Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Xã hội
Chủ đề:
Lời Công đạo
Tác giả: Ngô Minh Hằng
Bấm vào đây để in ra giấy (PDF)
Kính
Thưa Quý Vị và Các Bạn,
Thỉnh thoảng tôi lại thấy có
người lôi ông Lão Móc ra nặng nhẹ đay nghiến xỉ vả
ông ấy thậm
tệ vì “TỘI” ông Lão Móc đã THÀNH THẬT gởi ra DĐ bài viết trong
đó có bài TỰ THÚ. Tự Thú là bài thơ ông làm tung hô quốc tặc Hồ
Chí Minh trong những ngày ông ở trong nhà tù cải tạo của VC.
Cũng xin thưa trước là trong lời tâm tình này NGƯỜI VIẾT
CHỈ NÓI TRONG PHẠM VI
BÀI THƠ CA TỤNG HCM CỦA ÔNG LÃO MÓC KHI
TRONG TÙ VÀ NHỮNG BÀI VIẾT CHỐNG VGCS CỦA ÔNG LÃO MÓC Ở HẢI
NGOẠI MÀ THÔI.
Đọc qua những câu thơ ca tụng tên
tội đồ HCM, tôi bất bình. Đương nhiên là tôi hết sức bất bình.
Nhưng khi thấy ông Lão Móc, một người lính VNCH bị ném đá một
cách không thương xót vì một phút yếu lòng trong ngục tù CS thì
tình người dấy lên và tôi lại thấy xót xa và xin rất công bằng
mà nói những lời này: Ai ở trong hoàn cảnh nào mới hiểu được hoàn cảnh đó
và chỉ có người trong cuộc mới quyết định được cho họ là họ phải
làm gì và có thể, điều họ làm không đúng. Nhìn lửa
cháy, ai cũng biết lửa nóng nhưng chỉ có người đang bị phỏng lửa
mới thực sự BIẾT LỬA NÓNG THẾ NÀO VÀ PHỎNG LỬA THÌ ĐAU ĐỚN RA
SAO. Và khi bị lửa cháy, nóng quá, đau quá, họ có thể cào cấu
chính da thịt họ mà chẳng biết là làm thế, vết thương sẽ nặng
hơn. Cũng như thế với người ở lại VN sau 1975. Cả miền Nam VN
trở thành nạn nhân của CSBV. Nhiều người đã chọn cái chết cho cả
gia đình. Trong trại tù cải tạo, có người đã đói quá, bốc cả
phân cho vào miệng. Người ngoại cuộc thấy thế, tôi tin rằng có
người cảm thông nhưng có người cho là điên cuồng ngu dại.
Nói thế, không có nghĩa là tôi cho rằng việc ông Lão Móc làm
thơ ca tụng HCM là một việc mà người QG dễ dàng chấp nhận.
KHÔNG. Ở đây, tôi chỉ muốn thưa rằng nếu cùng là nạn nhân CS,
chúng ta nên xem lại việc ông làm bài thơ đó trong thời điểm và
hoàn cảnh nào thôi.
Sống dưới ách CSVN năm năm trong một nhà tù lớn, tôi đã
chứng kiến những cảnh đau lòng, đã nghe nhiều chuyện tang
thương, hậu quả do sự tàn ác, lừa mị, lưu manh của CS và sự
buông xuôi do sức chịu đựng đã cùng kiệt của con người. Ví dụ,
người mẹ nào không thương con và sẵn sàng hy sinh mạng sống vì
con thế mà trong một cảnh bịnh và đói của một gia đình một mẹ ba
con nhỏ vùng kinh tế mới, người phụ nữ có chồng tù cải tạo đã
bóp cổ ba đứa con của mình rồi từ đó thành người điên loạn.
Người ngoại cuộc nhìn vào, có người nói “mẹ gì mà ác thế,
hùm còn không nỡ ăn thịt con mà...” Có người phê phán “mẹ
mà giết con thì không xứng đáng làm mẹ.” Có người nguyền
rủa “người mẹ ác này sao không chết đi...”, “người
mẹ ác thế thì đáng lẽ giời không cho có con mới phải...” Có
người nhân ái hơn: “Tội nghiệp, chắc cùng quẫn quá nên phải
giết con!”. Người ta chỉ phê bình trách cứ nguyền rủa hay
tội nghiệp hành động giết con của người mẹ nhưng không ai cho họ
được lon gạo, chén cơm, viên thuốc vì VC dồn họ vào cảnh cùng
khốn như nhau cả. Nhưng họ lại không trách nguyên cớ nào đã
khiến người mẹ tuyệt vọng đến điên loạn mà phải giết những đứa
con máu thịt của mình. Không ai đau giùm nỗi đau của người mẹ,
không ai đặt mình vào hoàn cảnh của người mẹ, cũng không ai biết
là sau khi giết con, người mẹ đã thành điên loạn, thấy ai cũng
trốn tránh và sau đó hơn hai tháng bà đã nằm chết cô đơn trong
một cái chòi hoang trong vườn khoai mì cằn cỗi.
Cũng như
thế, trong những ngày tang thương của đất nước và dân tộc VN, có
nhiều người may mắn, nhanh chân rời VN trước hay trong ngày mất
nước. Họ không bị VC tù đày, hành hạ nên khó mà đánh giá đúng
tâm trạng và hiểu đúng những nỗi khó khăn, nhục tủi của từng
hoàn cảnh, từng trường hợp, nhất là của người lính VNCH bị VC
trả thù khi sa cơ thất thế. Những người này là anh em của chúng
ta, là đồng bào của chúng ta, hơn thế, là những người LÍNH VNCH
đã từng xông pha chống CS Bắc Việt xâm lăng, bảo vệ chúng ta,
giữ bình yên cho miền Nam, và đã phải nuốt nhục mà sống như con
vật dưới gông cùm CS trong thân phận tù đày. Xin đừng quên, sau
khi miền Nam bị giao cho VC, thì người lính VNCH là kẻ thù số
một, không đội trời chung của ác quyền CSVN!
Theo tôi biết thì không chỉ những người lính
tù cải tạo mà TẤT CẢ MỌI NGƯỜI LƯU NHIỆM LÀM VIỆC TRONG
CÔNG SỞ, TRƯỜNG ỐC ĐỀU PHẢI HỌC CHÍNH TRỊ RẤT THƯỜNG XUYÊN VÀ
LÀM BÀI THU HOẠCH SAU MỖI BÀI HỌC CHÍNH TRỊ. Trong giờ
thứ 25 đau thương của đất nước và dân tộc VN, những người anh
hùng tuẫn tiết với quê hương thì đã tuẫn tiết, những người can
đảm vào rừng lập chiến khu mong quang phục quê hương thì đã vào
rừng. Còn những người cam tâm trình diện đi tù cải tạo, có một
số rất ít tuyệt vọng mà tự tử trong tù thì không nói đến, còn
tất cả đều sống vì gia đình, vì sự sống của chính họ, thì tôi
nghĩ KHÔNG AI dại dột hay can đảm ngông cuồng mà viết
những câu “phản động” như “ĐẢ ĐẢO QUỐC TẶC HỒ CHÍ MINH”, “ĐẢ ĐẢO
CỘNG SẢN” trong bài thu hoạch của họ đâu. Hoặc nếu có thì rất rất ít và cả
người với bài thu hoạch đó đều bị VC lặng lẽ nghiền tan thành
nước. Sự thật thì bài thu hoạch nào cũng phải viết theo những
điều dối láo, đồng thuận, vỗ tay hoan hô theo những xuyên tạc
trắng trợn, những chuyện phong thần ngô nghê ngốc nghếch mà các
chính trị viên VC đã hãnh diện thao thao bất tuyệt. Ví dụ: “trong
thời kỳ Mỹ thả bom miền Bắc, máy bay của nhà nước ta được trên
chỉ định cho tổ lái tắt máy, đứng yên trong các đám mây, chờ máy
bay địch đến là tấn công. Máy bay của Mỹ rơi cứ như sung rụng.” Rồi Mỹ Ngụy ăn
thịt người, chiến công của anh hùng Lê Văn Tám, tinh thần yêu
nước và công trạng của dũng sĩ diệt Mỹ Nguyễn Văn Lên, Huỳnh thị
Chấu, Trần thị Gừng, v.v. cũng được nêu ra làm bài học cho những
người thất thế. Trong hoàn cảnh đó, những người thất thế muốn
sống thì chỉ NHẤT TRÍ, VỖ TAY...
Bây giờ sang tỵ nạn ở
nước Mỹ này, tôi nghĩ, KHÔNG NGƯỜI TÙ VC NÀO CÓ ĐỦ CAN ĐẢM HAY DẠI
DỘT NÓI RA LÀ MÌNH ĐÃ VIẾT NHỮNG GÌ, ĐÃ ĐỒNG THUẬN NHỮNG GÌ
TRONG BÀI THU HOẠCH KHI Ở TRONG TÙ VC ĐẤY THÔI, ngoài một người
duy nhất là nhà văn, người cựu tù VC, người viết những bài chống
Vc, Vg và những tên tay sai nằm vùng với bút danh LÃO MÓC!!!
Nếu như ông LÃO MÓC CŨNG IM LÌM KHÔNG NÓI RA NHƯ BAO NGƯỜI
TÙ CẢI TẠO KHÁC THÌ AI BIẾT ÔNG TA VIẾT GÌ MÀ XỈ VẢ, MÀ CHỬI BỚI
ÔNG TA? Đúng không ạ? Tại sao chúng ta không nhìn vào
những việc Lão Móc làm từ ngày ông ấy đi tỵ nạn VC đến nay, ở xứ
tự do này xem thái độ và lập trường chính trị của ông ấy thế nào
trước khi xỉ vả ông ta? Hơn thế, những người đã nặng lời xỉ vả
Lão Móc hãy soi gương xem có hơn Lão Móc trong sự trung thành
với chính nghĩa QG không? Có dám viết những bài chống VG và VC
như Lão Móc hay không? Quý vị thừa biết, ai chống VC, VG cũng có
kẻ thù, bởi VC, VG và bè lũ tay sai cầm trong tay nghị quyết 36
lại có cả một đảng VC yểm trợ thì có lẽ nào chúng lại để yên
cho.
Thưa Quý vị và các Bạn, thiển nghĩ, điều quan trọng
chúng ta tìm hiểu là:
1. Từ ngày làm người tỵ nạn, Lão Móc có thậm
thụt về VN gặp gỡ tà quyền VC không? Có cúi đầu khép nép trước
kẻ thù VC để có được cái Visa vào VN và tiếp tục cúi đầu chui
qua cửa hải quan Tân Sơn Nhứt để hưởng thụ cảnh áo gấm về làng,
khoe khoang, hưởng thụ? Nếu có, Ai biết, xin đưa bằng chứng.
2. Từ ngày làm người tỵ nạn, Lão Móc có viết bài ca tụng VC,
VG và bè lũ tay sai như một số nhà văn đã đổi màu? Lão Móc có
quảng cáo VN thay đổi? Có rủ rê khuyến khích tỵ nạn về thăm quê,
đem đô-la làm giàu cho VC? Nếu có, xin Quý vị đưa bằng chứng lên
DĐ cho đồng bào nghị luận.
3. Từ ngày làm người tỵ nạn,
Lão Móc có tiếp tay với VC, VG và bè lũ tay sai, làm lợi cho VC
hoặc làm hại cho cộng đồng, cho công cuộc đấu tranh chống CS
không? Nếu có, xin Quý vị thẳng thắn đưa ra bằng chứng cho công
chúng phán xét.
Công bằng, thẳng thắn mà nói, Quý vị và
tôi đã từng thấy trong cộng đồng TNCS của chúng ta có một số vị,
người thì có học và chức vị cao, người thì là cấp lớn trong quân
đội, một thời hưởng đầy ân huệ bổng lộc của VNCH. Sau ngày 30/4
họ không tù VC một ngày nào và được sống bình yên tại các nước
tự do như Hoa Kỳ, Pháp, Úc, Canada.... Những vị này không hề bị
“cán bộ quản giáo” bỏ đói, không bị chúng đánh bằng roi điện,
cùm vào sà-lim, nhục mạ, nhốt trong conex. Nhưng trong những vị
này, có bao vị đã quay mặt với nỗi đau của quê hương dân tộc,
không hề tham gia vào công cuộc chống cộng để an thân và không
lấm áo? Có bao vị còn đi xa hơn vài bước là tung hô VC có công
thống nhất đất nước, hạ nhục Quân đội và tướng lãnh VNCH? Có bao
vị cám ơn VC cho họ hôm nay có cuộc đời an nhàn ở nước ngoài,
con cháu thành tài, giàu có? Có kẻ còn thậm thụt nối dài tay cho
VC, sẵn sàng vì tiền mà bán rẻ lương tâm, bán đứng niềm tin của
đồng bào, móc hầu bao và lừa dối họ từ năm này qua năm khác.
Vậy thì trong những hoàn cảnh và trường hợp người viết
vừa trình bày, là việc ca tụng, cám ơn VC thống nhất đất nước và
làm tay sai cho VC khi đang sống bình an, tự do, no đủ ở hải
ngoại với việc làm thơ ca tụng HCM của Lão Móc trong tù, lúc thể
xác kiệt quệ và tinh thần tuyệt vọng thì thưa Quý vị, việc làm
nào đáng để Quý vị chê trách, khinh bỉ, phỉ nhổ hơn?
Tôi vui vì thấy người VN chúng ta thường có lòng nhân từ,
bác ái. Nhưng tôi lại đau xót thấy rằng nếu chúng ta có thể nhân
từ, bác ái cầm cờ vàng hớn hở ra phi trường ở quê hương thứ hai
này, chờ đợi và đón tiếp nồng hậu những người VC từng cầm súng
vào Nam bắn giết chúng ta thì sao chúng ta lại quá hà tiện lòng
nhân từ bác ái ấy khi đối xử với chính chúng ta, với những người
cùng chiến tuyến, với người LÍNH là Lão Móc, đã chiến đấu cho
miền Nam và đã bị VC cầm tù? Nếu như chúng ta không thông cảm
được cho một phút yếu lòng của người đang bị VC cầm tù vì đất
nước, không xót thương cho người LÍNH đã một thời chìm nổi cùng
vận mệnh của quê hương thì chúng ta cũng vì lòng nhân từ, bác ái
mà không nên nặng lời với lỗi lầm của họ khi họ ở bước đường
cùng. Xin Quý vị hãy thử đặt Quý vị vào vị thế của họ, khi quê
hương VN gục xuống bởi quân thù để cảm thông với những nỗi đau
và thấm được ý nghĩa “Nhất nhật tại tù thiên thu tại ngoại”. Hơn
nữa, kết tội người, cầm đá ném vào người bị cho là có tội thì
quá dễ nhưng trước khi cầm đá ném vào người mà ta kết tội đó,
chúng ta có ai bỏ ra vài phút để kiểm soát lại chính mình, xem
bốn mươi mấy năm qua mình có hoàn toàn vô tội với quê hương dân
tộc hay không?
Chắc
Quý vị cũng đã nghe qua câu chuyện trên đường Chúa Giê-su đi
giảng đạo, một hôm có kẻ dẫn đến trước mặt Người một phụ nữ và
nói: “Thưa Thầy, người đàn bà này bị bắt quả tang đang ngoại
tình. Trong sách Luật, ông Mô-sê truyền cho chúng tôi phải ném
đá hạng đàn bà đó. Thầy nghĩ sao?” Đức Giê-su bảo họ: “Ai trong
các ông sạch tội, thì cứ việc lấy đá mà ném trước đi.” Nghe vậy,
họ bỏ đi hết, kẻ trước người sau, vì họ thành thật thấy là chính
họ cũng không hoàn toàn trong sạch.
Thưa Quý vị và các
Bạn,
Khi người lính VNCH sa cơ trong trại tù VC và trước
sự trả thù tàn ác vô nhân tính của bọn người dã tâm ấy thì có
người lính nào dám chắc là mình sẽ bền bỉ anh hùng? Hàn Tín ngày
xưa lúc sa cơ, chịu nhục, luồn trôn kẻ bán thịt thì sao?
Chúng ta cần phải quý SỰ THÀNH THẬT, cổ võ sự THÀNH THẬT để cho
SỰ THẬT được sống. Tại sao, vâng, tại sao chúng ta lại đi TRỪNG
PHẠT NHỮNG NGƯỜI DÁM NÓI SỰ THẬT, còn ngược lại, những kẻ nói
láo, giỏi che đậy, giỏi lừa bịp thì lại được che chắn, tung hô?
Lời tâm tình này có thể làm một số vị không vừa ý. Nếu thế,
người viết thành thật xin lỗi những vị ấy. Xin Quý vị hiểu cho
rằng tôi chỉ biết ông Lão Móc qua các DĐ như Quý vị biết ông ấy
mà thôi chớ không hề có sự thân tình hay bè đảng. Vì thế, tôi
viết lời tâm tình này KHÔNG PHẢI VÌ ÔNG LÃO MÓC, CHO ÔNG
LÃO MÓC. TÔI NGHĨ RẰNG MỘT NGƯỜI DÁM TRỰC DIỆN CHỐNG VC, VG, VÀ
TAY SAI... TRƯỜNG KỲ NHƯ LÃO MÓC THÌ CHẲNG CẦN ĐẾN LỜI CÔNG ĐẠO
CỦA TÔI. VÌ THẾ, LỜI TÂM TÌNH NÀY TÔI VIẾT HOÀN TOÀN VÌ LƯƠNG
TÂM, VÌ LẼ CÔNG BẰNG VÀ VÌ TÔI KHÔNG THỂ IM LẶNG NHÌN NGƯỜI CỰU
TÙ VC BỊ PHỈ NHỔ MÃI VÌ ĐÃ THẬT THÀ TỰ THÚ MÌNH ĐÃ VIẾT GÌ TRONG
TRẠI TÙ VC.
Nếu Vị nào vẫn không chấp nhận tôi
viết vì LẼ CÔNG BẰNG thì tôi cũng xin những Vị ấy vì năm mới sắp
tới, mở lòng nhân từ mà bỏ lỗi cho tôi.
Tôi nghĩ, tôi viết về việc này
thế đã đủ. Lương tâm tôi đã không còn áy náy vì tôi nghĩ là tôi
đã làm một việc nên làm. Quý vị thông cảm, tôi xin ghi ơn. Nếu
không được Quý vị mở lòng, tôi cũng xin cảm tạ và xin được quyền
không hồi đáp, tranh cãi về vấn đề này với bất cứ ai.
Kính chúc Quý Vị và Gia Đình của Quý Vị những ngày Tết truyền
thống đầm ấm và hạnh phúc, một năm mới Mậu Tuất sức khỏe, an
khang và mọi sự thành công như ý.
Trân trọng
Ngô Minh Hằng
27/1/2018
Phụ
lục
Xin kèm thêm bài viết của Ông Phách Nguyễn.
Phách Nguyễn:
Trong
suốt cuộc chiến Quốc-Cộng tại miền Nam Việt Nam, những ai đã
từng phục vụ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa đều biết QLVNCH đã
đào tạo rất nhiều Anh hùng vị quốc vong thân để cho chúng ta
được sống cho đến cuộc đổi đời 4/1975 những người quân nhân vẫn
còn chiến đấu trong giờ phút 25 dù không còn tiếp liệu súng đạn
cũng như thực phẩm cho đến viên đạn cuối cùng, người thì dành
cho mình viên đạn này, người thì tự sát tập thể còn bi hùng nào
bằng cuộc chiến giờ thứ 25 này trong quân sử thế giới, hào hùng
nào bằng, những người Quân Nhân còn lại bị lùa vào nhà tù với mỹ
danh “Trại Cải tạo” đây phải nói bọn Cộng Sản Việt Nam còn độc
ác gấp trăm lần so với thời Đức Quốc Xã tàn sát dân Do Thái.
Không một ai có thể hiểu được nỗi khổ ải, nỗi đau nhục nhã
trong cái trại mang mỹ danh “Trại cải tạo” chỉ những người trong
cuộc vì chúng ta những người Quân Nhân sợ chết đã chạy khỏi nước
vì không chấp nhận chế độ phi nhân này bằng những phương tiện
sẵn có, còn những người dân lành kinh qua cuộc sống trong chiến
tranh di tản ra biển bằng tất cả mọi phương tiện có thể nên
những người dân lành không thể hiểu những khổ nhục của bọn nhãi
ranh cộng sản mang tước hàm cán bộ trong trại tù.
Hầu như
tất cả những vị Quân Nhân HO là những người chịu đủ mọi nhục
hình bị bọn cán bộ chà đạp nhân phẩm, những người tù chống đối
bọn cán bộ nhãi ranh thường bị nhục hình mà chúng ta những người
chưa một lần vào những trại tù mang mỹ danh “Trại Cải Tạo” nên
không hiểu nổi dù chúng ta cố hình dung hay tưởng tượng, những
người chống đối này thường phải vùi xác trong rừng sâu Việt Bắc,
những người còn lại muốn sống còn phải nín thở qua sông, phải
cúi đầu khuất phục để sống được về với gia đình, với vợ, với
con.
Tôi dùng chữ “nín thở qua sông” hay “cúi đầu khuất
phục” không có nghĩa là đầu hàng hay phục tùng mà phải hòa hợp
với đám quỷ cai tù cho qua ngày tháng đong đưa, có người bị tù
“nín thở qua sông” mười (10) năm lao động khổ sai, có người phải
“cúi đầu phục tùng” mười lăm (15) năm trong núi rừng Việt Bắc
với sương lam chướng khí với chủ trương giết dần mòn nhưng phải
thâu hoạch những chỉ tiêu mà bọn quỷ đỏ đề xướng trước khi chết,
cái hay nhất đó là tình “Chiến Hữu” hay nói văn hoa là “Huynh Đệ
Chi Binh” đùm bọc lấy nhau, anh ngã em nâng.
Chúng ta
chưa một ngày sống trong trại tù cải tạo, chưa một phút hít thở
không khí lao tù miền Việt Bắc Việt Nam thì chúng ta không nên
lên tiếng bài bác, chê bai hay khinh bỉ những hành động, những
lời nói “nín thở qua sống” để mang vợ, con và cha mẹ qua bến bờ
“TỰ DO” để rồi lại bị những người qua trước, những người chưa
một lần ngửi mùi thuốc súng, những người chưa một lần “ngủ đứng”
coi thường thì đây là một hành động sai lầm.
Hầu như tất
cả các anh em Quân Nhân HO chỉ đưa ra những đau khổ, những đày
ải nhục nhằn nhưng ít thấy một ai dám nói lên những khi phải
“nín thở qua sông” hay “cúi đầu khuất phục” nên đã tạo nên sự
hiểu lầm cho thế hệ đi sau khi nhìn quý vị như những superman
huyền thoại, nhưng quý vị chỉ là một Quân Nhân của QLVNCH cũng
mang thân xác phàm, cũng mang những “hỉ, nộ, ái, ố” cũng chịu
quy luật của đời người “Sinh, lão, bệnn, tử” quý vị không phải
là những cục sắt, miếng thép mà sắt thép với thời gian mười hay
mươi lăm năm cũng bị sét rỉ thì thời gian và oxit hóa.
Cái cao quý của con người là sự phục thiện là biết nhận chân lẽ
phải, là biết hối hận và ăn năn, con người cũng là một trong
những loài động vật khác, yếu đuối nhất trong các loài động vật
nhưng lại là chúa tể của các loại động vật vì chúng ta có bộ óc,
biết suy nghĩ, biết tưởng tượng và biết ganh đua.
Mong
rằng với những tâm tình, với những tự mình tìm hiểu qua bạn bè,
qua những vị chiến hữu HO mới thấu hiểu được những uẩn khúc,
những dằn vặt trong nội tâm của Chiến Hữu chúng tôi, mong rằng
quý vị dù Cựu Quân Nhân hay quý vị Dân Sự nên tìm hiểu cặn kẽ
trước khi phê phán.
Nếu bài này có sự va chạm vô tình hay
cố ý xin quý vị xin cho hai chữ đại xá.
Người lính già
Nguyễn ngọc
Phách
Bấm vào đây để in ra giấy (PDF)
Những bài liên hệ
Về Bài Thơ Ca Tụng HCM của nhà văn Lão Móc
Trung tâm lưu trữ các Ngày lễ mừng Bổn mạng BCND/QLVNCH...
|
Hình nền: Bản đồ VIỆT NAM hoàn toàn. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by nmh chuyển
Đăng ngày Thứ Hai,
January 29, 2018
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang