Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tản
mạn đời sống Quân Trường
Chủ đề:
LÍNH
Tác giả:
Thiếu úy Tấn
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
Sau
ba tháng vào Trung Tâm 3 tuyển mộ nhập ngũ tại TTHLQT để làm thủ
tục nhập ngũ khám sức khoẻ, lãnh quân trang, quân dụng xong thì
chuyển sang Trường Bộ Binh Trừ Bị Thủ Đức.
Ngay từ khi bước chân vào Quân trường,
Tân khóa sinh đã được các huynh trưởng đón tiếp một cách hết sức
tận tình.
Để
khởi sự làm quen với đời lính, bài học quân sự đầu tiên là theo
lệnh huynh trưởng chạy ba vòng Vũ đình trường gọi là dàn chào
“Tân khóa sinh”:
Mới vòng đầu Vũ Đình Trường
Mà bao nhiêu đứa chán chường hẳn ra
Thằng thì mày váng mắt hoa
Thằng thì
như bóng ma gà chết toi.
Thực vậy, mới chạy vòng đầu đã có vài
ba tên té xỉu, chạy hết vòng thứ ba, một trăm chỉ còn vài chục,
tuy còn đứng vững nhưng tưởng thở hết ra hơi. Đã vậy đám huynh
trưởng nào tha, những tiếng quát tháo nạt nộ, hò hét cứ như cố
tình cướp tinh thần bọn đàn em ngơ ngác khiến cho bao nhiêu mộng
lớn mộng nhỏ mới cách đó vài tiếng đồng hồ vẫn còn xanh mướt,
nay đã tan tành theo mây khói:
Cán bộ mặt mũi lầm lì
Còn đám huynh trưởng thôi thì hung hăng
Quát tháo vào mặt từng thằng
Chưa chi
mộng lớn nó giằng mất tiêu
Ở đời ma cũ ăn hiếp ma mới là chuyện
thường tình. Huynh trưởng có bổn phận phải hướng dẫn đàn em đến
nơi đến chốn, đàn em có lỗi bị phạt hít đất, thụt dầu, nhảy xổm
hay phạt dã chiến... cũng là lệnh cán bộ đưa xuống cho huynh
trưởng thi hành mà thôi. Luật quân trường mà! Ở lâu dần mới
thấy:
Thật ra
huynh trưởng hiền khô
Còn cán bộ, toàn
những đồ mắc ma
Để coi trẻ cũng như già
Ngày đầu đụng mặt, ngó qua ghét liền.
Nói ghét cán bộ cho có vẻ một chút,
chớ khi mãn khoá ra trường rồi mới thực sự thấy kính trọng quý
vị Sĩ quan Cán bộ đã nỗ lực hướng dẫn và huấn luyện SVSQ chúng
tôi trở thành những sĩ quan xuất sắc (và không xuất sắc như tôi)
trong QLVNCH (lời tác giả)
Ngày đầu tiên ở quân trường là phân
chia quân số, Tiểu đoàn, Đại Đội, Trung Đội, đặt dưới quyền chỉ
huy của SQ cán bộ Đại Đội Trưởng và hai SQ Trung Đội Trưởng.
Những tân sĩ quan được đưa đi xuống tóc, những chiếc tông đơ tàn
nhẫn dọc ngang rào rạt trên đầu không thương tiếc. Những ước mơ
xanh ngát, những hoài vọng ngất trời bám trên những sợi tóc xanh
giật mình rụng lả tả xuống nền xi-măng. Rồi, những anh khoa
bảng, trí thức cho tới những anh sinh viên, học sinh đều đi tắm
truồng ở nhà tập thể cuối doanh trại. Rồi được chích thuốc chống
nắng mưa cảm mạo, rồi những bộ đồ lính màu cứt ngựa rộng thùng
thình được tương vào người, chiếc nón nhựa đội lên đầu để thực
sự trở thành anh lính mới tò te.
Mang tâm trạng thư sinh đang tự do
phơi phới ngoài đời mà đặt chân vào quân trường thì bất cứ hình
ảnh nào trước mắt, ngó qua cũng thấy lạ, thấy khó chịu, thấy nhớ
nhà, thấy rầu muốn chết:
Trại lính, tuyến giao thông hào
Nhà thương, bệnh xá hàng rào, băng ca
Vũng nước, lùm cỏ, bụi hoa
Những ngày
đầu mới ngó qua thấy rầu.
Cái gì chớ sức khỏe con người, nhất là
Tân khóa sinh thì thể dục thể thao là chuyện hàng ngày khi trời
vừa rạng sáng. Có câu “lâu ngày rồi quen”, vậy mà những buổi sớm
đầu tiên ở quân trường nghe cán bộ thổi còi tu huýt dựng dậy ra
sân tập thể dục quả là... khủng khiếp.
Sáng sớm trời lạnh cắt da
Nghe còi dựng dậy ùa ra xếp hàng
Tập
chạy, nhảy, bò càng
Không nở bề dọc
cũng nở ngang thân hình.
Đó là chuyện tinh sương. Ban đêm,
trước khi ngủ cán bộ thông báo là sẽ có một cuộc thực tập báo
động giả để mọi người chuẩn bị tinh thần, biết trước như vậy mà
đến hồi nghe còi báo động hù hụ vào lúc nửa đêm, cứ tưởng như ai
hớp hồn mình, phát sợ ngang:
Vừa nhào xuống giao thông hào
Một thằng chết tiệt nhảy ào trên lưng
Lãnh luôn hai cái gót chân
Nghe một
tiếng “hự” tưởng chừng hộc cơm.
Trường Bộ binh Thủ Đức có bốn tuyến A
B C D, suốt khóa học chúng tôi gác đủ cả bốn. Tuyến A ở mặt
tiền, cổng chính. Tuyến B giáp với nghĩa địa và nhà dân xa xa.
Tuyến C thuộc khu thiết giáp. Tuyến D hướng ra bãi tập. Gác bất
cứ tuyến nào vào lúc nửa đêm thanh vắng chung quanh không một
bóng người, ngoài những ngôi mộ đá ong hoang phế, và đám lau già
tóc trắng quằn quại trong gió, dưới trăng, hay trong cơn mưa,
tôi mới cảm nhận hết những nỗi cô độc giữa mênh mông đất trời cô
tịch:
Đêm hôm
ra gác tuyến A
Đang trong khuya khoắt
tiếng gà vẳng đưa
Mưa rơi rắc hạt lưa
thưa
Lòng mình nước dột nên chưa hết
buồn.
Trong 6 tuần
huấn nhục, tân khóa sinh phải học: – đi, đứng, nghiêm, nghỉ, dậm
chân tại chỗ, học chào tay, học hát... học quay trái, quay phải
làm sao cho đúng 90˚. Học đàng sau quay 180˚ sao cho khỏi xiểng
niểng, đàng trước bước phải bắt đầu bằng chân trái, tay đánh
nhịp cho cao. Rồi còn phải tập đánh giày thật bóng, xếp drap mền
thật kỹ, tủ quần áo thật ngăn nắp, v.v. Trong thời gian này,
nhiều huynh trưởng có đầu óc khôi hài thường bày ra kiểu phạt
rất độc đáo, như phạt đàn em chạy đi xin chữ ký của 300 người
trong vòng 15 phút. Có chạy xì khói, chạy bở hơi tai, chạy phờ
râu... cũng chẳng ma nào thỏa mãn nổi cơn ác ý của bậc đàn anh
chỉ vì lỡ bước trật nhịp như tôi:
Nó la đàng trước bước đều
Mình bước trật nhịp nó khều mình ra
Hất
hàm, rít giọng thiết tha:
“Chạy xin chữ
ký của ba trăm người”
Cũng trong 6 tuần huấn nhục, trừ khi
đi bãi, tân khóa sinh ngày hai buổi chỉ được phép ăn cơm nhà bàn
chớ không được ăn tiệm như các huynh trưởng. Vô nhà bàn phải giữ
im lặng, chờ huynh trưởng hô to “nghiêm” thì phải ráng ưỡn ngực
lên mà đứng im.
Khi nghe hô ngồi phải đáp thật to
“xuống”, nghe mời đàn em ăn cơm, phải đáp lớn mời huynh trưởng
ăn cơm, xong các thủ tục nhà binh mới được ăn. Khẩu phần ăn
quanh đi quẩn lại cũng mấy món canh, đồ xào, cá hoặc thịt hộp.
Hôm nào nhác thấy trong tô canh có một chú sâu đo xanh lè, hay
chú trùng mềm oặt thì cứ coi như hôm đó ta có thêm... chất đạm.
Đã là con nhà binh khi ăn phải ăn cho lẹ, lùa cho nhanh. Lờ quờ,
lạng quạng chỉ có nước đói:
Gắp thật lẹ, lùa thật mau
Ăn không kịp nghỉ, nuốt không cần chờ
Thằng nào lẹ, thằng đó nhờ
Thằng nào
chậm chạp, đói phờ người ra.
Lại cũng trong thời kỳ này, tân khóa
sinh không được phép đi, mà phải cầm súng xeo xéo trước ngực vừa
chạy vừa hát:
“Quân trường đổ mồ
hôi, chiến
trường bớt đổ máu”... mỗi lần hai Đại đội đi ngược chiều, nhất là sau
giờ cơm ra, đụng mặt nhau là cứ y như gà tức nhau tiếng gáy, cả
hai đều gân cổ hát với tinh thần ganh đua cao độ:
Đại đội bạn đi ngược chiều
Chúng gân cổ hát thiếu điều bức gân
Phe
mình thấy vậy nổi sân
Thề quyết chẳng
kém, rướn gân cổ gào
Ngày học bãi đầu tiên, chúng tôi được
trường cho xe GMC chở lên đồi BS Tín, lúc về thì đi bộ, sau đó
là lết cho tới mãn khóa.
Vì bãi học có gần gì cho cam, cách
quân trường từ 5 tới 10 cây số đường chim bay hoặc hơn, như bãi
xa lộ 5km, bãi nhà xập 7km, bãi vườn thơm... Bài học đầu tiên ở
bãi lội về mới thấy đường ơi... sao mà dài vô tận!
Chiều về mới thấy đường dài
Thằng nào thằng nấy mệt nhoài người ra
Ước gì có ly đá trà
Mình ực, mình xối,
mình xoa mát người.
Đi bãi còn một cái đáng gờm nữa là
nắng. Cái thứ nắng trưa hừng hực, nắng đổ mồ hôi sôi nước mắt.
Làm gì có cây cao bóng mát mà núp. Có bữa chúng tôi ra bãi bắn
học sử dụng súng nặng như đại liên M30, M72, súng cối 80ly, đại
bác 105ly không giựt và ném lựu đạn M26.
Rồi 9 tuần huấn nhục cũng chấp chới
trôi qua. Có trải qua thời kỳ cam go này mới thấm thía hai chữ
“huấn nhục”.
Chín tuần qua một cái vù
Thằng nào
thằng nấy như tù được tha
Thằng thì
ngồi thở hắt ra
Thằng thì sướng tít như
là gặp tiên
Sau đó, tân khóa sinh được làm lễ gắn Alpha tại Vũ đình trường,
hãnh diện trở thành Sinh viên sĩ quan trường Bộ binh Trừ bị Thủ
Đức.
Lúc này
không phải bồng súng chạy nữa mà đi đứng thong thả hơn, oai
phong lẫm liệt hơn và có quyền tới phiên đi bắt nạt đàn em....
Huynh trưởng mà em! Còn cơm nhà bàn
thì nhiều anh chê, ra ăn cơm ngoài ở khu gia binh hay khu thiết
giáp, tuy tốn tiền nhưng ngon hơn, lại có nhạc để nghe và có các
em để nhìn lén cho đã thèm...
Bất cứ khoá huấn luyện quân sự nào
cũng đều có các bạn miền Trung vào học, những vị này thường tụ
tập thành một nhóm chơi chung với nhau, họ rủ rỉ tâm sự mà có
khi tôi nghe lén được, muốn bật cười lên:
Ra trường mầy đi lính chi
Nhất định là lính rằn ri, còn mầy?
Tao
thì Quân cảnh tối ngày
Tìm ba thằng
lính như mầy, nhốt chơi.
Một hôm, đại đội tôi nhận lệnh đi gác
tuyến D nguyên ngày. Sau buổi cơm trưa (do toán ẩm thực mang ra
tuyến), tôi vừa leo lên chòi gác thì cơn buồn ngủ quái ác từ đâu
ào ào ập tới. Mặc dù ráng banh mắt ra mà nhìn về phía trước,
hoặc lắc đầu nguầy nguậy cho tỉnh táo rồi móc thuốc ra hút liền
tù tì mấy điếu, cuối cùng gió vẫn đưa cơn buồn ngủ nó lên
chòi.... Thế là, thay vì ôm súng gác như trách nhiệm của một
người lính ngoài giới tuyến thì tôi rũ xuống như tàu lá làm luôn
một giấc chẳng còn biết trời trăng mây nước là cái chi chi...
Lúc tỉnh dậy mới hay mình... mất súng! Mất gì chứ mất súng là
chuyện tày đình, có đường ra tòa án quân sự như chơi. Thì ra Ông
cán bộ Trung đội trưởng đi kiểm soát bắt gặp tôi đang say giấc
nồng bèn đi một đường tịch thu vũ khí. Chiều về tôi bị cán bộ
dũa te tua và sau đó khăn gói vào phòng kỷ luật 301 hai ngày nằm
chơi xơi nước. SVSQ trong suốt khóa học không ai mà không nghe
danh F301. Căn phòng vuông vức khoảng 9, 10 thước, u ám và khai
nồng:
Nằm ba
lẻ một cũng vui
Cái hồn mình chợt tối
thui như rừng
Sau lễ gắn Alpha, cuối tuần SVSQ được
cho về phép lần thứ nhất. Diện bộ đồ tiểu lễ ka-ki màu vàng
nhạt, vai đeo dây biểu chương, dây nịt sáng chói, đầu đội
caskette, giầy botte de saut bóng lưỡng, tay cầm tờ giấy phép
hiên ngang bước ra khỏi cổng số 1 về Sài Gòn đi phép.
Những ngày cuối tuần sau đó, trừ đại
đội nào tới phiên trực ở lại, ba đại đội còn lại phải ra Vũ đình
trường thi diễn hành, đội nào bết nhất sẽ bị cúp phép. Một tuần
học mệt xì khói, chỉ còn lợi dụng hai ngày nghỉ phép về Sài Gòn
du hí mà bị cúp thì còn gì là đời trai. Có lần, đại đội tôi thi
diễn hành bị đánh rớt liên tiếp hai tuần liền, bị cúp phép, bị
cán bộ “xì nẹt”, nhiều thằng nổi sùng giận cá chém thớt, đi tìm
đàn em lôi ra phạt cho hả giận.
Riêng tôi buồn tình thả ra khu Tiếp
tân, gần phía cổng chính, coi thiên hạ đi thăm nuôi cho đỡ buồn.
Ngồi nhìn bức tượng trắng toát của anh SVSQ đứng bắn cung chán
rồi ra ngồi dựa gốc cây bã đậu hút thuốc nhìn trời đất, nhìn
người, nhìn tôi:
Buồn tình ra khu tiếp tân
Dựa gốc bã đậu ngó gần ngó xa
Ngó thì
ngó vậy thật ra,
“Chẳng ngó gì hết”,
nên tha hồ buồn...
Ngó cái “chẳng ngó” no con mắt rồi
lững thững đảo xuống khu gia binh chơi. Đang buồn thả hồn lãng
đãng theo một bóng hồng trong mơ, gặp huynh trưởng cũng chẳng
nhìn ra để mà chào. Vậy là có cái họng hung dữ gào lên “Hai mươi
cái bơm, hai mươi cái hít đất, hai mươi cái nhảy xổm, thi
hành!”. Đáp tuân lệnh, xong là vừa thi hành vừa đếm thật to tổng
cộng một hơi sáu chục cái không thiếu:
Buồn tình xuống khu gia binh
Thả hồn ôm ấp bóng hình nơi nao
Gặp
huynh trưởng quên không chào
Thôi thì
nó phạt, nó gào lia chia.
Học binh pháp thì có hằng ngàn mưu
thần chước quỷ để mà học. Bể học mênh mông, học cả đời cũng
không hết. Như chiến thuật hành quân phối hợp bộ binh và thiết
giáp, xe thiết giáp chạy trước, bánh xích ầm ầm vừa chạy vừa rải
đại liên càn quét địch quân, bộ binh chạy lúp xúp theo phía sau
tiến chiếm mục tiêu:
Thiết giáp nó chạy trước mình
Địa thế gập ghềnh, mình chạy phía sau
Chạy xì khói, chạy phờ râu
Ba chân bốn
cẳng chạy mau như gà.
Đi hành quân tùy tình hình, địa thế mà
ngụy trang để địch khó bề phát hiện. Lá cây rừng là phương tiện
thiên nhiên, hữu hiệu:
Quơ tay bẻ cụm lá rừng
Mình cắm mình giắt trên lưng, trên đầu
Soi mình xuống vũng nước sâu
Một thằng
lạ hoắc nghoẻo đầu nhìn lên.
Mệt mà vui, nhất là đi địa hình. Từ
điểm đứng trên bản đồ hành quân, ta vạch một đường thẳng hướng
theo kim địa bàn xuyên qua địa hình địa vật để đến mục tiêu. Mục
tiêu là những cọc gỗ được đánh dấu đã bài trí sẵn theo tuyến
hàng ngang cách điểm xuất phát non chục cây số đường rừng. Mới
tảng sáng, cả đại đội có mặt đầy đủ, được huấn luyện viên giảng
dạy lý thuyết cách đọc bản đồ, chấm tọa độ, sử dụng địa bàn, đo
phương giác... Sau đó, mỗi tiểu đội dùng địa bàn xác định điểm
đứng của mình rồi nhắm hướng mà đi.
Đơn giản như vậy mà lúc đi cứ bị lạc
hoài, trên lý thuyết thì dễ, nhưng khi thực hành mới gian nan.
Có điều, không còn gì sung sướng hơn khi được thả tự do đi băng
đồng vượt suối, xuyên qua vườn tược, nhà dân, bờ tre, cây lúa, ụ
rơm, hít thở bầu không khí trong lành của đồng nội...
Đi lạng quạng mà tình cờ lạc vào vườn thơm, hầu hết các SVSQ đi
địa hình đều biết tiếng vườn thơm, vì nghe đồn nơi đây có một cô
gái tên Lan đẹp như chim sa cá lặn. Biết là chẳng bao giờ có
chuyện bèo mây gặp gỡ, nhưng nghe qua tiếng đồn, lòng ai mà
chẳng nao nao...
Cuối cùng cũng đi đến đích, tuy nhiên
thay vì muc tiêu là cọc C, thì tụi tui đi lạc xuống tận cọc M,
báo hại 12 thằng dở hơi phải hộc tốc chạy ngược lên cọc của mình
đánh dấu để về báo cáo. Có một điều là chẳng riêng gì tiểu đoàn
cà chớn chúng tôi mà mấy tiểu đội gà mờ bạn cũng đi sai địa hình
không kém:
Kim địa bàn chỉ hướng đông
Cái chân lội
suối, bươn đồng mà đi
Địa hình, địa vật
chi li
Cái chân mắc dịch dẫn đi lạc
hoài.
Sau
phần đi địa hình là môn đi Dây tử thần, dây tử thần là một sợi
cáp được nối từ đỉnh đồi ngang qua hồ nước xuống tới bờ hồ, sợi
cáp luồn xiên qua tâm ròng rọc có hai móc câu bằng sắt để nắm,
tuần tự từng người khi đu xuống tới mức an toàn thấy tên thủ
hiệu phất cờ thì buông tay cho thân mình rớt xuống hồ nước sâu
lút ngực, lóp ngóp lội lên bờ là xong:
Ròng rọc lao xuống ào ào
Tiếng dây cáp rít, gió gào hai bên
Thằng thủ hiệu phất cờ lên
Mình buông
tay xuống rớt bên bờ hồ
Rồi qua đến Dây kinh dị, dây kinh dị
có ba sợi cáp thiết trí theo hình chữ V giăng qua một cái vực,
đi dây kinh dị đừng bao giờ nhìn xuống đất, vì độ cao cộng với
sự nhún nhảy ngả nghiêng của sợi dây dễ làm ta lạng quạng, mất
thăng bằng trật tay té xuống không chết cũng tàn phế:
Dây kinh dị ác ôn hơn
Sợ xám mặt, ớn thấu xương sống mình
Sợi
dây nhún nhảy bấp bênh
Dưới sâu thần tử
ngó lên cười cười.
Tuột núi là môn chói tim cuối cùng, đó
là một tấm vách dựng sừng sững giữa trời cao khoảng 15, 20m, bề
ngang chừng 1.50m, đứng trên đỉnh tứ bề gió lộng, nghệ thuật đặt
trọng tâm vào hai sợ dây và cái móc an toàn, một sợi được buộc
từ đỉnh thả dài xuống mặt đất, sợi kia dùng để quấn quanh thắt
lưng và háng rồi luồn vô cái móc. Khi tuột phải tuột đằng lưng,
mặt dây vô vách, muốn nhanh hay chậm đều tùy vào bàn tay bóp hay
nhả sợi dây luồn qua cái móc chữ O:
Vách núi dựng đứng giữa trời
Chưa leo mà đã rã rời ngất ngư
Chưa
tuột mà đã lừ đừ
Ba hồn chín vía sặc sừ
rút lui
Và
cuối cùng là đoạn đường chiến binh, môn học mà hầu hết SVSQ nào
cũng ngao ngán. Đoạn đường này không dài mấy, chỉ non chừng một
ngàn thước, nhưng đầy những chướng ngại vật mà ai cũng phải vượt
qua. Nào là đu dây, vượt tường, leo lên cầu cao, chạy qua cầu
khỉ, băng qua những bãi lầy, đụn cát, nhảy qua gò, bay qua ụ,
phóng qua hầm, vượt qua hố, chui xuống địa đạo, bò dưới hàng rào
kẽm gai trong khi hỏa lực nó khạc rát trên đầu, lâu lâu lại nghe
mìn nổ gần đâu đó! Đoạn đường chiến binh hiểm ác nữa là súng cầm
tay, ba-lô trên lưng, SVSQ phải chạy từ đầu cho tới cuối chặng
đường, một người khoẻ mạnh cách mấy vượt hết đoạn đường này cũng
phải tháo mồ hôi hột mà thở:
Leo trèo, chạy, nhảy, phóng, bò
Vượt chướng ngại vật có trò lọi xương
Mình đi tám hướng mười phương
Bây giờ
mới gặp đoạn đường chiến binh.
Đêm Di Hành, là một môn học cuối cùng
trước khi mãn khoá, cả ba đại đội tập họp thành một tiểu đoàn
trước Vũ đình trường rồi bắt đầu xuất phát, hướng về cổng 9 ra
bãi, âm thầm lặng lẽ như một đoàn quân ma. Đi qua những con
đường, những ngọn đồi thấp, những rừng cây, những nơi chốn trong
suốt gần 9 tháng trời đã đi qua. Buổi tối, trăng bắt đầu lên, xa
xa những trái hỏa châu như những chiếc đèn lồng đong đưa trong
gió, tỏa ra những ánh sáng mờ ảo, lạnh lẽo, vàng vọt. Khi chúng
tôi từ trên đồi thả lài lài xuống dưới trũng thì gặp một cái hồ
nước, vừa đi tới sát bên hồ thì tôi khá giựt mình vì cái đẹp
lạnh lùng của bóng trăng vằng vặc dưới đáy nước nhìn ngược lên
tôi bằng một ánh mắt cực kỳ hoang dại và mờ ảo đến lạ thường....
Cuối cùng vào nửa đêm tất cả bốn đại
đội của Tiểu đoàn chúng tôi lần lượt trở về tập họp tại Vũ đình
trường, sau khi kiểm điểm lại quân số và vũ khí, theo hệ thống
quân giai trung đội báo cáo lên đại đội, đại đội báo cáo lên
tiểu đoàn, tiểu đoàn báo cáo lên liên đoàn.
Thời gian, không gian và sự mệt mỏi đã
đọng lại trong tất cả chúng tôi để thực sự trở thành những người
lính, những sĩ quan trong Quân lực Việt Nam Cộng Hoà, những lực
lượng mà mai đây sẽ tung ra khắp bốn vùng chiến thuật:
Cái tay cầm súng rã rời
Cái chân đạp trúng “bóng đời nhà binh”...
Sáng hôm sau vang rền những tiếng hô
nghiêm nghỉ, đứng lên, quì xuống giữa sân Vũ đình trường đầy
ngập người: là quan khách, là thân nhân, bạn bè, là người yêu
của lính đến tham dự lễ mãn khoá.
Những SVSQ oai phong trong bộ đồ đại
lễ, vai mang biểu chương, đầu đội caskette, một chân quì xuống
nôn nao chờ các huynh trưởng đến gắn cấp bậc: “Chuẩn úy”
Cái lon chuẩn úy nhìn qua,
Giống hai con cá vàng da vẫy vùng...
Và, sau đó, hàng ngàn tân sĩ quan hân
hoan bước ra khỏi cổng trại trường Bộ Binh Thủ Đức mà không bao
giờ trở lại. Họ như những con chim ra ràng bay đi khắp bốn vùng
chiến thuật...
Để rồi những năm tháng sau này, có
những cánh chim trở thành hồn tử sĩ, có những cánh chim trở
thành người thương binh, có những cánh chim trở thành kẻ bị tù
đày trong nước hay có những cánh chim đang sống ẩn dật ở một nơi
không phải là quê hương xứ sở, đất nước của mình...
(Trích bài tùy bút của Thiếu úy Tấn đăng trong tạp chí Phố
Văn, xin mạn phép tác giả thân gởi đến các cựu quân nhân QLVNCH
để nhớ lại những kỷ niệm khi thụ huấn tại Trường Bộ binh Thủ
Đức).
Bấm vào đây để in ra giấy (Print PDF)
|
Hình nền: Ngàn Ánh Sao Đêm. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by Batkhuat Nguyen chuyển
Đăng ngày Thứ Tư, December 25, 2019
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang