Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện
ngắn
Chủ đề:
qh30t4đ
Tác giả:
Cửu Long
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Tháng ba
của tôi là thời điểm đau buồn nhất cuộc đời chiến chinh. Mọi
người hay hỏi sao lại tháng ba mà không tháng tư. Tôi thường trả
lời: vâng, đối với mọi người tuy là tháng tư đau buồn, nhưng
tháng ba là tháng tôi mất nhiều bạn thời chiến của tôi. Chúng tôi
di chuyển dọc theo Quốc lộ 13 của tháng ba nắng cháy. Nhiều người
ngã gục vào tháng ba của lệnh rút quân. Nhiều chiến sĩ QLVNCH đã
ra đi không một tiễn đưa, không một nén hương cho linh hồn bình
yên. Nhiều ngôi mộ chôn vội trên đường rút quân. Và cũng nhiều kẻ
hèn hạ lòi mặt chuột trong tháng ba binh lửa.
Tháng ba của Đức Phong, Bến Cát, Đồng
Xoài, những địa danh tôi đã đi qua, đã để lại những mảnh tình nho
nhỏ với cô gái hậu phương.
Có tháng ba rút quân mới đưa đến tháng
tư thất thủ. Những thằng lính như chúng tôi luôn tuân lệnh cấp
chỉ huy. Đó là truyền thống của quân đội. Nhưng lệnh của tháng ba
làm cho chúng tôi xao động và ngỡ ngàng. Chúng tôi tin tưởng
mình đủ sức kháng cự với cộng quân, dư sức đối đầu với bất cứ
quân đội nào của cộng sản miền Bắc. Nhưng vào tháng ba chúng tôi
phải bỏ lại những thành phố thân yêu miền Trung, bỏ lại những
người dân hiền hòa đã nuôi dưỡng chúng tôi suốt đời quân ngũ.
Chúng tôi phải gấp rút từ giã những người con gái thương yêu, bỏ
lại những mảnh tình trong trắng, thánh thiện. Chúng tôi bị phục
kích vì không có kế hoạch hành quân, để thương đau mất đi những
người bạn chiến binh chết tức tưởi vì lệnh rút quân cấp tốc trong
đêm.
Ôi tháng
ba oan nghiệt, tháng ba của mất mát. Mỗi tháng ba tôi lại hụt
hẫng trong đau buồn và tiếc nhớ, tôi lại tìm về quá khứ, để tiếc
thương những người bạn đời quân ngũ. Còn đâu những đêm nhậu đứng
sau những chuyến hành quân dài. Còn đâu những đêm ngồi dưới giao
thông hào, chia nhau từng điếu thuốc Ruby quân tiếp vụ. Ôi thương
quá từng ngụm nước đục dưới hố bom của những ngày nắng cháy giữa
vùng Tam Giác Sắt. Những bát canh măng le giữa mật khu Long
Nguyên đầu mùa mưa. Những ly cà phê gạo sấy của Bầu Bàng ngồi chờ
giặc tấn công.
– Minh Mạng đây Bắc Bình gọi, nghe rõ
trả lời?
– Bắc
Bình đây Minh Mạng tao nghe 5/5.
– Mầy cho tao điểm hẹn, đại bàng bảo
tụi mình cắm trại đêm nay với nhau.
– Lên 12, phải 24, tao gặp mầy khoảng 6
con gà.
– OK,
6 con gà, hết.
Trả máy lại cho thằng truyền tin, tôi
chỉ điểm hẹn cho thằng em mở đường dặn nó chuyển hướng đi. Đã
4:00g chiều, rừng Long Nguyên dày đặc không một chút gió. Trời
tháng ba có khác, nóng oi, nóng bức. Tuy đi dưới bóng cây rậm
nhưng vẫn nóng như ai trùm mền không cho thở. Dù có thở được thì
cũng toàn mùi ẩm của lá cây mục, của côn trùng, của rừng nhiệt
đới. Giây leo giăng đầy ngang dọc chận lối, thằng em mở đường
phải khó nhọc lắm mới tìm được lối cho mấy thầy trò.
Tôi nhìn lại bản đồ và định hướng của
mình, chỉ 2km là sẽ ra khỏi khu rừng rậm này, đến con suối nhỏ,
xong băng ngang cái trảng chiều ngang khoảng 300 mét là sẽ đến
điểm hẹn với tụi thằng Mẫn.
Bốn thầy trò tôi đi chuyến công tác
này đã hơn hai tuần. Toán thằng Mẫn được lệnh vào thay để toán
của tôi về lại Lai Khê. Đại đội Trinh Sát 5 thi hành những
chuyến công tác dài khoảng một tháng cho mỗi chuyến đi. Mỗi ngày
chúng tôi nhận lệnh từ bộ tư lệnh Sư đoàn, di chuyển theo từng
toán nhỏ, lục tìm những tin tức và di chuyển của cộng quân trong
địa bàn kiểm xoát của Sư đoàn 5.
Theo tin tình báo tôi nhận được thì
khoảng một Sư đoàn của chính qui Bắc Việt đã di chuyển từ Pleiku
về hướng Nam. Đây là một Sư đoàn thiện chiến của miền bắc, từng
tham dự trận Quảng Trị, Kontum. Tôi nhìn lại bản đồ, nếu Sư đoàn
này muốn vào Sài Gòn thì phải đi dọc theo Quốc lộ 13, ngang Long
Nguyên, chỗ tôi đang công tác. Tôi quay ngang thằng em truyền
tin bảo nó đổi tần số cho tôi gọi thằng Đắc của Tiểu đoàn 53
pháo binh.
–
Đà Diểu đây Bắc Bình, nghe rõ trả lời?
– Bắc Bình đây Đà Điểu nghe 5/5.
– Mầy cho tao hai quả về lên 12, phải
24, chỉ bắn khi nào tao gọi.
– OK lên 12, phải 24, bắn khi nào mầy
gọi.
Giọng
thằng Đắc đề lô trong máy có vẻ hơi thắc mắc:
– Bắc Bình sao bữa nay mầy gọi yểm trợ
sớm quá vậy?
Tôi chửi thề trên máy: tao gọi thì cứ làm đi, tao đang cuốc bộ
mệt bỏ xừ không có thì giờ giải thích đâu. Hình như nó linh tính
một cái gì đó không tốt nên gọi lại:
– Bắc Bình, tao muốn cho mầy một điếu
thuốc lào cho bảo đảm. (trái đạn khói)
– Bộ mầy muốn chỉ cho tụi VC biết chỗ
của tao hay sao vậy.
– Tao thấy có gì không không ổn nên
muốn ăn chắc không dội lên đầu mầy.
– Tao tin tài của mầy, từ xưa giờ mầy
gọi đâu trúng đó nên tao không sợ.
– Mầy lại nâng bi tao nữa rồi, chừng
nào về hậu cứ tao thưởng mầy một chầu bia.
– Rán để dành tiền đi em trai, tụi tao
mà uống bia thì mầy chỉ có sạt nghiệp.
Phải nói ngày xưa tụi tôi uống bia như
uống nước lạnh. Sau mỗi chuyến công tác về là bọn tôi kéo nhau
xuống câu lạc bộ sĩ quan, mỗi thằng gọi vài két bia 33 (mỗi két
24 chai) chất sau lưng, ngồi uống cả đêm, đến sáng hết bia mới về
trại ngủ. Mỗi lần bọn tôi về là ông bà chủ câu lạc bộ rầu thúi
ruột, phải thức đêm lo mồi nhậu cho mấy thằng trời đánh. Nhưng
hai ông bà lại khoái bọn tôi, không phải vì cô con gái đang đến
tuổi lấy chồng, mà vì tụi tôi trả tiền sòng phẳng, không ghi sổ.
Những thằng lính như tôi mà cho ghi sổ lỡ có ngày hòm gỗ cài
hoa thì mất hết cả vốn lẫn lời.
Bốn thầy trò tôi đến men rừng khoảng
5:30g chiều nhưng không đi ra vội. Đó là kỹ thuật tôi học từ đàn
anh, đó là luật sinh tồn, phải thám sát chung quanh trước khi đi
ngang cái trảng trống trơn, chỉ có cỏ mọc ngang đầu gồi. Tôi lấy
ống nhòm ra quan sát bên kia bờ rừng.
Nhìn lên, nhìn xuống chẳng thấy gì
nhưng linh tính tôi như báo có cái gì đó không ổn. Tôi bảo thằng
em nhỏ nhất trong đám đi dọc xuống bia dưới khoảng 100 mét rồi
quăng một tàn cây nhỏ ra. Trong khi nó đang di chuyển, tôi quan
sát trên ống nhòm, khi thằng em quăng tàn cây, đúng như linh
tính, có một vài vật di động bên kia bờ rừng. Thằng em trở lại
nói nhỏ với tôi:
– Mình bị phục kích ông thầy ơi!
Tôi bảo thằng truyền tin đổi tần số tôi
gọi thằng Mẫn:
– Minh Mạng đây Bắc Bình, nghe rõ trả
lời?
– Bắc
Bình đây Minh Mạng, tao nghe 5/5.
– Cho tao điểm đứng.
– Tao đang chờ mầy ở điểm hẹn.
Tôi vội vàng cảnh giác nó:
– Cách mầy nửa ống chân (cây số) bên
phải (hướng Đông), dọc theo bìa rừng, tụi nó đang nằm chờ tao
băng ngang để làm thịt.
– Mầy chờ tao dọn bãi rồi hãy đáp.
– Đừng, tụi nó đông lắm, mầy chỉ có 4
thằng làm gì được. Để tao gọi thằng Đắc.
Thằng em truyền tin hiểu ý, bèn đổi máy
sang tần số pháo binh:
– Đà Điểu đây Bắc Bình nghe rõ trả
lời?
– Bắc
Bình đây Đà Điểu tao nghe.
– Mầy có tần số của tao và thằng Minh
Mạng không? Đổi qua đó ngay đi, tụi tao có việc cần đến tụi mầy.
– Rồi, tao sẽ qua bên đó gặp mầy.
Thằng em truyền tin lại đổi tần số một
lần nữa:
– Đà
Điểu đã bay về tổ, Bắc Bình.
Minh Mạng, tụi mầy nghe tao không?
– Đà Điểu đây Bắc Bình, mầy cho tao một
trái lên 12, phải 24 rưỡi, bắn khi nào mầy sẵn sàng.
– Lên 12, phải 24 rưỡi, bắn ngay.
Chừng hai phút sau, tiếng 155ly xé gió
rớt ngay giữa trảng cỏ, đất trộn lẫn với cỏ non bay mù mịt.
– Đà Điểu đây Bắc Bình, mầy cho qua
phải khoảng ¼, bắn khi nào mầy sẵn sàng.
– OK, lên 12, phải 24–3/4 có ngay.
Chỉ không đầy 30 giây, quả 155ly thứ
hai rớt ngay lên đầu bọn chúng, vài thằng quýnh quáng chạy ra
trảng cỏ.
– Đà
Điểu bắn hết, bắn hết.
– Minh Mạng, coi chừng tụi nó chạy về
phía mầy.
Tôi
quay ngang bảo mấy thằng em chuẩn bị băng ngang trảng cỏ khi dứt
pháo. Từng quả 155ly rớt ngay trên đầu bọn phục kích. Hàng ngũ
chúng bắt đầu xôn xao. Tôi gọi thằng Mẫn:
– Minh Mạng mầy chuẩn bị khi tao gọi
thì tiến đến bìa rừng nhưng coi chừng có bọn tao đi từ bên trái
vào (hương Tây).
Giọng thằng Mẫn khẩn cấp trong máy:
– Tụi nó đang chạy về hướng tao, đông
lắm. Đà Điểu mầy cho tao hết lên 12, phải 24, bắn hết, bắn hết.
Tôi nghe thằng Mẫn gọi tọa độ mà kinh
hoảng, đó là điểm hẹn của hai đứa, thằng Mẫn đang lâm nguy. Tôi
ra lệnh cho toán băng ngang trảng cỏ. Tôi vừa cầm khẩu M16 vừa
chạy đến bìa rừng bên kia, từng tia đạn bay tới tấp về hướng tôi.
Tôi bất chấp, gọi thằng Đắc pháo binh cho bắn hết vào điểm hẹn.
Tôi thay băng đạn hai lần, không biết tôi chạy bao lâu, xác bộ
đội Bắc Việt nằm ngổn ngang vì trúng pháo 155ly, nét mặt còn non
choẹt, tuổi chừng 14–15. Tôi cứ vừa bắn vừa chạy về phía thằng
Mẫn. Mấy thằng em chạy theo cũng vừa chạy vừa hô xung phong.
Bọn tôi cứ chạy và bắn cho đến khi
không còn nghe tiếng bắn trả lại mới ngừng chạy. Không gian bây
giờ im lìm như thần chết vừa đi qua. Thây người chết nằm ngổn
ngang, cây gãy đổ vì đạn pháo. Mùi khói súng khét lẹt giữa rừng
chiều. Gió bỗng nổi lên như thần chết rảo vòng chiến địa. Mùi
tanh của máu, mùi khét khói súng quyện nhau giữa những thây người
nằm ngã gục. Tôi đứng như chết giữa bãi chiến trường đã chấm dứt
mà phần thắng chẳng về ai. Mấy thằng em lục lọi tìm toán thằng
Mẫn. Bốn thầy trò nó nằm ngửa mắt vẫn mở như trông chờ ai. Tôi
vuốt mặt từng đứa rồi lấy poncho gói xác Mẫn lại.
Ngủ yên đi Mẫn, đã 43 năm rồi đấy, tao
thỉnh thoảng cứ nghĩ lại buổi chiều hôm đó, nếu tao không gọi
pháo binh thì mầy đâu có bị tụi nó tràn ngập sang hướng mầy. Có
phải lỗi của tao không hả Mẫn?
Cửu Long
(Gói xác bạn – MH)
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE – BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: thắng cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML–5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by batkhuat nguyen chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu, January 17, 2025
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A–72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang