Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Truyện ngắn
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Thật
ra, nó có tên do cha mẹ đặt thật đẹp - Phạm Bảo Long, con rồng
quý của bố nó. Nhưng cho tới bây giờ, cái tên mà nó được người ta
gọi nhiều nhất lại không phải là Long. Thay vào đó, nó đã trải
qua rất nhiều tên khác nhau mà người ta đặt ra để gọi nó: Ngu,
Ngốc, Mát, Tưng Tửng, Khờ, v.v. Chẳng hiểu tại sao người ta sàng
đi, sàng lại rồi ngừng ở chữ Ngốc! Ngay cả anh chị của nó cũng
gọi nó là Ngốc. Trong một lần bốc đồng, thằng Lân, anh nó, đã láo
lếu đổi chữ “Bảo” trong tên đệm của nó thành chữ “Ngoc”, thế là
nó trở thành Phạm (Ngoc) Long! Vài năm trôi qua, tiếng Việt của
thằng Lân khá hơn, nên đã “đội mũ”, “đeo kiếm” để “Ngoc” chính
thức trở thành “Ngốc”. Ông bà Phan, bố mẹ nó, mặc dầu cố tránh
nhưng vì quen tai, lâu lâu cũng gọi nó là Ngốc.
Mà này, không những nó không giận mà
ngược lại, nó có vẻ vui khi thấy người xung quanh có những trận
cười khi gọi nó là Ngốc. Nói cho bằng đúng, trong trí khôn chậm
chạp của nó, nó chả biết giận. Cho tới hôm nay, trí khôn trong
thân hình gần 30 tuổi của nó tương đương với trí khôn của đứa bé
8, 9 tuổi.
Những mẩu đàm thoại hằng ngày giữa nó với anh chị hoặc bố mẹ đều
là những câu đơn sơ, vô tội vạ. Những câu tiếng Việt “ba rọi”,
ngây thơ của nó có lúc đã trở thành những câu nói thật tức cười.
Ông bà Phan còn nhớ thời kỳ Lân, Lan, và nó mới học tiếng Việt,
chúng nó thích ngồi xem những băng truyện cổ tích Việt Nam. Một
hôm ba anh em đang xem phim với bố, tới đoạn nghe một nhân vật
trong phim dùng chữ “cụ ông”, “cụ bà”, thằng Lân thắc mắc hỏi bố
hai chữ đó có nghĩa là gì. Ông Phan ôn tồn:
- “Cụ” là một lời lễ phép được dùng khi
nói chuyện với một người già, một “old person”.
Lập tức, thằng Lân nhìn bố rồi nói một
cách khôi hài:
- Cụ Bố.
Vừa lúc đó thì bà Phan từ trong bếp
bước vào phòng khách, chưa kịp nói gì thì thằng Ngốc đã đứng lên
chỉ vào mẹ rồi nói lớn:
- Cụ Mẹ!
Bà Phan tá hỏa. Anh em thằng Ngốc chẳng
hiểu tại sao mẹ giận. Riêng ông Phan thì vừa ôm bụng cười vừa
giải thích. Bà Phan thở phào nhẹ nhõm sau khi biết rằng đó chỉ là
một câu nói vô tội vạ, rất “ngố”, của thằng Ngốc.
Rồi thằng Ngốc cũng được cắp sách đi
học. Cũng may mà nhà nước có chương trình học tập cho những đứa
trẻ như nó. Nó cũng mang về những phiếu điểm và phần thưởng cuối
năm nhưng bố mẹ nó chỉ xem cho qua rồi bỏ sang một bên. Cũng may
mà nó không đủ khôn để nhận ra sự thất vọng của bố mẹ khi so sánh
phiếu điểm của nó với của Lân và Lan, chị nó. Cũng may mà nó
không nghe, hay ít nhất, không hiểu những lời than van của ông bà
Phan khi nói về nó. Đối với ông bà, thì thằng Lân và con Lan rồi
đây sẽ là niềm hãnh diện, sẽ là ông này bà nọ, sẽ có nhà cao cửa
rộng, sẽ là điểm để ông bà tựa nương lúc tuổi già, còn thằng Ngốc
thì chắc mãi mãi sẽ chỉ là một gánh nặng mà họ sẽ không bao giờ
có hy vọng trút bỏ được!
Ngày tháng trôi qua, thằng Ngốc cứ thế
ăn no chóng lớn. Trí óc nó chậm phát triển nhưng thân thể thì
càng ngày càng nảy nở. Từ năm 14 tuổi nó đã cao hơn các anh chị
nó cả cái đầu. Nó chẳng làm được những việc lớn nhưng ngược lại,
rửa chén, quét nhà, rửa xe, nói chung là những việc lặt vặt không
cần tính toán thì nó làm giỏi hơn cả Lân và Lan. Thằng Ngốc lại
chẳng mấy khi bị bệnh. Một trong những niềm vui của nó là đi nhặt
ống loong cho nhà thờ. Có những ngày mưa, nó ướt như chuột lột,
thế mà nó chả ốm đau gì cả! Rồi khác với các anh chị và những đứa
trẻ cùng tuổi, nó chẳng bao giờ đòi hỏi bố mẹ phải mua cho nó thứ
gì. Đôi giầy ba-ta và vài bộ quần áo mua trong Wal-Mart hoặc mua
lại trong chợ bán đồ cũ cũng đã quá đủ. Thằng Ngốc chẳng màng tới
những chuyện đã xảy ra hôm qua hay những bất trắc có thể đến ngày
mai. Nó sống hoàn toàn cho hiện tại. Đó hình như cũng là mối đau
đớn của bố mẹ nó.
Năm 19 tuổi thằng Ngốc “tốt nghiệp”
trung học. Nó cũng đội mũ, mặc áo ra trường như các anh chị. Nó
thấy bố mẹ, nhất là mẹ, rươm rướm nước mắt khi nó ôm mảnh bằng
tốt nghiệp đến. Nó đâu có đủ trí khôn để phân tách xem đó là
những giọt nước mắt vui hay buồn. Nó đâu biết rằng ngày Lân và
Lan ra trường bố mẹ nó vui bao nhiêu thì sau buổi ra trường của
nó, bố mẹ nó buồn bấy nhiêu. Có lẽ buồn nhất là vì bố mẹ nó không
thể khoe với bất cứ ai là nó sẽ theo ngành gì và đã được trường
nào nhận cho học. Mai đây, nó sẽ làm gì để sống? Ông bà sẽ phải
nuôi, phải hầu hạ nó đến bao giờ? Khi ông bà về già, sau khi ông
bà chết, thì ai sẽ nuôi nó?
Sau ngày “ra trường”, để nó loanh quanh
ở nhà cũng thấy uổng, ông Phan bảo nó xuống tàu theo ông đi đánh
tôm ở vịnh Mễ Tây Cơ. Nó không lái tàu được, không vá lưới được,
nhưng ông nhận thấy công việc nhặt tôm và khuân vác thì nó làm
bằng mấy người khác. Thêm vào đó, nó chẳng phàn nàn và cũng chẳng
đòi hỏi “tiền phần” như những người làm công khác. Ngày qua ngày,
nó chỉ biết ăn, ngủ, rồi nhặt tôm. Cuối tuần sau khi bán tôm
xong, bố nó chở nó đi ăn McDonald’s rồi cho nó năm đồng. Nó cầm
tiền về khoe mẹ rồi bỏ vào con heo đất để Chúa Nhật lại “mổ” heo
mang lên bỏ vào thùng từ thiện trong nhà thờ - cái thói quen mà
mẹ đã tập cho nó từ bé.
Đi biển với bố được năm năm thì trận
bão Katrina thổi vào thành phố nơi gia đình nó cư ngụ. Sau những
ngày chạy bão, gia đình nó trở về trong cảnh nhà tan tàu nát!
Chẳng biết làm gì khác để sống, bố nó cố sửa lại con tàu để đi
làm hầu có tiền trang trải chi phí nhà cửa. Các anh chị của nó đã
thành công, cả hai đều đã lập gia đình, công việc ngon lành, nhà
lớn, xe hiệu nhưng khi bố hỏi mượn tiền để sửa lại căn nhà hư hại
thì cô cậu thoái thác. Năn nỉ mãi, cô cậu gởi về cho bố mẹ được
vài trăm bạc rồi im luôn! Nhìn lại những năm tháng ông bà hy sinh
bòn nhặt từng đồng để gởi cho cô cậu trang trải tiền ăn, tiền
học, tiền tiêu, tiền xe, tiền chưng diện... Ông bà thở dài, tự an
ủi, thôi, nước mắt chảy xuôi...
Với số tiền vay mượn và ít tiền giúp đỡ
của chính phủ liên bang cùng với công sức của ông và thằng Ngốc,
sau gần một năm sửa chữa, con tàu cũng ọc ạch chạy ra biển. Thôi,
cứ sửa tạm để đi làm rồi khi có tiền sẽ tu bổ lại những chỗ còn
tạm dùng được. Ông Phan tự an ủi thế.
Thả mẻ chã đầu tiên được vài tiếng, mặc
dầu biết là nó không lái tàu được nhưng ông Phan cũng nhờ thằng
Ngốc đứng cầm tay lái để con tàu khỏi quay rồi ông và chú làm
công ra phía sau kéo chã. Sóng khá lớn, con tàu vật vã trên ngọn
sóng làm cho việc kéo chã thật khó khăn. Gần mười phút sau thì
bọc tôm khổng lồ mới được đưa lên lơ lửng trên sàn tàu. Nhìn bọc
bôm cá to bằng nửa chiếc xe hơi, ông Phan vui ra mặt. Vạn sự khởi
đầu nan nhưng mẻ lưới đầu tiên mà trúng như thế này thì đúng là
tổ đãi! Sau chuyến này chắc ông sẽ trả được một phần nợ, sắm sửa
thêm được những thứ cần thiết, thậm chí ông có thể xẻo ra vài
trăm đô tặng riêng vợ để bà Phan có thể mua được vài bộ quần áo
thay thế cho những bộ đã bị bão cuốn đi. Hình dung khuôn mặt rạng
rỡ của vợ khi cầm tiền đi shopping, ông quên cả sóng gió, quên cả
mệt.
Bình
thường nếu không có sóng gió, và khi bọc tôm đã được treo lủng
lẳng trên sàn tàu, ông Phan chỉ cần cởi sợi dây cột đuôi bọc tôm
thì khối tôm cá sẽ tuôn ra thành một đống trên sàn tàu. Khổ nỗi
sóng lớn quá. Bọc tôm cứ lắc qua bên này, quật sang bên kia. Ông
Phan cầm sợi dây thừng đã cột sẵn trên bọc tôm, cố giữ để nó đừng
vùng vẫy theo ngọn sóng. Đang vật lộn với bọc tôm thì... ẦM, cây
cần cẩu dùng để cẩu bọc tôm bị gẫy. Nó gẫy ở ngay đoạn ông chưa
có tiền sửa!
- Lạy Chúa tô...i...
Tiếng la thất thanh chưa dứt thì bọc
tôm cá ngàn cân quật ông Phan vào thành tầu. Đầu ông vẹo về một
bên còn phần thân thể từ bụng trở xuống thì bị kẹt bên dưới túi
tôm cá - tựa như con voi đè lên con nai gầy. Con tàu vẫn tiếp tục
vùng vẫy. Cố gắng hết sức mà sau gần năm phút chú làm công vẫn
không thể cứu ông Phan ra khỏi núi tôm cá. Ngoài thằng Ngốc ra
thì chẳng ai có thể giúp chú trong lúc này. Chú làm công chạy vào
phòng lái, vội vã cột lại dây để tay lái khỏi quay rồi lôi thằng
Ngốc ra phía sau cứu bố nó. Bình thường nó đã khỏe hơn người
nhưng hôm nay, trong lúc khẩn cấp này, hình như sức mạnh của
thằng Ngốc được tăng lên gấp đôi. Nó hết đẩy rồi lại kéo bọc tôm
để chú làm công tìm cách giải thoát bố nó. Khoảng gần năm phút
sau hai chú cháu mới lôi được ông Phan ra khỏi đống tôm cá và
khênh ông trong phòng lái. Ông Phan vẫn bất tĩnh. Trong bộ quần
áo ướt tanh mùi tôm cá, thân hình gầy gò đen đủi của ông thoi
thóp thở! Chú làm công đã liên lạc với Coast Guard và máy bay cấp
cứu đang trực chỉ về phía con tàu khốn khổ. Một giờ sau thì ông
Phan được trực thăng mang thẳng vào bệnh viện. Chú làm công lái
con tàu và mang Ngốc về đất liền cho mẹ nó.
Kể từ ngày đó, Ông Phan bị liệt từ thắt
lưng trở xuống. Hai cánh tay ông còn cử động được nhưng chỉ cử
động một cách rất yếu ớt. Ngay cả việc dùng muỗng xúc cơm ông
cũng phải nhờ đến bà Phan hoặc thằng Ngốc giúp. Rồi ông bà không
có bảo hiểm nên tiền bán chiếc tàu cũng chỉ đủ trang trải ít chi
phí trong vài tháng. Bà Phan bắt buộc phải trở lại công việc cạy
sò, lột tôm cho một hãng bào chế hải sản gần nhà nhưng với số
tiền thu nhập ít ỏi, cuộc sống gia đình ông bà vẫn thiếu trước
hụt sau. Vài trăm ngàn nợ bệnh viện chẳng biết bao giờ mới trả
được? Thông cảm với hoàn cảnh của ông bà Phan, bệnh viện đã cho
ông bà cơ hội trả góp mỗi tháng vài trăm đồng. Nhưng mặc dù vài
trăm, với tình trạng này, một ngày rất gần đây chắc ông bà Phan
cũng đành phải chạy nợ! Thằng Lân và con Lan có mang gia đình về
thăm nhưng được khoảng hai tuần thì cũng phải ai về nhà nấy.
Rồi thằng Ngốc lại có công việc mới.
Sau vài tuần được mẹ chỉ dẫn, nó đã giúp được mẹ đút cơm, thay
tã, bế bố cho mẹ tắm rửa, v.v. Những lúc cần mua bình sữa, bó
rau, cuộn giấy, mẹ nó viết vào tờ giấy, đưa tiền rồi nhờ nó đạp
xe ra tiệm tạp hóa ở đầu đường gần nhà mua cho bà. Ông chủ tiệm
tạp hóa biết nó từ bé và biết rõ hoàn cảnh hiện tại của bố mẹ nó
nên bao giờ cũng nhiệt tình giúp mỗi khi nó ra mua đồ. Bà Phan
thầm nghĩ, cũng may mà có thằng Ngốc, cũng may mà trời cho nó to
lớn có sức khỏe; bằng không, chẳng sao mà bà có thể lo cho ông
Phan như thế này được - nhất là những lúc phải bế ông từ chỗ này
đến chỗ khác. Ông bà Phan đã nhiều lúc tự hỏi không hiểu vì nó
quá khờ khạo, quá Ngốc, hay vì nó thật tâm thương ông bà nên đã
không nhận ra hoặc không ghê tởm sự thối tha bẩn thỉu mỗi khi làm
vệ sinh, thay tã cho bố nó?
Ông Phan sống trong tình trạng này được
ba năm thì sức khỏe yếu dần. Mặc dầu vẫn được chăm sóc kỹ lưỡng,
ông thường xuyên bị lở loét, sưng phổi, cao áp huyết, và những
bệnh liên quan đến hô hấp. Gia đình hai đứa con lớn, vì nhiều vấn
đề, ít khi về thăm ông bà. Những kỳ vọng mà ông bà đã đặt vào Lân
và Lan mười mấy năm trước chắc sẽ không bao giờ thành sự thật! Sự
chu đáo của bà Phan và của thằng Ngốc có làm cho ông vui nhưng
cũng không thể nào xóa đi được sự tuyệt vọng mỗi khi ông nghĩ về
bệnh tật của mình! Ông biết bà Phan và thằng Ngốc, qua con mắt
trìu mến ngây thơ của nó, vẫn muốn ông hiện hữu trên đời này. Mặc
dầu vất vả trăm bề nhưng vợ ông và thằng Ngốc không bao giờ than
van khi phải giúp đỡ hầu hạ ông. Những năm tháng nằm liệt trên
giường bệnh, ông đã hiểu rõ và nhận ra đâu là nghĩa, đâu là hiếu.
Ông nhận ra rằng thằng Ngốc không phải là gánh nặng mà ngược lại
nó là người con duy nhất đã, đang, và sẽ gánh những gánh nặng cho
ông bà.
Trong
một đêm trằn trọc, nằm ôn lại những ngọt bùi cay đắng của cuộc
đời, ông bà Phan nhận ra rằng trong cuộc đời gần 30 năm, họ chưa
thấy thằng Ngốc đòi hỏi bất cứ điều gì. Chưa bao giờ nó đòi hỏi
ông bà, hay những người chung quanh, phải như thế này, phải như
thế nọ. Trong con người bao dung, trong ánh mắt thơ ngây, nụ cười
nhân ái, hình như có lúc nó đã gián tiếp nói với ông bà rằng,
“con không phải là đứa trẻ thông minh, lanh lẹ, như bố mẹ mong
muốn. Nhưng con là con của bố, là con của mẹ. Con không chọn để
được sinh ra làm một thằng ‘Ngốc’, ngay cả cái tên ‘Ngốc’ cũng do
người ta gán cho con chứ không phải do con chọn. Vậy con xin bố
mẹ thương và chấp nhận con như con thương và chấp nhận bố mẹ...”
Ông bà Phan nhìn nhau ứa nước mắt. Phải rồi, cả đời, thằng Ngốc
đã cho nhiều hơn nhận. Nó cho mà không bao giờ đòi hỏi một điều
kiện. Tình yêu mà nó dành cho mọi người là một tình yêu tuyệt
đối, chân thật, không vụ lợi. Trong tim của thằng Ngốc chất chứa
tình yêu của vị thánh hiền. Nó đã dạy cho ông bà bài học tình
yêu. Qua sự bao dung của nó, người chung quanh, nếu để ý, sẽ nhận
ra rằng, con người khôn hay ngốc, sang hay hèn, đều có những nét
đẹp (hoặc xấu) của riêng họ.
Cuối cùng cái ngày đó cũng phải tới! Mẹ
nó nhờ nó ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường rồi đưa tay vào
nâng đầu bố dậy để ông dễ thở. Ông Phan biết là ông sắp từ bỏ
những gì thân yêu nhất. Trong hơi thở mong manh, ông nhìn bà Phan
và nhìn thằng Ngốc trăn trối:
- Cám ơn em... cám ơn con! Anh... có...
một điều muốn... nói... với em. Từ nay... em... và... các con...
đừng gọi...Long là... thằng... Ngốc... nữa... Gọi nó... là...
Ngọc. Nó là... viên... Ngọc quý!
Trong tiếng nức nở của bà Phan và trên
cánh tay êm ấm của thằng Ngọc, ông trút hơi thở cuối cùng.
Gia đình Lân và Lan vẫn chưa về đến
nơi!
Đinh Công Bình
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
|
Hình nền: Bộ Huy hiệu Sư Đoàn Nhảy Dù QLVNCH. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet E-mail by th chuyển
Đăng ngày Thứ Bảy, December 3, 2016
Ban Kỹ Thuật Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang