Gia
Đình Mũ Đỏ Việt Nam
Vùng Thủ đô Hoa Thịnh Đốn và Phụ cận
Tản mạn
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
Kính Anh,
Đã từ lâu lắm rồi, mỗi khi nhận được
bài viết do Anh chuyển đến, em đều đọc hết. Em đọc thật kỹ để
rút ra những điều có ích cho cuộc sống và đạo làm người. Em luôn
tin tưởng và biết chắc chắn là bài viết ấy đã được Anh chọn lọc
kỹ càng trước khi chuyển tiếp cho cô em họ khó tính này xem.
Riêng bài Anh gửi: “Thái Bá Tân và
những vần thơ 05 chữ”, em thật không vui tí nào cả
https://kimdunghn.wordpress.com/2014/08/17/thai-ba-tan-va-nhung-van-tho-05-chu.
Hôm trước em cũng đã nhận được, lần đầu tiên, từ một cô bạn,
thường đi đi về về VN, do nặng lòng muốn giúp đỡ những người bị
bệnh HIV, mà đa số là do họ tự chuốc lấy. Em đã đọc và cảm thấy
rất bực bội trong lòng. Và từ sáng đến giờ thì em nhận thêm bài
này từ năm người quen nữa...
Anh ạ, em không biết, đây có phải là
xu hướng mới của một số người Việt hải ngoại, thích đọc và
chuyển những bài viết về người của “bên thắng cuộc”? Nhất là
người nào có tài, hay nói nôm na và chính xác nhất là biết
“chửi” đảng cộng sản Việt Nam (CSVN), hay đây là chính sách mới
của nhóm nắm quyền ở Hà Nội dùng để “ru ngủ” người Việt tỵ nạn
cộng sản (cs) ở hải ngoại và “ve vuốt” mấy chục triệu người Miền
Nam còn ở lại quê nhà, đang bất mãn với chế độ Cộng Hòa Xã Hội
Chủ Nghĩa Việt Nam (CHXHCNVN), bằng cách tung ra những bài viết,
bài văn, bài thơ vvv... của một số người được xem là “trí thức”
học cao hiểu rộng thuộc “bên thắng cuộc”... kể tội đảng CSVN?!
Theo bài viết năm 2014, tác giả của
những vần thơ năm chữ có cùng năm sinh với em, nghĩa là bước
sang 66 tuổi. Em đã nghĩ, nếu trừ đi 25 năm đầu còn khờ dại, còn
ngu muội nên có thể tuổi trẻ dễ lầm đường lạc lối vì những lời
dụ dỗ ngon ngọt của bất cứ ai. Nhưng còn hơn 40 năm sau, chẳng
lẽ chúng ta không trưởng thành? Không khôn hơn một tí? Không
nhìn đời bằng con mắt tinh tế hơn? Và nếu quả thật được như thế
thì chúng ta phải làm gì? Có nên chuyển tiếp bất cứ bài biết nào
của “bên thắng cuộc” cho người của “bên thua cuộc” đọc hay xem
không?
Khi
cộng sản Bắc Việt (CSBV) trắng trợn vi phạm Hiệp Định Paris
(HĐParis), 1973, để xua quân xâm lăng Miền Nam, với sự ủng hộ
tối đa của Liên Xô và Trung Cộng, thì Hoa Kỳ tuân thủ điều đã ký
kết, ngừng viện trợ và rút quân ra khỏi Miền Nam. Em không biết
sự thật trong bàn cờ chính trị nhiều, nhưng có đọc qua vài tài
liệu thì hiểu rằng HĐParis chỉ là cái cớ để Mỹ rút quân và Ngoại
Trưởng Kissenger đã có họp với Chu Ân Lai và Mao Trạch Đông từ
năm 1972, liên quan đến vấn đề đình chiến. Vì không có vũ khí để
tiếp tục chiến đấu, nên cho dù Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa
(QLVNCH) đã thắng CSBV suốt hơn 20 năm, đến phút cuối – 10:25
sáng ngày 30-04-1975, cũng đã bị bức tử, phải buông súng... Và
lịch sử oai hùng của Miền Nam đã tẩm đẫm máu của rất nhiều chiến
sĩ can trường từ cấp thấp nhất đến cấp tướng cũng như nhiều
người trong chính quyền VNCH... Họ đã tự sát hay uống thuốc độc,
chỉ một mình hay cùng với gia đình từ hai đến chín người... chứ
không đầu hàng giặc, CSBV. Còn về phía dân chúng thì chết vô số
kể trên đường di tản từ Trung vào Nam, trong tháng 3-4/1975, và
sau đó, trên đường trốn chạy cs từ miền Trung-Nam ra khỏi biên
giới VN...
Và
anh em trong dòng họ chúng ta, sau những năm ở lại vì không
thích đi Mỹ dù có điều kiện để thoát đi... cũng đã phải đi đến
quyết định vượt biên như nhiều người VN khác sau khi cs phất lá
cờ máu trên vòm trời Miền Nam. Chúng ta thừa biết là phần chết
giữa biển hay trong lao tù nhiều hơn phần sống sót để cặp bờ bến
những trại tỵ nạn cho “boat people” của những nước tự do trong
vùng Đông Nam Á. Nhưng chúng ta vẫn cứ liều mạng bỏ nước ra
đi... và bỏ lại tất cả, kể cả người thân...
Nhưng cũng còn rất nhiều người ở lại
VN với nhiều lý do. Có thể họ đã từng là Việt Cộng (VC) nằm
vùng; cũng có thể CSBV không dám đụng tới họ khi gia đình họ có
bà con đi tập kết và đang giữ chức vụ quan trọng trong đảng cs;
cũng có thể vì họ triệt để tin tưởng vào những người VN có cùng
tổ tiên và nguồn gốc với mình; cũng có thể vì họ muốn có điều
kiện phục quốc dễ dàng hơn người VN ở ngoài nước VN; và cũng có
thể... với hàng trăm lý do khác, tùy theo hoàn cảnh của mỗi
người, mỗi gia đình ở Miền Nam...
Nhưng trường hợp của tác giả dòng thơ
năm chữ thì khác. Ông là người của phía bên kia Vĩ tuyến 17,
không di cư vào Nam năm 1954 như gia đình em. Ông ‘Thuộc
vào loại “con cưng của chế độ” nên từ năm 1967 đến 1974 ông học
khoa ngoại ngữ (phiên dịch tiếng Anh) tại Đại học Ngoại ngữ
Matscova, Liên Xô.’
https://groups.google.com/forum/#!topic/yksg1975/welZlffwheY.
Ông về Hà Nội năm 1975. Đó là thời điểm “bên thắng cuộc” cưỡng
chiếm miền Nam, lừa hơn một triệu Quân Dân Cán Chính VNCH giam
giữ trong 150 trại tù gọi là “cải tạo” và số phận của những
người đó như thế nào, hẳn Anh đã rõ.
Em không nói xa xôi, chỉ ngay trong
gia đình và những gì em biết chắc. Hai ông anh rể đi tù cải tạo,
ngắn nhất ba năm, dài nhất tám năm. Hai em trai của hai anh rể,
đi tù cải tạo, và mất tích. Chú ruột của em chết trong trại tù
cải tạo Suối Máu. Ông thông gia của bố mẹ em – đi tù cải tạo 12
năm, cả ở Miền Nam lẫn Miền Bắc. Bà ở bên cạnh nhà em có con
trai là phó quận trưởng, đi tù cải tạo, rồi mất tích (chỉ có cái
đồng hồ đeo tay gửi trở về nhà)... Thử hỏi, em có thể tin những
gì “phát ra, truyền ra, phân tán ra” từ những người đã ăn cơm
CSBV, quay lại “chửi” CSVN mà vẫn sống phây phây???
Anh ạ,
Xin Anh, khoan gọi điện thoại mắng mỏ em. Hãy để cho em
viết xuống những gì em nghĩ rồi có khiển trách em sau đó cũng không
muộn mà... Kể từ năm 1975 đến khi em nhận được bài chuyển của Anh,
được phổ biến trên Internet vào tháng 08-2014 là gần 40 năm và nếu
tính từ lần đầu Mặc Lâm, biên tập viên RFA giới thiệu Thái Bá Tân và
những bài thơ 5 chữ vào ngày 21-07-2012 nghĩa là 37 năm sau ngày mất
Miền Nam, thì tác giả của những vần thơ ấy đã sống như thế nào?
Ông đã hưởng bao nhiêu ưu đãi của chế độ khát máu CSVN? Nhờ đâu
ông có thể đặt chân đến 40 quốc gia trên thế giới kể cả nước theo
cộng sản hay thuộc khối tự do. Trong suốt thời gian đó, ông đã sống
như thế nào? Chắc chắn là ăn trên ngồi chốc rồi. Chắc chắn là “sống
chết mặc bay, tiền thày đút túi” dù đó là tiền do ông viết sách và
dịch thuật dưới trướng của CHXHCNVN mà ra...
Anh thử nghĩ
xem, trong cái xã hội mà người dân phải sắp hàng mua từng thước vải,
mua từng cái bắp cải, từng vài trăm gram thịt heo, và hàng bao bố
khoai lang thối... theo chỉ tiêu “nhu yếu phẩm” của công nhân thì ai
là người có tiền mua sách, đọc sách, hay đi học thêm Anh Văn đây???
Trong những năm, khi thành phần lao động trong gia đình của người
miền Nam là đàn ông, ngoài một số không bị CSBV trả thù, phần còn
lại: một số bị “tù cải tạo”, một số sáng đi làm việc, chiều về tìm
thuê cái xích lô để kiếm thêm chút tiền mua gạo thay bo bo cho vợ
con... như vài người bạn của em, đã từng dạy ở đại học... đã phải
làm như vậy sau khi họ được tha về từ các trại tập trung “tù cải
tạo”... thì Anh nghĩ họ có dư tiền để mua sách của ông TBT đã phát
hành để đọc hay sao?!
Em tự hỏi, ông đã làm gì và giúp gì cho
quê hương CHXHCNVN của ông ngoài những câu thơ dối trá khi thì tự
nhận là Tàu (nếu là điều xấu liên quan đến VN), lúc thì nhận là VN
(nếu đó là điều tốt). Cái kiểu khôn ngoan của ông, em thấy rõ ràng
là sản phẩm từ nền giáo dục của CSBV chính gốc!
Rồi bây giờ
ông tung ra những bài thơ năm chữ, rất có hồn, rất hay để “chửi” chế
độ CSBV, “chửi” chính quyền CSBV, “chửi” công an CSBV, “chửi” tất cả
bè lũ nhà CSBV... mà ông vẫn “bình chân như vại”; vẫn vững như thành
trì của lăng chủ tịch CSBV... mà không có một tên công an nào dám
bén mảng đến gần, hay một đảng viên CSBV nào dám bẻ gãy ngòi bút hay
khóa tay ông lại... Có lúc em đã nghĩ, hay là CSBV giấu tin này để
không bị buộc tội là vi phạm nhân quyền vì ông TBT là người học cao,
hiểu rộng từ nước ngoài về và thông hiểu luật pháp quốc tế... thì
Anh thấy có lạ lắm không? Chưa kể ông làm thơ khen cô Thục Vi... là
người mà CSVN ghét cay ghét đắng... vvv... vvv.
Theo sự suy
nghĩ thô thiển và quê mùa của em, em nghĩ, ông là một con cờ rất
sáng giá mà đảng CS ở Hà Nội đưa ra để “ve vuốt” người Việt trong
nước; để “ru ngủ” người Việt hải ngoại, để đánh lạc hướng của người
Việt ở ngoài nước VN đang chung tay góp sức ủng hộ người trong nước
chống lại bọn giặc Tàu đỏ, và để mọi người tin rằng ông là người
“trí thức yêu nước”, ông là người có chí khí, có tâm hồn... cộng
thêm vào đó, ông là một người có biệt tài làm thơ năm chữ xuất
chúng!
Cũng theo em nghĩ, ông là người rất khôn ngoan và thức
thời. Ông thừa biết sau 40 năm, dân chúng, trừ những người đảng
viên, ai ai cũng đã bắt đầu chán ghét chế độ độc đảng, độc nhãn, độc
tôn, độc địa... chỉ biết “bóc lột” sạch sẽ bất cứ gì của dân chúng
mà họ muốn có... nên ông đã khôn khéo dùng những vần thơ năm chữ lột
mặt nạ của đảng CSVN, để “ve vuốt” mua chuộc lòng người; để họ thấy
đỡ cô độc và tức tối vì có người “bên thắng cuộc”, từ nước ngoài
về... mà nay quay lại “chửi” cs thay cho mình... thì thật là người
đáng tin cậy và quý hóa biết bao!
Với những người như thế
này, em thật không muốn biết. Em cảm thấy xấu hổ giùm cho ông nhiều
hơn là bái phục ông. Dưới cái nhìn của em, một người như ông sau khi
đã sống trên hàng triệu triệu xác chết của những người bộ đội khờ
khạo, đã bị lùa vào Nam để rồi bỏ thây trên dãy Trường Sơn hay trong
rừng sâu nước độc, trên con đường đi xâm lăng đánh phá Miền Nam tự
do, để cho ông được rảnh rang đi học ở Liên Xô và ung dung đi đó đi
đây thụ hưởng không khí tự do của các nước dân chủ trên thế giới, vì
ông có tiền mà. Bao nhiêu năm rồi, ông đã làm được gì cho đất nước
CHXHCNVN của ông? Để bây giờ tìm cách mua chuộc lòng người bằng văn
chương chữ nghĩa qua những câu thơ “chửi” chính quyền mà ông đã ngửa
tay nhận đủ bổng lộc của họ và đã giữ đúng kiểu cách “mũ ni che tai”
để được sống yên ổn trong suốt cả cuộc đời 65 năm qua của ông.
Những người như ông, dù văn chương chữ nghĩa có hay đến đâu đi
nữa, em cũng không bao giờ chuyển bài của ông cho người khác đọc vì
em không muốn gián tiếp tiếp tay cho nhóm chủ mưu ở Hà Nội để “ru
ngủ” tinh thần yêu nước đang vươn lên cao của người Việt còn sống
dưới chế độ tàn ác của CSVN nơi quê nhà và của nhiều người Việt tỵ
nạn cộng sản đang sống ngoài nước VN.
Trong khi quê hương lầm
than, ông đem mớ Anh Văn học được từ nước ngoài về để kiếm tiền...
Rồi ngồi rung đùi làm thơ năm chữ “chửi” lại chính tập đoàn đã cưu
mang ông. Điều ông làm, theo các cụ xưa nói thì đó chính là “Ăn cháo
đá (đái) bát”. Thật lòng mà nói, em thấy nó làm sao ấy. Là con người
có giáo dục và đạo đức, ít nhất cũng biết tôn trọng và biết ơn kẻ đã
cưu mang mình, dù họ có là quân ăn cướp đi nữa, nhưng họ ăn cướp của
người khác để cung phụng cho mình, để mình giúp họ làm cái mặt nạ
“trí thức” thật đẹp mà che mắt cả thế giới và đánh lừa người dân VN
hiền lành chân chất. Chưa kể, bài viết còn đưa hình chụp khi ông ở
Nhật, ở Đức, ở khắp mọi nơi... nếu ông không có ý “khoe” thì làm sao
nhà báo có những tấm ảnh này được. Thật chẳng ra làm sao cả!
Thôi em không viết thêm nữa kẻo Anh lại mắng là em lắm lời; lúc còn
trẻ thì đanh đá, bây giờ già rồi thì lại mọc thêm cái tính đanh ác.
Nhưng thú thực, em không phục những người này đâu. Họ chỉ là những
người đã gián tiếp góp phần vào sự suy sụp của đất nước, đã cướp hết
bổng lộc của đảng CS Hà Nội vào tay mình mà đến 65 tuổi rồi vẫn còn
tham những lời khen tặng sau khi tung ra một loạt những bài thơ năm
chữ “chửi” CSVN.
Theo em nghĩ, ông nên im lặng để hưởng thụ
nốt số tiền kiếm được từ bán chữ, bán sách... Ông cứ viết những gì
ông mắt thấy tai nghe trong chế độ cs... nhưng cứ giữ để đó... Khi
nào ông nhắm mắt xuôi tay, thì cho phổ biến những bài thơ ấy. Có lẽ
lúc đó, người đọc sẽ ngậm ngùi thương cảm nhiều hơn, tiếc cho một
người có tài nhưng lầm lỡ... thay vì ở tuổi gần đất xa trời rồi mà
vẫn thèm chút danh hão... đến từ những người VN phải bỏ nước ra đi
và cả mấy chục triệu người đang ngụp lặn từng giờ trong bể khổ của
CSVN để kiếm đủ hai bữa cơm rau cho gia đình. Thật đúng là:
Có tiền xong muốn có danh,
từ “bên thua cuộc”, sao đành hỡi ông?!
Thơ ông năm chữ cong cong,
“Chửi” tà quyền ấy, hỏi ông muốn
gì...?
Bao nhiêu năm sống phả phê,
Trên xác bộ đội, dân quê,
nghèo nàn,
Giờ đây tiền bạc xênh xang,
Quay lại “chửi” đảng,
huênh hoang cuối đời,
Hỏi trong thế giới đông người,
còn trái
tim thật, tin người như ông...?!
Vì nước VN còn quá nhiều
người giống như tác giả của dòng thơ năm chữ nên bây giờ quê hương
mới ra nông nỗi này! Dân chúng thì nghèo khó, đói rách... bên cạnh
đảng viên và bè lũ thì càng ngày càng béo phì cả thân xác lẫn nhà
băng giữ tiền cướp bóc từ công sức của người dân Miền Nam... Vì miền
Bắc, sau 20 năm tham gia “đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào” người dân còn
lại gì để cs cướp nữa!
Lời cuối, em muốn nói với Anh, dù biết
là không phải, là vô lễ, vì Anh cũng đã gần đất xa trời rồi, nhưng
em xin Anh, đừng tiếp tay cho bọn người “trí thức” để làm khổ người
VN thêm qua cách chuyển những bài viết về những người của “bên thắng
cuộc” nữa. Bất cứ thứ gì, từ thơ văn, sách báo, hình ảnh thi hoa hậu
chân dài, đám cưới vàng đeo chóe mắt, văn nghệ do ca sĩ tỵ nạn cs
trở về hát cho CSBV nghe, đến nhà cửa dát vàng, cầu thang bằng cẩm
thạch, ngay cả mộ phần vĩ đại của dòng họ các đại gia và tổ tông nhà
CSVN bán nước, hút máu mủ của người dân Việt... Em van xin, xin Anh
đừng chuyển đến hộp thư của em... vì em không cần biết đến những thứ
rác rưởi ấy đâu.
Em không muốn biết bất cứ thứ gì liên quan
đến CSVN vì dưới mắt em, kể từ ngày mất nước một cách tức tưởi
30-04-1975, em chỉ thấy bo bo, khoai lang, khoai mì, bí đỏ mà nhiều
gia đình phải ăn từ ngày này qua ngày khác; chỉ thấy đói nghèo, rách
rưới, bệnh tật, và những dòng máu đen ngòm cạn kiệt đang rỉ ra từng
ngày suốt 40 năm qua từ cơ thể còm cõi của người Việt còn trái tim
của con người và lòng tự trọng. Máu đã và đang chảy thành sông trên
quê hương đau khổ của em... khi lá cờ máu còn phất phới trên vòm
trời VN, sắp chẳng còn gì để mà “dâng hiến” cho Trung Cộng nữa!
Em đã không làm được gì cho quê hương của em vì kém tài! Em sống
lưu lạc 36 năm và đã có hơn những gì gia đình em đã mất trắng vào
tay CSBV sau khi họ cưỡng chiếm Miền Nam bằng trò bịp bợm, gian xảo
và mất gốc... Em chưa một lần quay trở về quê nhà... cũng đã đủ làm
em đau khổ lắm rồi. Xin Anh đừng cho em thấy thêm qua hình ảnh, qua
thơ văn, để biết thêm về loại người gian trá, đã mất hết tính người
của CSVN cũng như bè lũ của họ nữa. Em không bao giờ quên lời dòng
họ thuật lại là Việt Minh đã chặt bác trai, bố của Anh, ra làm bốn
khúc, cắm ở bốn góc ruộng chỉ vì ông giữ một chức vụ nhỏ trong cái
ấp ở Miền Bắc... Và bác gái đã phải cõng Anh, lúc đó còn bé lắm, một
tay giữ chân Anh vòng qua cổ của bác, và một tay dắt chị lớn... cố
lội ruộng đi trốn khỏi làng. Và sau đó là trốn vào Miền Nam. Hình
ảnh đó sẽ còn mãi trong em. Vì thế, em xin Anh cho em hai chữ “bình
an”, đừng chuyển tiếp cho em thấy thêm những bộ mặt gian xảo của
CSVN qua loại văn thơ “vuốt ve”, để em còn chút giờ chia với những
người đã mất mát quá nhiều nơi quê nhà dưới nanh vuốt của CHXHCNVN
mà em biết trong âm thầm và lặng lẽ... Được vậy, em xin cám ơn Anh
nhiều.
Trọng kính,
Đứa em họ cứng đầu của Anh: Thiên-Thu, Canada, 06-2015
Bấm vào đây để in ra giấy (Print)
|
Hình nền: Bộ Huy hiệu Sư Đoàn Nhảy Dù QLVNCH. Để xem được trang web này một cách hoàn hảo, máy của bạn cần được trang bị chương trình Microsoft Internet Explorer (MSIE) Ấn bản 9 hay cao hơn hoặc những chương trình Web Browsers làm việc được với HTML-5 hay cao hơn.
Nguồn: Internet E-mail by th chuyển
Đăng ngày Chúa Nhật, September 4, 2016
Ban Kỹ Thuật Khóa 10A-72/SQTB/ĐĐ, ĐĐ11/TĐ1ND, QLVNCH
GĐMĐVN/Chi Hội Hoa Thịnh Đốn & Phụ cận
P.O.Box 5345 Springfield, Virginia, VA 22150
Điện thoại & Điện thư:
Liên lạc
Trở lại đầu trang