Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy
Bút
Chủ đề:
huynh đệ chi binh
Tác giả:
MĐ Đoàn Phương
Hải
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Như thường lệ
sáng nào tôi cũng vừa nhâm nhi ly cà phê, vừa đọc email Võ Bị để
biết tin tức, sinh hoạt của các bằng hữu anh em khắp mọi nơi
trước khi làm việc. Nhưng buổi sáng hôm nay, buổi sáng thứ Tư
ngày 21 tháng 6 năm 2000, tôi đã sững sờ đánh đổ ly cà phê khi
đọc những hàng chữ báo tin Thanh Râu Nguyễn Viết Thanh Khóa 19
Trường Võ Bị Quốc Gia Việt Nam (TVBQGVN) vừa mới qua đời vì bạo
bệnh tại Canada! Tôi không biết phải bắt đầu từ đâu, dùng chữ
nghĩa như thế nào để viết cho đủ, chuyên chở cho hết những ngày
trên Võ Bị, những tháng năm cùng chung đơn vị với những trận
chiến mịt mù bom đạn khi ở Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù với Thanh!
Thẫn thờ nhìn tấm hình để trên bàn làm
việc, tấm hình nhà binh duy nhất mà tôi có do Thanh râu gửi tặng
mấy tháng trước đây. “Bùi Đăng” Phạm Kim Bằng, “Ngọc Nga” Lê Minh
Ngọc, “Thanh Tâm” Nguyễn Tiết Thanh, tôi và Bác sĩ Trọng chụp
chung ở một căn nhà hoang hồi Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù tham dự hành
quân với Chiến Đoàn 333 bên Cambodge vào khoảng tháng sáu năm
1970.
Ở một
nơi nào đó, tôi nghe như Thanh đang nói nói cười cười trêu chọc
anh em, mắt như thấy Thanh ngồi trên thiết vận xa chỉ tay xua
quân qua biên giới. Qua khung cửa nắng đã lên cao, rặng thông bên
kia đồi ngả nghiêng rì rào trong gió. Trên những cành sồi, hoa
nắng tròn tròn lung linh trên bộ áo hoa dù! Thanh như thoáng hiện
ở đâu đây!
Ngoài kia những con chim mỏ đỏ cánh đen, giống như những con sáo
ở quê nhà cất giọng hót trong cao nghe thật buồn đang bay chuyền
trên cành cây maple lá đỏ. Và như thế là Thanh đã thực sự nhắm
mắt xuôi tay, bỏ vợ bỏ con, bỏ Toronto tổ ấm cuối đời để về một
nơi xa thật xa. Có thể là rừng dương bãi biển ở quê nhà, có thể
là thung lũng mù sương Dakto, Hạ Lào, A Sao, A Lưới... Hay có thể
là một chốn bình yên, không danh không lợi... Nhưng đó là nơi yên
nghỉ cuối cùng của một đời người!
Cuối năm 1962 khi những chuyến xe lửa
cuối cùng vừa vượt núi băng rừng, uể oải lăn bánh vào sân ga Đà
Lạt trong ánh nắng héo hắt, hanh vàng co ro lạnh của thành phố
cao nguyên thì tôi gặp Thanh và nhiều bạn hữu chờ xe vào trường
Võ Bị. Thời gian thụ huấn ở quân trường, tuy ở hai đại đội khác
nhau, nhưng tuần nào chúng tôi cũng gặp nhau trong những đêm trực
gác súng cối gần kho đạn.
Nhiều đêm mưa lạnh co ro trong cái áo
gác “lính cà” mầu olive dài tới gót chân, Thanh thường kể tôi
nghe về Phan Thiết quê anh. Thanh cao lớn đẹp trai, đôi mi cong
như lông mi con gái, nổi bật với hàm râu quai nón dù đã cạo nhưng
vẫn đen đậm quanh hàm, vì thế bạn bè gọi anh là Thanh Râu hay
Thanh Tây Lai.
Cuối năm 1964 khi mãn khóa ra trường,
Thanh và tôi nhảy múa reo hò, mua ngay chiếc nón đỏ đội lên đầu
vì được về binh chủng Nhảy Dù. Thanh về Tiểu Đoàn 3 Nhảy Dù ở
trại Phạm Công Quân. Anh bắt đầu làm quen với những người lính
phong trần, len lỏi chiếc Vespa dọc theo những hàng cây cao su,
cây bã đậu cao xanh rợp bóng đậm màu vôi trắng dưới gốc cây tại
ngã tư Bảy Hiền.
Còn tôi thì leo lên chiếc GMC ngồi bên
những người lính dù mặt sạm đen, áo trận còn vương mùi thuốc súng
vừa từ mặt trận Tây Ninh về phép thăm gia đình. Chiếc xe nhà binh
vút trên xa lộ về hậu cứ Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù tại trại Vũ Đào Ánh
nằm khuất dưới những rặng cao su xanh mát trong căn cứ Không Quân
Biên Hòa.
Sau hơn một
tháng hành quân trong Chiến Khu D, cả khóa chúng tôi về học Nhảy
Dù. Đứng ngay cửa máy bay chờ nhảy “saut” đêm, Sài Gòn dưới
chân, cả một vùng rộng lớn lấp lánh ánh đèn xanh đỏ, sông Đồng
Nai như một giải lụa bạch ôm lấy thành phố uốn khúc xuôi về phía
biển. Khi đứng lên móc khóa dù, Thanh nheo mắt chọc tôi:
– Coi chừng nhảy vô đồn nghe Bắc Kỳ
con!
Đèn xanh
vừa nháy lên, liền với tiếng “Go” tôi lao mình theo Thanh Râu
phóng ra khỏi thân tầu. Trời trong vắt đầy sao, gió đêm hơi lạnh
thổi mạnh từ bờ sông, hoa dù tản mạn bung trong gió, lòng lâng
lâng với một cảm giác thích thú kỳ lạ khi dù nhẹ nhàng bay. Làng
mạc xóm nhà quanh khu Quang Trung và bãi nhảy Ấp Đồn mờ đục trong
đêm. Đôi chân hụt hững trong không khí, tôi vội co chân lấy thế.
Cách tôi không xa Thanh đang kéo dù ngược chiều gió để khỏi rớt
vào đồn. Lũ trẻ trong làng tay bấm đèn pin chạy đuổi theo những
hoa dù căng gió, từ trên cao nhìn xuống như một bày đom đóm, vừa
chạy vừa la kéo dù như những tay chuyên nghiệp!
Chân vừa chạm đất, tôi lăn mình một
vòng và cảm thấy hơi thốn ở chân. Lũ trẻ chăn trâu chợt la lên:
– Cố vấn, cố vấn Mỹ tụi bay ơi!
Rồi một số bỏ chạy về phía Thanh râu.
Trong nháy mắt tụi nhỏ đã dồn dù của tôi vào bao, vui vẻ nhận
tiền “lì xì.”
Cách tôi không xa Thanh đang chống nạnh la oai oái:
– Ê nhóc con, tao là Việt Nam chứ không
phải là Mỹ, lấy đỡ tí tiền còm đi mấy em!
– Thiếu úy trông giống Mỹ quá! Cho
thêm chút nữa đi, dù vướng vào đồn mà thiếu úy.
Tôi rít một hơi thuốc thơm rồi thủng
thẳng đến bên Thanh ngâm nga câu thơ chợt đến trong đầu để trêu
chọc Thanh râu:
– Dù bay Nam Bắc Đông Tây. Sao Ông lại
kéo.... dù ngay vào... đồn!
Lũ trẻ nhảy lên ôm bụng ngặt nghẽo
cười.
“Râu”
lườm tôi:
– Đồ
Bắc Kỳ đểu!
Rồi hai đứa lủi nhanh vào mấy hàng cháo, chè, hột vịt lộn... của
các cô gái trong vùng bán hàng cho các toán Nhảy Dù ngày và đêm.
Chân gác lên chiếc ghế dài, rít một hơi thuốc Pall Mall, tu liền
một hơi mấy lon bia, Thanh nhe răng cười hích hích rồi chỉ mặt
tôi hát chọc cái gốc Bắc Kỳ mang rau muống và giắt theo con chó
vào Nam.
– Quê
hương tôi cái mùng mà kêu cái màn.
Hay:
– Từ Bắc vô Nam tay cầm bó rau, tay kia
cầm sợi giây và dắt theo con cầy... Mấy thằng bạn cùng khóa và lũ
trẻ cùng phá ra cười.
Sau “saut” dù đêm mãn khóa chúng tôi ít
có dịp gặp nhau, nếu có thì cũng chỉ một thoáng vội vàng trong
núi trong rừng, vừa bàn giao khu vực hành quân, vừa chia nhau
điếu thuốc, rồi lại mỗi đứa mỗi nơi miệt mài trên khắp bốn quân
khu.
o O o
Chiến trường càng ngày càng khốc liệt,
chúng tôi đã trưởng thành trong lửa đạn chiến tranh. Xương thịt
bạn bè, máu huyết anh em đã thực sự thấm đỏ quê hương. Hết Kháng,
hết Hùng ra đi ở Bình Giã thì lại đến Châm, Trí, Chu, Bôn,
Quang... một đời mũ đỏ, mũ nâu nằm xuống ở Hậu Nghĩa. Củ Chi hay
Cần “bơi” vừa kịp thấy đứa con đầu lòng thì ngã gục ở Khe Sanh.
Chiến tranh đã thực sự chuyển mình,
không còn CKC bá đỏ, không còn mìn bẫy hầm chông. Chiến tranh đã
lớn, hung dữ như một con quái vật, vươn những cánh tay lông lá
khổng lồ ác độc từ Nga sô, Trung cộng đưa xe tăng đại pháo, hỏa
tiễn súng bom, những vũ khí cực kỳ tinh xảo và hàng hàng lớp lớp
tuổi trẻ miền Bắc chết dọc Trường Sơn để xâm chiếm miền Nam.
Sau Tết Mậu Thân tôi đang ở Tiểu Đoàn
11 Nhảy Dù, hành quân lội nát vùng An Phú Đông, Nhị Bình, Mười
Tám Thôn Vườn Trầu, vòng đai ven đô thành phố thì được lệnh
thuyên chuyển về Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù đang hành quân hỗn hợp với
Sư Đoàn Không Kỵ của Mỹ tại Tây Ninh.
Tôi ghé về thăm hậu cứ Tiểu Đoàn. Vẫn
những căn nhà vòm thân yêu nằm dưới những hàng cây xanh mát. Vẫn
những tiếng rơi khô cứng của những quả cao su khô trên mái tole.
Hàng cây cao su trước sân Đại Đội 72, nơi tôi vẫn tập họp binh sĩ
ngày xưa vẫn xanh tươi, những chiếc lá khô vàng bay như bươm bướm
phủ đầy trên sân đại đội mỗi khi có cơn gió thổi về.
Cảnh cũ còn đây nhưng người xưa chắc
chỉ còn mình tôi trở về đơn vị. Chiến tranh đã cướp đi hầu hết
những người lính cũ mà tôi biết mặt quen tên! Tiếng kèn hạ cờ
buổi chiều tan loãng trong không gian, lướt thướt trên rặng cao
su, quyện tròn theo những căn nhà vòm, len lỏi thật sâu trong ký
ức để tôi nhớ về những người lính cũ năm xưa!
Người lính kèn cúi đầu chào khi nhận ra
tôi, những sợi tóc ngắn bạc trắng bên mang tai. Chiếc kèn với vết
đạn xuyên một lỗ tròn ngay tay cầm nay đã ten mầu đồng ngả sang
mầu xám, người lính đã thực sự già sau những năm dài chiến trận.
Đến Tây Ninh chiều 27 Tết, ở một thành
phố xa lạ tôi thấy lạc lõng không biết về đâu, nên lái xe đến
Thánh Thất Cao Đài, đến để chắp tay cầu xin an lành cho chính
tôi, cho đơn vị, cho bạn bè, và đồng đội của tôi. Sáng hôm sau
ngồi trực thăng bay vào Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn tại căn cứ Sandra.
Đời lính chiến xa nhà, nhớ vợ, nhớ con,
nhớ người tình nên mấy anh Cố Vấn Mỹ thường mượn tên người đẹp để
đặt tên cho một dãy căn cứ hỏa lực nằm rải rác trong vùng rừng
núi Tây Ninh. Sandra, Vicky, Carolyn, Barbara... những cái tên dễ
thương, dễ gọi để phi cơ và pháo binh dễ liên lạc, dễ nhận trên
bản đồ mỗi khi yểm trợ, tiếp tế hay tản thương.
Trực thăng vừa đáp tôi đã thấy “Ngọc
Nga” Lê Minh Ngọc, Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù và anh cố
vấn Mỹ đang cầm bản đồ chờ trực thăng để bay thám sát đổ quân.
Ngọc Nga vui vẻ bắt tay và giới thiệu tôi với anh cố vấn. Chỉ
trên bản đồ cho tôi biết các vị trí đóng quân, tình hình đơn vị
rồi kéo tôi lên trực thăng bay với anh để chỉ huy các đại đội
đang chạm địch.
Trời trong xanh, từng vạt mây trắng
mỏng quấn quít thân tầu. Rừng già xanh ngắt nằm dưới gót chân,
hàng loạt hố bom B–52 đầy nước xanh lơ ẩn hiện trong rừng cây.
Tôi nghe tiếng Nguyễn Lô, Võ Trọng Em, Thanh Râu oang oang trên
máy. Nhận lệnh Ngọc Nga xong xuôi, Thanh Râu cười hích hích hát
trên máy để trêu chọc tôi.
Mấy họng pháo binh 105ly nòng còn đang
bốc khói vì vừa bắn yểm trợ cho các đơn vị hành quân. Vừa đáp
xuống Sandra tôi gặp Trần Trung Nhất, anh kéo tôi đi một vòng căn
cứ coi vị trí đóng quân. Nhất và tôi, bạn cùng khóa 19 Võ Bị,
cùng có với nhau những ngày máu lửa khó quên tại Đồng Xoài.
Đứng tựa chiến hào nhìn những cành mai
nở vàng trên góc một chòi canh, bên bức tranh Tết pháo đỏ với lũ
trẻ bịt tai dán trên bao cát cạnh lỗ châu mai của khẩu đại liên
làm Nhất sực nhớ và kêu lên, ngày mai đã là 28 Tết!
Mặc dù mới đổi về tiểu đoàn, nhưng tôi
không thấy xa lạ mà cảm thấy quá thân quen. Tiểu đoàn trưởng Ngọc
Nga là cán bộ đại đội trưởng của tôi từ ngày còn ở Đại Đội A trên
trường Võ Bị. Còn 4 đại đội trưởng tác chiến thì tất cả đều là
đàn anh hoặc là bạn cùng khóa 19 mày tao chi tớ của tôi. Ngọc Nga
chỉ định tôi làm sĩ quan hành quân, đáng lẽ do đàn anh Nguyễn Lô
Khóa 18 đảm trách, nhưng vì anh thích coi đại đội nên tôi đảm
trách chức vụ của anh.
Thời gian này thì Trần Trung Nhất của
Khóa 19 coi Đại Đội 71. Hiền, ít nói từ ngày ở quân trường, nhưng
khi tức giận thì trời đất cũng phải ngả nghiêng. “Hồng Hà” Võ
Trọng Em Khóa 19 nắm Đại Đội 72. Em trông có vẻ hiền lành nhưng
thực ra là “tẩm ngẩm tầm ngầm đấm... chết voi.” Tại sao tên là Em
mà lại lấy danh hiệu truyền tin là Hồng Hà thì không ai hiểu. Có
thể là tên người thân hay có thể là tên bồ nhí!
Có lần Thanh Râu tình cờ lấy được bức
thư tình Em đang viết dở cho người yêu, Thanh chạy xuống câu lạc
bộ tiểu đoàn, tu một chai bia rồi hinh hích cười đọc cho chúng
tôi nghẹ... “Em thương mến của Em.” Hay “Em hôn Em ngàn cái...”
Cả bọn ngây người không hiểu Em nào là Em nào!
Thanh Râu hay Thanh Tây lai Nguyễn Viết
Thanh, Khóa 19, đại đội trưởng Đại Đội 73. Tính tình cởi mở phóng
khoáng nhưng ưa trêu chọc bạn bè, và luôn luôn... lỗi hẹn với đào
để đi theo ông “Budweiser, ông 33... và ông Lô lọ rượu!” Trời
nắng cũng như trời mưa, trời gió cũng như trời yên, lúc nào cũng
có ve dầu nhị thiên đường và gói thuốc Pallmall trong túi. Nhiều
lần đang lâm ly ái tình lẻ với đào, Thanh nhớ mùi lấy dầu xoa lên
mũi, hít hít vài cái, đào hiểu lầm là chê mùi thơm của em nên
phụng phịu ra đi. Thanh vẫn tỉnh bơ, hinh hích cười và thoa...
dầu tiếp tục! Khi nhậu hơi ngà ngà Thanh thường lấy dầu bôi lên
điếu thuốc, tròn mồm thở khói, sau đó bắt đầu đi trêu chọc anh
em.
“Lôi Hổ”
Nguyễn Lô là đại đội trưởng Đại Đội 74, đàn anh Khóa 18 Võ Bị,
đánh giặc có nét nhất của Sư đoàn. Bằng hữu giang hồ đặt tên anh
là “Lô lọ rượu,” người nhỏ con, uống rượu như hũ chìm, tính tình
hào sảng, phóng khoáng. Sống rất điệu nghệ giang hồ, chí tình vời
bằng hữu anh em.
Đó! Đơn vị tôi đó! Tiểu đoàn tôi đó!
Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù! Tiểu đoàn đã đứng lên ngạo nghễ, dũng mãnh
sau trận Đồng Xoài. Tiểu đoàn đã theo “Ngọc Nga” chạy bộ từ cây
số 17 đánh tung cả trung đoàn địch độn thổ phục kích tại nghĩa
địa An Hòa, vượt sông vào Thành Nội Huế, tấn công cửa An Hòa,
tiêu diệt địch tại Mang Cá giải vây cho Thiếu tướng Ngô Quang
Trưởng (Tư Lệnh Sư Đoàn 1 Bộ Binh), khi cả cố đô đắm chìm trong
bom đạn hồi Tết Mậu Thân!
Sau đó không vận về thủ đô, khí thế
hừng hực như bão lửa, mạnh như cuồng phong, lùa Đại Đội 73 của
Thanh Râu tiêu diệt gọn một đại đội đặc công của địch tại khu
nghĩa địa Tây giữa cổng Phi Long và ngã tư Bảy Hiền trong đợt
tổng công kích Mậu Thân lần thứ 2 tại Sài Gòn.
Sau đó lại cũng chính Thanh Râu kéo
quân đánh thốc vào khu xưởng dệt sau nhà thờ Đắc Lộ kéo Lôi Hổ ra
khỏi vòng vây, rồi cả hai dẫn quân theo Ngọc Nga xung kích như vũ
bão tiêu diệt sạch sẽ một tiểu đoàn địch, giải tỏa áp lực cho Bộ
Tổng Tham Mưu và phi trường Tân Sơn Nhất.
Đó, đơn vị tôi đó! Anh em tôi đó! Đơn
vị đầy tình nghĩa đệ huynh, ấm tình niên trưởng niên đệ từ ngày
trên trường Võ Bị.
Chẳng gì thì cũng cùng thầy cùng
trường, chia nhau Đồi Bắc, chung nhau Miếu Tiên Sự Thái Phiên,
Chi Lăng đi chung một con đường, trưa chiều quây quần chung một
phạn điếm, đêm đến ngủ chung một đỉnh đồi. Ngày ngày ngạo nghễ
nhìn đỉnh Lâm Viên, và nhất là sắt son chung một lời thề ngoài Vũ
Đình Trường khi kiếm cung xuống núi.
Anh em nương nhau mà sống, mang tình
huynh đệ vượt qua những lúc nguy nan, dìu nhau lướt qua những cơn
bão lửa.
– Mày
kẹt thì tao vô, mày bị vây thì tao giải cứu, thiếu đạn thì tao
chia, thiếu máu thì tao tiếp máu...
Sống như thế thì không thân thiết cũng
thành thân thiết, không ruột thịt cũng thành ruột thịt, nghĩa đệ
huynh còn đậm hơn tình nghĩa anh em. Phòng thủ căn cứ Sandra là
Đại Đội 71 của Trung Nhất, Đại Đội Chỉ Huy và một pháo đội Pháo
binh Dù.
Thanh
Tâm, Lôi Hổ, Hồng Hà hành quân biệt lập ngoài căn cứ, ngày nào
cũng nhảy diều hâu, trực thăng vận, phối hợp với Sư Đoàn Không Kỵ
Mỹ tìm địch rồi dùng phi pháo để tiêu diệt địch trong vùng rừng
núi Tây Ninh.
Đầu năm 70 chiến trường đột nhiên cực kỳ sôi động. Đại Đội 72
đụng địch ở “Đuôi Cá,” trận đánh tàn khốc kinh hoàng ngay từ giờ
phút đầu khi một trung đoàn thuộc Công Trường 9 cục R tao ngộ
chiến với Đại Đội 72. Dưới hỏa lực khủng khiếp và quân số vượt
trội của địch, Võ Trọng Em gồng mình chiến đấu, một mất một còn
chống trả nhiều đợt xung phong cuồng sát, đẫm máu của địch.
Thanh Râu, Lôi Hổ đã đội pháo mà đi, đã
xẻ rừng mà tiến, ào ào như giông bão đánh qua đầu địch, bằng mọi
giá phải phá vỡ vòng vây để cứu thằng bạn cùng khóa, để gỡ cho
thằng Em 19 thoát khỏi nguy nan. Khi gần bắt tay được với Hồng Hà
thì Thanh Râu đụng nặng. Địch pháo như mưa, rồi như lũ thiêu thân
lao mình vào lửa.
Tôi nghe Thanh gầm lên trong máy, chỉnh
pháo binh chạm nổ ngay trước phòng tuyến, ra lệnh cho Dalton anh
cố vấn Mỹ đen phóng rocket, trải hỏa lực của trực thăng võ trang
Cobra cách quân bạn không đầy 50 thước. Dalton la hoảng vì rocket
bắn quá gần. Nhưng chính nhờ lối yểm trợ liều lĩnh và gan dạ đó
mà địch bị tổn thất nặng nề, hàng ngũ rối loạn. Thanh Râu giẵm
trên xác giặc mà đi để vào tiếp ứng cho Đại Đội 72.
Trên trời Ngọc Nga, cố vấn Mỹ, và tôi
suốt ngày bay trực thăng, điều chỉnh khu trục, pháo binh trút
hàng tấn bom tấn đạn lên đầu địch. Ngày thứ hai Ngọc Nga cho trực
thăng bay sát ngọn cây, đạp được mấy thùng đạn và lựu đạn tiếp tế
cho Đại Đội 72 thì trực thăng bị trúng phòng không bể ống dẫn
dầu, khói bốc sau đuôi, chập choạng lết về rớt ngay ngoài căn cứ.
Sau 3 ngày đêm hứng bom hứng đạn của
pháo binh và không quân Mỹ–Việt, thêm hai cánh quân của Lôi Hổ và
Thanh Tâm đánh ngang hông. Lại thêm chi đoàn thiết giáp của Không
Kỵ Mỹ thọc sâu sau lưng đánh trúng bộ chỉ huy và những đơn vị mới
của địch đang bôn tập kéo đe. Hơn lúc nào hết chúng tôi hiểu thế
nào là tình nghĩa anh em.
Sau trận “Đuôi Cá” thì Thiếu tá Phạm
Kim Bằng Khóa 16 Võ Bị về giữ chức vụ Tiểu Đoàn phó với danh hiệu
truyền tin là Kim Bằng (sau này bạn bè gọi anh là “Bùi Đăng” đọc
ngược lại là “Bằng đui” vì anh bị thương ngay mắt trong trận đánh
rực lửa hãi hùng tại Đồi Gió khi anh mang quân đánh giải vây cho
thị xã An Lộc trong mùa hè rực lửa 1972. Từ đó danh hiệu truyền
tin “Bùi Đăng” đã thay thế danh hiệu Kim Bằng).
Khi ở hậu cứ hễ khi nào rảnh rỗi là
chúng tôi kéo nhau ra tiệm phở Thanh Bình ngay gần rạp hát Biên
Hùng của Kim Bằng để thưởng thức phở, la de củ kiệu và món “xíu
quách” độc đáo, hết sẩy, sau đó tà tà kéo nhau ra... ghi sổ.
Mỗi khi túng tiền đi bay bướm tụi tôi
thường đưa Thanh Râu ra làm đầu tầu lên gặp Ngọc Nga. Với tài
trêu chọc và câu hát sở trường “Xin mặt trời hãy ngủ yên... Cho
tôi xin dăm thước mặt trời...”
Niên trưởng Khóa 16 chỉ biết cười trừ,
bỏ tiền vào phong bì, nghe Thanh Râu hích hích cười, giơ tay ra
hiệu cho mấy “Cùi” đứng chờ sẵn ở ngoài sân. Cả bọn lại tiếp tục
chương trình kéo nhau ra Quán Thịt Rừng hay vi vút ở Văn Cảnh, Tự
Do. Nhiều hôm “Đích thân” cao hứng đi theo, hôm đó kể như đàn anh
trúng số. Những ngày đóng quân ở vườn Tao Đàn, cả bọn thường kéo
nhau ra Đêm Mầu Hồng hay Blue Dragon. Thanh Râu lúc nào cũng là
người gây gió bão. Ngọc Nga chỉ biết ôm đầu và... ký giấy lãnh đủ
những ngày trọng cấm vì mấy đàn em!
Chiến trường Quân Khu 3 đột nhiên bùng
nổ dữ dội với những trận đụng độ ác liệt tại các đồn điền cao su
vùng Hớn Quản, tỉnh Bình Long. Trung tướng Đỗ Cao Trí, Tư Lệnh
Quân Đoàn 3, quyết định tung quân vượt qua biên giới Cao Miên
đánh thẳng vào các mật khu, cơ quan đầu não và hậu cứ an toàn
tiếp tế chính của địch.
Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù được lệnh tăng phái
cho Chiến Đoàn 333, phối hợp với Biệt Động Quân, Thiết Giáp vượt
biên giới qua ngả Gò Dầu Hạ đánh từ tỉnh lỵ Soài Riêng lên thị
trấn Kratie rồi vòng về Kompong Cham trong cuộc hành quân Toàn
Thắng của Bộ Tư Lệnh Quân Đoàn 3.
Đụng liên miên khi tiến quân vào thị
trấn Soài Riêng, phố xá vắng tanh, cửa tiệm đóng cửa im lìm. Quân
đội Miên trang bị đủ loại súng ống hỗn tạp, quân phục không đồng
nhất, nói tiếng Pháp như gió và chuyển quân toàn bằng xe vận tải
Mercedes!
Ra
khỏi Soài Riêng, Tiểu Đoàn được lệnh tùng thiết với Thiết Đoàn 5
Kỵ Binh của Trung tá Thoàn tiến quân về thành phố Kompong Cham.
Kỳ này Đại Đội 73 của Thanh Râu đi chung với Bộ Chỉ Huy Tiểu Đoàn
nên tôi và Thanh có dịp gặp nhau tăng cường cho mặt trận. Địch
rối loạn hàng ngũ tổn thất nặng nề nên rút quân bỏ chạy, để lại
chiến trường hơn ba trăm xác giặc, bắt sống một số tù binh và
tịch thu hàng trăm vũ khí đủ loại. Trực thăng đáp ngay trên trận
địa, Ngọc Nga, Phương Hải, Lôi Hổ, Thanh Tâm, Hồng Hà siết chặt
tay nhau giữa lúc chiến trường còn vương mùi lửa đạn.
Quê hương xứ Chùa Tháp bằng phẳng không
có núi non, chiến xa như nước vỡ bờ xua quân ngang dọc trên những
cánh đồng xanh rì cây cỏ. Xóm làng rải rác nằm bên lũy tre xanh.
Những chiều dừng quân Thanh và tôi hay ngồi hàng giờ trên pháo
tháp chiến xa phì phèo điếu thuốc, ngắm hoàng hôn đang từ từ
xuống phía chân trời. Mặt trời xuống ngang tầm mắt, những mái
chùa cong, những đỉnh tháp nhọn, hàng cây thốt nốt phất phơ hoa
trắng, cao thẳng như những hàng cau ở quê nhà, nổi bật trên nền
trời xám đỏ dưới những tia nắng tím vàng chìm dần trong cảnh
hoàng hôn.
Trên cánh đồng đàn bò nâu, vàng chậm chạp di chuyển trên bờ đê,
theo sau là mấy ông Lục áo vàng (các nhà sư Cam Bốt, bận áo vàng,
thường được gọi là “ông Lục”) đang đi về phía những ngôi chùa
lớn. Hình ảnh thật êm dịu và chiến tranh hình như còn ở mãi nơi
xa! Thanh nói tới quê anh, ngày xưa cũng là một phần đất của dân
Chàm nên thỉnh thoảng đó đây cũng còn lại những tháp, những đền
đài hoang cổ ngày xưa!
Trên đường tiến quân vào Kompong Chak,
Đại Đội 71 chạm địch ở Phum Long Giêng. Sĩ quan liên lạc Cambodge
cho chúng tôi biết làng không còn dân chúng và đã bỏ hoang từ
lâu. Khi hai trung đội đầu tiên của Trung Nhất rời chiến xa dàn
hàng ngang tiến gần tới bìa làng thì súng bắt đầu nổ. Nhất lùa
đại đội xung phong như vũ bão đánh chiếm bìa làng.
Lợi dụng hệ thống phòng thủ kiên cố và
chuẩn bị kỹ lưỡng nên địch nổ súng khi binh sĩ còn cách làng có
mấy chục thước. Nhất bị trúng đạn gãy tay, con cái ngã mấy mạng
trong đợt khai hỏa đầu tiên. Tuy nhiên một trung đội đã dùng tối
đa hỏa lực và đánh toàn bằng lựu đạn chiếm được bìa làng.
Nhất bám sát bìa làng tung con cái
thanh toán những hầm hố chung quanh. Ngọc Nga cho Kim Bằng kéo
Thanh râu dùng hỏa lực của chiến xa đánh vào bên hông làng và để
Lôi Hổ lên thay thế Trung Nhất chỉ huy Đại Đội 71.
Đột nhiên tôi thấy máu đỏ phun lên mặt,
máu và óc nhờ nhờ trắng nhỏ trên bản đồ, Tôi quay sang thì thấy
Thiếu úy Thức, sĩ quan truyền tin ngồi giữa tôi và Ngọc Nga, đầu
nghiêng trên vai, óc và máu hòa nhau nhầy nhụa trên vai áo đang
nhỏ giọt trên khẩu Rouleau P38.
Thức bị trúng đạn ngay đầu, viên đạn
thượng liên quá mạnh xuyên thủng qua nón sắt cướp đi sinh mạng
của anh. Chúng tôi vội nhảy xuống xe thì vừa lúc hàng loạt đạn
bắn trúng pháo tháp chiến xa kêu chát chúa, tóe lửa bên thành xe.
Thiết giáp xả đại liên về phía ổ thượng liên còn sót lại giữa bụi
tre dầy kín ngay bìa làng. Kể như chúng tôi đã may mắn thoát khỏi
loạt đạn của ổ Thượng liên!
Chi đội thiết vận xa dùng súng phun lửa
xung phong vào chính diện. Lửa cuồn cuộn đốt cháy bìa làng, lũy
tre xanh vặn mình bốc cháy. Đại liên 50, súng phóng lựu M79, hỏa
tiễn M72, và đủ loại vũ khí khác đan những tấm thép lửa chụp
xuống địch quân.
Ngọc Nga và tôi theo cánh quân tiến vào
làng, xác địch ngổn ngang trên các hầm hố. Tôi lợm giọng khi thấy
hàng loạt xác cháy đen. Lửa đã đốt hết khí trời buộc cả đại đội
địch phải chui ra khỏi hầm hố để làm mồi cho đạn và lửa. Vũ khí
đủ loại nổ giòn phía đại đội của Thanh Tâm, Đại Đội 73 đang thanh
toán bộ chỉ huy tiểu đoàn của địch. Tôi nghe Thanh ra lệnh cho
các trung đội trưởng đánh bằng lựu đạn để thanh toán nốt những
hầm hố kiên cố cuối cùng. Một lúc sau Thanh báo cáo bắt sống hết
bộ chỉ huy của địch.
Phía sau làng “Hồng Hà” Võ Trọng Em
điều động Đại Đội 72 dứt điểm cuối cùng khi những tên địch chém
vè chạy ra khỏi mục tiêu. Trận đánh chấm dứt, nguyên một Tiểu
đoàn thuộc Trung đoàn 95 thuộc Công Trường 9 Cục R bị xóa sổ hoàn
toàn với hàng trăm xác địch và vũ khí, gần 20 tên địch trong đó
có viên thủ trưởng bị bắt làm tù binh.
Trần trung Nhất bị thương nặng gẫy cánh
tay vì loạt đạn AK khi tấn công vào bìa làng. Nhất rất tỉnh táo,
băng bó xong xuôi ngồi chờ trực thăng tản thương. Thanh râu ngồi
trên chiếc nón sắt, móc điếu thuốc, bôi tý dầu hít một hơi dài
rồi nói với Nhất:
– Về nhà là để dưỡng thương chứ không
phải là để du dương đâu cha nội. Vớ vẩn là cưa tay đó em!
Sau đó hích hích cười, rồi cho tôi cây
K54 mà anh mới tịch thu của tên chính trị viên tiểu đoàn. Gần đó
Tubib Trọng và toán y tá đang điều trị, băng bó cho những binh sĩ
bị thương. Xác Thiếu úy Thức và 9 đồng đội tử thương được gói
ghém trong những tấm poncho màu lá rừng chờ trực thăng đưa ra
khỏi vùng hành quân. Phía bên kia, tù binh ngồi sắp lớp, vũ khí
chiến lợi phẩm của cả tiểu đoàn địch chất đầy cánh đồng.
Nhìn Thức bó kín trong tấm poncho, nhớ
lại tấm công điện vừa từ hậu cứ gửi ra chiều hôm qua báo tin Thức
đã có lệnh giải ngũ sau 25 năm quân vụ! Sao cuộc đời lại có những
cái oái oăm trùng hợp đến lạ lùng! Hai mươi lăm năm lính, Thức đã
vào sinh ra tử trên khắp các chiến trường từ Bắc vào Nam, anh đã
nhảy dù xuống Cao Bắc Lạng, đã vào Hòa Bình, đã chiến đấu ở Điện
Biên Phủ, đã leo từ binh nhì lên đến sĩ quan. Ở giờ phút thứ 25
khi đã có lệnh giải ngũ thì tử thần lại đến kéo anh đi, chắc khi
nằm xuống anh cũng không hiểu tại sao định mệnh lại quá tàn nhẫn
đối với anh!
Chiều hôm đó trực thăng đến thật nhiều, các sĩ quan cấp lớn cầm
“can” chỉ huy đứng chống nạnh nhìn tù binh, rồi quay sang hỏi tôi
và Thanh coi đếm được bao nhiêu xác địch, tịch thu được bao nhiêu
vũ khí. Và cũng như bao nhiêu lần chiến thắng khác, rất ít ai tới
hỏi han các binh sĩ tử thương hay bị thương!
Và mặc dù đã được Ngọc Nga ra lệnh là
phải chở thương binh và các Tử sĩ ra khỏi trận địa trước để binh
sĩ khỏi nhìn thấy cảnh poncho bó xác các đồng đội tử thương.
Nhưng các quan lớn vẫn dùng trực thăng chở tù binh và vũ khí
chiến lợi phẩm đi trước. Thanh râu đứng cạnh tôi chửi thề um sùm,
ai nấy đều không vui. Thanh lấy thuốc ra hút, tiến lại gần các
binh sĩ tử thương, anh cắm mấy điếu thuốc đang cháy xuống đất
ngay cạnh những người đã chết rồi đứng nghiêm chào. Anh muốn đốt
thuốc thay nhang để cúng vái, tiễn đưa các chiến hữu đã ra đi!
Chiều hôm đó trực thăng quay lại chở hết các binh sĩ tử thương.
Anh Thức ơi, dù có hơi muộn màng, nhưng cuối cùng rồi anh cũng
được chở đi.
Tù binh và vũ khí dầu sao cũng được ghi vào chiến tích vì đó là
dấu hiệu của sự chiến thắng, đâu có ai đếm xác bạn mà được nhận
huy chương! Ở phía bờ làng những người lính đang lấp đất chôn
những tử thi của địch trong các hầm hố trong làng, những bộ đội
Cộng sản sinh Bắc tử Nam. Rồi gió núi mưa rừng sẽ gột sạch máu
xương, chim chóc muông thú sẽ lại kéo về, cỏ cây hoa lá sẽ xanh
tươi trở lại, thời gian sẽ xóa mờ vết tích chiến tranh.
Một hôm giữa đêm khuya khi chúng tôi
đang ngủ thì có tiếng trực thăng chỉ huy của Trung tướng Đỗ Cao
Trí vần vũ trên đầu và đáp ngay vị trí đóng quân. Thiết Đoàn 5 Kỵ
Binh và Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù được lệnh di chuyển nội trong đêm nay
phải đánh vào mật khu Damber, nơi Công Trường 9 Việt Cộng đặt bộ
chỉ huy.
Mấy
sĩ quan Thiết Giáp nói với tôi, Trung tướng Trí đang ngồi trên
chiến xa chỉ huy, xua quân ào ào như nước vỡ bờ trực chỉ Damber.
Trời chưa sáng chiến xa đã nghiền nát Damber. Cuộc tấn công chớp
nhoáng, bất ngờ đã phá vỡ hậu cần tiếp liệu và tiêu diệt hầu hết
bộ chỉ huy, bắt được một số cán bộ cao cấp nhưng Tư lệnh Công
Trường 9 trốn thoát.
(Sau này giữa năm 1971 ở Tiểu Đoàn 11
Nhảy Dù, tôi lại cùng với Anh Năm Nguyễn Đình Bảo tùng thiết với
Thiết Đoàn 18 Kỵ Binh của Thiếu tá Lộc vào lại Damber, và đã
đánh một trận kinh hoàng, trời long đất lở với địch trong mấy
ngày đêm. Chiến xa ào ạt xung kích, xoáy trên xác và máu địch
nghiền nát mục tiêu, phối hợp nhịp nhàng nhị thức bộ binh thiết
giáp tiêu diệt nguyên một trung đoàn Cộng Quân ngay tai Damber,
mang lại chiến thắng lớn lao cho Quân Đoàn 3.)
o O o
Cuối năm 1970 tôi được lệnh về lại Tiểu
Đoàn 11 Nhảy Dù làm sĩ quan hành quân thay cho Thiếu tá Nguyễn
Quang Sáng đi làm Tiểu Đoàn Phó Tiểu Đoàn 1 Nhảy Dù. Sau mấy ngày
ăn Tết ở nhà, toàn bộ Sư Đoàn Dù không vận ra phi trường Ái Tử
ngoài Đông Hà trong cái giá rét mưa lạnh của mùa đông miền Trung
để tham dự cuộc hành quân Lam Sơn 719 tại Hạ Lào.
Ngày 8 tháng 2 năm 1971, Tiểu Đoàn 11
Nhảy Dù sau khi dừng quân ở nhà tù Lao Bảo, gần căn cứ Tà Bạt thì
được lệnh xuất phát theo Quốc Lộ 9 vượt sông Tchepone đánh qua
biên giới để thiết lập căn cứ hỏa lực Bravo. Tôi gặp lại Ngọc Nga
và Thanh râu ngay chân “Đồi Ma, Suối máu.” Lúc này Thanh Râu là
sĩ quan hành quân của Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù.
Đang hút điếu thuốc Pallmall bôi dầu
của Thanh Râu thì một quả 75ly không giật của địch bắn trúng ngay
vách núi cách chỗ chúng tôi đứng không đầy 2 thước. Cả hai bị sức
ép ngã chúi xuống đường, đất đá bay ào ào phủ kín hết người. Chú
đệ tử mang máy truyền tin cho tôi bị một mảnh ngay bả vai. Nhưng
là tôi, Thanh Râu, và Ngọc Nga không hề hấn gì.
Vì Tiểu Đoàn 7 Nhảy Dù không phải thiết
lập căn cứ hỏa lực nên hễ chỗ nào đụng nặng là phải đến tiếp viện
tăng cường, vì thế đụng địch liên miên trên Quốc Lộ 9. Chiều 18
tháng 3/71 qua hệ thống truyền tin tôi được biết đơn vị của Ngọc
Nga, Thanh Râu bị pháo nặng nề, và đại bác 90ly không giật của
địch bắn trúng ngay bộ chỉ huy giữa lúc đang giao tranh đẫm máu
với địch. Cả hai đều bị thương nặng, trực thăng cứu thương của Mỹ
phải tắt đèn bay đêm để tránh phòng không tác xạ như đan lưới của
địch, và sau nhiều lần liều lĩnh đáp mới cứu được Ngọc Nga và
Thanh Râu ra khỏi Hạ Lào.
Sau đó Thanh râu và Ngọc Nga về làm
việc nhẹ, dưỡng thương tạm thời tại Trung Tâm Huấn Luyện Vương
Mộng Hồng ở Quang Trung. Tôi vẫn không quên lần ghé thăm Thanh ở
Trung Tâm, gặp Nhật Trường Trần Thiện Thanh, bạn học từ nhỏ, cùng
làng cùng xứ Phan Thiết với Thanh Râu. Ngọc Nga, Lôi Hổ, Hồng
Hạnh, và một số bạn bè đang có “độ.” Lần đầu tiên tôi thấy Thanh
râu nổi hứng hát theo tiếng đàn. Ai cũng tưởng Thanh lại ê a mấy
câu hát chọc ghẹo anh em. Nhưng không, lần này Nhật Trường đàn và
Thanh râu như trút cả tâm sự của mình vào bài “Tâm Sự Người Lính
Trẻ” mà Nhật Trường hình như muốn viết để tặng cho thằng bạn Phan
Thiết của mình khi giã từ học đường, chia tay với người yêu để
bước chân vào quân ngũ.
Thanh như kể lể, như tâm sự, đâu đó cho
một người tình nhỏ về những “mùa xuân xuôi quân về biên khu, cho
tới đông tàn chỉ nhận một lần thự...” Những chiều ngồi trên pháo
tháp chiến xa nhìn cảnh tà dương hồng, những đêm nghe nhạc ở
phòng trà, băng nhạc, sách báo không thể thiếu trong những chuyến
hành quân. Và sau một thời gian dài ở chung đơn vị, tôi tìm thấy
sau cái dáng ngang tàng Thanh còn là một người rất văn nghệ, đầy
tình cảm, nhiều tình đầy nghĩa với anh em.
Sau buổi nhậu chiều hôm đó, chúng tôi
và thằng bạn học Phan Thiết mày tao chi tớ cũng tên Thanh của Râu
trúng “độ” đến quên cả đường về! Bẵng đi một thời gian Ngọc Nga
báo tôi biết Thanh về làm Tiểu Đoàn phó Tiểu Đoàn 8 Nhảy Dù.
Sau cuộc triệt thoái Cao Nguyên của
Quân Đoàn 2 (năm 1975 thì chiến sự càng ngày càng khốc liệt.
Tháng 3, tháng 4/1975, tháng của những cơn bão lửa đang mang bao
nhiều tang tóc đổ ập xuống quê hương, và chiến tranh đã kéo tới
sát nách Sài Gòn. Mặt trận Long Khánh hừng hực lửa, trận thư
hùng anh dũng cuối cùng của quân đội miền Nam ngăn chặn Cộng quân
ngay cửa ngõ Sài Gòn.
Giữa lúc dầu sôi lửa bỏng tại tuyến đầu
thì Thiếu tá Nguyễn Viết Thanh được chỉ định làm Tiểu Đoàn
Trưởng Tiểu Đoàn 8 Nhảy Dù thay thế Trung tá Đào Thiện Tuyển về
giữ chức vụ khác tại Lữ Đoàn 2 Nhảy Dù.
Cùng với các chiến hữu trong Lữ Đoàn 1
Nhảy Dù và các cánh quân bạn thuộc Sư Đoàn 18 Bộ Binh, Tiểu Đoàn
Trưởng Tiểu Đoàn 8 Nhảy Dù, Thanh Râu Nguyễn Viết Thanh, đã đánh
một trận đẹp nhất trong đời, đốn ngã tất cả mọi cuộc tấn công
cuồng sát biển người cuả địch tại vườn Cam Ông Tỵ. Long Khánh đã
đứng vững trước sức tấn công vũ bão của 3 sư đoàn Cộng Quân.
Bị tổn thất quá nặng nề Cộng Quân đã
ngưng tấn công chờ lệnh mới của Bắc Bộ Phủ, Hà Nội. Khi được lệnh
rời bỏ mặt trận Long Khánh, Thanh Râu và toàn bộ Lữ Đoàn 1 Nhảy
Dù kéo quân về Bà Rịa. Tại vùng đất đỏ Phước Tuy, tiểu đoàn lại
dàn quân tử chiến với địch tại thành phố, sau đó cùng Tiểu Đoàn 1
và 9 giữ từng tấc đất ngăn chặn địch ở Cầu Cỏ May, cây cầu huyết
mạch dẫn vào thị xã Vũng Tàu.
Ngày 30 tháng 4/1975 ập xuống như một
định mệnh nghiệt ngã cho dân tộc, cả nước để tang khi Tổng thống
Dương văn Minh ra lệnh cho quân đội buông súng đầu hàng. Nguyễn
Viết Thanh kéo quân ra biển, neo thuyền tại Gò Công chờ mang quân
xuống Vùng 4. Nhưng vận nước cơ trời đã định, đại đơn vị Lữ Đoàn
1 Nhảy Dù gồm các Tiểu Đoàn 1, 8, và 9 trôi theo vận mạng mà đi.
Và đó cũng là đơn vị Nhảy Dù đông đủ quân số nhất, ngồi trên tầu
nhìn về cố hương, nhớ vợ nhớ con, nhớ gia đình, nhấp nhô theo
sóng gió đại dương xa rời đất mẹ!
Thanh Râu thân mến.
Tao vừa viết để kể cho bạn bè, anh em,
và các chiến hữu biết về mày. Dĩ nhiên là thiếu sót, nhưng dù có
thiếu ra sao, quên những khúc nào thì mày cũng đừng có buồn, vì
cái thằng bạn Bắc Kỳ của mày không còn trẻ như ngày xưa, tóc sợi
trắng sợi đen, trí nhớ không còn minh mẫn như ngày trước.
Sau cái ngày bỏ nước ra đi tao gặp lại
mày ở đảo Guam. Mặc dù ở chung với binh sĩ anh em nhưng cứ chiều
chiều là mày rủ tao ra bãi biển Gap, ngồi trên ghềnh đá nhìn sóng
đại dương để nhớ gia đình, nhắc đến bạn bè cùng khóa, và nói về
những trận đánh cuối cùng đẫm máu, kinh hoàng ở Long Khánh, Phước
Tuy.
Rồi mày
về Canada, tao vào đất Mỹ, xa cách mấy ngàn miles nên dễ chừng cả
chục năm không hề gặp mặt. Mãi đến giữa mùa hè năm 1990 khi cùng
anh em Mũ Đỏ lên Washington, D.C. dự lễ “rước ngọn cờ vàng” thì
tao gặp lại mày. Cũng vẫn hàm râu quai nón ngày xưa, vết thẹo
trên cằm ngày đánh Đồi 1416 ở Dakto để treo cho được chiếc mũ đỏ
danh dự của quân đội trên đỉnh đồi. Thẹo dù có mờ đi, nhưng chiến
tích khó quên của một đời mũ đỏ thì vẫn hằn sâu ở đó. Mày buồn
buồn nói với tao là mày bị bệnh tiểu đường, phải chích thuốc hàng
ngày. Nhưng chỉ một lúc sau gặp lại Bùi Đăng, Lôi Hổ, Ngọc Nga,
Hồng Hà Võ Trọng Em thì lại hích hích cười, móc điếu Pallmall xoa
tý dầu rồi lâng lâng nhả khói.
Ngày Khóa 19 họp đại hội ở Orange
county cuối năm 1998 tao lại gặp mày. Bạn bè bu tới hỏi thăm, hỏi
thăm “thằng Râu” cầm cờ Liên Đoàn Sinh Viên Sĩ Quan trên trường
Võ Bị độ này ra sao. Sau đó tụ lại bàn của hai thằng nước mắm
“Phan Thiết” Thanh, Thừa để cùng chung chai lọ. Mày bảo là quá
vui và hứa với bạn bè là sẽ trở về San Jose họp mặt kỳ tới.
Vui, thì dĩ nhiên là phải vui, cứ 2 năm
con cháu cụ Nguyễn Trãi, những con “đại bàng” xa xứ, từ mọi góc
biển chân trời xoải cánh bay vượt rừng, vượt núi, vượt biển cả
trùng dương quay về tổ cũ. Và chỉ ở tổ này mới lại được nghe
những tiếng nói thân quen, để mày tao chi tớ nhớ lại quãng đời
trai trẻ sóng gió hào hùng, để nhìn vết thẹo trên tay, trên
mặt... vết tích của một thời trận mạc, huy chương đích thực phải
trả bằng máu bằng xương, điểm danh thằng đi thằng ở, thằng còn
thằng mất!
Trước khi về mày nói với tao là độ này mày yếu hẳn đi, và người
lính nhảy dù nào ra trận mà không có thương đau. Sau đó mày “dô”
một cái rồi phá ra hinh hích cười bình thản.
Lần tao gọi điện thoại thăm thì mày đã
yếu lắm rồi. Ngọc Nga qua thăm, anh kể với tao là hai anh em kéo
nhau lên thượng tầng của tháp Toronto, “Chuồng Cu” của lính Nhảy
Dù, khui chai Cognac rồi tự dưng mày nói với giọng thật buồn
những chữ đầu của chai rượu Martell “Mai anh rời tình em lạnh
lẽo,” những chữ mà ngày xưa đi nhậu mày hay nói. Nhưng lần này
như một lời trăn trở ở những ngày cuối của cuộc đời, rồi chỉ
thành phố Toronto phía dưới mà nói với Ngọc Nga:
– Tôi đã giữ đúng lời hứa là chỉ cho
anh coi hết thành phố Toronro.
Sau đó đệ huynh cạn hết chai Martell
rồi chập choạng ra về. Trời Toronto lạnh lẽo đầy tuyết giá, nhưng
mày lại thiếu chiếc áo gác “lính cà” màu cứt ngựa mà mày vẫn mặc
khi đổi gác với tao trên trường Võ Bị ngày xưa!
Trung tuần tháng 2, Huyện Móm gửi email
cho bạn bè trong khóa biết là mày đang nằm nhà thương qua tin của
Nguyễn Kim Ngôn và Nguyễn văn Đối là hai người bạn cùng khóa ở
gần mày nhất. Những ngày trong bệnh viện Đối và Ngôn thường lui
tới an ủi, nhất là Đối cũng cùng bệnh như mày, nhưng nay đã khỏe
trở lại nên ngày nào cũng ngồi hàng giờ để san sẻ, tâm sự với mày
thật nhiều về hy vọng chữa khỏi bệnh tình. Trần Thanh Huyện sẽ
qua thăm mày vào cuối tuần này, rồi cho anh em biết sự tình. Tao
kêu nhà mày nhưng không gặp ai, vội phone qua Ngọc Nga, Anh cho
biết mày đau nặng. Đùng một cái thì ngày 21 tháng hai, Ngọc Nga
vào email Võ Bị báo tin mày đã ra đi!
Thanh Râu, Ngọc Nga gọi tao, đêm nay
anh sẽ làm mâm cơm, có chai VSOP, có bao Pallmall, có ve dầu Nhị
thiên đường để nhớ mày. Anh tin là mày sẽ về vì người mới ra đi
thì hồn hay về thăm những người thân cũ. Tao gọi cho Võ trọng Em,
Nhật Trường, và Bùi Đăng rồi chạy ra báo cho Sông Lô, độ này anh
làm chung với tao nên anh em ngày nào cũng gặp và hay nhớ tới
mày.
Đặt bao
Pallmall trước tấm hình, lấy một điếu thuốc, bôi chút dầu lên
trên rồi tao hít một hơi dài. Cái mùi ngái ngái của thuốc quyện
với mùi thơm thơm của dầu làm lưỡi tao tê tê. Khói cay bốc lên
quyện với mùi dầu làm tao chảy nước mắt. Nhưng tao biết tự đáy
lòng tao đang nhớ mày. Tao đang nhớ những ngày đơn vị, những
chuyện tâm tình ở đảo Guam, khẩu súng K54 mày cho tao, và nhất là
cái tiếng cười hích hích của mày hay trêu chọc anh em, tự nhiên
mắt tao nhòa đi và thấy mày nói nói cười cười quanh quẩn đâu đây.
Thanh Râu.
Mày đã biết trước ngày đi nên trăng
trối với gia đình, vợ con là muốn được hỏa táng rồi đem tro rải
trên biển cả. Vì biển chính là cái nôi nuôi dưỡng mày từ bé cho
tới lúc lớn khôn. Trước khi nhắm mắt xuôi tay mày đã thực sự muốn
sóng gió trùng dương đưa mày về Phan Thiết bãi biển quê nhà! Ở đó
có dòng sông Mường Mán từ rừng núi Trường Sơn đổ về, có những lớp
sóng bạc đầu ngoài bãi biển Thương Chánh. Lầu nước, vườn bông,
dòng sông Cà Ty, và những hàng cây đầy hoa vông vang rực đỏ, vang
tiếng ve kêu mỗi mùa hè. Trường trung học Phan Bội Châu, cây cầu
đúc đường Trần Hưng Đạo, quán cà phê hủ tíu trên đường Gia Long.
Hay những lần theo ông bác ngồi trong chiếc thuyền thúng đi vớt
cá ngoài bãi biển rừng dừa Mũi Né đầy thơ mộng.
Bãi biển, ngôi trường, lối đi xưa, bờ
sông cũ, hoa cỏ quê nhà... Tất cả như xôn xao, rung động, như
cùng đứng lên thì thầm gọi tên cậu bé ngày xưa, để cùng được chạy
nhảy nô đùa với nhau như những ngày thơ ấu!
Thanh Râu thân mến.
Ngày tiễn đưa mày đi có Ngôn, có huynh
đệ anh em chung một mái trường. Trần Thanh Huyên từ DC, đại diện
cho bạn bè đồng khóa từ các nơi xa đến chia buồn cùng gia đình
mày, rồi cùng Đối, Ngôn thắp nhang tiếc thương tưởng niệm.
Sinh lão bệnh tử rồi ai cũng phải một
lần, khi đã nằm xuống thì Hạ Lào, Quảng Trị, Khe Sanh, Phan Thiết
hay Toronto thì nào có khác gì nhau. Tao mới làm hai câu thơ để
nhớ mày, câu đầu là lúc Trung Đội Trưởng Thanh Râu của Tiểu Đoàn
3 Nhảy Dù, đã đánh một trận vang danh chiến sử tại đỉnh đồi 1416
Ngok Wan ngoài Dakto với vết thương trên cằm, trên má.
Câu thứ hai là trận đánh anh dũng cuối
cùng của Tiểu Đoàn Trưởng Tiểu Đoàn 8 Nhảy Dù Nguyễn Viết Thanh
tại Long Khánh đã làm cho kẻ thù kinh sợ, rúng động nát tan.
“Vung kiếm bên trời, Dakto xưa lềnh
thây máu giặc”
“Long Khánh tung
hoành, giặc cờ đỏ run sợ khiếp tan”.
Viết để nhớ mày. Vĩnh biệt! Vĩnh biệt!
Đoàn Phương Hải
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by batkhuat nguyễn chuyển
Đăng ngày Thư; Sáu, November 29,
2024
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang