Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
Thi Văn & Âm nhạc
Văn Nguyên Dưỡng
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
1.
Tôi biết
tiểu sử tôi từ năm tôi mười tuổi,
Mười tuổi tròn tôi bắt đầu
học sử nước tôi.
Thầy tôi thường bảo:
-“Con hãy yêu cánh cò
trắng, con trâu đen trong đồng nội.
Yêu mẹ, yêu cha, yêu hàng
xóm,
Yêu người già, yêu cả bé trong nôi.
Tiền nhân ta xưa
lập nước ta dưới ánh sáng mặt trời.
Bây giờ nó lặn rồi... Mặt
trời lặn rồi... sao lặn ở phương Đông!”
Bấy giờ tôi đã hiểu và
bắt đầu cảm động
Buổi sáng khi nhìn mặt trời chiếu sáng trên
cánh đồng.
Ở đó, có những hình nộm nghìn năm mặc áo làm người
đuổi chim, giữ lúa;
Ở đó, con trâu đen còn mang cày ví, thá,
Người dân đen còn cấy mạ bằng tay.
Ở đó, có một nghìn năm nô
lệ giặc Tàu,
tám mươi năm nô lệ giặc Tây...*
Mà luống cày chưa thay đổi!
Đó, tiểu sử tôi vào năm tôi mười tuổi,
Mười
tuổi tròn trong bóng tối tám mươi năm.
2.
Tôi biết rõ tiểu sử tôi
vào năm tôi mười hai tuổi.
Mười hai tuổi tròn tôi bắt đầu nhớ
tiếng trống trường,
Mắt tôi đã nhìn thấy tang thương
Khi
gia đình tôi tản cư ra vùng biển,
Bỏ lại căn nhà hoang.
Khi
người dân vùng lên kháng chiến,
Bỏ lại những cánh đồng cỏ lúa
mọc hoang.
Ở đó, những hình nộm đã tả tơi áo thưa vải tám,
thân bắt đầu rời rã cỏ rơm.
Ở đó, người dân lành đã biến thành
những người nộm.
Sáng tinh sương bật dậy trông chừng tiếng
súng,
Tối sẩm trời mò mẫm vào vùng ngõ vắng, hang cùn...
Chúng tôi chạy trốn
những người lính san-đá
bắt đầu trở lại
Việt Nam.
Vì chúng tôi đã nhìn tận mắt
Những thây người hôi
thúi trôi giạt trên dòng sông
diều bu, quạ rỉa...
Đó tiểu
sử tôi từ năm tôi mười hai tuổi,
Mười hai tuổi tròn trong máu
lửa man man.
3.
Rồi cuộc sống trở dòng
cưộc đời thay đổi,
Tiểu sử tôi buồn như mười bốn tuổi tôi.
Trên khắp nẻo đường nhiều gia đình đàn đám hồi cư,
Tôi trở về
làng cũ.
Nhà tôi xưa ba gian mái đỏ
Cuối nẻo làng nhìn rõ
giữa lũy tre.
Nay bốn bề hoang phế,
tứ phía quạnh hiu...
Lửa chiến tranh đã đốt cháy cột kèo
trơ vạt đất tiêu điều cây
cỏ,
Gai hoang rào khắp ngõ...
Cây vườn xưa hoa đỏ, trái
xanh,
Nay cụt ngọn, gãy cành,
trải mưa nắng không người
chăm bón.
Mảnh đất đó ngày xưa sao rộng lớn,
Mà bấy giờ khô
cằn nhỏ bé trong tôi.
Sau hai năm di tản ở nhiều nơi
Tôi đã
nhìn thấy đất nước tôi rợp trời lửa đỏ...
Đó, tiểu sử tôi vào
năm tôi mười bốn,
Mười bốn tuổi tròn, tôi đã lớn hơn tôi...
4.
Năm hai mươi tuổi tôi đi
vào cuộc chiến,
Chiến cuộc giết mòn lứa tuổi của tôi.
Bỏ
sách đèn áo trận mặc vào người,
Tay cầm súng mà mắt xoe tròn
kinh ngạc...
Đời học trò sao đã vùi trong chiến cuộc!
Chiến
cuộc tương tàn không cần đến tim tôi.
Tôi sẽ cầm súng bắn
người
Hay để người sẽ ghìm súng bắn tôi...
Hỡi những người
cùng màu da, cùng tiếng nói!
Rồi từ đó
Tôi sống đời du mục
Gót giày saut đã xuôi ngược nhiều nơi.
Từ Gio Linh, Cam Lộ,
Từ Darlac, Kontum,
Từ đô thị, phố phường,
Từ làng quê, xóm
nhỏ,
Đâu cũng buồn, đâu cũng có chiến tranh,
Khổ ở đâu cũng
khổ lớp dân lành
Tiếng súng ở đâu mà đồng vọng đêm đêm!
Rồi
Điện Biên nát lửa,
Rồi hiệp ước Genève,
Rồi cắt đôi Bến
Hải;
Rồi một triệu người trốn chạy,
Hai mươi lăm triệu
người
nhìn máu chảy, lòng đau...
Đó, tiểu sử tôi từ năm tôi
hai mươi tuổi
Hai mươi tuổi tròn đất nước chia đôi...
5.
Năm ba mươi tuổi tôi bắt
đầu làm thơ
Kể lại tiểu sử tôi,
Tiểu sử của những người
Mỏi mòn trong chiến cuộc.
Thơ tôi làm
Khóc thay dân miền
Bắc
bị tước đoạt linh hồn,
bóp câm tiếng nói
Mười hai
năm trời trong hỏa ngục tối tăm.
Thơ tôi làm
Khóc thay dân
miền Nam
qua một lần nghe dân chủ
qua một lần làm cách mạng
Mà nhân tâm còn ly tán,
Đảng phái còn lôi kéo xuống đường...
Thơ tôi làm
Như tiếng nói bi thương
Cho hậu thế,
Cho
những người nối tiếp
Hiểu thơ tôi, hiểu thế hệ chúng tôi.
Thế hệ của những người
Đã từng chịu đựng,
Đã từng đứng lên
và ngã xuống
Giữ cho tròn nước mẹ.
Nước mẹ hai mươi năm
trời
máu, lệ, chảy không thôi...
Đó, tiểu sử tôi, từ năm
tôi ba mươi tuổi
Ba mươi tuổi tròn tôi nhận rõ đích danh tôi.
VĂN NGUYÊN DƯỠNG
Trích “VÙNG
ĐÊM SƯƠNGMÙ” 1966
Đây là bài thơ đầu
tay của VND. VND làm bài thơ Tiểu Sử trong năm 1965, ở một
ngày... khi lái chiếc Jeep chở DU TỬ LÊ từ La Pagode về nơi làm
việc là Trung Tâm Quân Báo ở Phú Thọ gần Cư xá Lữ Gia Sài Gòn.
*Hai
câu thơ này của bài thơ Tiểu Sử ghi rõ trong tập thơ VĐSM do Nhà
Xuất Bản Mai Lĩnh in ấn năm 1966.
Tác gỉả đã dịch bài thơ sang Anh ngữ và in vào quyển “The
Tragedy of the Vietnam War”, Nhà [in] McFarland ở North Carolina
xuất bản năm 2008.
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
|
Hình nền: Bộ Huy hiệu Sư Đoàn Nhảy Dù QLVNCH. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet E-mail by VND chuyển
Đăng ngày Thứ Sáu,
November 18, 2016
Ban Kỹ Thuật Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư: Liên lạc
Trở lại đầu trang