Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tang
Sách Báo
Chủ đề:
Giới thiệu sách
Tác giả:
Điệp Mỹ Linh
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Huy
Tâm: Chương trình Tác Giả & Tác Phẩm của Macusa Media Show xin
gửi lời chào tái ngộ đến toàn thể quý khán thính giả khắp nơi, và
kính chúc mọi người luôn an bình trong cuộc sống đầy biến động
ngày nay.
Phạm
Tương Như: Thưa quý vị, chương trình này do Huy Tâm tổng hợp,
biên soạn và thực hiện với sự công tác của Phạm Tương Như, được
phát sóng trực tiếp từ 2 đến 3 giờ chiều, mỗi thứ hai hàng tuần,
với sự bảo trợ của Macusa Media Show.
Kính mong quý vị tiếp tục theo dõi và
ủng hộ.
(Nhạc:
Lính Mà Em của Anh Thy)
Phạm Tương Như: Chào anh Huy Tâm,
nguyên do gì chương trình của chúng ta hôm nay lại mở đầu bằng
một ca khúc khá rộn ràng, vui tươi như vậy hở anh Huy Tâm?
Huy Tâm: Phải, đó là một nhạc phẩm rất
nhí nhảnh, dễ thương của người lính hải quân Anh Thy. Và nguyên
do là vì hôm nay chúng ta mời được nhà văn nữ Điệp Mỹ Linh, người
đã có nhiều tác phẩm viết về quân chủng Hải Quân. Đặc biệt, trong
chương trình này chúng ta sẽ cùng chị trao đổi về Bộ sách Tài
liệu lịch sử: Hải Quân VNCH (Việt Nam Cộng Hòa) Ra Khơi 1975.
Phạm Tương Như: Và bây giờ thì người
phụ nữ khả ái và tài ba của chúng ta đã có mặt trong phòng thâu
âm.
Xin chào
nhà văn Điệp Mỹ Linh, mời chị lên tiếng chào quý khán thính giả
của chúng ta.
Điệp Mỹ Linh: Điệp Mỹ Linh xin trân trọng kính chào quý khán
thính giả Chương trình Tác Giả & Tác Phẩm của Macusa Media Show.
Điệp Mỹ Linh cũng xin trân trọng kính chào nhà truyền thông Huy
Tâm và nhà thơ khả ái Phạm Tương Như.
Huy Tâm: Xin hân hoan chào đón nhà văn
Điệp Mỹ Linh đã góp mặt với chương trình Tác Giả & Tác Phẩm hôm
nay. Cảm ơn chị, dù niên kỷ khá cao, cũng chẳng ngần ngại đường
xá xa xôi, vẫn dành thời gian đến đây trò chuyện cùng anh em
chúng tôi.
Điệp Mỹ Linh: Thưa anh, đúng ra, Điệp Mỹ Linh phải cảm ơn Chương
trình Tác Giả & Tác Phẩm của Macusa Media Show cùng Ban Biên Tập
đã tạo điều kiện cho Điệp Mỹ Linh có cơ hội gặp gỡ và trao đổi
với quý vị phụ trách chương trình Tác Giả & Tác Phẩm và cũng để
trình bày cùng quý đồng hương khắp nơi về vài điều của ngòi bút
không chuyên nghiệp này.
Phạm Tương Như: Thưa chị! Miếng trầu là
đầu câu chuyện, ở đây chúng em chẳng có trầu để mời chị, mong chị
bỏ qua. Và phần nghi thức xã giao đã xong, bây giờ mời chị nói
qua về nhân thân, để quý khán giả dễ dàng theo dõi ạ...
Điệp Mỹ Linh: Kính thưa quý khán thính
giả, kính thưa anh Huy Tâm và anh Phạm Tương Như, đối với tôi,
nói về mình là một điều tôi rất ngại ngùng. Tuy nhiên, tôi sẽ cố
gắng trung thực với những gì tôi có thể nhớ được.
Thưa quý vị, tôi chào đời tại Đà Lạt.
Khi tôi còn bé, Ba tôi theo kháng chiến chống Tây, đem vợ con
theo. Ba tôi là Trưởng Ban Văn Nghệ Liên Khu V trong vùng Việt
Minh chiếm đóng. Chỉ một thời gian sau, Ba tôi đưa gia đình trốn
về Đà Lạt.
Tôi
học và ở nội trú trường Domaine de Marie, Đà Lạt.
Sau bậc tiểu học, gia đình tôi dời về
Nha Trang; tôi theo học trường trung học Võ Tánh.
Sau khi xong tú tài II, tôi học Luật
tại đại học Luật Khoa Sài Gòn và thành hôn với ông Hồ Quang Minh,
sĩ quan khóa 8 Hải Quân Nha Trang.
Huy Tâm: Thưa chị! Theo tin tức mà
chúng tôi thu thập được, thì thời học trung học, chị cũng đã từng
là một nghệ sĩ trong ban nhạc ở đài phát thanh Nha Trang, chị vui
lòng nói rõ thêm về giai đoạn này, hầu tìm lại chút dư hương ngày
tháng cũ...
Điệp Mỹ Linh: Vâng, kính thưa quý vị, giữa thập niên 50, một hôm
gia đình tôi đi xem xi–nê tại rạp Tân Tân, Nha Trang – tôi không
nhớ tựa cuốn phim – do Dean Martin và Jerry Liwis thủ vai chính.
Thấy Dean Martin vừa đàn Accordéon vừa hát vừa nhún nhảy, tôi
thích quá, “đòi” Ba tôi cho tôi học Accordéon.
Ba tôi đưa tôi vào Sài Gòn, đến tiệm
đàn Mỹ Tín, đường Hai Bà Trưng, đặt mua một Accodéon của Ý Đại
Lợi – Ba tôi bảo Accordéon sản xuất tại Ý là tốt nhất – và đặt
mua một cuốn sách dạy Accordéon từ Pháp; vì Ba tôi chỉ biết tiếng
Pháp; thế là Ba tôi dạy tôi đàn.
Sau đó, Ba tôi thành lập Ban Ca Nhạc
Bình Minh, phụ trách văn nghệ cho đài phát thanh Nha Trang vào
mỗi tối thứ Năm và tối Chủ Nhật, hằng tuần.
Thời điểm này, Ba tôi là Trưởng Ban Kế
Toán Khu Công Chánh Nha Trang. Kỹ sư Nguyễn Văn Thưởng, từ Pháp
về, đảm nhận chức vụ Trưởng Khu Công Chánh miền Nam Trung Nguyên
Trung Phần, rất thích chương trình của Ban Bình Minh trên đài
phát thanh Nha Trang, cho nên, ông Thưởng cho xuất công quỹ mua
nhạc cụ để Ba tôi thành lập – và trở thành Trưởng Ban – Ban Văn
Nghệ Khu Công Chánh Nha Trang.
Tôi đàn Accordéon và hát trong ban Bình
Minh trên đài phát thanh Nha Trang và trong Ban Văn Nghệ Khu Công
Chánh Nha Trang vào những buổi văn nghệ trên sân khấu để gây quỹ
ủy lạo nạn nhân chiến tranh/nạn nhân thiên tai.
Phạm Tương Như: Như thế chị bắt đầu đi
vào nghiệp dĩ văn chương từ lúc nào, và nguyên nhân từ đâu?
Điệp Mỹ Linh: Thưa quý vị, tôi quên
thưa với quý vị rằng: Thời gian ở Nha Trang, Ba tôi cũng viết cho
báo Đuốc Thiêng/Tin Sáng/Tia Sáng, v.v. với bút hiệu Điệp
Linh/Điệp Mỹ Linh (do tên của chị em tôi ghép lại), Nguyễn Văn
Ngữ (tên thật của Ba tôi).
Về văn chương, tôi chỉ dám nhận là một
ngòi bút “tài tử”. Về nhạc thì tôi đã... bỏ đàn từ sau khi lập
gia đình; vì ông Minh không thích tôi đàn!
Khi biết tôi đã bỏ đàn từ lâu, Ba tôi
rất buồn! Nhưng rồi Ba tôi bảo: “Thôi, Minh không thích con đàn
thì thôi, con đừng đàn để giữ hạnh phúc gia đình. Ba sẽ dạy con
viết văn.” Thế là Ba tôi dạy tôi viết văn. Những bài đầu tiên,
tôi dùng tên em tôi, Nguyễn Thị Kiều Lam và Thanh Điệp, tên thật
của tôi. Sau đó, tôi muốn “dựa hơi” Ba tôi, tôi xin Ba tôi cho
tôi “mượn” bút hiệu Điệp Mỹ Linh của Ba tôi để làm bút hiệu của
tôi. Ba tôi xỉa ngón tay trỏ vào trán tôi, cười, mắng yêu, “Cha
mày!”
Huy Tâm:
Thưa chị, như thế chị cũng là con nhà nòi rồi. Vậy có chút kỷ
niệm buồn vui nào để lại dấu ấn sâu sắc nhất trong tâm hồn chị
trên hành trình mấy mươi năm cầm bút chăng?
Điệp Mỹ Linh: Thưa quý vị, kỷ niệm buồn
nhất trong đời viết văn của tôi – đã được bộc lộ trong bài phỏng
vấn trên nguyệt san Văn Học, do nhà văn Nguyễn Mộng Giác thực
hiện từ thập niên 90 – là: Năm 1972, em ruột của ông Minh, Thiếu
úy Biệt Động Quân Hồ Quang Trung, tử trận tại Bình Long, quàn tại
chùa Vĩnh Nghiêm, Sài Gòn. Tôi thương chú Trung như thương Linh,
em ruột của tôi, cho nên, tôi viết một bài, đăng trên Tin
Sáng/Tia Sáng, tôi không nhớ được, ký tên thật, Thanh Điệp! Tôi
chỉ nhớ câu kết luận của bài viết ấy là: “Từ nay, chị sẽ tìm hình
bóng em qua nhân dáng oai hùng của Người Lính Mũ Nâu!”
Vì biết ông Minh không thích tôi viết,
cho nên, khi nhận được báo có bài tôi viết về chú Trung, tôi cắt
ra, xếp nhỏ, chờ giờ trưa vắng người thăm viếng, tôi đem lên chùa
Vĩnh Nghiêm, lén mọi người, để bài viết dưới lư hương, trên quan
tài của chú Trung.
Không ngờ, Hà – vợ của chú Trung – thấy
hành động của tôi. Khi tôi trở về nhà để lo cho các con tôi đi
học, Hà lấy bài báo dưới lư hương ra, đọc. Đọc xong, Hà buồn quá,
cầm bài báo, đến cầu Công Lý với ý định trầm mình chết theo chú
Trung!
Người
quanh cầu Công Lý thấy Hà mặc đồ tang, đang khóc ngất và tìm cách
leo qua cầu Công Lý, vội đến khuyên ngăn và đưa Hà trở lại chùa
Vĩnh Nghiêm.
Ông Minh và gia đình cũng khuyên ngăn Hà. Hà vẫn khóc, trong tay
cầm chặt bài viết của tôi. Không ai hiểu Hà đang cầm vật gì. Bà
Nội các cháu vội gỡ mấy ngón tay của Hà, lấy ra bài báo. Thấy tác
giả là Thanh Điệp, cả gia đình ông Minh đều nổi giận!
Khi tôi trở lại chùa Vĩnh Nghiêm, vừa
bước lên mấy bậc cấp, ông Minh từ bên trong nhà quàn bước ra, xỉa
ngón tay thẳng vào tôi – trước nhiều quan khách đến viếng đám
tang của Trung và đám tang người khác – nạt lớn: “Ai biểu cô
viết? Hả? Biểu ‘dẹp’ hoài mà tại sao cứ viết! Viết để làm gì? May
có người cứu, nếu không, vợ thằng Trung chết rồi, biết không?”
Tôi bàng hoàng, chỉ biết im lặng, khóc
cho chú Trung và cũng khóc cho chính tôi!
Phạm Tương Như: Thế còn kỷ niệm vui là
gì vậy, chị?
Điệp Mỹ Linh: Kỷ niệm vui là, năm 1999, khi tập truyện Tưởng Như
Trở Về của tôi được xuất bản; trong đó, tôi trích vài câu thơ của
bài Tiếng Đàn Đêm Trung Thu, tác giả là Hoàng Việt Sơn – bút hiệu
của một bác sĩ Thủy Quân Lục Chiến – sáng tác năm 1956, để tặng
Thanh Điệp/Thúy Minh/Hoàng Thu, sau khi ông Hoàng Việt Sơn tham
dự đêm văn nghệ do ban Bình Minh trình diễn để ủy lạo binh sĩ
Thủy Quân Lục Chiến, tại căn cứ Sóng Thần, Nha Trang, do Đại tá
Nguyễn Bá Liên chỉ huy.
Không ngờ, sau khi đọc bài Tưởng Như
Trở Về, vị bác sĩ kiêm nhà thơ Hoàng Việt Sơn nhận ra Điệp Mỹ
Linh là Thanh Điệp rồi liên lạc với tôi. Tôi rất vui nhưng cũng
rất ngại ngùng và dè dặt!
Sau đó vị bác sĩ này dùng bút hiệu
Hoàng Vũ Bão, sáng tác tập thơ Nửa Đời Thương Đau, do nhà xuất
bản Hồn Việt của nhà báo Ngọc Hoài Phương xuất bản để tặng Điệp
Mỹ Linh.
Dù
rất kém chính tả tiếng Việt, tôi cũng nhận ra chữ “Bão” trong bút
hiệu của vị bác sĩ này phải là dấu hỏi. Tôi góp ý, đề nghị Ông
sửa lại thành dấu hỏi; nhưng vị bác sĩ “ba gai” này xác định
rằng: Ông muốn dùng dấu ngã như là bão tố để thể hiện tinh thần
bất khuất của Thủy Quân Lục Chiến: Khi tấn công là phải chiếm cho
được mục tiêu!
Huy Tâm: Cuối cùng vị bác sĩ ấy có
“chiếm được mục tiêu hay không?”
Điệp Mỹ Linh: Dạ, thưa anh, không! Vì
tôi rất thương thân phận phụ nữ! Không bao giờ tôi nỡ làm khổ một
phụ nữ nào cả! (Kính mời quý độc giả đọc tùy bút Tạ Lỗi Với Người
Thơ, trong tập truyện Trăng Lạnh.)
Link:
https://www.diepmylinh.com/ta-loi-voi-nguoi-tho
Phạm Tương Như: Bây giờ, chúng ta trở
lại với chủ đề chính hôm nay nhé! Thưa nhà văn Điệp Mỹ Linh, xin
chị cho biết hoàn cảnh nào và nguyên do gì khiến chị bỏ nhiều
công sức để tìm tòi, góp nhặt hầu thực hiện một bộ sách rất công
phu và phải nói thật cũng khá khô khan đối với chúng ta.
Điệp Mỹ Linh: Thưa quý khán thính giả,
thưa anh Huy Tâm và anh Phạm Tương Như, như đã thưa, tôi chỉ là
một ngòi bút tài tử, vì không chơi đàn được nữa, cho nên, phải
viết để giải tỏa nỗi niềm chứ tôi không thích chính trị, không có
cao vọng để trở thành nhà văn. Vì thế, đối với tôi, viết một cuốn
tài liệu rất nhiêu khê chứ không dễ như viết truyện.
Nhưng, cuối thập niên 70, trong Đại Hội
Hội Cựu Quân Nhân VNCH, tại Houston, có sự hiện diện của cựu
trung tướng Vĩnh Lộc – Tham Mưu Trưởng cuối cùng của Quân Lực
VNCH – tôi được mời phát biểu cảm tưởng về Người Lính VNCH.
Khi tôi trở lại chỗ ngồi, cựu trung
tướng Vĩnh Lộc đến gặp tôi, để nghị tôi nên viết về cuộc di tản
của Hải Quân VNCH, 1975.
Tôi đáp:
– Thưa trung tướng, cuộc di tản do Hải
Quân VNCH thực hiện là một đề tài quá lớn; em chỉ là ngòi bút
“tài tử”, em ngại em không “kham” nỗi!
Tướng Vĩnh Lộc bảo:
– Madam từng tháp tùng các cuộc hành
quân hỗn hợp trên sông rạch; madam thường viết về lính và sông
nước/biển khơi; và nhất là madam đã có mặt và quan sát ngay từ
đầu của cuộc di tản vĩ đại của Hải Quân. Tôi nghĩ, không một ngòi
bút nào hội đủ được nhiều yếu tố như madam để viết về cuộc di tản
của Hải Quân VNCH.
Tôi vẫn từ chối. Nhưng, lần nào gặp tôi
trung tướng Vĩnh Lộc cũng đều nhắc tôi về chủ đề của chuyến ra
khơi lịch sử, 1975.
Tôi chỉ xác nhận:
– Chuyện Hải Quân, để “mấy ông” Hải
Quân lo. Một mình em lo không nổi đâu, Trung tướng!
Một hôm, ông Minh và tôi mời Tướng Vĩnh
Lộc đến nhà chúng tôi dự tiệc cùng với rất đông bạn hữu của chúng
tôi.
Sau khi
tiệc tan, mọi người ra về, Tướng Vĩnh Lộc ở lại sau cùng để kể
cho ông Minh và tôi nghe về trận chiến khốc liệt tại đồn Pleime
khi Tướng Vĩnh Lộc là Tư Lệnh Quân Đoàn II Vùng II Chiến Thuật.
Tôi bị xúc động mạnh! Không hiểu vì
những chi tiết hào hùng của quân VNCH trú đóng trong đồn Pleime
hay là vì những nét khắc khổ/đớn đau trên khuôn mặt cằn cỗi của
một vị tướng không còn uy quyền – Tướng Vĩnh Lộc! Tối đó, tôi
viết truyện nhắn Người Trở Lại Pleime; hôm sau, tôi liên lạc với
Tướng Vĩnh Lộc và xác định rằng: Tôi sẽ thực hiện và hoàn tất tài
liệu về chuyến di tản lịch sử của Hải Quân VNCH.
Huy Tâm: Xin chị cho biết, mất bao
nhiêu thời gian để chị hoàn thành Bộ sách này và đã được ra đời
từ bao giờ.
Điệp Mỹ Linh: Kính thưa quý vị, thời điểm 1975/1976 tôi phải đi
làm 2 việc để phụ với ông Minh nuôi các con tôi ăn học và giúp
gia đình của tôi bên Việt Nam; vì Ba và các em trai của tôi đều
bị tù; Má và các em gái của tôi bị đuổi đi kinh tế mới.
Sĩ quan Hải Quân VNCH di tản đều sống
rải rác khắp năm châu. Thời đó chưa có internet và cell phone.
Mọi cuộc phỏng vấn do tôi thực hiện đều bằng điện thoại hoặc bằng
thư, qua bưu điện.
Có vị không đồng ý trả lời qua điện
thoại hoặc thư; thế là ông Minh và tôi, cuối tuần, phải “bay”
đến, để tôi lo việc phỏng vấn – có thu âm – và ông Minh cũng được
gặp lại bạn hữu Hải Quân.
Nhưng, khi thấy “bills” điện thoại hoặc
tiền vé máy bay, ông Minh lại “cự” tôi, bảo tôi “lo việc bao
đồng”!
Phạm
Tương Như: Quả thật đây cũng là một sự hy sinh đáng ca ngợi.
Điệp Mỹ Linh: Nhân đây, tôi cũng thành
thật biết ơn đại gia đình Hải Quân VNCH, cố giáo sư Nguyễn Ngọc
Linh – nguyên Tổng Giám Đốc Việt Tấn Xã và cũng là Chủ Nhiệm bán
nguyệt san Ngày Nay – và cố nhà báo Trọng Kim Trương Trọng Trác,
Chủ Bút bán nguyệt san Ngày nay; vì những vị này đã giúp đỡ và
khuyến khích tôi rất nhiều trong thời gian tôi vừa thực hiện cuốn
Hải Quân VNCH Ra Khơi, 1975 vừa viết bài cho Ngày Nay.
Huy Tâm: Như thế, đến năm nào thì hoàn
tất tác phẩm sách này, và cuốn tài liệu này được ra đời như thế
nào, thưa chị?
Điệp Mỹ Linh: Cuốn Hải Quân VNCH Ra
Khơi 1975, được hoàn tất và ra đời năm 1990; tức là tôi phải mất
khoảng 14/15 năm mới hoàn tất được.
Thập niên 80/90, tình trạng báo chí ở
hải ngoại phát triển mạnh/tốt; chỉ có tệ nạn báo chí “phe ta”
chửi “phe mình” thì không ai can nỗi! Vì vậy – dù năm 1987, tôi
đã thành công vượt bực khi ra mắt tập truyện Bước Chân Non tại
Hyatt Regency, tọa lạc tại góc I–10 và Hwy 6, Houston – Ba tôi và
tôi cũng quyết định không ra mắt sách nữa; chỉ tổ chức tiệc tại
nhà, mời một số bạn hữu và tặng mỗi vị một cuốn Hải Quân VNCH Ra
Khơi, 1975.
Phạm Tương Như: Từ năm 1990, nghĩa là đã hơn ba thập niên rồi,
vậy thì từ đó đến nay đã được tái bản lần nào chưa, thưa chị?
Điệp Mỹ Linh: Thưa quý khán thính giả,
thưa anh Phạm Tương Như và anh Huy Tâm, cuốn Hải Quân VNCH Ra
Khơi, 1975 được tác giả tái bản lần đầu vào năm 2011; lần thứ
hai, 2019, Amazon tái bản. Nhưng khi Amazon gửi bản thảo tái bản
cho tôi xem lại, tôi sơ ý, không thấy là Anazon ghi “tái bản lần
thứ I”. Tôi sẽ liên lạc với Amazon để Amazon điều chỉnh số I
thành số II.
Huy Tâm: Sách báo ngày nay đã lỗi thời
Cứ mười độc giả chín người thôi
Viết
lách dường như là nghiệp dĩ
Đeo đẳng
theo ta suốt cuộc đời.
Thưa quý khán thính giả, khi nền công
nghệ internet đã chiếm lĩnh một không gian rất rộng trong cuộc
sống của chúng ta, thì chuyện in ấn sách báo cầm bằng một cuộc cờ
chưa đánh đã thua.
Vậy mà Quyển tài liệu lịch sử Hải Quân
VNCH Ra Khơi đã được tái bản lần thứ hai vào năm 2019, quả là một
sự kiện hiếm hoi trên trường văn trận bút thời nay. Xin chúc mừng
chị.
Điệp Mỹ
Linh: Xin cảm ơn anh Huy Tâm. Bốn câu thơ của anh thật là thấm
thía, diễn đạt được tất cả nỗi niềm của người Việt Nam cầm bút
tại Hải Ngoại.
Hoa Biển – Anh Thy – Nhã Phương
Phạm Tương Như: Thưa chị, đây là một
cuốn sách về tài liệu lịch sử, vậy xin chị hãy tóm lược nội dung
để quý đồng hương biết thêm về những gì chị muốn trình bày.
Điệp Mỹ Linh: Thưa quý vị, cuốn tài
liệu Hải Quân VNCH Ra Khơi, 1975 gồm có 11 chương, không kể phần
Thay Lời Tựa. Sau đây là mục lục:
Chương I
Sơ
Lược Lịch Sử Hải–Quân Việt–Nam Cộng–Hòa
Chương II
Các
Vị Tư–Lệnh Hải–Quân
Chương III
Sự
Tổ Chức Của Hải–Quân – Về Hành Quân
Chương IV
Cuộc
Đàm Thoại Bất Ngờ
Chương V
Những
Biến Chuyển Quân Sự Và Các Cuộc Rút Quân bằng đường biển.
Chương VI
Những Đột Biến Tại Các Vùng Sông Ngòi
Chương VII
Kế
Hoạch Phòng Thủ Bộ Tư Lệnh Hải Quân và Hải Quân Công Xưởng.
Chương VIII
Chuyến Ra Khơi Bi Hùng
Chương IX
Phỏng Vấn Những Nhân Vật Liên Hệ Đến Chuyến Ra Khơi Cuối Cùng Của
Hải–Quân V.N.C.H.
Chương X
Những
Vị Anh Hùng Hải–Quân V.N.C.H.
Chương XI
Những Dòng Ký Ức
Huy Tâm: Thưa chị, tài liệu lịch sử là
những chứng tích lưu lại cho hậu thế, và dĩ nhiên không chỉ dành
riêng cho một sắc tộc nào.
Vậy chị đã có, hoặc đang dự định chuyển
thể Bộ sách Hải Quân VNCH Ra Khơi sang các ngôn ngữ khác, hầu
quảng bá rông rãi hơn không, thưa chị?
Điệp Mỹ Linh: Thưa quý khán thính giả
cùng anh Huy Tâm và anh Phạm Tương Như, ngay từ khi cuốn tài liệu
lịch sử Hải Quân VNCH Ra Khơi, 1975 chào đời, tôi đã ước mong
cuốn tài liệu này được dịch ra ngoại ngữ; nhưng, con tôi – từ bé
học nội trú trường Regina Pacis và Notre Dame des Missions – cho
nên không biết tiếng Việt nhiều.
Tháng 9 ngày 11 năm 2001, Hoa Kỳ bị
không tặc xâm phạm nặng nề tại New York, tôi đang du lịch tại
Nga. Thấy trên TV tòa Tháp Đôi phừng phực lửa, tôi xúc động
nhiều, viết ngay tại phi trường Frankfurt Tùy Bút Tạ Ơn Mảnh Đất
Này.
Sau khi
bài Tạ Ơn Mảnh Đất Này được phổ biến trên nhiều báo Việt ngữ, ông
Merle L. Pribbenow đọc được, dịch sang tiếng Anh, chuyển đến báo
Ngày Nay, nhờ ông Nguyễn Ngọc Linh đăng và chuyển cho Điệp Mỹ
Linh.
Đọc bài
dịch, các con tôi và tôi đều thích và tôi ngỏ ý muốn nhờ ông
Pribbenow dịch cuốn Hải Quân VNCH Ra Khơi, 1975, có thù lao.
Nhưng, ông Minh không đồng ý.
Sau khi ông Minh qua đời, tôi liên lạc
lại với ông Pribbenow thì ông Pribbenow emailed hồi đáp bằng
tiếng Việt rằng: “Rất tiếc, tôi già rồi và vợ tôi đang bị bệnh
hiểm nghèo, tôi phải lo cho vợ tôi!”
Gần đây tôi cũng liên lạc vài nơi để
tìm người dịch, nhưng, tôi hiểu, cuốn Hải Quân VNCH Ra Khơi, 1975
gồm nhiều danh từ/động từ “riêng” của Hải Quân, rất khó dịch.
Phạm Tương Như: Thưa chị, cho đến thời
điểm này, tháng 6/2022, tổng số các tác phẩm chị đã xuất bản là
bao nhiêu quyển và chị có đang chuẩn bị thêm đứa con tinh thần
nào nữa để ra mắt đồng hương chăng?
Điệp Mỹ Linh: Thưa quý vị, tổng số tác
phẩm của ĐML đã xuất bản là 12 tác phẩm. Hiện tại, nhà xuất bản
Nhân Ảnh – thành viên của Amazon – đang lo bìa để xuất bản 2 tác
phẩm kế tiếp của Điệp Mỹ Linh là Quốc Ca Mới Của Đảng và Tự
Truyện Của Tím.
Huy Tâm: Khi tác phẩm mới được hoàn
tất, chị có sẵn lòng cho phép chương trình Tác Giả & Tác Phẩm
được giới thiệu cùng quý độc giả khắp nơi chăng?
Điệp Mỹ Linh: Thưa quý khán thính giả,
anh Huy Tâm và anh Phạm Tương Như, tôi rất cảm ơn nhã ý của anh
Huy Tâm cùng chương trình Tác Giả & Tác Phẩm của Macusa Media
show. Việc làm của quý vị vô cùng ý nghĩa, đã góp công gìn giữ và
quảng bá tiếng Việt nơi đất khách, và đặc biệt giúp giới thiệu
những sáng tác mới đến với độc giả.
Phạm Tương Như: Thưa chị và thưa quý
khán giả! Chương trình này được sự bảo trợ của Macusa Media Show
là môi trường để chúng em, anh Huy Tâm, có cơ hội đóng góp bàn
tay nhỏ bé hầu chuyển tải những nỗi niềm, những điều tâm huyết
của người đi trước đến với các thế hệ trẻ trong mai hậu.
Điệp Mỹ Linh: Xin ngưỡng phục về việc
làm của quý vị và cầu chúc Macusa Media Show mãi mãi phát triển,
quý anh chị luôn được dồi dào sức khỏe để tiếp tục hành trình cao
đẹp này.
Huy
Tâm: Thời lượng của chúng ta cũng sắp hết, mời nhà văn Điệp Mỹ
Linh gửi lời chào tạm biệt đến quý khán giả trước khi rời phòng
thu âm.
Điệp
Mỹ Linh: Điệp Mỹ Linh xin trân trọng kính chào quý khán thính giả
cùng anh Huy Tâm và anh Phạm Tương Như.
Phạm Tương Như: Phạm Tương Như cũng
xin chào tạm biệt nhà văn Điệp Mỹ Linh, chào tạm biệt quý khán
giả, và hẹn tái ngộ trong chương trình kỳ sau.
Huy Tâm: Món quà tạm biệt trong chương
trình hôm nay là ca khúc Nỗi Nhớ Mênh Mông, nhạc và lời Dương
Thượng Trúc qua giọng hát Quang Minh, sẽ thay lời chúc sức khỏe
của toàn thể nhân viên Macusa cùng BBT Chương trình TG&TP gửi đến
quý vị và hẹn tái ngộ trong chương trình kỳ sau, cũng vào ngày
giờ thường lệ.
Trân trọng kính chào.
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Điệp Mỹ Linh chuyển
Đăng ngày Thứ Ba, June 21,
2022
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang