còn có một người vợ Nga khác. Chuyện vợ
con lem nhem của Linov tình báo Liên Xô tất phải dùng như một “sinh
tử phù” – Để nhỡ “đồng chí Linov” không chịu học, Thầy Stalin sẽ
không để yên. Lịch sử đã nhiều dịp chứng minh: Bác là một học trò
(rất) ngoan và học (rất) giỏi. Tuy nhiên, Stalin chưa phải là đủ.
Bác còn một vị thầy siêu đẳng khác: Thầy Mao của nước Cộng Hòa Nhân
Dân Trung Quốc nơi Bắc Kinh.
2. Hãy Giết Người/Giết Con Người
So với Stalin, Mao hơn hẳn cho dù Stalin
làm thầy “Bác Hồ” trước. Cũng dẫu Liên Xô vĩ đại hơn Trung Hoa CS về
diện tích, tài nguyên, ngoại giao, chính trị, vũ khí, khoa học, kỹ
thuật... Là một trong ngũ cường thắng Đức Quốc Xã, thành viên trụ
cột của Hội Đồng Thường Trực Bảo An Liên Hiệp Quốc, Stalin từng nói
chuyện tay đôi với Tổng Thống Mỹ, Roosevelt; Thủ Tướng Anh Churchill
từ trước, sau 1945 khi Bác Mao đang lẩn trốn nơi chiến khu Tây An,
đường về Bắc Kinh nhiều phen nguy cấp vì quân Tưởng Giới Thạch. Tuy
nhiên Bác Mao hơn hẳn Stalin với kỹ thuật, nghệ thuật giết người bẩm
sinh, thiên phú, được nuôi dưỡng bởi truyền thống máu Hán Tộc – Từ
hơn hai ngàn năm trước Công Nguyên, Tần Thủy Hoàng (260–211 TCN) đã
tiêu dùng một triệu dân để xây phần đầu tiên của Vạn Lý Trường Thành
(công trình ở quả đất có thể thấy được từ Mặt trăng!). Nhưng Tần
Thủy Hoàng không dựng nên công nghiệp sát nhân đơn độc, tướng Bạch
Khởi (332–257 TCN) chỉ một đêm chôn sống hơn 400 ngàn quân binh nước
Triệu (có tài liệu ghi rõ, 450 ngàn). Hỏi thử, Thế Kỷ Thứ 1 trước
Công Nguyên làm sao phân biệt được thế nào là quân Tần, thế nào là
quân Triệu hở trời? So với những “Đồ Nhân/Kẻ Sát Nhân” của Hán Tộc
kia, Hitler, Bin Laden của Thế Kỷ 20, 21 chỉ là những tay giết người
sơ đẳng vụng về. Nhưng, Bác Mao vượt lên tất cả.
Tháng 10, 1954 Chủ Tịch Mao và Thủ Tướng
Ấn Độ Nehru gặp nhau bàn chuyện xây dựng Thế Giới thứ Ba vượt khỏi
ảnh hưởng Mỹ–Tây Âu, kể cả Liên Xô. Chủ Tịch Mao bày tỏ: “Tôi không
sợ Mỹ, cho dù Mỹ có bom nguyên tử. Bởi Mỹ không thể tiêu diệt hết
dân Hoa, và cho dù giết hết vài ba trăm triệu (Thập niên 1950–1960,
Trung Hoa có dân số gây ấn tượng mạnh – 600–800 triệu), thì còn một
huyện vẫn đủ xây dựng xã hội chủ nghĩa”. Mao không ngoa ngôn. Chủ
tịch nói và làm thiệt. Với tham vọng “vượt trên Anh Quốc trong 10
năm và Mỹ trong 15 năm; Liên Xô là đồ bỏ không cần tính tới” – 1958,
Mao khởi động cuộc vận động Đại Nhảy Vọt (Great Leap Forward) để trở
thành một cuộc “Đại Tụt Hậu” và “Đại Nạn Đói” (Great Chinese
Famine), theo tài liệu của nhà sử học Frank Dikotter, Đại Nạn Đói
gây nên cái chết khoảng 45 triệu người.)
Chiến dịch Đại Nhảy Vọt do đích thân Mao
phát động, chỉ đạo với mục tiêu phát triển nước Tàu nhanh chóng trở
thành một xã hội công nghiệp cộng sản hiện đại. Mao cho áp dụng kế
hoạch/kỹ nghệ “người người làm gang–nhà nhà làm gang” để tăng gấp
đôi lượng sản xuất thép của nước Trung Hoa tiên tiến. Cả nước Tàu
mông mênh biến thành một rừng lò gang tiểu thủ công nghệ rầm rập bốc
khói – Gang được chế biến (lại) từ khối vật liệu, vật dụng kim loại
mà chục triệu gia đình người Hoa có được. Kế hoạch sản xuất gang
thép đưa đến kết quả sản xuất được hàng triệu tấn gang thép không
đúc nổi chiếc đinh ốc! Mấy trăm triệu dân khác bị đày ra đồng thực
hiện kế hoạch “đuổi chim giữ lúa” để đạt sản lượng 75 tấn thóc trên
một héc–ta! Kết quả từ trí tuệ siêu đẳng của Chủ Tịch Mao: 45 triệu
người chết, theo cách tính của Frank Dikotter như trên chỉ là số ít,
có thể lên tới 55 triệu! Mao thản nhiên kết luận: Chết ấy là do ba
năm thiên tai, cũng do lỗi của Phó Thủ Tướng Đặng Tử Khôi, phụ trách
Ủy Ban Nông Nghiệp Trung Ương Đảng đã không nghe lời ta!
Bài học chết người/giết người với cách máu
lạnh từ Bác Mao, Bác Hồ học được rất sớm. Có thể “bác” học và làm
hay hơn cả ông thầy bên Bắc Kinh. Bác ta là thiên tài sáng tạo của
một dòng Việt tộc un đúc từ đất Nghệ An qua lời sấm: Nam Đàn sinh
thánh! Hãy xem “Thánh Nam Đàn” Nguyễn Sinh Côn/HCM làm phép!
3. Bác Hồ sống mãi trong Sự Nghiệp Chúng
Ta!
Năm 1968,
Nguyễn Chí Thiện nơi nhà tù Miền Bắc luôn nhẩm trong đầu câu thơ
khốc liệt mà chắc nói ra lời sẽ bị mất mạng ngay lập tức:
Tôi biết nó!
Thằng nói câu nói đó
!Tôi biết nó!
Đồng bào miền Bắc biết nó!
Tại sao Nguyễn Chí Thiện khẳng định như
trên? Hãy xem “Bác” nói những gì mà bị người làm thơ họ Nguyễn
nguyền rủa nặng lời như vậy. “Bác” nói như thế này: Không có gì quý
hơn Độc Lập–Tự Do! Và sau này, năm 1976 Trường Chinh, Tổng Bí Thư
Đảng CS (lần thứ hai) trong dịp vào Sài Gòn dự lễ “Thống Nhất Nước
Nhà Về Mặt Nhà Nước” lập lại ý trên với một dạng thức khác: “Xã hội
chủ nghĩa dẫu chưa hoàn chỉnh nhưng tốt đẹp gấp vạn lần chế độ tư
bản!” Như vậy Sự Thật ở nơi đâu? Bác Hồ là “Người học trò ưu tú của
Marx–Lenin, áp dụng nhuần nhuyễn tư tưởng Chủ Tịch Mao Trạch Đông
vào điều kiện cách mạng nước ta”. Tổng Bí Thư, Chủ Tịch Nước, Chủ
Tịch Quốc Hội Trường Chinh là người lần lượt giữ những chức vị cao
nhất của đảng, nhà nước, quốc hội cs, là “học trò kiệt xuất của ‘Bác
Hồ’ ‘từ 1940–1986’”, chỉ thiếu bốn năm là đủ nửa thế kỷ. Vậy phải có
một điều gì không hợp lý trong quá trình “học–dạy học” của những con
người “Thay/Qua mặt Thượng Đế” này? Chúng ta hãy xem ra từ lịch sử –
mà lịch sử thì không thể sửa đổi gì được cho dù bác có tung lồng
kính nơi Hà Nội bước ra đòi thay đổi!
Được sự đồng ý của Quốc Tế cộng sản, Tháng
12, 1945, Hồ Chí Minh giải tán Đảng cộng sản Đông Dương, tiền thân
của đảng cộng sản Việt Nam. Đồng thời Hồ tuyên bố đóng cửa tờ báo
đầu tiên của đảng, báo Cờ Giải Phóng. Tiếp theo, đảng (đã rút vào bí
mật) cho ra báo Sự Thật, tiếp đổi tên là Nhân Dân, 1951. Năm 1953,
Đảng phát động Chiến Dịch Cải Cách Ruộng Đất – Phong Trào Đấu Tố tại
nông thôn Miền Bắc qua báo Nhân Dân. Báo Nhân Dân từ 1950 có những
thành viên lãnh đạo gồm TBT Trường Chinh, Hoàng Tùng và tay em Trần
Đĩnh (Đĩnh sinh năm 1930, làm dưới trướng, nhận dạy bảo trực tiếp từ
Trường Chinh). Báo Nhân Dân còn có một tay viết ẩn danh khác, ký tên
là CB (Bí danh của bác nên phải giấu kín, dẫu Đĩnh biết y boong đấy
là “ông cụ”).
Để
chỉ đạo vụ Cải Cách Ruộng Đất, cây bút có bí danh CB gởi đến báo
Nhân Dân (gởi cho Đĩnh, kể theo sách Đèn Cù, NXB Người Việt Books,
2014) bài “Địa chủ ác ghê” có nội dung: “Thánh hiền dạy rằng: ‘Vi
phú bất nhân’”. Ai cũng biết rằng địa chủ thì ác: như bóc lột nhân
dân, tô cao lãi nặng, chây lười thuế khóa – thế thôi. Nào ngờ có bọn
địa chủ giết người không nháy mắt. Đây là một thí dụ: Mụ địa chủ
Cát–Hanh–Long cùng hai đứa con và mấy tên lâu la đã kể các tội cụ
thể và con số cụ thể (ĐC, trg 85). Trong Đèn Cù, Trần Đĩnh đã kể lại
chính xác hành vi, bút phê, chữ ký của HCM khi quyết định giết bà
Nguyễn Thị Năm (chủ cơ sở thương mại Cát Hanh Long), là người chủ
gia đình đã đón bản thân HCM và đám cán bộ trung ương Việt Minh cộng
sản về trú ngụ tại nhà bà ở Hà Nội trong những ngày tháng 8, tháng
9, 1945 trước khi Hồ khai sinh nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa,
ngày 2 Tháng 9, 1945.
Bà Nguyễn Thị Năm không phải “được chết
oan” một cách yên lành nhưng với cảnh kinh hoàng: “Khi du kích đến
đưa bà đi, bà ta đã cảm thấy như có sự gì nên cứ van lạy ‘ác anh làm
gì thì bảo em trước để em còn tụng kinh’. Bà ta vừa quay người thì
mấy loạt đạn tiểu liên nổ sát lưng... Mua áo quan được thì không cho
bà ta vào lọt. Du kích mấy người bèn đặt bà ta lên miệng cỗ áo quan
rồi nhảy lên vừa giẫm vừa hô: ‘Chết rồi còn ngoan cố này’. Nghe
xương kêu răng rắc... Cuối cùng bà ta cũng vào lọt, nằm vẹo vọ như
con rối vậy”. (ĐC, trg 86). Sợ rằng viết như thế chưa trình bày đủ
khả năng/quyền giết người của HCM, Trần Đĩnh viết rõ hơn: “Sở dĩ báo
chí không dự đấu là vì giữ bí mật, ngại Đồng Bẩm cách Hà Nội vài
chục cây số đường chim bay, Pháp có thể nhảy dù xuống đó. Cụ Hồ bịt
râu đến dự một buổi và Trường Chinh (thủ trưởng của Đĩnh) thì đeo
kính râm suốt”. (ĐC, trg 84).
Giết bà Nguyễn Thị Năm (ân nhân lớn của
đảng, nhà nước cộng sản khi đang trong hoạt động bí mật) không phải
chỉ do hành vi đơn lẻ của một đội cải cách ruộng đất, nhưng là một
sách lược chung được chỉ đạo nhất quán từ quyền giết người của HCM,
được TBT Trường Chinh thực hiện. Nhưng HCM thật ra cũng chỉ là kẻ
thi hành vì: “Hoàng Tùng (Biên tập/Tổng biên tập Báo Nhân Dân
(1951–1982), tức chỉ huy trực tiếp của Đĩnh; Ủy viên BCH/TUĐ
(1976–82) –Pnn) đã viết trong hồi ký: ‘Mùa hè năm 1952 Mao Trạch
Đông và Stalin gọi Bác sang, nhất định bắt phải cải cách ruộng đất.
Sau thấy không thể từ chối được nữa Bác mới quyết định phải thực
hiện...’ Họ muốn qua cải cách ruộng đất để ‘chỉnh đốn’ lại Đảng ta.
Thời gian từ lúc tiến hành cải cách ruộng đất đến lúc dừng là 3
năm.” (Hồi ký Hoàng Tùng “Vài chuyện về Bác Hồ với Trung quốc
–Pnn”). “Trung Quốc đã rắp tâm đưa đảng cộng sản Việt Nam vào quỹ
đạo của Trung Quốc như bóng với hình” (ĐC, trg 95).
Cố Vấn Trung Cộng áp đặt Ủy Ban Cải Cách
của CSVN tỷ lệ địa chủ cần phải đấu tố đối với mỗi huyện là 80% trên
gia đình nông dân của huyện ấy – (Phỏng vấn, “Ba giờ với Luật Sư
Nguyễn Mạnh Tường”, Tác giả: Hòa Khánh, Báo Quê Mẹ Ba Lê, Pháp
17/11/1989). Thế nên, cái chết của trăm ngàn người bị quy kết là địa
chủ không do ngẫu nhiên, sai lầm của đội đấu tố tại một vài địa
phương (cách giải thích chạy tội của Tô Hoài trong Chuyện Ba Người
Khác), nhưng chính Hồ Chí Minh chứ không ai khác là tác nhân xây
dựng/lãnh đạo/điều hành toàn diện các “kế hoạch GIẾT NGƯỜI” của đảng
cộng sản VN từ ngày thành hình 1930 qua các giai đoạn cao trào cũng
như thoái trào của tổ chức chính trị bạo lực này.
HCM trong lần khóc lóc nhận lỗi trước dân
chúng miền Bắc vào ngày 18 tháng 8 năm 1956 tại Hà Nội đủ để xóa mờ
tội ác đối với những người gọi là địa chủ do chỉ sở hữu 0.65 hécta
đất! Nhưng không chỉ có thế, “Sự Nghiệp/Chúng ta” tiếp được thực
hiện lần lượt tại qua những cao điểm máu xương: Mậu Thân Huế, 1968;
Đại Lộ Kinh Hoàng, Quảng Trị 1972... Và mỗi thước đất, mỗi làng xóm,
thị trấn, thành phố của miền Nam dài theo Chiến Dịch Hồ Chí Minh
khởi đi từ 10 tháng 3, 1975 với cuộc tấn công Ban Mê Thuột... “Tội
Ác–Đảng cộng sản/Sự Nghiệp Chúng Ta/Bác Hồ Sống Mãi” không ngừng lại
tại Ngày 30 Tháng Tư, 1975 với 600,000 người Việt chết trên đường
vượt biên, vượt biển bởi kế hoạch “công an tổ chức vượt biên/công an
bán bãi vượt biên/công an tàn sát vượt biên”.
Đoạn đường dài đẫm máu toàn Dân Tộc Việt
này không loại trừ một ai được tổ chức/chỉ đạo/điều hành bởi: Nguyễn
Sinh Côn, Nguyễn Tất Thành, Nguyễn Ái Quốc, Linov, Vương Đông Hải,
Hồ Quang, Hồ Chí Minh... được thi hành, thực hiện với Trường Chinh,
Võ (Nguyên) Giáp, Phạm Văn Đồng, Lê Duẩn, Lê Đức Thọ, Nguyễn Chí
Thanh, Phạm Hùng, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nguyễn Văn Linh, và Nguyễn
Phú Trọng hôm nay. Danh sách sẽ rất dài nếu muốn kể đủ. Tất nhiên
bao gồm Báo Nhân Dân/Báo Sự Thật/Hội Nhà Văn, v.v. Những quân cờ tay
em chạy quanh “cái đảng” nơi Hà Nội hơn nửa thế kỷ qua. Nay vẫn tiếp
tục! Đang tiếp tục giết dân!
KẾT TỪ
Bài viết đã khá dài, viết gần một tháng
với câu hỏi (rất thành thật với bản thân): Tại sao như thế? Tại sao
một dân tộc bản lãnh mạnh mẽ, giỏi chịu đựng, tâm chất thuần hậu,
thắm thiết tấm lòng, tinh thần tinh tế, nhẫn nại, thông minh trong
đời sống vật chất qua gia đình, xã hội, v.v. lại rơi vào tình trạng
sống không ra dạng người/chết không yên nấm mồ suốt từ 1945 qua
những thời điểm khốc liệt 1954, 1960, 1968, 1972, 1975... cho đến
hôm nay với đại dịch Covid–19 đang tràn ngập – Điển hình tại Sài
Gòn, Hòn Ngọc Viễn Đông, đối tượng rực rỡ mà Thủ Tướng Lý Quang Diệu
chỉ mong xây dựng Tân Gia Ba nên bằng vào năm 1960. Hôm nay, người
dân nơi Hòn Ngọc Viễn Đông ấy đang dần chết – Chết thật vì đói vì
bệnh sau trong hoàn cảnh 46 năm không chiến tranh kể từ 1975, dưới
chế độ gọi là CHXHCNVN – Chết độ CỦA DÂN – DO DÂN – VÌ DÂN? Vì sao?
Cố gắng đúc kết, lược giải, suy diễn từ nhiều cách, với nhiều điều
kiện, bản thân tìm ra những mẫu số khả thể chung nhất như sau:
Năm 1958, bắt chước Quản Trọng
(723–716/TCN), tại lớp học chính trị “cán bộ giáo dục” miền Bắc
(13/9/1958), Hồ đề ra chiến lược “Trồng người”: “Vì lợi ích mười năm
thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người’ để có
những ‘công dân tốt và cán bộ tốt’ cho nước nhà”. Mục tiêu tổng
quát, tối hậu mà không người lãnh đạo đất nước bất kỳ nơi đâu không
đồng thuận. Chỉ khác nhau là từ cách thức, phương tiện, điều kiện
đào tạo. Chúng ta có thể đúc kết với những điểm chính:
1. Giết người là một nhiệm vụ.
Bài dạy giết người phải dạy từ nhỏ cho trẻ thơ. Em có cây bút chì vẽ
ngay một tên giặc Mỹ. Em tô con mắt xanh lè. Cái mặt thật là gớm
ghê... Bài học về “tên giặc Mỹ” hiện diện khắp nơi: Năm 1965 khi Bác
đến thăm “tổ chiến sĩ lái” ở Sơn Tây (Chữ của miền Bắc trước, sau
1975–Pnn), Bác có lời nhắn nhủ: “Các chú cứ bắn hạ nhiều máy bay Mỹ
là bác khỏe, bác vui!”. Huấn lệnh “giết Mỹ” không chỉ xuất hiện, cần
thiết trong giai đoạn “Chống Mỹ cứu nước, 1960–1975” mà loại chữ
nghĩa gọi là chống Mỹ trước 1975; chống Ngụy Quân–Ngụy Quyền kể cả
sau ngày 30 tháng 4, 1975 luôn được “liệt sĩ” Đặng Thùy Trâm, “nhà
văn” Nguyễn Văn Thạc... lấy làm khuôn mẫu viết nên những lời khí
thế: “Thằng Mỹ như thế nào? Tôi muốn đâm lưỡi dao vào trái tim đen
đúa của nó” (Nguyễn Văn Thạc – Mãi Mãi Tuổi Hai Mươi. NXB Thanh
Niên, Việt Nam, 2005). Nhiệm vụ “Giết Mỹ–Diệt Ngụy–Giết người này là
một QUỐC SÁCH KHÔNG THỂ VẮNG MẶT TRONG TẤT CẢ MỌI THỜI KỲ CÁCH
MẠNG”. Chúng tôi tiếp chứng minh với sách lược “giết người” đã được
thực hiện rất xa, tại nhiều nơi, đã thực hiện từ lâu.
Cần nhắc lại, năm 1958, Mao thực hiện sáng
tạo “Đại Nhảy Vọt–Đã trình bày phần trên” để cuối cùng có được
“thành quả: 45 triệu người chết đói từ 1958 đến 1962”. Nhưng, Mao
bình tĩnh nhận định: “Karl Marx, Lenin, Khổng Tử còn có khi sai lầm.
Ta cũng vậy”. Không phải lời bâng quơ, nên năm 1966, rất tự tin, Mao
phóng tiếp chiến dịch “Cách Mạng Văn Hóa” với lực lượng 10 triệu
Hồng Vệ Binh nhằm thanh toán các lãnh tụ đối lập, Lưu Thiếu Kỳ, Đặng
Tiểu Bình, Bành Đức Hoài... cùng lần với Khổng Tử, Thích Ca, mà thây
xác người dân vô tội ở thành phố Nam Kinh phải dọn bằng xe ủi đất.
Mao không hề quan ngại vì như năm 1954 đã nói với Nehru: Mao không
hề sợ bom nguyên tử Mỹ! Chết vài trăm triệu không hề hấn gì. Thập
niên 1950 chỉ khoảng 600–800 triệu còn nói cứng như thế. Qua Thế Kỷ
21 với 1 tỷ rưỡi thì ngại ngùng gì với vài ba trăm triệu kẻ chết
oan/hoặc đúng tiêu chuẩn từ Đại Dịch Vũ Hán, từ cuối năm 2019.
Thế nên, tại Việt Nam tội ác có hệ thống
của Đảng CS Hà Nội được chỉ đạo được lập lại với hình thức và đối
tượng thụ nạn khác trong đợt “Cải Cách Công Thương Nghiệp miền Bắc”
tại hai năm 1958–1960. Đây cũng là tiền đề “Chiến dịch cướp giật cấp
nhà nước” đối với miền Nam sau khi đợt tiến công quân sự/Chiến dịch
Hồ Chí Minh kết thúc tại Ngày 30 Tháng 4, 1975. Và hiện tại là bước
cuối cùng – Chiếm đoạt Quyền Sống của 90 triệu người dân Việt – Toàn
khối dân chúng bị xóa bỏ quyền sở hữu đất đai trên khu đất, nhà ở từ
trăm năm trước do tổ tiên để lại. Và cao điểm hôm nay, 2021 với
chiến dịch “Chống Dịch như Chống Giặc” bằng lực lượng quân đội, công
an đi từ Hà Nội vào với vũ khi sát thương có mức độ cao, xe bọc thép
chống bạo động thực hiện lời thề: “Không thắng không về”. Giặc ở
đâu? Ai thắng ai, nơi thành phố mang tên “Hồ Chí Minh quang vinh”?!
2. Đảng–Nhà Nước–Nhân Dân:
“Dân Tộc như một Bẫy Sập”
Để kết thúc bài tiểu luận mà vừa viết vừa
căm căm trong lòng câu hỏi: Tại sao những điều tồi tệ nhất, vô lý
nhất, ác độc nhất mà một người với trí năng, lương tri bình thường
KHÔNG THỂ NÀO CHẤP NHẬN ĐƯỢC – Nhưng điều ngang ngược tai họa kia đã
tiếp diễn như một tiến trình “hợp lý – tự nhiên” để đến hôm nay, một
thành phố Sài Gòn như một viên ngọc vỡ nát với 9 triệu dân thoi thóp
chờ ngày chết vì bịnh–chết vì đói?! Tại sao “Giết Người là một Nhiệm
Vụ” như trên đã đề ra, được thực hiện? Tại sao? Tất cả phải có Một
Đầu Mối–Một Nguyên Nhân–Vâng, chúng ta phải tìm cho ra lẽ – Nó là
đây: Là Tam Nguyên Luận mà Dân Tộc Việt đã nuốt phải từ một ngày rất
lâu: 2 Tháng 9/1945 – Chúng ta tiếp chứng minh.
2.1. Đảng Lãnh Đạo:
Do Hồ Chí Minh xây dựng từ 1930 ở Trung Hoa, đưa vào Việt Nam năm
1940’s; tiếp cầm quyền một phần lãnh thổ miền núi Bắc Việt Nam trước
1954; nửa nước sau 20/7/1954; cả nước sau 30/4/1975. Đảng được định
nghĩa và xác định vai trò: “Đảng là một đảng cầm quyền” với tư cách
là một đảng duy nhất trong hệ thống chính trị nắm giữ quyền lực
chính trị, và thực hiện vai trò lãnh đạo Nhà Nước từ năm 1945, khi
Nhà nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa ra đời, 2 Tháng 9, 1945. Vai trò
này càng được củng cố sau 30/4/1975.
2.2. Để thực hiện quan điểm/ý
nghĩa “đảng lãnh đạo”: Đảng nắm chính quyền và kiểm
soát quyền lực nhà nước, Đảng hóa thân vào Nhà nước và Dân Tộc. Về
thực chất, Đảng xử dụng Nhà nước, thông qua Nhà nước, lãnh đạo các
cơ quan quyền lực nhà nước và hệ thống chính trị thực hiện mục tiêu
Độc Lập Dân Tộc gắn liền với Chủ Nghĩa Xã Hội, đem lại lợi ích cho
Nhân Dân.
2.3. Nếu hai Nguyên Nhân trên được định nghĩa rõ ràng,
và thực hiện nghiêm chặt thì qua yếu tố thứ ba: Nhân
Dân – Dân Tộc ĐẢNG BẮT ĐẦU NÓI NHẢM: “Đảng cầm quyền” đã hóa thân
vào Nhân Dân qua xây dựng Nhà Nước Pháp Quyền Xã Hội Chủ Nghĩa của
Dân, do Dân, vì Dân. Chủ Tịch Hồ Chí Minh (phải nại đến HCM trong
tất cả những trường hợp nguy nan, phi lý nhất) luôn nhấn mạnh, cần
phát huy quyền làm chủ của nhân dân, tăng cường sự tham gia của nhân
dân trong quá trình ban hành và thực hiện quyết định, giám sát hoạt
động Nhà Nước.
Cả
Ba Nguyên Luận kể trên đã hoàn toàn là một sự vô lý từ lý luận đến
thực tế vì chính Karl Marx chứ không ai hết đã dự tri về SỰ TRIỆT
TIÊU CỦA NHÀ NƯỚC VÀ ĐẢNG CẦM QUYỀN KHI KHÔNG CÒN GIAI CẤP THỐNG TRỊ
(THEO LÝ LUẬN TỪ KINH ĐIỂN cộng sản).
Trong khi đó chính Hồ Chí Minh (lại “bác
Hồ”) đã tuyên xưng nên chân lý: Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt
Nam là một. Sông có thể cạn núi có thể mòn, song chân lý ấy không
bao giờ thay đổi!
Vậy là sao? Hoặc là Karl Marx, Lenin nói
sai về “triệt tiêu giai cấp – triệt tiêu nhà nước – triệt tiêu giai
cấp đấu tranh – triệt tiêu quốc gia”/Hoặc “Bác Hồ” nói nhảm? Người
bình thường – Bất cứ con người có Nhân Tính nào phải đặt ra câu hỏi
KHÔNG THỂ TRẢ LỜI như trên. Nhưng những kẻ cầm quyền nơi Hà Nội rất
tỉnh táo trả lời bằng sự kiện vừa xảy ra trong mùa Hè 2021: Ngày 8
Tháng 6, báo chí trong nước đồng loạt trích đăng lời ca ngợi của Thủ
tướng CS Phạm Minh Chính dành cho đội tuyển Việt Nam sau khi đá bại
đội Nam Dương trong cuộc thi đấu vòng loại: Thủ Tướng Chính trầm
trồ: “... được hun đúc từ nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc và là ý
chí vươn lên mạnh mẽ qua các thời kỳ của con người Việt Nam ở từng
lĩnh vực.”
Trời
hỡi! “Nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc” có liên quan gì đến việc
đá trái banh? Hội Tuyển VNCH đã từng giữ chức vô địch Giải Bóng Tròn
Merdeka năm 1966. Về Sài Gòn được giới hâm mộ đá banh lên Tân Sơn
Nhất chào đón chứ đâu cảnh tượng cả trăm ngàn người có thiếu nữ cởi
truồng ở Hà Nội đi đón một đội tuyển đá hơn một trái banh so với một
đội hạng nhì của khu vực Trung Á! Nhưng lời tuyên bố nhảm nhí ồn ào
chữ nghĩa của Thủ Tướng Chính với cảnh đám thanh niên, thiếu nữ Hà
Nội cởi truồng hoan hô đám đá banh KHÔNG HỀ LÀ HÀNH VI ĐƠN LẺ NGẪU
NHIÊN. Chúng ta đừng coi thường đánh giá Thủ Tướng Chính là ngu ngơ
và ngớ ngẩn khi nói lời huyênh hoang vừa kể ra. Phạm Minh Chính biết
rõ điều này. Nhưng do họ Phạm và Ban Tuyên Huấn đảng CSVN muốn hướng
dẫn và củng cố niềm tin của người Dân Việt đang trong một thời điểm
đen tối do dịch bệnh mà Phó Thủ Tướng Vũ Đức Đam nhất quyết diệt
chết cái “con Covid–19” như một kế hoạch y tế thông thường tẩy
trùng, khử muỗi! Đảng cộng sản nơi Hà Nội, điển hình với Thủ Tướng
Chính, Phó Thủ Tướng Đam chuyên đặt GIẢ VẤN ĐỀ CỦA MỘT KẾ HOẠCH CHẠY
TỘI.
Từ khi có
mặt trên đất nước Việt Nam, 1930, 1945 đảng CS luôn khai thác các
khái niệm nặng tình cảm như Dân Tộc, Tổ Quốc, Đồng Bào, Lòng Yêu
Nước phù hợp một cách chính xác theo nhu cầu của đảng trong mỗi giai
đoạn, mỗi chủ trương, mỗi chiến lược và mỗi thời kỳ. Nhưng đừng
quên, hai chữ Dân Tộc thiêng liêng này vắng mặt trong hầu hết các
văn kiện đảng hay bút tích của các lãnh tụ đảng CS. “Di chúc Hồ Chí
Minh”, dài 1127 chữ, được Nguyễn Phú Trọng ca ngợi là “Di chúc của
Người tỏa sáng giá trị dân tộc và thời đại”. Thế nhưng trong suốt
“di chúc” không có chữ “Dân Tộc” (Việt Nam) nào. Trong 6 điều để lại
trong “di chúc”, Điều Thứ Nhất nói về Đảng; Điều Thứ Hai nói về
Đảng, Điều Thứ Ba, Tư; Năm, và kết luận cũng CHỈ NÓI VỀ ĐẢNG. Không
MỘT CHỮ Dân Tộc, lãnh thổ, lãnh hải của Việt Nam! Quan điểm nguyên
lý trong Tuyên Ngôn Đảng CS công bố vào tháng 2, 1948 có câu “Công
nhân không có Tổ Quốc” (Working men have no country) đã khẳng định
điều này.
Tóm
lại, suốt một thời gian dài từ 1945, 1954, 1960, 1968, 1972, 1975,
đảng dùng những chiếc bẫy “dân tộc, độc lập, tự do, hạnh phúc” để xô
cả một Dân Tộc rơi vào. Để thực hiện quá trình “Giết Người– Hiện
thực Tam Nguyên Luận: Đảng Lãnh Đạo – Nhân Dân Làm Chủ – Nhà nước
quản lý” không ở đâu khác, chính là nơi câu hát máu me “Cờ in máu
chiến thắng mang hồn nước. Đường vinh quang xây xác quân thù!” Thế
nên, những quân thù được tiếp tục xây dựng suốt hơn nửa thế kỷ. Phát
Xít Nhật – Thực Dân Pháp – Đế Quốc Mỹ – Ngụy Quân–Ngụy Quyền... Và
hôm nay nay là “Chống Dịch như chống Giặc” nơi thành phố quang vinh
mang tên Bác – Không thắng (giặc) Không về!!!
Để cứu mình, “Chiếc Bẫy Dân Tộc” một lần
nữa được giăng ra, và CSVN thêm một lần giải thích: Đảng chính là
Dân Tộc. Bài học từ 1945 đến giờ nào mấy ai thấy ra?
Người Lính Phan Nhật
Nam,
Tháng 10, 2021
Để Tưởng Niệm Quốc Khánh Việt Nam Cộng
Hòa,
26 Tháng 10, 1955
Nguồn:
https://baovecovang2012.wordpress.com/2021/11/15/trong-ngouc-nguoi-phan-nhat-nam
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by van chuong vu chuyển
Đăng ngày Thứ Hai,
November 15, 2021
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang