Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tôn giáo
Chủ đề:
Đức tin
Tác giả: Huệ Quang
Bấm vào đây để in ra giấy (PDF)
Mục
đích câu chuyện tôi sắp kể không phải để nói về trận đánh cuối
cùng mà tôi
đã tham dự tại mặt trận Khánh Dương tháng ba năm
1975. Bạn đọc có thể đoán ra được phần nào nội dung câu chuyện
từ cái tựa đề mà tôi đã chọn ở trên.
Đức tin. Phải, đức
tin mà tôi đã chứng kiến từ một người bạn trong những ngày khói
lửa thảm khốc tại mặt trận Khánh Dương, Ban Mê Thuột. Ngồi viết
lại những ký ức xa xưa ấy, tôi vẫn tự hỏi, có phải vì đức tin từ
người bạn cùng binh chủng ngày nào đã ảnh hưởng mạnh mẽ lên cuộc
đời của tôi cho đến hôm nay.
Nhân vật mà tôi sẽ nói đến
là Hạ sĩ Hùng, thuộc trung đội của tôi. Anh là một người công
giáo, giọng nói có vẻ là một người thuộc tỉnh Hố Nai; tôi chỉ
nhớ mài mại, có lần anh nói với tôi gia đình anh đang sinh sống
gần trại Hoàng Hoa Thám. Riêng tôi, là một người chẳng những
theo đạo Phật, mà từ 8 tuổi đã là một tu sĩ Phật giáo cho đến
năm 17 tuổi. Tôi phải nói đến thân thế mình để độc giả thấy rằng
không có lý do gì để tôi phải ngợi khen Thiên Chúa, hay tán thán
về Đức Mẹ cả. Tôi chỉ muốn kể lại cho mọi người nghe, tôi đã gặp
gỡ Đức Mẹ ba lần trong khoảng thời gian từ khi tiếp xúc với Hùng
tại mặt trận Khánh Dương năm 1975 cho đến năm 2014 khi bác sĩ
tuyên bố tôi bị ung thư gan thời kỳ chót. Tôi cũng phải nói thêm
hiện nay tôi đang sinh hoạt, phục vụ nghi lễ, kinh kệ cho Phật
tử tại chùa Từ Ân, thủ đô Ottawa, Canada; ngoài ra tôi hiện là
giảng sư lo về việc dạy giáo lý và dạy thiền tại chùa Tích Lan,
cũng tại thủ đô Ottawa, Canada. Không có gì thay đổi trong đời
sống tôn giáo của tôi từ bé cho đến hôm nay.
Sau gần ba
năm phục vụ tại Liên Đoàn 81 Biệt Cách
[Dù],
tháng Giêng năm 1975 tôi thuyên chuyển về Sư đoàn Nhảy dù và
trình diện Lữ đoàn 3
[ND]
tại Quảng Trị. Ngày tháng, khi ngồi đúc kết thành câu chuyện thì
đã lờ mờ lắm rồi, tên các cấp chỉ huy thì người nhớ người không.
Sau khi trình diện Lữ đoàn, tôi được đưa về Tiểu đoàn 2
[ND]
của thiếu tá Trần công Hạnh.
Những trận đánh cuối cùng
tại Khánh Dương đối với tôi trong bốn năm binh nghiệp thật là
nghiệt ngã. Lúc ấy tôi chỉ là một sĩ quan Trung đội trưởng. Tôi
được lệnh chiếm một cao điểm dọc theo đèo M’Drak, vì là đơn vị
đối đầu với giặc, nên trung đội tôi và VC đánh nhau tả tơi. Tôi
chiếm được ngọn đồi vừa lúc đạn dược cũng cạn dần theo. Trong
lúc loay hoay chưa kịp bố trí đội hình của trung đội trên ngọn
đồi vừa mới chiếm, người xạ thủ đại liên của tôi bị một viên đạn
bắn toét ngực. Tôi ra lệnh cho anh em đào hầm trú ẩn ngay lập
tức. Hầm trú ẩn của tôi và người lính mang máy truyền tin chưa
đào được sâu quá nửa mét thì pháo địch đã bắt đầu dội xuống đầu
chúng tôi. Đỉnh đồi trung đội vừa chiếm bị san bằng. Tất cả các
cặp mắt đều nhìn vào tôi chờ lệnh để bỏ đồi, nhưng tôi quyết tâm
nằm lại. Không một người nào bỏ chạy, bám sát nhau. Một chốc
sau, tất cả lính trong đơn vị tôi đều bị tử thương. Tôi cũng
chẳng hiểu sao tôi và người lính mang máy truyền tin lại có thể
còn sống sót. Tôi đứng lên, vói nhìn xuống chân đồi, việt cộng
tràn ngập, chúng chẳng vội vã gì, từ từ leo lên đồi. Tôi xoay
người về phía sau lưng, tuột như một đứa trẻ đang chơi cầu tuột,
xuống đến dưới chân đồi. Ngoảnh lại, tôi thấy Khai phía sau, anh
đã bỏ lại chiếc máy truyền tin. Quần áo tôi rách bươm, hai chúng
tôi lần theo chân núi, băng rạch băng suối lần mò về lại bộ chỉ
huy Tiểu đoàn, nhưng cả Tiểu đoàn đã rút đi lúc nào không biết.
Tôi và Khai chạy bộ về bộ chỉ huy Lữ đoàn nhưng không còn một
dấu vết gì của bộ chỉ huy. Chúng tôi đi suốt đêm trên quốc lộ
21. Sáng sớm hôm sau tôi bắt gặp lại đơn vị. Tiểu đoàn chúng tôi
đang tái phối trí. Cảnh tượng lúc ấy rất ngổn ngang, cả Lữ đoàn
càng ngày càng bị dồn lại một khúc tại đèo Phụng Hoàng trên quốc
lộ 21. Nơi đây tôi gặp lại Huỳnh văn Xen, người bạn cùng khóa
4/71 An Lộc. Xen đang là sĩ quan ban ba. Xen cho biết, tình hình
tệ lắm, tiến thối lưỡng nan. VC bố trí quân ở Dục Mỹ, không cho
Lữ đoàn rút, một mặt đưa xe tăng từ BMT tràn xuống ép Lữ đoàn dù
lại ngay giữa quốc lộ mà hai bên đều là núi (Huỳnh
văn Xen hiện đang sống tại Sài Gòn).
Đêm ấy, tôi được giao cho một trung đội mới, nơi tôi gặp Hạ
sĩ Hùng, và giữa đêm tôi nhận lệnh dẫn trung đội đi mở đường máu
cùng với một vài trung đội khác. Không mở đường máu được, sáng
sớm tôi dẫn trung đội về lại bộ chỉ huy Lữ đoàn. Lúc này tình
trạng vô cùng hỗn loạn. Từ Khánh Dương, xe tăng của VC đang tràn
xuống, đường rút về Dục Mỹ thì bị chặn, các Tiểu đoàn tác chiến
và Tiểu đoàn pháo cùng với quân xa kẹt giữa quốc lộ 21, hai bên
núi thì VC bắt đầu pháo xuống. Tôi bị thương nhẹ ở đầu gối vì
miểng đạn pháo kích của địch, bám sát núp sau những bánh xe GMC.
Lữ đoàn 3 Dù kẹt giữa một lòng chảo, mạnh ai nấy tuôn chạy vào
rừng. Tôi thấy một sĩ quan cao cấp của Tiểu đoàn pháo binh ra
lệnh hạ nòng pháo để bắn trực chỉ. Tôi lạc mất đơn vị từ đó.
Từ lúc tuôn chạy vào rừng, Hùng theo tôi sát cánh. Chúng tôi
len lỏi trong rừng, dọc theo quốc lộ 21, đi về hướng Ninh Hòa,
Nha Trang. Lúc đi xuyên quân trường Đồng đế để ra quốc lộ, chúng
tôi nhập chung với một số lính khoảng hơn hai mươi người đủ loại
binh chủng. Đang đi, từ xa tôi thấy vài người lính trong quân
phục địa phương quân mang bảng tên trắng, lấp ló trong bụi cây
nhìn chúng tôi. Hai cái đầu ló ra vừa nói lớn vừa ra hiệu bằng
tay, “bỏ súng xuống rồi đi qua.” Cả đám chúng tôi dừng lại, có
người nói nhỏ, coi chừng VC. Nhưng rồi vài người lính đi đầu
quay lại nói với chúng tôi, cứ bỏ súng xuống rồi đi qua. Trong
lúc cả đám đang cãi nhau, từ bụi rậm tôi thấy một người lính mặc
đồ địa phương quân với bảng tên trắng, nhô đầu ra, rõ ràng hắn
đang đội một cái nón cối. Phản ứng không suy nghĩ, tôi hét lớn
“Việt cộng,” rồi quay lưng bỏ chạy. Đạn bắn theo tôi như mưa.
Nhớ lại, thật giống như những phim chiến tranh của Mỹ. Tôi mặc,
cứ chạy. Đạn bắn vèo vèo bên tai. Đạn bắn vèo vèo xuống đất, xủi
cả bụi. Mặc, trước mặt tôi không xa là bìa rừng rồi, phải chạy
thật nhanh vào đấy. Chỉ còn vài mét vào được bìa rừng, tôi nghe
một tiếng “cốc” khô khan, làm chấn động cả đầu, đến nỗi làm cho
cổ tôi tự động rụt xuống rất mạnh. Vừa lúc ấy thì tôi đã chui
được vào rừng. Nhìn lại tôi thấy Hùng đang ở sau lưng tôi. Tôi
thở hổn hển, đứng lại. Hùng bảo “chạy tí nữa đi ông, chỗ này còn
gần tụi nó quá.” Tôi chạy theo Hùng. Chưa đầy vài phút tôi đứng
lại, nói với Hùng “Tao mệt quá rồi không còn chạy nổi nữa.”
Trước mặt tôi là một vũng nước nhỏ đầy cả bùn. Tôi lấy cái nón
nhựa ra vục vào đấy để lấy nước uống vì quá khát. Lúc kéo cái
nón nhựa lên, hai dòng nước chảy ra từ hai cái lỗ trên nón nhựa.
Thì ra VC đã bắn vào đầu tôi, nhưng may quá viên đạn xuyên thủng
khoảng trống giữa đỉnh nón nhựa và mấy dây đai bắt chéo để đỡ
cho đầu không đụng được đỉnh nón nhựa. Thấy như thế, Hùng liền
bảo tôi, “chạy tiếp đi ông, mình có Đức Mẹ che chở rồi, chạy
tiếp đi.” Tôi vừa chạy vừa đi bộ chứ không còn chạy nổi nữa. Một
chốc tôi nói với Hùng, “mày đi đi, tao đi hết nổi rồi,” và tôi
ngồi xuống, đầu dựa vào một gốc cây. Trong lúc nhắm mắt, tôi
nghe tiếng Hùng bên tai “Kính mừng Maria đầy ơn phước.....”
Tiếng cầu kinh ấy cho đến hôm nay tôi vẫn còn nhớ, và chắc sẽ
chẳng bao giờ quên được. Nếu ở một không gian hay một thời gian
nào khác chắc là tôi sẽ cự nự Hùng rồi.
Tôi có tin gì đâu
mà Hùng cứ lải nhải bên tai mãi thế. Nhưng trong hoàn cảnh này
thì mày muốn đọc kinh gì cứ đọc. Tao nhắm mắt ngủ một giấc là
xong! Làm sao bảo tôi tin Chúa hay Đức Mẹ được. Lúc biết bồ
bịch, thú thật tôi khoái em nào theo đạo Thiên Chúa, để mình
được đến nhà thờ đưa đón. Tình yêu ở nhà thờ có cái vẻ Tây
phương và lãng mạn nên thấy hay hay vậy thôi, chứ làm gì có cái
chuyện tôi tin vào Chúa hay Đức Mẹ. Tôi không còn biết phương
hướng gì lúc đó cả, trên tay chẳng có một vũ khí hay địa bàn gì
cả. Chung quanh tôi chỉ là rừng. Trời bắt đầu sập tối. Hùng thúc
dục tôi nên tiếp tục đi cho nhanh ra khỏi rừng hướng về quốc lộ.
Hùng bảo nó biết hướng rành rẽ, cứ đi theo nó. Mà nó đi như một
tay du kích thứ thiệt, tôi chỉ việc đi theo. Lúc tối hẳn, tôi
bảo cần nghỉ và hai đứa nằm xuống dưới một gốc cây. Hùng vẫn một
tay với xâu chuỗi hạt, miệng thì thầm cầu kinh “Kính mừng Maria
đầy ơn phước....” Đêm ấy hai chúng tôi mò mẫm ăn những lá và
trái cây rụng cho đỡ đói. Tôi còn nhớ vị của trái rụng, chát
lắm. Giữa đêm, lúc trời tối đen như mực, tôi giật mình thức
giấc, trước mặt, một người đàn bà trong trang phục toàn màu
trắng, đang ngồi trước mặt, nhìn tôi bằng cặp mắt rất từ bi. Tôi
có rỡn da gà, nhưng nghĩ lại thì chắc vì Hùng lâm râm đọc kinh
hoài nên mình bị nhập tâm. Trời vừa sáng, chúng tôi lại tiếp tục
đi và dĩ nhiên tôi như một người đang bám sát theo chân một
thằng du kích VC.
Đến trưa, chúng tôi bắt đầu nghe tiếng
xe chạy. Tít xa tôi thấy vài căn nhà tranh nghèo nàn. Kinh hoàng
nhất là cờ của VC bay trên các nóc nhà. Tôi quên kể, Hùng, một
tay cầm xâu chuỗi, nhưng một tay thì nó vẫn còn một trái lựu đạn
chẳng bao giờ rời. Chúng tôi cẩn thận tiến về hướng có mấy ngôi
nhà. Đầu tôi lúc ấy chỉ có một câu để hỏi “mình lọt vào tay VC
rồi hả Hùng?” Vẫn câu trả lời cũ rích “mình có Đức Mẹ che chở
ông ạ. Ông cứ theo tôi.”
Một lúc sau, chúng tôi đến được
một căn nhà tranh vách đất. Tôi và Hùng rón rén đi vào. Tôi chạm
mặt một cô bé còn trẻ lắm, gương mặt hiền từ, mặc áo bà ba nâu
nhạt, hơi dơ. Tóc cô bé dài nhưng kẹp dọc theo lưng. Cô nhìn hai
chúng tôi. Hùng trợn mắt, tay đưa ra trái lựu đạn chĩa vào mặt
cô bé. “Có gì ăn không?” Hùng hỏi. Tôi vội khoác tay Hùng xuống,
tiến về phía cô gái. “Em có gì cho tụi anh ăn không, tụi anh đói
quá.” Tôi hỏi. Cô bé nhìn chúng tôi như không có một vẻ gì ngạc
nhiên cả. Mặt cô bé cũng chẳng có một dấu hiệu gì là sợ hãi. Cô
thản nhiên đi vào sau nhà, vài phút sau mang ra cho chúng tôi
một nồi cơm vẫn còn nóng và một nồi cá kho khô. Tôi và Hùng ăn
no nê. Tôi cảm ơn cô bé. Hai chúng tôi lại lên đường. Đi khoảng
vài giờ chúng tôi đến một ngôi làng, tôi thấy cờ đỏ treo khắp
nơi. Tôi nói nhỏ với Hùng “mình lọt vô tay VC rồi Hùng ơi.” Hùng
thúc tôi và nói “ông đừng lo, mình có Đức Mẹ che chở.” Đúng vào
lúc ấy, chúng tôi thấy VC khắp nơi, nhưng chỉ toàn du kích vì
không có ai mặc áo quần lính chính quy cả. Một nữ du kích chận
tôi lại, hỏi “mấy anh là lính thằng Thiệu hả?” Hai chúng tôi
nhìn nhau, vì cả hai thằng đều mặc quân phục nhảy dù. Có lẽ hỏi
cho có hỏi, những người lính du kích quay đi lo việc khác. Hùng
nhanh nhẩu nói với tôi, “tôi đi nghe ông, ông đi một tí là ra
đường cái, ông có Đức Mẹ che chở, đừng lo.” Hùng đi thật nhanh,
chốc lát đã mất dạng sau những ngôi nhà và các lùm cây. Sau khi
không thấy VC chung quanh nữa, tôi vội đi theo hướng của Hùng,
trong đầu chẳng có gì để suy nghĩ, nhưng thẫn thờ, vì chẳng biết
bây giờ mình phải đi đâu.
Đó là lần đầu tiên Hùng đã giới
thiệu Đức Mẹ với tôi. Mấy ngày theo sát chân nhau, anh đã trao
cho tôi một bài kinh mà cho dù cố mấy đi nữa, tôi cũng không thể
nào quên được bài kinh kính mừng ấy, cho dù đã hơn 40 năm qua..
Huệ Quang (Ngô nhựt Tân)
Bấm vào đây để in ra giấy (PDF)
Trung tâm lưu trữ các Ngày lễ mừng Bổn mạng BCND/QLVNCH...
|
Hình nền: Bản đồ VIỆT NAM hoàn toàn. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Huệ Quang/Ngô Nhựt Tân chuyển
Đăng ngày Thứ Năm,
February 1, 2018
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang