Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tùy
Bút
Chủ đề:
Phận Con Dâu
Tác giả:
Minh Thảo
Elizabeth Hoàng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Trước khi tôi lập gia đình với nhà
tôi, tôi đã nghe nói mẹ chồng tôi rất khó tính.
Lời người ngoài khó có thể ảnh hưởng
tới tình yêu giữa hai chúng tôi. Tình yêu của anh và tôi rất sâu
đậm, chân tình tôi nghĩ mọi khó khăn đều không trở ngại hay ảnh
hưởng tới tình yêu của chúng tôi.
Tôi rất tự tin vào bản thân tôi biết
cách hòa hợp với gia đình của anh. Tôi đã từng đọc rất nhiều tiểu
thuyết nên đã hiểu tâm lý các cụ cũng như cách sống của những gia
đình thời xưa và nay. Dù đã văn minh nhưng có nhiều gia đình vẫn
còn theo cha truyền con nối theo cách cổ xưa và lạc hậu đối với
con dâu. Tính tôi rất vui vẻ và thân thiện nên được rất nhiều
người thương mến từ các cụ, các bà, các cô cho đến trẻ em. Tôi
không hiểu tôi có một sức thu hút đặc biệt nào Chúa đã ban cho
tôi. Tôi đi tới đâu đều được mọi người thương mến, yêu tôi. Khỏi
nói về phái nam.
Tôi trẻ hơn chồng tôi mười tuổi, ăn mặc
lại mode và rất diện. Thâm tâm chồng tôi không nói ra nhưng anh
cũng lo lắng sợ tôi ở nhà cả ngày với mẹ anh có thể xảy ra chuyện
không vui giữa tôi và mẹ anh, nên anh khuyên tôi nên đi làm.
Nhưng tôi lại nghĩ khác hẳn. Tôi không muốn đi làm, tôi muốn gần
mẹ anh hàng ngày săn sóc cụ, chăm lo cho cụ để cụ hiểu con người
của tôi nhiều hơn.
Chồng tôi là con út trong gia đình ở
với mẹ sau khi bố của anh qua đời đã lâu. Vì thế mẹ chồng tôi rất
thương anh và anh là người con rất hiếu thảo nên tôi cố gắng làm
tất cả mọi chuyện để tránh cho chồng tôi khó xử giữa mẹ và vợ.
Nhà mẹ chồng tôi rộng rãi nhưng nhà
không có phòng ngủ riêng biệt nên chúng tôi không thể ở chung với
mẹ anh được. Vì vậy chúng tôi phải ở riêng dù mẹ chồng tôi nói
muốn người sửa nhà lại để chúng tôi về ở chung với cụ. Sự đập phá
nhà cửa để xây lại cho có phòng ngủ là cả một vấn đề phức tạp và
cần thời gian. Nhất là năm đó là năm Mậu Thân. Tình hình đất nước
rất xáo trộn. Chồng tôi rất bận về công việc làm của anh, không
có thì giờ. Tuy nhiên tôi hoàn toàn để anh quyết định việc này.
Anh đã không đồng ý kiến với mẹ anh. Vì vậy chúng tôi ở riêng và
tôi muốn cho mẹ chồng tôi một người làm và chúng tôi một người
làm cho thuận tiện.
Cứ sáng sáng tôi lái xe tới nhà chăm
lo, săn sóc cho mẹ anh cho tới chiều tối mới về nhà riêng với
chồng.
Vào
buổi sáng khi cụ thức giấc là tôi đã sai người làm làm một chậu
nước ấm và ly nước để cụ rửa mặt đánh răng.
Tôi tự tay làm điểm tâm cho mẹ chồng,
dù có người làm. Trưa chiều tối tôi cũng tự lo cho cụ ăn đều đặn.
Tôi lo cho cụ từ miếng ăn đến giấc ngủ. Quần áo của cụ tôi đã
thay bằng những bộ đồ mới. Từ thuốc men, bác sĩ tự tôi lo cho mẹ
chồng tôi rất chu đáo. Cuối tuần tôi đưa mẹ chồng tôi đi hóng
mát, đi ăn Kem.
Cụ cần gì tôi đều lo chu toàn. Tôi
không hề cãi hay phản kháng cụ bất cứ điều gì. Cụ nói sao tôi
hoàn toàn làm cụ hài lòng.
Một hôm chồng tôi ghé về thăm mẹ anh và
thấy tôi đương ngồi ghế sofa nói chuyện với mẹ anh. Anh tới ngồi
sát bên cạnh tôi và định đưa tay ra ôm tôi. Tôi vội vàng đứng dậy
đi vào trong nhà. Khi về nhà tôi phải dặn anh, đừng bao giờ ôm em
trước mặt mẹ anh. Về nhà anh muốn ôm em lúc nào cũng được để
tránh cho mẹ anh khó chịu.
Khi chúng tôi ngồi ăn cơm với mẹ anh.
Cụ than phiền “vợ chú xài hoang lắm. Bữa cơm nào cũng làm đầy đồ
ăn. Tiêu xài kiểu này chắc hết tiền”. Tôi chẳng buồn chút nào. Đó
là điều cụ muốn tiết kiệm cho vợ chồng tôi. Tại sao phải buồn và
bực mình vì những câu nói đó? Cụ nói sao tôi vẫn nấu một món mặn,
một món xào và một món canh đầy đủ để bổ dưỡng cho mẹ anh vì tôi
thấy cụ mảnh khảnh và gầy.
Một hôm bà chị chồng tôi qua thăm, cụ
cũng than tôi nấu nướng phí phạm, quá nhiều đồ ăn. Bà chị liền
trả lời “mợ không cho cụ ăn đầy đủ cụ mới kêu. Đằng này mợ lo cho
cụ như vậy cụ kêu cái gì”. Từ đó mẹ chồng tôi hết than tôi tiêu
hoang nữa.
Tôi
lo cho mẹ chồng tôi với tất cả sự chân tình, rất chu đáo. Cụ cần
gì tới một tay tôi lo toan. Cụ không nói ra hay khen tôi, nhưng
tôi biết mẹ chồng tôi đã thương tôi. Vì hôm nhà có giỗ, cụ giao
cho các bà chị chồng tôi và bà chị dâu cả lo mua đồ ăn, nấu
nướng. Còn tôi cụ bảo tôi chỉ lo sắp xếp hoa quả trên bàn thờ mà
thôi. Tôi vui không phải vì không phải làm việc, tôi vui vì biết
mẹ chồng tôi đã yêu thương tôi. Tuy nhiên sau khi sắp đặt trái
cây hoa quả và bày biện bàn thờ xong. Tôi cũng xuống bếp hỏi thăm
các bà chị chồng xem tôi có thể phụ giúp được gì không. Thì các
chị chồng giao cho tôi đứng luộc gà. Còn các chị, người thì làm
nhân chả giò, người thì cắt rau củ làm nộm, người thì cắt thịt,
nấu cỗ, người thì đãi đậu xanh nấu chè, vân vân. Mọi người đều
vui vẻ vừa làm vừa nói chuyện. Còn tôi thì vẫn giữ ý tứ khi nào
các chị chồng hỏi tôi mới trả lời.
Một hôm tôi nằm ngủ ở ghế sofa ngoài
phòng khách, không ngờ ông anh của nhà tôi tới chơi. Tôi vẫn nằm
yên ngủ không hay mà cụ không la một tiếng nào. Khi nghe thấy
tiếng nói chuyện tôi vội ngồi dậy xin lỗi và vào phòng kế bên.
Thật ra mẹ chồng tôi không khó khăn gì
như người ta nghĩ, Cụ là người nghiêm khắc, ít nói và theo nếp
sống xưa.
Đối
với mẹ anh, cụ nói sao tôi đều im lặng không bao giờ cãi lại hay
phản kháng bất cứ một điều gì nên không có chuyện cơm không lành
canh không ngọt giữa tôi và mẹ chồng.
Có lẽ vào thời buổi đó ít có ai có thể
lo cho mẹ chồng được như tôi. Tôi đã bỏ việc làm, bỏ chưng diện,
bỏ son phấn và cố gắng hòa hợp với gia đình của chồng tôi. Thật
ra mẹ chồng tôi không khó khăn bắt tôi bỏ trang điểm, nhưng một
hôm chồng tôi nói “em đẹp chẳng cần trang điểm cũng đẹp như
thường”.
Tôi
hiểu ý anh ngay vì mỗi khi đi ra ngoài với anh hoặc đi party
nhiều người đã chú ý đến tôi và khen tôi trước mặt anh. Ngay cả
các anh chị bạn bè của chúng tôi. Nên tôi bỏ trang điểm để chồng
tôi vui.
Dù
làm dâu mới khoảng 3 tháng, nhưng tôi đã được cảm tình của mẹ
chồng tôi và mọi người khác trong gia đình anh.
Chồng tôi không nói ra nhưng anh thấy
và nhận biết hết những gì tôi làm. Thấy tôi hòa hợp được với tất
cả mọi người trong gia đình anh. Anh rất vui và khi anh ở Pháp dự
Hội Đàm Ba Lê đã viết thư cho tôi như thế này “Vợ yêu quí nhất
đời của anh. Từ ngày gặp lại mình nói tiếp lại mảnh tình bất hủ,
anh chỉ có mình, bây giờ cũng vậy và mãi mãi sau này cũng vậy.
Không hình bóng nào có thể xóa mờ hình ảnh vợ anh được. Mình
thương anh hết độ, mình vì anh mà làm hết cả mọi chuyện. Mình
khéo léo đã hòa hợp với những người khác trong gia đình anh làm
sao anh có thể đang tâm này nọ, dù chỉ ở trong tư tưởng”.
Thơ anh viết dài và đầy ắp những thương
yêu nhớ nhung tôi và cảm ơn tôi đã vì anh mà làm mọi chuyện để
gia đình được yên ấm, vui vẻ. Anh vui lắm và càng yêu tôi nhiều
hơn. Thư anh viết rất ướt át, nhớ thương tôi hết mức.
Mỗi lần đọc thư anh tôi cảm động vô
cùng và nước mắt tôi chảy chan hòa không ngưng vì thư anh viết
quá tình cảm làm tôi nhớ anh không kém. Nhất là chúng tôi mới lấy
nhau được 3 tháng thì anh đi Pháp dự hội đàm ở Paris. Cả hai
chúng tôi đều có những tâm trạng nhớ nhung giống nhau. Bình
thường anh không nói ra nhưng khi anh ở Pháp anh mới thổ lộ những
tâm tư từ đáy lòng anh cho tôi qua thư từ.
Tôi cảm ơn Trời đã cho anh đi dự Hội
Đàm Ba Lê ở Pháp để tôi hiểu anh nhiều hơn. Anh yêu tôi và nhớ
tôi đến độ ngoài sự tưởng tượng của tôi.
Anh là người từng trải, cái gì cũng
biết nhưng không bị cám giỗ tứ đổ tường. Khi gặp tôi đích thực là
người anh mơ và tìm kiếm nên anh rất yêu tôi với cả mối chân
tình. Thật ra tình yêu giữa hai chúng tôi rất đặc biệt, rất lãng
mạn y như tiểu thuyết vậy.
Khi anh đi Pháp anh không mang tôi theo
dù rằng rất muốn nhưng vì luật lệ nói rất rõ là không được mang
vợ con theo. Chồng tôi là một người làm việc rất có kỷ luật và
nguyên tắc nên chuyện mang thiệt thòi về phần mình. Tôi rất hiểu
và lại còn mẹ anh ở nhà nếu tôi đi chắc cụ sẽ buồn lắm vì cụ hài
lòng khi có tôi ở bên cạnh cụ.
Một hôm anh viết thư nói bị cảm. Tôi lo
lắng vô cùng sợ anh vừa bị cảm lại vừa mang tâm trạng nhớ vợ, lo
cho vợ ở nhà rất ảnh hưởng cho sức khỏe của anh. Nên tôi tự đi
xin passport và mua vé máy bay đi Pháp để làm ngạc nhiên cho anh.
Tôi xin phép và khéo léo thuyết phục mẹ chồng tôi. Tôi dàn xếp
tất cả mọi chuyện trong lúc tôi xa cụ đi Pháp. Cuối cùng mẹ chồng
tôi đã đồng ý cho tôi đi Pháp. Cả nhà bên chồng tôi ngạc nhiên và
không ngờ mẹ chồng tôi lại cho tôi đi Pháp.
Thật ra tất cả đều do tình cảm chân
thật của con người đối với nhau mà ra cả.
Sau đó tôi đã đi Pháp. Chồng tôi ra phi
trường Orly đón tôi, anh quá cảm động ôm tôi thật chặt và vui
mừng hết sức.
Tôi rất vui vì đã làm được một việc mà chồng tôi rất mong muốn đó
là tôi đã hòa hợp được với gia đình của anh. Vui hơn nữa cả hai
vợ chồng chúng tôi bây giờ được gặp lại nhau sau những ngày xa
cách.
Có người
đã nói “Dễ là khi chúng ta nói rằng chúng ta yêu thương. Nhưng
khó là khi làm cho người khác cảm nhận được.”
Minh Thảo Elizabeth Hoàng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Elizabeth Hoàng chuyển
Đăng ngày Thứ Tư, March 22,
2023
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang