Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Phiếm
luận
Chủ đề:
Thời sự
Tác giả:
MĐ Út Bạch Lan
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Thân kính
chào Quý Niên trưởng và các Bạn
Ngày Chủ Nhật 8–8–2021.
Hôm nay xạo
sự tôi xin xạo sự về tham vọng “Mưu Bá Đồ Vương” của ba (3) siêu
cường hiện nay: Nga–Mỹ–Tàu.
Lâu lắm rồi, Tôi
không nhớ khi nào ở đâu, trong một buổi dạ tiệc khi nghe xướng
ngôn viên giới thiệu nhạc phẩm “Mộng Dưới Hoa” do ca sĩ Khánh Ly
trình bày, thì bạn Phạm Như Đà Lạt nâng ly medallion cụng với Mai
Bá Trác cười khà khà:
– Rồi... lại hoạ
dưới mông nữa rồi!
Khi xạo sự tôi có ý định viết xạo về
Mộng Bá Chủ hay Mộng Bá Vương chợt cười khan về câu chuyện nói
trên thật là chuyện “Mụ Bá Chỏng” hay “Mượn Bá Vong” đây?
Như đã nói Tư Bản và Cộng Sản như Âm
với Dương, nước với lửa vậy. Hai “thằng” chạm nhau là xẹt lửa
cháy nhà. Mà thiếu một thằng thì tắt điện.
Hoặc như đoàn tàu chạy song hành trên
đường sắt song đôi, mạnh ai nấy chạy không thể đụng nhau, vì đụng
thì cả đoàn tàu lật gọng. Mà thiếu một thằng thì tàu đứng bến. Đó
là lý do chiến tranh lạnh giữa Nga – Mỹ kéo dài gần nửa thế kỷ
qua rồi mà nay chẳng thằng nào sứt mẻ gì.
Ngay sau khi đệ nhị thế chiến chấm dứt
năm 1945, Stalin nước Nga nhanh chân chiếm phía đông là phân nửa
Châu Âu, tới 4 năm sau Stalin nhanh tay giúp cho Mao Trạch Đông
chiếm toàn thể Trung Hoa Lục Địa năm 1949, tiếp đến Nga ngắm
nghía o bế Ấn Độ, nhưng gặp Ông Thánh Gandhi chủ trương trung lập
nên làn sóng đỏ của Stalin dừng lại ở phía nam biên giới Ấn –
Nga. Điện Cẩm Linh chuyển trục sang phía đông và thổi ống đu đủ
cho Mao Trạch Đông tấn chiếm bán đảo Triều Tiên và Đông Dương để
làm bàn đạp tiến tới làm bá chủ vùng Đông Nam Á... Nhưng Nga chỉ
thành công một phần ở Nam Á qua hai vai trò Kim Nhật Thành và Hồ
Chí Minh. Uncle Sam giật mình, nếu không có biện pháp ngăn chặn,
thì con rắn đỏ này sẽ nuốt trọn Á Châu chỉ trong vòng vài ba năm,
sau đó sẽ tới Trung Đông và Phi Châu nữa. Nga chưa dám đụng tới
Tây Âu vì có con ngáo ộp NATO. Mỹ nhảy vào vòng chiến nhưng chỉ
dùng sách lược be bờ, đắp đê bằng vĩ tuyến 36 của Nam – Bắc Triều
Tiên và vĩ tuyến 17 của Nam – Bắc Việt Nam, đồng thời tuyên bố
bảo vệ Nhật Bản và Đài Loan bằng mọi giá. Lý do là chương trình
Marshall của “Người Mỹ” đã đổ vào hai quốc gia này hằng nghìn tỷ
đô la. Qua hai hội nghị Bàn Môn Điếm 1953 và Geneve 1954, Nga tạm
dừng chân ở đó và thay đổi sách lược đi bài bản “tằm ăn dâu”
trường kỳ kháng chiến nhằm mục đích xẻ máu con voi Mỹ vì lo
chuyện bao đồng cho cả thế giới với vai trò “cảnh sát quốc tế” và
là anh cả của thế giới tự do.
Nga chuyển trục về vùng Nam Á và Trung
Đông:
Trước
tiên là Afghanistan: Afghanistan được xem như là Việt Nam của
Liên Xô vì đã bị sa lầy, giống như Hoa Kỳ “sa lầy” ở Việt Nam vào
thập niên trước đó. Đầu năm 1989, sau gần một thập niên chiếm
đóng, Liên Xô rút hết quân khỏi Afghanistan thì nội chiến bùng nổ
giữa các sắc tộc để giành quyền lãnh đạo. Giai đoạn ổn định dài
nhất tại Afghanistan là trong khoảng 1933 tới 1973, khi đất nước
này nằm dưới quyền cai trị của vua Zahir Shah. Tuy nhiên, năm
1973, anh em rể của Zahir Shah là Sardar Daoud Khan, đã làm cuộc
đảo chính không đổ máu và cầm quyền cai trị đất nước. Nhưng rồi
sau này Daoud Khan và toàn thể gia đình bị giết hại năm 1978, khi
Đảng Dân Chủ Nhân Dân Afghanistan theo Chủ Nghĩa Cộng Sản dưới
cái ô dù bao che của Mạc Tư Khoa tiến hành một cuộc đảo chính gọi
là “Cuộc Cách Mạng Saur Vĩ Đại” và chiếm giữ quyền bính. Cũng
trong năm này 1973, hiệp định ngừng bắn Paris được ký kết giữa
chính phủ Việt Nam Cộng Hòa – đại diện Mặt Trận Giải Phóng Miền
Nam – Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa (Bắc Việt) và Hoa Kỳ trong tình
trạng “nông thôn bao vây thành thị” của bộ đội cộng sản Bắc Việt.
Một dấu hiệu rõ rệt Mỹ đã bàn giao miền Nam cho Lê Duẩn và Lê Đức
Thọ phe thân Nga. Những gì đã xảy ra cho miền Nam vào tháng tư
năm 1975 tưởng không cần nhắc lại. Nhưng một yếu tố quan trọng ít
ai để ý tới là Nga vào Sài Gòn chứ không phải Tàu Cộng, dù Tàu đã
thắt lưng buộc bụng để giúp cho Bắc Việt xâm chiếm miền Nam hơn
hai thập niên về trước với chiêu bài “Giải Phóng Miền Nam”. Cái
“bánh vẽ” một miền Nam trù phú với hàng triệu tấn quân cụ của Mỹ
để lại, tương tự như quăng một cục xương xuống gầm bàn cho hai
con chó chực ăn cắn xé nhau, trâu cột ghét trâu ăn...
Từ sau đó Mạc Tư Khoa và Bắc Kinh “bằng
mặt mà không bằng lòng”, rồi thì cơm không lành canh không ngọt.
Bắc Kinh phê phán Mặc Tư Khoa là bọn “chủ nghĩa xét lại”, ngược
lại Mạc Tư khoa cho rằng Bắc Kinh là kẻ “bành trướng bá quyền”.
Nga vào được Sài Gòn và hối thúc Hà Nội tiến chiếm lấy ngay Nam
Vang, đuổi thầy trò Pol Pot cùng “chú Chệt” đuôi sam chạy thục
mạng, và sẽ tấn chiếm Bangkok càng sớm càng tốt. Chú Sam lại thọc
gậy bánh xe, xúi Đặng Tiểu Bình “dạy cho Việt Nam một bài học” vì
thằng gia nô bake Hà Nội đưa “môi hôn Liên Xô, bị răng Bắc Kinh
cắn” ráng chịu là cuộc chiến biên giới Hoa – Việt 1979, chứng
thực “chủ nghĩa anh em đại đồng” của cộng sản vứt vào sọt rác.
Cộng sản Tàu đánh cộng sản Việt mới thật là thú vị! Sau 1975, Nga
được thế vùng lên với tay qua tận Nicaragua – Nam Mỹ, qua Angola,
Yemen – Phi Châu. Mỹ sau 3 thập niên làm cảnh sát quốc tế bị rỉ
máu, nhưng nhờ vào kinh tế nhân sinh phồn thịnh nên phục hồi mau
chóng. Giờ thì Nga thay thế vai trò đó, phải chi viện cho chư hầu
hàng trăm tỷ đô la... Nga lấy của cải, tiền bạc ở đâu ra bù đắp,
trong khi kinh tế vốn dĩ của Nga là nền kinh tế quốc phòng? Tất
cả tiềm năng kinh tế chỉ dồn vào chi phí quốc phòng, thi đua vũ
trang với ông nhà giầu Mỹ. Kể từ năm 1975, chỉ riêng Việt Nam,
Nga phải chi viện mỗi năm 2 tỷ đô la tiền mặt, chưa kể viện trợ
quân sự như xe tăng, phi cơ, vũ khí, đạn dược...
Tới đây thì chúng ta hãy nhìn vào bàn
cờ chính trị của thế giới với hai tay chơi cờ Nga – Mỹ. Trong khi
Tàu bị bao vây tứ phía:
– Phía Bắc thì bị Nga chận,
– Phía Tây thì từ Kyrgyzstan xuống tới Afghanistan cũng của Nga,
– Phía Nam thì thù nghịch với Ấn Độ,
–
Phía Đông thì có Nhật, Hàn, Đài Loan của Mỹ, Việt Miên Lào của
Nga.
Tàu muốn
căng thuyền buồm ra khơi biển Đông thì có cả rừng chiến hạm nhiều
nước đang canh hỏa lực chờ đánh trận Xích Bích tân thời... Vậy
thử hỏi Tập xì dầu, ve chai, lông vịt sẽ rón rén bước chân ra ngõ
liễu, xóm đào nào trong khi tứ phương từ đất liền tới biển cả đều
bị bao vây, bít lối?
Cùng tắc biến – Biến tắc loạn, sự đối
đầu và nhiều cuộc xung đột bên trong của nhiều chính phủ nước
cộng sản tiếp diễn. Như một phần của cuộc “Chiến Tranh Lạnh”:
– Vào năm 1979, nước Mỹ dưới thời Tổng
Thống Jimmy Carter và Cố vấn An Ninh Quốc Gia Zbigniew Brzezinski
bắt đầu ngấm ngầm cung cấp tài chính và huấn luyện cho các lực
lượng MuJahideen chống chính phủ cộng sản Afghanistan thông qua
cơ quan an ninh mật Pakistan được gọi là Inter Services
Intelligence (ISI), họ là những người Hồi Giáo bất mãn trong nước
chống lại thuyết vô thần cộng sản của chế độ Marcist. Nhằm ủng hộ
cho các lực lượng cộng sản Afghanistan, Liên Bang Xô Viết can
thiệp vào nước này ngày 24/12/1979. Theo các phương tiện truyền
thông và các nguồn tin chính thức của chính phủ, khoảng 110,000
tới 150,000 quân Xô Viết, với sự hỗ trợ của 100,000 hay hơn phân
nửa quân đội Afghanistan ủng hộ cộng sản đã hiện diện tại nước
này. Giai đoạn chiếm đóng của Xô Viết dẫn tới cuộc di cư hàng
loạt của hơn 5 triệu người Afghan tới các trại tị nạn ở nước
Pakistan, Iran và các nước láng giềng khác. Hơn 3 triệu người đã
định cư tại Pakistan, hơn 1 triệu người tại Iran và nhiều quốc
gia khác trên thế giới. Đối mặt với nhiều sức ép quốc tế và con
số hơn 15,000 binh lính thiệt mạng sau các cuộc đụng độ với các
lực lượng Mujahideen được Hoa Kỳ, Pakistan, và các chính phủ khác
huấn luyện, quân đội Xô Viết đã phải rút đi sau mười năm chiếm
đóng. Năm 1989, cũng là năm xảy ra cuộc “cách mạng nhung” của
Liên Bang Xô Viết.
– Việc rút quân đội Xô Viết khỏi nước
Cộng Hòa Dân Chủ Afghanistan được xem là một thắng lợi về ý thức
hệ tại Hoa Kỳ là quốc gia đã hỗ trợ Mujahideen qua ba đời tổng
thống nhằm ngăn cản sự mở rộng ảnh hưởng Xô Viết tới vùng Persian
Gulf và Gulf of Oman có nhiều mỏ dầu. Sau khi quân đội Xô Viết
rút đi năm 1989, Hoa Kỳ và các đồng minh đã giảm dần sự quan tâm
đến Afghanistan và chỉ giúp đỡ nhỏ giọt cho việc khôi phục đất
nước đã bị tàn phá sau chiến tranh. Khối Xô Viết đã tiếp tục ủng
hộ Tổng thống Najibullah là cựu lãnh đạo cơ quan an ninh mật KHAD
cho tới khi ông mất chức năm 1992. Tuy nhiên, thiếu sự hiện diện
của các lực lượng Xô Viết, chính phủ thân cộng sản không thể giữ
được ưu thế và mất dần lãnh thổ vào tay các lực lượng du kích.
– Kết quả của những cuộc chiến là đại
đa số giới trí thức cùng các tầng lớp tinh hoa Afghanistan đã rời
bỏ đất nước ra nước ngoài, một khoảng trống quyền lãnh đạo nguy
hiểm xuất hiện. Những cuộc chiến tiếp tục giữa nhiều phe phái
Mujahideen, cuối cùng dẫn tới sự nổi lên của các lãnh chúa địa
phương. Những trận đánh đẫm máu nhất trong cuộc nội chiến diễn ra
năm 1994, khi hơn 10,000 người bị giết hại tại Kabul. Sự hỗn loạn
và tình trạng tham nhũng lan tràn tại đất nước Afghanistan thời
hậu Xô Viết và là nguyên nhân dẫn tới sự xuất hiện của lực lượng
Taliban chủ yếu là người Pashtun thuộc vùng Helmand và Kandahar.
– Taliban đã phát triển thành một lực
lượng Chính Trị Tôn Giáo, và cuối cùng chiếm Kabul năm 1996. Tới
cuối năm 2000, Taliban đã chiếm được 95% lãnh thổ đất nước.
Taliban đã áp đặt một bộ luật Hồi Giáo Sharia hà khắc và sau này
Taliban bị xem là những kẻ ủng hộ khủng bố, chủ yếu vì đã cung
cấp chốn nương thân cho mạng lưới Al–Qaeda của Osama Bin Laden.
Trong bảy năm cầm quyền của Taliban, đa số dân cư nước này phải
sống trong tình trạng hạn chế đến cùng cực các quyền tự do và sự
vi phạm vào quyền sống của họ. Phụ nữ bị cấm làm việc, trẻ em gái
không được đi học. Những người chống đối bị trừng phạt ngay lập
tức. Những người cộng sản bị tiêu diệt một cách có hệ thống và
trộm cắp bị trừng phạt bằng cách chặt chân hoặc tay. Tuy nhiên,
tới năm 2001 Taliban đã hầu như triệt tiêu được việc trồng cây
thuốc phiện tại Afghanistan vốn đã thu được hằng tỷ dollar lợi
nhuận.
Sau
biến cố tấn công khủng bố ngày 11/9/2001 tại New York, Mỹ tung ra
một chiến dịch quân sự nhằm tiêu diệt mạng lưới Al–Qaeda đang
hoạt động tại Afghanistan và lật đổ chính phủ Taliban. Tháng 12
năm 2001, các lãnh tụ chính của các nhóm đối lập Afghan đã gặp gỡ
tại Bonn – nước Đức và đồng ý về một kế hoạch thành lập một Chính
Phủ Dân Chủ mới dẫn tới việc Hamid Karzai, một người Pashtun từ
thành phố miền nam Kandahar, trở thành chủ tịch Chính Quyền Lâm
Thời Afghan dưới sự bảo trợ tối đa của Mỹ và khối NATO. Tuy nhiên
chính quyền mới của Hanid Karzai vẫn tiếp tục phải đối phó với
cuộc nổi loạn của Taliban, những mối đe dọa tấn công từ một số
thành viên Al Qaeda còn sót lại, và sự bất ổn, đặc biệt tại miền
bắc, đã gây ra tình trạng các lãnh chúa bán độc lập. Chính phủ Mỹ
đã chi hàng chục tỷ đô la cho viện trợ phát triển tại Afghanistan
trong hơn 15 năm và hơn một nghìn tỷ đô la chi phí quân sự trong
cùng thời kỳ. Sau cuộc bầu cử tổng thống năm 2014, Tổng thống
Karzai đã rời bỏ quyền lực và Ashraf Ghani trở thành Tổng thống
vào tháng 9 năm 2014. Cuộc chiến của Hoa Kỳ tại Afghanistan, cuộc
chiến dài nhất trong lịch sử, chính thức kết thúc vào ngày 28
tháng 12 năm 2014. Tuy nhiên, hàng ngàn lính NATO do Mỹ lãnh đạo
vẫn còn ở lại đây để đào tạo và cố vấn cho các lực lượng chính
phủ Afghanistan. Một cuộc khảo sát được tiến hành vào năm 2015
cho thấy 77% người Afghanistan vẫn ủng hộ sự hiện diện của quân
đội Hoa Kỳ tại nước này; 67% cũng ủng hộ sự hiện diện của lực
lượng các nước trong khối NATO. Mặc dù đất nước còn phải đối mặt
với rất nhiều vấn đề, 80% người Afghanistan vẫn giữ quan điểm
rằng việc Hoa Kỳ đem quân vào Afghanistan và lật đổ Taliban vào
năm 2001 là một điều tốt. 53% người Afghanistan đổ lỗi cho
Taliban hoặc Al–Qaeda đã gây nên tình trạng hỗn loạn và bạo lực
của đất nước hiện nay trong khi chỉ có 12% đổ lỗi cho Hoa Kỳ...
Câu hỏi trong bài “xạo sự” này là: Tại
sao Cựu Tổng Thống Donald Trump quyết định rút toàn bộ quân Mỹ ra
khỏi Afghanistan, để cho quân Taliban sẽ áp đảo chính quyền Kabul
của Ashraf Ghani có nguy cơ như tháng tư đen năm 1975 của miền
Nam Việt Nam? Tình thế Kabul đang trong cơn hấp hối tính từng
ngày. Hồng quân Nga đang huy động để “tập trận” ở Tajikistan và
Uzbekistan sát biên giới Afghanistan, để cứu chế độ Ghani hay hỗ
trợ cho Taliban chiếm chính quyền?
Trả lời được câu hỏi này có nghĩa là đã
hiểu được nước cờ của “Khổng Minh, Châu Du và Tư Mã Ý” tân thời
trong thế chân vạc thế giới thời nay. Afghanistan cũng như Việt
Nam, cả hai đều là đất tranh:
– Có Việt Nam trong tay là có toàn vùng
Đông Nam Á.
–
Có Afghanistan trong tay thì có cả vùng Persian Gulf và Oman
Gulf.
Đó là lý
do tại sao năm 1978, khi Đảng Dân Chủ Nhân Dân Afghanistan theo
Chủ nghĩa Cộng sản dưới cái ô dù bao che của Mạc Tư Khoa tiến
hành một cuộc đảo chính gọi là “Cuộc Cách Mạng Saur Vĩ Đại” và
chiếm giữ quyền bính, sau đó sẽ mở rộng địa bàn xuống Pakistan,
Ấn Độ và kiểm soát toàn vùng biển Arabian... Thế tất nhiên như
con cua Nga muốn bò lên miệng thùng, bị con cua Mỹ kéo lôi xuống
năm 2001 với ông phỏng đá Hamid Karzai, và cho đến ngày nay tự
nhiên Mỹ bỏ rơi Afghanistan, để lại quốc gia này cho ai đây: Nga
hay Tàu?
– Với
nước Nga thì Afghanistan là cửa ngõ bước xuống Arabian Sea...
– Với nước Tàu, Afghanistan là cửa ngõ
của “con đường tơ lụa” từ thời nhà Tống, sang đến nhà Nguyên,
Thành Cát Tư Hãn đã dừng ngựa ở Tehran thủ đô của xứ 1001 đêm
rồi.
Trong 4
thập niên qua, Nga đã lấy được Đông Dương và sau đó lấy được
Afghanistan rồi phải dừng lại tại đó. Cho đến 1990 sau khi
Gorbachev nhường ngôi cho Yeltsin thì buông tay luôn. Đông Dương
rơi vào tay Tàu Phù, Afghanistan rơi vào tay Mỹ. Mộng mưu bá đồ
vương của Nga như chấm hết ở đây.
Bây giờ tự dưng Mỹ rút quân ra khỏi
Afghanistan, đồng nghĩa với sự bỏ rơi chính phủ Kabul tương tự
như Mỹ đã bỏ rơi Sài Gòn năm 1975 để nhường lại cho ai? Nga hay
Tàu? Một cái bánh hamburger béo bở, không cần lý luận dài vòng,
ai cũng biết là để lại cho Nga chớ không phải cho Tàu, vốn dĩ
Taliban là con đẻ của Nga.
Taliban là một lực lượng Hồi Giáo cực
đoan và quá khích, lại căm thù cộng sản thấu xương. Nga đã tự
giải thể cộng sản, thì không có lý do gì Taliban lại theo Tàu, dù
được Tàu chi viện hàng tỷ mỹ kim, và cho dù Putin cùng Tập Cận
Bình ăn cùng mâm, ngủ cùng chiếu thì Taliban cũng sẽ xem Tàu là
kẻ thù. Bên cạnh sát nách với Taliban là cả một khối hơn 300
triệu người Hồi Giáo ở Tân Cương vùng Thiểm Tây đang sống thoi
thóp dưới bàn tay tàn độc của Tàu Cộng Bắc Kinh. Vậy ai sẽ ôm
bomb tự sát lao vào kẻ thù khi ơn Allah kêu gọi?
Trong thực tế thì chính trị Mỹ không
cần ngó ngàng gì tới Việt Nam hay Đông Dương, cứ để đó để chú
Chệt nuôi cho béo mập rồi hạ hồi phân giải, những màn trình diễn
ngoại giao, thương mãi, viện trợ tàu thuyền kiểm soát biển... của
Mỹ cho bọn “bake Hà Nội” chỉ là màu gà, nước lựu ở chốn kỷ viện,
thanh lâu chẳng có “bảo hiểm nhân thọ” bán cho bọn cộng sản Bắc
Việt diệt chủng dân Việt, giết người, cướp của!
Mỹ “bàn giao” Kabul cho Taliban là một
đòn chính trị hiểm ác, là tặng “thanh long đao” cho “Quan Vân
Trường Putin” đẩy Trung Cộng vào thế “bối thủy”, Tàu Tập vọng
động lúc này là tự sát. Bao nhiêu thùng thuốc nổ đang vây quanh
lục địa Trung Cộng, thiên hạ đang chờ Bắc Kinh tự kích hỏa ngòi
thuốc nổ để tự diệt. Liệu Bắc Kinh có dám làm hay không? Trăm lần
không, ngàn lần không, vạn lần không! Vì như đã nói đó là hành
động tự sát. Hơn ai hết Tập Cận Bình phải hiểu điều đó, cho nên
bấy lâu nay Tàu Cộng cứ rống mõm hùng hổ tuyên bố Đài Loan là một
tỉnh của Tàu mà nào có dám động đến cọng lông tơ của bà Thái Anh
Văn chưa? Tàu Tập cứ đánh võ mồm “Sơn Đông mãi võ” bán thuốc dán
ghẻ và cao giết chuột làm oai với đám “hạ bộ” bake Hà Nội và “bọn
Khmer Hunsen”, Lào nộm pía lòng bò... và cứ đại ngôn hùng hổ
tuyên bố năm 2025 hay 2035 sẽ là bá chủ thế giới mà năm 2021 đang
bị nhốt vào cái rọ, một vành đai một con đường giờ thì tiền mất
tật mang, cà cuống chết tới đít mà còn cà giựt cà chớn cho có
chút sĩ diện với bàng môn thiên hạ thế thôi là thế thời phải thế!
Tàu Tập cứ sính mộng mưu bá đồ vương
như Tần Thủy Hoàng hay Mao Trạch Đông để trở thành Hoàng Đế không
ai cấm cản. Nhưng thôi “bỏ qua đi tám” giấc kê vàng đó chỉ giới
hạn trong lãnh địa của nhà Hán của thiên niên kỷ xưa thôi, ngày
nay hiểm họa phân chia Hán – Mãn – Mông – Hồi – Tạng – Hongkong
đang âm ỉ chờ bật lửa bùng lên chưa biết ngày nào!
Quả thật là điên đảo mộng tưởng hão
huyền như chuyện Tam Quốc Chí hay Bao Công Kỳ Án. Mộng Bá Vương
trở thành “mượn bá vong” linh tiêu tán đường cao đơn hoàn tán là
như vậy! Ngay cả đám Hán thất bake Hà Nội chúng là đĩ rạc thạo
nghề, thì chúng cũng biết ngủ với khách Washington có nhiều lợi
lạc hơn và chúng đã “đi đêm” rồi. Kim Jong Un là tay chơi chính
trị thứ thiệt có bản lãnh, hắn có máu Lương Sơn Bạc nên thích
Trump hơn Tập bãi thượng hải. Vậy thử hỏi bọn tam sên còn có mấy
ai? Ở đời người ta phù thịnh chứ không ngu dại gì đi phù suy. Hãy
chờ xem dậu đổ bìm có leo hay không, mà bìm muốn leo thì cũng
phải nhờ phân bón Made In USA.
Thôi để “Xạo Sự” tôi luận: Vì Sao Trung
Hoa Không Thể Làm Siêu Cường?
Theo nghĩa chữ, Văn là vằn vết, văn vẻ
như trong chữ Văn Thạch là đá có văn vết, có vân tức là đá hoa.
Hóa là làm biến mất, làm thay đổi hình tướng. Văn Hóa có nghĩa là
dùng cái hay cái đẹp, cái tốt để biến hóa, để chinh phục, để thay
đổi con người và xã hội. Đó là nhìn Văn Hóa trên phương diện động
của một phương tiện. Vậy luận tổng quan Văn Hóa có nghĩa là dấu
vết của Đạo Đức, Chính Trị, Giáo Dục, Kỹ Thuật... gồm tất cả
những sinh hoạt tinh thần, vật chất của con người đã được thể
nghiệm, đãi lọc trong xã hội, ở một thời điểm nào đó trong dòng
sống, còn, tiếp, nối, tiến, hóa đến vô cùng của loài người.
Để thi hành chính sự Văn Hóa, người xưa
đã phải quán triệt thiên hạ, xét biểu hiện của Nhân Tính thấu Ý,
thông Tình và đạt Chí để hiểu được Người; để từ đó hướng dẫn Nhân
Loại đi lên tới chỗ Chân – Thiện – Mỹ. Tóm luận như thế thì Văn
Hóa là một dòng sinh mệnh. Để sống, còn, tiếp, nối, tiến, hóa,
Văn Hóa cần phải được rao giảng, truyền bá, phát huy. Mức độ lớn
mạnh của Văn Hóa tỷ lệ thuận với số người thông hiểu và thực hành
qua cách sống, nghĩ, và làm theo những mô thức mà Văn Hóa đã quy
định. Xin hãy so sánh sự phổ biến và thông dụng của sinh ngữ Anh,
Pháp trên thế giới ngày nay với những thể loại từ ngữ La Tinh, Hy
Lạp, Phạn ngữ Sanskrist Hindi – Pali, Miên, Lào, Thái, Miến Điện,
Arabic, Hebrew, Sinhalese... Riêng Hoa ngữ thì học viết, hiểu ý
nghĩa thâm sâu lại càng khó hơn, ngay cả người Hoa chính thống
dòng văn học cả đời chưa dám nói mình thông văn Hoa ngữ! Lại thêm
có những chữ viết tới vài chục nét kiểu tượng hình và hoàn toàn
phải nhớ thuộc mặt chữ như bức họa, và đỉnh cao của Họa là viết
chữ là Thư Pháp, viết như gió đùa lướt qua đầu ngọn cỏ... Bấy
nhiêu thật là nan hành, khổ học cho người học viết chữ Hán...!
Hoa ngữ khó viết, khó sử dụng phổ thông cho tất cả dân chúng các
quốc gia trên thế giới... Lại nữa chỉ có số ít các nhà chuyên môn
về nghiên cứu thông hiểu. Do vậy, Văn Hóa có tính cách như là nền
tảng định hướng và thiết kế chính sách Chính Trị và đặc tính của
Văn Hóa sẽ có dấu vết rõ rệt trên chính sách chính trị và yếu tố
Tư Tưởng vốn là nền tảng chủ đạo, vì tư tưởng hướng dẫn hành động
mà bản chất của chính trị là hành động. Một trong những phương
tiện truyền bá Văn Hóa là Ngôn Ngữ, trong đó chữ viết tối quan
trọng.
Trong
bài viết “Xạo Sự” này tuy có dạng thức khúc nôi, nhiễu sự dông
dài nói theo con bé Janebomb là bày chuyện “hoa lá hẹ...” góp mặt
với Chương Trình HOA TỰ DO – Hát Cho Quê Hương Tôi làm nhịp cầu
“tâm tình chính trị” với quý vị thức giả trong bóng tối “Long
Đàm” khi ẩn, khi hiện như quẻ “Bát Thuần Càn – Hào Lục: Phi Long
Tại Thiên” và con “giun đỏ” của vùng lưỡng hà mà chừa bỏ thói
“chiến lang” vì thân phận gái Điêu Thuyền sính vai “Mulan” chỉ
thiệt thân với lời nhắn gởi tới Bắc Kinh:
– Nếu là thiện tri thức cầu Đạo thì nên
diện bích,
–
Nếu học sinh cầu Trí thì nên đào hầm, thắp đèn đọc sách để học,
– Nếu là lương dân cầu nhân Phẩm thì
nên vái bậc hiền trí và năng học Tam Tự Kinh cho có chút ít Đức
Dục dính thân phàm phu.
Tóm lại bài viết này chỉ có chủ ý với
dòng chữ thức tự này thôi: Trung Hoa không thể làm Siêu Cường
lãnh đạo thế giới được vì chữ viết Hoa ngữ là trở ngại và chưa
xứng tầm cỡ. Phải dẫn bàn và khảo luận thêm thì điển hình ngay
những thuật ngữ thuộc về ngành Kỹ Thuật, Khoa Học... mà hệ chữ
viết Hoa ngữ không thể “handle” và lấy làm “chữ siêu cường” để
thông dụng và tiện dụng được! Đấy là chúng ta chưa luận bàn về
những yếu tố: Chính Trị – Kinh Tế – Quân Sự – Nhân Văn của Trung
Cộng hiện thời còn yếu kém so với Nước Mỹ cường thịnh và trình độ
dân trí Mỹ rất xa... “Xạo Sự” tôi sẽ trình bày đầy đủ hơn với
những nguyên nhân từ: Tư Tưởng – Triết Lý – Chính Trị – Địa Lý –
Kinh Tế – Quân Sự – Văn Hóa – Ngôn Ngữ – Giáo Dục – Nhân Văn –
Nhân Tình – Nhân Tính – Dân Tộc Tính – Xã Hội Tính... của Trung
Quốc đã khiến không thể trở thành siêu cường.
Xạo sự hôm nay tới đây cũng quá lòng
thòng. Chuyện Tam Quốc Chí tân biên thì sẽ còn tiếp tục dài dài.
Chuyện Covid–19 hay Delta, hay Gappa gì gì đó sẽ còn diễn tiến
nhiều tập với xác chết bọc bao nylon thê thảm và Wuhan là mồ hủy
diệt nhân loại hay “kẻ gieo gió thì sẽ gặt bão”?
Thân Kính Chúc Quý Vị Một Ngày Chủ Nhật
Vui Vẻ.
Út Bạch Lan E22
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Thang Vu chuyển
Đăng ngày Thứ Ba, August 10, 2021
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang