Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy bút
Chủ đề:
Hồi ký Chiến trường
Tác giả:
Lê Văn Sùng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
LGT:
Viết để tưởng nhớ bạn tôi, Cố Thiếu tá Nguyễn Ngọc Trung và tất
cả anh linh Chiến Sĩ VNCH đã hy sinh vì Tổ Quốc Việt Nam.
Lê Văn Sùng
Phi Đoàn 116, thuộc Không Đoàn
74 Chiến Thuật, Sư Đoàn 4 KQ, đồn trú tại phi trường Trà Nóc. Phi
Đoàn có hai Phi Đội hành quân, thay phiên nhau, mỗi Phi Đội đi
biệt phái yểm trợ hành quân cho các SĐ Bộ Binh và các Tiểu khu 15
ngày, biệt phái xong 15 ngày, trở về Cần Thơ túc trực 15 ngày,
bay các phi vụ theo lịnh Phòng Hành Quân Chiến Cuộc Sư Đoàn.
NVPH (nhân viên phi hành) trong PĐ116,
nếu có gia đình ở địa phương nào thì ưu tiên được xin biệt phái
về bay nơi ấy. Đại úy Trần Phước Huynh và tôi là rể Bạc Liêu,
riêng Phi Cơ trưởng Mã–Tính chánh gốc Công tử Bạc Liêu, nên ba
anh em chúng tôi biệt phái trường kỳ nơi xứ Bạc mà tình nồng ấy
cho đến ngày mất nước.
Hôm ấy, sáng 30 tháng tư năm 1975, mới
5 giờ 30, điện thoại nhà tôi reo inh ỏi, gọi đi bay sớm là chuyện
thường tình ở tiểu khu này, tôi nghĩ ngay “Đêm qua chắc mất đồn
hay có nơi nào bị tấn công, pháo kích gì đây nên cần đi bay sớm”.
Tôi bắt điện thoại, đầu dây không phải là tiếng của Thiếu tá Lợi
(Trưởng Phòng 2 T.K B.L, người thường đi bay hành quân với tôi)
như mọi hôm mà là tiếng của Nguyễn Ngọc Trung, bạn cùng học khóa
bay với tôi ở Trung Tâm Huấn Luyện Nha Trang, tiếng của Trung Đen
hối hả “Ê! Combat (nickname của tôi) lên cứu tụi tao mau, VC tấn
công tràn ngập phi trường rồi, mầy lên chậm tụi tao chết hết, lên
liền nghe, chiều nhớ mua mồi về, tao mua bia xuống nhà chú Tư
Cầu. (nickname Thiếu tá Nguyễn Văn Thành khóa 63D) nhậu nghe, đêm
qua tao đại thắng (đêm qua Trung Đen gom sòng xập xám chướng).”
Tôi nghe tiếng súng liên thanh nổ vang
trong đầu máy liên hợp bên kia đầu dây của Trung, tôi vội đáp:
“Yên chí, tao lên liền”. Tôi biết Trung Đen đang biệt phái Sóc
Trăng, Phi hành đoàn ngủ ngay đầu phi đạo, nếu VC chiếm được phi
trường thì bạn tôi chết hết.
Tôi chạy vội vào phòng tắm, dùng cái
gáo nhựa lớn xối nước lạnh ào ào lên đầu 4, 5 gáo cho tỉnh táo,
không kịp lau khô, xỏ vội chiếc áo bay và mang áo lưới vào, xách
túi đựng helmet, chạy vội xuống lầu, trong túi không phải là nón
bay mà là cây súng M79, được cưa báng ngắn lại và mấy mươi viên
đạn, mang giày xong tôi dắt xe Honda ra định đi bay một mình, vợ
tôi chạy theo hỏi “Không có anh Lợi hay anh Huynh đi bay với anh
hả, anh bay đâu sớm quá mà sao chỉ đi một mình vậy?”
Vì vội quá, tôi định cất cánh lên rồi
mới báo cho Trung Tâm Hành Quân Tiểu khu biết, lúc đó họ không
cho tôi đi cũng không được, nhưng khi vợ tôi nhắc đến anh Lợi,
tôi chợt nhớ lại, cách đây mấy ngày, Đại tá Nguyễn Ngọc Điệp Tỉnh
trưởng Bạc Liêu nói với tôi, nửa đùa nửa thật: “Tôi nghe KQ lấy
máy bay đi nhiều lắm, ông phi công đừng bỏ tụi ‘moa’ mà bay đi
một mình nhen, ‘toa’ cất cánh mà không có lịnh của ‘moa’, coi
chừng lính phi trường ‘phơ’ ‘toa’ đó”.
Tôi phải gọi vào Phòng 2 tìm anh Lợi,
tôi biết tình hình chiến sự lúc này quá căng thẳng nên anh thường
ngủ ngay trong phòng làm việc, điện thoại vừa reo anh bắt máy
ngay, tôi nói với anh “Tôi phải đi ngay để giải tỏa phi trường
Sóc Trăng, cứu Phi hành đoàn trên ấy, tụi nó ngủ ngoài phi
trường, nếu VC vào, sẽ giết hết tụi nó”. Anh Lợi đáp: “Ông ra
đứng ngoài đường chờ tôi, tôi lại rước ông ngay, tôi sẽ đi bay
với ông”. Tôi dặn anh “Anh đừng báo cho ông già biết nghe (ông
già là ông Tỉnh trưởng kiêm Tiểu khu trưởng, chúng tôi thường gọi
là Papa) khi nào tôi cất cánh xong, anh gọi máy báo Trung Tâm
Hành Quân sau”. Tôi vừa đi ra tới đường, xe Jeep của anh cũng vừa
tới, tài xế đã nhảy ra ngồi băng sau, nhường tay lái cho tôi như
thường lệ. Tôi vừa chạy vừa nói sơ tình hình cho anh biết, anh
Lợi rất thân với anh em PĐ116, anh hỏi ai biệt phái trên ấy, tôi
đáp Trung, Hiệp và Phong, anh đều biết hết ba người ấy.
Ra đến phi trường, trời chưa sáng hẳn,
tôi leo lên check [kiểm soát]
xăng, thì không hiểu sao Mã–Tính
(phi cơ trưởng đang biệt phái Bạc Liêu với chúng tôi) hay tin tôi
đi bay, Tính cũng đi Honda ôm ra tới, Tính cùng mấy lính cận vệ
của anh Lợi chạy lại mở Conex lấy Rocket nổ định lắp lên giàn
phóng như thường lệ (từ sau Hiệp định Paris, pháo binh giới hạn
một ngày mỗi khẩu chỉ được phép bắn 2 quả, phi tuần khu trục xin
để yểm trợ cho Tiểu khu thì không bao giờ có, Mỹ đã cắt viện trợ
hết rồi, mỗi lần đi bay, tôi thường bảo Tính trang bị 8 trái
Rocket nổ cho tôi, mặc dù an phi tuyệt đối cấm, L19 chỉ được mang
Rocket khói để bắn đánh dấu mục tiêu cho khu trục oanh kích thôi,
không bao giờ được mang Rocket nổ.
Sau mỗi phi vụ, nếu chưa bắn hết 8 quả
Rocket nổ, tôi thường bay đến những đồn Nghĩa Quân, quanh thị xã,
bắn xuống những mục tiêu nghi ngờ là chốt của VC bám để bắn sẻ
lính trong đồn (hình thức giải tỏa bom đạn, không cho một ai
trong phi đoàn biết là tôi chuyên bắn Rocket nổ) khi nào hành
quân chạm địch, tôi bắn hết 8 quả thì về đáp lắp 8 quả khác vào
bay lên bắn tiếp. Tại phi trường Bạc Liêu, Rocket nổ của Gunship
Mỹ bỏ lại, tất cả đã được tháo ra khỏi thùng, đựng đầy trong 4
Conex, đây là loại Rocket nổ rất mạnh, trên đầu nổ có một cái
chụp màu trắng ngà, tôi cũng ít khi thấy Gunship VN bắn loại
này).
Tôi gọi
Tính: “Đừng lấy Rocket đó, chờ anh một chút”. Tôi nghĩ ngay đến 6
thùng Rocket của Đại tá Điệp, không biết ông đem từ đâu về cất
trong conex, ông kêu tôi lại chỉ cho tôi và dặn dò: “Bồ đừng xài
cái này của tôi nhen, nó là hỏa tiễn chống biển người đó, tôi sẽ
gắn giàn phóng Rocket trên xe, tụi nó có tràn ngập vào là tôi xịt
trực xạ tụi nó”. Hôm nay địch đã tràn ngập phi trường Sóc Trăng,
tôi phải diệt địch và cứu quân bạn, bây giờ tôi không liều mà sử
dụng thì đợi đến bao giờ?
Mấy ngày nay, nghe tin tức đài BBC thật
là thê thảm, quân ta cứ tiếp tục rút lui, VC đã tràn tới Biên Hòa
rồi, hôm trước cụ Hương lại bàn giao chức vụ tổng thống thấy mà
nản lòng vô cùng.
Đêm qua trời nóng quá, ngủ không được,
tôi lên nằm trên sân thượng, nhìn những ánh đèn phi cơ lũ lượt
bay về hướng Côn Sơn hoặc bay tít trên cao về hướng Tây. Lúc ấy
tôi vẫn còn ngây thơ, suy nghĩ rất nông cạn: Mỹ đã bỏ Kampuchia,
không lẽ Mỹ bỏ luôn cả miền Nam Việt Nam sao? Tôi quyết định ở
lại chiến đấu đến phút cuối cùng rồi ra sao thì ra.
Tôi bảo Tính khui một thùng Rocket mà
Đại tá Điệp gọi là “Hoả tiễn chống biển người” thử xem, thùng này
dẹp và dài hơn thùng Rocket thường, khui ra tôi thấy mỗi thùng
chỉ đựng 2 quả, đầu nổ dài và nhỏ hơn đầu nổ của Rocket thường,
được sơn màu hồng nhạt chứ không phải màu ô–liu, tôi lấy 2 quả
đó, và bảo Tính khui thêm ba thùng nữa đem lại, tôi và Tính gắn 8
quả Rocket ấy vào dàn phóng.
Trời đã tờ mờ sáng, tôi cất cánh vội vã
lúc 5:50. Tôi đã dặn Trung trực sẵn tần số FM của máy PRC25 chờ
tôi, cất cánh xong vừa lấy cao độ vừa gọi Trung, anh Lợi cũng mở
FM ghế sau liên lạc Tiểu khu Bạc Liêu. Vừa nghe tiếng tôi, Trung
nói ngay “chúng nó nấp vào các ụ phi cơ phía bên kia, chúng đã
chiếm tới đài kiểm báo rồi”. Tôi nói ngay “cho tao số nhà đơn vị
đang đánh nhau với chúng nó”. Trung cho tôi tần số của quân bạn,
tôi liên lạc ngay được thẩm quyền (Tiểu đoàn trưởng) của cánh
quân ấy, anh cho biết tình trạng chiến đấu của anh rất bi đát, đã
mất liên lạc với Tiểu khu Sóc Trăng (Ba Xuyên) từ chiều hôm qua,
(Tiểu khu trưởng và Bộ chỉ huy đã bỏ ra đi rồi), không một lực
lượng nào tiếp viện cho anh, địch quân thì đông như kiến cỏ,
trong khi quân số anh chỉ còn vào khoảng một râu (1 Đại đội) lớp
bị tử trận, lớp bị thương, đạn dược sắp cạn, lính của anh vì
thương anh, cùng liều chết ở lại chiến đấu đến giờ phút này,
không thì đã tan hàng từ lâu rồi. Tôi trấn an anh “Bạn yên tâm
đi, 5 phút tôi sẽ tới” (Sóc Trăng chỉ cách Bạc Liêu khoảng 40km
đường chim bay). Anh mừng lắm nói “Không ngờ giờ này còn có anh
bay đến, em út tôi lên tinh thần lắm, bọn VC này tuy đông, nhưng
toàn là con nít không hà, tại tụi nó núp trong mấy ụ phi cơ,
chúng tôi không làm gì được, chớ nếu đánh cận chiến, tụi tôi sẽ
bẻ cổ chúng hết”.
Tôi tính toán rất nhanh, VC ở trong các
ụ phi cơ phía Đông Nam phi trường, tôi bay thật thấp, cao độ 500
bộ, lấy trục tấn công từ Đông sang Tây, tôi đã bay đến gần, thấy
chúng nó quá đông, nấp dài theo ụ phi cơ, đưa lưng về hướng tôi
đang bay tới, làm bia cho hỏa tiễn chống biển người, tôi bật công
tắc 2 quả: số 1 và số 8, chúi mũi phi cơ xuống thấp nữa, thật
gần, nhắm thật chính xác, hồi hộp lảy cò, hai quả rocket phóng
ra, 2 tiếng nổ lớn, hỏa tiễn nổ tung thêm lần nữa, tỏa ra đám
khói nhỏ màu hồng nhạt, tôi thấy những thây người nhảy dựng tung
lên. Ông Tiểu đoàn trưởng hét lớn “Trúng phóc rồi, anh phóng pháo
bằng loại gì vậy?” Tôi không trả lời, tôi bắn trúng là vì tôi
liều mạng xuống thật thấp, với lại chiếc phi cơ số đuôi 288 này
là con tàu tôi thích nhất, bắn Rocket rất dễ trúng mục tiêu, nên
lần này tôi bắn thật chính xác. Tôi đoán chúng đã biết hướng bay
của tôi, bây giờ những tên còn sống chắc đã chạy qua hướng Đông
dựa lưng vào vách ụ, chong súng chờ tôi bay vào tấn công từ Đông
sang Tây như lần trước, thì tôi không bắn được chúng, và sẽ bị
chúng từ sau bắn tới phi cơ tôi.
Tôi bay xuống thật thấp vào trong phố
Sóc Trăng, quyết định đổi trục đánh từ Tây sang Đông, tôi vào
trục đánh, từ xa, xuống thật thấp tiến lại để địch không thấy tôi
bay tới, tôi bật công tắc 2 quả: số 2 và số 7, gần đến mục tiêu,
tôi kéo nhẹ cho mũi phi cơ nhô lên, tôi thấy đúng như tôi nghĩ,
bọn chúng lưng dựa vào vách ụ, hằng trăm mũi súng đang chĩa về
phía tôi, bây giờ tôi đang trực diện chúng, chúng quá bất ngờ vì
tôi đổi hướng bay, chúng chưa kịp phản ứng thì tôi đã lảy cò, hai
quả nổ tung, phóng hàng ngàn mũi tên thép chụp xuống chúng như
một trận mưa rào, lần này không còn chịu đựng nổi, chúng bỏ phòng
tuyến tốc chạy ào về hướng đầu phi đạo phía Nam, quân ta rượt
theo bắn giết, đến cuối phi đạo chúng phải lội vượt qua một cái
hào khá lớn, mục tiêu quá tốt cho tôi, lần này tôi chỉ phóng từng
quả một vào đám quân đang bơi thục mạng bên dưới.
Sáng sớm, khi vừa cất cánh, tôi đã gọi
Trung Tâm Hành Quân Không Trợ 4 (ASOC 4) xin phi tuần, giờ này
vẫn chưa cho biết có phi tuần hay không?
Địch đã tổn thất nặng nề, đang rút lui
chạy đến đầu ngoài đám ruộng khô phía Nam phi trường, bây giờ có
Gunship hoặc pháo binh thì hay quá, tôi gọi lại ASOC 4, có tiếng
trả lời “Sơn Ca 23, bạn hãy chờ!”. Tôi gào thét gọi pháo binh để
bắn theo truy kích, anh Tiểu đoàn trưởng nói với tôi “Sơn Ca, anh
đừng gọi nữa, bọn họ đã bỏ đi hết rồi, bây giờ chỉ còn anh trên
đó và tôi dưới này thôi, khi nào có ghé Sóc Trăng, gọi vào hậu cứ
tôi, tôi ra nhậu với mấy anh một bữa cho thật đã, tôi là: Đống
Đa, Ủng Hộ, Đống Đa.”
Tôi không còn hỏa tiễn để bắn, tôi bay
đuổi theo địch để anh Lợi ngồi ghế sau bắn M79 xuống, còn tôi
điều chỉnh mấy khẩu súng cối cơ hữu của tiểu đoàn bắn theo tới
tấp. Phi vụ hành quân yểm trợ quân bạn hôm nay hy hữu vô cùng,
phi cơ quan sát của chúng tôi không bao giờ trang bị vũ khí, vũ
khí của chúng tôi là gọi pháo binh bắn, hay hướng dẫn oanh tạc cơ
thả bom, bây giờ khản cổ xin oanh tạc cơ mà chẳng thấy ai trả
lời, còn pháo binh thì đã “Thế lên đường hết rồi”. Tôi không ngờ
đây là phi vụ hành quân cuối cùng trong đời binh nghiệp của tôi,
sau này tôi mới biết rõ và hãnh diện: Tôi đã bay phi vụ hành quân
cuối cùng của Không Lực VNCH.
Tôi hướng dẫn quân bạn truy đuổi, lục
soát, thu chiến lợi phẩm và đếm gom xác chết, tôi tiếp tục điều
chỉnh súng cối bắn theo địch.
Lúc ấy, nhìn đồng hồ tôi đã bay hơn 4
tiếng rồi, tôi gọi Trung “Tao về đáp đổ xăng, lắp rocket lên bắn
tiếp, tụi mầy đừng cất cánh vội, tụi nó còn chém vè xung quanh
phi trường nhiều lắm”. Trên đường bay về, tôi tiếp tục điều chỉnh
súng cối bắn, thì VC vào tần số FM của tôi đang liên lạc với quân
bạn, gọi tôi “Sơn Ca, Dương văn Minh đã tuyên bố đầu hàng rồi,
sao anh còn bắn chúng tôi hoài vậy?” Anh Lợi thét lên “Mầy đừng
nói láo, Dương văn Minh đầu hàng thì tao tự sát”. Chúng nó chẳng
thèm trả lời, mà đưa ống liên hợp của máy FM vào gần máy thu
thanh, để cho chúng tôi nghe được lịnh kêu gọi buông súng tại chỗ
của tổng thống.
Tôi kêu lớn 1 tiếng “Trời ơi” tay đấm
mạnh liên hồi vào cửa sổ phi cơ, bàng hoàng tưởng như trong giấc
chiêm bao.
Tôi
về đáp Bạc Liêu đổ đầy xăng, lắp 4 hỏa tiễn chống biển người còn
lại và 4 Rocket đầu nổ mạnh vào giàn phóng, tôi chạy về nhà, còn
anh Lợi chạy thẳng vào Trung Tâm Hành Quân để gặp Đại tá Tiểu khu
trưởng.
Tôi
vừa bước vào nhà thì Thiếu tá Giang Kim Hà (sĩ quan liên lạc KQ
tại Tiểu khu Bạc Liêu) cũng vừa đến tìm tôi, anh nóí “Trên Vĩnh
Long, Tướng Hoàng Văn Lạc của SĐ9BB chưa chịu đầu hàng, mình lên
thử xem, tôi có người bác làm An Ninh Quân Đội trên đó”.
Tôi quyết định sẽ bay lên Vĩnh Long để
cùng chiến đấu với SĐ9BB.
Tôi và anh Hà ăn vài chén cơm vội vã,
tôi bảo vợ tôi lấy cho ít tiền bỏ túi, anh Hà cũng không có sẵn
tiền đem theo, vợ tôi lấy cho anh mượn $5,000.
Vừa cất cánh xong, tôi gọi Trung ở tần
số FM, không thấy Trung trả lời, tôi vào tần số Paddy, gọi xem có
bạn nào trên tần số không? Có vài bạn PĐ116 và PĐ122 liên lạc với
tôi, tôi báo cho họ biết SĐ9BB còn tiếp tục chiến đấu, tôi sẽ lên
đáp tại Vĩnh Long (VL).
Trên đường bay lên VL, tôi đã bắn hết 8
quả Rocket vào những mục tiêu nào, chỉ có duy nhất Thiếu tá Hà
biết. Tôi đáp xuống VL, lần lượt 6 chiếc khác theo tôi đáp xuống,
có một bạn nào đó của PĐ122 báo cho tôi biết, anh ta từ phi
trường Long Xuyên bay qua, phi trường Long Xuyên bây giờ hỗn độn
lắm vì nhiều phi cơ từ Trà Nóc lên đáp đổ xăng, 1 chiếc của Phi
Đoàn 122 rớt xuống ở đầu phi đạo, hoa tiêu là Trung úy Thân chết
tại chỗ, Quan sát viên là Đại úy Trương Công Tấn, gãy xương sống,
được anh em lôi ra khỏi phi cơ còn nằm trên đó không biết có chết
không? (anh Tấn không chết, và anh sống vất vưởng cuộc đời tàn
phế 40 năm rồi, hiện nay anh còn bán thuốc lá lẻ ở VN) Phi Đoàn
116 của anh thì tôi thấy Lý Hữu Hiệp từ Sóc Trăng bay lên đáp
trên ấy, Đại úy Trung ngồi ghế sau đã bị VC bắn chết trên phi cơ.
Trời ơi, một tin khủng khiếp cho tôi mà anh ta kể rất bình
thường, tôi chụp vai anh ta hỏi “Trung chết thật sao, ông có thấy
xác Trung không?”
Anh ta đáp: “Tôi không thấy, nhưng Lý
Hữu Hiệp nói anh ta vừa cất cánh ở ST, thì VC ngoài Quốc lộ bắn
anh bằng đại liên, anh nghe phi cơ bị trúng đạn, khi đã lên cao,
anh gọi Trung, không nghe Trung trả lời, anh quay lại nhìn thấy
đầu Trung đã nghẻo sang một bên, Trung đã chết ngay trên phi cơ,
Hiệp kể lập cập cho chúng tôi nghe mà mặt mày xanh dờn, còn khiếp
đảm lắm”!
Trung đã chết vào giờ thứ 25 của cuộc chiến đau thương, bỏ lại
người vợ trẻ và hai đứa con thơ...
Chiều hôm ấy, Ông Tướng của SĐ9BB cũng
phải ra lịnh buông súng. Bọn nước lớn đã ký giấy khai tử VNCH thì
chúng ta làm gì hơn... “Lực bất tòng tâm, thôi đành trôi theo vận
nước”.
Vị Tiểu
đoàn tưởng “Đống Đa, Ủng Hộ, Đống Đa” sau này tôi được biết là
Đại úy Võ Văn Đốt, TĐT Tiểu Đoàn lừng danh 486 của Tiểu khu Ba
Xuyên, anh bị phe chiến thắng mang anh từ trại cải tạo về Sóc
Trăng, xử tử anh để trả thù trận đánh sau cùng ấy.
Tiểu đoàn phó là Đại úy Tiết, đang sinh
sống tại Santa Ana, trong một ngày nào đó trên đất Mỹ, vô tình
gặp lại anh Lợi và tôi trong một tiệc cưới, kể lại cho chúng tôi
nghe tầm sát hại của hỏa tiễn chống biển người, khi Rocket tôi
bắn ra, anh ở dưới đất nghe như một trận mưa rào thật lớn, từ
trên chụp xuống hàng ngàn mũi tên thép, dài độ 6, 7 phân, sau
đuôi có 4 cánh nhỏ, mãnh lực có thể xuyên cả áo giáp, địch ngã ra
chết như rạ.
Còn chúng tôi ở lại phi trường VL, sáng 1 tháng 5, VC vào tiếp
thu phi trường, chúng tôi bị giữ lại và sau đó chúng đưa chúng
tôi vào khám lớn Vĩnh Long.
Cuộc đời tù tội của tôi bắt đầu từ 1
tháng 5 năm 1975...
Sơn Ca 23 – Lê Văn Sùng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: Phong cảnh thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Đoàn Hữu Định chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu, March 27, 2020
Ban kỹ thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang