Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Thời sự CĐNVQGTNCSVN/HN
Chủ đề:
Chống Cộng
Tác giả: Nancy Nguyen
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Lời giới thiệu:
Chuyển đến ACE lá “thư
cuối gởi cô chú bác…”
đáng để các vị nhiệt tình chống cộng thuộc thế hệ gần Đất-xa Trời
lưu tâm, hy vọng sẽ vươn lên khi Thế hệ trẻ không vô cảm.
Phú Vân
Con
thiết tha mong các cô chú, xin hãy vì tôn trọng chính mình mà
chấm dứt bán mũ cho nhau. Đã quá đủ rồi!
Rất nhiều lần con nghe bạn bè nói lại:
“chú ấy bảo anh tránh em
ra, vì em là Việt Tân”, hay loại có tư tưởng
thân cộng, hay thậm chí là cộng sản nằm vùng. Mỗi lần như thế,
con chỉ mỉm cười rồi lại lặng lẽ đi. Chưa một lần nào, chưa có
bất cứ ai, nghe bất cứ câu ta thán nào của Nancy Nguyen.
Con có lòng dạ nào trách các cô chú!
Khi nỗi đau mọi người đã phải gánh chịu là quá sức tưởng tượng,
quá sức chịu đựng của một đời người. Con có lòng dạ nào trách cô
chú! Khi cứ bị quá khứ chực chờ ám ảnh, nhìn đâu cũng thấy thâm
mưu, ngó ai cũng sợ là kẻ thù. Chính mắt con trông thấy, những
con người bỏ rơi hiện tại của bản thân, gạt nước mắt lật đật đi
rút tiền nhà bank, dăm chục đồng, dăm trăm đồng, thậm chí dăm
ngàn đồng gởi về VN mỗi khi nghe tin dữ. Có những người không dám
ăn, chẳng dám mặc, sống một đời chỉ để giúp VN thôi. Con có lòng
dạ nào mà trách các cô chú cho được?
Nhưng khi cô chú quy chụp cho chúng con
là người của đảng nọ phái kia, có tổ chức chính trị này khác
chống lưng, lăng xê, bợ đỡ, cô chú có hiểu là cô chú đã hoặc vô
tình, hoặc cố ý hất đổ công sức mồ côi của người trẻ chúng con
không? Có hiểu là đã dẫm đạp lên tấm lòng mồ côi của chúng con
không? Khi hùng hục quy chụp tụi con, cô chú có hiểu là đã hai
tay dâng thành quả dẫu còn khiêm tốn của tụi con cho một tổ chức,
đảng phái nào đó không? Chưa kể không tránh khỏi có sự ngờ vực mà
xa tránh, trước là buồn lòng nhau, sau là hại cho việc chung. Có
bao giờ cô chú nghĩ chúng con cũng biết đau không? Kẻ thù chẳng
bao giờ làm mình đau bằng chính người mình được đâu!
Vừa chống CS, vừa chống nhau, đã quá đủ
rồi cái thảm trạng hai ba chiến tuyến, bốn năm loại kẻ thù. Các
cô chú muốn chống nhau, muốn chính trị trong lòng chính trị, con
không dám, và cũng không có tư cách, để ý kiến, chỉ xin tha cho
người trẻ bọn con, đừng bắt tụi con phải yêu ghét theo chỉ thị,
đừng cố lôi kéo tụi con vào cuộc đa đoan ấy nữa!
Con xấu hổ! Khi phải chứng kiến những
màn thanh trừng khốc liệt chỉ bởi vì cái ảnh chụp chung với một
ai đó, một tổ chức nào đó. Thời buổi nào rồi mà chụp chung với
nhau một tấm hình thì đã coi như ... “kết nạp!” Các cô chú có
biết bế quan toả cảng, tuyệt giao với “kẻ thù” chính là cái đại
họa diệt vong của dân Việt từ ngàn đời xưa? Khi Minh Trị Thiên
Hoàng mở cửa cho Tây Phương vào thông thương, thông sứ, đã một
bước mà đưa Nhật Bổn từ lạc hậu thành văn minh, đi trước cả Châu
Á, thì vua Minh Mạng vì cái đạo nghĩa, cái truyền thống, cái căn
cước dân tộc tính mà bế môn, cấm đạo, giết nhà tu, đưa đến hơn
một trăm năm Pháp thuộc, rồi cuộc Việt Minh, mới có cái đám lưu
vong chúng ta ngày hôm nay? Sự tuyệt giao không những là giấu sâu
trong lòng nó tâm lý sợ hãi, thua kém, còn là con đường ngắn nhất
đến tuyệt vong. Cuộc chiến Quốc - Cộng chẳng phải đã chứng minh
rõ ràng?
Con
biết thế nào cũng sẽ có người bảo nói thế chứng tỏ là quá non
xanh, không hiểu đời hiểm ác, cứ thế đi, rồi thế nào cũng bị dắt
mũi, bị lợi dụng, nối giáo cho giặc. Con xin lỗi phải nói lời rất
đau lòng này: cái hoạ mất nước có phải là do chúng con? Tại sao
thế hệ đi trước được quyền sai đến độ chúng con phải lưu vong,
nhưng lại tước đi cái quyền được sai của thế thệ chúng con? Tại
sao thế hệ đi trước có thể vừa thản nhiên đặt lên vai chúng con,
cho chính bản thân con, cái di sản đớn đau ấy, rồi lại vẫn thản
nhiên buộc chúng con phải yêu nước thế này mới đúng, thế nọ là
sai?
Đó là giả
như chúng con sai. Nếu cứ bắt chúng con phải yêu nước theo đúng
cách, chống Cộng theo đúng kiểu, chẳng khác nào cứ lập đi lập lại
một phương thức mà hy vọng có một kết quả khác với 42 năm qua!
Còn bảo không chống cộng thế này, thế khác, thì đích thị là VC,
là nằm vùng, thì con nói thẳng, sự quy chụp này cho đến nay chỉ
chứng tỏ được là vũ khí cực kỳ hữu hiệu để ta chống lẫn nhau, làm
tổn thương đến nhau, làm nhụt chí của nhau, thậm chí giết hại đời
nhau, chứ chưa có bằng chứng gì là nó có mảy may tác dụng với kẻ
thù.
Từ nỗi ám
ảnh kẻ thù trà trộn, gây nhiễu loạn, ta đã dành không biết bao
nhiêu tâm sức để chĩa mũi gươm vào nhau, vô tình chính ta đã nối
giáo cho giặc, làm chính xác cái điều họ muốn ta làm nhất. Cái
tâm lý sợ trà trộn khởi đi từ một quá khứ đớn đau, và cái tiềm
thức thua cuộc, như con chim đã một lần trúng tên chí tử, không
thể bình thản mà nhìn cành cây nhọn. Con không dám phán xét đúng
sai, lại càng không có tư cách xen vào, chỉ xin hãy buông tha cho
người trẻ bọn con, đừng bắt tụi con phải học cái tâm lý nói thẳng
là nhược tiểu ấy. Cho phép tụi con được lớn lên, được trưởng
thành theo cái thời đại tụi con sống. Dẫu có sai đi chăng nữa,
xin tôn trọng cái quyền được mắc sai lầm của chúng con.
Thay lời kết, con mong cô chú nhận
rằng, “dân chủ” là một khái niệm chỉ vừa mới manh nha ở VN khi
Bảo Đại thoái quyền vào giữa thế kỷ thứ XX đây thôi chứ chưa bao
lâu. Trùng trùng điệp điệp những ngàn năm trước đó, nước ta vốn
là một nước quân chủ chứ không phải dân chủ như sau này. Nên đối
với công cuộc dân chủ, thế hệ đi trước, dù muốn dù không, vẫn chỉ
là thế hệ “di dân tư tưởng”, bắt đầu tiếp thu, cố gắng hiểu, cố
gắng áp dụng, nhiều chỗ đúng, lắm chỗ sai, đôi ba chỗ mơ hồ, còn
thế hệ chúng con là thế thệ “bẩm sinh tư tưởng”, nên xin hãy bớt
tính tự dĩ vị thị, và tin tưởng vào người trẻ có khả năng tự
quyết cho thế hệ và thời đại của mình.
Đôi dòng nghịch nhĩ nhưng là lời trung
ngôn, nghe được hay chói mắt thì lời cũng đã nói ra đến cạn rồi.
Con viết để trải cái nỗi lòng của con, của chúng con, và của các
em con.
Nếu
cùng tâm nguyện, xin chia sẻ bức thư này để nó có thể đến được
với những người cần đến.
Nancy Nguyen
Phần Ý kiến Độc giả
From: Yen Ly
Sent: Thursday, September 28, 2017 2:38 PM
Subject: Re: THƯ CUỐI GỞI CÔ CHÚ BÁC CỦA CON - Nancy
Nguyen
Xin gửi
đến ACE ý kiến của tôi về lá thư khinh mạn của Nancy Nguyễn (?)
về thế hệ chúng ta.
ĐÔI DÒNG VỚI NANCY NGUYỄN
Phải nói, cô là người tôi rất mến mộ vì
trước đây tôi có đọc, biết hành trình cô tham dự đấu tranh ở Hồng
kông và có lần bị bắt ở Việt Nam, sau nữa, tuổi nhỏ mà cô đã biết
sử dụng tâm lý và tiếng Việt, kể cả những từ Hán Nôm một cách sắc
bén đến độ tôi phải giật mình vì đã phải tra tự điển mới hiểu.
Tội nghiệp thân tôi vừa già lại vừa dốt.
Đọc lá thư ‘cuối’ của cô (tiếc là không
được đọc những lá thư trước?), tôi đã phải trầm ngâm hết nửa gói
thuốc lá rồi cuối cùng mới quyết định viết cho cô, vì nhiều lý
do.
Lá thư cô
viết với lời lẽ rất lịch sự, lễ phép nhưng đàng sau ẩn chứa những
hằn học oán trách, hậm hực. Giải tỏa những hậm hực ấy của cô và
ngay cả những chua xót trong lòng tôi, là lý do khiến tôi phải
viết thư này.
Hai chữ “cô chú” trong bài cô dùng luông tuồng quá. Không vơ đũa
cả nắm như vậy được. Trong đời sống hàng ngày, kẻ tốt, người xấu,
người ngay kẻ gian luôn lẫn lộn, hiển nhiên như 1+1=2, có nằm
trong sách giáo khoa, chẳng ai bị ám ảnh như cô nói trừ phi kẻ
nào đó có âm mưu, toan tính.
Không lý luận biện bạch, viện dẫn bất
kỳ lý do nào. Đa số chúng tôi, thế hệ trước, nhận trách nhiệm đã
để mất miền Nam, nhưng, nếu oán trách là đã “thản nhiên” đặt lên
vai cô “cái di sản đớn đau ấy” thì e rằng cô đã làm tủi hổ vong
linh biết bao người tuẫn tiết, bao người đã nằm xuống trên đất mẹ
vì hai chữ tự do, không chừng trong đó có những người thân yêu
của cô là khác. Chưa nói là buồn lòng những người đã hy sinh cả
tuổi xuân, sống chết nơi chiến trường, cộng thêm bao năm tháng tù
ngục. Tôi không muốn nói nhiều để bị gọi là ăn mày dĩ vãng.
Giáo dục con cái không là điều dễ dàng,
nhất là trên đất Mỹ, nơi đầy đủ mọi tự do. Với cái “bẩm sinh tư
tưởng” (?)chắc chắn cô phải hiểu rõ hơn chúng tôi là, không cá
nhân nào có quyền ép buộc một điều gì mà người khác không muốn
khi họ đã thành niên. Nói cách khác, đừng ngoa ngôn, cái điều yêu
ghét theo chỉ thị không bao giờ có ở Mỹ.
Trong dự bị hôn nhân, bố mẹ thường muốn
con mang người tình về ra mắt. Tò mò thế thôi chứ đâu có thể nào
nói là bố mẹ không cho phép con yêu nó hay lấy nó.
Tôi cũng chưa hề nghe ai ép buộc ai
phải chống cộng kiểu này hay chống cộng kiểu kia. Cô làm ơn chỉ
giùm. Một ví dụ, lùm sùm trên Net bây giờ là cô TKN chỉ vì vấn đề
chống Cộng hay không chống Cộng chứ tôi chưa hề đọc thấy ai bảo
TKN phải chống như thế này như thế nọ. Chắc chắn không ai dám
chụp mũ cô luật sư TKN là CS vì họ không muốn đi tù. Giống như
chuyện ăn hay không ăn khác hẳn chuyện ăn bằng đũa hay ăn bằng
thìa vậy.
Điều
chính người ta thắc mắc là sao Cô TKN nói dối nhiều quá(?)
Khi chọn bạn, chọn người tình, điều
tiên quyết để chọn phải là sự thật thà, không gian dối. Thắc mắc,
trả lời hay không là cái quyền, tuy nhiên nó tác động mạnh đến
niềm tin của mọi người.
Trong đấu tranh, hầu như ai cũng mong
muốn có được hậu thuẫn, một thế lực chống lưng (không là CS) để
có thêm sức mạnh mang tới thành công. Điều này tốt thôi mà sao cô
lại sợ. Có bí ẩn thầm kín nào chăng?
Sao cô lại giấu ỉm, không trưng cái
hình bị coi là ‘kết nạp’ lên cho mọi người coi và đánh giá. Tấm
hình Đỗ ngọc Yến ngồi ghế chủ tọa trong bàn họp với tên Nguyễn
tấn Dũng đã nói lên điều gì, CS hay là kết nạp? Suy nghĩ. Gần mới
đây nhất là vụ Phan nhật Nam ngồi uống cà phê với tên CS Kha nào
đó tại Mỹ, trong chuyện này sao không ai chụp Mũ PNNam nhỉ? Là vì
Nam có chống lưng. Đó là bề dầy tác chiến trong binh chủng tinh
nhuệ Nhảy Dù của miền Nam, thêm nữa là những tác phẩm nổi tiếng
chống cộng trước đây như MHĐL và TLNC... Tôi nghĩ cô cũng nên tìm
một hậu thuẫn đi, kể cả VT thì đã sao?
Sẵn đây tôi cũng nói luôn về Việt Tân.
Sự hiểu biết về VT mỗi người mỗi khác tùy theo trình độ nhưng
chưa ai dám khẳng định VT là CS. Vậy thì cớ gì mà sợ đây đẩy. Nếu
ai đưa tôi cái mũ ấy, tôi vẫn cười đội lên cho đến khi thực sự
ngã ngũ.
Hãy
nghĩ và so sánh thử xem, cũng là đấu tranh, một Dương nguyệt Ánh
(tôi xin lỗi cô Ánh) lúc nào cũng nói câu tri ân, chưa bao giờ
buông lời khinh mạn, hờn oán, trách móc chế độ và những người
trưởng thượng miền Nam.
Có một điều tôi hoàn toàn không đồng ý
khi cô dẫn chứng chuyện Minh Trị thiên hoàng, vua Minh Mạng để
đưa đến kết luận “cuộc chiến Quốc - Cộng chẳng phải đã minh chứng
rõ ràng”. Một kết luận mơ hồ không dính nhập. Thưa cô, đây là hai
phạm trù hoàn toàn khác biệt, không thể đánh đồng. Tôi không
tranh cãi, chỉ xin cô hãy xử dụng cái bẩm sinh tư tưởng của mình
để hiểu biết thêm về tiến trình, hành động và hiện trạng của CS
trên thế giới, nhất là trên quê hương của chúng ta.
Nếu cái định kiến ấy vẫn còn thì cho
tôi được nghĩ rằng chính cô là người đang tiếp tay cho CS. Thật
đau lòng khi phải triệt hạ thần tượng cô trong tôi, điều mà tôi
không bao giờ mong muốn.
Tôi nghĩ rằng cô chưa có con nên mới có
thể phát biểu một câu xanh rờn “xin tôn trọng cái quyền được phép
sai lầm của chúng con”. Người có con rồi, không ai nói vậy hoặc
sẽ rất ân hận khi đã.
Lập lại, ở Mỹ, nếu trên 18 tuổi thì
hoàn toàn chịu trách nhiệm về hành động của mình. Giả sử, vâng,
giả sử thôi, nếu cá nhân cô sai, chẳng nói làm gì nhưng khi cô
đấu tranh quần chúng thì nó sẽ di hại đến người khác, lớn hơn, có
thể là cả một thế hệ, (cũng giống như cô đang oán trách chúng tôi
vậy). Biết là thế nhưng người ta có tác động được gì đến cô đâu
mà cô lo, rồi phải xin được tôn trọng. Thẳng thắn mà nói, cá nhân
tôi không bao giờ tôn trọng điều ấy mà chẳng cần giải thích.
Quốc gia hưng vong thất phu hữu trách.
Đúng sai là lẽ đời thường, ai dám xưng tên vỗ ngực. Quan trọng là
có nhận biết để chấn hưng hay không chứ không phải là lúc mè nheo
rằng anh sai thì phải cho quyền tôi được sai.
Viết đến đây, tôi chợt nhớ đến câu
chuyện ngày xưa. Lúc đỗ vào đại học, mẹ thưởng cho tôi chiếc xe
Mobylette. Mới biết chạy xe gắn máy nên mẹ lo lắm, dặn con phải
đi đường A cho an toàn, đường B đông xe nguy hiểm lắm. Khổ nỗi
đường B tôi có nhiều bạn bè vui hơn nên tôi lén cãi lời. Khi tai
nạn xảy ra, trong bệnh viện, lúc mở mắt sau cơn mê, hình ảnh đầu
tiên tôi thấy chỉ là mẹ đang ngồi khóc một mình.
Tắt lại, nếu không có những dị biệt thì
hai chữ đấu tranh đâu còn có ý nghĩa gì nữa. Nếu thực sự thấy
rằng cuộc đấu tranh của mình là đúng, có chính nghĩa thì cứ mạnh
dạn tiến bước, xá gì những lẻ tẻ bên đường. Nếu còn lo sợ, còn e
ngại thì ở nhà phắt, đấu tranh chi cho nó mệt. Nếu bảo rằng những
dị biệt sẽ làm giảm đi, kéo dài thời gian hay đưa đến thất bại
thì hãy nên coi lại tất cả, không ngoại trừ khả năng của mình,
đừng chu chéo, than thở là đã quá sức chịu đựng của một đời
người.
Chúc cô thành công.
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Những
bài liên hệ
Hoàng Cơ Định, Anh là ai?
Tri ân khách tri âm
Đừng hỏi Trời, Hãy hỏi chính mình
Thư phản hồi của Tác giả Trần Thị Tụ cho bức thư của Nan
Tại sao tôi viết tiếp về nhóm Trần Kiều Ngọc
Cộng đồng không cộng sản
Thưa chung
Việt Tân-Định và LS Trần Kiều Ngọc
Thư
cuối gởi Cô Chú Bác của con
Về
nhà văn Phan Nhật Nam
Về Luật sư TRẦN KIỀU NGỌC
THIÊN SỨ MICAE - BỔN MẠNG SĐND VNCH
Chiều
Thu trên Biển Hồ
Hallstätter,
thuộc tỉnh
Salzkammergut, nước Áo, Âu châu.
Hồ nằm trên tọa độ 47°34′43″N
13°39′38″E.
Mặt nước hồ rộng
khoảng 8.55km², sâu 125m.
|
Hình nền: Mùa Thu Áo Quốc. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet E-mail by ddcb chuyển
Đăng ngày Thứ Năm,
September 28, 2017
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang