Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Xã Luận
Chủ đề:
thời sự thế giới
Tác giả: MĐ
Út Bạch Lan/E22
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Câu thành ngữ “Đồng Sàng Dị Mộng” được dịch từ câu thành
ngữ Hán có nguyên văn là
同床异梦 tóngchuáng yì mèng, đồng thời
câu thành ngữ này cũng được giữ nguyên về ý nghĩa. Nghĩa đen
là cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau. Nghĩa bóng là
sống chung bên nhau, nhưng không cùng một chí hướng.
Thông thường thì thành ngữ này được dùng để chỉ những đôi vợ
chồng không yêu thương nhau, không hòa thuận, không đồng
lòng, tuy nằm cùng giường, ăn cùng mâm nhưng trong lòng lại
chỉ nghĩ đến người khác, tâm tư tình cảm không hướng về
nhau. Ngoài ra, nói rộng hơn, nó còn dùng để chỉ những người
cùng làm chung một công việc nhưng không cùng chung chí
hướng, không cùng chung ý tưởng mà mỗi người đều có dự định
riêng của mình.
Nếu xét một nghĩa rộng hơn, thì trong
bối cảnh hiện nay “cặp vợ chồng Tàu–Việt” mới đúng nghĩa
đồng sàng mà dị mộng.
Đã từ lâu, và cũng đã không
biết bao nhiêu lần, xạo tôi cứ viết đi viết lại rằng “Hà Nội
đang đứng trước ngã ba đường, quẹo phải (Hữu) thì đến
Washington, quẹo trái (Tả) thì đến Bắc Kinh”. Ngoài hai con
đường đó, Hà Nội không có một sự chọn lựa nào khác. Không
thể Mạc Tư Khoa, mà cũng không thể là Âu Châu, và nhất là
không thể đứng một mình khi Việt Nam trở thành “đất tranh”
trong cuộc đọ sức một mất một còn giữa hai thế lực siêu
cường mà Hà Nội đang muốn đu dây theo chính sách “Ngoại Giao
Cây Tre” của mình. Washington và Beijing.
Cuộc thương
chiến Mỹ–Trung đã khởi phát từ lâu, nhưng nó bùng phát dữ
dội đến nỗi khiến cả thế giới bàng hoàng không biết phải đối
phó ra sao kể từ ngày 2/4/2025, ngày Ông Trump cho ra lò cái
gọi là “Thuế Đối Ứng”.
Kể từ khi Đặng Tiểu Bình phát
động “Kinh Tế Thị Trường Theo Định Hướng Xã Hội Chủ Nghĩa”
bắt đầu vào thập kỷ 1980, với sự hỗ trợ và nâng đỡ của Hoa
Kỳ, Trung cộng đã đạt được những bước nhảy vọt kinh tế một
cách ngoạn mục, hầu hết các quốc gia thuộc khối Asean nói
riêng và cả thế giới nói chung ai cũng thích thú buôn bán
làm ăn với Bắc Kinh vì giá thành rẻ như bèo, không cần biết
tốt hay xấu, lại nữa được mua trước trả sau hay trả góp theo
khả năng.
Năm 2012, Tập Cận Bình lên ngôi, Tập vội
vàng mang đôi hia bảy dặm ôm chầm năm châu bốn bể vào tay
mình như thể trái đất này là của riêng của Ông Bành Tổ dòng
dõi Hán Thất nên mới có sự cố ngày nay. Tập dùng kế “tài
phóng hóa nhân tâm” để kết nạp đồng minh “cạnh tranh” với
Mỹ, nếu không có Trump thì một ngày nào đó không xa lắm,
Mexico và Canada trở thành “sân sau” của Trung cộng.
Trung Quốc là nước duy nhất không được Tổng thống Mỹ Donald
Trump hoãn áp thuế 90 ngày, và hiện bị áp mức thuế 145%,
thậm chí là 245% đối với một số mặt hàng. Song song với việc
“quyết đấu đến cùng” với Washington, Bắc Kinh tìm cách vận
động “đoàn kết” chống lại cuộc chiến thuế quan do Mỹ đơn
phương áp đặt. Trung Quốc nói chuyện với Liên Hiệp Châu Âu,
gặp hai đối tác Hàn Quốc và Nhật Bản. Chủ tịch Tập Cận Bình
nhanh chóng công du ba nước đối tác Đông Nam Á, bắt đầu từ
Việt Nam.
Để làm gì!? Để chữa lửa hay đổ thêm dầu vào
lửa. Chưa biết được. Dù sao cũng chờ thời gian 90 ngày “đàm
phán” ra sao cái đã.
Trong phạm vi bài xạo sự “Đồng
Sàng Dị Mộng” hôm nay, xin chỉ cô đọng lại sự dị mộng giữa
Bắc Kinh và Hà Nội thôi cũng đủ mệt rồi.
Ngay sau khi
Tổng thống Donald Trump công bố Thuế Quan Đối Ứng ngày
2/4/2025, tất cả các quốc gia nào có liên hệ kinh tế thương
mại với Bắc Kinh đều lâm vào tình trạng khó xử, bởi những áp
lực của cả hai bên Bắc Kinh và Washington.
Về phía Mỹ
thì Mỹ hứa hẹn có thể giảm thuế (hiện đang ở mức căn bản là
10%) cho đến khi thời hạn 90 ngày tạm hoãn thuế kết thúc vào
tháng 7 tới, cho những quốc gia nào hạn chế gia thương và
đầu tư với Tàu cộng. Theo giới phân tích về kim ngạch thì
các quốc gia nào không có hoặc có rất ít việc giao thương và
đầu tư với Trung cộng thì chỉ chịu mức thuế đối ứng của
Trump khoảng từ 11% đến 12% là tối đa.
Về phía Trung
cộng thì Bắc Kinh khẳng giọng “chiến lang” rằng:
–
Chúng tôi (Bắc Kinh) kiên quyết phản đối bất kỳ bên nào vì
ký kết một thỏa thuận làm phương hại đến lợi ích của Trung
Quốc. Nếu tình huống như vậy xảy ra, Trung Quốc sẽ không
chấp nhận và cương quyết thực hiện các biện pháp trả đũa
tương xứng. Đầu hàng Mỹ không phải là một lựa chọn của chúng
ta trong lúc này. Thương lượng với hổ chỉ có một kết cục bị
hổ ăn thịt. Đấu tranh kiên quyết là con đường duy nhất để
giành lấy tương lai. Chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn
hành vi bá quyền và bắt nạt của Mỹ...
Trong bài xạo
sự “Trâu
Bò Húc Nhau Ruồi Muỗi Chết” hôm 12/4/2025
xạo tôi đã viết:
... “Rõ ràng, bước đầu của chính sách thuế
quan đối ứng của Trump là chặt hết mấy cái càng cua lớn bé
của Ba Tàu để Chú Ba Tập không thể nào mon men bò trườn lên
miệng thùng được. Một trong những cái càng chủ yếu của Bắc
Kinh là Việt Nam vì địa lý chính trị.”
Nói một cách
khách quan và thực tế thì “Mỹ rất cần Việt Nam” trong tiến
trình đối phó với Bắc Kinh. Vị trí chiến lược của Việt Nam
quan trọng gấp 10 lần Đảo Quốc Đài Loan, vì Việt Nam mới
chính là cái “yết hầu” (cổ họng) của Tàu. Có được cảng Cam
Ranh, Mỹ sẽ không cần Okinawa hay Guam nữa và nếu còn đối
đầu với Mỹ thì Tàu chỉ còn một con đường duy nhất bước ra
đại dương là Pakistan, nhưng liệu Tàu có tin vào Hồi Giáo
hay không lại một vấn đề khác...
Trong lời cảnh báo
của Bắc Kinh nói rằng “Chúng ta không thể khoanh tay
đứng nhìn trước hành vi bá quyền và bắt nạt của Mỹ...”
Vậy thì câu hỏi đặt ra là Việt Nam có nằm trong hai chữ
“Chúng Ta” mà Bắc Kinh đã dùng từ này hay không? Xin trả lời
ngay là “CÓ”. Vì đồng sàng mà.
Việt Nam có bị bá
quyền Mỹ bắt nạt hay không? Xin trả lời ngay là “KHÔNG”!
Nhưng trước hành vi bá quyền và bắt nạt của Mỹ thì đối với
Việt Nam phải xét lại vì dị mộng với Bắc Kinh mà không dị
mộng với Mỹ ít ra cũng trong tình thế hiện nay.
Từ ngày Tập Cận Bình
tự biên tự vẽ “cái lưỡi bò”, rồi chiếm lấy Hoàng Trường Sa,
tự ý đem giàn khoan dầu khai thác ngay trên thềm lục địa của
lãnh hải Việt Nam thì thằng nào là bá quyền đi bắt nạt kẻ
khác!?
Việt Nam đã muốn đi với Mỹ từ lâu rồi, từ ngày Cố Tổng
Thống Ronald Reagan có câu nói nổi tiếng (12/6/1987):
– “Ông Tổng Bí Thư
Gorbachev, nếu Ông muốn hòa bình, nếu ông muốn mưu tìm thịnh
vượng cho Liên Xô và Đông Âu, nếu Ông mưu tìm giải phóng,
thì hãy đến nơi cổng này, Ông Gorbachev hãy mở cổng này, hãy
phá đổ bức tường này...”
(“General Secretary
Gorbachev, if you seek peace, if you seek prosperity for the
Soviet Union and Eastern Europe, if you seek liberation,
come here to this gate. Mr Gorbachev, open this gate. Mr.
Gorbachev tear down this wall!”)
Tiếc thay, trong thời điểm này Bắc Kinh và Washington
đang trong thời kỳ “trăng mật”, nên Washington đẩy Hà Nội
vào vòng tay Bắc Kinh khi mà vết thương “một bài học” của
Đặng Tiểu Bình năm 1979 còn mưng mủ. Từ Bush Cha, rồi Bill
Clinton, Bush Con, Obama, Mỹ đã làm ngơ để Hà Nội muốn làm
gì với Bắc Kinh thì cứ làm, nhưng một cách tinh vi và ngấm
ngầm, từng bước, Mỹ đã đưa Hà Nội vào quỹ đạo của Mỹ không
ai hay biết. Với số thặng dư khoảng 122 tỷ đô–la mỗi năm,
với thỏa thuận “đối tác chiến lược toàn diện” với Hoa Kỳ...
không biết đã từ bao lâu, Mỹ đã là Tôn Ngộ Không biến thành
con ruồi xanh chui vào bụng con yêu Ba Đình nằm sẵn ở đó
rồi. Các nước chung quanh vùng Đông Nam Á chỉ chờ Việt Nam
bật đèn xanh tuyên bố giải thể chế độ cộng sản, làm lại cái
màn “đánh tư bản mại sản” đuổi ba tàu về Tàu, tịch biên tài
sản, ký hiệp ước cho Mỹ thuê Cam Ranh dài hạn... thì a lê
hấp, không cần kêu gọi, tất cả các quốc gia thuộc Asean theo
Mỹ một cái rụp.
Tới đây, chúng ta hãy lướt xem Tổng
Kim Ngạch xuất nhập khẩu của Việt Nam đối với Trung cộng và
Hoa Kỳ chỉ trong năm 2024 thì sẽ thấy một con số khiến cho
Việt Nam rất “khó xử” với Bắc Kinh trong lúc này. Khó xử đến
nỗi Hà Nội không biết phải ứng phó ra sao cho vẹn đôi bên.
– Tính chung cả năm 2024, xuất khẩu của Việt Nam sang
Tàu đạt 61.2 tỷ USD, trong khi đó, nhập khẩu từ Tàu cộng lên
đến 144 tỷ USD. Tàu cộng tiếp tục là đối tác thương mại lớn
nhất của Việt Nam khi chiếm đến 26% kim ngạch xuất nhập
khẩu. Hàng hóa xuất nhập khẩu giữa hai nước đa dạng, phong
phú từ nông sản đến nguyên phụ liệu, hàng điện tử, hàng tiêu
dùng...
. “Nhìn nhận lại năm năm 2024, các chuyên gia
cho biết tổng kim ngạch thương mại hai chiều giữa Việt Nam
và Hoa Kỳ đạt hơn 132 tỷ USD; trong đó, xuất khẩu của Việt
Nam sang Hoa Kỳ đạt gần 119 tỷ USD, tăng 23.3% và nhập khẩu
từ Hoa Kỳ đạt 13 tỷ USD, tăng 7.3% so với cùng kỳ năm
2023...”
Với nền ngoại giao “cây tre” cố hữu của Đảng
Cộng Sản Việt Nam, Tô Lâm vội vàng xin nói chuyện qua điện
với Donald Trump ngay sau hai ngày (4/4/2025) Trump công bố
thuế quan mới và đề nghị ngay con số “ZERO” về thuế quan của
cả hai bên. Hà Nội không thể từ bỏ xuất khẩu sang Hoa Kỳ,
cũng không thể đánh mất đầu tư từ Tàu cộng, Hà Nội chỉ có
thể đề nghị một số giải pháp gọi là xoa dịu nhất thời, chẳng
hạn như hứa mua vũ khí của Mỹ thay vì của Nga (F16 chẳng
hạn), từng bước cân bằng con số chênh lệch xuất nhập khẩu,
nhưng dứt khoát là Hà Nội không thể xa rời hay vượt thoát
khỏi bàn tay Bắc Kinh.
Về phía Bắc Kinh cũng gặp
những “khó xử” không kém gì Việt Nam. Ngày 2/4/2025 Trump
vừa công bố thuế quan mới thì ngày 14/4/2025, Tập Cận Bình
bay vội vã sang Việt Nam, rồi sau đó là Malaysia và
Campuchia. Đây là chuyến sang Việt Nam lần thứ hai trong
vòng 18 tháng của Tổng Bí Thư Đảng Cộng sản Trung Quốc. Điều
này cho thấy tầm quan trọng về kinh tế, cũng như chiến lược
của Việt Nam đối với Trung cộng. Điều này cũng chứng minh rõ
ràng rằng liên hệ giữa Tàu–Việt như môi hở răng lạnh đúng
như lời Tập tuyên bố trước đây Trung Quốc và Việt Nam cùng
chung một vận mệnh. Tập muốn chứng minh một cách cụ thể với
những đối tác kinh tế thương mại vùng Đông Nam Á rằng “Trung
Quốc vẫn là một đối tác đáng tin cậy hơn Mỹ, Trung Quốc vẫn
là nước bảo vệ thương mại toàn cầu an toàn hơn Mỹ, nhất là
Tổng thống Mỹ hiện nay là một người ‘khó lường’, thường có
những quyết định bất bình thường gây xáo trộn bất ổn cho
toàn thế giới.”
Một cách tổng quát và tóm tắt, chuyến
thăm Việt Nam trong khuôn khổ vòng công du Đông Nam Á
(Malaysia và Cam Bốt) của ông Tập Cận Bình có hai mục đích:
1. Về mặt kinh tế thương mại, Tập cố
trấn an các thân chủ chung quanh đã từ lâu gắn bó với Bắc
Kinh trong việc làm ăn buôn bán có lợi hai chiều.
2.
Cố thuyết phục và lôi kéo các nước xích lại gần
Trung cộng hơn trong khi các nước này đang hụt hẫng
nín thở về mức thuế đối ứng trong vòng 90 ngày, rồi sau đó
sẽ ra sao... chẳng ai dự đoán trước được.
Một
số các kinh tế gia có hàng chục bằng tiến sĩ thạc sĩ gì gì
đó đã viết những bài khảo luận với tựa đề nổ như tạc đạn:
– Trung Quốc Đã Thắng Vòng Đầu Của Cuộc Chiến Thuế
Quan Của Donald Trump.
–(Nguồn John Ross
17/4/2025).
– Mỹ đã dần bị gạt ra ngoài lề, và giờ đây, Trump
đang phá hủy một hệ thống vốn đã rất mong manh. Quá trình
phân tách Mỹ và Trung Quốc (hai quốc gia chiếm 43% GDP thế
giới, đang làm gián đoạn hoạt động của các doanh nghiệp trên
khắp Châu Á. Chỉ trong vòng vài tuần, các mức thuế quan sâu
rộng được áp đặt và dỡ bỏ tùy theo ý thích của Trump, đã
đuợc diễn giải là một tuyên bố chiến tranh kinh tế. Trump
đang phá hoại các hiệp định thương mại tự do với Australia,
Hàn Quốc, và Singapore. Việc giải thể Cơ Quan Phát Triển
Quốc Tế USAID và Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ VOA là một hành động
phá hoại giá trị và uy tín của Hoa Kỳ với toàn thế giới.
–(Nguồn Robert A. Maning
21/4/2025)
Thú thật với Quý độc giả, khi đọc qua những bài khảo
luận kinh tế của các Ông Bà Tiến Sĩ Giấy này, (mặc dù xạo
tôi biết tên tuổi của họ, nhưng không muốn nêu đích danh)
xạo tôi cảm thấy lợm giọng muốn buồn nôn vì cái bản chất
“gia nô” của những người luôn mang nhãn hiệu “trí thức”.
Câu hỏi được đặt ra ngay trong lúc này, lúc cuộc chiến
thương mại giữa Mỹ–Trung đã lên đến cao điểm (145%–245% Thuế
Nhập Cảng hàng hóa Tàu vào Mỹ, Tàu trả đũa 125%) có thằng
tây nào chết chưa??? Chẳng có thằng nào chết hết, có chăng
là cả hai thằng sứt mẻ chút ít vốn liếng rồi ít lâu sau cũng
lấy lại cân bằng, chỉ tội là tội cho trâu bò húc nhau ruồi
muỗi chết. Có điều đáng lưu ý là Tàu cộng đang trong tình
trạng “nhân mãn”, nếu xuất nhập cảng bị trì trệ hay sụt giảm
đưa đến tình trạng kinh tế dội ngược thì chính quyền Bắc
Kinh lãnh đủ.
Đối với Hoa Kỳ, cường quốc số một thế
giới không lạ lẫm gì với cụm từ “Đại Khủng Hoảng Kinh Tế”
hay “Suy Thoái Kinh tế”, bởi vì từ sau Thế Chiến Thứ Nhất
(1917) đến nay, đã tám (8) lần người dân nước này sống trong
tình cảnh này. Rồi đâu cũng vào đấy, ngày càng phú cường,
ngày càng thịnh vượng. Đại Khủng Hoảng Kinh Tế, Suy Thoái
Kinh Tế trầm trọng mà dân Mỹ vẫn đi du lịch, vẫn mua sắm,
vẫn tiêu xài theo kiểu Mỹ, hư bỏ mua cái mới.
(Đại
Suy Thoái của Hoa Kỳ năm 1930, 1947, 1953, 1958, 1973, 1987,
2000)
Các “Ngài
Tiến Sĩ Kinh Tế Học” đang ngồi trên “Lầu Kinh Các” mà lo sợ
cho con bò trắng răng, Thuế Đối Ứng của Trump sẽ đưa nước Mỹ
vào một cuộc Đại Suy Thoái trầm trọng và có thể bị phá sản.
Phá sản đâu không thấy, chỉ thấy báo chí đưa tin “Đầu tư của
Hoa Kỳ dưới thời chính quyền của Tổng thống Donald Trump đã
đạt hơn 5 nghìn tỷ USD và dự kiến sẽ tạo ra hàng trăm nghìn
việc làm, theo phân tích các thông báo của công ty và báo
cáo từ các chuyên gia trong ngành. Tổng cộng, thông qua cả
đầu tư trong nước và nước ngoài từ bốn quốc gia khác nhau,
nhiều ngành công nghiệp và nhà sản xuất của Hoa Kỳ đã thu
được khoảng 5.2 nghìn tỷ USD tiền đầu tư kể từ ngày 20 tháng
1 năm 2025. Các cam kết đầu tư này ước tính sẽ tạo ra ít
nhất 451,000 việc làm mới cho người Mỹ. Một số nhà đầu tư
trong nước lớn nhất bao gồm Apple, NVIDIA, Softbank, Oracle,
và OpenAI. Theo Nhà Trắng, ba công ty gồm Softbank, Oracle,
và Open AI đã đầu tư 500 tỷ USD vào dự án cơ sở hạ tầng trí
tuệ nhân tạo lớn nhất trong lịch sử.”
Với tư cách là
một người đang chèo chống con thuyền quốc gia trong cơn bão
táp này, Tô Lâm phải biết mặt trái mặt phải của vấn đề, phải
biết đâu là hư đâu là thực, phải biết cân đo đong đếm trong
sự “chọn lựa lịch sử này”. Sai một li đi một dặm. Cái sai
này không phải mất tiền mất bạc mà là mất nước mất mạng luôn
nữa không chừng.
Hiện tại bây giờ, Đảng Cộng sản Ba
Đình nói chung và Tô Lâm nói riêng đang “Đồng Sàng” Với
Mỹ–Trung cùng một lúc, có nghĩa là một vợ hai chồng cùng một
giường, nhưng tư duy và tính toán của cả ba không ai giống
ai. Cả ba miệng thì đều nam mô nhưng lòng dạ thì cả một bồ
dao găm. Nhưng có điều không ai phủ nhận được là Mỹ đang nắm
đằng cán.
Nếu được Ông Tô Lâm hỏi ý kiến, xạo tôi sẽ
dâng kiến nghị ngay “Dạ thưa Ngài, thà làm bé ông lớn
còn hơn là làm lớn ông bé!”
Mỹ thì đang “MA GÀ”,
Mỹ muốn làm “Anh Đại” thế giới, chủ yếu là Châu Á, mà cái
“mắc me” của Châu Á là Chú Ba Ve Chai, Mỹ đang kéo con cua
Tàu cộng đang mon men bò lên miệng thùng, chẳng những muốn
kéo xuống mà còn muốn nhét con cua nhiều tham vọng này xuống
tận đáy thùng. Donald Trump ra chiêu “khóa cuống họng”
trước... o bế Chị Việt Nam cái đã. Việt Nam là cái yết hầu
của Tàu xuống phía Nam cơ mà! Xạo tôi còn nhớ xạo tôi đã
viết: “Xét ra trên tiến trình định hình lại trật tự của thế
giới, và nhất là Châu Á, Mỹ ‘rất cần có’ Việt Nam, Mỹ có
Việt Nam (Đông Dương) thì chẳng khác nào Mỹ có con dao kề cổ
họng Chú Ba ve chai lông vịt, vĩnh viễn hết đường ‘binh’ để
‘bước ra’ Thái Bình Dương. Vịnh Cam Ranh thuận tiện và lý
tưởng gấp chục lần Okinawa của Nhật Bản...”
Bắc Kinh
thì đang lấy “Nhân–Nghĩa” và “Nhẫn Nhịn” làm chiêu bài chiêu
dụ các nước nhỏ kém phát triển, và nhất là các nước không có
cảm tình với Mỹ, chú trọng địa bàn khu vực Châu Á Thái Bình
Dương là chủ yếu. Tiếc thay Bắc Kinh đã quên hay cố tình
quên rằng “Sau Đệ Nhị Thế Chiến” Thái Bình Dương là cái ao
nhà của Chú Sam. Hầu hết các quốc gia trong khu vực này đều
không nhiều thì ít cũng có ân tình nghĩa lụy với Mỹ trong
cuộc chiến tranh Mỹ–Nhật ở Châu Á Thái Bình Dương. Trong
tình thế hiện nay, họ đang trong tư thế sẵn sàng “chờ gió
xoay chiều” để phù thịnh chứ không ai dại gì đi phù suy.
Muốn bước ra biển, Chú Ba chỉ có hai đường, một ra Thái
Bình Dương và hai là ra Biển Ả Rập (Arabian Sea) qua cảng
Karachi của Pakistan. Ra Thái Bình Dương thì phải đối đầu
với Nhật Bản, Hàn quốc, Đài Loan, Phi Luật Tân, Thái Lan,
chỉ nhờ cảng biển của Việt Nam hoặc Cam Bốt. Ra Arabian Sea
thi gặp ngay cửa ngõ Vịnh Oman, Bộ Tư Lệnh Hạm Đội Trung
Đông của Mỹ tại Qatar. Đến nỗi qua kênh đào Panama cũng còn
bị làm khó dễ mà cũng phải chịu trận.
Giữa hai “cái
muốn” của hai người chồng hờ của mình, cả hai người chồng
“bất đắc dĩ” vì thù hận cũng có mà ân oán cũng có, Tô Lâm và
Chính Trị Bộ Hà Nội quả là... điên đầu khó xử. Với nền ngoại
giao “Cây Tre”, Việt Nam cần uyển chuyển hơn bao giờ hết
trong cuộc thương chiến giữa hai đối tác vừa là bạn vừa là
kẻ cựu thù. Tập Cận Bình đã thảo luận với Liên Hiệp Châu Âu
(EU), gặp gỡ nguyên thủ Nhật Bản, Hàn Quốc, rồi đến Việt
Nam, Malaysia, Campuchia... chắc hẳn không phải là những
chuyến “đi chơi”. Nhất là đối với Việt Nam, vì Tập đã từng
tuyên bố rằng vận mệnh (số phận) của Việt–Trung là một. Nếu
giả sử Tô Lâm chơi trò chơi của Cựu Tổng Thống Ai Cập Anwar
Sadat năm 1976 thì cái gì xảy ra? Xạo tôi không biết. Xạo
cho vui vậy thôi.
Năm 1976, trước sức ép của Liên Xô,
Sadat đã hủy bỏ Hiệp nghị hữu hảo với Liên Xô, hủy bỏ mọi
quyền lợi ở cảng Ai Cập của hải quân Liên Xô, yêu cầu này
đồng nghĩa với việc buộc Liên Xô rút 5 chiến hạm ở biển Ai
Cập. Khi Liên Xô yêu cầu Ai Cập trả món tiền nợ mua vũ khí,
Sadat lấy lý do kinh tế Ai Cập đang khó khăn, viện thông lệ
của Liên Xô để từ chối trả nợ trong 10 năm và yêu cầu tàu
thuyền nước này phải trả tiền khi đi qua kênh đào Suez. Sau
đó Sadat ra lệnh tất cả cố vấn Liên Xô phải rời khỏi lãnh
thổ Ai Cập trong vòng 48 tiếng đồng hồ.
Sở dĩ Anwar
Sadat dám liều lĩnh “binh” đường này vì Sadat có cù lũ già
“George Washington”. Bài tẩy của Tô Lâm không ai biết được,
vì bất cứ ai biết là được uống “Vô Ảnh Tán” liền!
Nhà nghiên cứu của Hội Đồng Đại Tây Dương Wen–Ti Sung
nhận định rằng “Khi đến thăm Việt Nam ngày 14/4/2025, Tập
Cận Bình luôn tươi cười thân thiện, tặng quà lưu niệm trên
đường đi, có nghĩa là ký kết các thỏa thuận thương mại mới
và thắt chặt quan hệ đối tác chiến lược giữa hai nước
Việt–Trung.”
–(Trích dẫn từ trang CNN ngày 14/4/2025)
Tay phải cầm củ cà rốt, tay trái cầm cây gậy
Ngoại giao “con bọ ngựa” mà, nên Tập Xì Dầu vừa dụ dỗ
vừa đe dọa “Đầu hàng
không phải là một lựa chọn của chúng ta trong lúc này.
Thuơng lượng với Hổ chỉ có một kết cục: bị Hổ ăn thịt. Chúng
ta không thể khoanh tay đứng nhìn trước hành vi bá quyền và
bắt nạt của Mỹ...”
Trong bản tuyên bố chung của hai nước Tập khẳng định
rằng “Hai bên trao đổi
ý kiến chân thành, thẳng thắn về vấn đề trên biển, nhấn mạnh
cần kiểm soát tốt hơn và tích cực giải quyết bất đồng trên
biển, cùng duy trì hòa bình, ổn định ở Biển Đông”.
Dù vào tháng 02 trước đó, Trung Quốc tổ chức tập trận
bắn đạn thật ở gần vịnh Bắc Bộ sau khi Hà Nội công bố bản đồ
xác định các yêu sách lãnh thổ. Bắc Kinh sẽ cố kích hoạt đòn
bẩy thương mại và công nghệ để xóa những căng thẳng đang có
ở Biển Đông, cho dù Trung Quốc rất hung hăng trong hoạt động
quân sự hóa nhiều vùng biển, đi ngược với luật pháp quốc tế.
Không nên thương lượng với Mỹ vì thương lượng với “Hổ”
thì kết cục sẽ bị Hổ ăn thịt, khổ nỗi và tội nghiệp cho Tô
Lâm vì không thương lượng thì mức thuế 46% vẫn lủng lẳng
trên đầu. Thẳng thắn và chân thành giải quyết sự tranh chấp
ở biển đông thì các ông (Bắc Kinh) có trả lại chủ quyền
Hoàng Trường Sa cho Việt Nam chúng tôi hay không!? Không
khoanh tay đứng nhìn thì tui (Tô Lâm) phải làm cái gì đây?
Một điều chúng ta một cách khách quan có thể nhận định
là “Nền Kinh Tế–Thương Mại của Việt Nam không thể tách
rời khỏi Trung cộng được”. Cả thế giới, từ lâu ai cũng
biết Việt Nam là “sân sau” của Tàu cộng. Thương mại Việt Nam
và Trung cộng đã cán mốc kỷ lục mới 205 tỷ đô–la trong năm
2024, trong đó khối lượng nhập khẩu của Việt Nam là 144 tỷ
đô–la. Việt Nam là một trong những thị trường xuất khẩu
chính của Tàu và Tàu cũng lắp ráp nhiều mặt hàng ở Việt Nam,
và sau đó Việt Nam xuất khẩu với số lượng lớn sang Hoa Kỳ.
Chính vì thế Việt Nam bị coi là “sân sau” của Trung cộng và
bị Mỹ áp mức thuế 46%. Ngoài ra, khoảng hai thập kỷ trước
đây, Việt Nam đã tìm được các thị trường vững chắc như Hoa
Kỳ và Liên Hiệp Âu Châu (EU), học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm
trong việc hội nhập vào quá trình toàn cầu hóa từ 10 đến 15
năm nay, đặc biệt là nhờ sự hỗ trợ góp công góp của của
Beijing.
Trong khi đó ở bên trời Tây thì giới chuyên
gia cho rằng khi trải thảm đỏ đón Chủ Tịch Trung cộng, Việt
Nam cũng cần hành động thận trọng và tránh tỏ ra ngả về phía
Bắc Kinh vì việc này có nguy cơ khiêu khích nguyên thủ Mỹ
trong các cuộc đàm phán sau này về thuế đối ứng.
Cùng
ngày Tập đến Việt Nam, 14/4/2025, Tổng thống Donald Trump
cho ý kiến: “Tôi không
đổ lỗi cho Trung Quốc. Tôi không đổ lỗi cho Việt Nam. Tôi đã
thấy họ gặp nhau... đó là một cuộc gặp đáng yêu. Cuộc gặp
giống như đang cố gắng tìm ra câu trả lời: Làm thế nào để
chúng ta có thể lừa gạt Hoa Kỳ...”
Trump có những “ngôn
ngữ xỏ lá” tương
tự như Cựu Tổng thống Ronald Reagan ngày xưa “Họ
đang cố gắng tìm câu trả lời: làm thế nào để chúng ta có thể
lừa gạt Hoa Kỳ”.
Thật là tuyệt khi dùng chữ “lừa
gạt” ở đây, trong
khi Việt Nam đang mở tốc lực tối đa thể hiện nhiều động thái
trấn an chính quyền Mỹ như mua thêm khí hóa lỏng LNG, máy
bay Boeing, phản lực chiến đấu, oanh tạc cơ của Mỹ. Có tin
là Washington sẽ thay thế Mạc Tư Khoa để cung cấp (bán) vũ
khí tối tân hiện đại nhất cho Việt Nam. Hà Nội cũng khẳng
định sẽ kiểm soát gắt gao chặt chẽ những hoạt động thương
mại với Tàu cộng để bảo đảm hàng hóa xuất khẩu sang Mỹ với
nhãn hiệu “Sản Xuất Tại Việt Nam”.
Nói tóm lại Hà Nội
đang lâm vào cái thế khó khăn vô cùng. Với nền ngoại giao
“cây tre”, Hà Nội lâm vào cái thế vô cùng tế nhị trong mọi
trường hợp, vô cùng phức tạp và khó khăn làm sao giữ được sự
cân bằng một bên là Tàu cộng, một bên là Mỹ cùng với các
đồng minh như Nhật, Hàn, Úc, Ấn... nhất là trên lãnh vực
“Địa Chính Trị–Địa Chiến Lược”.
Vì yếu tố quan trọng
“Địa Chính Trị–Địa Chiến Lược”, nên Trump và Chính
Quyền Washington không dại dột gì khi đẩy những quốc gia có
lập trường “lừng khừng hai hàng” chờ thời cơ vào vòng tay
của Bắc Kinh trong tình huống hiện nay. Nhất là Việt Nam, Mỹ
muốn bước vào lục địa Châu Á, Mỹ không thể không có
Việt–Miên–Lào.
Cái “KHÓ LỊCH SỬ” của Hà Nội
là “Hà Nội đang nằm trong vòng tay của Bắc Kinh, Mỹ lại
muốn lôi kéo Hà Nội về vòng tay của mình, Hà Nội cũng muốn
theo Mỹ, dù là kẻ cựu thù, nhưng ở xa thà mỏi chân hơn mỏi
miệng”. Vả lại bài hát của tên nhạc nô Trịnh Công Sơn
vẫn còn văng vẳng bên tai của mấy Ông “Bình Vôi Hà Nội”
rằng thì là “Một ngàn
năm nô lệ giặc Tàu, một trăm năm nô lệ giặc Tây, gia tài của
Mẹ còn lại chi đâu? Gia tài của Mẹ còn lại là... một lũ nô
tỳ...”.
Đối với Việt Nam, chuyện thuế má của Ông Trump là chuyện
nhỏ, cho dù thật sự nay mai áp thuế 46% cũng chỉ là giai
đoạn ngắn hạn, có thiệt hại năm ba trăm tỷ USD cũng chẳng
nhằm nhò gì, quan trọng nhất là “cơ cấu chính trị” của Bắc
Kinh và Hà Nội có thay đổi hay không và thay đổi như thế nào
qua vụ “thuế đối ứng này” của Donald Trump. Thay đổi cơ cấu
chính trị cũng có nghĩa là thay đổi chế độ chính trị. Kinh
tế thị trường tự do mậu dịch chứ không thể “kinh tế thị
trường theo định hướng xuống hố cả nút”!!! Điều này có nghĩa
rằng, Mỹ đang thách thức Tô Lâm có dám làm những gì mà
Gorbachev đã làm trước đây 35 năm (1990) hay không? Trên mặt
tầng ngoại giao nổi của Mỹ, thì rõ ràng ai cũng thấy Mỹ đang
cho Hà Nội “cây gậy”, nhưng tay kia vẫn cầm củ cà rốt béo
ngậy hờm sẵn. Mỹ đã vào Việt Nam rồi thì nói chuyện bạc
nghìn tỷ chứ bạc trăm tỷ nhằm nhò gì. Mà hễ Mỹ vào Việt Nam
rồi, Mỹ có giúp Việt Nam lấy lại chủ quyền lãnh hải (Hoàng
Trường Sa) của Việt Nam mà Tàu cộng chiếm đoạt từ lâu nay
hay không? Mỹ có giúp Việt Nam tuần tra không–hải phận Việt
Nam để chống lại những gì Bắc Kinh đã tuyên bố “Chúng ta
không thể khoanh tay đứng nhìn trước hành vi bá quyền và bắt
nạt của Mỹ...”
Ngày 2/4/2025, khi Trump tuyên bố mức
thuế đối ứng cho 180 quốc gia liên hệ, Bắc Kinh hí ha hí
hửng “lâu có phải mình ngộ bị lâu, cả thế giới bị hết mà,
chúng ta cùng đồng hội đồng thuyền mà... nị hãy cùng ngộ
chống tới cùng há...”.
Sau đúng một tuần lễ, Trump
lại “biến chiêu” làm thay đổi toàn bộ cục diện. Trump quyết
định giảm thuế đối ứng xuống mức thấp nhất (Mức Sàn) là 10%
trong vòng 90 ngày cho tất cả các quốc gia và vùng lãnh thổ
bị áp chế thuế này để tạo điều kiện cho đàm phán thương mại.
Riêng Bắc Kinh vì “Ngộ chống tới cùng” nên bị Trump
không những không giảm thuế đối ứng cho Tàu cộng mà còn tăng
thuế đối với hàng hóa của Ba Tàu lên đến... 125%! Mới nhất
nghe đâu lên đến 245%. Oh My God!!!
Chú Ba Tập tự đẩy
mình vào cuộc chiến ăn miếng trả miếng ngày càng leo thang
phát chóng mặt, tự mình đặt mình vào thế “chống Mỹ một cách
công khai và toàn diện”. Bắc Kinh không thể đàm phán với
chính quyền Trump vì rất nhiều lý do, một trong những lý do
quan trọng và tối hậu là “Người Mỹ dứt khoát không đàm phán
và thương lượng gì với chế độ Cộng sản”... ít ra cũng cái vẻ
bề ngoài.
Để Kết:
Nói quanh
nói quẩn, nói gần nói xa chi cho nhiêu khê rắc rối. Chỉ cần
hiểu biết một điều thì vạn sự sẽ thông. Nhất bản ứng vạn
thù.
“Người Mỹ Muốn Make America Great Again thì
nhất định Mỹ phải nắm lấy Châu Á trong tay”. Qua cuộc
chiến của Nga và Ukraine, Mỹ đã “buông” Châu Âu. Qua cuộc
chiến giữa Israel và Hamas, Hezbollah, Houthi, Mỹ đã nhanh
chóng giải quyết Trung Đông trực tiếp với Tehran. Qua cuộc
chiến của Syria, Mỹ đã bỏ ngõ Châu Phi để mặc ai muốn chen
lấn nhào vô thì cứ tự nhiên. Nga đã bắt đầu bước vào Châu
Phi rồi đó. Châu Mỹ vẫn là “Thuyết Monroe”. Mỹ muốn nắm lấy
Châu Á thì Mỹ phải ngồi ở Cam Ranh (Đông Dương) chứ không
thể ngồi ở Guam hay Okinawa như từ xưa đến nay.
Trong
bài xạo sự tuần rồi, xạo tôi có viết:
– Việt Nam có
vị trí “địa chiến lược
trong một khu vực chiến lược trọng yếu hàng đầu trên thế
giới, nằm trên trục giao thông quan trọng và nhộn nhịp nhất
Châu Á”.
Nó như là “cửa ngõ” từ bắc xuống nam, từ đông sang tây, hay
ngược lại. Chính vì “vị trí cửa ngõ” này, mà ngày nay, trong
bối cảnh xung đột ngày càng gay gắt giữa Bắc Kinh và
Washington, Việt Nam bỗng trở thành vị trí “đầu sóng ngọn
gió”, chịu ảnh hưởng nặng nề về thế lực chính trị quân sự
của cả khu vực. Cục diện Thái Bình Dương–Ấn Độ Dương của Hoa
Kỳ hiện nay là cả một sự thách thức đang tác động sâu sắc,
đa chiều, phức tạp đến Việt Nam.
Tô Lâm ngày nay đang mang tâm
sự như Trương Vô Kỵ của Kim Dung. Khi được Tiểu Chiêu hỏi
giữa hai người, Huynh sẽ chọn ai, Vô Kỵ trả lời:
– Với Chu Chỉ Nhược thì vừa Yêu vừa Sợ, với Triệu
Mẫn thì vừa Yêu vừa Hận...
🤑🤑🤑😂😂😂
Cuối tuần đọc chuyện xạo cũng vui vui vài ba canh giờ.
Chúc Quý Vị Cuối Tuần Thư Giãn.
Út Bạch Lan E22
thiên sứ micae – thánh bổn mạng sđnd qlvnch
|
hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
nguồn: internet eMail by nam giang chuyển
Đăng ngày Thứ
Tư, May 7, 2025
tkd. Khoá 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH