Gia Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
Thời sự Chính Trị
Chủ đề: 30-T4Đ
Tác giả: Nguyễn Quốc Đống, K13/TVBQGVN
07 tháng 4, 2019
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Sau
khi thực hiện cuộc đảo chánh thực dân Pháp vào ngày 9-3-1945,
ngày 11 tháng 3, 1945, Nhật Bản tuyên bố trao trả độc lập cho
Việt Nam, và Vua Bảo Đại đã chỉ thị cho ông Trần Trọng Kim đứng
ra thành lập chính phủ. Tuy nhiên chính phủ của thủ tướng Trần
Trọng Kim không có điều kiện để điều hành một đất nước kiệt quệ
sau thời gian chiến tranh lâu dài, dưới ách thống trị của thực
dân Pháp (1867-1945), và sự cai trị của phát-xít Nhật
(1940-1945). Sau khi thế chiến thứ hai chấm dứt (tháng 9, 1945),
Nhật là nước thua trận, và Pháp thuộc phe đồng minh thắng trận,
nên Pháp lại có dã tâm quay lại thống trị thuộc địa Việt Nam như
xưa. Tình trạng này đã giúp cho Việt Minh, tay sai của Quốc Tế
Cộng sản (QTCS), nổi lên như một lực lượng “kháng chiến chống
thực dân Pháp” tại Việt Nam. Tháng 8, 1945, Việt Minh lợi dụng
một cuộc biểu tình của người dân Hà Nội nhằm ủng hộ chính phủ
Trần Trọng Kim, đã cho cán bộ trà trộn vào dân, thực hiện được
việc cướp chính quyền của chính phủ TTK một cách dễ dàng. Kể từ
đó, lá cờ đỏ sao vàng của Đảng cộng sản VN đã xuất hiện công
khai, lấy danh nghĩa “chống thực dân Pháp, giành độc lập”, và
CSVN đã chính thức phát động chiến tranh chống Pháp trên toàn
quốc.
Cộng sản
Việt Nam (CSVN), dưới sự lãnh đạo của Hồ Chí Minh, gọi biến cố
“cướp chính quyền hợp pháp của thủ tướng TTK” ngày 19-8-1945 là
“cách mạng mùa thu”, kêu gọi toàn dân theo Việt Minh, làm “cách
mạng dân tộc giải phóng Việt Nam”, dưới bóng cờ đỏ sao vàng. CSVN
hứa hẹn “độc lập, tự do, hạnh phúc” sau khi “cách mạng xã hội chủ
nghĩa” thành công. Chúng ta hãy xem người dân Việt được “vinh”,
hay “nhục”, trong bóng đêm tối tăm của chủ nghĩa xã hội, dưới
bóng “Lá Cờ Máu”, suốt từ 1945 đến nay (hơn 7 thập niên).
1. Đảng CSVN với “cờ đỏ sao
vàng” tận dụng chiêu bài “yêu nước” trong 2 cuộc chiến
(1945-1954) và (1954-1975):
Lòng yêu nước là tình cảm thiêng liêng
của người Việt Nam. Nhìn vào dòng lịch sử Việt từ thời dựng nước,
tổ tiên chúng ta nhiều lần phải chống lại các cuộc xâm lăng của
giặc phương bắc (đế quốc Nguyên-Mông, giặc Minh, giặc Thanh...),
trải qua cả ngàn năm bắc thuộc, rồi nhiều lần nam tiến gian khổ
để mở mang bờ cõi; chịu nhiều hy sinh, chúng ta mới có được giải
giang sơn gấm vóc ngày hôm nay. Chính nhờ lòng yêu nước, mà nhiều
thế hệ con cháu dòng Việt luôn sẵn sàng chịu hy sinh để bảo vệ
mảnh đất của tổ tiên, và giống nòi Lạc Việt. Các vị anh hùng dân
tộc có công đánh đuổi giặc ngoại xâm như Hai Bà Trưng, Bà Triệu,
Trần Hưng Đạo, Lê Lợi, Quang Trung... là những tấm gương sáng
trong lịch sử Việt. Đảng CSVN đã lợi dụng lòng yêu nước của người
Việt, phát động chiến tranh chống thực dân Pháp, giành độc lập
(1945-1954), nên rất nhiều thanh niên Việt cả nam lẫn nữ đã “lên
đường vào chiến khu”, chiến đấu dưới “ngọn cờ hồng” của Đảng CS.
Sau chiến thắng Điện Biên Phủ (7 tháng
5, 1954), và với việc ký hiệp định Geneve (20 tháng 7, 1954) chia
đôi Việt Nam, Đảng CS chiếm được quyền cai trị tại miền bắc,
thành lập nhà nước xã hội chủ nghĩa, lấy tên nước là Việt Nam Dân
Chủ Cộng Hòa, chọn quốc kỳ là “cờ đỏ sao vàng”. Tại miền Nam VN,
một quốc gia dân chủ, tự do, không cộng sản được thành lập, mang
tên Việt Nam Cộng Hòa, với quốc kỳ là “cờ vàng ba sọc đỏ”. CSVN
quyết chiếm cho được miền Nam VN, nên lại phát động một cuộc
chiến tranh mới, cuộc chiến “chống Mỹ cứu nước”, nói là để “giải
phóng miền Nam” (1954-1975).
Cả hai cuộc chiến do CSVN phát động,
tại miền bắc (1945-1954), và tại miền Nam (1954-1975) đã khiến cả
triệu quân, dân hai miền mất mạng, đất nước kiệt quệ, lâm cảnh
đói nghèo. Chiêu bài CS đưa ra là: độc lập cho tổ quốc; tự do,
hạnh phúc cho người dân. Người dân được hứa hẹn sẽ được sống
“vinh” trong một tổ quốc Việt Nam vĩnh viễn sạch bóng thù, sẽ
được hưởng “nền dân chủ xã hội chủ nghĩa” tốt đẹp nhiều lần hơn
“nền dân chủ tư bản”.
2. Nỗi nhục của người dân Việt
dưới bóng “cờ đỏ sao vàng” tại miền bắc xã hội chủ nghĩa
(1954-1975):
Sau khi thiết lập nhà nước xã hội chủ
nghĩa đầu tiên tại miền bắc, CSVN đã phá sập hệ thống kinh tế tại
nửa nước VN bằng cuộc “cải cách ruộng đất”. Với quan niệm của chủ
nghĩa Mác-Lê cho đất đai và phương tiện sản xuất là công cụ khiến
giới địa chủ, tư sản bóc lột giai cấp vô sản, CS tịch thu hết đất
đai, ruộng vườn, nhà cửa của các nông dân có ruộng (phú nông và
trung nông), nói là để chia cho nông dân nghèo, không có ruộng,
phải đi làm thuê và bị địa chủ “bóc lột”. Khoảng 172,000 nông dân
bị đấu tố, giết hại, trong đó có rất nhiều người bị oan, có cả
những địa chủ có công nuôi “cách mạng”, như bà Nguyễn Thị Năm.
Người nông dân miền bắc có ruộng đất, từng giúp cho những nông
dân nghèo có phương tiện sinh sống, bỗng chốc biến thành “địa chủ
bóc lột, có tội với nhân dân vô sản”, bị lôi ra đấu tố, sỉ nhục
tại tòa án nhân dân, rồi bị hành hình, và chết một cách tức tưởi.
Vì chỉ là tay sai của Quốc Tế cộng sản,
CSVN lại phát động tiếp cuộc chiến tranh “giải phóng miền Nam”,
nhằm biến cả nước VN, và vùng Đông Nam Á thành chư hầu của đế
quốc đỏ CS. Cán bộ CS đang hoạt động tại miền Nam được lệnh trốn
ở lại miền Nam, không trở về bắc theo quy định của hiệp định
Geneve, nhằm xây dựng cơ sở nằm vùng; một số cán bộ gốc Nam kỳ
được lệnh tập kết ra bắc để hoạt động tại miền Nam sau này. Thanh
niên miền bắc được tuyên truyền phải “sinh bắc, tử nam”, hàng
trăm ngàn phải rời bỏ gia đình, quê hương bản quán, thành bộ đội
Trường Sơn. Ngày “trúng tuyển nghĩa vụ quân sự”, họ ra đi và biết
khó có ngày trở về. Gia đình cũng phải vận động con em vào Nam,
nếu không muốn bị “sỉ nhục” tại địa phương là “kẻ phản quốc”, và
bị bỏ đói (cắt gạo, nhu yếu phẩm...).
Một số trí thức miền bắc lên tiếng đòi
tự do sáng tác cho các văn nghệ sĩ, nhà văn, nhà thơ, bình luận
văn học... (Phong trào Nhân Văn-Giai Phẩm). Nhưng Đảng thẳng tay
dẹp bỏ cuộc tranh đấu này, cho rằng phong trào có “xu hướng chính
trị”. Những trí thức phản kháng phải trả giá bằng nhiều năm trong
lao tù, như Nguyễn Hữu Đang, Hoàng Cầm, Phùng Quán, Trần Dần...
Nói đến trí thức miền bắc theo CS,
chúng ta không thể quên trường hợp của giáo sư Trần Đức Thảo, và
luật sư Nguyễn Mạnh Tường. Cả hai ông đều là những nhân tài của
VN, là những người yêu nước, muốn đem tài năng phục vụ đất nước
và dân tộc. Vì chọn đứng về phía người dân, không cam lòng theo
một đảng mà hai ông đánh giá là đã phạm những sai lầm trầm trọng
(không tôn trọng tự do, dân chủ; tàn ác với dân qua cải cách
ruộng đất tại miền bắc, bóp nghẹt tiếng nói của trí thức qua vụ
án Nhân Văn-Giai Phẩm...), các ông đã bị trù dập, phải sống trong
cô lập, nghèo khó.
3. Nỗi nhục của người dân dưới
bóng “cờ đỏ sao vàng” trong một nước Việt Nam thống nhất:
Trong cuộc chiến Quốc-Cộng tại miền Nam
(1954-1975), CSVN biến xã hội miền bắc thành một thế giới khép
kín sau bức màn sắt, người dân như một con ngựa bị che hai bên
mắt, chỉ biết tiến về phía trước theo con đường Đảng chọn, nên họ
cũng chưa ý thức trọn vẹn thân phận “hèn nhục” của họ, khi nó còn
bị che khuất bởi “hào quang” của “sự nghiệp giải phóng miền Nam”.
Chỉ đến khi việc “giải phóng miền Nam”
hoàn thành, đất nước thu về một mối dưới chế độ độc tài toàn trị,
và nhất là sau năm 1986, là thời kỳ “đổi mới” bắt đầu, với đường
lối “kinh tế thị trường với định hướng xã hội chủ nghĩa”, thì bộ
mặt thật của CS mới lộ ra trần trụi, và người dân ngày càng thấm
cái “nhục” của công dân một nước xhcn. Kinh tế thị trường (kiểu
tư bản) cho phép tư nhân được kinh doanh kiếm lợi nhuận trong thị
trường tự do, nhưng với cái đuôi “định hướng xã hội chủ nghĩa”,
nên chỉ giới cán bộ cs và phe nhóm lợi ích của họ hưởng lợi nhuận
từ việc kinh doanh theo kinh tế tư bản, người dân vẫn phải nai
lưng làm việc cực nhọc, và đóng thuế để nuôi đám tham quan nay đã
trở thành các “tư bản đỏ”.
Người dân đau xót nhận ra sự thật: ngày
xưa họ là người đổ xương máu làm đá lót đường đưa Đảng đến thời
“vinh quang” hiện nay, nhưng bây giờ Đảng lại xem họ như “thế lực
thù địch”, như “kẻ thù” cần trấn áp. Cái “vinh” Đảng hưởng, còn
cái “nhục” thì dân chịu.
Hãy nhìn vào đời sống người dân Việt
hiện nay, để thấy thảm cảnh họ phải chịu, và nỗi nhục họ phải
mang từng ngày, trong mọi lãnh vực: chính trị, kinh tế, xã hội,
giáo dục, y tế, pháp luật...
Về chính trị, hiến pháp VN cho người
dân quyền ứng cử và bầu cử để chọn người đại diện hầu bảo vệ
quyền công dân cho họ. Thực tế, đây chỉ là những cuộc “Đảng cử,
dân bầu”, nên đại biểu quốc hội chỉ là những con rối, phải làm
những gì Bộ Chính Trị Đảng CS ra lệnh, ngay cả những điều trái
lòng dân, hay đi ngược với luật pháp. Lấy thí dụ, năm 2018, đại
biểu quốc hội thông qua Luật An Ninh Mạng, ngăn chặn quyền tự do
phát biểu của dân trên internet, bất chấp người dân phản đối
quyết liệt qua các cuộc biểu tình rầm rộ vào tháng 6, 2018. Tháng
9, 2018, chủ tịch nước Trần Đại Quang đột ngột qua đời, theo hiến
pháp, phó chủ tịch nước Đặng Thị Ngọc Thịnh lên thay, cho đến khi
quốc hội bầu người mới. Tháng 10, 2018, quốc hội VN đã 100% đồng
ý giới thiệu TBT-ĐCS Nguyễn Phú Trọng kiêm luôn chức chủ tịch
nước, và sau đó Trọng đã được quốc hội phê chuẩn việc kiêm nhiệm
này. Một việc làm chuyên quyền, vi hiến như vậy, nhưng quốc hội
CSVN vẫn nhắm mắt thi hành!
Trong nền kinh tế thị trường theo định
hướng xã hội chủ nghĩa, người dân trở thành nạn nhân của nhiều
tầng áp bức: của nhà cầm quyền trung ương lẫn địa phương, của chủ
đầu tư ngoại quốc... Đời sống của họ ngày một khó khăn; giá sinh
hoạt và thuế má gia tăng chóng mặt, khiến nhiều người không lo đủ
ngày 2 bữa ăn, trẻ em phải bỏ học vì cha mẹ không đủ tiền đóng
các chi phí cho nhà trường. Trong khi “quan chức” xhcn sống trong
những biệt phủ xa hoa trị giá tiền tỷ, dát vàng; người già, người
nghèo, người tàn tật phải lê lết xin ăn ngoài đường phố; trẻ em
các vùng xa xôi phải đu dây hay ngồi bọc nylon qua sông đến
trường... Nhà cửa, đất đai của họ có thể bị “quy hoạch, cưỡng
chế” bất cứ lúc nào, nếu nằm trong tầm ngắm của quan tham. Là
công dân một nước “độc lập, tự do, hạnh phúc”, nhưng họ luôn cảm
thấy bất an. Chính sách đất đai của CS không cho tư nhân quyền sở
hữu nhà, đất; chỉ cho họ quyền sử dụng vì “đất đai thuộc sở hữu
toàn dân, do nhà nước quản lý”. Hệ lụy của chính sách này khiến
nhiều cơ sở tôn giáo và tư nhân mất nhà mất đất, trở thành người
dân oan trên khắp 3 miền đất nước. Vụ cưỡng chế đất, phá nhà của
dân tại Vườn Rau Lộc Hưng ở quận Tân Bình, thành phố Sài Gòn
tháng 1, 2019 là thí dụ điển hình. Mất nhà, mất đất, cũng có
nghĩa là mất nơi cư trú, mất sinh kế, mất quyền sống.... Còn nỗi
khổ nhục nào hơn? Cuộc sống đói nghèo đã xua dân Việt phải tìm
cách mưu sinh ở nước ngoài, trai bán sức lao động dưới hình thức
“xuất khẩu lao động”, gái bán thân dưới hình thức “làm cô dâu”
tại nhiều nơi trên thế giới, nhiều nhất là tại Đại Hàn, Đài Loan.
Việt Nam có khoảng 3,400km bờ biển, nên
nhiều người sống bằng ngư nghiệp, nhất là tại các bờ biển miền
trung. Họ đánh bắt cá, sản xuất hay buôn bán các sản phẩm từ
biển. Nhiều năm gần đây, ngư dân VN không còn an toàn khi đi đánh
cá tại các vùng biển lâu đời của VN. Tàu, thuyền Tàu cộng liên
tục truy đuổi thuyền đánh cá VN, cướp của, giết người.... Nhà cầm
quyền VC không dám gọi đích danh bọn tội phạm này, chỉ dám gọi là
“tàu lạ”, lại còn kêu gọi ngư dân Việt phải trang bị vũ khí để tự
bảo vệ. Đây là một điều nhục quốc thể, vì một nhà nước có chủ
quyền không thể cư xử như vậy với công dân của mình!
Nhà cầm quyền VNCS thường ca tụng các
“thành tích phát triển kinh tế” nhưng không bao giờ đề cập đến
một hệ lụy của nó, đó là việc hủy hoại môi trường sống của người
dân khắp mọi miền đất nước, từ thành thị, đến nông thôn, rừng, và
biển. Các nhà máy nhiệt điện ở vùng đồng bằng sông Cửu Long, nhà
máy thép Formosa ở miền trung, nhà máy bauxite ở Tây nguyên... xả
khói độc và chất thải kỹ nghệ khiến bầu trời, sông ngòi, biển, hồ
VN thành những bãi rác khổng lồ, độc hại. Hít phải chất độc này
hàng ngày làm sao sức khỏe người dân không bị ảnh hưởng. Dân phản
đối, nhưng nhà chức trách làm thinh, chẳng ai thèm nghe tiếng dân
kêu!
Không khí
thì ô nhiễm như vậy, đồ ăn người dân phải tiêu thụ hàng ngày cũng
chứa đầy chất độc: gạo giả, trứng giả, bánh tráng nylon, thịt
thối, trái cây tẩm hóa chất... Thực phẩm từ Tàu tràn sang, rẻ
mạt, nhưng toàn là hàng độc. Thực phẩm do người Việt làm ra để
bán cho người Việt cũng là hàng độc, vì thương nhân chạy theo lợi
nhuận, cam tâm đầu độc cả đồng bào mình.
Điều kiện sống kinh hoàng như thế nên
số người bị bệnh nan y, đặc biệt là ung thư gia tăng rất nhiều.
Các bệnh viện chữa ung thư không đủ sức chứa, khiến nạn nhân phải
nằm ngồi vất vưởng dọc hành lang, một giường bệnh chứa đến 2 hay
3 người! Người ta cho rằng việc “đầu độc” dân Việt bằng thực phẩm
độc, thuốc giả, hàng hóa độc (quần áo, đồ dùng gia dụng, đồ chơi
trẻ em...) là kế hoạch độc ác của Tàu cộng, muốn diệt chủng dân
Việt bằng cách làm hao mòn sức khỏe, và hủy diệt ý chí phản kháng
của họ. Trong một bài viết, tác giả Bùi Bảo Trúc nhắc đến sự kiện
xảy ra vào giữa thế kỷ 19: đế quốc Anh cho nhập rất nhiều thuốc
phiện vào nước Tàu dưới triều Thanh, nhằm kiếm lời. Hậu quả là
người Tàu bị nghiện ngập, sức khỏe người dân hao mòn, kiệt quệ;
và Tàu bị các nước phương Tây chế giễu là “Đông Á bệnh phu” (the
sick man of Asia). Với tình trạng sức khỏe người Việt hiện nay,
ung thư bùng phát, giới trẻ nghiện bia rượu, thuốc lá... Việt Nam
cũng đang trở thành một “Đông Á bệnh phu” của thế kỷ 21. Thủ phạm
lần này không phải là đế quốc tư bản Anh, mà chính là Tàu cộng,
người anh em xhcn của Việt cộng.
Nền giáo dục dưới chế độ xhcn là một
bức tranh thê thảm. Xác định giáo dục là “công cụ” của Đảng, được
dùng để đào tạo “con người mới xã hội chủ nghĩa”, nhà cầm quyền
hoạch định chính sách giáo dục phục vụ cho Đảng, chứ không nhằm
phát triển trí tuệ, xây dựng kỹ năng... phù hợp với văn hóa dân
tộc, thể hiện tính nhân bản, và tính khoa học. Kết quả, sản phẩm
của nền giáo dục xhcn tạo ra những con vẹt, chỉ biết hót những gì
Đảng dạy. Số giáo sư, tiến sĩ được đào tạo nhiều, nhưng bằng phát
minh giá trị chẳng có cái nào! Sinh viên tốt nghiệp đại học không
kiếm ra việc làm thích hợp. Đạo đức học đường suy đồi: thày đánh
trò, trò đánh thày, trò đánh nhau như băng đảng xã hội đen, cô
giáo bắt trò uống nước giẻ lau bảng, phụ huynh bắt cô giáo quỳ
xin lỗi, cán bộ giáo dục cao cấp bắt cô giáo tiếp khách của ngành
như tiếp viên quán bia ôm... Hàng năm nhà trường xhcn đều cho tổ
chức rình rang Ngày Nhà Giáo VN 20-11, để vinh danh các thầy cô
giáo, các “kỹ sư tâm hồn” của chế độ, nhưng có ai nghĩ đến những
“cái nhục “ trên của các nhà giáo xhcn?
Một đất nước muốn giàu, mạnh; yếu tố
chính không phải là lãnh thổ rộng lớn, tài nguyên phong phú, hay
dân số đông, mà chính là đất nước đó phát triển xã hội như thế
nào, có đào tạo được những người công dân có trách nhiệm với đất
nước, biết nghĩ đến lợi ích chung hay không. Nền giáo dục tại VN
cộng sản ngày nay không đào tạo được những con người như vậy. CS
vẫn cao giọng “con người là vốn quý” của xã hội, nhưng con người
do nhà trường xhcn VN đào tạo ra ngày nay đang làm băng hoại đất
nước, phá hủy văn hóa dân tộc, vì tính vô cảm, vô trách nhiệm của
họ. Họ chạy theo vật chất, coi thường giá trị tinh thần, hủy diệt
văn hóa dân tộc, sống ích kỷ, không quan tâm đến chính trị... Kết
quả xã hội VN dưới thời cộng sản không còn kỷ cương, tham nhũng
tràn lan, người dân vô cảm, ra nước ngoài thì tạo ra tệ nạn: ăn
cắp, băng đảng, buôn lậu, bán dâm... nên bị người dân bản xứ coi
thường.
Trong
không khí chính trị ngột ngạt như vậy, người dân không cảm thấy
an toàn, họ lo sợ đủ thứ. “Độc lập, tự do, hạnh phúc” gắn liền
với tên nước, nhưng người dân nhận thức được tất cả chỉ là bánh
vẽ. Đất nước mất chủ quyền (mỗi khi Đảng CSVN họp đại hội bầu cấp
lãnh đạo mới đều phải qua Tàu xin phê chuẩn), lãnh thổ, lãnh hải
thu hẹp, ngôn ngữ có nguy cơ bị đồng hóa, văn hóa truyền thống
đang mất dần, nhường chỗ cho một thứ văn hóa lai căng, chịu ảnh
hưởng của Tàu rất nặng do phim ảnh Tàu tràn ngập, khu phố Tàu, và
trường dạy tiếng Tàu gia tăng. Các quyền tự do căn bản của người
dân chỉ có trên lý thuyết, trên thực tế thì không có. Người dân
lên tiếng về các vấn đề nhân sinh (bảo vệ môi trường), chính trị
(bảo vệ lãnh thổ, biển, đảo, chống Tàu xâm lược...) đều bị đàn áp
dã man, bị gán cho các tội danh “phá rối trật tự công cộng, tuyên
truyền chống chế độ, âm mưu lật đổ chính quyền...”, và phải nhận
những bản án tù phi lý, nặng nề.
Năm 2016, trên diễn đàn internet, nhiều
người đọc được một bài viết của tác giả Hân Phan, “người việt nam
hèn hạ”. Tác giả sinh năm 1979, tốt nghiệp đại học Luật, và hiện
là giám đốc một công ty truyền thông tại Sài Gòn. Cảm tưởng của
cô về xã hội và con người Việt Nam ngày nay như sau, “...
Thế là cái dân tộc đầy sợ sệt, bất an đó cuống cuồng kiếm
tiền, cuống cuồng vơ chỗ này, cấu chỗ kia để lo cho cái thân
mình. Họ còn biết làm gì nữa? Và khi họ chăm chăm vào tiền và sự
yên ổn cho mình, họ để mặc cho một bọn ác khác lên ngôi, bọn này
là sản phẩm của công thức: Bên trên chúng nhìn thấy cách hành xử
của một chính quyền côn đồ, có tiền là ra luật + Bên cạnh, chúng
nhìn thấy những con người thờ ơ với người khác + Bên dưới, chúng
nhận ra một đám người khổ sở, sợ sệt, yếu ớt = Chúng chợt nhận ra
rằng chúng có khả năng luồn cúi bên trên, tránh né bên cạnh... ức
hiếp bên dưới.”
4. Sự phản kháng của người dân:
Tuy nhiên, không phải tất cả người dân
Việt đều là “dân ngu, dân ngoan, dân hèn”. Người cộng sản đã gặp
sự phản kháng mạnh của người dân, nhất là giới trẻ. Một trong
những hành động phản kháng của họ nhắm vào biểu tượng của chế độ,
lá cờ đỏ sao vàng, ngọn cờ của “cách mạng xã hội chủ nghĩa”, niềm
hãnh diện của người cộng sản VN.
Một thanh niên dũng cảm, đi đầu trong
phong trào phản đối chế độ đại diện bởi lá cờ đỏ sao vàng, bằng
cách vinh danh chế độ Việt Nam Cộng Hòa trong nước là Nguyễn Viết
Dũng (sinh năm 1986, có biệt danh là Dũng Phi Hổ). Dũng từng treo
cao lá cờ vàng ba sọc đỏ trên nóc nhà của mình tại Nghệ An. Anh
mặc áo lính VNCH đi biểu tình chống chặt cây xanh ở Hà Nội năm
2015, và bị kết án 15 tháng tù giam vì tội “phá rối trật tự công
cộng”. Tháng 9, 2017, Dũng lại bị tuyên án 6 năm tù giam và 5 năm
quản chế với tội danh “tuyên truyền chống nhà nước”. Ngày ra toà
phúc thẩm cho bản án lần 2, Dũng mặc 1 áo thung in vân tay hình
cờ vàng ba sọc đỏ, với hàng chữ “it’s in my DNA”. Những hành động
can đảm của Nguyễn Viết Dũng là hình thức phản kháng của những
công dân Việt Nam không chịu nhục trước bạo quyền cộng sản, thà
mất tự do của bản thân trong lao tù cộng sản, nhưng không thể im
tiếng nói yêu tự do, dân chủ, mà biểu tượng của tiếng nói này là
lá cờ vàng ba sọc đỏ của Việt Nam Cộng Hòa.
Sinh viên Lê Trung Thành, một du học
sinh Việt Nam, chỉ ngoài 20 tuổi, năm 2016 đã viết bài “Còn cờ đỏ
sao vàng thì không thể có độc lập, tự do, hạnh phúc”. Trong bài
viết này, anh nói lên những lời tâm huyết “Này bạn
tôi ơi! đất nước mình có độc lập không khi đất nước bị lèo lái
bởi những thái thú của Tàu cộng, tự do là gì khi đến lòng yêu
nước cũng bị tước đoạt, và hạnh phúc ở đâu khi hàng chục triệu
người trên đất nước mình vật lộn kiếm ngày 2 bữa ăn không nổi.
Khi nhìn thấy các mẹ, các chị cầm cờ đỏ và ảnh ‘bác’ đi khiếu
kiện; thấy sinh viên học sinh yêu nước mang cờ đỏ đi biểu tình
chống Tàu cộng; thấy các anh lính gìn giữ tổ quốc nơi biên ải xa
xôi mang theo lá cờ đỏ sao vàng, tôi đã thốt lên ‘các anh ơi! các
chị ơi! các mẹ ơi! Còn cờ đỏ sao vàng thì không bao giờ có độc
lập, tự do, hạnh phúc!’”
Lá cờ đỏ sao vàng của Đảng CSVN thực ra
giống cờ của tỉnh Phúc Kiến bên Tàu, không có liên hệ gì với màu
cờ vàng truyền thống của dân tộc Việt (màu vàng là màu tượng
trưng cho các vị vua VN, cũng được coi là tượng trưng cho màu của
đất tổ). Anh Lê Trung Thành nhận xét rất đúng như sau: “...ở
đâu có cộng sản thì ở đó có phi lý, có bất công, có mùi tanh của
máu, có xú uế của xác người, nên người ta còn gọi cờ đỏ sao vàng
với một cái tên dễ nhớ khác: Cờ Máu”.
Trong tình trạng tối tăm của đất nước
hiện nay, tuy số đông người dân còn vô cảm, chưa ý thức được
trách nhiệm đối với đất nước đang lâm nguy, khi giặc ngoại xâm đã
vào đến nhà; vẫn còn những công dân yêu nước, nhất là giới trẻ.
Họ chọn “tách khỏi đám đông” thờ ơ, chọn con đường tranh đấu gian
khổ cho tự do, chọn những lối mòn ít người dám bước vào, cất cao
tiếng nói của lương tâm, bất chấp những đòn thù của chế độ. Nhiều
người lâm vòng tù tội vì những hành động can đảm này. Như tác giả
Trần Quốc Việt viết trong bài “Những người đi vào lịch sử”: “Nhờ
họ có can đảm, quốc gia có can đảm. Nhờ họ có phẩm giá, quốc gia
có phẩm giá. Nhờ họ có hy vọng, quốc gia có hy vọng. Nhờ họ là
những tù nhân lương tâm, quốc gia có lương tâm.” Họ là những
người như Nguyễn Viết Dũng, Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Thị Công
Nhân, Nguyễn Văn Đài, Huỳnh Anh Tú, Phạm Thanh Nghiên, Nguyễn
Hoàng Quốc Hùng, Đoàn Huy Chương, Đỗ Thị Minh Hạnh, Trần Vũ Anh
Bình, Lê Đình Lượng, Hoàng Đức Bình, Nguyễn Văn Hóa... Họ có thể
chưa thành công ngày hôm nay, nhưng việc làm của họ sẽ giúp khối
người dân vô cảm hiện nay thức tỉnh. Những “anh hùng” này đã lên
tiếng, để người khác thấy rằng họ cũng có trách nhiệm phải lên
tiếng vì tương lai của đất nước.
“Đất nước ta, có lúc cường, lúc nhược,
tùy thời; nhưng hào kiệt thời nào cũng có”.
Kết luận
Người dân Việt Nam đang sống trong một
Việt Nam thống nhất, chiến tranh chấm dứt đã 44 năm rồi, nhưng
vẫn không được hưởng một cuộc sống có phẩm giá, “chính quyền” thì
hèn với ngoại bang (Tàu cộng), không bảo vệ được lãnh thổ, người
dân; trong khi thẳng tay đàn áp, cướp nhà, cướp đất của dân, bịt
miệng dân bằng “pháp luật” và bạo lực, bắt họ sống “nhục, sống
hèn” như những nô lệ. Biết bao anh hùng dân tộc Việt đã không
khiếp nhược trước kẻ thù truyền kiếp phương bắc, và đã chết để
bảo vệ giang sơn. Chúng ta không thể sống kiếp lưu vong ngay trên
quê hương mình, không thể “hèn” và “nhục” để Đảng cộng sản VN đem
đất nước dâng cho Tàu cộng. Đây là lúc mọi thành phần dân Việt
phải đoàn kết, hy sinh; để cứu nước Việt sắp diệt vong, dân tộc
Việt sắp diệt chủng.
Nguyễn Quốc Đống,
K13/TVBQGVN
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Trung tâm lưu trữ những buổi lễ Mừng Thánh Tổ SĐND/QLVNCH
Mùa
Quốc Hận năm nay, 2019,
đặc biệt chúng ta Tưởng Nhớ đến
những chiến sĩ của 11 SĐBB QLVNCH
đã Vị Quốc Vong Thân
Mùa
Quốc Hận năm nay, 2019, đặc biệt chúng ta Tưởng Nhớ đến
những
chiến sĩ của 11 SĐBB QLVNCH đã Vị Quốc Vong Thân
|
Hình nền: Mùa QH-30-T4Đ/2019. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet eMail by nqđ chuyển
Đăng ngày Thứ N(m, April 11, 2019
Ban Kỹ Thuật
Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang