Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tản mạn Lính
Chủ đề:
Biệt Kích
Tác giả:
Sơn Cao
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Bài
viết coi như kể chuyện, chân thật, chỉ có bớt mà không thêm. Có
thể thời gian đã quên đi nhiều. Nói về huyền thoại của Lôi Hổ
trong hiểu biết của một người Lính “trơn”, sẽ mất lòng “ai đó”, nhưng sự thật phải công nhận thôi. Có tức, có ứa Gan, thì ráng
chịu. Làm gì được nhau.
Đáng lý ra thì không viết. Nhưng
mấy thằng bạn học chưa đi Lính bao giờ, chúng nó học giỏi, nhiều
chữ. Đứa thì muốn làm Thuyền Trưởng, đứa thì làm Bác Sĩ, đứa thì
là Kỹ Sư, đứa thì làm Tổng Giám Đốc công ty này, công ty nọ. Nay
thấy tôi “cọp đã rụng hết răng” nên xem thường, gọi tôi là bị Cọp
nó Lôi. Buồn lắm... Nhưng thực tế là vậy. Già rồi, có muốn chửi,
nhưng cũng không có sức.
Lôi Hổ có cái tên lâu năm từ
những năm tháng ở Huế, ở Đà Nẵng. Dân ngoài đó gọi những người
lính không có số quân. Họ không phải là Lính của VNCH, họ là những
người Lính do Mỹ tuyển mộ, thuê mướn. Người Mỹ chỉ huy, huấn
luyện, trả lương. Từ Biệt Kích canh gác doanh trại, cho đến những
Biệt kích nhảy vào rừng. Nhưng vì đất là đất của VNCH, cho nên
các căn cứ này đều có những sĩ quan, binh sĩ của VNCH hợp tác.
Cái chính là giấy phép. Vì Mỹ cấp giấy phép đâu có được. Ra đường
vẫn có thể bị bắt và đưa đi Quân Dịch. Toán Trưởng Mỹ đưa danh
sách người cần đi phép. Phía VNCH ký cho hợp thức hóa. Còn nhiều
nguyên nhân khác, nhưng chỉ nói một khía cạnh của vấn đề.
Những Biệt Kích này được Mỹ trả lương cao, thậm chí còn cao hơn
sĩ quan VNCH, lại không có “quân phong, quân kỷ”, nên không mấy
được phía mấy vị VNCH có cảm tình. Thí dụ: Biệt kích không được
quyền đội Nón Đỏ, chỉ được đội nón Bo Vành. Các sĩ quan khi có gì
không bằng lòng, không thể phạt hay lấy uy. Giận quá, gọi đó là
những “thằng Biệt Kích” cho xong chuyện. Mãi cho đến năm 1972, Mỹ
về nước, Biệt Kích giải tán. Những Biệt Kích không số quân được
đưa đi làm thủ tục giấy tờ chuyển thành Lính VNCH, có số quân. Cấp bậc hầu
hết là Binh nhì. Cũng chẳng cần phải qua 3 tháng quân trường, nên
chào kính cũng “trớt qướt”. Nên ngay cả sau này, chuyện “chào
kính”, các vị sĩ quan không thèm “chấp” với những người Lính có
gốc từ Biệt Kích chuyển qua.
Có một lần, tôi về BCH/Sở
Liên Lạc. Tôi đi ngược chiều với Thiếu tá Riềng Trưởng Phòng 1.
Ông gốc Dù, tính kỷ luật cao độ. Tôi tỉnh bơ đi ngang không chào.
Ông quay người lại:
– Anh kia, sao gặp tôi không chào, cấp
bậc gì, tên gì?
– Dạ, Biệt Kích Thiếu tá.
Ông quay
lưng bỏ đi mà không nói thêm câu nào. Nói chung, Nha Kỹ Thuật
không tuyển Lính mà 100% đều lấy từ quân trường Sĩ Quan và Hạ Sĩ
Quan. Lính thì chỉ còn sót nhờ thời Biệt Kích chuyển qua. Tôi cố
giải thích như thế là chữ Biệt Kích từ đầu đến cuối, ở trong đơn
vị để ám chỉ NKT những người Lính có cấp bậc thấp nhất, ít chữ
nhất, vô kỷ luật nhiều nhất. Cũng có một số Lính chuyển về NKT từ
Lực Lượng Đặc Biệt, con số này không nhiều.
Đến thời của
tôi. Học hỏi từ những đàn anh Biệt kích như Nguyễn Văn Châu (Châu
Lác) Nguyễn Văn Nhỏ, Võ Văn Thành Long, Ngô Quý Hồng, Nguyễn Mạnh
Cường, v.v. Chúng tôi thương mến nhau, giúp đỡ nhau vì Biệt Kích
mỗi ngày một hiếm đi. Ai đào ngũ thì không biết, chứ đám Biệt
Kích chúng tôi không đào ngũ. Có nhiều nguyên nhân, không phải là
vì Biệt Kích là anh hùng, Biệt Kích được các quân binh chủng khác
nể trọng... mà là vì:
1. Tháng nào, chúng tôi cũng có
ít nhất 2 lần về phép Sài Gòn. Cứ sau 1 lần xâm nhập 6
ngày 5 đêm là có 3 ngày phép. Một tháng chúng tôi có 2 lần đi
hành quân. Giống như vừa nói chuyện với Toán Trưởng Phong Tay
Sáng hôm tuần trước. Riết rồi đi phép về Sài Gòn mà không có tiền
xe. Trong khi các Quân Binh Chủng khác cả năm không thể có phép
về thăm nhà, vì nhu cầu chiến trường.
2. Đi hành
quân xong, về căn cứ xuất phát, lúc nào cũng sạch sẽ.
Ngủ giường nệm, quần áo ủi hồ, chẳng phải canh gác làm gì cả. Cứ
như đang ở nhà.
3. Rất khó chết. Dù rằng
mục tiêu lúc nào cũng nguy hiểm. Chỉ vài người chui rúc trong mật
khu địch có hàng trăm hàng ngàn bộ đội. Nhưng vì nhiệm vụ là
lấy tin tức, chụp hình, nặng quá thì bắt tù binh, chứ không phải
là dân đánh nhau. Xui lắm, tao ngộ chiến, chạy nhanh chạy giỏi
thì vẫn giữ được mạng. Có người đàn anh tên là Mỹ Mù nói chuyện
với các quân binh chủng khác rằng “Nếu nói đến đánh nhau, chúng tôi
đánh còn thua mấy anh Địa Phương Quân”. Đúng thật như thế. Lôi Hổ
“Tam thập lục kế. Vi Tẩu là thượng sách.”
Đó là nguyên
nhân tôi mê Lôi Hổ.
Qua Mỹ, mấy ông Nha Kỹ Thuật “nổ không
cần hà tiện”. Nổ không cần biết các Quân Binh Chủng có buồn hay
không. Nổ nước miếng bị gió thổi ngược bắn ngược trở lại miệng
mình. Tưởng giảm tốc độ, nhưng không, nổ còn bạo hơn nữa. Mới
tuần Đại Hội NKT, có anh khác binh chủng hỏi anh Chung Tử Ngọc
“Ngày xưa, mấy anh trước khi đi hành quân đều lãnh tiền tử hết
hả?”. Chung Tử Ngọc phải đính chính là “làm gì có chuyện đó.”
Không nổ thì sao có câu hỏi vậy. Hay “tụi tôi là bay ra Hạm Đội 7
thế này, thế nọ.” Mấy Ba ơi, ra Hạm Đội 7 làm gì? Bộ ngắm Cá heo
hả? Mắc cỡ quá chừng chừng. Tui độn thổ cũng không kịp khi mấy Ba
nổ còn hơn pháo 130ly.
Còn cái đám Biệt Kích ngày xưa bị
khó dễ, bị xem thường. Không biết tại sao, bây giờ mấy quan lại
lấy, lại tự xưng là Biệt Kích Trung úy Nguyễn văn D... Sao kỳ
dzậy? Cái từ Biệt Kích là của những thằng Lính thiếu quân phong,
quân kỷ, của những thằng không số quân mới được xài. Sao bây giờ
lại... mượn vậy? Hãy trả lại cho chúng tôi 2 chữ này.
Biệt
Kích là chữ của những thằng không có số quân, không cấp bậc. Mong
lắm thay.
Sơn Cao – CVA NK: 66–73
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: Thắng cảnh thiên nhiên Bắc Mỹ châu. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by psxh chuyển
Đăng ngày Chúa Nhật, July 14, 2019
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang