Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy
Bút
Chủ đề:
tâm sự người lính chiến
Tác giả:
H.W. Weldon Jr.
Dịch giả:
Nguyễn Văn Thông
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Động cơ
chuyển động mạnh đẩy tôi lún sâu vào chiếc ghế ngồi khi chiếc
phản lực lao vào màn đêm của bầu trời Georgia. Đêm ấy là đêm 15
tháng 7 năm 1969. Chỉ còn 35 phút cuối của cuộc hành trình đã
khởi đầu từ hai ngày trước. Tôi là Hugh Weldon, Trung úy bộ binh,
Quân Lực Hoa Kỳ từ chiến trận Việt Nam về nước.
Trong khi nhìn một cách xa vắng những
đốm sáng của thành phố Atlanta biến dần, tôi chợt nhận ra mình
không còn là một chàng trai sôi nổi đi ngược con đường này một
năm về trước. Cảm ơn mặt trời gay gắt vùng nhiệt đới đã làm màu
da tôi sạm lại. Và tôi cũng điềm đạm hơn – một vài giai đoạn sởn
tóc gáy đã ghi ấn trên tôi để tôi trở thành tôi hơn. Cuối cùng
lớp mỡ con nít trong tôi đã nhường chỗ cho một cơ thể rắn chắc
hơn.
Chuyến
hành trình này là mục tiêu của đời tôi suốt một năm qua.
Như tất cả mọi người lính tham chiến ở
Việt Nam, chúng tôi chỉ có một ước muốn mạnh mẽ vô cùng là: Ngày
trở về. Chúng tôi nói tới ngày trở về bằng những lời trang trọng
và thêu đệt hầu như đến độ nó trở thành huyền thoại. Chúng tôi
gọi là Ngày trở về Thế Giới, trở về Cuộc Đời.
Cuộc Đời là nơi mà người ta có thể thực
sự ngủ trên giường, có thể tắm nước nóng hàng ngày, không phải
đội nón sắt, mặc áo giáp và kè kè khẩu M–16 bên mình. Ở Cuộc Đời,
người ta đâu phải làm gì hơn là gói bánh Sandwich rồi rủ nhau đi
săn, và có con gái đẹp đủ kiểu, thơm phưng phức, và thời trang
cũng đủ kiểu. Chúng tôi đã mơ ước cả năm nay, bàn với nhau, hoạch
định với nhau ngày trở về. Câu đầu môi bao giờ cũng là:
“Ê, mày sẽ làm gì khi trở về Cuộc Đời?”
Nếu bạn chưa từng ở ngoài mặt trận trở
về, bạn hãy hình dung thế này: Cả đời bạn chỉ mơ giàu. Dĩ nhiên
không dễ gì được trở thành giàu, nhưng mơ thì cứ mơ và vẫn khoái.
Rồi bỗng dưng đùng một cái, giấc mơ của bạn thành sự thực. Nhưng
vì bạn đã mơ ước quá lâu rồi, bây giờ sự thực xảy ra, bạn không
biết đâu là mơ đâu là thật. Bạn là người mất định hướng! Ngày trở
về nó giống như thế ấy!
Có một thứ xung động văn hóa loại đó.
Buổi sáng hôm ấy, khi đi qua Phi Trường Quốc Tế San Francisco tôi
kinh ngạc vì thấy không ai mang súng cả. Thật quá dễ dàng cho mấy
thằng Việt cộng lọt vào cửa phi trường này, lấy gì mà ngăn chúng
lại!
Tôi ngồi
đó mà sốt ruột, mắt dán chặt vào cánh cửa và nghĩ phải làm sao
nếu chúng xuất hiện trước khi tôi ra khỏi đây. Tôi biết mình vô
duyên hết sức, nhưng mắt vẫn không thể rời cánh cửa. Phải, bạn có
thể cho rằng tôi đã bị mất định hướng!
Vào lúc 10:30g đêm, cuối cùng chiếc phi
cơ đã chạm bánh xuống mảnh đất thành phố quê tôi là Columbia,
South Carolina. Không biết ở khoảng nào khi nó lướt xuống, tôi đã
khóc lặng lẽ. Một sĩ quan bộ binh như thế đó, với huy chương tác
chiến và công vụ đầy ngực mà khóc. Cũng may, không có ai nhìn
thấy.
Phi cơ
ngừng bánh, tôi lấy bình tĩnh, bước ra phía trước, nhìn xuống.
Đàng sau hàng rào cản là một nhóm người đứng nhìn về phía tôi.
Tôi hít một hơi dài, đứng thẳng người và bước xuống thang. Nhóm 5
người đằng sau hàng rào cản đứng ngây ra. Tôi cũng chết trân
trong khoảnh khắc rồi mới dò dẫm hết những nấc thang đi xuống và
nhận ra từng khuôn mặt. Mẹ tôi đó, dòm tôi từ đầu đến chân, đang
kiểm điểm tôi xem còn có đủ không: hai mắt, hai tay, hai chân,
không vết thương, không sẹo.
Bố tôi đứng bên cạnh mẹ, quàng tay
ngang lưng mẹ. Ý kiến của bố: “Trông con nó lành lặn, nhưng không
biết là...” Bởi vì bố tôi đã có những kinh nghiệm của cuộc Thế
Chiến Thứ 2, ngày trở về không phải chỉ có hình hài nguyên vẹn mà
đã đủ đâu.
Hai
đứa em trai hư của tôi là nhí nhảnh nhất. Nhưng có vẻ chúng đã
bớt hư rồi, vì dù sao chúng cũng không còn nhỏ nhít nữa.
Bên cạnh đó là hiện thân giấc mơ của
những người lính. Nàng mặc váy đỏ xếp nếp đang giơ tay vẫy rối
rít kià. Tôi đã mệt lắm, nhưng tôi chưa chết – mà nàng quả là một
thứ gì đặc biệt!
Tất cả những thứ ấy tràn ngập trong
tôi. Người lính chúng tôi đã lầm khi nghĩ Cuộc Đời là cái gì đó,
và chỗ nào đó. Cuộc Đời không bao giờ là tắm nước nóng, là giường
êm hay những cuộc đi săn. Cuộc Đời là con người – những người
thân yêu – những người đã viết thư cho ta, cầu nguyện cho ta và
trông đợi ta. Những con người ấy là điều quan trọng. Và Cuộc Đời
của tôi đang ở đàng sau hàng rào cản cách tôi 25 thước.
Điều ấy đã đến sau một năm dài chờ đợi.
Tôi đã trở về với những người thân yêu, và một lần nữa đời sống
trở lại như cuộc đời đáng được sống. Cuộc chiến của tôi đã qua.
Nguyễn Văn Thông
(Reader's Digest July 1991)
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Nguyễn Văn Thông chuyển
Đăng ngày Thứ Hai, January 1,
2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang