Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
Trang Thi-Văn
Truyện ngắn
Chủ đề: Tình xưa
Tác giả: Lê Phi Ô
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
“Đời
như sương khói mơ hồ trong bóng tối.
Em đã xa xôi, tôi vẫn
chơi vơi... riêng một góc trời!”
(*)
Có
tiếng động nơi bậc thềm, tôi xoay người nhìn ra cửa và... bỗng nhiên
tim đập mạnh làm tôi choáng váng giây lát, miệng khẽ gọi – Phượng...
Phượng! Cô gái dạ nhỏ một tiếng và hỏi lại:
–Chú, à anh... anh gọi em hả?
Tôi ngơ ngác:
–không... không.
Cô gái hơi tròn mắt rồi xoay người để
tránh cặp mắt tôi đang ngơ ngác như kẻ mất hồn. Tôi nhìn sững em như
bị thôi miên, những hình ảnh của một thời quá khứ xa xăm hiện về
trước mặt thật rõ và cũng thật gần. Tôi ước chừng tuổi em chưa tới
30, Phượng của tôi bây giờ cũng đã 60 nên không thể nào là em được.
Nhưng sao giống quá, khuôn mặt, vóc dáng bên ngoài và cả miệng cười
tôi không thể nào biết đích thực ai là em và ai là... Phượng của
tôi.
Miên man suy nghĩ tôi quên cô bé, sực nhớ
thì không biết cô ấy đang ở đâu. Vừa lúc đó thì cánh cửa phòng chợt
mở, cô gái hiện ra như một nàng tiên, mái tóc dài xõa xuống đôi vai
ôm trọn khuôn mặt sáng trưng bởi cặp mắt đen như hai hạt nhãn.
Cái miệng cười, cặp môi hơi mím lại nghịch
ngợm, vài sợi tóc xõa xuống trước mặt, nàng đưa tay vén lên, tôi như
hoảng hốt một điều gì đó định kêu lên nhưng kịp chận lại trong cổ
họng. Phượng của tôi đây mà, không Phượng thì còn ai nữa, mà sao em
trẻ và đẹp thế hở Phượng! Miệng lắp bắp tôi gọi tên em nhưng tiếng
gọi nghe ú ớ trong cổ. Phượng bước đến... à không, cô gái bước đến
nhỏ nhẹ:
–Anh có
sao không, có cần em giúp gì không?
Tôi lắp bắp
–không sao, tôi không sao!
Bước đến tủ lạnh tôi rót đầy một ly nước
và uống cạn, hơi lạnh và nước mát làm tôi tỉnh hẳn. Bây giờ tôi mới
có dịp kín đáo quan sát cô gái, tôi cố tìm ở em một nét gì đó để
đừng giống Phượng của tôi ngày xưa. Nhưng không, Phượng của tôi một
trăm lẻ một phần trăm đây mà, cố thu hết bình tĩnh, tôi dò xét:
–Cô... ở đây hả?
–Dạ, em ở đây.
–Nhà này của anh chị Ngọc, Cô là gì?
–Dạ, em là em gái của chị Ngọc.
Thấy tôi ấp úng, cô gái giải thích:
–Em và ba má ở bên tiểu bang Maryland, Chị
của em trước kia cũng ở bên đó, từ ngày lấy anh Ngọc nên 2 vợ chồng
rủ nhau về đây. Chị tên Hoa, thương em lắm, muốn em về ở chung để có
chị, có em.
–Như
vậy cô mới về đây thôi vì cả năm nay tôi đến nhà anh Ngọc không thấy
có Cô, tôi và Ngọc là bạn lính và cũng là bạn tù với nhau. Cô bé
cười nhẹ nhưng tim tôi hình như loạn nhịp... giống Phượng quá Phượng
ơi, ước gì cô bé này là em! Trong chiến tranh mình thất lạc nhau,
ngày ra tù anh với chiếc ba–lô lặn lội tìm em chân trời góc biển
trong vô vọng. Bất ngờ được gặp lại em, đúng ra là gặp một người
giống em như hai giọt nước.
–Vợ chồng Ngọc đi chợ sao lâu vậy?
Nghe tôi nói cô bé lên tiếng:
–Đi chợ xong, Chị Hoa ghé tiệm gội đầu,
anh chị bảo em về trước vì nhà có khách, té ra anh là... khách!
Cô gái nói xong cười một cách tự nhiên
nhưng... làm tôi chới với, tay cầm ly nước hơi run một chút, vì khi
em cười hơi thở của con gái pha lẫn một chút bạc hà của mùi kẹo
chewing gum tỏa ra thơm phức. Chính em đây mà Phượng ơi! Mùi tóc em,
mùi hương bạc hà từ hơi thở tỏa ra khi anh hôn em nụ hôn đầu tiên
của một chiều hè nơi biển vắng.
Có lẽ trạng thái bất thường của tôi làm cô
bé chú ý, cô muốn nói gì đó nhưng thôi. Tôi hớp một ngụm nước và hỏi
như để những dồn nén trong tôi thoát bớt ra ngoài:
–Xin lỗi, em tên gì?
–Dạ em tên Phượng!
“Ối Trời!”, tôi suýt la lớn, người tôi
chao nghiêng chiếc ly cầm trên tay xém chút nữa rơi xuống đất may mà
tay kia vịn kịp vào mép bàn nếu không, người tôi có thể khụy xuống.
Tôi sững sờ nhìn em không chớp mắt, tim tôi thắt lại như đang bị ai
bóp nghẹt. Trán bắt đầu rịn mồ hôi, tôi lẩm bẩm... “Phượng... Phượng
nào?”, hình ảnh Phượng ngày xưa của tôi như biến mất trước sự hiện
hữu bằng xương bằng thịt của Phượng hôm nay.
Đêm đó tôi đi ngủ sớm, vợ chồng Ngọc tưởng
tôi đi đường mệt nên cũng bảo tôi đi ngủ sớm... mai mình còn nhiều
chuyện vui kể cho nhau nghe, thật tình tôi cũng muốn nán lại để được
nhìn thấy Phượng dù chỉ là phút giây. Một mình với không gian yên
tĩnh, với hình ảnh Phượng hôm nay tràn ngập trong tim trong trí tôi,
trong bóng đêm Phượng như sáng lòa rực rỡ.
Sau ngày gặp cô gái, đúng ra là gặp
Phượng, mỗi khi tôi nghĩ đến Phượng ngày xưa của tôi thì bị hình ảnh
Phượng hôm nay chen vào! Và, tôi bắt đầu tập làm thơ, sau mỗi lần
làm xong tôi đọc lại, thấy chưa được như ý, tôi nhăn mặt và xé bỏ.
Và, cứ thế mỗi tuần một lần tôi xuống Virginia ghé nhà vợ chồng Ngọc
để mong được gặp Phượng để mỗi khi ra về lại ray rứt nhớ thương!
Phượng xem tôi như một người anh, ân cần,
chăm sóc nhưng tôi không thể xem Phượng như người em được... Lúc
nhọc nhằn nắng cháy, khi đêm vắng quạnh hiu hoặc đôi khi chỉ nhìn
một mái tóc dài thoáng xa... cũng đủ làm cho tâm hồn tôi bâng khuâng
thương nhớ!
“Từ
khi em lạc nẻo đi,
tim này sớm mở lối về...
trở lại người ơi có tôi chung bước đời.
Mười năm mỏi mòn,
mười năm ấy buồn nào hơn!”.
“Xóm cũ ưu
tư,
buông dài tiếng thở...
gió lên giọng hờ.
Đường cỏ tường rêu,
nhà đơn mái lạnh.
Xóm cũ tiêu điều...
vì thương nhớ nhiều... !”.
(**)
Tiếng hát khói sương của Thanh Thúy làm
tôi trằn trọc suốt đêm không ngủ. Và cũng nhiều đêm như thế, cuối
cùng... tôi đã có một quyết định...
Tuổi của Phượng cộng thêm 38 năm mới bằng
tuổi của tôi. Không thể để cho mình đi xa hơn nữa dù chỉ thoáng
trong ý nghĩ. Và, tôi quyết định dọn đi Tiểu Bang khác.
Lê Phi Ô
Ghi chú:
(*)
“Riêng một góc trời” –
Ngô Thụy Miên.
(**)
Bài hát: “Người xóm cũ” của Trúc Phương.
Tên nhân vật nếu trùng hợp... chỉ là ngẫu
nhiên.
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)/span>
Trung tâm lưu trữ những buổi lễ Mừng Thánh Tổ SĐND/QLVNCH
|
Hình nền: phong cảnh thiên nhiên đẹp & hùng vĩ. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Lê Phi Ô chuyển
Đăng ngày Thứ Bảy, June 16, 2018
Cập nhật ngày Thứ Ba, August 11, 2020
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang