Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Bút
ký
Chủ đề:
30–T4–Đ
Tác giả:
Hồng Ngọc Đoàn
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Tháng
3/1975 Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù rút khỏi Thường Đức thuộc tỉnh Quảng Nam
sau gần ba tháng giao tranh để giành giật ngọn đồi có cao điểm
1062m. Cả hai bên đều bị thiệt hại nặng nề, Sư Đoàn Nhảy Dù đã hy
sinh hàng ngàn chiến sĩ dũng mãnh và pháo đội tôi cũng cùng chung
số phận nghiệt ngã này, quân số xuống thật thấp, không có lính bổ
sung. Nay phải tăng cường cho mặt trận Khánh Dương. Thật tình tôi
đã quá mệt mỏi trước sự tin tưởng của cấp cao hơn, làm sao một Lữ
đoàn bị tổn thất nặng nề có thể chặn đứng đường tiến quân của các
sư đoàn F10, F320 và F316 việt cộng đang đổ dồn từ cao nguyên
xuống miền duyên hải. Tội nghiệp những người lính nhảy dù của tôi
như thiên lôi chỉ đâu đánh đó, ngay cả tôi trong hoàn cảnh trớ
trêu này cũng không làm gì được.
Hải vận hạm HQ504 và HQ404 của hải quân
chở toàn bộ Lữ Đoàn 3 Nhảy Dù trên đường về Sài Gòn được lệnh của
Bộ tổng tham mưu đổ quân xuống Nha Trang lúc 3 giờ chiều để chuẩn
bị lập phòng tuyến mới tại Khánh Dương. Nghỉ ngơi hai tiếng đồng
hồ cho tỉnh táo con người, chúng tôi bắt đầu di chuyển ra Dục Mỹ
(Ninh Hòa). Nơi đây năm 1968 tôi đã học căn bản pháo binh tại
trường Pháo binh Dục Mỹ và cũng có một mối tình nho nhỏ với con
ông chủ tiệm vàng độc nhất tại đây, con bé khoảng 13 tuổi tóc bỏ
đuôi gà, đôi mắt bồ câu, hàm răng trắng đều, đôi môi mỏng của
tuổi dậy thì. Năm nay 1975 tôi trở lại con bé ngày nào, mới có 7
năm nay đã là thiếu nữ hai mươi tuổi, lông mày rậm, mũi cao, môi
hơi mỏng, đẹp tuyệt trần, chúng tôi chỉ tâm sự có vài tiếng vì
sáng mai phải lên đường ra trận, lành dữ không biết như thế nào.
Sáng nay toàn bộ Lữ đoàn nằm trên vùng
chạm tuyến, pháo đội đóng tại đèo M’Drak quốc lộ 21 cách Dục Mỹ
khoảng 40km. Sau 3 ngày thiết lập công sự chờ việt cộng đánh
xuống. Trung đội Pháo đóng sau tôi 300 mét bị việt cộng tấn công
đầu tiên, trung đội phá 2 khẩu 105ly trước khi trở về Pháo đội.
Lệnh tiểu đoàn bắt rút đêm nay về đóng quân tại đèo Phượng Hoàng.
Việt cộng chận đường tiếp tế của quân Dù tại suối nước nóng
khoảng giữa đèo Phượng Hoàng và yếu khu Dục Mỹ và tấn công vào
pháo đội từ cánh rừng bên trái đèo, bị đánh bất ngờ tôi chỉ kịp
hô phá súng bằng lựu đạn lửa và cùng anh em binh sĩ rút chạy lên
núi, vượt qua 1 vài quả núi đã thấy quốc lộ 1. Nghỉ mệt 1 chút,
kiểm soát lại quân số tôi còn lại 8 người, một số thuộc Tiểu đoàn
2 Nhảy Dù, vài anh em địa phương quân và thiết giáp, tổng cộng 20
người. Viên trung úy sĩ quan tác xạ và 2 binh sĩ của pháo đội mở
đường đi trước báo cho tôi biết có xác của 1 con trâu chết đã lâu
chỉ còn cặp sừng và bộ da có lẽ đã vướng mìn của vịêt cộng. Vừa
định chạy lên xem thình lình tôi nghe 1 tiếng nổ ầm, đầu óc tôi
quay cuồng ngã xuống đất, viên trung úy và 2 người lính té nằm
dưới đất. Gả y tá chạy đỡ tôi dậy, tôi vội nói lo cho 3 anh em bị
thương trước, một vài anh em năn nỉ đích thân đừng bỏ tụi em.
Trời! Sống chết với nhau mà giờ này tụi bây hỏi gì lạ vậy. Mà
thật vậy nếu tôi bỏ anh em binh sĩ chạy 1 mình giờ này tôi đã có
mặt tại Nha Trang và không chừng cũng lên máy bay về Sài Gòn rồi.
Nhưng với cương vị chỉ huy làm sao tôi có thể làm như vậy được.
Chúng tôi tìm được 1 cái nhà của bọn VC đã bỏ đi, người binh sĩ
địa phương quân cho tôi biết chúng tôi đã lọt vào mật khu Hòn
Hèo. Tôi mỉm cười nói Hòn Đá cũng không ăn nhằm gì.
Cả ngày hôm nay trời đổ mưa như trút
nước, áo quần ướt nhẹp. Viên sĩ quan bị thương nặng nhất, anh
nhìn tôi đầy vẻ chán chường thất vọng cũng có lẽ biết mình sẽ là
gánh nặng nên anh xin 1 vài trái lựu đạn nằm lại, biết là anh sẽ
tự tử nên tôi an ủi anh, tôi sẽ đưa anh về, nhứt định không bỏ
anh.
Qua 1
ngày mệt nhọc, tôi thức dậy khoảng 7 giờ 30, cơn mưa đã chấm dứt
hồi nửa đêm, hầu như không ai có thể ngủ được vì những con mạt
nhỏ xíu hút máu no nê. Một anh lính chạy vào báo có một bầy bò và
1 con nhỏ chăn bò đang tiến vào hướng chúng tôi. Tôi lấy làm lạ
mật khu này đầy mìn bẫy sao nó có thể đưa bò vào ăn tỉnh bơ. Tôi
nói anh em núp hết trong nhà và đừng bắn bò, tôi mang theo 1 con
dao găm và núp sau bụi tre nằm chờ, 1 vài con bò đi trước thấy
tôi nên tránh qua 1 bên, phía sau là con bé khoảng 12 tuổi đi từ
từ tới, trên tay cầm 1 cây tre nhỏ để đuổi bò, nhanh như chóp tôi
xông ra từ phía sau, 1 tay kẹp cổ, 1 tay cầm dao nhắc bổng con bé
vào bụi rậm nằm đè lên người nó với con dao đâm ngay cuống họng,
một thoáng trôi qua mặt mày con nhỏ xanh như tàu lá chuối, nước
mắt trào ra: Ông ơi đừng giết con, rồi khóc lóc thảm thiết.
Đỡ con bé dậy, tôi an ủi nó, nói đi
tình hình bên ngoài thế nào? Con bé nói mấy ông cách mạng về, tôi
nạt nó cách mạng là ai, nó nói cách mạng là mấy ông cộng sản đó.
Nó nói tiếp hôm qua ở ngoài đó đã biết trong này đạp mìn chắc có
người chết. Mấy ông lính nghĩa quân đem súng nạp cho họ và trở về
nhà. Tôi cho con bé vào trong với bầy bò. Quay trở vào trong nhà,
tôi quyết định 6 người khiêng 3 người bị thương ra làng nhờ dân
chúng lo dùm, chúng tôi hồi hộp theo dõi toán chuyển thương binh
ra ngoài làng. Bỗng nhiên tôi thấy viên trung sĩ toán trưởng và
sáu người lính đặt thương binh xuống đất chạy vội vã vào, tôi
chạy ra khỏi bìa rừng băng qua 3 đám ruộng người mệt nhoài thở
dốc, miệng la thật lớn hỏi tại sao? Trung sĩ Hớn trả lời “Em sợ
quá”. Lần đầu tiên tôi nghe tiếng sợ từ 1 người lính nhảy dù. Họ
đã cùng tôi tham dự mấy chục trận lớn có, nhỏ có. Trận nào cũng
có người chết, người bị thương mà có ai mất tinh thần đâu.
Nhìn lại phía sau thấy anh em trong
rừng chạy ra hết, có lẽ họ sợ tôi bỏ lại, tôi ra lệnh dàn hàng
tiến ra quốc lộ, vì đêm hôm qua tôi nghe tiếng xe chạy bên ngoài,
trong đầu đang nghĩ phải chận xe đò về Nha Trang và nếu lỡ gặp
việt cộng bắn từ nhà dân phải bắn trả và xung phong chiếm rìa
làng. 14 người dàn hàng ngang chỉ độ 20 mét. Thật không ngờ, bọn
việt cộng không bắn, chờ chúng tôi đến xát nhà dân, đứng lên đồng
loạt hô hàng sống kháng chết. Tiếng la hét làm tôi giật cả mình
không kịp phản ứng và như đàn ong vỡ tổ vây chúng tôi vào giữa,
phía trước mặt hai bên hông và đằng sau, tôi nghe tiếng hô bỏ
súng xuống. Anh em binh sĩ chờ lệnh, bọn việt cộng ngưng la. Tôi
quay lại và nói bỏ súng xuống đi, ba tên việt cộng nhào tới nhìn
tôi, không hằn học tức tối, 1 tên nói cho tôi xin cái đèn pin,
tên kia xin cái địa bàn M1, tên còn lại nói tên chỉ huy của bọn
chúng đây. Trong khi việt cộng ghi biên bản tịch thu vũ khí, tôi
không phải khai vì 2 tên việt cộng đã dặn trước. Chúng “hộ tống”
anh em ra QL1, dân tới xem rất đông, 2 thúng cơm và 1 tô muối bọt
được gánh đến. Ăn xong chúng tập trung anh em vào 1 nhà dân bỏ
trống. Riêng tôi được chúng chiếu cố đặc biệt, nhốt trong trạm y
tế dơ dáy, bẩn thỉu. Buổi chiều 1 người lính mang cho tôi bát
cơm, theo sau là tên du kích 75 có lẽ mới theo nên cũng dễ.
Sau khi trao đổi 1 ít tin từ bên ngoài,
tôi mới biết có 1 toán nhảy dù bị du kích bắt, bọn chúng không
trói chờ người lên dẫn về, toán này thừa lúc bọn chúng không để ý
đã giết chết 3 tên, tha con du kích chỉ trói nằm tênh hênh, đến
chiều bọn chúng lên thay, con du kích khai hết. Tên việt cộng khi
bắt tôi nó nhìn thật kỹ theo mô tả của con du kích việt cộng cái.
Người giết chúng là 1 thằng đại úy ốm cao, nước da đen, còn tôi
cũng vậy nhưng nhỏ con và trắng, thêm 1 cái may nếu sáng nay tôi
cho lính bắn đám bò và giết chết con nhỏ chăn bò, có lẽ chúng bắn
chết hết anh em nhảy dù rồi. Người lính nói nhỏ hơn “Ông ơi có bà
già dẫn theo con nhỏ chăn bò hỏi thăm ông, con nhỏ nhất định đòi
gặp ông. Tụi em nói VC dẫn ông đi, không có đây.” Tuy nhiên tôi
vẫn nói khi gặp con nhỏ hoặc má nó nói tôi bị giam ở đây để cho
họ xử tôi cho rồi.
Sau 1 đêm làm bạn với muỗi và rệp tôi
ngủ 1 giấc tới sáng, nghe tiếng mở khóa tôi ngồi dậy, tên du kích
75 biết tôi là người chỉ huy đám lính Dù nên có vẻ nhỏ nhẹ: Ông
ra ngoài đi. Anh em thấy tôi mừng rỡ. Sáng nay bọn VC tập họp
chúng tôi lúc 7:30 sáng di chuyển đi nơi khác.
Hôm nay 2/4/1975: Một buổi sáng trời
đẹp, trận mưa ngày hôm qua vẫn còn ngập đất, quần áo hoa rừng bắt
đầu khô. Trước khi lên xe đò để đi qua địa điểm giam cầm khác.
Bọn chúng bắt cởi giày bỏ lại, đồng hồ tiền bạc chúng không thu.
Nhìn lại bản trạm y tế ấp Lạc an, xã Ninh an, quận Ninh Hòa, tỉnh
Khánh Hòa làm tôi nhớ mãi địa danh này. Dân chúng đa phần là
những bà già trầu tới an ủi nào là cách mạng về hết chiến tranh,
về nhà làm ăn cho tốt. Tôi đang nhìn xung quanh, bất thình lình
con nhỏ chăn bò cũng có mặt đến hỏi tôi: “Ông còn nhớ con không,”
1 chút nhíu mày thì ra là con khỉ chăn bò sáng hôm qua. Tôi nhìn
nó thật kỹ, con bé ốm tông teo, nhỏ xíu vậy mà nó chịu sức nặng
50kg đè trên người mà không than 1 câu, “Ông nặng quá,” chỉ khóc
vì con dao đè trên cổ họng. Tôi mỉm cười nói nhớ chứ con nhỏ chăn
bò. Nó lấy trên tay mẹ nó 1 gói lá chuối nhỏ có 2 củ khoai mì đưa
cho tôi. Nhìn 2 mẹ con, tôi nói tiếng cám ơn, tên du kich 75
không nói gì.
Có lẽ bây giờ con bé cũng trên 50 tuổi, nếu số nó tốt thì đang ở
trên thiên đàng Mỹ quốc, còn số con rận chắc chết vì bệnh hoạn,
dẵm bãi mìn ở mật khu Hòn Hèo hoặc lấy phải thằng việt cộng cụt 2
cẳng, đui 1 con mắt, gẫy 1 cánh tay và cuối đời vẫn khổ vì VC.
Xe chở chúng tôi qua Đại điền nam
(Thành–Nha Trang) nhốt tất cả vào 1 nhà dân, đóng cửa, bên ngoài
có du kích canh gác. Tôi gặp bà chủ nhà và đứa con gái và nhờ bà
mua dùm bông băng, thuốc đỏ, muối để rửa vết thương vì tôi có 3
người lính bị thương nặng. Nói xong tôi móc đưa cho bà 1 xắp
tiền. Mới có mấy ngày mà vết thương đã có dòi khủng khiếp quá,
nhờ có 1 người y tá nhảy dù rửa vết thương nên không còn dòi.
Tối lại có 1 tên VC bộ đội bắc kỳ già
xuống nói chuyện tào lao với anh em nhảy dù. Sau 1 hơi thuốc lào
lấy giọng hắn nói thao thao về miền bắc XHCN ưu việt, bác Hồ kính
yêu của lão. Ngồi đằng xa nhưng tôi nghe và biết hắn nói dóc. Dân
ở trong rừng mấy chục năm thoát chết là may lắm rồi biết gì về
miền bắc XHCN đầy máu và nước mắt ngày nay. Bọn lính dù đâu cần
biết hắn nói gì, mỗi đứa cứ thuốc lào của lão để sẵn mà hút. Hút
xong tên nào cũng buông điếu trợn trừng con mắt, té ngửa làm tên
VC già khoái chí đưa hàm răng vẩu đóng bợn thuốc đen xì gớm giếc
cười ha hả, hút đi anh nào chưa biết cứ thử. Bác Hồ hồi ở bên
Pháp cũng hút thứ này đấy. Hắn nói hút từ từ vào, sau đó kéo thật
mạnh cho nó kêu rét rét, ém hơi và thả khói ra tự nhiên, mơ về
miền bắc XHCN thế là bọn Dù té lăn lóc không biết ông bà ông vãi
đâu nữa, tôi nằm gần 3 người bị thương, khi thấy tôi đứng dậy đi
tiểu hắn vội vã thu đồ nghề và nói thôi hôm nay ta sinh hoạt thế
tốt rồi và đi ra với tên du kich 75.
Ngày 3/4/1975: Ánh mặt trời đã chiếu
sáng qua khung cửa, sau 1 đêm ngủ dài say sưa, tôi nghe có người
chạy xung quanh căn nhà, tiếng súng AK lên đạn, cửa mở, 1 số tên
du kích 75 và bọn bộ đội miền Bắc hối thúc mọi người dậy, ngồi
ngay ngắn. Sau đó có 1 tên VC mang súng K54, trên tay bồng đứa
nhỏ khoảng 3 tuổi bước vào nhà, y nhìn quanh, đi lên đi xuống
quan sát cẩn thận và bước ra ngoài, sau khi hỏi tên du kích 75:
“Nó đâu.” Ông ngồi ở cuối, lưng dựa vào tường gần 3 người bị
thương, trên cổ áo có 3 cái bông đen, tất cả ngần ấy cuộc đối
thoại và cái nhìn của tên du kích tôi thấy và nghe rõ ràng. Thằng
VC đưa đứa nhỏ cho tên du kích, bước vào nhà với vẻ đắc chí. Y
cười 1 cách nham hiểm làm như muốn ăn tươi nuốt sống ai đó, cả
nhà yên lặng, mọi cặp mắt đều hướng về y. Nó đi qua hàng bên kia,
liếc nhìn tôi 1 cách kín đáo, tôi biết nó đang đánh giá đối tượng
đặc biệt này, tên sĩ quan nhảy dù gian ác. Nó bước thẳng tới tôi,
bao nhiêu cặp mắt đang nhìn đích thân, phải cho họ biết không
được hèn với giặc. Tên VC đến sát gần tôi, tôi đứng dậy, y lùi 1
bước, tiếng súng AK lên đạn, ngưởi lính ngồi bên cạnh kéo tôi
ngồi xuống. Y nói: “Không, anh cứ ngồi xuống.” Như lấy lại bình
tĩnh vì quá bất ngờ, y hỏi tôi anh là cấp chỉ huy ở đây? Bọn ngụy
trả anh bao nhiêu tiền 1 tháng? Tôi gật đầu và cố ý nói nhỏ 34,
nó bắt đầu lớn tiếng sau khi đã lui ra vài bước và hỏi lại: chỉ
có 34 đồng thôi à? Không 34,000 ngàn. Nó bắt đầu mở máy chạy hết
công suất với giọng điệu mất dạy cố hữu như con vẹt, y bắt đầu
lên lớp. Thế chứ, bọn Mỹ Ngụy đào tạo các anh ra cầm súng giết
hại nhân dân, đánh phá cách mạng, đang chửi bới hăng tiết vịt, y
không ngờ tôi hỏi lại: “Cách mạng là ai và tôi cũng chưa hề bắn
lầm người dân nào, chúng tôi luôn tìm mấy anh ở trong rừng mà
trong rừng làm gì có dân.” Thật sự tôi đã nghe con nhỏ chăn bò
nói cách mạng là VC rồi. Sau khi chửi rủa cho đã cái miệng thúi,
trước khi ra về y cảnh cáo hôm nay sẽ học chính sách của cách
mạng trong vùng giải phóng và ai không ký vào danh sách tham gia
cách mạng sẽ bị trừng trị. Ngay khi tên VC ra về, tôi nhắn với
mấy anh em nhảy dù không người nào được ký theo bọn VC.
Ngày 4/4/1975: Chúng di chuyển toàn bộ
tù binh qua bên trường tiểu học gần đó. Ở đây anh em vui đùa
thoải mái chờ ngày trao trả, tới giờ ăn mỗi người được 1 chén cơm
và vài cục muối hột. Khoảng 11 giờ sáng, 1 chiếc xe lam chở 5 tên
mặc quần áo dân sự xuống nhốt chung. Nhìn qua, đúng là 1 lũ cướp,
tay chân xâm hình sọ ngựa tùm lum. Thấy đám Dủ bọn chúng khép nép
sợ đám này làm thịt. Vài tiếng sau có 1 xe lam chở vài phụ nữ
tiếp tế cho bọn này, thôi thì đồ ăn thuốc lá xin mời mấy anh nhảy
dù ăn cho vui, tên tướng cướp to lớn mập mạp trên mình xâm đủ
loại hình y đảo mắt 1 vòng, tôi đang ngồi với các anh em khác, y
đứng dậy và đến gần tôi, thấy tôi vẫn còn mang cấp bậc trên cổ áo
y mỉm cười xã giao nói: “Em có chút quà anh ăn với tụi em cho
vui.” Tôi lắc đầu.
Khoảng 3 giờ chiều, hai tên bộ đội và
tên du kích 75 bước vào cổng trường, không khí ngột ngạt bắt đầu
khi súng AK lên đạn. Tên du kích gọi đích danh tôi đi, tôi nghe
tiếng nói chắc VC đem ổng đi bắn. Tôi đi trước, hai tên bộ đội đi
sau, chúng dẫn tôi vào 1 căn nhà ngói có 3 tên cô hồn răng đen mã
tấu ngồi sẵn chờ tôi, khi tôi bước vào 1 tên chỉ tôi ngồi vào
chiếc ghế đẩu nhỏ, thấp hơn chỗ chúng ngồi.
Buổi hỏi cung đầu tiên giữa tôi và 3
tên VC. Hai tên ngồi trên bàn hút thuốc lào, tên ngồi giữa hút
thuốc vấn bằng giấy báo, thứ giấy người dân quê dùng để chùi đít
khi đi ngoài. Y hỏi tôi: anh hút thuốc không, tôi lắc nhẹ đầu,
môi hơi mím lại mắt nhìn chăm chăm vào đuôi thuốc y đang vấn bằng
giấy báo. Bây giờ ta bắt đầu làm việc, anh phải nghiêm túc, thật
thà khai báo những gì chúng tôi yêu cầu. Như anh biết việc liên
quan đến chính trị là chết sống nên chúng tôi yêu cầu anh hợp
tác, y bắt đầu đe dọa tôi. Tên thứ 2 nói về 9 điểm 10 điều gì đó
trong vùng tiếp thu, họ nói như cái máy không ngừng nghỉ. Tên thứ
3 ngồi lặng lẽ ghi chép, thỉnh thoảng họ ngừng hỏi, kêu tên VC
dẫn tôi ra ngoài và rồi kéo thuốc lào o... o. Sau đó gọi tôi trở
lại. Tên vấn thuốc có lẽ chỉ huy, y nói anh phát biểu đi. Tôi nói
trước hết, mấy anh nói tiếng Bắc Việt nam nhanh quá hơn nữa có
nhiều chử mấy anh dùng tôi không biết và để chúng đừng tức giận,
tôi xuống nước xin lỗi lần đầu tiếp xúc với các anh nói giọng
miền Bắc, tôi nghĩ rồi sẽ quen và không còn khó nghe nữa. Tên hút
thuốc lào đập bàn la lối, là phản động, ngoan cố, giờ này còn
chống đối cách mạng phải mang ra bắn để làm gương. Tên ngồi giữa
chờ tên kia chửi xong và nói: “Hôm nay ta làm việc tới đây thôi.”
Kêu bọn bộ đội đưa tôi về.
Tôi trở về lúc anh em bắt đầu ăn cơm
chiều, mọi người mừng rỡ vì thấy chúng không bắn tôi, tôi an ủi
họ, các anh em đừng sợ, tôi đã nói với họ (việt cộng), là người
chỉ huy trực tiếp, mọi trách nhiệm tôi chịu, anh em binh sĩ là
lính phải nghe lệnh của tôi thôi. Vài tên cướp mang đồ ăn đến cho
tôi nhưng tôi mệt quá hơn nữa tinh thần căng thẳng sau khi bị hỏi
cung. Tôi tâm sự với họ vài ba câu chuyện vô thưởng vô phạt và
ngủ một giấc tới sáng.
Chiều nay 4 tên bộ đội “hộ tống” tôi đi
lên phòng hỏi cung lần nữa. Cũng 3 tên ngồi trên bàn nhưng chúng
đổi tên đập bàn hôm qua bằng tên nói tiếng Nghệ An. Cũng tên ngồi
giữa thẩm vấn, 1 tên ghi chép, và tên xứ Nghệ nhìn tôi đăm đăm.
Câu đầu tiên hắn hỏi tôi đã có bao nhiêu lần đánh nhau với cách
mạng ở cao nguyên? Tôi trả lời nhiều lắm, hầu như năm nào các anh
mở chiến dịch ở cao nguyên tôi đều có tham dự. Chỉ duy nhất trận
này bị bắt làm tù binh vì hết đạn, y gật cái đầu. Thoáng nhìn hắn
qua vài câu hỏi tôi biết hắn là tên chỉ huy của 2 tên hỏi cung
tôi. Lần đầu gặp y hỏi cung tôi đã có cảm tình vì dù không cùng
chung chiến tuyến nhưng vói tư cách 2 người đối nghịch trên trận
tuyến, mới thấy y là người quân nhân thật sự không bốc phét,
chính miệng y cũng thú nhận đánh nhau với quân nhảy dù rất căng.
Y thích hỏi tôi về những trận đánh trên cao nguyên mà tôi vả y
cùng tham dự, cùng bắn vào nhau.
Trưa hôm nay có chiếc xe chở 5 người tù
binh nhảy dù bị bắt tại quận Ninh Hòa, trong đó có 1 người rất
đặc biệt, hắn mặc quần áo nông dân, cái áo màu đen bạc màu tay
dài nay chỉ dài tới cùi chõ, cái quần xà lỏn ngắn tới háng, hắn
lượm ở đâu cái túi đeo lủng lẳng bên hông trông giống như thằng
việt cộng sexy.
Tên họ và cấp bậc đầy đủ của hắn là Đại
úy Nguyễn Hiền Triết, trưởng Ban 3 Tiểu Đoàn 2 Nhảy Dù, cao 1
thước 93, người vạm vỡ như con trâu, mắt to và lồi, với hàm râu
gần 1 tuần chưa cạo, thoáng nhìn gương mặt hắn giống như 1 tên
Hồi giáo cực đoan, dân chúng đổ xô ra xem rất đông, tôi nghe có
nhiều tiếng la “Mỹ đen, Mỹ đen”, nhìn thấy hắn trong hoàn cảnh
này, tôi cười bò lăn, bò càng. Câu đầu tiên hắn hỏi: “Tôi tưởng
anh thoát về Sài Gòn rồi”, tôi chỉ đám anh em binh sĩ nhảy dù
đang bu quanh mấy người mới đến và cười “kẹt đám nhỏ này bỏ đi
sao đành”. Mấy tên cướp mang đồ ăn đến mời Triết, tôi yên lặng
không phản đối.
Năm 1968 Triết bị thương trong trận
đánh nhau với việt cộng tại tỉnh Tây ninh, tên việt cộng thay vì
bắn thằng cố vấn Mỹ da trắng nhưng thấy Triết cao và to, tưởng
thằng cố vấn da đen, bắn cho Triết một băng AK 47 banh ruột. Sau
gần một năm nằm bệnh viện, được thuyên chuyển về phủ Tổng thống,
có lẽ chán sống cảnh ngày 2 bữa đi làm như công chức, hơn nữa máu
đánh đấm nhảy dù “thà một xanh cỏ, hai đỏ ngực” nên xin thuyên
chuyển về lại Sư Đoàn Nhảy Dù và rồi mới có duyên cùng gặp cảnh
làm tù binh ở nơi đây.
Đêm 31/4/1975 tôi ngồi uống rượu với vị
tiểu đoàn trưởng của Triết, tôi mời hắn 1 ly, y lắc đầu nói nhỏ
“Mình không phải Kinh Kha sang Tần nên không muốn chia vui trước
giờ xung trận”. Hôm nay nằm gần hắn trong hoàn cảnh này, tôi hỏi
hắn có lẽ khi thằng việt cộng nó chĩa súng bắt anh nó tưởng anh
sẽ có giá trị bằng chiếc máy cầy và khi đó chắc anh cũng nói toàn
tiếng Mỹ nên thằng con ú ớ không bắn anh đúng không? Hắn cười hề
hề, thôi đi cha nội giờ này mà còn giỡn được tôi phục anh sát
đất.
Sáng nay
4/4/1975 được lệnh di chuyển, họ tách rời 3 người bị thương đem
đi chỗ khác, 1 chuyến xe chở thẳng chúng tôi vào trung tâm huấn
luyện Lam Sơn (Dục–mỹ), và ở cách biệt với anh chị em tự nguyện
trình diện đi học tâp 4 ngày. Cho đến giờ phút này, bọn bộ đội
vẫn còn tử tế với tù binh Dù, hàng tháng vẫn có tiền tiêu vặt,
kem đánh răng hiệu Thăng Long, 1 hộp sữa mà họ nói đó là quy chế
tù binh. Và đến 1 ngày trong lúc đi làm vệ sinh 1 anh hạ sĩ và 2
anh lính lượm 1 tấm hình VC, hình để cho các tân binh bắn bia ở
các quân trường, đem về chỗ ở, căng tấm hình lên, bắt đầu dùng
lưỡi lê phóng vào con mắt. Đang reo hò ầm ĩ, 1 tên VC đi ngang
qua thấy tấm hình của ông cố nội nó đang nhăn răng bị bọn Dù chơi
đểu, chỉ 5 phút sau, anh hạ sĩ và anh đang cầm lưỡi lê chuẩn bị
phóng bị đưa lên trại. Tôi an ủi anh em đừng lo, cùng lắm chúng
sẽ chửi cho 1 trận. Tôi tin vì bọn chúng vẫn xuống chơi với anh
em hằng đêm, tính tình, cử chỉ cho đến hành động của anh em Dù
chúng đều nắm rõ. Sau 3 tiếng đồng hồ mắng chửi chúng trả họ về
trại.
Hôm nay, ngày 1/5/1975 ngày lễ Lao động của khối xã hội
chủ nghĩa, bọn tù binh chúng tôi đươc lệnh tập họp lên hội
trường. Trong hội trường đã có hơn 800 người thuộc đủ mọi thành
phần công chức, nữ quân nhân, quân đội thuộc chính quyền VNCH ra
trình diện học tập mà họ gọi là tàn binh. Trong hội trường đang
ồn ào bỗng nhiên im lặng khi họ thấy anh em nhảy dù đi vào và
được hướng dẫn ngồi bẹp trên sân khấu. Tên chính trị viên VC giới
thiệu: Hôm nay cùng học tập với chúng ta có 1 số anh tù binh nhảy
dù bị bắt tại mặt trận Khánh Dương tham dự, khi hắn giới thiệu
xong cả hội trường bắt đầu ồn ào, tôi nhìn thấy mọi người nhìn
lên và bắt đầu chỉ trỏ. Có tiếng tên VC la lớn: “Các anh chị giữ
trât tự, yêu cầu yên lặng.”
Bọn VC lúc nào cũng rình rập tìm mọi
khuyết điểm để trừng trị đám hàng binh chuyên nói chuyện gẫu, kể
chuyện đời xưa, xuyên tạc bài ca cách mạng, tổ chức bài bạc, ăn
thua nổi nóng và họ quên rằng bên cạnh còn có những thằng tàn
binh giác ngộ cách mạng quá sớm, những thằng VC được gài vào làm
chó săn vừa hại mình vừa hại người. Thì đây dịp may bằng vàng đã
đến, bọn chúng tập họp tất cả tù binh Dù, hàng binh ngụy và tuyên
bố như đinh đóng cột kể từ nay các anh là tù binh. Một số anh em
xuýt ngã xỉu vì 2 chữ “tù binh” trắng trợn này. Riêng tôi vẫn bộ
đồ dù duy nhất ăn cơm tù không có ai tiếp tế.
Trại cải tạo, địa ngục trần gian có
thật, nó biến con người khác chính kiến, không cùng giai cấp,
trái ý thức hệ trở thành những con thú hoang dễ dạy cùng nhốt
chung trong 1 cái chuồng để thuần hóa hoặc để giết dần con người
mà không bị mang tiếng là chế độ khát máu độc tài cộng sản. Nó là
cứu cánh của chủ nghĩa Mác lê mà các nhà nước cộng sản áp đặt có
hệ thống để tiêu diệt đối kháng qua cách đày đọa con người với mỹ
từ “LAO ĐỘNG LÀ VINH QUANG” mà ngay chính những người cộng sản
cũng không thoát khỏi luật chơi khắc nghiệt này. Những ai chống
đối sẽ bị bạo lực cách mạng banh thây, bánh xe lịch sử nghiền nát
cả dòng họ 3 đời.
Hàng trăm ngàn người của chế độ VNCH đã
chết thảm thiết trong các trại cải tạo vì đói triền miên, vì
lạnh, vì bệnh tật, vì chống đối, vì trốn trại. Bây giờ ra hải
ngoại ăn no rửng mỡ, mỡ lợn che mờ con mắt, 1 số trí thức ngu
đần, một số hội đồng hương các tỉnh, hội ái hữu, hội bác sĩ, dược
sĩ, với tôn chỉ chúng tôi không chống cộng, không dính dáng đến
chính trị, vẫn tiếp tục tin vào cái bánh vẽ to tướng: “Độc lập–tự
do–hạnh phúc” vì dân tộc, vì đạo pháp, vì muốn chứng tỏ ta đây
đang đồng hành với dân tộc. Tôi còn nhớ lời của 1 tên VC nói với
anh em tù binh Nhảy dù. Rồi đây bọn sĩ quan ngụy sẽ sống gần hết
cuộc đời trong các trại cải tạo. Gần hết có nghĩa là gần chết mới
được thả về.
Giờ này có lẽ Ba má, anh chị em tôi đã khóc khô nước mắt rồi và
khi nhận 12 tháng lương chết trận, mẹ tôi vất vả đi tìm thầy bói,
thầy mo, thầy cúng bất cứ ở đâu nghe đồn có “thầy” mẹ tôi đến
ngay. Tội nghiệp mẹ tôi khi thấy tôi đi lính Nhảy dù, má tôi nói
câu cảm động: “con đi lính Nhảy dù má hết sợ vì thứ lính này
dữ lắm.”
***
Hôm nay 31/03/1975, Chỉ còn vài tiếng đồng hồ sẽ
hết tháng 3, vận số không qua nổi, quả đúng như lời anh lính Tiểu
đoàn 7 Nhảy Dù nói đang lúc giao tranh, cả Pháo đội chưa biết ai
còn ai mất còn hơi đâu tin chuyện bá láp nhưng tôi cũng ừ đại cho
anh vui vì đang bắn phản pháo. Sau khi dứt pháo, tôi nói với
người lính pha cho tôi 2 tách cà phê. Rít 1 hơi thuốc Capstan anh
nói: “Tướng ông thầy rất sáng, nhưng đường binh nghiệp không kéo
dài qua tháng 3 này.” Chỉ còn 3 tuần nữa sẽ hết tháng 3, thằng
nói dóc không tin được.
Vậy mà anh nói đúng: “Ông thầy sẽ ra đi
nhưng dù ở đâu số ông cũng sướng”. Đơn vị tôi bị đánh tan tành,
bị việt cộng bắt làm tù binh, đưa vô tù cải tạo, thả về lấy vợ
đẹp, gia đình êm ấm, qua Mỹ tôi cũng sướng. Thằng nói hay thật.
Ngày này đã chấm dứt cuộc đời tung
hoành trên các vùng chiến thuật, từ giã chiếc mũ đỏ đã từng kiêu
hãnh đội trên đầu với hai dãy băng đen phía sau, người sống để
tang người chết. Bạn bè tôi nhiều người chết và bị thương nhớ sao
cho hết, chỉ tội nghiệp cho những góa phụ sớm để tang chồng trong
lúc tuổi đời còn quá trẻ. May mắn cho tôi cứ lo xông pha lửa đạn
mà quên hẳn chuyện lập gia đình.
Cơn mưa chiều nay tuy không thấm đất
nhưng cũng làm tê lạnh trong tâm hồn, nhìn những giọt mưa còn
đọng đầy trên hàng lá, tự nhiên tôi cảm thấy nhớ nhà. Quá khứ như
1 cuộn phim quay lại dòng suy nghĩ miên man hiện dần trong đầu.
Ba Má có 1 đứa con đi lính nhảy dù coi
như vất đi, những ngày phép dành cho gia đình quá ít ỏi làm sao
nói lên được chữ hiếu.
Những người tình “Anh yêu em nhất đời”
chỉ làm quên đi người tình trước nhớ người tình sau. Dòng suy
nghĩ miên man kéo dài cho đến khi nhớ đến người con gái chưa hề
nói “Anh yêu em nhất đời” trên đầu môi chót lưỡi, trên những
trang thư tình phải có ở đoạn cuối thư. Đó là người vẫn đợi chờ
mòn mỏi trong mười năm, hơn 30 tuổi nhưng vẫn còn đẹp: “Thôi
mình cưới nhau đi em”.
HỒNG NGỌC ĐOÀN
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: phong cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by MĐ Nguyễn Minh Hoàng chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu,
November 27, 2020
Ban kỹ thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang