Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tản
mạn Thời sự
Chủ đề:
Chính trị thế giới
Tác giả:
Trương Văn Út (Út bạch lan)
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Tuần Này Xin Xạo Sự Về Hai
Chữ “Xuống Nước”.
“Xuống
Nước” là một tâm thái chịu thua trong kín đáo
thầm lặng, thua mà không nhận là thua mà dã lã dịu giọng, một cách
gián tiếp hay khúc tuyến vòng vo tam quốc để chứng tỏ cho đối phương
biết rằng “thôi... tôi chịu thua rồi, xin hãy ngừng tại đây,
v.v. và v.v.”
Thứ hai ngày 22/11/2021, Tập Cận Bình có
cuộc họp trực tuyến với các nhà lãnh đạo khối ASEAN để đàm phán về
bộ luật “Quy Tắc Ứng Xử” (COC) tại vùng biển đông. Từ nhiều thập kỷ
qua, những tranh chấp về yêu sách chủ quyền giữa Trung Cộng, Brunei,
Malaysia, Philippines và Việt Nam vẫn chưa được giải quyết, bất chấp
những nỗ lực giữa Bắc Kinh và khối ASEAN nhằm soạn thảo một khuôn
khổ cho các quy tắc và chuẩn mực tại Biển Đông. Nhưng chẳng đi tới
đâu vì thái độ hung hăng của Tàu Cộng đối với các nước nhỏ bé láng
giềng của mình, nay thì xuất hiện khối QUAD và AUKUS khiến Tàu Cộng
phải xuống nước dịu dọng như Tập tuyên bố khẳng định hôm ngày 22/11
vừa qua “Trung Quốc đã, đang và sẽ mãi là một láng giềng tốt, một
người bạn hữu hảo, một đối tác tốt của ASEAN. Bắc Kinh sẽ không bao
giờ tìm cách làm bá chủ và chắc chắn sẽ không ức hiếp các nước nhỏ”.
Ngoài ra Tập còn trấn an các nước ASEAN rằng “chúng ta (ASEAN) cùng
duy trì ổn định ở Biển Đông, biến Biển Đông thành một vùng biển hòa
bình, hữu nghị, hợp tác, nhưng chúng ta cũng cần phải loại bỏ mọi
‘can thiệp’ từ bên ngoài...”. Tập ngụ ý đến các cuộc tuần tra vì tự
do lưu thông hàng hải của Hoa Kỳ và các nước đồng minh trong vùng,
cũng như của Đức, Anh, Pháp. Liên Hiệp Châu Âu từng kêu gọi “tất cả
các bên tôn trọng tự do lưu thông hàng hải và hàng không ở Biển
Đông”. Quả đây là cách ứng xử “quân tử tàu” của họ Tập, dịu giọng
xuống nước với QUAD và AUKUS nhưng vẫn giọng điệu anh cả với ASEAN,
nhất là đối với Việt Nam vì sông liền sông núi liền núi. Sự kiện này
cũng cho chúng ta thấy mộng “Đế Vương” của Tập sẽ không bao giờ trở
lại thời kỳ Mao Trạch Đông được. Vì Mao không có ngoại hoạn, còn Tập
thì tứ bề thọ địch.
Khi đệ nhị thế chiến chấm dứt, chiến tranh
lạnh Nga–Mỹ bắt đầu thì Mao còn bôn ba vạn lý trường chinh. Bốn năm
sau (1949) Nga ổn định các nước Đông Âu vào quỹ đạo cộng sản Mạc Tư
Khoa, đã dốc toàn lực giúp Mao tiến chiếm lục địa Tàu với sự bỏ rơi
Tưởng Giới Thạch của Tổng Thống Hoa Kỳ Truman. Mao lên làm chủ tịch
nước với một xã hội văn hóa phong kiến băng hoại thối nát từ đời nhà
Thanh (Mãn Châu) còn để lại, kinh tế thì tả pín lù hỗn tạp vì ảnh
hưởng của Bát Quốc Liên Quân nửa Tây nửa Tàu và ảnh hưởng tư tưởng
dân chủ của chủ thuyết “Tam Dân” của Tôn Dật Tiên, Mao lại đem chủ
thuyết cộng sản của Mác–Lê để cải tạo lại xã hội tàu thì quả là
thiên nan vạn nan. Phải khách quan và công tâm mà xét rằng, Mao quả
thật là một người có bản lĩnh hơn người đã thống nhất được nước tàu
về một mối, và đặc biệt nhất là Mao đã thống nhất được ngôn ngữ tàu
qua tiếng phổ thông. Với bàn tay sắt không kém gì Tần Thủy Hoàng
“ĐẾ”, 30 năm cầm quyền, Mao áp dụng chính sách “đóng cửa giáo dưỡng
con cái”, ổn định trật tự xã hội bằng vũ lực bất chấp dư luận trong
và ngoài nước phê phán chỉ trích, tuyệt diệt những thành phần trí
thức khoa bảng lai căng chống chế độ, ngay cả những thành phần lừng
khừng cũng bị “thà giết lầm còn hơn bỏ sót” của Mao qua cuộc cách
mạng văn hóa năm 1968. Cuộc “ngoại giao bóng bàn” của Richard Nixon
và Mao năm 1972 đã làm thay đổi cục diện chính trị thế giới vẫn còn
trong tình trạng chiến tranh lạnh của Nga–Mỹ. Năm 1975 Mỹ buông miền
nam Việt Nam, Nga bắt lấy và Nga bắt đầu bung. Mao qua đời tháng 9
năm 1976. Hoa Quốc Phong là người được chỉ định kế tục Mao Trạch
Đông trở thành lãnh tụ tối cao Đảng Cộng sản Trung Quốc và Cộng hòa
Nhân dân Trung Hoa. Ngay khi Chu Ân Lai qua đời ngày 8 tháng 1 năm
1976, Hoa Quốc Phong lên kế nhiệm làm Thủ tướng Cộng hòa Nhân dân
Trung Hoa. Tháng 9 cùng năm 1976, Mao qua đời, và Hoa Quốc Phong
thay Mao trở thành Chủ tịch Đảng Cộng sản Trung Quốc, trước sự ngạc
nhiên và mất tinh thần của Giang Thanh cùng toàn bộ Bè lũ bốn tên.
Ông đã chấm dứt Cách mạng văn hóa và tống Bè lũ bốn tên khỏi các vị
trí quyền lực chính trị, nhưng vì sự cố chấp đi theo con đường Chủ
nghĩa Mao của ông, vài năm sau tới lượt ông bị Đặng Tiểu Bình lật đổ
và buộc phải về hưu sớm sau năm năm cầm quyền (1976–1981).
Ngay sau khi Đặng Tiểu Bình thay thế Mao
và Hoa, họ Đặng mở một trang lịch sử hoàn toàn mới cho nước Tàu. Họ
Đặng mở tung những cánh cửa mà Mao đã khép chặt hơn 30 năm qua,
chuyển hóa nhanh chóng ngoạn mục từ kinh tế tập trung của xã hội chủ
nghĩa sang kinh tế thị trường, từ đó Tàu mang đôi hia bảy dặm vươn
mình đứng dậy như một con sư tử đã ngủ 30 năm giờ vươn vai ngang
hàng với các siêu cường kinh tế của thế giới chỉ trong vòng vài thập
kỷ. Tiếp nối con đường họ Đặng, Hồ Diệu Bang, Triệu Tử Dương, Giang
Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào đã dẫn dắt xã hội chủ nghĩa của Tàu từng bước
không phải để quá độ lên thiên đường cộng sản mà là “Thiên Đường Tư
Bản” tạo ra nhiều thế lực của các bang các phái như xã hội đen của
Tàu ngày xưa, nhưng trong lĩnh vực đối ngoại thì ngày càng thêm bạn
bớt thù. Trong suốt đoạn đường tiến nhanh tiến mạnh lên thiên đường
tư bản này đã có bao nhiêu cuộc đảo chánh xảy ra trong giới lãnh đạo
của Tàu. Nhìn vào lịch sử của ĐCSTQ sẽ thấy, mỗi lần kế nhiệm, ắt có
đảo chính.
Sau
khi Mao Trạch Đông chết, Hoa Quốc Phong kế nhiệm, ngay sau đó đã có
đảo chính. Sau đó Hồ Diệu Bang cũng bị phế truất, đây cũng là một
cuộc đảo chính vì ĐCSTQ đã không triệu tập một ủy ban trung ương để
bãi nhiệm Hồ Diệu Bang. Tiếp đó Triệu Tử Dương cũng bị phế truất và
Giang Trạch Dân lên nắm quyền, đây cũng là một cuộc đảo chính. Hồ
Cẩm Đào lên nắm quyền cũng có xảy ra đảo chính. Lúc ấy mọi người
tưởng rằng Giang Trạch Dân sẽ đưa 3 chức: Tổng bí thư, Chủ tịch nước
và Chủ tịch Quân ủy Trung ương nắm giữ từ Đại hội 16 năm 2002 giao
cho Hồ Cẩm Đào, nhưng không ngờ Trương Vạn Niên đã ‘rút súng’ yêu
cầu Hồ Cẩm Đào phải đồng ý để Giang Trạch Dân làm Chủ tịch Quân ủy
Trung ương thêm 2 năm nữa. Đây vẫn được tính là một cuộc đảo chính.
Sau Hồ Cẩm Đào là đến lượt Tập Cận Bình. Ông Tập lên nắm quyền không
lâu thì Bạc Hy Lai đã phát động đảo chính. Khi bị kết án, khuôn mặt
Bạc Hy Lai rất bình thản như thể vị trí của ông Tập phải ở trong tay
ông ta.
Tại sao
kịch bản mỗi lần kế nhiệm, ắt có đảo chính luôn xảy ra ở nội bộ
ĐCSTQ, người nào cũng có thể tìm một lý do để đảo chính? Câu trả lời
chính là: từ cái ngày đầu tiên ĐCSTQ lên nắm quyền, nó đã thiếu mất
một thứ rất quan trọng, đó là “tính hợp pháp” của việc chấp chính.
Trong văn hoá truyền thống của nước Tàu thì quyền lực cao nhất của
nước Tàu là người đứng đầu của nước, đó là “VUA”, vua là thiên tử
con của trời đến từ thiên mệnh, “Quân Quyền Thần Thụ” (quyền của vua
là Trời trao), hoặc về sau này đến từ nhân dân tức là bầu cử dân chủ
nhưng lại kèm theo câu “Ý Dân Là Ý Trời”. ĐCSTQ giảng “Vô Thần
Luận”, nên vấn đề quân quyền thần thụ bị xóa bỏ ngay tức khắc, đồng
thời nó cũng là chế độ cực quyền nên cũng không bao giờ có vấn đề
bầu cử dân chủ. Do đó từ ngày đầu tiên nắm quyền, ĐCSTQ đã không có
tính hợp pháp.
Chỉ còn chẳng bao lâu nữa, Đại Hội Đảng lần thứ 20 của Cộng sản
Trung Quốc sẽ diễn ra năm tới 2022. Tập Cận Bình đã ngồi vào ba cái
ghế uy quyền nhất nước Tàu chẳng khác gì một Hoàng Đế dưới thời quân
chủ trong suốt hai nhiệm kỳ 10 năm của mình. Trong văn học lịch sử
nước Tàu chúng ta thường nghe đến chữ “Thiên Mệnh”. Người có mệnh
trời lên làm vua được gọi là “Thiên Tử”. Khi thiên tử làm những việc
xấu gây bao nhiêu tội ác với bá tánh thì ông Trời sẽ không cần người
đó nữa, vương triều ấy khí số đã tận, ông Trời sẽ lập một người có
đức để đoạt thiên hạ, đây gọi là “Thiên Mệnh Biến Cách”. Nhà Thang
là Thành Thang Vương, người thảo phạt vua Kiệt nhà Hạ để lập ra nhà
Thương. Nhà Vũ là Chu Vũ Vương, người thảo phạt vua Trụ nhà Thương
để lập ra nhà Chu. Sự thay ngôi đổi chủ này không phải là cách mạng
bạo lực giết chóc được giảng trong chủ nghĩa Mác–Lê, mà là thiên
mệnh biến cách nghĩa là sự thay đổi của thiên mệnh.
Tại sao lại nói Đảng cộng sản Trung Quốc
không có tính hợp pháp? Xét giai đoạn lịch sử của Tàu bắt đầu từ
thời Hiên Viên Hoàng Đế đến nhà Hán là khoảng 2000 năm, thì tất cả
những vị xưng Đế đều là hậu duệ của Hiên Viên Hoàng Đế. Ví như Ngũ
Đế gồm Hiên Viên Hoàng Đế, Chuyên Húc, Đế Khốc, Đế Nghiêu, Đế Thuấn;
thì 4 Đế sau là hậu duệ của Hiên Viên Hoàng Đế đều có tính hợp pháp
thời đó. Không có tính hợp pháp theo truyền thống của Tàu thì phải
bắt đầu từ nhà Hán. Vì Hán Cao Tổ Lưu Bang là phường áo vải bình dân
mà có được thiên hạ. Lưu Bang xuất thân bình dân áo vải, 3 năm phản
Tần, 4 năm diệt Sở, hoàng vị của ông đoạt được là Hoàng Đế. Nếu Lưu
Bang có thể đoạt thì người khác cũng có thể đoạt như vậy. Sau hai
nhiệm kỳ mười năm (2012–2022) nắm trọn binh quyền nước Tàu, Tập muốn
lội ngược dòng thời gian để có ngôi vị như Mao Trạch Đông là “Hoàng
Đế Muôn Năm”, muốn như vậy, việc đầu tiên cấp bách hiện nay là Tập
phải dẹp bọn cái bang của Hồ Cẩm Đào và Giang Trạch Dân cùng với
giây mơ rễ má của Đặng Tiểu Bình còn để lại trước cái đã, vì dưới
nhãn quan của các cái bang này, Tập là kẻ tham vọng muốn kéo nước
Tàu trở lại thời kỳ Mao Trạch Đông, thời kỳ áp dụng triệt để chủ
nghĩa cộng sản và Tập muốn làm “Thiên Tử” và “bất tử” luôn. Trước
đây Tập đã khai trừ Bạch Lai Hy, sau đó năm ngoái 2020 loại Phó
Chính Hoa và Tôn Lập Quân và mới đây nhất ngày 19/11/2021, Triệu
Khắc Chí bị miễn chức Bí thư đảng ủy Bộ Công an, để Vương Tiểu Hồng
lên thay. Triệu Khắc Chí vẫn giữ chức Bộ trưởng Bộ Công an, nhưng
việc Chí bị miễn chức Bí thư đảng ủy Bộ Công An là dấu hiệu sẽ có
đại sự bất thường tiếp theo.
Trong thể chế ĐCSTQ thì Đảng Ủy phụ trách
thể chế, trong bất kỳ cơ cấu nào thì Bí thư đảng ủy vẫn ở vị trí cao
nhất. Ở cấp trung ương, việc Bộ trưởng kiêm nhiệm chức Bí thư đảng
ủy là việc rất thường thấy. Điều này cũng không khó giải thích, bởi
vì nếu Bí thư đảng ủy giữ chức Phó Bộ trưởng thì rất kỳ quái. Lúc
này sẽ xảy ra vấn đề, trong công việc hành chính, Bí thư đảng ủy
(Phó Bộ trưởng) sẽ thấp hơn Bộ trưởng một cấp, nhưng trong đảng, Bộ
trưởng phải nghe lời Bí thư đảng ủy (tức Phó Bộ trưởng), đây là việc
kỳ quái phát sinh nhiều mâu thuẫn nội bộ. Mà hiện tại Bộ Công an
Trung Quốc lại xuất hiện tình huống kỳ lạ đó. Bí thư đảng ủy là
Vương Tiểu Hồng, còn Bộ trưởng Bộ Công an là Triệu Khắc Chí. Như vậy
về công việc hành chính, Triệu Khắc Chí thượng cấp của Vương Tiểu
Hồng, nhưng trong đảng thì Triệu Khắc Chí lại là hạ cấp của Vương
Tiểu Hồng. Tình huống chồng chéo này là một sự bất thường. Từ sự
việc Triệu Khắc Chí bị miễn chức Bí thư đảng ủy Bộ Công an, kết nối
với những sự kiện trong quá khứ của Bạch Lai Hy, Phó Chính Hoa, Tôn
Lập Quân, trong thời gian tới sẽ sớm thấy Triệu Khắc Chí bị miễn
chức hoặc nghỉ hưu chức Bộ Trưởng Công An Trung Quốc. Trước tình
huống này liệu Tập có đủ bản lĩnh như Mao thẳng tay diệt tận gốc bốc
tận rễ của bọ cái bang tư bản hậu duệ của Họ Đặng, có nghĩa là tập
sẽ thực hiện “thiên mệnh biến cách” như Thành Thang Vương, người
thảo phạt vua Kiệt nhà Hạ để lập ra nhà Thương, như Chu Vũ Vương,
người thảo phạt vua Trụ nhà Thương để lập ra nhà Chu. Hay Tập đã và
đang theo tư tưởng pháp gia của Hàn Phi Tử.
Xin nhắc lại một yếu tố quan trọng ở đây,
Mao không gặp ngoại hoạn mà Tập thì có. Pháp gia là tư tưởng chỉ đạo
của nhà Tần, lên đến cực thịnh là lúc Tần Thủy Hoàng xưng Đế. Nhiều
tư tưởng gia Âu Châu đã so sánh tư tưởng này tương tự như tư tưởng
“Nghệ Thuật Làm Chúa” của Niccolo Machiavelli của Italy. Thời kỳ
Xuân thu chiến quốc, xã hội Trung Hoa cổ đại đang chuyển từ hình
thái kinh tế chiếm hữu nô lệ suy tàn sang chế độ phong kiến, làm
trật tự xã hội đảo lộn, đạo đức suy đồi. Để cải biến xã hội hội ấy,
nếu Nho gia chủ trương “nhân trị”, Mặc gia lấy “kiêm ái”, Đạo gia
chủ trương sống theo đạo tự nhiên, “vô vi” để trị nước, thì Pháp gia
của Hàn Phi Tử với những căn cứ lý luận và lịch sử của mình, đã coi
hình pháp là công cụ quan trọng cho sự ổn định, phát triển xã hội và
củng cố chế độ chuyên chế ở Trung Quốc cổ đại. Pháp Gia là tổng hợp
giữa “pháp”, “thế” và “thuật”. Trong đó “pháp” là nội dung chính của
chính sách cai trị, “thế” và “thuật” như là phương tiện để thực hiện
chính sách đó. Cả ba Pháp – Thế – Thuật đều là công cụ quyền lực của
đế vương.
“Pháp”
là một phạm vi có thể hiểu theo nghĩa hẹp là quy định, luật lệ, hiến
lệnh có tính chất khuôn mẫu mà mọi người phải tuân thủ. Theo nghĩa
rộng, pháp có thể coi là thể chế, chế độ chính trị xã hội. Vậy,
“pháp” là tiêu chuẩn, căn cứ khách quan để định rõ danh phận, phải
trái, công, tội từ đó mọi người biết bổn phận, trách nhiệm của mình
đối với xã hội.
“Thế” theo quan niệm của Hàn Phi là địa vị, thế lực, quyền uy của
những người cầm đầu chính thể. Địa vị đó là độc tôn, gọi là “Tôn
Công Quyền”. Muốn thi hành được pháp lệnh tất phải có “thế”. Thế
quan trọng đến mức có thể thay thế được hiền nhân trị nước. Đây cũng
là một trong những lý do khiến cho ĐCSTQ cứ thanh trừng, đảo chánh
liên miên dù rất kín đáo trong Tử Cấm Thành vì người cho kẻ kia là
bất xứng với ngôi vị.
“Thuật”, là cách thức, mưu lược điều khiển
việc, điều khiển xã hội, điều khiển con người và được xem là “chính
danh”. Chính danh theo Khổng Tử là yêu cầu mọi người trong xã hội
làm tròn bổn phận của mình, còn pháp gia của Hàn Phi Tử chính danh
là phương sách trong nghệ thuật lãnh đạo của vua, là mọi người phải
làm vì vua, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của vua “quân xử thần tử,
thất bất tử bất trung”. Sau này trường phái pháp gia này được Ngô
Khởi của nước Sở và Vương Thiền (Quỷ Cốc Tử) của nước Ngụy phỏng
theo để đưa ra “Biến Pháp”, chủ yếu là hủy bỏ quyền lực của bọn quý
tộc và giải phóng nô lệ. Biến pháp của Ngô Khởi là giải phóng nô lệ
để xung vào quân đội để thôn tính lục quốc, còn Vương Thiền cũng
giải phóng nô lệ nhưng để trả lại tự do cho họ, còn tịch thu đất đai
tài sản của bọn quý tộc để chia lại cho những người vốn là nô lệ
trước đó nữa.
Bất
hạnh thay cho nhân loại. Giữa thế kỷ thứ 19 lại sinh ra Karl
Heinrich Marx (1818–1883) là một nhà triết học, kinh tế học, sử học,
xã hội học, nhà báo, nhà lý luận chính trị, nhà cách mạng. Do những
hoạt động chính trị của mình, Marx trở thành người không quốc tịch
và phải sống lưu vong cùng vợ và con tại Luân Đôn trong nhiều thập
kỷ. Tại đây, Marx tiếp tục phát triển những tư tưởng của chủ nghĩa
cộng sản cùng với Friedrich Engels và cho xuất bản nhiều tác phẩm.
Hai tác phẩm nổi tiếng nhất của ông là Tuyên ngôn của Đảng cộng sản
và 3 tập Tư Bản Luận. Những quan điểm chính trị và triết học của
Marx làm ảnh hưởng lớn đến lịch sử tri thức, kinh tế và chính trị
của thế giới sau này. Những quan điểm chính trị này của Marx cũng na
ná như pháp gia của Hàn Phi và biến pháp của Ngô Khởi – Vương Thiền,
nhưng tiếc thay cho lịch sử con người, thực hiện những tư tưởng này
lại rơi vào tay tên đồ tể Stalin, Mao Trạch Đông và Hồ Chí Minh.
Với bàn tay nhuốm máu búa lưỡi liềm của
Stalin, cộng sản cũng dẹp bỏ hàng quý tộc tham quan ô lại, cộng sản
đã đào tận gốc bốc tận rễ bọn cường hào ác bá phú hào địa chủ, mà
những nạn nhân lại chính là thân nhân ruột thịt cùng máu mủ của
mình. Stalin cũng giải phóng nô lệ qua chiêu bài cách mạng vô sản để
đưa người dân vào tròng nô lệ của đảng một cách vô cùng tinh vi và
xảo quyệt hơn gấp trăm lần dưới thời quân chủ phong kiến. Stalin đã
lấy quyển sách “The Prince” của Machiavelli để cải tạo xã hội Nga
trong 30 năm (1922–1953) thành xã hội chủ nghĩa với trên dưới 30
triệu đã chết dưới búa liềm của chế độ phi nhân tính của chủ nghĩa
Marx, để rồi năm 1990 Gorbachev dẹp nó vào thùng rác. Mao đã áp dụng
pháp gia với bàn tay đẫm máu chính dân tộc mình kéo dài khoảng 35
năm (1949–1976) với hơn 60 triệu sinh mạng của con người, để rồi năm
1981 Đặng Tiểu Bình lên ngôi đạp đổ nó để đưa xã hội Tàu đi dần vào
con đường tư bản dưới chiêu bài kinh tế thị trường theo định hướng
xã hội chủ nghĩa. Năm 2012 Tập lên ngôi thừa hưởng cái gia tài 40
năm từ Đặng Tiểu Bình tới Hồ Cẩm Đào (1981–2021), cái gia tài “ba
rọi” nửa xã nghĩa nửa tư bản đã là một bài toán nội bộ nhức đầu cho
Tập, vì tham vọng làm hoàng đế muôn năm của Tập, nay lại gặp phải
ngoại hoạn vì tham vọng “một vành đai một con đường” của riêng Tập.
Mao chỉ muốn làm hoàng đế như Tần Thủy Hoàng là gồm thâu lục quốc
của riêng nước Tàu, còn Tập thì muốn gồm thâu cả thế giới dưới quyền
thao túng của mình.
Tập Cận Bình nói riêng và chính quyền Bắc
Kinh nói chung đang đối phó với vấn nạn sinh tử là nội loạn và ngoại
hoạn, đó là chưa đề cập đến nạn nhân mãn và thiếu hụt năng lượng
trong nước. Đó là lý do chính mà từ bấy lâu nay, Tập không dám động
thủ dù với hoang đảo nhỏ xíu Senkaku thuộc chủ quyền của Nhật Bản
nằm sát bên nách của mình đừng nói chi đến Đài Loan. Hơn ai hết, Tập
và chính trị bộ Bắc Kinh am hiểu và thông suốt Tôn Vũ Binh Pháp là
“công chỗ nào không thủ và thủ chỗ nào không công”. Nhào vào Đài
Loan lúc này là nhào vô chảo dầu đang sôi sục đang được đun sôi bởi
QUAD và AUKUS. Tấn không được thì thối, điều đó dễ hiểu quá mà, cho
nên mới “xuống nước” và dịu giọng, Tập không còn huênh hoang như
dưới thời Obama là Tàu sẽ trở thành siêu cường số một của thế giới
vào năm 2025 hay 2035. Dù Tập có o bế hay dụ dỗ bằng phương cách nào
đi chăng nữa, thì các quốc gia thuộc khối Asean cũng bình chân như
vại, nương theo Bắc Kinh để hưởng lợi, tùy kỳ thời, tùy kỳ thế rồi
mới kiến cơ nhi tác. Thời Thế đó chỉ có Mỹ tạo ra chớ không thể do
Bắc Kinh, vì vậy cho nên có một câu hỏi mà trả lời thế nào cũng
không thể khẳng định được đúng hay sai. “Anh Hùng Tạo Thời Thế Hay
Thời Thế Tạo Anh Hùng”.
Tập Cận Bình họp trực tuyến với các nhà
lãnh đạo khối ASEAN ngày 22/11 vừa qua là để trấn an các quốc gia
vùng Đông Nam Á đừng lo sợ khối Quad hay Aukus vì đã có “qua đây,
qua sẽ bảo vệ các em an toàn mà...”! Các lãnh tụ của các quốc đông
nam á ngày nay không phải là những con cừu non dưới gót chân ngựa
của Thiết Mộc Chân Thành Cát Tư Hãn nữa, mà là những con cáo già
hoặc những con cáo sồn sồn chính trị trong vùng rồi. Tập đề xuất và
thúc đẩy các nước trong vùng nên sớm kiện toàn và ký kết một cơ chế
liên quan đến việc quân đội nước ngoài tập trận chung với các nước
thành viên ASEAN. Một cơ chế bị xem như là “đi ngược lại quyền tự
chủ – chủ quyền quốc gia” của nhiều nước trong khu vực. Ngay như
Indonesia và Malaysia đều phản đối việc hình thành AUKUS, nhưng cả
hai nước này đều duy trì các mối quan hệ đối tác quốc phòng và an
ninh tương ứng với các thành viên của AUKUS, cụ thể là Mỹ và Úc. Từ
nhiều thập kỷ, những tranh chấp về yêu sách chủ quyền giữa Trung
Quốc, Brunei, Malaysia, Philippines và Việt Nam vẫn chưa được giải
quyết, bất chấp những nỗ lực giữa Bắc Kinh và khối ASEAN nhằm soạn
thảo một khuôn khổ cho các quy tắc và chuẩn mực tại Biển Đông. Liệu
các nước thuộc khối Asean có nghe lời Bắc Kinh để có thể chấp nhận
đến đâu “mức độ từ bỏ chủ quyền” của mình. Đây cũng chính là một
trong những vấn đề gây chia rẽ, cạnh tranh giữa các nước có liên
quan, vốn dĩ cũng đang dòm ngó lẫn nhau khi sợ rằng mình đã hy sinh
nhiều hơn nước khác, trong khi tất cả các quốc gia này đều nhận định
rằng AUKUS ra đời có lẽ sẽ làm cho cuộc đàm phán COC thêm phần phức
tạp. Sự việc phản ảnh rõ những quyết tâm của Hoa Kỳ trong việc đẩy
lùi ảnh hưởng của Trung Quốc ra khỏi vùng Ấn Độ – Thái Bình Dương.
Đài Loan là một tỉnh lẻ của Trung Quốc độc lập toàn vẹn chủ quyền mà
chính quyền Bắc Kinh chỉ nay hù mai dọa chưa dám động tới sợi lông
chân của Bà Thái Anh Văn nữa là, thì làm sao đủ thế lực để giữ cái
lưỡi bò của mình. Tri bỉ tri kỷ bách chiến bách thắng. Họ Tập cuối
cùng đã nhận thấy điều đó. Tập cũng xứng đáng được liệt vào hàng cao
thủ võ lâm nhưng không bao giờ thực hiện được giấc mộng chưởng môn
ngũ nhạc kiếm phái được. Tập bị “cắt lưỡi bò” chẳng khác gì như Nhạc
Mất Quần bị “thiến dái”!
Tự nãy giờ vòng vo tam quốc mặt trận phía
đông và đông nam của Tàu. Giờ thì sơ lược qua mặt trận phía tây tức
là vùng Trung Á để thấy rằng canh bài vô tiền khoáng hậu của ông
thần Donald Trump độc địa cỡ nào. Năm 2017 chủ tịch Trung Quốc Tập
Cận Bình long trọng tiếp đón các nguyên thủ quốc gia và thủ tướng
chính phủ tại Bắc Kinh chung quanh dự án “một vành đai một con
đường” kết nối Trung Quốc với năm châu. Nhân dịp này tổng thống Nga,
Vladimir Putin đã đọc một bài diễn văn quan trọng ủng hộ sáng kiến
của Bắc Kinh “Cám ơn Ngài Tập Cận Bình đã tạo một cái đà mới cho các
hoạt động mậu dịch của các nước Trung Á”, một trong những mắt xích
không thể thiếu trong dự án của ông Tập Cận Bình. Giới quan sát ngạc
nhiên trước tuyên bố nói trên của chủ nhân điện Cẩm Linh bởi đầu tư
và Con Đường Tơ Lụa mới của Trung Quốc có nguy cơ thu hẹp ảnh hưởng
của nước Nga tại Trung Á. Nhưng tất cả đã lầm. Putin là một con cáo
già chính trị, Nga đang cần tiền, chẳng những Putin ủng hộ mà còn
hoan nghênh hai tay hai chân dự án một con đường của họ Tập nữa là
khác, bởi Putin đã nắm chắc lá bài tẩy Afghanistan của Mỹ từ lâu
rồi. Cái bẫy sập để chú ba tàu giầu có tuôn tiền ra xây dựng con
đường đó trên chính lãnh thổ của mình. Năm 1990 sau khi Liên Bang Xô
Viết sụp đổ, cộng sản giải tán, 30 năm kể từ khi giành được độc lập,
5 quốc gia Trung Á vẫn thuộc vùng ảnh hưởng của Nga. Trong khuôn khổ
dự án một vành đai một con đường, Bắc Kinh dùng thương mại, đầu tư
và kể cả quân sự để chen chân vào Kazakhstan, Kirghizistan,
Uzbekistan, Tajikistan, Turkmenistan vốn được coi là sân sau của
nước Nga. Cho đến bây giờ, năm 2021, Mạc Tư Khoa vẫn luôn xem 5 quốc
gia trung á này là một mắt xích chiến lược về an ninh và đối ngoại
của Nga. Tháng 10/2021, Douchan Bé thông báo cho phép Trung Quốc xây
dựng một căn cứ quân sự tại biên giới giữa Tajikistan với
Afghanistan. Putin và Trump kể cả khối Nato và Eu làm ngơ “ừ... muốn
xây thì cứ xây, xây lâu đài trên cát”!
Vùng đất 5 quốc gia vùng Trung Á là vùng
đất giầu tài nguyên này, nay đã trở thành một cái gai trong quan hệ
hữu hảo giữa Nga và Trung Quốc sau bốn năm cầm quyền của Donald
Trump.
Từ khi
Liên Xô tan rã, Mạc Tư Khoa vẫn luôn đưa ra những sáng kiến để “giữ”
Trung Á trong tầm ảnh hưởng của mình như việc thành lập Liên Minh
Kinh Tế Á Âu năm 2014 hay trước đó năm 2002 qua Tổ Chức Hiệp Ước An
Ninh Tập Thể CSTO. Tổ chức Hiệp ước An ninh Tập thể (CSTO) hay gọi
đơn giản là Hiệp ước Tashkent bắt đầu với tên gọi Hiệp ước An ninh
Tập thể SNG được ký vào ngày 15 tháng 5 năm 1992 bởi Armenia,
Kazakhstan, Kyrgyzstan, Nga, Tajikistan và Uzbekistan, tại thành phố
Tashkent. Nga vẫn duy trì căn cứ quân sự trên lãnh thổ Kirghizistan
và Tajikistan đồng thời vẫn còn ít nhất hai đơn vị thường trực của
quân đội Nga đồn trú tại Kirghizistan. Về mặt kinh tế, các tập đoàn
dầu khí của Nga vẫn kiểm soát một phần lớn các lĩnh vực khai thác,
lọc dầu và chuyên chở đưa năng lượng của Trung Á đến thị trường châu
Âu. Tuy nhiên thực tế không thể chối cãi là Mạc Tư Khoa không có
phương tiện tài chính hấp dẫn như Trung Quốc. Do đó Mạc Tư Khoa đã
“cho phép” Kazakhstan, Ouzbekistan và Turkmenistan có nhiều dự trữ
về dầu khí cần được khai thác, trong lúc quặng mỏ, khoáng sản là
những điểm mạnh để Kirghizistan và Tajikistan thu hút đầu tư Trung
Quốc. Về phía Bắc Kinh, từ 2001 Trung Quốc đã bắt đầu quan tâm đến
các quốc gia giầu tài nguyên này. Năm 2001 cũng là thời điểm Tổ Chức
Hợp Tác Thượng Hải ra đời và đó là điểm khởi của nhiều dự án đầu tư
Trung Quốc vào Trung Á, từ xây dựng đường ống dẫn dầu đến đập thủy
điện hay hệ thống xa lộ, đường cao tốc xe hỏa. khi bắt đầu dự án này
năm 2001, Trung Quốc chỉ chiếm 3% tổng trao đổi mậu dịch của toàn
khối 5 quốc gia Trung Á này. Năm 2013 khi ông Tập Cận Bình lên cầm
quyền, tỷ lệ đó đã chiếm đến 25%. Trong thập niên cuối thế kỷ XX,
đầu tư Trung Quốc tập trung vào các công trình xây đường ống dẫn khí
đốt của Turkmenistan, vào công nghiệp khai thác dầu của Kazakhstan
và hệ thống cầu đường tại Kirghizistan, hay Tajikistan. Từ 2013 trở
đi các chương trình đầu tư của Trung Quốc mang tính toàn diện hơn
theo mô hình BOT (Build–Operate–Transfer) mà ở đó kỹ sư Trung Quốc
thiết kế công xưởng, đào tạo người lao động địa phương, khai thác
nhà máy trong ít nhất 5 năm trước khi trao lại chìa khóa cho nước
chủ nhà. Với những dự án này, Trung Quốc làm chủ từ các nhà máy phân
bón của Kirghizistan đến ngành công nghiệp luyện kim của Kazakhstan.
Tỷ lệ này ước tính không chính xác trước sau khoảng trên dưới vài
ngàn tỷ đô la Mỹ!!! Nếu thuận buồm xuôi gió thì mậu dịch này đều có
lợi cho cả hai bên, Nga và Tàu. Nga thì cứ ngồi đó chờ tiền Tàu vô
xây nhà cửa, nhà máy, công xưởng, cầu cống cho mình, Tàu thì từng
bước mở rộng một vành đai một con đường của mình qua tới bắc và
trung Âu, lan xuống trung đông, nhưng nếu đường đời bằng phẳng cả
anh hùng nào dễ biết ai.
Đầu năm 2017, Kim Mao Sư Vương Tạ Tốn lên
thuyền rời băng đảo trở về trung nguyên vung đồ long đao chỉ có vài
phát ngoạn mục mà một vành đai của Tập vỡ ra từng mắt xích, một con
đường của Tập bên lở bên bồi. Lưỡi bò bị Quad và Aukus cắt đứt khiến
con hoàng long Tập không thể há mồm nuốt biển đông được. Trump rồi
kế tiếp là Biden bàn giao Afghanistan cho Taliban chẳng khác nào thả
hổ về rừng cho khối hồi giáo vùng Trung Á, Taliban trở thành vừa là
một kẻ canh chừng tiệm cầm đồ của chú ba ve chai lông vịt, vừa là
một kẻ cướp lúc nào không ai biết. Liệu Tập còn tiếp tục đổ tiền vào
cho 5 nước Trung Á để xây lâu đài trên cát hay không? Cái đó chỉ có
Tập quyết định. Chỉ có nuốt dao bầu mới dám!
Chỉ tới đây thôi cũng thấy rằng Tập không
“Xuống Nước” và dịu giọng thì không còn sự chọn lựa nào khác. Có giả
thuyết cho rằng Tập bị dồn vào thế bối thủy, có thể giận quá mất
khôn làm càn nhưng có tính toán, xuống nước dịu giọng với ngoại hoạn
nhưng thẳng tay dẹp nội loạn. Bắt chước Mao Trạch Đông thay vì thực
hiện một cuộc cách mạng văn hóa trá hình để triệt tiêu mầm mống
chống đối chế độ đang cầm quyền của tầng lớp trí thức khoa bảng, thì
Tập bắt chước Tướng Soái Ngô Khởi để tuyệt diệt tầng lớp quý tộc mà
không ai khác hơn là phe phái có xu hướng tư bản của Đặng Tiểu Bình.
Bắt bớ, thủ tiêu, thanh trừng như ăn cơm bữa của truyền thống cộng
sản, gây một tình huống cực kỳ căng thẳng hỗn loạn xã hội nội bộ,
trong khi đó Tập âm thầm kín đáo tổ chức vượt biên bán chính thức
hoặc ô đi chân, ô đi ghe chui, xua hàng chục hay có thể hàng trăm
triệu di dân ra biển khơi hay tràn qua biên giới nam bắc đông tây.
Trong chính trị có nhiều cái “nếu” trong quá khứ, hiện tại và tương
lai. Nếu ở đây được hiểu như một giả thuyết có thể trở thành hiện
thực mà cũng có thể không bao giờ xảy ra. Chúng ta hãy tưởng tượng
lại xem bài học của chính đất nước chúng ta vào tháng tư đen năm
1975 và hàng chục năm sau đó để hình dung ra cảnh tượng hàng chục
triệu người Tàu ô đi chân vượt biên giới sang Nga, các nước Trung Á,
Ấn Độ, Miến Điện, Việt Lào, ô đi ghe vượt biển qua Nhật Bản, Đài
Loan Singapore, Malaysia, Indonesia, Philipin và có thể xuống tận Úc
Châu chẳng những không bị ngăn cản mà có người dẫn đường như hiện
trạng Belarus mới đây, chỉ có vài chục ngàn di dân từ Minsk, thủ đô
của Belarus, tập trung ở biên giới chờ giờ vượt rào mà Poland,
Latvia, Estonia la oải oải lên, điều động khẩn cấp binh mã làm náo
loạn cả khối EU, huống gì hàng chục hay hàng trăm triệu dân Tàu đi
tìm vùng đất hứa. Tới lúc đó các nước ở trong vùng liên hệ phải đối
phó ra sao với chiêu bài “Nhân Đạo–Nhân Quyền” đã gây khó dễ với Tàu
Cộng từ bấy lâu nay. Ngay cả Liên Hiệp Quốc cũng cà lăm luôn.
Xạo sự tôi không phải là một chiến lột
gia, cũng không phải là một lý thuyết gia mà chỉ là một tên “Xạo”
giúp vui một vài trống canh, đơn giản chỉ có thế. Kế sách hồi mã
thương này có lẽ Tôn Tử cũng chưa nghĩ ra, nhưng có lẽ Tập đã nghĩ
trong đầu nhưng chưa dám nói ra hay động thủ. Đó là lý do tại sao
cựu Tổng Thống Donald Trump lấy cớ sự lây lan Covid–19 tiên hạ thủ
vi cường, xuống tay trước, ra lệnh cấm di dân Tàu Cộng, trục xuất
hàng trăm ngàn du học sinh của Tàu về nước trước khi Tạ Tốn chém
nhát đao cuối cùng. Có khác chi đâu số phận của kiều dân Nhật Bản
đang sinh sống tại Mỹ sau trận Trân Châu Cảng, có khác là trước và
sau mà thôi.
Cũng
lại chữ nếu... nếu Donald Trump còn tại vị thêm bốn năm nữa, và nếu
Biden tiếp tục theo con đường xưa em đi của Trump... thì...!?
Thân Kính Chúc Quý Vị Một Cuối Tuần
Thanksgiving Hạnh Phúc Đầm Ấm Bên Gia Đình Và Thân Bằng Quyến Thuộc.
Xạo Sự Út Bạch Lan
E22
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Danh sách những bài viết trong trang nhà GĐMĐVM/DMV
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by nam giang chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu, November 26, 2021
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang